Animorphs #1 - Cuộc Xâm Lăng (2)

#1 THE INVASION




CHƯƠNG 11


"Cassie! Biến hình lẹ đi!" tôi quát. Chiếc xe cảnh sát đã đến rất gần. "Bọn tớ không muốn giải thích về một con vật nửa người nửa ngựa đâu."

"Tớ phải biến hình theo hướng nào?" Cassie quýnh quáng. "Người hay ngựa?"

Tì trên hai chân sau, nó hơi nhổm lên một chút.

Tôi biết điều gì đang xảy ra. Nó đang đấu tranh với sự hoảng loạn của con ngựa.

"Người, người, thành người!" tôi hấp tấp nói. "Cả bọn đứng che trước mặt nó, mau đi!"

Chiếc xe cảnh sát thắng cái rẹt, dừng lại làm sỏi đá bắn tung tóe. Một viên cảnh sát bước ra.

Tôi vẫy tay chào ông ta.

"Chào các em," ông ta nói. "Các em... hình như... đang che giấu vật gì hả?"

Giá như tôi có thể ngoái cổ lại xem Cassie đang ở hình thù gì. Nhưng làm vậy thì tiêu ngay. "Bọn em đang che gì ấy à?" tôi cố câu giờ.

"Tránh ra! Tất cả tránh sang bên!" ông ta ra lệnh.

Chúng tôi tản ra, để lộ Cassie ở giữa. Nó đã thành người hoàn chỉnh.

Viên cảnh sát có vẻ lúng túng. Ông ta nhún vai.

Tôi thở dài nhẹ nhõm.

"Chúng em có thể giúp gì ông không ạ, thưa ông cảnh sát?" Rachel hỏi bằng cái giọng ngây thơ cụ đầy "tinh thần trách nhiệm" của nó.

"Chúng tôi đang mở vài cuộc điều tra," ông ta nói, mắt vẫn không rời Cassie như thể ở nó có gì đó không ổn. "Chúng tôi đang tìm vài chú nhóc đốt pháo bông ở khu công trường xây dựng hồi đêm qua."

Marco đột nhiên ho sù sụ.

"Cậu ấy bị sao thế?" viên cảnh sát hỏi.

"Có sao đâu," tôi đáp. "Chẳng có gì đâu ạ."

"Chúng tôi muốn tìm mấy chú nhóc," viên cảnh sát lặp lại. "Các em cũng thấy đó, chúng hành động rất nguy hiểm. Ngộ nhỡ có người bị thương thì sao? Vì vậy, chúng tôi phải tìm chúng."

Tôi chợt hiểu tất cả. Hắn là một tên trong chúng. Gã cảnh sát này là một kẻ bị mượn xác. Tôi nhìn khuôn mặt hắn. Trông hắn cũng bình thường. Nhưng trong đầu hắn lại đang ẩn giấu một sinh vật thuộc về thế giới khác - một giống sên ma quỷ sống ký sinh. Và phía sau đôi mắt người trông rất bình thường kia đang toát lên một vẻ gì đó nham hiểm.

"Dạ, em chẳng biết gì về chuyện đó đâu ạ," tôi nói dối tỉnh khô.

Hắn giương mắt nhìn tôi. Tôi bắt đầu vã mồ hôi hột.

"Ồ, coi nào," hắn nói. "Trông chú em quen quen. Chú rất giống một chàng trai tên Tom mà tôi quen."

"Dạ, anh của em đấy ạ." Tôi đáp. Tôi cố hết sức để không bị lạc giọng. Nhưng tôi không tài nào dứt khỏi đầu cái ý rằng kẻ đang đối thoại với tôi không phải là một cảnh sát bình thường, một cảnh sát người. Hắn là một tên Yeerk. Hắn không còn là người nữa. Nói đúng hơn, hắn không thực sự là người mà là một Người - Bị mượn xác. Bộ óc người đã bị nô lệ hoàn toàn.

"Tom là anh của chú? Hay đấy! Cậu ấy ngoan lắm. Tôi quen cậu ấy ở Cậu lạc bộ Chia Sẻ. Tôi là giám hộ thiếu niên. Một nhóm tuyệt vời, Chia Sẻ ấy mà. Chú em cũng nên tới đó một phen."

"Dạ... ơ... Anh Tom cũng đã rủ em rồi ạ," tôi nói.

"Ở đó vui lắm."

"Dạ," tôi lặp lại.

"Tốt, chú hãy gọi cho tôi nếu nghe tin tức gì về bọn nhóc ở khu công trường. Tôi cảnh cáo trước: bọn nhóc đó có thể sẽ bịa ra những câu chuyện nhảm nhí để bào chữa cho tội lỗi của chúng. Nhưng chú em đâu ngu dại gì mà tin những chuyện điên rồ, dối trá đó. Đúng không nào?"

"Dạ, nó không ngu đâu ạ," Marco đỡ lời.

Cuối cùng, gã cảnh sát bỏ đi.

"Vậy là rõ, điều luật số một: không được làm gì để gây chú ý," Rachel tuyên bố chắc nịch. "Phải giữ bí mật tất cả mọi thứ. Nhất là việc biến hình."

Cassie lộ vẻ bối rối. "Đúng đấy, tớ thật là ngốc. Cũng tại cái việc biến hình ấy nó thú vị quá. Các cậu biết đấy, được chạy tự do giữa đồng trống..."

"Cậu làm thế nào hoàn hình với cả quần áo hay vậy?" tôi ngắt lời. "Khi tớ và Tobias hoàn hình thì... Tóm lại là cánh nữ các cậu tốt nhất nên nhìn ra chỗ khác."

"Phải tập vài lần," Cassie giảng giải. "Và phải là quần áo bó sát thì mới được. Tớ đã thử với áo khoác. Nó bị xé toạc ra từng mảnh. Đến mùa đông thì làm sao đây không biết."

"Không làm sao cả," Marco quả quyết. "Vì bọn mình sẽ không biến hình nữa."

"Có lẽ vì Marco nói đúng," Rachel phân vân. "Chuyện này quá hệ trọng, mà bọn mình chỉ là con nít. Phải tìm nhân vật nào đó quan trọng để kể hết mọi chuyện, một ai đó mà bọn mình tin cậy được."

"Chẳng tin ai được đâu," Tobias bác thẳng thừng. "Bất cứ ai cũng có thể bị mượn xác. Bọn mình mà nhầm người thì chỉ có nước chết cả lũ. Và cả thế giới cũng tiêu luôn."

"Tớ thì không muốn thôi biến hình." Cassie phát biểu. "Các cậu thử nghĩ coi, với quyền năng đó, mình có thể làm được khối chuyện: giao tiếp với thú vật nè, bảo vệ các loài có nguy cơ tuyệt chủng..."

"Loài người có thể sẽ là loài kế tiếp có nguy cơ tuyệt chủng, Cassie ạ!" Tobias nhỏ nhẹ nói.

"Ý cậu sao, Jake?" Cassie hỏi.

"Tớ ấy à?" tôi nhún vai. "Tớ không biết. Marco nói đúng, bọn mình có thể bị giết sạch. Rachel cũng đúng, đây là gánh nặng quá lớn đối với lũ trẻ con bọn mình." Tôi ngập ngừng. Tôi không thích nói ra điều ấy chút nào. "Nhưng cả Tobias cũng đúng. Tớ muốn nói là toàn thế giới đang lâm nguy và chúng ta không thể tin một ai."

"Vậy mình phải làm sao?" Rachel hỏi dồn.

"Ê, tớ không quyết định được chuyện này đâu đấy," tôi giẫy nẩy.

"Mình biểu quyết đi," Rachel nói.

"Tớ sẽ bỏ phiếu cho việc kéo dài tuổi thọ, ít ra cho đến khi bọn mình có bằng lái xe," Marco bông đùa.

"Tớ bỏ phiếu cho việc thực hiện lời trăn trối của ông hoàng Andalite: chiến đấu!" Tobias nghiêm nghị.

"Cậu có bao giờ đánh lộn đâu mà chiến với chả đấu," Marco cười nhạo. "Cự lại bọn đầu trọc trong trường còn chưa xong, giờ tự nhiên đòi đá đít gã Visser Ba quái đản."

Tobias không nói gì, nhưng nó đỏ dừ đến tận cổ.

"Tớ ủng hộ Tobias," Rachel ném một cái nhìn thiếu thiện cảm về phía Marco. "Tớ ước gì được trút gánh nặng này lên ai đó. Nhưng không thể được."

"Hay mình cứ thong thả suy nghĩ đi," Cassie nói. "Đây là một quyết định trọng đại. Ý tớ nói nó không phải như quyết định nên mặc quần jean hay mặc váy."

Tôi thấy nhẹ cả người. Cảm ơn Cassie.

"Đúng đó, hãy tạm để đấy đã," tôi hùa theo. "Trong khi chờ đợi, không được nói điều gì cho bất cứ ai khác. Ta tạm thời trở lại với cuộc sống bình thường."

Nụ cười khẩy thoáng qua mặt Marco. Chắc nó nghĩ nó đã thắng. Nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Tobias vẫn còn đỏ dừ. Nó len lén ném sang Rachel một cái nhìn đầy hàm ơn.

Tôi và Marco lại về nhà tôi. Hai đứa cố xử sự bình thường. Chúng tôi nói huyên thuyên về mùa bóng rổ sắp tới, về việc đứa nào sẽ "tàn sát" đứa nào trong trò chơi CD Dead Zone 5 sắp tới trên máy tính của tôi.

Khi về đến gần nhà, chúng tôi đã cạn chuyện để nói.

Hai đứa ngồi chơi Dead Zone một hồi, mà chẳng đứa nào chơi ra hồn. Trò chơi bỗng nhiên thành chán phèo. Đơn giản vì đầu óc tôi cứ để ở đâu đâu.

Được một lúc thì Tom bước vào. "Chào các em," anh vui vẻ nói. "Cho thử vài cú được không?"

Cả mấy tháng nay Tom không làm gì chung với tôi, kể cả chơi games.

"Anh cứ tự nhiên." Marco ngồi lui ra, nhường cho Tom thanh điều khiển.

Chúng tôi chơi tiếp vài phút và Tom chơi cực kỳ. Nhưng bỗng dưng anh có vẻ chán ngán. Anh trả thanh điều khiển cho Marco, ngồi ra sau để ngó.

"Hai đứa có nghe chuyện xảy ra ở công trường hồi đêm không?" Tom cất tiếng hỏi, Marco giật bắn người, kinh ngạc.

"Chuyện gì cơ?" tôi làm bộ ngây thơ.

"Báo chí nói tùm lum ra đấy," Tom ra vẻ hững hờ. "Họ nói có mấy đứa nhóc bắn pháo bông ở ngoải. Một đám thộn sống quanh đó cứ khăng khăng là đĩa bay." Anh bật cười. "Đĩa bay với chả chén bay, vậy mà cũng nói được."

Tôi và Marco cũng cười theo.

"Có gì đâu. Mấy thằng ranh con bắn pháo bông ấy mà," Tom nói tiếp.

"À... ờ..." tôi ầm ừ, cố hết sức tập trung vào trò chơi.

"Em không có nhà tối qua, em ở đâu vậy?" Tom hỏi tôi.

"À... ờ..."

"Em có đi qua khu công trường về nhà không?"

Tôi lắc đầu. "Làm gì có chuyện đó."

"Thế có thấy đứa nhóc nào lảng vảng quanh đó không?"

"Không hề."

"Anh chả muốn rầy rà gì với bọn nó đâu," Tom nói. "Ý anh là bọn nhóc này cừ thiệt. Chúng bắn pháo bông cách chi mà người ta phát hoảng, tưởng đĩa bay."

"Ờ..."

"Đĩa bay cơ đấy!" Tom lại cười. "Chỉ có mấy thằng ngu lâu mới tin cái chuyện vớ vẩn đó." Anh cúi sát xuống hai đứa tôi. "Thế các em có tin không? Người ngoài hành tinh với phi thuyền không gian và những sinh vật nhỏ bé màu xanh đến từ sao Hỏa, tin không?"

Tôi muốn nói là không, làm gì có sinh vật nào nhỏ bé màu xanh. Nhưng tôi chỉ đáp gọn lỏn: "Không hề!"

Tom gật đầu rồi đứng dậy. "Tốt. Này Jake, anh nghĩ lâu lắm rồi anh em mình không đi lòng vòng chung với nhau."

"Dạ, lâu lắm rồi," tôi công nhận.

"Không tốt chút nào." Tom búng ngón tay, như thể vừa nảy ra một sáng kiến. "Em nên gia nhập câu lạc bộ Chia Sẻ! Cả Marco cũng vậy."

"Tại sao phải thế ạ?" Marco hỏi vặn.

Tom nhăn mặt. "Thôi, anh biến đây." Anh thân mật hích nhẹ lên vai tôi. "Sẽ gặp các chú sau. Nhớ đấy nhé, nghe nói gì về bọn nhóc ở công trường thì báo cho anh biết."

Rồi Tom đi khuất.

Marco nhìn tôi. "Jake, anh ấy là người của bọn chúng."

"Cậu nói sao?"

"Tom. Tom là người của bọn chúng. Anh của cậu đã Bị mượn xác."





VŨNG TỬ THẦN

CHƯƠNG 12


Tôi quơ tay, đấm trúng thái dương Marco. Nó lập tức nhảy lùi ra sau.

Tôi đấm dứ tiếp. Nhưng Marco lẹ như sóc. Nó né được cú đấm thứ hai làm tôi mất đà ngã sóng soài.

Marco quơ tấm khăn trải giường chụp lên hai tay tôi, rồi đè nghiến.

"Jake, khùng vừa phải thôi chớ!" nó hăm he.

Tôi cố thoát ra, nhưng thằng bạn quỷ quái đã đè tôi cứng ngắc. "Buông ra!" tôi quát lớn.

"Đừng hòng," Marco nói. "Thế cậu nghĩ gì khi đương không Tom lại quan tâm đến chuyện ở công trường hả?"

Tôi biết đó là một điềm xấu. Giữa lúc vùng thoát khỏi Marco và đá vào bụng nó, tôi chợt nhớ cái mùi đã ngửi thấy ở Tom lúc tôi biến thành chó. Và cả cái giọng cười không thể lẫn vào đâu ở khu công trường ...

Nhưng không, không thể nào! Tom là anh trai của tôi! Tom không đời nào để cho cái giống bầy nhầy kinh tởm đó chui vào đầu anh được. Không bao giờ!

"Tớ chỉ thả cậu ra nếu cậu bình tĩnh lại," Marco ra điều kiện. "Cứ thoải mái đi, biết đâu tớ sai. Chịu chưa?"

Tôi ngưng vùng vẫy, và Marco buông tôi ra.

"Jake, cậu phải nhìn nhận là thái độ của Tom có gì đó không ổn. Đúng không nào?"

"Tom không thể là người của bọn chúng. Chấm hết!" tôi khăng khăng.

"Gì thì gì, cậu mà đấm tớ nữa thì tớ sẽ không nhịn đâu đấy."

Ngay lúc đó, tôi nghe tiếp lập bập ngoài cửa sổ, như ai đó đang đập cửa rất nhẹ. Tôi bước lại đó, Marco bám sát đuôi.

Có con chim thuộc giống gì rất lớn, như là diều hâu hay đại bàng. Nó đang đập cánh lên cửa sổ.

<Cho tớ vào được không? Tớ không thể lơ lửng ở đây mãi được.>

Marco trợn tròn mắt. Nó cũng nghe được giọng nói này.

Tôi mở cửa sổ. Con chim bay thẳng vào đậu trên cái tủ của tôi. Nó dài chừng 7 tấc, gần như nâu tuyền, móng gồ ghề, mỏ khoằm và nhọn.

"Hình như là đại bàng," Marco nhận xét.

<Chính xác là diều hâu đuôi đỏ.> Tobias nói.

"Tobias hả?" Marco hỏi. "Mình đã thỏa thuận là không biến hình nữa rồi mà."

<Tớ thỏa thuận hồi nào?>

"Thôi được, hoàn hình đi Tobias," tôi nói. "Nhớ ông hoàng Andalite nói gì chứ? Không được ở dạng thú quá hai giờ."

Tobias ngập ngừng. Nó nghiêng nghiêng cái đầu diều hâu, nhìn xoáy vào tôi rồi nhảy sang giường, bước lò cò.

Chắc các bạn khó có thể hình dung được quá trình biến lông thành da trông quái dị như thế nào đâu. Lớp lông nâu tự nhiên kết dính lại và chuyện dần sang màu hồng. Cứ như là những cái lông được biến thành sáp rồi bị làm nóng chảy ra vậy.

Cái mỏ nhanh chóng biến mất, từ chỗ đó mọc ra đôi môi. Móng tách ra làm năm, trở thành các ngón chân.

Khi hoàn hình nửa chừng, Tobias trông y chang một khối thịt, nửa hồng nửa nâu, lông lá còn đầy trên lưng và trước ngực. Khuôn mặt nó bé xíu nhưng là mặt người, trừ đôi mắt diều hâu sắc lẻm và hau háu. Hai cánh tay quắt queo ròi ra từ vùng ngực với các ngón bum búp như tay em bé.

Nói chung, đó là một cảnh tượng chẳng đẹp đẽ gì.

Nhưng ADN của người đang thắng thế trước ADN diều hâu, và dần dần Tobias trở nên bình thường. Sau khoảng ba phút hoàn hình, trước mắt chúng tôi đã là thằng Tobias hoàn chỉnh, ngồi trần truồng trên giường tôi.

"Tớ vẫn không cách chi hoàn hình với quần áo như Cassie," nó ngượng nghịu nói. "Cho tớ mượn bộ đồ được không?"

Quần áo tôi nó mặc cũng tàm tạm, nhưng giày thì rộng tuếch.

"Đã chưa từng thấy!" Khuôn mặt Tobias hơn hớn. "Tớ đã cưỡi trên khí nóng!"

"Khí nóng là cái giống gì vậy?" tôi hỏi.

"Thì không khí nóng từ mặt đất bốc lên đó! Nó tạo thành một lớp đệm dưới đôi cánh tớ. Tớ nổi lềnh bềnh trên đó. Cao cả dặm chứ ít sao. Và cứ thế mà lướt trên khí nóng. Các cậu nên thử một phen! Đã lắm đó nhe."

"Tobias, cậu làm sao biến thành diều hâu hay vậy?" tôi hỏi.

"Có một con diều hâu bị thương ở chỗ vựa lúa nhà Cassie," nó giải thích. "Ở đó có cả một con mòng biển nữa, nhưng tớ chọn con diều hâu."

"Nhưng con diều hâu đó bị thương thì cậu bay làm sao?" tôi thắc mắc.

Marco lắc đầu, vẻ thương hại. "Jake ơi, đầu óc cậu để đâu trong giờ sinh học vậy hả? ADN thì ăn nhập gì đến chuyện bị thương. ADN đâu có gãy, chỉ có cánh là bị gãy thôi."

Tôi phớt lờ thằng Marco. "May là cậu không bị ba của Cassie tóm." Tôi bảo Tobias.

"Đang rầu thúi ruột ra đấy," Tobias bình phẩm.

"Ai rầu? Ba của Cassie ấy à?"

"Không, con diều hâu. Tớ nghĩ nó biết chẳng ai làm hại nó, nhưng nó không chịu được cảnh tù túng ngồi chờ cho cánh lành hẳn." Mắt Tobias chợt tối sầm. "Chim mà bị nhốt trong chuồng thì tội lắm. Chúng phải được tự do."

"Đúng đó, phải thả chim ra," Marco châm chọc. "Tớ sẽ dán cho nó cái nhãn thật bự là: chim tự do."

"Cậu sẽ đổi thái độ nếu cậu cùng bay với tớ," Tobias giận dữ nói. "Làm mèo đã thấy thích rồi, nhưng làm diều hâu thì hết ý! Cậu sẽ cảm thấy tự do tuyệt đối."

Chưa bao giờ tôi thấy thằng Tobias vui sướng như thế. Hoàn cảnh gia đình nó chẳng vui vẻ gì. Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi có linh cảm...

Tôi lặp lại lời cảnh cáo: "Không được biến hình quá hai giờ. Nhớ chưa? Cậu có kiểm soát được thời gian không đấy?"

Tobias cười. "Tớ không mang đồng hồ, nhưng với cặp mắt diều hâu tớ vẫn nhìn được đồng hồ trên tay người khác, dù họ ở phía dưới hàng cây số. Chẳng khác gì siêu nhân. Vừa bay được nè, mà lại vừa nhìn cực xa."

"Ông nội này giờ còn đòi làm siêu nhân cơ đấy," Marco lẩm bẩm.

"Tớ nhìn quanh quất. Tớ nghĩ tớ có thể tìm thấy nhiều thứ từ trên cao," Tobias nói. "Tớ tìm coi có cái gì giống vũng Yeerk hay không..."

Ê! Cái từ này nghe quen quen. Tôi nhớ ra rồi: Visser Ba có nhắc tới "vũng Yeerk". "Vũng Yeerk là cái giống gì vậy?" tôi hỏi Tobias.

"Đó là nơi bọn Yeerk sống ở trạng thái tự nhiên. Cứ mỗi ba ngày, bọn chúng phải rời khỏi xác mượn để đến vũng Yeerk nạp dinh dưỡng. Đặc biệt là nạp tia Kandrona."

Tôi và Marco trao đổi nhau cái nhìn ngờ vực. Nó nói cái gì mà hai đứa tôi cóc biết.

"Vào phút cuối," Tobias giải thích, "khi ông hoàng Andalite giục bọn mình chạy, tớ có nán lại với ông ấy vài giây. Lúc đó tớ sợ quá không chạy nổi."

Tôi lắc đầu. Tôi biết đâu phải vậy. Tobias thật ra không muốn để ông hoàng Andalite ở lại một mình. Tôi tin rằng ông ấy mến thằng Tobias này nhất đám.

"Nói vắn gọn là ông ấy đã cho tớ... cái tổng thể. Tức những hình ảnh, âm thanh. Rất nhiều và cùng một lúc. Tớ cũng chưa kịp phân loại chúng. Nhưng tớ biết về vũng Yeerk và tia Kandrona."

Marco đưa tay ra hiệu cho Tobias im lặng.

"Để kiểm tra cửa nẻo cái đã," nó nói. Nó mở cửa phòng tôi, thò đầu ra hành lang ngó quanh quất. "Không có ai cả," nó tuyên bố.

Tobias nhìn Marco bằng ánh mắt dò hỏi.

"Tom," Marco nói. "Ảnh là người của bọn chúng."

"Cậu muốn tớ đục cậu nữa hả?" tôi giận dữ nói. "Tom không phải là kẻ Bị mượn xác".

"Gì thì gì, cẩn thận vẫn hơn," Tobias dàn hòa. Nó hạ thấp giọng. "Kandrona là một thiết bị tạo ra hạt Kandrona. Nói nôm na, nó giống như mặt trời của bọn Yeerk ở dạng thu nhỏ, xách theo tay. Bọn Yeerk cần có hạt Kandrona mới sống được, đại loại như loài người cần vitamin hay gì đó. Thiết bị Kandrona dù nằm đâu cũng phát hạt Kandrona chiếu vào vũng Yeerk. Cứ mỗi ba ngày, bọn Yeerk lại rời xác mượn rồi về vũng. Chúng nạp hạt Kandrona rồi trở về với xác cũ."

"Nhưng chuyện này thì dính gì đến việc cậu bay lòng vòng chơi trò siêu nhân?" tôi hỏi.

"Này nhé, nói thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng lúc đó tớ nghĩ biết đâu tớ sẽ phát hiện được vũng Yeerk." Nó cười thảm não. "Tớ chỉ thấy rất nhiều hồ bơi và vài cây cầu. Các cậu mà ở trên đó thì sẽ thấy cầu, thấy hồ, thấy suối ở khắp nơi. Nhưng tớ chả thấy gì đặc biệt cả."

"Thế nếu cậu thấy vũng Yeerk thì sao? Cậu định làm gì nào?" Marco hỏi.

"Thì bọn mình cho nó banh ta lông luôn chớ sao!" Tobias đáp.

"Nói bậy," Marco gạt phăng. "Bọn mình đã quyết là không dính vào chuyện này rồi mà."

"Đâu có. Bọn mình chỉ quyết là chưa quyết định gì vội," tôi chỉnh lại.

"Ồ, còn tớ thì đã quyết rồi," Tobias nói.

"Í ẹ, tự nhiên thỏ đế lại muốn trở thành anh hùng." Marco giễu cợt.

Lần này Tobias không đỏ mặt. "Có thể vì tớ đã tìm được thứ đáng để chiến đấu," nó nói.

"Cậu chiến đấu để tự vệ còn chưa xong mà cũng bày đặt."

"Đó là trước đây thôi," Tobias từ tốn nói. "Trước lúc gặp ông hoàng Andalite. Trước khi ông ấy chết để cứu chúng ta. Tớ không thể phớt lờ chuyện này được. Tớ không thể để ông ấy chết một cách vô ích. Vì vậy, dù các cậu có quyết định thế nào thì tớ vẫn sẽ chiến đấu."





CHƯƠNG 13


"Bọn mình sẽ tìm đến vũng Yeerk," Tobias hăm hở nói. "Và khi nào tìm ra, mình sẽ cho nó nổ tung, tiêu diệt bọn sên xấu xa không chừa một tên nào."

Tôi chờ đợi Marco giãy nảy lên. Nhưng thằng ôn này ranh như cáo. Nó biết Tobias thế nào cũng lôi kéo được tôi bằng câu chuyện về ông hoàng Andalite, vì vậy nó chỉ ngồi cười trừ.

"Nhớ lão cảnh sát sáng nay không? Cái lão muốn tìm những ai ở khu công trường hồi đêm ấy. Lão ta dám là một kẻ Bị mượn xác lắm." Marco nói.

"Rồi sao?" tôi hỏi.

"Thế này nhé. Lão ta rủ cậu gia nhập nhóm Chia Sẻ. Bây giờ lại đến phiên Tom. Tự nhiên anh ấy cực kỳ quan tâm chuyện ở khu công trường. Nghĩ tiếp coi! Tom cũng rủ cậu gia nhập nhóm Chia Sẻ."

Tobias gật đầu đồng ý. "Có thể nhóm Chia Sẻ là một tổ chức của bọn Yeerk."

Marco mỉm cười. Nó là thằng bạn thân nhất của tôi, nhưng thỉnh thoảng nó chơi tôi sát ván.

"Bọn mình đều đoan chắc lão cớm ấy là một kẻ Bị mượn xác. Tớ không cần biết cậu nói gì, Jake à, nhưng tớ nghĩ Tom cũng bị vậy. Cho nên, vấn đề là ở chỗ này: cậu đang muốn nhào vô chiến đấu chống bọn Yeerk đúng không?" Marco hỏi tôi.

"Tốt thôi. Để xem cậu còn khăng khăng vậy không khi chính anh của cậu là người cậu sẽ phải tiêu diệt."

Tôi ngẩn người ra.

"Đây đâu phải là trò chơi video, hén?" Marco nói tiếp. "Đây là thực tế. Mà cậu thì cứ như trên mây ấy, Jake ạ. Cậu đã gặp rắc rối gì đâu? Cậu có một gia đình hết ý... giống như tớ đã từng có trước đây."

Giọng nó hơi run run. Nó chưa bao giờ nhắc về cái chết của mẹ nó.

Tôi chợt nhận ra là nó đúng. Tôi chẳng hiểu tí gì về thực tế. Cả những thực tế đã đến với Marco... và với Tobias.

"Cho nên bọn mình phải rút khỏi vụ này," Marco nói. "Hãy nhường cuộc chiến đó cho ai khác. Tớ rất tiếc cho ông hoàng Andalite, nhưng một người chết trong gia đình tớ đã là quá đủ rồi."

"Không," tôi thốt lên, ngạc nhiên với cả chính mình. "Ông hoàng Andalite trao cho bọn mình quyền năng biến hình là có lý do. Nó đâu phải để vui chơi, để biến thành chó, thành chim, thành ngựa. Ông ấy đã hy vọng rằng bọn mình sẽ chiến đấu."

"Và Tom cũng có thể là kẻ thù," Marco nói. "Có thể cậu sẽ phải tiêu diệt anh của cậu trước tiên đấy."

"Đúng!" tôi nói mà cổ họng muốn nghẹn. "Điều đó có thể xảy ra... nhưng cũng có thể không. Trước mắt, chúng ta phải tìm hiểu thêm. Theo tớ thì bọn mình phải tìm cách dò la cuộc họp của nhóm Chia Sẻ tối nay. Tớ sẽ gọi mấy đứa kia. Ai tới cũng tốt. Còn cậu Marco, nếu cậu muốn đứng ngoài cuộc thì tớ cũng chẳng ép."

Marco ngần ngừ. Nó ném sang Tobias cái nhìn giận dữ. "Thôi được, chỉ là cuộc họp thôi chứ gì? Cứ tới đó coi sao. Tớ đồng ý đi."

Tôi gọi mấy đứa kia. Rachel đồng ý ngay. Cassie nói để nó suy nghĩ một chút, nhưng rồi nó cũng đồng ý.

Tôi bảo Tom là bọn tôi muốn dự cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Tôi, Marco, Rachel, và Cassie. Bọn tôi quyết định rằng Tobias cũng sẽ tới đó, nhưng theo cách khác.

"Cuộc họp tối nay hấp dẫn lắm đó nghe," Tom vồn vã. "Bọn anh sẽ tổ chức lửa trại ngoài bãi biển. Em biết đấy, đi lang thang nè, chơi games nè... đủ thứ trò vui. Bọn anh thường chơi bóng chuyền ban đêm, vui lắm, vì phân nửa thời gian chẳng thấy trái bóng ở đâu. Tuyệt cú mèo. Nhóm bọn anh là số 1. Em sẽ thích nó cho coi."

Nghe anh nói mà thấy khó tin nhóm Chia Sẻ có dính dấp gì đến bọn Yeerk. Làm sao hình dung nổi Visser Ba và nguyên đám Taxxon đang... chơi bóng chuyền.

Tôi nghĩ có khi cả đám chúng tôi mê muội hết rồi cũng nên. Chia Sẻ biết đâu là một tổ chức hướng đạo kiểu mới hay gì đó.

Ra bãi biển không xa lắm, nên chúng tôi quyết định không đi xe cùng Tom mà đi bộ. Tobias theo bọn tôi một đoạn đường rồi lui lại nấp sau một đụn cát tối khi chúng tôi đến gần bãi. Vài phút sau, chúng tôi thấy một con diều hâu từ đó bay ra. Ban đêm không có nhiều khi nóng nên nó bay lên cao có vẻ khó khăn. Nhưng hình như thằng nhóc đã tìm được một luồng nhiệt đủ mạnh vì nó chợt bay vút lên rồi biến mất ở đằng xa.

"Tớ sẽ thử vụ này," Cassie nói. "Coi bộ hấp dẫn quá."

"Chứ sao," tôi đồng ý. Ở phía trước là lửa trại cháy sáng trên bãi biển tối mù. Nhiều người đang xúm xít quanh đó chơi đùa, tán gẫu, ăn uống. Bọn nhóc ở trường cũng có mà người lớn cũng có. Một số người tôi quen, một số thì không.

Liệu họ có phải là những kẻ bị mượn xác? Tôi tự hỏi. Làm sao biết được đây? Và anh Tom của tôi liệu có phải là người của bọn chúng?

Sau một giờ chơi bời ngoài bãi biển, tôi thấy mình đúng là một tên gà mờ. Mấy người này không cách chi là người ngoài hành tinh được. Chúng tôi chơi bóng chuyền, tôi với Tom cùng phe. Chúng tôi ăn sườn nướng do họ mang theo. Ý tôi nói, mọi sự y chang như trong một cuộc vui bình thường.

Bãi cát hãy còn âm ấm. Không khí đêm hơi lạnh, nhưng ngồi cạnh đống lửa thì thật dễ chịu.

"Em hiểu vì sao anh thích Chia Sẻ rồi chứ?" Tom hỏi tôi.

"Tuyệt," tôi đáp, mắt đảo một vòng những người đang chơi đùa. "Em đâu ngờ ở đây vui dữ vậy."

"Chưa hết đâu," Tom nói. "Có những thứ còn hơn cả vui đùa nữa đấy. Chia Sẻ có thể cho em mọi thứ nếu em được nhận làm thành viên chính thức."

"Nhưng làm cách nào để trở thành thành viên chính thức?" tôi hỏi.

Tom nhoẻn một nụ cười bí ẩn. "Ồ, để từ từ đã. Trước hết em phải là thành viên dự bị. Sau đó các đầu lĩnh của nhóm sẽ quyết định có nên mời em làm thành viên chính thức hay không. Khi nào là thành viên chính thức em sẽ thấy... cả thế giới này thay đổi."

Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy điều gì đó rất lạ. Tôi đang nhìn Tom và anh ấy mỉm cười với tôi. Nhưng khuôn mặt anh ấy chợt co giật. Đầu anh nghiêng sang bên, y như muốn lắc đầu mà lắc không được. Trong một tích tắc, ánh mắt anh toát ra tia sợ hãi hay gì đó. Anh ấy đang nhìn thẳng vào tôi mà tôi cứ nghĩ đó là một người nào khác đang nhìn tôi cũng bằng cặp mắt ấy.

Nhưng rồi Tom trở lại bình thường hay giống như bình thường.

"Anh phải đi đây một lúc," Tom nói. "Các thành viên chính thức có cuộc họp kín. Các em cứ ở lại đây chơi cho đã. Ăn thêm thịt nướng đi. Thấy tuyệt chứ?"

Nói xong, Tom biến mất trong bóng đêm. Tôi cảm thấy như vừa nuốt cả cuộn kẽm gai.

Macro và Cassie tiến tới. Hai đứa vừa chơi xong trò lướt sóng với mấy đứa nhóc khác. Marco đang cười khanh khách.

"Được rồi," nó nói. "Tớ thừa nhận là tớ sai. Ở đây chỉ có những người bình thường đang vui vẻ. Và Tom, anh cậu, không phải là kẻ Bị mượn xác."

Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Marco lại sai nữa rồi.

Tôi hiểu mình đã thấy gì trong đôi mắt của Tom. Anh ấy đã cố gắng cảnh giác tôi. Bằng cách nào đó, anh ấy đã kiểm soát được khuôn mặt trong vừa đúng một giây, cho đến khi tên Yeerk trong đầu lại đè bẹp anh.

Tom - anh Tom thực sự của tôi chứ không phải tên Yeerk cặn bã ở trong não anh ấy đã cố gắng cảnh giác tôi.





CHƯƠNG 14


"Họ đi họp kín cả rồi," tôi nói. "Tất cả các thành viên chính thức ấy mà. Tớ thực sự muốn biết họ làm gì trong cuộc họp đó." Tôi cố giữ giọng bình thường nhưng trong lòng thì cứ sôi sục.

"Tớ thấy có mấy người đi lối này," Rachel đưa tay chỉ.

"Để coi có cách nào lại gần được không," tôi nói.

"Có chuyện gì vậy?" Marco sửng sốt. "Tớ tưởng bọn mình vừa thống nhất là mọi thứ ở đây đều bình thường cơ mà."

Chính Cassie là đứa lên tiếng trả lời. "Không có gì bình thường ở đây cả. Cậu không cảm thấy điều đó sao?" nó khẽ rùng mình. "Tất cả những kẻ gọi là thành viên chính thức đều tốt một cách không chê được. Họ ân cần quá thể. Họ bình thường một cách hoàn hảo... đến mức trở thành không bình thường. Và ánh mắt họ luôn luôn theo dõi bọn mình, quan sát bọn mình, nhòm ngó bọn mình. Hệt như... con chó đói đang nhìn một khúc xương."

"Eo ơi, khiếp!" Rachel hùa theo. "Họ khiến tớ sởn gai ốc."

"Họ đúng là hơi vui vẻ quá mức," Marco thừa nhận. "Nhiều người cứ lải nhải với tớ là mọi rắc rối của họ tiêu tan khi trở thành thành viên chính thức của Chia Sẻ. Nghe y như một giáo phái hay gì gì đó."

"Tớ sẽ lẻn vào cuộc họp kín đó," tôi nói. Tôi cần phải biết. Tôi muốn biết chắc.

"Nào, chúng ta hãy rời đống lửa. Ta ra sau trạm cứu hộ đi."

"Cậu định làm cách nào để lọt vào cuộc họp đó hả?" Marco hỏi.

"Chắc họ sẽ chẳng để ý một con chó hoang đi lang thang ngoài bãi biển đâu," tôi đáp.

"Chó hoang... ồ!" Marco thốt lên.

"Ý hay!" Cassie lên tiếng. "Tớ cũng muốn làm thế, nhưng tớ chỉ biến được thành ngựa. Mà ngựa thì lộ tẩy mất."

Tôi kiểm tra xem có ai nhìn thấy cả bọn không, rồi đưa tay lên cao vẫy. Vài giây sau, Tobias lặng lẽ sà xuống ngay từ bầu trời tỏ ánh sao. Nó đáp xuống ngay trên trạm cứu hộ.

<Có chuyện gì vậy?>

"Các thành viên chính thức bỏ đi họp riêng cả rồi," tôi bảo nó. "Cậu có biết họ đi đâu không?"

<Dĩ nhiên là biết. Với cặp mắt này tớ còn thấy cả chuột chui ra khỏi các đụn cát nữa kìa. Ôi, những con vật mũm mĩm, thơm ngon.>

"Tobias! Tỉnh lại coi! Bộ tính ăn thịt chuột chỉ vì đang trong xác diều hâu hả? Cậu thấy gì nữa nào? Đụng xe chăng?"

Nó nín thinh.

"Bọn thành viên chính thức đang ở đâu?" tôi lặp lại câu hỏi.

<Cách bãi biển chừng trăm mét. Ở đó có một khu đất trũng lọt giữa những đụn cát. Có nhiều người đứng quanh đó, có vẻ như lính gác."

Tôi gật đầu. "Làm tốt lắm, Tobias. Cậu đã ở trong cái xác đó trên một tiếng rồi. Hoàn hình đi!"

<Không, để tớ quan sát từ trên thêm một lúc nữa,> nó nói.

"Không được, Tobias!" tôi nghiêm giọng. "Cậu phải hoàn hình lại. Cậu đã làm xong việc mà bọn tớ cần."

<Ơ... nhưng... có một vấn đề nhỏ... trên người tớ... không có quần áo.>

"Marco có đem theo quần áo của cậu trong túi kìa. Rachel và Cassie sẽ quay mặt đi khi cậu hoàn hình."

Cassie cười toét. "Chắc tớ phải ra tay dạy vài khóa để lũ con trai các cậu hoàn hình cùng quần áo."

Nhưng Tobias vẫn do dự. <Tớ ghét hoàn hình lại. Sao giống như trở vô nhà tù quá hà. Tớ không muốn bị mất đôi cánh chút nào.>

"Thôi mà Tobias, sau này cậu muốn làm diều hâu lúc nào mà chả được?" Rachel dỗ dành. "Nào, hai ông tướng, làm việc đi. Tớ sẽ nhìn chỗ khác để khỏi làm quý vị mắc cỡ."

Tôi hít một hơi thật sâu. Đây là lần biến hình thứ hai của tôi. Thế mà tôi vẫn cảm thấy cái ý nghĩ hóa chó nó kỳ cục làm sao. Ngay khi tôi tập trung tinh thần, tôi liền cảm thấy sự ngứa ngáy khó chịu do ADN của con Homer đang kết hợp với công nghệ Andalite làm biến đổi cơ thể tôi.

Cùng lúc, tôi nhìn thấy các ngón tay mọc ra từ chóp cánh của thằng Tobias.

"Nhớ đừng để lạc mất khía cạnh người," Cassie dặn dò. "Bọn tớ không cần cậu rượt mèo đâu đấy. Cậu phải ráng tập trung để kiểm soát bản thân."

Tôi định nói "Được, tớ biết!" nhưng âm thanh bật ra lại là "gâu, gâu, gâu". Tôi đã biến đổi nhiều đến mức không còn nói được tiếng người.

Tôi bèn trả lời bằng suy nghĩ: <Được, tớ biết mà, Cassie. Cậu đừng lo.>

"Nhưng tớ vẫn cứ lo đấy," Cassie nhỏ nhẹ nói.

Tôi hít hít bàn tay nó bằng cái mũi ẩm của mình, còn nó thì vỗ nhẹ lên đầu tôi.

Và thế là tôi chồm dậy, chạy băng băng trên bãi cát.

Cassie cảnh giác tôi không sai chút nào. Các đụn cát mịn màng, bọt sóng biển lăn tăn, tiếng ríu rít của chim biển từ các ổ ẩn kín... Tất cả các thứ tuyệt vời đó thật dễ làm mất tập trung một bộ não chó.

Tôi nghe có tiếng thở trong đám cỏ ven biển, và rồi có con gì nhào ra chạy! Tôi vùng chạy theo nó trước cả khi kịp định thần. Nó chạy, và thế là tôi rượt. Tôi đoán nó là một con sóc chuột hay con gì giống vậy. Nhưng tôi không bao giờ biết nó là con gì vì nó đã kịp tìm thấy một cái hố và chui tọt vào đó.

Tôi đào cát như điên như dại mất một lúc lâu, cho đến khi bộ óc người trong tôi chợt lên tiếng: Nào, Jake, đó đâu phải là nhiệm vụ mi phải làm. Dẹp đi!"

Thế là tôi buộc mình phải đến gần chỗ họp. Tôi nghe được những giọng nói thì thào. Tôi bèn trườn đến gần hơn, nhưng bỗng nhận ra rằng làm như vậy thật là ngốc. Chó không trườn như thế. Chó chỉ đi hoặc chạy mà thôi. Nếu tôi cứ lòng vòng, hành xử như "chó mật thám" thì chỉ tổ làm người ta thêm chú ý.

Tôi bèn đi long rong như những con chó hoang lang thang dọc bãi biển lúc ban đêm. Lưỡi tôi le dài ra khỏi miệng. Đuôi tôi thỉnh thoảng lại ngoe nguẩy. Điều duy nhất mà tôi phải dè chừng là làm sao đừng để Tom nhìn thấy rõ. Nói gì thì nói, tôi vẫn giống con Homer như đúc.

Về cơ bản, tôi là con Homer.

Tôi sáp đến bên rìa khu đất trũng. Xung quanh nó là những đụn cát lớn. Khoảng hai ba chục người đang quây quần nơi đó. Rủi thay, đôi mắt chó kèm nhèm khiến tôi khó lòng thấy rõ họ trong màn đêm.

Nhưng tôi nghe được họ. Tôi nghe họ rõ đến kinh khủng. Những âm thanh mà tai người khó nghe lọt thì với tôi lại ầm ầm như trống trận.

Và tôi cũng ngửi được nữa. Ngửi là một cái thú. Loài người chẳng biết gì nhiều về cái thú này đâu. Khi tôi nằm xoài ra mặc cho cái bản năng chó làm việc, thì mùi vị trở nên chẳng thua kém gì hình ảnh. Khác thì khác đấy, nhưng hiệu quả thì vẫn như nhau trong một số trường hợp.

Tôi nghe thấy giọng của Tom. Tôi ngửi thấy sự hòa trộn tinh vi của các vật thể nói lên rằng anh ấy không ở xa tôi lắm.

Có một gã đang canh gác, nhưng hắn ta chỉ làm mỗi việc là nhìn tôi và nhìn đi nơi khác. Chẳng ai để ý tới một con chó hoang.

Tôi bắt đầu hiểu ra vì sao ông hoàng Andalite trao cho chúng tôi quyền năng biến hình. Có những thứ bạn chỉ làm được khi là thú mà không thể làm được khi là người.

Các thành viên có vẻ như đang chờ đợi ai đó. Tôi nghe giọng Tom nói: "Ông ấy sắp đến, cứ chờ đi. À, ổng đến kia rồi!"

Có những âm thanh rột roạt và những tiếng xì xầm. Tôi nghe có tiếng bước chân đi đến. Tôi nhích lại gần hơn, nhưng vẫn ở ngoài vùng sáng.

"Tất cả, im lặng. Chúng ta đang gặp rắc rối."

Giọng nói! Tôi biết giọng nói này! Đó là giọng nói ở khu công trường. Chính giọng nói này đã phát ra câu: "Nhớ giữ nguyên cái đầu. Đem nó lại cho tao để tao biết đứa nào."

Tôi nhích lại gần thêm chút nữa. Đôi mắt chó của tôi phải nheo lại mới trông thấy hắn. Nhưng chỉ khi hắn quay đầu lại, tôi mới thấy rõ. Vâng, tôi đã nhận ra hắn. Đó là người tôi quen, người mà tôi gặp lại hàng ngày ở trường học.

Người đó không ai khác hơn là thầy hiệu phó Chapman.

Thầy hiệu phó của tôi là một kẻ Bị mượn xác!

"Điều một. Chúng ta vẫn chưa tìm ra đám nhóc ở khu công trường," Chapman gằn từng tiếng. "Tôi muốn tìm ra chúng. Visser Ba muốn tìm ra chúng. Ở đây có ai tìm thấy dấu vết gì không?"

Một lúc lâu, không có ai trả lời. Nhưng rồi tôi nghe một giọng nói quen thuộc thứ hai.

"Có thể là bất cứ ai," Tom nói. "Và cũng có thể là em trai tôi, Jake. Tôi biết thỉnh thoảng nó có đi qua khu công trường. Chính vì vậy mà đêm nay tôi đưa nó đến đây. Như vậy chúng ta có thể dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó.





CHƯƠNG 15


"... dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó!"

Tôi cảm thấy như vừa lãnh trọn một cú thôi sơn.

Tôi tự nhủ Tom chỉ là một kẻ Bị mượn xác. Một giống sên nhớp nhúa, ghê tởm từ một hành tinh khác đang nằm trong não anh và điều khiển anh. Khi Tom nói chuyện với tôi, thậm chí đó không còn là Tom. Đó là một tên Yeerk!

Anh của tôi là... người của chúng. Thầy Chapman... cũng là người của chúng.

Chúng đang ở khắp nơi, khắp chốn. Bọn tôi làm sao chọi lại chúng? Thậm chí làm sao dám thử chọi lại chúng? Nếu chúng đã có thể tách đoạt anh trai tôi khỏi tôi, tách đoạt Tom thì cách chi tôi chống lại nổi? Điều đó là điên rồ. Marco đã có lý.

Tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi đã hoàn hình thì nỗi tuyệt vọng sẽ hạ nốc ao ngay. Nhưng loài chó không biết thế nào là tuyệt vọng. Chính cái bộ óc giản dị, tươi vui và ham sống của Homer đã cứu tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi như buông xuôi, nhường bước cho cái tư duy chó làm việc. Tôi không muốn suy nghĩ nữa. Tôi không muốn làm người. Một lúc lâu, tôi đi vẩn vơ trên những đụn cát và hít ngửi những mùi vị.

Nhưng tôi vẫn biết tôi có nhiệm vụ phải làm. Một hồi sau, tôi từ bỏ niềm vui giản dị kiểu làm chó và tự ép mình trở lại với thực tế nghiệt ngã.

Tôi chờ nghe thêm ít điều nữa từ cuộc họp, nhưng tôi vẫn còn bối rối đến mức không thể nào theo dõi ngọn ngành những điều chúng nói. Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại một câu nói duy nhất: "Dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó!"

Một điều nữa khiến tôi chú ý là việc Tom thảo luận với một thành viên khác - một kẻ Bị mượn xác - về lịch trình đi đến vũng Yeerk. Tom vừa ở đấy về và cảm thấy rất khỏe. Anh ấy nói sẽ trở lại đó vào tối thứ Hai.

Nhưng đó thật ra là con sên trong đầu anh ấy đang nói. Tên Yeerk đang kiểm soát Tom mới là kẻ cần trở về vũng Yeerk.

Chợt tôi nghe một giọng nói khác. Cassie!

Tôi vội vã lẻn ra sau đụn cát để lại gần giọng nói. Tôi nghe rõ mồn một giọng của Cassie và một giọng khác mà phải mất đến một phút tôi mới nhận ra.

Đó là gã cảnh sát. Chính gã cảnh sát ấy.

"Này, em kia, làm gì đấy?" gã cảnh sát hỏi.

"Dạ, em đi nhặt vỏ ốc," Cassie đáp.

"Nơi này chỉ dành cho thành viên chính thức," gã cảnh sát nghiêm giọng nói. "Họp kín, em hiểu chứ?"

"Dạ hiểu," Cassie ngoan ngoãn đáp.

Tôi đến được nơi có thể trông rõ họ, mặc dù, như tôi đã nói, tầm nhìn của chó không có gì đáng tự hào: mọi thứ đều giống như trên một chiếc tivi cổ, màu sắc vừa xấu vừa nhòe hết cả ra.

Gã cảnh sát đang trợn mắt nhìn Cassie. Nhỏ này đang cố tỏ ra can đảm, nhưng tôi vẫn "ngửi thấy" rằng nó đang sợ chết khiếp.

"Tốt! Đi chỗ khác đi!" cuối cùng, gã cảnh sát nói. "Nhưng tôi sẽ để mắt đến em đấy. Trở về với mấy đứa kia đi!"

Cassie quay đầu, đi như chạy trở về. Tôi đuổi theo và bắt kịp nó. Chắc là nó hết hồn khi thấy có con chó từ đâu nhảy xổ ra, vì vậy nó nhảy nhổm lên.

"Ủa, ra là cậu!" nó nói.

<Tớ đây. Cậu mém chết đấy nhé! Cậu làm gì ở đó vậy?>

Cassie nhún vai. "Tớ chỉ muốn biết cậu có bị sao không."

<Tớ còn an toàn hơn cả cậu nữa đấy,> tôi trách nó.

Hai đứa tôi trở về nơi mà Rachel, Marco và Tobias đang đứng đợi. Tôi thậm chí không muốn hoàn hình nữa. Bộ não chó của tôi sẽ giúp tôi dễ dàng quên đi cái điều khiến bộ não người của tôi rầu rĩ. Giá có ai đó quẳng cây que vào sóng để tôi phóng ra nhặt lại. Nước sẽ làm tôi vui sướng. Việc săn đuổi sẽ làm tôi vui sướng.

Giờ đây tôi hiểu vì sao Tobias cứ nấn ná không chịu rời khỏi lốt diều hâu. Hóa thú là một cách hay để thoát khỏi những phiền muộn trong cuộc đời.

Tôi bắt đầu hoàn hình. Cassie và Rachel quay nhìn ra biển.

Hoàn hình xong, tôi tuyên bố: "Marco, cậu nói đúng. Tom đã bị mượn xác."

Marco không có vẻ khoái vì nó đã đúng.

Tôi kể lại việc Tom nói với Chapman rằng anh đưa tôi đến cuộc họp để chiêu mộ tôi hoặc giết tôi.

"Chờ chút. Thầy Chapman cũng là người của chúng thật sao?" Rachel kinh ngạc.

"Cậu nói thầy Chapman của mình, thầy hiệu phó ấy à?"

"Tớ cho rằng ông ta còn là một dạng đầu lĩnh," tôi nói. "Ông ta đã có mặt ở khu công trường đêm hôm ấy. Chính ông ta là người đã ra lệnh cho bọn Hork-Bajir giữ nguyên vẹn cái đầu của tớ."

"Ra là bố già Chapman," Marco nói.

"Tớ đề nghị cả bọn cuốn gói khỏi đây ngay," Tobias nói.

"Không, chẳng cần đâu," tôi nói. "Chapman có dặn Tom không được giết bất cứ ai tại cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Chúng không muốn bị nghi ngờ. Lão còn nói rằng chúng không thể đi lòng vòng giết hết toàn bộ những đứa nhóc có thể hiện diện ở khu công trường. Chúng cần phải biết chắc mới ra tay."

"Lịch sự nhỉ!" Rachel nhận xét.

"Chưa đâu. Chapman còn nói trong một thời gian nữa chúng phải tránh gây chú ý. Nếu có một đám trẻ bị giết thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ lung tung. Lão nói rằng chúng chỉ việc ngồi chờ vì bọn nhóc chúng mình chẳng thể nào giữ mồm giữ miệng được lâu. Đợi khi nào bọn mình đem khoe tùm lum về việc thấy người ngoài hành tinh thì bọn Mượn xác sẽ tìm đến thanh toán cả đám."

"Nhưng bọn mình sẽ không bao giờ hé răng về những điều đã thấy." Rachel nói.

"Cậu nói chí lý," Marco tán thành. "Bọn mình sẽ im thin thít. Bọn mình sẽ quên tuốt tuột. Và bọn mình sẽ trở lại với cuộc sống bình thường."

"Để mặc Tom ở tình trạng hiện nay ấy à?" tôi giãy nảy. "Đừng hòng. Không bao giờ. Tom là anh tớ. Tớ sẽ cứu anh ấy."

"Thế cậu định làm gì để cứu anh ấy?" Marco giở giọng châm chọc. "Xem nào. Cậu sẽ chống lại lão Chapman, bọn cớm, nguyên một đám Hork-Bajir lẫn Taxxon, và cuối cùng là gã quái quỷ Visser Ba. Vũ khí của cậu là biến thành chó để cắn vào gót chân chúng. Vụ này coi bộ giống trò chơi video hóc búa chưa từng thấy."

Tôi cười. Nói đúng hơn là tôi nhe răng ra.

"Phải, nó là như vậy đó. Nhưng tớ lại là tay chơi video games loại siêu đấy."

"Và cậu ấy sẽ không đơn độc," Rachel nói. "Tớ sẽ tham gia."

"Cả tớ nữa," Tobias nhanh nhảu.

"Và cả tớ," Cassie lên tiếng.

"Ngầu ghê!" Marco nói. "Bỗng dưng xuất hiện Tứ vị anh hùng. Ê, nhưng đây là chuyện thực, hổng phải truyện tranh đâu nhe!"

Chợt có tiếng chân bước trên các đụn cát. Cuộc họp kín của các thành viên chính thức đã kết thúc.

"Mọi người, bình tĩnh." Tôi nói. "Ta tạm thời... bỏ qua đi."

Tôi nói vậy để xoa dịu Marco chứ quyết không bỏ cuộc.

Kéo Cassie ra xa một chút, tôi nói: "Cassie nghe nè, tớ cần biến hình thành một con nào đó để canh me lão Chapman mà lão không thấy được tớ. Ở trang trại của cậu có con gì được vậy hông?"

Cassie trầm ngâm một lúc. "Để tớ nghĩ coi. Nhà tớ có nhiều con chim bị thương... có một con sói bị què cẳng... có con mèo rừng chột mắt."

Tôi chờ nó lên xong danh sách các con thú ở Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang. Thình lình, Cassie búng ngón tay đánh tách. "Tớ không rõ... Cậu nghĩ cậu có thể biến thành con vậy nhỏ cỡ nào?"

Tôi nhún vai. Tôi biết thế quái nào được.

"Tớ có ý này," Cassie nói. "Đó là một con vật sống ở Dưỡng đường nhưng không phải là "bệnh nhân" mà giống như "dân ngụ cư". Nó nhỏ thôi, nhưng biết leo lên tường và thoát rất nhanh khi nào cần chạy trốn. Và tớ nghĩ khả năng nghe và nhìn của nó không đến nỗi tệ."

Thế là tối hôm đó tôi có mặt trong vựa lúa nhà Cassie, bò lồm cồm dưới những cái chuồng đầy chim ó mắc bệnh, chen vào giữa một cặp hoẵng hoảng hốt, cố kiếm cho kỳ được một chú thằn lằn.





CHƯƠNG 16


Việc hóa thú được tiến hành vào sáng thứ Hai, trong hộc tủ của tôi ở trường học. Tôi biến thành một con thằn lằn.

Chính xác là một con thằn lằn xanh thuộc họ kỳ đà... nếu bạn nào quan tâm.

Tôi đợi chuông báo hết tiết đầu, môn Anh văn. Khi mọi người rời khỏi hành lang, tôi chui ngay vào hộc tủ, cố ra vẻ thản nhiên, phòng khi có ai bắt gặp.

Hộc tủ ngắn hơn tôi cỡ năm phân nên tôi phải cúi lom khom. Và nó chật không sao cục cựa được. Ánh sáng đến duy nhất từ ba rãnh thông hơi nho nhỏ. Trong cái không gian chật hẹp và tăm tối đó, tôi nghe tim mình đập dồn dập. Tôi sợ.

Hóa chó là chuyện khác. Nó ngồ ngộ, nó kỳ kỳ, nhưng nó cũng vui vui. Chó là một con vật dễ thương. Nhưng còn thằn lằn?

"Mình phải tập," tôi thì thầm. "Phải luyện như Cassie mới được."

Tôi bắt đầu tập trung để biến hình. Tôi nhớ lại cách hai đứa tôi bắt thằn lằn hai đêm trước đây. Tôi dùng đèn rọi vào nó, còn Cassie chụp cái xô lên con vật để nó khỏi chạy thoát.

Tôi nổi cả gai ốc khi phải sờ vào con vật để lấy mẫu ADN của nó. Giờ thì tôi đang sắp sửa biến thành nó.

Ấn tượng đầu tiên của tôi là hộc tủ đột nhiên nở rộng ra. Tôi không cần phải lom khom nữa. Hai vai tôi cũng khỏi phải so lại.

Tôi lấy một tay sờ mặt. Da tôi trở nên kém căng hơn và sờ vào thấy nham nháp.

Sờ lên đầu, thấy tóc đã đi đâu hết.

Mọi thứ bắt đầu tăng tốc. Chiếc tủ cứ to ra, to ra mãi, trở nên lớn như vựa lúa, rồi lớn như sân vận động!

Tôi giống như đang rơi. Rơi từ nóc một tòa nhà chọc trời và mãi không sao chạm tới đất.

Tôi thấy mình đứng trên vật gì đó dinh dính, lớn như một mỏm đá. Một mỏm đá thì chui tọt thế nào được vào tủ tôi? Và rồi tôi nhận ra đó chỉ là miếng bã kẹo cao su! Một miếng bã kẹo cao su đã cũ, dính ở đáy tủ.

Những tấm màn khổng lồ, lớn như những cánh buồm tàu, đang rủ xuống quanh tôi. Đó là quần áo của tôi. Trong ánh sáng le lói, tôi thấy hai vật khổng lồ trông dị dạng ở hai bên. Đó là đôi giày Nike của tôi, mỗi chiếc to bằng cả ngôi nhà.

Và rồi bộ não thằn lằn bắt đầu hoạt động.

Sợ quá! Có bẫy! Chạy! Chạy! Chạạyyy!

Tôi nhảy bắn sang trái. Một bức tường! Tôi leo lên. Thấy chân mình bám vào đó.

Bẫy! Tôi nhảy ngược lại. Một mặt cứng khác. Bẫy! Chạyyyy!

Tôi vật lộn để giữ bình tĩnh. Nhưng bộ não thằn lằn lại đang hoảng loạn. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi muốn ra ngoài. RA NGOÀI!

Ra chỗ ánh sáng! Tôi ra lệnh cho cơ thể mới của mình. Chỗ các khe thông hơi. Đó chính là đường ra.

Nhưng cơ thể tôi lại sợ ánh sáng. Nó đang khiếp sợ. Tôi nhảy qua nhảy lại các bờ tường. Tôi không cách chi trấn áp được bản năng hoảng loạn của cơ thể thằn lằn.

Ra chỗ ánh sáng! Tôi quát lên trong đầu. Thình lình, tôi ở đó. Tôi thò cái đầu ra ngoài. Thân tôi cũng trườn theo. Cái lưỡi của tôi thè dài ra. Và tôi có cảm giác kỳ lạ, giống như đang ngửi. Nhưng cũng không hẳn vậy. Nó cứ tiếp tục thụt ra thụt vô. Tôi nhìn thấy nó vọt ra khỏi miệng và liếm láp không khí.

Trong ánh sáng chói lòa, tôi nhận ra mắt thằn lằn dở tệ. Tôi không thể nhận ra bất cứ vật gì tôi nhìn. Mọi thứ đều tản mác và méo mó. Dưới là trên và trên là dưới.

Màu sắc cũng thay đổi hoàn toàn.

Tôi cố suy nghĩ. Nào, Jake. Giờ mắt của mi ở hai bên đầu cơ mà! Chúng thấy những vật khác nhau. Quen với điều đó đi!

Tôi cố diễn giải các hình ảnh bằng cách tâm niệm thực tế đó. Nhưng chúng vẫn không sao sắp xếp lại được. Có lẽ tôi không làm được điều này. Một mắt nhìn xuống phía trái căn phòng. Mắt kia nhìn xuống phía phải. Tôi thì đang đứng lộn ngược. Bám vào cánh cửa tủ mà với tôi có vẻ như một mảng sân màu xám dài bất tận.

Và bộ não thằn lằn cứ lăm le chống lại tôi suốt. Bây giờ, khi tôi ở ngoài tủ, nó quyết liệt đòi tôi trở vào trong.

Văn phòng lão Chapman. Tôi tự nhắc nhở. Nhưng nó ở đâu?

Bên trái. Lối này.

Bất chợt, tôi cắm cổ chạy như điên. Chạy một mạch đến chân tường. Vèo! Tôi ở trên sàn. Vèo! Ở mép một tập giấy dày gấp hai lần tôi. Mặt đất cứ trơn trượt dưới chân tôi. Giống như tôi bị cột vào một hỏa tiễn điên khùng, ngoài tầm kiểm soát.

Bộ não thằn lằn của tôi chợt "đánh hơi" thấy một con nhện. Lạ ở chỗ tôi không dám chắc mình đã nhìn thấy con nhện, nghe tiếng nó, ngửi thấy nó, thưởng thức nó bằng cái lưỡi thằn lằn nhấp nhá. Chỉ đơn giản là tôi thình lình biết con nhện đang ở đó.

Tôi nhổm phắt dậy, chạy với tốc độ hàng triệu cây số giờ, trước cả khi tôi kịp nghĩ đến chuyện dừng. Bốn chân tôi là cỗ máy thần kỳ. Chúng di động nhanh kinh khủng.

Có lẽ con nhện không lớn lắm. Không lớn nếu bạn là con người. Nhưng dưới con mắt thằn lằn của tôi, nó lớn bằng cỡ một đứa trẻ, có nghĩa là rất lớn. Tôi thấy những con mắt kép. Tôi thấy từng cái khớp trên tám chân của nó. Tôi thấy những cái càng gớm guốc đang khua lách cách.

Con nhện bỏ chạy. Tôi rượt theo nó. Tôi nhanh hơn nó.

Khôôônnnggg! Tôi hét lớn trong đầu. Nhưng quá muộn. Đầu tôi vọt lên trước nhanh như con rắn mổ. Tôi táp mạnh. Con nhện chợt nằm trong miệng tôi.

Tôi cảm thấy nó vùng vẫy. Tôi cảm thấy những chiếc chân nhện đang chỗi đạp để thoát khỏi miệng tôi.

Tôi muốn nhổ nó ra, nhưng không thể được. Cơn đói của con thằn lằn đã vượt qua tầm kiểm soát.

Tôi nuốt chửng con nhện, giống như người ta nuốt nguyên một miếng thịt nguội đóng hộp. Một miếng thịt nguội đang tiếp tục vùng vẫy trên đường trôi xuống bụng.

Không, không, không! Bộ não người của tôi thét lên kinh tởm. Nhưng đồng thời bộ não thằn lằn lại khoan khoái. Tôi cảm thấy con thằn lằn đang dịu xuống đôi chút.

Đủ rồi! Tôi tự nhủ. Phải thoát khỏi vụ biến hình này thôi!

Tôi muốn thoát khỏi cái cơ thể bé nhỏ và tởm lợm đó. Tôi chẳng màng ai sẽ trông thấy. Tôi phải hoàn hình thôi. Marco nói đúng. Thật là điên mới dính vô chuyện này. Điên cực kỳ!

Tôi chợt nghe mặt đất rung lên. Có tiếng ồn điếc tai như một người khổng lồ đang rảo bước.

Và đó quả là một người khổng lồ.

Một cái bóng đồ sộ làm tối mịt cả bầu trời. Hình như có kẻ định đè bẹp tôi bằng cách thả nguyên một tòa nhà lên đầu tôi.

Chiếc giày hạ xuống!

Tôi nhảy vọt sang trái.

Lại một chiếc giày nữa.

Đuôi của tôi! Chiếc giày đang đè lên đuôi tôi! Tôi dính chấu rồi!







CHƯƠNG 17


Trong cơn khiếp đảm, tôi cố vùng chạy nhưng cái đuôi tôi bị kẹt cứng ngắc. Ủa, tôi thoát rồi nè! Sao hay vậy cà...

Tôi chợt hiểu điều gì đã xảy ra. Cái đuôi tôi bị đứt rời. Ngoái lại nhìn, tôi thấy nó còn kẹt dưới chiếc giày khổng lồ. Nó vùng vẫy y như còn sống. Nó vặn vẹo như con sâu ở trên lưỡi câu.

Chiếc giày nhấc lên và tiếp tục bước. Tôi vọt lên bờ tường, nằm bất động.

Gã khổng lồ không thấy tôi. Hắn không có ý dẫm bẹp tôi. Chỉ là tai nạn thôi mà.

Giờ cái đuôi của tôi... Không, cái đuôi của con thằn lằn...

Mặt đất rung chuyển khi gã khổng lồ bước tiếp.

Tôi hướng một bên mắt thằn lằn vào cái hình thù đó. Thật chẳng khác gì suy ra ảnh thật từ những chiếc gương cong tại các kỳ hội chợ. Mặc dù vậy, tôi vẫn biết chắc chắn đó là lão Chapman.

Tôi nhìn lão đi dọc hành lang. Bằng toàn bộ sức lực, tôi ra lệnh cho cái thân xác thằn lằn phải đi theo lão.

Tôi cố quên đi con nhện trong bao tử của tôi, quên cái sự thực là nó vẫn chưa chết hẳn, quên rằng một phần cơ thể tôi vẫn còn nằm dưới đất, tiếp tục co giật như còn sống. Tôi chỉ lo chạy thật nhanh theo sau lão Chapman.

Bởi lẽ Chapman có thể để lộ điều gì đó giúp tôi cứu anh Tom.

Tôi định theo Chapman vào văn phòng lão, núp dưới bàn của lão và nghe lén những cú điện thoại của lão. Tôi nghĩ, không sớm thì muộn, lão sẽ hở ra điều gì đó về địa điểm của vũng Yeerk.

Tôi và Cassie đã bàn chuyện này. Nó bảo tôi phải trốn trong phòng lão Chapman nhiều ngày, may ra mới biết được điều gì đó. Nhưng tôi chỉ được ở trong lốt thú vỏn vẹn có hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa, tôi không thể bỏ nhiều tiết học, nếu không, sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp nhiều rắc rối.

Và điều tếu nhất khi bạn bị tóm về tội bỏ tiết học là bạn sẽ được gửi tới thầy hiệu phó Chapman.

Tôi hình dung cái cảnh tượng vui vẻ đó. Em xin lỗi vì đã bỏ giờ học, thưa thầy Chapman, nhưng khi đó em đang ở trong xác thằn lằn, mải theo dõi thầy, vì em biết thầy là một kẻ bị mượn xác và thầy đang tham gia vào một âm mưu hắc ám của bọn người ngoài hành tinh nhằm thôn tính Trái Đất.

Tôi muốn phì cười, song con thằn lằn không biết cười. Vì vậy tôi chỉ lẳng lặng theo lão Chapman dọc hành lang.

Bất chợt, lão dừng lại. Đến văn phòng lão rồi sao?

Tôi căng mắt nhìn quanh. Hổng giống văn phòng chút nào. Con nhện vừa đạp một cái đau nhói trong bao tử tôi.

Lão mở cửa. Cánh cửa lao thẳng vào tôi cùng một luồng gió mạnh. Nó sượt qua đầu tôi trong gang tấc khi tôi chúi xuống đất.

Tôi vắt óc để xác định địa điểm. Chờ chút! Đây là phòng lao công, Một mớ hổ lốn những chổi, xô, và chất tẩy rửa. Lão Chapman làm cái quái quỷ gì ở đây nhỉ?...

Lão ta bước vào phòng. Tôi bò vào theo, thận trọng tránh xa hai bức tường da cao vút, vốn là đôi giày của lão.

Tôi lại nghe một tiếng cách khá lớn: lão vừa khóa cửa lại sau khi vào.

Từ xa tít tắp trên mặt đất, tôi vẫn ít nhiều thấy lão đang loay xoay với chiếc vòi của bồn rửa. Hình như lão nắm lấy một trong những chiếc móc dùng để treo giẻ bẩn. Tôi dám cá là lão vặn nó vì tôi nghe có tiếng ken két.

Và rồi, trước sự sửng sốt của tôi, bức tường chợt mở ra.

Có một lối đi ở ngay chỗ bức tường cũ. Từ trong đó bốc ra mùi và âm thanh là lạ.

Chapman bước vào đó. Ngay lối vào những bậc cầu thang đi xuống một đường hầm thăm thẳm le lói ánh sáng màu huyết dụ.

Từ rất sâu, như thể hàng trăm cây số bên dưới, tôi nghe một âm thanh mờ nhạt.

Đó là một tiếng hét. Tiếng hét sợ hãi tuyệt vọng. Một giọng người đang rú trong bóng tối của cái chốn khủng khiếp ấy.

"Khôôônngg!!!"

Tôi hiểu ý nghĩa của tiếng hét đó. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Ai đó ở bên dưới - một con người - đang phải chịu đựng con sên xám Yeerk rúc vào trong não của mình. Đâu đó bên dưới, một con người đang trở thành kẻ nô lệ vô hồn của bọn Yeerk.

Chapman bước xuống cầu thang.

Cánh cửa khép lại sau lưng lão.

Tôi vừa phát hiện ra vũng Yeerk.

Nó nằm ở ngay phía dưới trường học của tôi.





CHƯƠNG 18


"Những tiếng hét", tôi thuật lại. "Những tiếng người đang hét. Chúng văng vẳng từ rất xa, nhưng đích thị là từ đó."

Cả bọn sợ hãi nhìn tôi, chỉ trừ Marco ngoảnh mặt đi chỗ khác. Năm đứa tôi tập hợp liền trong buổi chiều hôm đó, ngay sau khi tan trường. Bọn tôi cùng ra phố vì cho rằng đó là cách tốt nhất để tránh bị nghi ngờ. Có gì là bất thường khi mấy đứa nhóc đi lang thang ngoài phố.

Lúc này bọn tôi đang ngồi quanh chiếc bàn ở quán nước, nhấm nháp món khoai chiên. Từ hồi ăn con nhện, tôi chỉ muốn xực đồ chay liên tục để quên đi.

"Lúc đó cậu là con thằn lằn," Marco bắt bẻ. "Ai biết cậu nghe gì?"

"Tớ biết," tôi khẳng định.

"Nghĩ đến hoàn cảnh của những người dưới đó, tớ chịu hết nổi," Cassie nói. "Nghe mà phát bệnh."

"Bọn mình phải làm cái gì đó chứ," Rachel góp ý.

"Đúng đấy, mình chạy xuống đó ngay đi," Marco châm chọc. "Rồi đến phiên bọn mình tha hồ la hét."

Nghe nó nói mà món khoai chiên hết cả ngon.

"Marco, cậu không thể bơ mọi chuyện như vậy mãi," Rachel nghiêm giọng.

"Tại sao chứ? Tớ chỉ tâm niệm một điều, đó là: tớ không muốn chết."

"Chỉ thế thôi hả?" Rachel hỏi gặng. "Chỉ những gì tốt nhất cho Marco, đúng vậy không?"

"Tớ không nghĩ rằng Marco ích kỷ," Cassie can thiệp. "Ngược lại nữa là khác. Cậu ấy biết lo cho ba, lo những gì ba cậu ấy phải hứng chịu nếu như cậu ấy..."

"Đâu phải chỉ có cậu ấy biết lo. Bộ tớ không có gia đình sao? Tất cả các cậu cũng thế kia mà!?" Rachel công phẫn.

"Tớ thì không," Tobias nhỏ nhẹ nói. Nó nhoẻn một nụ cười buồn như mếu. "Thật đấy. Chẳng ai đoái hoài đến tớ."

"Sao lại chẳng ai? Có tớ đây nè." Rachel nói.

Tôi ngạc nhiên về nhỏ này. Rachel đa cảm quá chừng.

"Nghe nè," tôi nói. "Mình sẽ không yêu cầu cậu nào theo mình. Nhưng mình không còn sự lựa chọn nào khác. Hôm nay mình nghe tiếng hét ấy. Và mình biết tối nay anh Tom sẽ xuống đó. Ảnh là anh mình. Mình phải cứu ảnh." Tôi giang hai tay, thống thiết. "Vì Tom mình sẽ làm việc đó."

"Tớ theo cậu," Tobias hưởng ứng. "Vì ông hoàng Andalite."

"Không còn ai khác có thể ngăn bọn Yeerk," Rachel nói. "Chỉ nghĩ tới là tớ đã muốn chết, nhưng tớ sẽ đi cùng các cậu."

Marco có vẻ quê. Ném sang tôi một cái nhìn trách móc, nó lắc đầu quầy quậy. "Tệ thật," nó nói. "Quá sức tệ. Nếu không phải là vì Tom thì tớ xin kiếu từ lâu."

"Nào, Marco, có ai ép cậu đâu," tôi phân trần.

"Thôi im đi!" nó vặc lại. "Cậu là bạn thân nhất của tớ. Không lẽ tớ để cậu đơn thân độc mã đối phó chuyện đó. Tớ theo cậu. Theo cậu để cứu anh Tom. Chỉ thế thôi. Chấm hết."

Chỉ còn Cassie là chưa nói gì. Nó đang mơ màng nhìn đâu đó trên đầu những người qua lại. "Các cậu biết không, ngày xưa... Tớ muốn nói là thưở xa xưa, xưa thiệt là xưa... Người Châu Phi, Châu Âu nguyên thủy, người Mỹ bản địa... tin là mỗi con thú đều có hồn. Họ cho là có thể cầu hồn chúng để tự bảo vệ trước cái ác.

Họ cầu hồn cáo để xin sự tinh ranh, cầu hồn ó để xin cặp mắt sáng, cầu hồn sư tử để xin sức mạnh. Tớ nghĩ những gì bọn mình đang làm chẳng qua là một dạng "trở về cội nguồn", mặc dù là phải nhờ công nghệ Andalite mình mới làm được. Chúng mình vẫn là những con người nhỏ bé, sợ sệt, muốn mượn sự tinh khôn của loài cáo, cặp mắt của diều hâu... hay đại bàng." Nó ngừng lại, mỉm cười với Tobias. "Giống như tổ tiên hàng ngàn năm trước, bọn mình đang huy động loài thú để bảo vệ mình trước cái ác."

"Sức mạnh của loài thú liệu có đủ không?" tôi thắc mắc.

"Tớ không biết," Cassie trịnh trọng thú nhận. "Nhưng lần này như thể tất cả các lực lượng nền của hành tinh Trái Đất đang được huy động vào một cuộc chiến."

Marco đảo tròng mắt, làm trò. "Kể chuyện nghe hay lắm, Cassie. Nhưng bọn mình chỉ là năm đứa nhóc. Nổi dậy chống bọn Yeerk ấy à? Nếu đó là trận bóng đá, các cậu cá ai thắng? Mình tiêu là cái chắc."

"Đừng có nói trước," Cassie nói. "Bọn mình đang chiến đấu vì Đất Mẹ. Đất Mẹ chắc cũng có bửu bối gì giúp mình chứ."

"Ô, tốt quá!" Marco bông phèng. "Mình chạy lại xin bả mấy viên vitamin rồi ra bứng vài cái cây bự đi."

Cả bọn cười rũ rượi, cả Cassie cũng vậy.

"Cassie có cái đúng," Rachel nghiêm trọng nói. "Vũ khí duy nhất của bọn mình là phép biến hình. Đến nay, bọn mình đã biến thành mèo, chim, chó, ngựa và thằn lằn. Tớ nghĩ mình phải "tăng cường vũ khí". Bọn mình cần đến khu Lâm Viên để lấy thêm nhiều mẫu ADN của những con thú khó chơi."

Tôi gật đầu. "Phải đó. Tớ cũng nghĩ đội quân diều hâu, ngựa, thằn lằn chẳng xi-nhê gì với bọn Yeerk. Rachel nói đúng. Bọn mình phải đến khu Lâm Viên. Cả bọn cần có sự trợ giúp từ những đứa con dữ dằn nhất của Đất Mẹ." Tôi quay sang Cassie. "Cậu đưa cả bọn đến đó được không?"

"Tớ vào thì vô tư," nó nói. "Nhưng các cậu phải mua vé. Tuy vậy, tớ có thể dùng phiếu giảm giá dành cho nhân viên của mẹ tớ, nên các cậu chỉ mất ít tiền thôi."

"Ồ, tớ dám cá là bọn mình có thể thuyết phục họ cho vào miễn phí," Marco nói. "Chỉ cần nói với họ rằng bọn mình là những Animorphs."

"Nói họ sao cơ?" Rachel hỏi lại.

"Nói bọn mình là những kẻ đại ngốc đang định tự sát," Marco ghẹo.

"Animorphs-Người hóa thú." Tôi nhắc lại. Nghe xuôi tai à nhe!





CHƯƠNG 19


Từ khu thị tứ, năm đứa tôi nhảy xe buýt đến thẳng khu Lâm Viên, ở đầu bên kia thành phố. Dọc đường, tôi tranh thủ xem lại bài vở. Ngày hôm đó tôi bỏ nhiều tiết học nên phải mượn tập mấy đứa kia. Rachel ghi chép không chê vào đâu. Tập vở của Tobias thì tệ hại, với đủ thứ hình vẽ li ti ở bên lề. Tôi phải mất một hồi mới nhìn ra nó vẽ cái của nợ gì. Thì ra đó là những tòa nhà, xe cộ, người ngợm... nhìn từ trên trời.

"Chắc tớ không cần vô đây," Tobias nói trong lúc bọn tôi môi móc từng đồng xu dành dụm để lấy tiền mua vé. "Tớ làm diều hâu là đủ lắm rồi. Tớ không thích làm con gì khác."

"Cậu nói sai rồi," Rachel nói. "Vũ khí thực sự và duy nhất của bọn mình là quyền năng biến hình. Bọn mình phải tận dụng nó tối đa."

"Các cậu chắc còn nhớ con quái vật mà tên Visser Ba biến hình để ăn thịt ông hoàng Andalite. Liệu có con thú nào ở đây cự được nó không ta?" tôi hỏi. Xem chừng ở cái sở thú này và chẳng nơi đâu có con gì "chơi" lại nổi con quái thú ấy.

Marco nháy mắt. "Con rận! Chẳng ai giết được rận. Bọn mình sẽ cắn con quái thú ấy cho nó chết tươi luôn."

Tôi phì cười. "Cậu trở nên lạc quan tếu hồi nào vậy?"

"Không hề, tại tớ sợ quá nên hổng còn là tớ nữa," Marco nói. "Tớ chưa từng làm cái vụ biến hình. Các cậu đều đã kinh qua. Tớ thậm chí còn không phải là một Animorphs chánh hiệu nữa. Tớ vẫn là một người bình thường."

"Tớ vẫn cảm thấy mình bình thường cơ mà," Cassie giãy nảy. Nó có vẻ hơi phiền.

"Cassie, cậu biến được thành ngựa," Marco nói. "Đâu có đứa nhóc nào làm được chuyện đó. Jake thì khác. Nó biến thành con thằn lằn. Nhưng xưa nay bản chất nó vẫn là loài bò sát."

Tôi tính đấm Marco một cái, nhưng thằng ôn né được dễ dàng. Có thằng Marco này cũng đỡ buồn, mặc dù nó châm chọc tùm lum.

Phải đi mất nửa giờ mới tới được cổng chính khu Lâm Viên. Tôi leo khỏi xe buýt và thấy thật hồi hộp. Những lần trước tới đây đâu có vậy. Ngày thường, khu Lâm Viên đích thị là nơi tôi khoái đi. Nhưng ngày thường tôi đâu có tới đây để tiếp xúc với mấy con thú dữ.

Phần chính của Lâm Viên là khu Trò chơi. Ở đó có đủ các trò chơi thông thường, như Tàu ma (trò tủ của tôi), đu quay, trượt nước. Và Lâm Viên còn có một khu động vật, giống như sở thú, nhưng hấp dẫn hơn. Ở đó có biểu diễn cá heo, và có nguyên một khu rộng lớn, nơi bạn có thể đến gần một số con thú không nguy hiểm. Và cái khu cư trú của các chú khỉ ở đây thì hệt một thành phố khỉ. Nếu tôi là loài vật bị đưa vô sở thú thì đó chính là nơi tôi khoái ở nhất.

Cassie dẫn cả bọn đến khu trại chính. Ở đó có đủ loại thú hoang, trừ những con thú thực sự lớn vốn đòi hỏi nhiều không gian. Những con này nằm ở ngoài hay xa, thường là trong những khu cỏ cây riêng biệt, trông như cả một công viên. Các công viên như thế được bao bọc bởi các bờ tường, các con hào và hàng rào.

Khu trại chính, theo tôi nghĩ, được cấu tạo giống như một khu rừng mưa. Đó là nơi người ta giữ những con thú cần độ ẩm quanh năm. Có một lối đi lòng vòng dưới tán của những cây nhiệt đới cao ngất ngưởng. Đây đó có những bụi cây ngăn cách các khu thú vật.

Một số khu thú trông nhỏ xíu, một số khác trông to đùng, như khu vực rái cá. Ở đó có hẳn một cái thác và một tấm trượt nước để bọn rái cá chơi đùa.

Khi bọn tôi đến gần khu rái cá thì Cassie dừng lại. "Bây giờ hãy đứng lại đây và chớ làm gì có vẻ đáng ngờ," nó nói. "Tớ sẽ đưa các cậu vào trong."

"Vào đâu?" Marco hỏi.

"Thế này nhé, phía các khu thú này có những lối đi. Người ta dùng các lối đó khi cho thú ăn, cấp dược và làm nhiều chuyện khác. Xin lỗi nha, tớ nói cấp dược tức là cấp thuốc men." Nó chỉ tay vào một lối đi kín. "Tóm lại là bọn mình có thể chui qua đó."

Từ ngoài vào trong là cả một sự chênh lệch. Phút trước, bọn tôi còn ở giữa khu rừng mưa nhân tạo, phút sau, cả bọn đã đứng tại một nơi in hệt hành lang trường học. Có điều là mùi vị ở đây tệ hại hơn nhiều, nghe vừa âm ẩm, vừa mốc meo, vừa thum thủm, y chang khu vực treo áo khoác của đám học sinh nam.

"Nghe đây, nếu có nhân viên nào chặn bọn mình lại, các cậu nhớ nói vô đây để gặp mẹ tớ," Cassie dặn dò. "Dĩ nhiên, giấc này buổi chiều là quá trễ, mẹ tớ không có trong đó đâu. Tớ hy vọng vậy. Vì mẹ mà biết tớ lôi bạn bè vô đây thì... Tớ sẽ chẳng cứu được thế giới khỏi bọn Yeerk nếu bị phạt giam trong nhà. Cầu cho chẳng có ai ở đây."

Cả bọn rón rén men theo hành lang như những kẻ gian. Mút đầu kia, có những lối đi dẫn đến những khu thú khác nhau. Xui quá! Cửa vào các khu thú đều chỉ thấy ghi số. Xem chừng bọn tôi chỉ còn biết dựa vào Cassie để mò đường. Sau một số cánh cửa có những con thú mà bọn tôi thậm chí không thèm để mắt.

"Các cậu thấy khỉ đột thế nào?" Cassie lên tiếng. Nó vừa dừng lại trước một trong các cửa đánh số. "Đây là chuồng của Big Jim. Nó vừa từ một vườn thú khác đến nên tạm thời được cách ly. Nó hiền khô hà."

Mất một lúc lâu tôi mới hiểu Cassie định nói gì. "Ồ, cậu muốn hỏi có đứa nào trong bọn muốn thu nạp ADN của khỉ đột không ấy à?"

"Chớ cậu tưởng bọn mình ở đây làm gì?" Rachel chỉnh. Nó liếc Marco. "Cậu nghĩ sao Marco? Chẳng phải cậu đã luôn muốn làm một tay đô con, lông lá đó sao?"

Marco rõ ràng là chẳng khoái ý tưởng này. Nhưng tôi biết cách để khích nó.

"Tớ nghĩ Marco lần đầu tiên biến hình thì nên thử con gì dễ dễ," tôi nói. "Đại loại như một con gấu túi xinh xinh chẳng hạn."

Vô tròng!

"Gấu túi hả?" Marco ném sang tôi một cái nhìn tức tối. "Mở cái cửa này ra cho tớ, Cassie." Nó lưỡng lự đôi chút. "Cậu nói nó hiền lắm, đúng không?"

"Khỉ đột là loài cực kỳ hiền," Cassie nói. Đoạn nó hạ giọng. "Trừ khi cậu chọc giận nó."

Cassie mở ba lô, moi ra một trái táo rồi chìa cho Marco. "Cầm lấy. Cậu chỉ việc mở cửa. Theo cách bố trí ở đây, không khách tham quan nào thấy được cậu đâu, trừ khi cậu bước vào giữa lồng. Mà cậu cũng không thể bước vào, nó cũng không thể chui ra, vì giữa cậu và nó còn có thêm một hàng rào ngăn nữa. Do đó, bọn mình chỉ cần mở cửa và hy vọng là Big Jim đang đói bụng."

Sau cánh cửa là một lớp song sắt có trổ cửa sổ để người nuôi thú quẳng thức ăn vào chuồng. Toàn bộ khung cửa được che bởi một tảng đá giả nên từ ngoài nhìn vào thì chẳng thấy gì. Nhưng Big Jim thì nhận ra bọn tôi ngay tắp lự. Nó nặng nề leo xuống từ chỗ nó đánh đu trên tảng đá và cởi mở nhìn bọn tôi qua chấn song.

Big Jim đúng là bự. Các ngón tay nó xêm xêm cổ tay tôi. Nhưng Big Jim có vẻ không bận tâm lắm về sự hiện diện của năm đứa tôi. Nó chỉ quan tâm đến trái táo của Marco mà thôi. Nó lơ đãng nhìn Marco và khịt khịt cái mũi như muốn nói thằng này chả có gì ấn tượng. Và rồi nó chìa bàn tay ra.

"Đưa táo cho nó đi," Cassie chỉ đạo. "Nó muốn ăn táo kìa."

"Mày đóng phim King Kong chống Godzilla chắc là hết ý," Marco nói với con khỉ đột. Nó thò cánh tay qua song sắt và chìa quả táo ra. Còn khỉ đột đỡ quả táo một cách lịch sự đến không ngờ rồi bắt đầu đưa lên mắt quan sát.

"Nắm tay nó đi," tôi nói.

"À, quên," Marco cười.

"Khi cậu lấy mẫu ADN, con khỉ sẽ rơi vào trạng thái như mất hồn," tôi nói. "Tới đi, nắm tay nó và ráng tập trung."

Marco đánh liều nắm lấy cổ tay con khỉ đột. "Khỉ ngoan, khỉ ngoan." Con khi đột để mặc cho nó nắm. Big Jim bận tâm đến trái táo hơn là chú ý đến bất cứ đứa nào trong bọn tôi.

"Tập trung đi," Rachel thúc.

Marco nhắm mắt lại. Con khỉ cũng nhắm mắt lại.

"Tuyệt quá," Tobias nhận xét. "Con khỉ đột này mà nổi cơn thì cỡ thằng Marco nó xé banh như một con búp bê giấy. Coi hai tay nó kìa."

Marco hé một mắt ra. "Tobias hả? Nói cho cậu biết, tớ mà sợ thì không tập trung được đâu. Làm ơn đừng lải nhải về cái tay của nó được không?"

Bất chợt, tôi nghe có tiếng ro ro. Tôi phóng mắt tới lui trên hành lang. Đó là một chiếc xe điện, kiểu xe dùng trên sân golf. Nó đang tiến về phía bọn tôi.

"Làm bộ tự nhiên đi," Cassie thì thầm. Marco tọt ra khỏi chuồng và Cassie đóng sập cửa trước mũi con Big Jim. "Không phải nhân viên an ninh thì ổn thôi."

Chiếc xe đến gần bọn tôi. Người lái xe là một chú mặc áo khoác bảo hộ dính đầy vết bẩn bên ngoài chiếc quần bò. Ở sau xe có hai chiếc xô nhựa màu trắng to đùng, chứa đầy cái của quỷ gì nâu nâu bốc mùi nghe kinh dị.

"Cassie hả cháu? Phải con gái bác sĩ đó không? Cháu khỏe chứ?"

"Dạ khỏe," Cassie đáp. Nó vẫy tay ra bộ lơ đãng. Người đàn ông đi qua.

"Thoát nạn," Rachel thở phào. "Chú ấy coi bộ chẳng bận tâm coi bọn mình ở đây làm trò gì."

"Tốt, giờ đi đâu nữa?" Cassie hỏi. Bọn tôi đang đứng ở một ngã tư, bốn phía đều có những dãy hành lang sơn trắng. Một chiếc xe điện cũng đậu ở đó.

"Mình đang ở gần cái gì?" tôi hỏi lại.

Cassie ngẫm nghĩ. "Ờ, lối này dẫn ra các khu thú xa. Lối kia dẫn đến khu văn phòng và khu chứa đồ. Hai lối này đi vòng quanh khu trại chính. Mình đang ở gần... để coi... ơ, dơi và rắn ở lối này. Báo và cá heo lối đó."

Rachel dợm bước về hành lang phía phải. "Cá heo. Tớ thích cá heo."

"Chờ đã," Cassie rượt theo nó. "Nhưng mình biến thành cá heo thì có lợi gì?"

"Tớ nghĩ mình phải đến khu thú lớn," Marco góp ý. "Làm việc nghiêm túc đi. Mình cần có vũ khí hạng nặng. Nào, đi!"

"Đợi đã!" Tôi buột miệng nói khi thấy Marco tuôn đi. Tôi đuổi kịp và tóm lấy nó trước khi thằng ôn đi quá xa.

Đúng lúc đó, một giọng nói cất lên: "Này! Này! Mấy đứa kia! Chúng mày làm gì ở đây hả?"

Tôi thấy một người đàn ông mặc đồng phục nâu.

"An ninh!" Cassie thốt lên. "Tía ơi, họ sẽ lôi đầu bọn mình về văn phòng. Họ sẽ gọi mẹ tớ. Tớ hổng muốn ngồi giải thích với mẹ."

"Chạy tản ra đi!" Tôi xổ giọng chỉ huy. "Giống như ở khu công trường đó: một người thì không thể tóm hết cả bọn."

"Mấy đứa nhóc kia, đứng lại!"

"Tía ơi, tía ơi," Cassie lính quýnh. Đùng một phát, nó vọt thẳng về một hướng hành lang. Rachel và Tobias bám sát đuôi.

Marco đã chạy được chừng chục mét ở hành lang bên kia, dẫn đến khu thú lớn. Tôi cố bắt kịp nó.

Người bảo vệ đã ra đến ngã tư. Tôi thấy ông lao theo Tobias và bọn con gái. Nhưng rồi ông ngó sang tôi và Marco. Chắc tôi và nó trông có vẻ khả nghi hơn, nên ổng chọn hai đứa tôi để rượt.

"Đứng lại! Mấy nhóc kia, đứng lại coi!"

"Bọn mình lấy cái xe điện kia đi!"

"Chôm xe điện ấy à?"

"Mình mà không lấy là ổng lấy đó!"

"Tới luôn!"

Hai đứa phóng lên xe điện. Marco trườn tới trước tay lái. Nó vặn khóa sang vị trí "mở" rồi quay lại hỏi tôi: "Chắc giống lái xe trò chơi hả?"

"Miễn là đừng có đụng lung tung."

Nó nhấn chân lên bàn đạp. Động cơ điện phát tiếng kêu ro ro và chiếc xe vọt đi, lao thẳng vào bức tường.

"Ê! Lái đàng hoàng coi!"

Hai đứa lùi xe lại rồi vọt lên tiếp, bắt đầu xả tốc độ. Dư sức cắt đuôi bác bảo vệ. Nhưng khi tôi ngó lui, thấy bác vẫn lạch bạch đuổi theo.

"Ổng dám bị đứng tim lắm," tôi nói.

"Lối nào?"

"Cái gì"

"Đi lối nào?"

Tôi quay lại, nhìn phía trước. Bọn tôi vừa đến một góc hình chữ "T". "Bên phải!" tôi hét to.

Theo bản năng, thằng Marco quẹo trái. Tôi suýt nữa văng ra ngoài.

Hầu như ngay lập tức, hai đứa đụng một góc khác. Lần này Marco chọn bên phải.

Và tôi té cái uỵch khỏi xe điện.

Lăn quay một vòng trên sàn nhựa, tôi đứng dậy rượt theo chiếc xe điện.

"Cậu làm trò gì thế?" Marco hỏi khi thấy tôi. "Còn lo chơi nữa hả?"

Tôi chỉ lườm nó một cái rồi leo lên xe.

"Qua phà rồi," Marco nói. "Có sao hông?"

"Không sao, cảm ơn," tôi nói. "Chỉ bầm dập một chút, nứt vài cái xương. Không có gì nghiêm trọng."

"Cậu nghĩ bọn mình đang ở đâu?"

"Tớ nghĩ mình đang ở trong một đường hầm dài chưa từng thấy," tôi đáp. Mà thiệt, giờ thì càng lúc nó càng giống đường hầm. Vẫn sàn nhựa, tường trắng, nhưng các bóng đèn thưa hơn, gây cảm giác đang ở trong đường hầm.

"Hổng biết mấy đứa kia có bị tóm không," Marco nói. "Giờ thì cậu thấy choảng nhau với bọn Yeerk là khùng cỡ nào chưa? Nghĩ lại coi: mới hạ được một nhân viên an ninh sở thú mà đã te tua."

"Bọn mình đâu hạ được ai," tôi rầu rĩ nói. "Coi kìa!"

Ở phía trước có hai ông mặc đồng phục màu nâu.

"Có thể họ chưa biết bọn mình là ai," Marco gợi ý. "Có khi họ nghĩ bọn mình là nhân viên bình thường."

"Có thể. Nhưng nếu họ nhìn kỹ thì hổng phải vậy." Tôi nói. "Có lối rẽ kìa, quẹo vô đi!"

Hai đứa tôi quẹo vô. Đúng lúc đó, bảo vệ bắt đầu la toáng lên. Hành lang thu hẹp dần. Hẹp đến mức khó lọt chiếc xe điện.

"Bỏ xe đi!"

Tôi nhảy ra ngoài. Marco nhảy theo tôi. Hai đứa nghe mồn một tiếng chân chạy rầm rập ngoài đường hầm chính. Mấy người này coi bộ khỏe hơn ông già bảo vệ ban nãy. Họ chạy ra chạy.

Hành lang đột ngột chấm dứt. Có hai cánh cửa, một ở bên trái, một xa hơn tí chút ở bên phải. Chúng được ghi số là P-201 và P-203. Chẳng nói lên cái khỉ gì.

"Chọn đại một cái đi," Marco nói.

Tôi hít một hơi dài. "Cửa số một." Tôi mở cửa P-201. Một luồng gió mát tạt vào mặt tôi. Mặt trời làm tôi chóa mắt. Tôi nheo mắt lại, cố làm quen với ánh sáng.

Con tê giác cũng đang nheo mắt lại.

"Áááá!" Tôi hét lên.

"Áááá!" Marco hét theo tôi.

Hai đứa nhảy lui lại, đóng cửa cái rầm.

"Sai cửa rồi!" Marco nói.

"Sai trầm trọng!" tôi xác nhận.

"Ê, mấy nhóc kia, đứng lại ngay!"

Mấy người bảo vệ đã ở đầu hành lang.

"Thử cửa thứ hai thôi!" tôi nói.

"Tới luôn!"

Chúng tôi mở cửa chạy tuôn vào.

Quanh hai đứa tôi toàn là cây. Cây và cỏ. Tụi tôi đang ở dưới bóng râm. Ánh mặt trời lọt qua các kẽ lá. Ở phía trước, những bụi cây nhường chỗ cho một bãi cỏ rộng.

"Mình đang ở đâu vậy kà?" Marco hỏi.

"Tớ biết đâu đấy!"

Hai đứa tôi vượt qua mấy bụi cây, mắt dáo dác nhìn mọi hướng. Chẳng có con thú nào. Chỉ có vài con chim đậu trên cây.

"Ê! Có người" Marco nói. Nó thụp xuống nấp sau một bụi cây rồi đưa tay chỉ.

Có những người đang đứng thành hàng sau một lan can. Họ đứng phía trên. Hai đứa tôi ở tuốt phía dưới. Tôi vạch bụi cây để nhìn cho rõ. Mọi người đang dựa vào lan can trên đỉnh một bức tường bê tông cao. Họ không thấy bọn tôi vì các bụi cây che khuất. Nhưng rõ ràng là họ đang chăm chú nhìn cái gì đó.

"Chắc chắn là bọn mình đang ở trong một khu thú," tôi nói. "Kia là những người đang xem... con gì đó đang ở trong này cùng bọn mình. Cầu cho đừng phải là con tê giác ban nãy. Nó bự phát khiếp!"

"Làm sao ra khỏi đây ta?"

"Tớ biết đâu. Quan trọng là phải tránh xa cánh cửa. Chắc chỉ vài giây nữa là mấy ông bảo vệ sẽ rượt tới." Nhưng, các bạn biết không, trong thâm tâm, tôi đang nghĩ: hừm, tại sao hổng thấy ai rượt mình vậy cà?

Tôi và Marco trườn qua các bụi cây đến gốc một thân cây lớn. Hai đứa đi đến một góc tường khuất khỏi đám người bên trên.

"Cái tường quỷ này cao gì đâu mà cao," Marco nhận xét. "Dám cao đến mười mét chứ chẳng chơi. Tệ thật! Nó cao vậy chắc là có lý do. Có con gì trong này mà họ hổng muốn để sổng vậy kìa?"

Tôi quan sát bức tường. Có một thang sắt gắn vào tường cách bọn tôi chừng 50 mét. "Tớ nghĩ đó là lối duy nhất để chui ra."

"Tớ hỏi nè," Marco nói. "Tại sao bảo vệ không rượt tụi mình nữa? Ý tớ là nếu đây là khu vực hươu hay linh dương thì họ đã xộc vào ngay chứ đâu có tha, phải vậy hông?"

"Để nghĩ coi, đừng có hoảng," tôi nói. "Tớ đang cố quên cái vụ tại sao bảo vệ không vô đây." Tôi lùi vào bóng râm các bụi cây. "Với lại, biết đâu ở đây chả có cái gì hết!"

Tôi đặt mông toan ngồi xuống. Mông tôi chạm phải một vật gì âm ấm.

Ngay lúc đó, tôi có một linh cảm khủng khiếp. Tôi ngó lên và thấy thằng Marco. Bình thường, Marco có khuôn mặt sạm nắng. Nhưng bây giờ thì mặt nó trắng bệch. Và đôi mắt nó thì đang trợn trừng.

"Marco," tôi cố lấy giọng nhỏ nhẹ, chậm rãi. "Có gì sau lưng tớ hả?"

Nó gật đầu.

"Cái gì vậy, Marco?"

"Ưm... Jake? Coọpp!"





CÒN TIẾP

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro