📖 Chương 3 - Đối đầu
Không khí nén xuống như tảng đá. Ngoài kia trời vẫn xám, hơi ẩm bám lên kính cửa sổ tạo thành những vệt mờ. Trong phòng khách, bóng hai người in trên thảm, kéo dài ra phía ghế sofa nơi Cao Đồ đang co người, bàn tay ôm chặt bụng như để giữ lấy thứ gì mong manh.
Cơn đau vừa rời đi, chỉ để lại một mệt mỏi sâu thẳm. Cao Đồ cảm nhận tim mình đập không đều, và trong mỗi nhịp đập có một mảnh ký ức về đêm mưa, về bàn tay lạnh, về tiếng mưa gõ đều trên dù. Một phần cậu muốn gọi tên người đó — Thẩm — và một phần khác run rẩy trước ánh mắt quá bình tĩnh của Hoa Vịnh.
Hoa Vịnh ngồi bên, bàn tay anh áp nhẹ lên mu bàn tay cậu, ngón tay kéo theo một luồng cảm giác ổn định. Mùi mộc lan trắng trong phòng như một tấm màn mỏng che cả không gian lại, vừa thanh khiết vừa kiên định. Anh nói rất nhẹ: "Thở đi. Mọi thứ sẽ ổn."
Cao Đồ đáp lại bằng một tiếng thở dài, cố giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng chưa kịp thở sâu vào lần thứ hai, không khí bỗng đổi sắc — một luồng pheromone khác ập vào như vòi nước lạnh.
Mùi gỗ tuyết tùng: sắc bén, nóng rực, đem theo áp lực của một con người quen với việc chiếm lĩnh. Trước mắt, bóng cửa động; một bước chân dồn bằng nỗi giận và tuyệt vọng đồng thời.
Cánh cửa bị đá tung. Tiếng gỗ va mạnh làm cả căn phòng giật mình. Thẩm Văn Lang đứng đó — dáng người ướt sũng, vest cứng băng vì mưa, mắt đỏ như than lửa. Ánh mắt anh quét ngang như lưỡi dao, dừng lại ở chiếc bụng lộ ra, ở cặp tay đang bị bọc trong vòng tay của một người khác.
"Cao Đồ!" giọng anh khàn, tràn đầy thứ gì đó giữa yêu và giận. "Lại đây với tôi."
Cao Đồ muốn đứng dậy, muốn lao về phía cửa. Thay vào đó, vì cơn đau còn đó, vì sự mệt mỏi, vì pheromone của Hoa Vịnh — cậu lùi vào thân người ôm mình. Hành động đó như một mũi dao ghim vào lòng Thẩm.
Pheromone của Thẩm cuộn lên, dữ dội như bão. Cổ họng anh nghẹn lại, bàn tay siết chặt đến mức gân xanh hiện ra. "Buông cậu ấy ra!" — lời rít qua kẽ răng, không phải ra lệnh đơn thuần mà là một mệnh lệnh có tính xóa sổ.
Hoa Vịnh không động. Anh vẫn ôm lấy Cao Đồ, nhưng cách anh ôm là che chở kiêu hãnh hơn là chiếm đoạt bạo liệt. Mùi mộc lan trắng trong người anh thay đổi — không còn chỉ là dịu êm; nó sâu, lạnh, như tảng băng khổng lồ trồi lên giữa đại dương, đè nén mọi sóng gió.
Hai luồng mùi va chạm, không tiếng kèn báo, chỉ âm thầm và quyết liệt. Trong khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh khác như tắt; chỉ còn ba nhịp: tim Hoa Vịnh vững như sắt, tim Thẩm run như lò xo vừa bung, tim Cao Đồ đập rối.
Thẩm bước tới, từng bước như muốn bóp nghẹt không khí. Mắt anh lướt qua cánh tay anh đang ôm lấy cậu, rồi chạm vào vùng da sau gáy lộ một vết sẹo cũ. Môi anh run, miệng như muốn hét ra một câu gì đó, nhưng lại im.
Hoa Vịnh ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt Thẩm. Ở đó không phải là sự khiêu chiến vô nghĩa. Ở đó là một khẳng định: một biên giới vừa được vẽ.
Anh cúi xuống — không phải bạo tàn, không phải hung hăng — mà là một hành động tuyên bố, nhẹ và hoàn toàn chủ quyền. Đôi môi anh chạm vào sau gáy Cao Đồ, nơi vết răng cũ còn in; đầu lưỡi liếc qua một giọt máu nhỏ chưa khô. Hành động ấy như khắc lên một câu thơ lạnh: đây là của tôi.
Cao Đồ dừng thở. Cảm giác bị kẹt giữa hai lực hấp dẫn làm cho mọi suy nghĩ vụn vỡ. Anh nghe tiếng tim mình, tiếng thở của cả ba người như hòa vào một bản nhạc lạ lùng. Trong khoảnh khắc, cậu không biết nên khóc hay cười; chỉ biết rung, rất nhiều rung.
Thẩm bước tới, như muốn xé toạc thứ mà anh không chịu mất. Cơn giận trào ra trong từng sợi cơ. "Anh làm gì vậy?" — tiếng anh nghẹn, nhưng vẫn mang theo sự thống trị mà nhiều năm là Tổng giám đốc đã tôi luyện. "Buông ra."
Hoa Vịnh rời môi khỏi da Cao Đồ, chậm rãi đứng thẳng. Ánh mắt anh lạnh như băng biển. "Tổng giám đốc Thẩm," giọng anh dịu nhưng không dung thứ, "anh bước vào nhà tôi. Tại đây, mọi thứ đều có giá của nó."
Thẩm như bị mũi tên ghim. Anh nắm chặt cổ tay, nhưng chính bàn tay đó cũng run. "Em... em là của tôi," anh nói, lời nói mảnh như miếng gương vỡ. "Cậu không có quyền—"
"Ngừng lại." Hoa Vịnh cắt ngang, một chữ nhưng nặng như chìm đáy. Anh quay lại nhìn Cao Đồ, ánh mắt đầy một thứ vừa ấm vừa nghiêm. "Cậu ấy không phải là một món đồ để đấu giá," anh nói với Thẩm, rồi thấp lại, chỉ nghe như thì thầm pha lẫn sắc mùi mộc lan: "Nhưng nếu anh không biết giữ mình, thì tôi sẽ phải giữ thay. Bây giờ, ngay cả hơi thở của cậu ấy cũng thuộc về tôi."
Từ miệng anh bốn chữ rơi xuống, nặng và không thể chối cãi. Thẩm khựng lại, như ai đó vừa bóp nghẹt trái tim anh. Dưới áp lực ngôn từ và pheromone, anh nhìn vào gương mặt Cao Đồ — ướt, mệt, nhưng an toàn trong vòng tay kẻ khác. Có thứ mất mát đâm vào sâu hơn mọi cơn giận: sự bất lực, thất vọng, và nỗi sợ mất mát mà anh chưa từng chịu thua.
Một lát sau, Thẩm hít một hơi dài như rút hết sức lực, quay người bước ra khỏi cửa. Bước chân nặng nề, anh dừng một lần, không ngoái đầu. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh như một dấu chấm nặng, để lại trong phòng một khoảng trống âm ỉ.
Sau khi cửa khép, phòng lặng như tờ. Hoa Vịnh thả lỏng người, nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn Cao Đồ, đôi mắt chứa đủ sự dịu dàng và quyền sở hữu. Anh vuốt mái tóc ướt mồ hôi của cậu, giọng nói trầm hẳn: "Không sao rồi. Ở đây, cậu an toàn."
Cao Đồ gượng cười, và trong nụ cười vụn vặt ấy có một điều mơ hồ: nỗi biết ơn, nỗi sợ, và một chút gì đó như chấp nhận. Tim cậu vẫn đập nhanh, nhưng nhịp có bớt rối hơn trước. Bầu trời ngoài kia vỡ một khe sáng mỏng, như thể chứng kiến một cửa ải vừa đóng.
Khi Hoa Vịnh đặt cái chăn lên vai cậu, khi anh nhẹ nhàng bóc một múi cam rồi đặt lên môi cậu như một lời xoa dịu không lời, Cao Đồ biết rằng anh vừa mất đi một phần thuộc về cũ, để đổi lấy một mái che khác — lạnh lẽo nhưng không hẳn là ác.
Và ở đó, giữa hương mộc lan và vị ngọt cam, giữa tiếng mưa vết tích và một vết ấn chưa phai, Cao Đồ cảm thấy mình bị kéo vào một giao kèo không lẽ nào đầy sự đơn giản — một giao kèo có giá là tự do, nhưng đổi lại là một điều gọi tên: thuộc về.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro