📖 Chương 2 - Căn nhà phong bế

Biệt thự nằm lặng trong ngoại ô như một khối thủy tinh vàng, tách biệt khỏi thành phố ồn ã. Ban công rộng nhìn ra khu vườn kín — nơi những hàng hoa Juliet được uốn nắn theo lối cổ, hương của chúng mỏng mảnh như lời thì thầm buổi chiều. Phòng ngủ chính có trần cao, rèm nhung, và phòng nắng bằng kính bập bềnh ánh sáng. Mọi thứ tinh xảo, tĩnh lặng, và lạnh đến mức hoàn hảo.

Cao Đồ dần nhận ra mình đang sống trong một thế giới được dựng nên như một chiếc lồng tinh xảo. Ban đầu là những điều nhỏ nhặt: điện thoại của cậu được đặt trong ngăn kéo có mật mã, cửa ra vào luôn khóa từ bên ngoài, lịch trình bữa ăn được viết rõ và dán ở bếp. Người chăm sóc — chính xác hơn là người điều hành — là Hoa Vịnh. Mỗi hành động của anh đều chỉnh chu đến mức khiến cậu vừa cảm thấy được nâng niu vừa thấy mình bị cuốn vào một mạng lưới không lối thoát.

"Uống thuốc," anh nói một cách đơn giản rồi đặt chiếc cốc sứ ấm lên môi cậu. Mùi thuốc thoang qua, nồng nhưng không chói; mùi mộc lan trắng của anh phủ lên như lớp màn che. Đó là thuốc an thai, vitamin, những thứ cần thiết — và cả những thứ điều chỉnh cảm xúc, điều tiết giấc ngủ, làm dịu đi nỗi lo nhưng đồng thời bóp chặt sự bướng bỉnh của cậu.

Cao Đồ muốn vùng dậy. Mỗi khi nghĩ đến việc quay lại thành phố, gọi cho Thẩm, thậm chí leo lên taxi để tự giải thoát, tim cậu lại co lại như đang bị tay ai bóp chặt. Lý trí còn cố gắng nói: Thẩm sẽ lo cho cậu; Thẩm sẽ bảo vệ; Thẩm sẽ không để cậu đơn độc. Nhưng cơ thể thì mệt lừ, những lần choáng váng ngủ vùi khiến mọi kế hoạch vụt tắt.

Bữa ăn được chuẩn bị như một nghi lễ: rau mềm, canh gừng ấm, quả cam tươi để chống buồn nôn. Hoa Vịnh quan sát cậu ăn với cái nhìn nhẹ nhàng nhưng toàn quyền. Anh đặt mọi thứ vào khuôn khổ — giờ ngủ, giờ đi dạo, góc phòng nào được phép lui tới. Có lúc Hoa Vịnh nói với giọng như đang đọc một báo cáo: "Ngủ nhiều hơn. Tránh ánh nắng gắt. Không tiếp xúc với người ngoài." Những mệnh lệnh ấy không có vẻ bạo lực, chỉ là sự sắp đặt tỉ mỉ; nhưng chính những sắp đặt ấy bóp chặt mọi cánh cửa rời đi.

Những ngày đầu, Cao Đồ tự an ủi: đây là nơi an toàn. Hoa Vịnh cho cậu ngủ, cho cậu ăn, lau mồ hôi. Nhưng an toàn dưới tay người khác có giá. Giá ấy là mất đi quyền tự quyết. Điện thoại bị kiểm tra. Lá thư cậu muốn gửi cho Thẩm bị đặt dưới đáy một hộp. Một lần, khi cố mở cửa ra ngoài, cậu phát hiện chốt khóa đã bị thay. Cảm giác bị giam làm tim cậu đau nhói; cậu bật khóc như một đứa trẻ bị lừa.

Nhưng cũng có những khoảnh khắc dịu dàng khiến cái lồng ấy bớt lạnh. Hoa Vịnh đặt tay lên bụng cậu lần đầu, không phải theo cách của một bác sĩ mà như người lắng nghe điều kỳ diệu. "Đứa bé cử động," anh nói, giọng không có nhiều ngôn từ nhưng tràn đầy một thứ ý định không dễ định nghĩa. Ánh mắt Hoa Vịnh lúc ấy ấm hơn bình thường, và Cao Đồ cảm thấy một phần bản thân được an ủi — một phần khác vẫn hoảng loạn.

Những ký ức về Thẩm len về lúc nửa đêm, khi cơn đau ập đến. Hình ảnh Thẩm ở văn phòng, áo vest thẳng nếp, đôi tay anh từng chạm vào hồ sơ và một lần chạm nhẹ vào cằm cậu — những thứ đó giờ như một tài sản không thể tiếp cận. Cậu nhớ những buổi tối đứng cạnh Thẩm, nhớ cảm giác an toàn thuần khiết khi bị gọi vào phòng họp riêng chỉ để giao một tờ giấy. Thẩm là trụ cột của cuộc đời cậu, và càng nhớ, Cao Đồ càng thấy mình bị lôi ra khỏi trụ cột đó.

Hoa Vịnh quan sát. Bắt đầu là một sự tò mò. Anh đọc trong ánh mắt cậu nhiều hơn cậu tưởng: nhớ nhung, sợ hãi, yêu thương, và cả sự ngây thơ vừa đủ để làm người ta mềm lòng. Tò mò dần biến thành chiếm hữu. Anh thích cách cậu co người khi bị gọi bằng tên, thích cách tim cậu đập loạn khi mùi gỗ tuyết tùng thoảng lên qua một cuộc gọi tưởng chừng vô hại. Mỗi lần Cao Đồ nhớ Thẩm, trong lồng ngực Hoa Vịnh có một thứ gì đó chợt rít lên — một đầu mối ghen, một vết nứt cần bôi mỡ.

Ngày qua ngày, Hoa Vịnh áp những quy tắc tinh tế hơn: kèm theo thuốc là lịch kiểm tra sức khỏe, kèm theo lời dịu dàng là yêu cầu về sự trung thực từng chút một. Mỗi lần Cao Đồ van xin: "Cho tôi gọi điện với anh ta thôi," anh đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ: "Sẽ tốt cho cả hai nếu giữ im lặng. Tin tôi đi."

Sự mâu thuẫn làm Cao Đồ mệt mỏi. Có lúc cậu tự hỏi: liệu anh có muốn giúp thật, hay chỉ muốn sở hữu? Cảm xúc ấy đẩy cậu vào một trạng thái phân mảnh: phụ thuộc từng chút, phản kháng từng chút.

Một đêm, cơn mơ kéo Cao Đồ về những ngày cũ. Trong mơ, Thẩm đứng trước cửa văn phòng, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt anh, giọng nói sâu ấm: "Cao Đồ." Cậu bật dậy giữa đêm, gọi liều mạng trong giấc ngủ: "Thẩm... đừng đi..." — tiếng gọi vỡ ra như lời than. Tiếng gọi ấy run, yếu, và rõ ràng.

Hoa Vịnh nghe thấy. Tay anh đặt lên chốt cửa, nhưng không rời khỏi phòng. Hơi thở anh thay đổi. Một luồng hương mộc lan trắng trước đó luôn dịu bỗng trở nên dày đặc, nồng lên như tấm áo giáp vô hình. Pheromone của anh, của Enigma, không phải khiêu khích; nó là một lưới trói. Nó khiến không khí nặng, làm cho tim người ta ngừng lung tung rồi quay về nhịp ổn định mà anh muốn. Hoa Vịnh tiến lại, ánh mắt sâu hun hút, hơi thở sát tai: "Anh ta là ai với cậu?"

Cao Đồ liếc nhìn, giọng run: "Tổng giám đốc Thẩm... người đã—" Cậu cố nén, vì sợ quên mất là mình đang cố che dấu điều gì đó quan trọng.

Ghen không phải lúc nào cũng gầm thét. Với Hoa Vịnh, nó là một luồng áp lực mỏng manh nhưng bền bỉ; anh không đập phá, không la hét — anh siết chặt, đặt ra ranh giới, biến niềm nhớ nhung của cậu thành một món đồ được bảo quản trong lồng ngực của anh. Áp lực ấy khiến Cao Đồ nghẹt thở; nhưng khi anh ôm cậu vào lòng, khi anh lấy cam bóc vỏ cho cậu ăn vào buổi chiều, có những khoảnh khắc cậu nhận ra: dưới lớp chiếm hữu, có một thứ gì đó không hoàn toàn xấu — một loại che chở, một cảm giác được chọn.

Đêm ấy kết thúc trong một im lặng vừa đáng sợ vừa dịu dàng. Hoa Vịnh đứng cạnh khung cửa phòng, mắt nhìn về phía khu vườn nơi hoa Juliet vừa hé nở. Ánh đèn mờ chiếu lên mặt anh, tạo một đường viền sắc lạnh. Trong lòng anh, tò mò đã mọc rễ thành chiếm hữu; chiếm hữu thì đang biến điệu thành một nỗi ngờ vực mơ hồ — một cảm xúc anh chưa từng muốn thừa nhận. Còn Cao Đồ, nằm cuộn trong chăn, nghe tiếng mưa lẫn tiếng tim mình, tự hỏi liệu sự an toàn đổi bằng tự do có xứng đáng hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro