Chương 4

Giữa đêm – Căn hộ nhỏ của Sae Jin

Ngoài khung cửa sổ, ánh trăng bạc rọi xuống căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng mờ đục xuyên qua lớp rèm mỏng, dịu dàng chạm vào gương mặt đang trầm tư của Sae Jin. Cô ngồi trên giường, tay khẽ ôm tách trà đã nguội lạnh, mà chẳng hề hay biết. Căn phòng yên ắng đến mức, tiếng kim đồng hồ lặng lẽ trôi qua cũng đủ khiến người ta chạnh lòng.

Trái tim cô, chẳng rõ vì sao, lại vướng bận bởi một ánh mắt. Lạnh lùng, xa xăm... và đầy mâu thuẫn. Mỗi khi ánh mắt đó vô tình lướt qua cô ở công ty, nhịp tim cô như bị kéo lệch một nhịp. Cảm xúc đó, chẳng thể nào là của một người xa lạ...

Vào giấc mơ

Đêm chìm dần vào tĩnh mịch, và cô cũng thiếp đi giữa những dòng suy nghĩ miên man. Trong giấc mơ, Sae Jin thấy mình đứng giữa một hành lang quen thuộc. Mùi gỗ cũ, ánh sáng hắt qua khung cửa, và tiếng đàn piano từ xa vọng lại, nhẹ nhàng như những con sóng lăn tăn gợn vào tâm hồn cô.

Một giọng nói vang lên, khàn khàn nhưng dịu dàng:

"Jin... đừng quên anh."

Cô quay đầu tìm kiếm, nhưng tất cả chỉ là sương mờ. Cánh cửa biến mất, tiếng đàn lặng đi. Bóng tối nuốt trọn những ký ức chưa thành hình.

Thức giấc

Sae Jin choàng tỉnh. Hơi thở dồn dập, tim đập mạnh trong lồng ngực. Cô đưa tay chạm cổ tay trái – nơi chiếc vòng bạc mỏng vẫn luôn ở đó, không rời.

Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, dòng chữ khắc hiện ra rõ ràng: "Sae Jin ♡ Yoon". Một hình trái tim nhỏ, tinh xảo, như một lời hứa không thể gọi tên.

"Suga... là ai...?"

Công ty Min Thị – Sáng hôm sau

Thang máy mở ra, và bất ngờ thay – người bên trong là anh.

Min Yoongi – vẫn là bộ âu phục sắc xám lạnh lùng, vẫn ánh mắt không biểu cảm, vẫn khí chất khiến người khác không dám lại gần. Cô lúng túng bước vào, tay giữ ly cà phê nóng như muốn bám víu điều gì đó.

Một bước chân sai lỡ. Ly cà phê nghiêng đổ, chạm vào tay áo anh.

"Xin lỗi... em không cố ý..."

Yoongi lặng lẽ lấy khăn giấy, động tác nhẹ nhàng đến mức khiến người ta đau lòng. Anh không trách, chỉ nói:

"Không sao. Chỉ là vết cũ."

Vết cũ... liệu anh đang nói đến vết cà phê – hay vết thương chưa từng lành trong tim anh?

Hồi tưởng – Năm năm trước

Trời nhá nhem, một buổi chiều xám xịt. Sae Jin bước ra từ hành lang trống của khách sạn, đôi mắt vẫn còn đẫm nước. Cô vừa tận mắt chứng kiến cảnh một cô gái lạ ôm chầm lấy Yoongi từ phía sau, đặt lên má anh một nụ hôn như thể rất quen thuộc. Và rồi... cô thấy vết son đỏ nhòe trên cổ áo sơ mi trắng của anh.

Như một nhát dao cứa vào lòng. Cô không hỏi, không trách, chỉ quay người chạy đi. Trái tim vỡ nát trong từng nhịp thở.

Trên vỉa hè, tay run rẩy, cô gọi điện cho Hoseok.

" Anh... đến đón em... làm ơn... em không biết phải đi đâu nữa. Em thấy anh ấy... có người khác. Em tận mắt thấy cô ta hôn anh ấy... trên áo anh ấy còn vết son... Anh, em mệt quá... em không chịu nổi nữa..."

Từng lời như lưỡi dao cứa vào lòng người anh. Hoseok nắm chặt tay lái, gằn giọng:

"Ở yên đó, anh đến ngay. Đừng làm gì dại dột."

Anh lập tức lên xe, phóng như bay trên những con phố đông đúc, lòng chỉ mong kịp đến trước khi điều gì đó tồi tệ xảy ra.

Nhưng... quá muộn.

ẦM!

Tiếng phanh xe rít dài giữa lòng phố, tiếng còi hú vang lên trong cơn hoảng loạn. Một chiếc xe tải mất lái lao đến với tốc độ điên cuồng, tông mạnh vào thân hình nhỏ bé đang chạy qua đường – chính là Sae Jin.

Cô bị hất tung lên không trung như một con búp bê vỡ vụn, rơi xuống mặt đất với tiếng rên rỉ cuối cùng. Máu trào ra từ trán, nhuộm đỏ làn váy trắng.

Và chưa dừng ở đó, từ con hẻm tối gần đó, một bóng đen lao ra, tay cầm dao găm nhọn hoắt, ánh thép lạnh lóe lên trong ánh đèn đường. Tên sát thủ hướng thẳng về phía Sae Jin nằm bất tỉnh.

Nhưng khi lưỡi dao chỉ còn cách cơ thể cô vài gang tay—Yoongi xuất hiện.

Anh như lao ra từ địa ngục, ánh mắt đỏ ngầu, dùng cả thân mình chắn lấy cô. Một cú đánh xoay người, một cú đá chuẩn xác khiến tên sát thủ ngã gục, nhưng cánh tay anh cũng bị rạch một đường sâu, máu trào ra đỏ thẫm.

Anh bế Sae Jin lên, đôi tay đầy máu, mặt không biểu cảm nhưng trái tim như rạn nứt từng mảnh. Cô mềm oặt trong lòng anh, như thể bất kỳ giây nào cũng có thể biến mất mãi mãi.

Tiếng động cơ gầm lên.

Hoseok đã đến.

Anh nhảy khỏi mô tô, trái tim như ngừng đập khi thấy em gái mình nằm bất tỉnh trong vòng tay Yoongi, máu nhuộm cả áo anh ta.

Mọi thứ vỡ vụn.

"Yoongi... CẬU ĐÃ LÀM GÌ EM TÔI?!"

Giọng anh như gào thét, ánh mắt đỏ rực vì căm hận. Anh lao đến, giật mạnh lấy Sae Jin khỏi tay Yoongi.

"Tôi nghe nó khóc nấc lên vì cậu, cầu xin tôi đến đón... và giờ tôi thấy nó nằm trong tay cậu, máu me đầy người! CẬU MUỐN GIẢI THÍCH GÌ NỮA?!"

Yoongi vẫn lặng im. Anh không phản kháng, chỉ cúi đầu, tay siết chặt, máu rỉ xuống từ vết thương trên cánh tay.

"Từ giờ trở đi, chỗ nào có cậu... sẽ không bao giờ có tôi. ĐỪNG BƯỚC LẠI GẦN EM TÔI MỘT BƯỚC NÀO NỮA."

Giọng Hoseok như lưỡi dao rạch thẳng vào quá khứ. Anh quay đi, bế Sae Jin lên, rời khỏi trong cơn giận dữ.

Yoongi đứng lặng giữa lòng đường nhuộm máu, giữa tiếng còi xe và ánh đèn chớp tắt mờ nhòe. Cô gái anh yêu – một lần nữa – rời khỏi anh trong vòng tay người khác, bởi những hiểu lầm không ai kịp giải thích.

Năm năm trôi qua. Cô trở lại – nhưng quá khứ như tờ giấy trắng. Còn anh – vẫn lặng lẽ bảo vệ từ phía xa.

Trong ánh mắt ấy, vẫn là đau thương lẫn dịu dàng. Trong tim anh, Sae Jin vẫn là cô gái nhỏ gọi anh là "" giữa những ngày mưa lạnh.

Anh chưa từng ngừng yêu cô. Chưa từng một giây thôi nhớ cô.

Dù bị hiểu lầm, dù bị gạt bỏ, dù không thể nói ra. Anh chỉ cần cô sống – bình yên.

Nếu được một lần nữa nắm tay cô, anh sẽ không để lạc mất thêm lần nào nữa.

Mảnh ký ức vẫn nằm đó, chờ ngày được đánh thức. Và trái tim anh – vẫn luôn hướng về người con gái năm xưa, không hối tiếc.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro