Nói chuyện








"Sẽ có... một vài thay đổi trong công ty.", Akiteru điềm tĩnh nói, hai bàn tay đan nhau đặt lên bàn.

Những giọng nói xì xào vang lên khắp phòng họp trong khi sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt của từng thành viên. Tsukishima bắt chéo chân dưới gầm bàn khi nhìn phòng họp rơi vào hỗn loạn. Có những ghế trống và em chỉ có thể nhớ một vài gương mặt quen thuộc trong cuộc họp Hội đồng quản trị cuối cùng mà em tham dự. Anh em nhà Miya vắng mặt, Kuroo cũng vậy.

Tsukishima cau mày nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của anh em nhà Miya. Phải chăng anh em họ dự đoán rằng xung đột nội bộ sẽ xảy ra nên họ bỏ cuộc họp?

"Ý anh là thay đổi là gì?", Một người đàn ông mặc bộ đồ nâu giơ tay hỏi.

"Như mọi người đã biết, tôi đã quyết định giao lại vị trí Tổng Giám đốc điều hành cho em trai mình, Tsukishima Kei. Tôi nghĩ rằng với cậu ấy ở đây, TILE sẽ trở thành công ty vĩ đại mà nó từng trở thành dưới quyền của bố chúng tôi. Tôi tin rằng Kei ở đây sẽ quản lý, vì cậu ấy thật sự là người có năng lực trong nhiều việc."

Tsukishima gần như bật ra một tiếng khịt mũi, em khoanh tay trước ngực khi nhận những ánh mắt nhìn chằm chằm của các thành viên. Em mỉm cười, một nụ cười trịch thượng. Tsukishima chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Cảm giác như thể em có thể nghiền nát từng người trong căn phòng này với tất cả thông tin mà em có. Nếu em là người trước khi mất trí nhớ, em sẽ run rẩy dưới ánh nhìn của họ.

"Thật nực cười! Em trai của cậu? Làm sao chúng tôi có thể chắc chắn rằng cậu ấy có thể quản lý công ty này? Chúng tôi đã ở lại công ty này nhiều năm vì sự lãnh đạo của anh, Akiteru. Tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể ở lại được, ngay cả khi anh muốn chúng tôi ở đây.", Fukuyama Eichi, một lão già lập dị theo dõi các tài liệu mà Akaashi đưa cho ông ta, đã cắt nhiều tài khoản chỉ để trang trải số tiền mà ông ta đã rửa.

"Vậy thì rời đi.", Tsukishima nói một cách thờ ơ. "Nếu ông không muốn tôi quản lý công ty vì ông thích người anh kém cỏi của tôi, tôi khuyên ông nên rời đi. Người xưa có câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Những người bất tài nên ở chung với nhau, Fukuyama-san."

Người đàn ông cứng họng, há hốc miệng. Tsukishima tận dụng thời gian này, mở tập tài liệu của mình và hắng giọng.

"Ông nghĩ rằng tôi bất tài? Ông có nghĩ rằng một người bất tài có thể đào ra những gì mấy người trong căn phòng này đang giấu không? Tôi đoán là không.", Tsukishima nói. "Hmm, để xem nào. Rửa tiền... Ah! Nhìn này Fukuyama-san, ở đây ghi rằng ông đã rửa tiền cùng với Itoji-san này! Trời, trời."

Khi dừng lại bên cạnh anh trai mình, em ném tập tài liệu lên bàn. "Không chỉ tên của Fukuyama-san và Itoji-san được liệt kê trong tài liệu đó. Chúng ta có thể thảo luận về việc từng người trong đây cắt giảm các bộ phận khác nhau và làm cho nó trông giống như vẫn là một phần của công ty. Tất cả đồ cặn bã kinh tởm nên bị biến mất khỏi Trái Đất, anh có nghĩ vậy không Akiteru-niisan?"

Nghe thấy vài âm thanh, Tsukishima nhìn thấy khuôn mặt bại trận của những người mà em nhắc đến, sắc mặt của họ cũng biến mất. Rất nhiều thành viên thứ lỗi và vội vã rời khỏi phòng, Tsukishima chỉ nhìn vài người ở lại. Em cuối cùng cũng gật đầu xác nhận, như thể cảm ơn họ đã ở lại.

"Tại sao chúng ta không thảo luận về các dự án mà tôi có trong đầu nhỉ?", Tsukishima nói.



***


Mặt trời đã lặn, cuộc họp cũng kết thúc, Tsukishima đã dành thời gian này để nói chuyện và cảm ơn các thành viên còn lại trong Hội đồng quản trị, dành vài phút trao đổi những điều thú vị và kinh nghiệm. Khi Tsukishima chào tạm biệt mọi người, em thấy anh trai mình đang nói chuyện qua điện thoại với ai đó.

Tsukishima không quan tâm, đi thu dọn đồ đạc của mình trong phòng họp, bước ra ngoài và đi về phía thang máy, em nghe thấy Akiteru gọi tên mình.

"Kei."

Tsukishima chỉ nhướng mày nhìn anh trai mình.

"Mẹ hỏi có thể tới ăn tối không."

Tsukishima nghĩ về nó, em không có kế hoạch gì, nhưng em đang nghĩ đến việc đến thăm Gekko.

"Để tôi xem thế nào."

Akiteru chỉ gật đầu, với một biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt. Tsukishima vẫn giữ biểu cảm như vậy, nhưng tỏ ra thái độ khinh thường. Anh trai không thể lừa được em, bất chấp hành động rằng em vẫn ổn khi để anh ta tiếp quản công ty. Nhưng em có thể nhìn thấy ngay qua gương mặt này, rằng mẹ luôn ưu ái Akiteru, tất cả những gì em sẽ nghe được trong bữa tối là tại sao em nên giao lại công ty cho anh trai mình.

Tsukishima đảo mắt nhìn người anh trai bước đi. Anh ta đi thang máy với một tài liệu trên tay, tay còn lại đút vào túi. Tsukishima không còn cảm thấy cần phải đeo chiếc thẻ VIP ngu ngốc này, vì trong vài ngày nữa, em có thể sẽ ở lại văn phòng công ty, cắm đầu làm việc.

Tsukishima lấy chìa khóa từ trong túi ra và mở cửa xe. Em sẽ không bao giờ không ngạc nhiên trước chiếc Lexus LS460 màu đen mà Kuroo tặng cho em. Kuroo nói rằng đây chính là mẫu xe mà em từng lái trước đây và cũng là chiếc xe mà em đã lái trong vụ tai nạn. Anh ấy nói rằng chiếc xe ban đầu của em bị hư hại gần như không thể sửa chữa được nên đã bỏ đi và Kuroo đã mua cho em một chiếc xe mới. Em không biết nói gì khi Kuroo tặng nó cho em.

Bật nhạc ở mức vừa đủ nghe, một bài hát em thích, ngân nga khi lái xe đến Gekko. Trong lúc lái xe, điện thoại em reo lên với số của Kuroo hiện trên màn hình.

"Là tôi."

"Em nghe." Tsukishima trả lời.

"Mọi thứ ổn chứ?" Kuroo hỏi, Tsukishima có thể nghe thấy tiếng bút sột soạt trên giấy, tức là Kuroo vẫn đang ở trong văn phòng của mình.

"Em đã tiêu diệt bọn họ."

Kuroo bật cười. "Hẳn vậy rồi, em đã làm gì?"

"Em khiến họ rời đi, vì họ nói rằng họ không thể ở lại công ty nếu em lên tiếp quản."

Kuroo thấp giọng ậm ừ, Tsukishima nghe thấy anh ta lẩm bẩm và cảm ơn Konoha.

"Xin lỗi, tôi phải ký xong tất cả những giấy tờ mà Konoha đưa."

"Không sao đâu, em đang tới Gekko để kiểm tra xem nó thế nào."

"Oh, đừng lo lắng. Thỉnh thoảng tôi nhờ Konoha ghé thăm cửa hàng của em và nhờ cậu ta phụ giúp cửa hàng."

Em chớp mắt. "Konoha... làm việc ở Gekko ư?"

"Đúng vậy."

"...Vậy cửa hàng thế nào rồi?", Tsukishima tò mò, vì em có thể hình dung ra cảnh người thư ký gian xảo đó giới thiệu đồ dùng cho sinh viên mà không cần bóc giá.

"Thực ra tôi chỉ cử cậu ấy đến kiểm tra một lần. Cuối cùng thành ra là cậu ấy thay ca cho bạn của em, Yamaguchi."

Tsukishima ậm ừ, em cảm thấy vẫn còn điều gì đó khó hiểu đang xảy ra, nhưng em sẽ bỏ qua. Trên đường tới, đèn đường đều đã bật sáng, em có thể thấy đèn neon của cửa hàng đang bật từ xa. Tsukishima cởi bỏ bộ vest xám trước khi bước ra khỏi xe. Em bước đi một cách uể oải, tay xắn ống tay áo sơ mi trắng, tận hưởng tiếng ồn ào náo nhiệt của đám đông. Tiếng chuông vang lên khi cửa kính mở ra và một vài sinh viên bước ra từ cửa hàng của em, tay cầm túi đồ.

"Gekko xin cảm ơn!"

Giọng nói quen thuộc này chắc chắn là Yamaguchi, Tsukishima tiến những bước dài và dừng lại trước quầy. Em thấy Yamaguchi há hốc miệng, có lẽ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy em.

Yamaguchi ôm chầm lấy em, Tsukishima vỗ lưng người bạn cho đến khi cậu ta quyết định buông ra.

"Tớ mừng là cậu vẫn an toàn.", Yamaguchi nói với đôi mắt đầy lo lắng.

"Cảm ơn, vào trong nói chuyện được không?"

Yamaguchi gật đầu và dẫn em đến văn phòng. Khi Tsukishima bước vào bên trong văn phòng, em nhận thấy rằng nó được giữ sạch sẽ và gọn gàng. Bức tranh của em vẫn còn treo trên tường, với những ngọn đèn ấm áp dịu dàng tỏa sáng cho nó. Em quay lại và thấy Yamaguchi đang chuẩn bị trà đá cho em.

Tsukishima nhận lấy chiếc cốc và uống một ngụm. Đồ uống mát lạnh chảy xuống cổ họng, khiến cái miệng khô khốc của em tràn đầy sức sống. Tsukishima nhấp thêm vài ngụm nữa, trước khi đặt chiếc cốc xuống chiếc bàn tròn.

"Cảm ơn. Nếu tối hôm đó cậu không gọi cho tớ, tớ sẽ không thể nhớ được mọi thứ và làm những việc mà tớ phải làm ngay bây giờ."

Yamaguchi khẽ mỉm cười. "Tớ mừng là cậu an toàn."

"Chuyện gì xảy ra với cậu đêm đó?"

Tsukishima nhìn thấy Yamaguchi lảng tránh ánh nhìn của mình, "Tớ... Akiteru đến gặp tớ vào đêm hôm đó. Anh ấy nói rằng tớ cần phải can thiệp vào bất cứ việc gì mà cậu đang làm."

Tsukishima gật đầu, đợi Yamaguchi nói tiếp.

"Sau tai nạn của cậu, tớ cảm thấy thực sự có lỗi vì... tớ là người đã nói cho anh ta biết vị trí của cậu."

Tsukishima hít một hơi, vậy ra đó không phải lỗi của Kenma? Đáng lẽ em phải cảm thấy căm thù người bạn thân của mình, nhưng thay vào đó em lại cảm thấy một điều gì đó khác. Thương xót? Buồn bã?

Yamaguchi cố gắng cười để xua đi nỗi đau trên khuôn mặt, "Tớ thực sự thích cậu Tsukki. Rất nhiều. Điều mà tớ đã làm... là không thể tha thứ được. Nhưng tớ muốn xin lỗi vì điều đó. Tớ đã gây ra cho cậu quá nhiều rắc rối."

"Tại sao cậu không nói cho tớ biết?"

Yamaguchi nhìn em bằng đôi mắt đỏ ngầu, Tsukishima chỉ nhìn cậu ta chằm chằm, chờ đợi câu trả lời của cậu ta.

Yamaguchi cười khúc khích. "Tớ đã cố gắng nói với cậu, nhưng rồi cậu đã nảy sinh tình cảm với Kuroo."

"Điều đó đang giết chết tớ, Tsukishima. Nhưng tất nhiên, với tư cách là bạn thân của cậu, tớ hạnh phúc nếu cậu hạnh phúc. Tớ đã cố gắng giả vờ, nhưng nó đang dần giết chết tớ."

"Tớ...", Tsukishima im lặng sau đó, "Tớ xin lỗi... Tớ không biết phải nói gì."

Yamaguchi xua tay và cười, "Không sao đâu. Ngay từ đầu tớ đã biết rồi."

"Tớ yêu Kuroo."

"Tớ biết và tớ cũng biết anh ấy yêu cậu rất nhiều, khiến cho cậu hạnh phúc. Tớ không thể yêu cậu như vậy."

Hai người cùng nhau im lặng vài phút, Tsukishima gõ vào chỗ trống bên cạnh, cậu ta lưỡng lự nhưng với một vài lời năn nỉ, Yamaguchi đã ngồi xuống bên cạnh em.

"Tớ xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của cậu dành cho tớ. Nhưng cậu yên tâm rằng tớ sẽ mãi là người bạn thân nhất của cậu và cậu sẽ mãi là bạn thân nhất của tớ. Và dù có chuyện gì thì tớ cũng sẽ luôn ở đây cạnh cậu".

Tsukishima không hay cười nhưng em đã thể hiện một nụ cười thật lòng với Yamaguchi.

Yamaguchi đáp lại với một nụ cười nhỏ. "Tớ cũng vậy. Vậy thì đi đá đít anh trai cậu đi."








to be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro