📖 Chương 4 - Hương cam & mộc lan
Thời gian trôi đi lặng lẽ, như những giọt nước rơi xuống mặt hồ không vang lại tiếng. Mùa đông mờ dần, hơi lạnh còn vương nơi cửa kính, nhưng trong biệt thự của Hoa Vịnh, mọi thứ vẫn giữ nhịp điệu đều đặn như một chiếc đồng hồ kín.
Cao Đồ dần cảm thấy cơ thể mình thay đổi rõ rệt. Thai nhi ngày một nặng, đôi khi cậu có thể cảm nhận cú đạp nhỏ, rất khẽ, như dấu chấm ngắt quãng trong dòng suy tưởng. Những cơn buồn nôn buổi sáng dịu dần, thay vào đó là cảm giác thèm ăn trái cây, đặc biệt là cam ngọt.
Mỗi ngày, trong lịch trình khắt khe mà Hoa Vịnh sắp đặt, đều có một mục cố định: "uống trà hoa cam sau bữa trưa." Chiếc khay sứ trắng đặt trước mặt cậu, những múi cam bóc vỏ sạch sẽ, không còn một sợi gân trắng nào. Hoa Vịnh luôn là người chuẩn bị. Bàn tay anh, vốn quen với những văn bản và báo cáo lạnh lùng, lại tỉ mỉ đến từng múi trái cây nhỏ bé.
"Ăn đi," anh nói, giọng bình thản, không để lại lựa chọn nào.
Cao Đồ lặng lẽ cắn một múi cam, vị ngọt xen lẫn vị chua lan trên đầu lưỡi. Mùi cam hòa với mùi mộc lan trắng trong không khí, tạo thành một thứ hương quấn quýt khó phân tách.
Có những buổi chiều, ánh sáng từ phòng nắng đổ xuống, bao phủ lấy khuôn mặt Hoa Vịnh. Anh thường ngồi đọc sách, kính gọng bạc trượt xuống sống mũi. Mỗi lần ngẩng lên, ánh mắt sâu như biển tối khóa chặt cậu. Cao Đồ biết rõ ánh mắt ấy vừa là giam giữ, vừa là một hình thức che chở.
Cậu không thoát ra được. Sau lần Thẩm Văn Lang rời đi, cửa nhà càng khóa chặt hơn. Không còn bất kỳ thông tin nào từ thế giới bên ngoài. Chỉ còn Hoa Vịnh, khu vườn Juliet, những ly thuốc, những múi cam, và mùi mộc lan ám vào từng thớ vải.
Đêm xuống, khi Hoa Vịnh rời phòng, Cao Đồ thường nằm nghiêng, mắt mở lớn nhìn bóng tối. Cậu nhớ đến những ngày trước đây: văn phòng sáng đèn, bước chân Thẩm đi qua hành lang, một tách cà phê đặt lên bàn. Những ký ức ấy vẫn sắc nét, nhưng khi đưa tay ra, cậu chỉ chạm vào không khí lạnh.
Cậu biết Thẩm đã từng muốn bảo vệ mình. Nhưng sự bảo vệ ấy đã tan vỡ trong căn phòng nơi pheromone hai Alpha va chạm. Thẩm đã quay lưng, bỏ lại ánh nhìn giằng xé cuối cùng.
Và rồi, khi nhớ lại khoảnh khắc đó, Cao Đồ lại thấy một phần bản thân mềm nhũn trước bàn tay Hoa Vịnh đặt trên vai mình. Sự áp chế kia, thay vì nghiền nát, lại biến thành mái che. Cậu ghét sự lệ thuộc, nhưng cũng ghét hơn cảm giác trống rỗng khi không có ai giữ mình lại.
Đôi khi cậu ước gì mình không phải là Omega, không phải gánh nặng thêm sinh mệnh nhỏ bé trong bụng. Nhưng sự thật không thể thay đổi. Và trong vòng vây của Hoa Vịnh, ít nhất cậu vẫn được thở, dù là thở dưới bóng của người khác.
Một buổi chiều cuối đông, trời mưa lắc rắc. Trong phòng nắng, ánh sáng yếu ớt hắt vào qua lớp kính. Hoa Vịnh mang vào một đĩa cam đã gọt sẵn.
Anh ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ bóc từng múi, rồi đặt vào lòng bàn tay cậu. "Ăn đi, sẽ dễ ngủ hơn."
Cao Đồ đưa mắt nhìn. Đây không phải là mệnh lệnh, cũng không phải là sự áp chế. Chỉ là một hành động đơn giản, nhưng có gì đó khiến tim cậu chấn động.
Cậu khẽ mở miệng, ăn miếng cam do anh đưa. Vị ngọt lan tỏa. Mùi mộc lan từ người anh hòa với hương cam tươi, tạo thành một khoảng lặng mềm trong ngực.
Cậu chợt buột miệng: "Tại sao lại tốt với tôi như vậy?"
Hoa Vịnh ngẩng đầu, nhìn cậu hồi lâu. Trong ánh mắt ấy có bóng tối, có cả thứ dịu dàng mơ hồ. Anh không trả lời ngay, chỉ khẽ nói: "Không phải là tốt. Chỉ là, tôi muốn giữ."
Câu nói ấy đơn giản, nhưng lại khiến Cao Đồ không cất được lời.
Đêm hôm đó, gió thổi qua khu vườn, hương hoa Juliet len vào khe cửa. Cao Đồ trằn trọc, rồi ngồi dậy, khoác thêm áo. Cậu bước ra phòng nắng, thấy Hoa Vịnh đang ngồi bên bàn, đọc một tập hồ sơ.
Ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt anh, góc cạnh, lạnh lùng. Nhưng khi ngẩng lên nhìn thấy cậu, ánh mắt ấy dịu lại ngay lập tức.
"Không ngủ được?" Anh hỏi.
Cao Đồ gật nhẹ. Tim đập nhanh. Không biết lấy dũng khí từ đâu, cậu bước tới, ngồi xuống cạnh anh. Khoảnh khắc ngón tay chạm vào bàn tay lạnh kia, toàn thân cậu run lên.
Rồi, như bị một sức mạnh vô hình dẫn lối, cậu nghiêng người, đặt môi mình lên môi anh.
Nụ hôn rất ngắn, rất khẽ, nhưng là lần đầu tiên Cao Đồ chủ động.
Hoa Vịnh hơi sững lại. Ánh mắt anh tối đi, nhưng trong đó không phải là lửa giận, mà là một sự kinh ngạc dịu dàng. Anh khẽ vuốt tóc cậu, hương mộc lan lan tràn, trùm lên cả không gian.
"Đừng hối hận," anh nói, giọng thấp và dằn xuống, nhưng ẩn trong đó là sự ấm áp chưa từng có.
Cao Đồ không đáp. Nhưng trong lòng cậu, có một góc nhỏ mềm nhũn ra, như bông tuyết tan khi chạm vào da tay.
Thời gian trôi thêm vài tuần. Bụng cậu lớn dần, bước đi nặng nề hơn. Nhưng thay vì chỉ sợ hãi, Cao Đồ bắt đầu cảm thấy một niềm an ủi kỳ lạ.
Một chiều cuối xuân, Hoa Vịnh dẫn cậu ra khu vườn. Hoa hồng Juliet nở rộ, từng cánh mỏng như giấy, phớt hồng dưới nắng chiều. Hương thơm phảng phất trong gió, dịu dàng và dai dẳng.
Cao Đồ dừng lại giữa vườn, đặt tay lên bụng. Đứa nhỏ khẽ động. Một nụ cười mệt mỏi nhưng thật sự hiện trên môi.
Hoa Vịnh bước đến, đứng sau lưng cậu. Anh vòng tay, ôm lấy từ phía sau, bàn tay lớn đặt chồng lên bàn tay cậu trên bụng.
Mùi mộc lan trắng hòa cùng hương cam thoảng đâu đó, quyện vào hương hoa Juliet.
Cao Đồ nhắm mắt, để cho hơi thở mình chảy cùng nhịp tim anh. Không còn sự phản kháng dữ dội, chỉ còn một sự thỏa hiệp: tình cảm và chiếm hữu hòa lẫn.
"Cậu có hối hận không?" Hoa Vịnh hỏi, giọng trầm và rất khẽ, như sợ phá vỡ khoảnh khắc.
Cao Đồ mở mắt, nhìn hoa hồng nghiêng mình trong gió. Cậu không trả lời trực tiếp. Chỉ khẽ quay đầu, đặt môi mình lên má anh, một nụ hôn thật nhẹ.
Đó là câu trả lời.
Trong khu vườn ngập nắng chiều, hai người đứng giữa sắc hoa và hương mộc lan, như thể đã tìm thấy một điểm dừng — không phải tự do, cũng không hoàn toàn ràng buộc, nhưng là sự hòa trộn mà cả hai đều chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro