Chương 4
Lúc Đức Duy nhập học thì Thành An và Quang Hùng đã tốt nghiệp ra trường, để lại những tin đồn sai lệch.
Mà Bảo Khang thì khác, hắn nhỏ hơn anh và cậu hai khoá.
Khi đó hắn chọn môn chuyên ngành của giáo sư Huỳnh, còn nghiên cứu đề dưới sự hướng dẫn của chú ấy, Thành An và Quang Hùng dường như đã quen biết với giáo sư Huỳnh từ trước. Ba người bọn họ thường xuyên qua lại với nhau, nhiều lần gặp mặt rồi trở nên thân thiết.
Tự bản thân Bảo Khang cũng chứng kiến những lời đồn đại trong trường học dần bị bóp méo.
Tin đồn thất thiệt đầu tiên: Mối Quan Hệ Giữa Hai Người Rất Tệ.
Hai người họ lúc đó vì bất đồng quan điểm mà từng xảy ra cuộc tranh cãi gay gắt trong khoá học thảo luận môn chuẩn đoán.
"Tiếp cận từ động mạch có thể giảm thiểu được thời gian phẫu thuật, đó là lựa chọn tối ưa nhất"
"Cậu không xem độ tuổi và tình trạng của bệnh nhân ra sao à? Tiếp cận qua động mạch sẽ gây ra gánh nặng rất lớn cho cơ thể của họ đấy"
"Nếu có thể kiểm soát thời gian phẫu thuật và chuẩn đoán một cách hợp lý thì điều đó sẽ không thể xảy ra"
"Tầm nhìn tiếp cận qua đường động mạch không dễ dàng mở rộng, không thể hoàn toàn chắc sẽ thành công"
....
Theo lời của người người cùng lớp, hai người bọn họ không ai nhường nhịn ai, nghiêm túc như họ đang thực sự lên phương án phẫu thuật cho bệnh nhân ngoài đời thật của mình.
Mà bởi sau khi tan học, hai người cũng phớt lờ nhau, nên tin đồn "sứt mẻ tình cảm" cứ như vậy mà lan rộng ra, dần dần cả trường đều biết.
"Hôm nay có người đến gặp tớ hỏi, mối quan hệ giữa hai người có phải rất tệ không?" - Bảo Khang.
Hôm đấy là ngày nghỉ, họ cùng nhau nướng đồ ăn trên sân thượng nhà của giáo sư Huỳnh, Bảo Khang trong lúc xiên nguyên liệu vào que nướng kể lể.
Mặc dù Quang Hùng được cả thế giới bên ngoài biết đến là giỏi toàn diện, nhưng lại chịu thua trong lĩnh vực bếp núc và nấu ăn. Cậu đến xiên que lên nướng cũng không cân đối được như Bảo Khang, thế nên cậu chỉ phụ trách công việc rắc gia vị thôi.
Mặc dù khả năng thực hành không tốt, nhưng yêu cầu của cậu không hề thấp.
"Này, tớ không muốn ăn nấm hương, cho thêm ớt đi, tớ thích ăn cay" - Quang Hùng.
"Tại sao lại không ăn nấm? Tớ muốn ăn nấm cơ" - Thành An bên cạnh đang phụ trách nướng đồ.
"Vậy cậu xiên hết nấm qua cho cậu ấy đi Khang, tớ chỉ muốn ăn thịt gà thôi" - Quang Hùng.
"Này này, tớ không có nói thế..." - Thành An.
Rõ ràng Bảo Khang là đàn em, nhưng cũng không khỏi mệt nói với hai con người trước mặt này.
"Hai người là học sinh tiểu học chắc? Có thể trưởng thành hơn xíu được không?" - Bảo Khang.
Quang Hùng thả lỏng tay, một lượng bột ớt rơi vãi ra, vừa hay trên sân thượng nổi gió, mang theo không ít bột ớt bay vào mặt Thành An.
"Này, cục bột! Cậu cố tình đúng không?" - Thành An.
"Này, tớ cao 1m68 đó! Cục bột là thế nào hả? Với lại sao tớ có thể làm vậy với cậu?" - Quang Hùng đưa tay như thể muốn giúp anh lau sạch mặt, thì đột nhiên Thành An chộp nhanh lấy tay cậu lại.
"Tay cậu vẫn còn ớt đấy! Đừng cho rằng tớ không biết cậu định làm gì..." - Quang Hùng.
Chàng trai bị lật tẩy ý đồ xấu xa liền cười rộ lên, Thành An dốc sức chớp mắt, trả lời câu hỏi khi nãy của Bảo Khang.
"Không sai, mối quan hệ giữa tớ và cậu ấy rất tệ, tệ đến mức ngày nào cũng muốn nghỉ chơi với cậu ấy cả trăm lần..." - Thành An.
Quang Hùng mỉm cười cầm khăn ướt lau mặt cho anh, câu nói về sau của Thành An cũng bị kẹt nơi cổ họng, không thể thốt ra.
Bảo Khang như thể hiểu quá rõ, có lòng tốt giúp anh bổ sung thêm câu sau còn thiếu.
"Sau đó đến lần thứ 101 thì làm hòa, đúng chưa?" - Bảo Khang.
————
Và bởi vì Bảo Khang ở chung phòng thí nghiệm với anh và cậu, nên đến tháng thi cuối kỳ không ít người muốn thông qua hắn mà mượn vở ghi chép của bọn họ.
"Lấy của tớ là được rồi, sao phải phiền phức như thế?" - Bảo Khang mỗi môn điều đạt A+ không tài nào hiểu được mấy người này nghĩ gì.
"Uầy, cậu không hiểu đâu, tuy cậu học rất xuất sắc nhưng cậu chẳng phải cũng chưa thi sao? Phải mượn từ người đã qua môn thì mới may mắn được"
"..."
Bảo Khang kinh ngạc, nói.
"Mấy cậu có bị gì không đấy? Thời đại nào rồi còn mê tín như thế?" - Bảo Khang.
Tư tưởng khoa học cũng phải chịu thua trước những suy nghĩ và tư duy phong phú này, kèm theo đó là nỗi sợ khi phải học hàng tá quyển sách chuyên ngành.
Bảo Khang không chịu nổi khi bị quấy rầy hết lần này đến lần khác, vì vậy nên hắn đã đi hỏi hai người họ.
"Mượn vở ghi chép? Được chứ, nhưng tớ chỉ ghi lại những điểm mấu chốt và khó nhớ thôi, nội dung không được hoàn chỉnh" - Thành An.
Sau đó anh lấy quyển vở từ trong hộc tủ đưa cho Bảo Khang, hắn nhận lấy mở ra lật vài trang xem, rồi im lặng.
Thì ra những điều mấu chốt và cảm thấy khó nhớ của Thành An, viết không hết nổi một quyển ghi chú.
"Không thì cậu đi tìm anh chàng kia đi, cậu ấy chép khá đầy đủ đó" - Thành An đưa ra ý kiến.
Vậy là Bảo Khang cũng xách đít qua chỗ Quang Hùng để hỏi mượn.
"Được chứ, cậu muốn mượn môn nào?" - Quang Hùng.
Bạn học này có hệ thống hơn nhiều so với bạn kia, vở ghi chép của cậu được sắp xếp gọn gàng và phân loại khác nhau, tất cả đều nằm trên giá sách.
"Ừm, để tớ xem xem.." - Bảo Khang lật tờ note mà bạn cùng lớp đã đưa cho mình, bắt đầu đọc.
"Môn chuẩn đoán, ngoại thần kinh, nội thần kinh, dược lý học, bệnh truyền nhiễm, .... À còn quyển giải phẫu nữa" - Bảo Khang.
Hắn đọc hết những môn cần thi một loạt cho cậu nghe một cách lưu loát.
"Nhiều vậy sao?" - Quang Hùng.
"Nói chung là có được bao nhiêu thì cậu cứ đưa đây hết đi, mấy cậu ấy hôm nay sẽ đến phòng tự học và ôn tập thâu đêm" - Bảo Khang.
"Thế khi nào mấy cậu thi?" - Quang Hùng nhìn hắn hỏi.
"Tuần sau" - Bảo Khang.
Quang Hùng đứng trước kệ sách, dùng ánh mắt trìu mến quét một lượt rồi nói.
"Ừm...tớ nghĩ, nên khuyên mấy cậu ấy nên học lại vào học kỳ sau sẽ tốt hơn" - Quang Hùng.
Khi Bảo Khang mang vở ghi chép và truyền đạt lại lời nhắn nhủ của chủ nhân những quyển vở cho bạn cùng lớp, bầu không khí ngập tràn một nỗi tuyệt vọng âm u.
"Mấy cậu cùng đừng nản lòng quá, vẫn có thể ở trước những mấy quyển vở xin vía qua môn mà" - Bảo Khang quay sang an ủi.
Ai mà biết được những lời nói tùy tiện đó của Bảo Khang, ngày hôm sau hình ảnh của hai người họ đã bắt đầu lan truyền trong giới học sinh.
Mọi người kẹp ảnh của họ trên trang tiêu đề của sách chuyên ngành, làm cách này như thể họ sẽ được anh và cậu nhả vía, giúp họ có một kỳ thi trót lọt và có được kỹ năng đạt toàn điểm A+ của học sinh xuất sắc.
Một ngày nọ, Quang Hùng không hiểu tình hình là gì nên hỏi đành Thành An.
"Hôm nay tớ đến thư viện, nhìn cả dãy sách trên đó, sao đều có kẹp ảnh của tớ và cậu vậy? Này là xu hướng mới à?" - Quang Hùng.
"A, cái đó tớ cũng thấy. Tớ còn định hỏi cậu có biết được gì không" - Thành An.
Hai người trong cơn mơ hồ nhìn sang Bảo Khang, cùng hỏi.
"Cậu biết không?"
Hắn chớp chớp mắt, dáng vẻ ngơ ngác không hiểu chuyện.
"Hả? Gì? Ai biết gì đâu..." - Bảo Khang.
____________________
END CHƯƠNG 4.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro