Animorphs #10 - Người Máy (1)
#10 THE ANDROID
Tác phẩm: Animorphs
Tập 10: Người Máy
Nguyên tác: Animorphs #10: The Android
Tác giả: K. A. Applegate
Dịch giả: Anh Việt
Nhà xuất bản: Trẻ, 08+09/2001
Khổ sách: 11 x 18 cm
Số trang: 143*2
Giá sách: 5.000*2 vnđ
Thực hiện ebook: ANIMORPHS Team
Scan: nguoimedocsach
Đánh máy: qu4ngco, MeHanAn
Sửa chính tả: mxlc, santseiya
Thiết kế bìa: teszine
Chuyển sang ebook: santseiya
Ebook BB: Cent
Ngày hoàn thành: 24/05/2009
Nơi hoàn thành: Hà Nội
ooO TVE Ooo
TÓM TẮT NỘI DUNG TẬP 9
TẬP 9: BÍ MẬT
1. Người kể chuyện: Cassie
2. Nội dung:
Phát hiện bọn Yeerk dựng nên một Trại đốn cây trong rừng nhằm mục đích phá hủy môi trường sống của băng thảo khấu Andalite, Hội Animorphs quyết định thâm nhập vào bên trong trại tìm hiểu thông tin. Cassie, Rachel, Marco và Ax biến thành mối để thực hiện nhiệm vụ. Cả bốn bạn trẻ không thể kiểm soát được trí não của loài mối và bị Chúa mối điều khiển. Đến phút chót, Cassie bừng tỉnh và giết Chúa mối cứu thoát được các bạn và tìm hiểu được thông tin về Trại đốn cây. Để có được giấy phép hoạt động hợp pháp, Trại đốn cây này cần phải có sự chấp thuận của ông Farrand - người này sẽ bỏ lá phiếu quyết định sau khi tham quan Trại. Biết chắc ông Farrand sẽ bị biến thành kẻ Mượn xác khi đến tham quan, hội Animorphs quyết định biến hình chiến đấu cứu ông. Nhưng sau cùng, ông Farrand và Cassie - trong lốt chồn hôi - bị Visser Ba bắt giữ. Chồn hôi-Cassie đã dùng vũ khí bí mật của mình - túi xạ hương - tấn công Visser Ba. Visser Ba buộc phải thả ông Farrand và Cassie để đổi lại "thuốc" loại bỏ mùi của chồn hôi. Trại đốn cây bị dẹp.
3. Nhân vật quan trọng:
Hội Animorph: Jake, Marco, Rachel, Cassie, Tobias
Ax
Visser Ba
4. Những loài thú mới được thu nạp:
Jake: Mối, Chồn hôi
Marco: Mối, Chồn hôi
Rachel: Chuột (Courtney), Mối, Chồn hôi
Cassie: Chuột (Courtney), Mối, Chồn hôi
Tobias:
Ax: Mối, Chồn hôi
5. Những lốt hình được sử dụng:
Jake: Chim ưng Peregrine, Cú sừng, Sói, Chồn hôi, Cọp Siberi
Marco: Sói, Cú sừng, Mối, Chồn hôi, Khỉ đột
Rachel: Chuột, Đại bàng đầu bạc, Cú sừng, Mối, Sói, Chồn hôi, Gấu xám
Cassie: Chuột, Sói, Cú sừng, Mối, Chồn hôi, Mòng biển
Tobias:
Ax: Người, Cú sừng, Mối, Chồn hôi.
TẬP 10: NGƯỜI MÁY
NHỮNG ĐỒNG MINH KỲ LẠ
CHƯƠNG 1
"Thôi mà," tôi năn nỉ Jake "Bồ làm gì dữ vậy. Đâu có luật lệ nào cấm chó dự hoà nhạc ngoài trời, đúng hông? Đâu có ai bán vé nghe nhạc cho chó?"
"Bồ biết rồi đó, Marco, công nghệ biến hình đâu phải để tụi mình đi coi cọp hoà nhạc đâu," Jake vẫn khăng khăng.
Hai đứa tôi vẫn rảo bước trên một con đường trong khu vực nhà bọn tôi. Tụi tôi vừa bắn bóng một chập ở sân bóng rổ trong khu, và lúc này Jake vừa đi vừa tưng tưng trái bóng.
"Nhóm Nine Inch Nails nè, Alanis nè, Offspring nè," tôi dụ cho nó thèm.
Tự nhiên Jake khựng lại nhìn tôi chằm chặp. "Marco?"
"Gì vậy?"
"Tóc bồ sao vậy bạn hiền?"
"Ủa, nãy giờ hổng nhận ra hả? Coi được hông?"
Jake trân mắt nhìn cái đầu mới cắt của tôi - cái đầu mà cô thợ hớt tóc Charise cả quyết là nó làm sự dễ thương thường nhật của tôi tăng từ điểm chín lên điểm mười tuyệt đối. Hồi lâu hổng thấy Jake nói năng gì, vậy rồi nó hỏi. "Offspring hả? Bồ có chắc nhóm Offspring biểu diễn ở đó không vậy?"
Lung lay rồi nhé, nhóc! Tôi thấy tay nó tưng trái bóng cũng thấp hơn trước. "Nghe nói họ chơi hết ý luôn. Họ quậy tưng, họ đạp đổ mọi thứ ngáng chân, họ làm trời làm đất, họ..."
"Marco, mình đã từng làm dữ với Rachel và Cassie vì tội dùng công nghệ biến hình vô mục đích cá nhân. Mình đâu thể nào..."
"Tụi mình hổng nói thì làm sao bọn nó biết được," tôi cố cãi, tay sờ lên mái tóc ngắn mới húi. Bảnh à nhe. Tôi thậm chí chẳng thèm để ý cái cách thằng Jake trân con mắt ra ngó. Bảnh là cái chắc.
"Làm vậy coi đạo đức giả lắm," Jake nói.
Tôi suy nghĩ một hồi. "Bồ biết đó, Jake... Từ lâu tôi đã nghi ca sĩ Alanis là một người Bị mượn xác. Nghĩ coi, bị một tên Yeerk chui vô đầu và điều khiển tâm trí thì cổ sẽ gây tác hại lớn cỡ nào... cổ sẽ lôi kéo lớp trẻ, mấy đứa nhóc dễ bị dụ giống như tụi mình vậy nè. Trời, sao tui thù cái ý nghĩ này quá! Tụi mình có một bổn phận, Jake à. Bổn phận thiêng liêng đó là phải đến buổi hoà nhạc và xác định một lần cho dứt khoát có ai trong ngôi sao ca nhạc đó là dân Bị mượn xác hay không."
Jake nhoẻn một nụ cười chậm chạp cố hữu. "Lý do lâm ly nhất mà bồ có thể nặn ra đó hả?"
Tôi cười lớn. "Giỡn hoài. Tui có khối lý do còn lâm ly hơn vậy nữa kìa."
Tụi tôi dừng lại gần nhà Jake. Anh Tom của Jake đã là một người Bị mượn xác, vì vậy mà tôi và Jake hổng dám nói chuyện trong nhà nó.
"Marco," Jake nói, "Mình buộc phải đi theo bồ - cốt để canh chừng bồ thôi đó."
Thằng Jake này nghiêm thì nghiêm thật đó, nhưng cũng không đến nỗi như ông cụ.
Tôi toét miệng cười. "Jake, tui sẽ đến buổi hoà nhạc đó, dù bồ có ưng hay không."
"Vậy thì mình cũng phải đi... chỉ để bảo vệ bồ thôi à nhe," Jake đáp. "Mà nè, đã nghĩ ra cách che cái đầu mới chưa đó?"
Tôi làm mặt ngầu. "Vô duyên."
"Vô duyên thiệt," Jake cà khịa, có vẻ khoái trá với lối đùa của nó. "Chắc mình sẽ biến thành con Homer. Bồ nói chí lý. Làm chó là một cách để lọt vô đó. Sẽ chẳng ai thèm để ý đến bọn mình vì những buổi ca nhạc ngoài trời kiểu này lúc nào cũng có đầy chó. Mà tai chó thì thính khỏi chê luôn. Bồ cũng phải tìm một con chó để thâu nạp ADN đi chớ."
"Có rồi, bồ tèo," tôi hãnh diện nói. "Một con lông xù giống Ailen. Bọn con gái mê giống này lắm. Hí, hí, hí."
Tôi cười "thâm độc" và nhìn Jake đầy hàm ý. Cả nó cũng bật cười.
Bạn biết đó, có những khoảnh khắc trong cuộc đời mà thoạt đầu tưởng chừng như hoàn toàn vô hại. Nhưng rồi nó đột ngột giống như bạn bước hụt chân qua vách đá và rơi vèo xuống dưới trước cả khi bạn kịp ý thức chuyện gì đã xảy ra. Đột nhiên, bạn nhận ra rằng cái quyết định nho nhỏ, vô hại của bạn đã vượt tuốt luột ra khỏi tầm kiểm soát.
Tôi quyết định chui vô một buổi hoà nhạc để coi cọp. Tôi đâu có định khám phá ra một trong những bí mật lớn nhất của lịch sử loài người, hay trở thành kẻ quyết định số phận của toàn bộ giống nòi...
Tôi chỉ muốn nghe chút nhạc thôi mà.
Đâu phải là chuyện gì tày trời.
CHƯƠNG 2
Buổi hoà nhạc diễn ra ở sân khấu ngoài trời tại một góc của công viên thành phố. Tôi và Jake cần một nơi kín đáo để biến hình, nhưng té ra điều đó hổng dễ dàng chút nào. Chỗ nào cũng rặt người là người. Cả hàng vạn con người. Những đám choai choai mặc áo thun đen. Những dân chơi nửa mùa đeo kính râm ti hí kiểu bà già và những chiếc vòng tay hầm hố. Những cặp cha mẹ bế em bé đang diện những bộ cánh choá mắt. Và những đám punk thứ dữ đeo vòng xiềng khắp cơ thể.
Dọc công viên là một con đường nhỏ có nhiều quán cà phê, hàng ăn và hiệu sách sinh thái. Có nhiều lối đi nhỏ sau các hàng ăn, và hai đứa tôi lọt luôn vô trỏng. Cuối một lối đi, bọn tôi phát hiện ra một khu vực tuyệt địa, chất đầy các thùng rác.
"Bá cháy," Jake thì thào. "Chỉ có hai đứa mình và một bãi rác. Coi bộ hấp dẫn à nhe."
"Tới luôn đi," tôi nôn nóng nói. Từ xa vọng đến một ban nhạc đang khởi động nghe muốn bể cả ampli.
"Bồ đã thử biến thành chó chưa?" Jake hỏi tôi.
"Chưa."
Jake mỉm cười. "Vậy thì đừng có hoan hỉ quá đó nha," nó nói.
Tôi cóc thèm quan tâm đến nó. Tôi đảo mắt nhìn quanh, thấy vài cô bé hippy đang rảo quanh đó. Bọn nó hổng thấy được hai đứa tôi đâu. Tôi nhét quần áo ngoài và giày vô một cái túi, rồi dúi nó ra sau một thùng rác. Trên người tôi giờ chỉ còn lại bộ đồ biến hình.
Tôi tập trung nghĩ về con chó mà tôi đã hấp thu ADN. Tôi thấy hình ảnh nó trong đầu. Lập tức, tôi cảm thấy những thay đổi bắt đầu.
Tôi đã từng biến thành những con thú còn quái chiêu hơn là chó nhiều. Nhưng mọi biến hình đều có cái lạ riêng của nó, chẳng thể nào đoán trước được. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết nó diễn biến ra sao đâu.
Tôi cứ ngỡ thứ đầu tiên xuất hiện là bộ lông. Thiệt lầm to. Thứ đầu tiên té ra lại là cái đuôi. Tôi cảm thấy như thể nó tòi ra từ phía cuối cột sống của mình.
Tôi ngoái đầu nhìn lại. "Khiếp!"
Cái đuôi vẫn đang mọc dài ra. Nhưng nó chưa có sợi lông nào. Chỉ mới như một cây roi màu xam xám nổi lốm đốm da gà.
Tôi quay nhìn Jake. Khuôn mặt nó đang u lên như có thứ gì đó muốn chui ra từ miệng nó. Cùng lúc cái mõm của tôi cũng bắt đầu mọc. Có tiếng ken két nghe rất ngộ từ bên trong đầu tôi khi xương hàm của tôi duỗi dài ra.
Tôi thấy miệng ngưa ngứa khi mấy chiếc răng mọc lớn lên và tự sắp xếp lại.
Tôi thấy các ngón tay rụt vô và cùng lúc, từ những mẩu ngón tay bé tí bắt đầu mọc ra những cái móng màu đen-xám.
Bàn tay tôi bắt đầu trở nên dày sộp và chai sần.
Tôi cảm thấy xương chân duỗi ra và đổi hướng. Tôi bắt đầu thu lại nhỏ hơn một chút. Đột nhiên tôi không thể đứng được nữa. Tôi ngã ra trước, chống mình trên những bàn tay chai sần.
Chỉ khi đó, bộ lông mới bắt đầu mọc ra. Trước đó tôi là một con vật trần trụi xấu xí thấy mà gớm. Bộ lông đo đỏ mọc ra lẹ hết biết, y như loại cỏ mọc nhanh nhất thế giới. Nó tòi ra từ bộ da tôi, dài và mượt.
<Tuyệt,> tôi nói với Jake bằng ý nghĩ. <Ngó bộ lông của tôi nè. Bảo đảm bọn con gái đi dự buổi hoà nhạc này đứa nào cũng khoái vuốt ve tui cho coi.>
Jake trả lời tôi câu gì đó, nhưng cũng ngay lúc đó những giác quan chó bắt đầu trỗi dậy trong tôi.
Tôi đã từng biến thành sói rồi, nên lần này có được chuẩn bị đôi chút. Tôi biết tai của tôi sẽ thính hết ý. Tôi biết cảm giác mùi vị sẽ không chê vào đâu được.
Nhưng điều tôi không hề chờ đợi lại là tư duy của chó. Nó chẳng hề giống như chó sói. Sói là một sát thủ lạnh lùng, thông minh và tàn bạo. Còn chó thì... Chó chỉ khoái mỗi chuyện làm sao cho vui vẻ.
Điều này đánh lừa tôi: bộ não của con chó Ailen lông xù không gây cảm giác như của một con vật lạ. Nó như hòa vào một phần bộ não của chính tôi. Nó ăn khớp một cách hoàn hảo với phần ngớ ngẩn trong bộ não tôi.
Tôi nhìn sang Jake bằng cái nhãn quan chó hơi lờ mờ. Jake đã biến thành con chó nhà nó, con Homer. Tôi thè lè lưỡi ra và vẫy vẫy cái đuôi. Jake-Homer cũng vẫy đuôi đáp lại.
"GÂU!" Tôi sủa, chả vì cớ gì. Tôi nhảy nhót đôi chút. Hình như tôi muốn chạy biến đi, nhưng rồi đột ngột tì hai cẳng trước xuống và nhoẻn cười với Jake như một thằng ngốc.
Tôi đang rủ nó đi chơi.
Tôi lao đầu chạy như bay dọc lối đi.
<Marco, chờ chút đã!>
<Giỏi thì bắt tui đi! Ha ha! Còn lâu bồ mới bắt được tui!>
Tôi xả hết tốc lực, các móng khua lách cách trên mặt sàn bê tông, hay tai thõng xuống phập phồng bay, cái đuôi vểnh cao và đung đưa.
Tôi chạy suốt lối đi, phớt lờ cả mùi thơm kì diệu của đám rác lên men.
Jake đã bị tụt lại phía sau do mắc phải một tốp người.
KÉÉEÉÉÉTTTT!
Một chiếc xe thắng rẹt lại, chỉ xém vài phân nữa là húc phải tôi. Chỉ vài phân thôi đấy! Ý tôi là người lái xe chỉ cần đạp thắng trễ hơn một phần ngàn giây thì tôi đã bị xe chẹt chết ngắc rồi. Vậy mà toàn bộ phản ứng của bộ não chó đối với cái thể nghiệm chết hụt đó lại là, "Tuyệt! Mùi ơi là mùi!"
Tôi nói nghiêm túc đó! Đối với bộ não chó của tôi, cái việc tôi ngửi thấy mùi nước tiểu của một con chó khác ở lề đường có vẻ đáng quan tâm hơn cả vạn lần việc chiếc xe thắng gấp.
Người lái xe bước ra và bắt đầu chửi bới. Tôi tặng ổng một nụ cười hân hoan kiểu chó rồi phóng chạy tiếp.
<Marco! Có chịu chờ mình không đó?>
Đột nhiên, tôi bị vây giữa một đám người. Nhưng họ khác xa lắc những người mà tôi vẫn thường gặp trước đây, hồi còn là người.
Đơn cử một điều, tôi không thật sự nhìn họ. Tôi ngửi họ. Họ trông ra sao đối với tôi hoàn toàn không quan trọng. Nhưng mùi của họ thì...
Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi dầu gội đầu, mùi hơi thở hôi rình, tôi ngửi thấy họ vừa ăn món gì, vừa đạp lên thứ gì. Tôi ngửi thấy cả mùi xà bông giặt, mùi của tất cả những ai mà họ chạm vô hoặc bắt tay.
Và tôi ngửi được luôn tất cả những con vật mà họ nuôi, y như thể họ đang đeo trên người những tấm biển đèn nê-ông to đùng, trên đó ghi TÔI CÓ NUÔI MỘT CON CHÓ, TÔI CÓ NUÔI MẤY CON MÈO. Tôi không chỉ biết những người nào nuôi chó mà còn biết được con chó đó là đực hay cái, trẻ hay già, thuần chủng hay lai. Chỉ cần đánh hơi những người đi qua là tôi biết ngay chó của họ̣ăn đồ hộp hay lương khô.
Ý của tôi là khi bạn được trang bị một cái mũi chó thì cũng giống như bạn đã lang thang cả đời với hai cục bông gòn bịt lỗ mũi, và rồi đột nhiên bạn móc chúng ra và... quá đã! Quá đã! Bạn bước thẳng vô một thể nghiệm hoàn toàn mới trong cuộc đời.
Tôi đã từng làm sói ở giữa rừng. Giờ thì tôi giống như một con sói sống giữa nền văn minh. Thông tin từ chiếc mũi chó của tôi phức tạp vô cùng. Chúng cực kỳ đầy đủ, cực kỳ phong phú và cực kỳ thú vị.
"Ê, chó!" có tiếng ai đó cất lên. Một cô gái! Chắc chắn là một cô gái. Nhưng cổ có xinh không vậy ta? Tôi cố bắt đôi mắt chó phải tập trung, nhưng bộ não chó của tôi lại quá mải lo đánh hơi và nghe ngóng. Mà thiệt, tôi vừa nhận ra mùi dầu hoắc hương.
Cô gái vỗ vỗ lên đầu tôi. Lập tức, một đợt sóng ấm áp dễ chịu lan tỏa khắp người tôi. Rồi cổ lại gãi gãi sau tai tôi.
Đã chưa từng thấy. Sướng gì đâu mà sướng. Có lẽ đó là cảm xúc dễ chịu nhất trong cả cuộc đời tôi.
Tôi nghĩ tôi có thể đứng lì ở đây mãi mãi để cô gái ấy gãi gãi sau vành tai. Nhưng cổ lại đi cùng với một anh chàng nọ - nhân tiện nói luôn, anh chàng này có nuôi một con mèo - và giờ cổ lại bắt đầu chuyển sang gãi gãi mạn sườn tôi. Tôi nằm xuống, lẳng lặng lật mình sang. Gãi mạn sườn giống y như thọt léc vậy. Tôi thấy đã quá chừng.
Coi, cái sướng của chó đâu có giống cái sướng của người. Cái sướng của người luôn có một giọng nói khe khẽ nhắc nhở từ trong tiềm thức, rằng: "Đừng có hoan hỉ quá đáng. Phải cảnh giác chớ. Lỡ có chuyện gì không hay thì sao."
Cái sướng của chó chỉ có thể nói là thuần túy sướng, là sự kết tinh của hạnh phúc. Tôi nằm đó, le dài cái lưỡi âm ẩm ra và đong đưa cái đuôi giữa đám cỏ. Và rồi bốn cẳng của tôi bắt đầu ngọ nguậy.
"Ha ha, con chó này nhộn quá ta!" anh chàng nọ lên tiếng. Cô gái tiếp tục gãi dọc mạn sườn tôi và cái cẳng sau của tôi huơ huơ, không cách chi kiểm soát được. Tôi đang ở thiên đường. Ngay lúc đó, Jake tìm ra tôi.
<Hay quá ha, Marco,> nó nói. <Làm vậy mà cũng coi được sao. Tính làm gì nữa đó. Tự liếm lông hả?>
"Ô, một con chó nữa," cô gái thốt lên, "thậm chí còn dễ thương hơn nữa kìa!" Cô ta cúi xuống để vuốt ve Jake.
Tôi giống như bị dội gáo nước lạnh. Jake là con chó dễ thương hơn tôi thế quái nào được.
<Giỡn thế đủ rồi đó,> tôi nói. <Nào Jake, tụi mình sáp lại chỗ sân khấu đi.>
Hai đứa tôi nhổm dậy, phe phẩy cái đuôi, rời khỏi cặp hippy dễ mến.
<Thấy chưa? Đã bảo mà. Đừng hân hoan quá độ. Một con chó mà vui thì chắc cú là vui quá liều.>
<Tại sao lại không?> Tôi vặc lại, lòng hơi hơi nuối tiếc. <Hân hoan thì đã sao nào?>
Ngay lúc đó, âm nhạc chợt ngưng bặt. Và rồi, nhóm Offspring leo lên sân khấu và bắt đầu cao giọng hòa điệu một bài ca... và tôi bất giác lùi lại. Tác động của âm thanh lên đôi tai chó của tôi thật kinh hồn. Nhưng vấn đề không phải chỉ là nó quá lớn. Vấn đề ở chỗ tôi nghe được đủ mọi thứ. Mọi thứ!
<Ê! Tui hiểu được lời nhạc rồi nè,> tôi nói.
<Đã hết sức,> Jake đáp.
Hai đứa tôi xán lại gần hơn, len thẳng vô đám đông. Mùi vị đúng là điếc cả mũi. Và không phải là lúc nào cũng thơm tho.
Bất chợt, tôi thấy hắn. Hắn đang phân phát mấy tờ bướm. Hắn len qua đám đông và chìa ra những tờ bướm nho nhỏ.
Luồng gió cuốn đi một trong những tờ giấy này, thả nó xuống mặt đất, ngay trước mặt tôi. Tôi buộc cặp mắt chó nhìn vô tờ giấy. Tuy hổng đọc được những dòng chữ nhỏ, nhưng tôi có thể thấy hai chữ to đùng trên đầu tờ giấy.
Chia Sẻ.
Lại nhóm Chia Sẻ, tổ chức trá hình của bọn Mượn Xác.
<Jake,> tôi nói. <Cái gã kia kìa. Hắn đang phát tờ bướm quảng cáo cho nhóm Chia Sẻ.>
<Ừ, thấy rồi. Trông hắn quen quen. Hay là mình tưởng tượng ra?>
Hắn có mái tóc màu nâu, hơi phủ tai một tẹo. Hắn cao chỉ cỡ một mét sáu lăm, nhưng xoay sở khá khéo để trông có vẻ cao hơn. Một mẫu hình hơi lùn hơn của Jake, với dáng điệu mạnh mẽ và tự tin. <Ờ, quen đấy. Tên hắn là Erek King. Hắn ra khỏi trường mình cỡ một năm rồi.>
Erek đang sáp lại gần hơn, miệng mỉm cười, tay chìa những tờ bướm cho tất cả những ai sẵn lòng cầm lấy.
Hắn quỳ xuống, cười cười với tôi. Hắn đưa tay ra toan vuốt ve tôi nhưng tôi giật thót lại. Erek nhún vai rồi bỏ đi, tiếp tục phát những tờ bướm.
<Jake, bồ để ý thấy gì hông?>
<Có chứ,> Jake đáp. <Dĩ nhiên rồi.>
<Tía ơi,> tôi nói. <Có chuyện gì không ổn, cực kỳ không ổn, với cái anh chàng Erek này rồi.>
CHƯƠNG 3
"Hắn không có mùi," tôi thốt lên.
"Không có mùi là sao?" Rachel thắc mắc.
"Không mùi là không mùi chứ sao. Hắn nhặt nhạnh được vài mùi của người khác, của mặt đất, của chó, hay của thứ gì đó, nhưng bản thân hắn thì không có mùi. Không hề. Giống như một lỗ đen về mùi vậy đó. Như chẳng có gì ở đó, chẳng có ai trong đó."
Jake và tôi đã tức tốc rời buổi hòa nhạc sau khi đụng Erek. Bọn tôi triệu tập ngay một cuộc họp, và bây giờ thì cả nhóm, trừ Ax, đã có mặt tại Nhà kho trong trang trại nhà Cassie.
"Có thể là bồ hổng nhận ra được mùi của hắn," Rachel gợi ý.
"Rachel, em đã từng biến thành sói," Jake nói. "Em biết khi đó em thính thế nào rồi mà, đúng hông? Thế này nha, chó cũng thính hơi hổng kém gì sói đâu."
Rachel gật đầu. Nhỏ đang đứng sừng sững giữa phòng trông như được rọi đèn sân khấu. Jake đang đi qua đi lại vẻ hết sức căng thẳng, Cassie thì đang ôm một con vịt để thay băng cho nó. Tuốt trên cái xà gỗ cao, Tobias đang mải mốt rỉa lông bằng cái mỏ khoằm và canh chừng xung quanh bằng cặp mắt diều hâu sắc lẻm. Còn tôi thì đang ngồi dựa lưng vào một ụ rơm...
"Suỵt," Jake đột nhiên nói. "Hình như có tiếng động."
<Con sóc ở trên mái đó mà,> Tobias trấn an Jake bằng ngôn ngữ ý nghĩ.
"Chắc không đó?" Jake hỏi lại.
Tobias ngừng rỉa lông và nhìn xuống Jake bằng cặp mắt diều hâu dữ dội. <Tui có chắc không á? Tiếng động của bọn sóc tui biết quá đi chớ.>
Jake gật đầu, có vẻ hơi bối rối. Diều hâu không chỉ có cặp mắt tốt kinh dị, mà cả tai của nó cũng rất thính nữa. Mà Tobias thì quá biết âm thanh do con mồi gây ra. Nó buộc phải như thế. Hỏi Tobias có nhận ra âm thanh của sóc hay không thì cũng chẳng khác gì đi hỏi Einstein xem ổng có biết hai cộng hai là mấy không.
Tôi tìm cách đưa cả bọn về đề tài chính. "Một tên nhóc không có mùi người thì có nghĩa gì ta?"
"Khối gì lúc bồ hổng có mùi người," Rachel cười, vẻ trịch thượng. "Nhưng có thể là tại bồ đi húi cái đầu kiểu khỉ."
Cassie cố nén cười mà vẫn phát ra những âm thanh sù sụ.
"Lần sau nếu bồ quyết định đi cắt tóc thì nói cho mình biết trước nha," Rachel nói.
Tôi phớt lờ cả hai đứa nó. Bọn tôi đang có công việc quan trọng cần bàn và tôi chẳng hơi đâu đi cãi lộn với nhỏ Rachel. Hơn nữa, tôi hổng hứng thú gì chuyện đó.
"Hắn không có mùi, mà lại còn phát tờ bướm cổ động cho nhóm Chia Sẻ nữa đó," tôi nói.
"Chắc chắn hắn có liên quan đến bọn Yeerk," Rachel nhún vai nói.
"Chuyện này kì cục đây." Cassie nói. Nhỏ vừa nhét con vịt vô chuồng. "Ý mình là bọn Yeerk xâm nhập vô rất nhiều loài - cả người, lẫn Hork-Bajir, Taxxon... Nhưng điều đó cũng đâu làm thay đổi gì về mùi: người có tên Yeerk trong đầu thì vẫn phải có mùi người chớ..."
Jake nhún vai. "Mình nghĩ cả bọn cần tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Erek."
"Nhưng phải làm cách nào đây?" tôi thắc mắc. "Xâm nhập vô một cuộc họp của nhóm Chia Sẻ hả?"
<Tui có thể canh me ở trên trường của hắn.> Tobias góp ý.
"Hay là tụi mình trở lại sân khấu hòa nhạc đó tìm dấu vết đi," Rachel nói rồi nhăn mặt. "Dữ nhe, chưa gì đã thấy giống nữ thám tử Nancy Drew rồi đó."
"Hay là mình nhờ Ax tìm cách vô Internet, vượt quá tất cả các nút chặn an ninh để xác định hắn ở đâu," tôi gợi ý.
Cassie giơ tay lên giống y như xin phát biểu trên lớp. "Toàn là kế hoạch hay ho cả, nhưng nếu mình thử tìm hắn trong niên giám điện thoại thì sao nhỉ?"
Cả bọn đực mặt ra nhìn nhỏ.
"Tìm hắn trong niên giám điện thoại coi bộ được đó," Jake ngượng nghịu nói.
Cassie lao lên nhà để tìm cuốn niên giám.
"Bồ biết đó, Cassie sáng ý là nhờ nhỏ hổng suy nghĩ kiểu siêu nhân," tôi nói với Jake. "Người Chồn liệu có đi tìm mọi thứ trên niên giám điện thoại hông? Người Nhện có làm vậy hông? Tui nghĩ là không đâu."
"Ờ, phải. Nhưng Người Chồn có một lợi thế lớn so với bọn mình," Rachel khô khan nói. "Đó là anh ta không có thật."
Nói đoạn nhỏ búng ngón tay đánh tách. "Đó chính là thứ mà mái tóc của bồ nhắc mình nhớ: con chồn Guiô. Mình biết ngay là nó phải giống con gì đó rồi mà."
"Phải vậy không đó?" tôi cự lại. "Còn bồ, cái... cái..."
"Mình cái gì?" Rachel tỉnh queo hỏi lại với sự tự tin tuyệt đối của một cô nàng mà bề ngoài chưa bao giờ ở dưới mức hoàn hảo.
"Cái cao kều của bồ," tôi yếu ớt nói. "Bồ... cao ngòng. Cao quá xá cao."
Chẳng hiểu sao câu trả miếng sáng giá đó lại hổng làm nhỏ Rachel khóc tức tưởi.
Cassie đã quay trở lại với cuốn niên giám trên tay, mở sẵn vần "K". "Có cả thảy hai mươi bảy người mang họ 'King' được liệt kê. Nhưng Marco bảo hắn đã chuyển đến trường Truman, vậy thì còn lại sáu 'King' ở khu vực này của thành phố."
"Để rà lần lượt danh sách này coi sao," tôi nói. "Cũng có thể số điện thoại của hắn không ghi trong niên giám đâu nha."
"Tối nay mình hổng rảnh," Jake nói. "Mình còn phải làm bài luận tiếng Anh nữa."
"Bồ mê môn tiếng Anh thấy mồ. Đừng bày đặt nói 'mình phải'" tôi ghẹo Jake.
"Ngày mai mình có thể đi được," Rachel nói. "Nhưng tối nay thì không. Ba mình về thành phố đúng tối này. Ba hứa đưa chị em mình đi chơi..."
Cassie nhìn tôi. "Mình thì rảnh," nhỏ nói.
<Khi nào còn chưa tối thì tui được việc,> Tobias tình nguyện. Diều hâu không hữu dụng lắm vào ban đêm.
"Tốt. Vậy thì tui, Cassie và Tobias sẽ ra tay vậy," tôi nói. "Chắc không khó lắm đâu. Nhiệm vụ của bọn mình cũng đơn giản thôi: đi tìm một anh chàng không có mùi."
"Có thể là tại hắn tắm kỹ quá," Rachel nói. "Mấy bồ đã nghĩ đến chuyện đó chưa?"
CHƯƠNG 4
Tôi gặp Jake ngày hôm sau tại căn-tin của trường.
Tôi đang cố nuốt trôi một đĩa súp trông phát ớn kèm với một li sữa, trong lúc hí hoáy viết bài luận tiếng Anh với tốc độ kinh dị. Thì nghĩ coi, tôi cũng phải nộp bài luận về nhà làm chớ. Nhưng tối qua tôi mắc đi tuần tra trong lốt cú, tìm nhà cái anh chàng Erek ấy mất rồi.
"Bài luận tiếng Anh hả?" Jake hỏi khi ngồi xuống đối diện với tôi.
"Ờ."
Nó bật cười. "Đã có ý gì chưa đó?"
Tôi ngước nhìn Jake rồi trỏ ngón tay vô tờ giấy. "Tui viết được ba trang rồi mà còn hỏi có ý gì chưa. Bồ muốn nói gì vậy?"
Nhưng Jake biết tôi quá rõ. "Thì đó," nó nói. "Mình hỏi bồ có ý gì chưa?"
"Ý tưởng sẽ... xuất hiện. Tui cứ viết đến khi nào phát hiện ra ý tưởng. Ý tưởng sẽ hiện lên từ những trang viết này. Bản thân nó sẽ tự phơi ra trước tui. Tui chỉ có mỗi việc là viết ào ào."
Jake gật đầu rồi nhăn mặt nhìn món súp ở trên khay của nó. "Món này màu xanh. Thức ăn mà màu xanh thì không ổn. Ê, viết nhăng viết cuội gì đó thử coi."
Tôi nhoẻn cười. "Khỏi nhắc, tui là tổ sư cuội mà. Hơn ba trang rồi đó mà thật ra có nói lên được cái gì đâu."
"Nè, chuyện tìm kiếm anh bạn của tụi mình thế nào rồi?"
Tôi liếc vội xung quanh. Không có ai ngồi đủ gần để nghe thấy bọn tôi nói gì. Hơn nữa, căn-tin ồn ào quá, đủ thứ tiếng la hét, cười đùa, tiếng chén đĩa lách cách, tiếng bàn ghế cọt kẹt nên nếu ai muốn lắng nghe cũng chả nghe gì được.
"Ừm... Bọn tui đã tìm ra nơi hắn sống. Đã thấy hắn qua cửa sổ."
Jake hạ giọng thành một lời thì thầm. "Phải kiểm tra cái gã Erek này mới được. Chắc chắn là hắn có chuyện gì đó không ổn."
Tôi đặt bút xuống. "Bồ muốn vô nhà hắn chứ gì?"
Jake nhún vai. "Chưa đâu. Cứ để Tobias theo dõi hắn khi hắn ra ngoài. Nhưng phải có ai phụ Tobias mới được."
Tôi nhún vai, trở lại với bài luận. "Thì tui sẽ phụ nó. Tui có khối thời gian ra đấy. Trưa nay đằng nào tui cũng sẽ bị tống cổ ra khỏi lớp sau khi thầy giáo cười lăn cười bò ra vì bài luận này."
"Đáng đời cái tội ba hoa chích chòe," Jake nói.
Tôi sững người, ngước nhìn lên. "Bá cháy! Nó cùng nghĩa với 'nói nhăng nói cuội'... nhưng êm dịu hơn nhiều!"
"Xơi món súp của bồ đi. Mình phải đi đây."
Jake bỏ đi. Tôi thấy nó hướng thẳng đến chỗ nhỏ Cassie đang ngồi.
Đó là một trong những luật lệ của nhóm tôi. Bọn tôi phải tránh ra vẻ là một nhóm. Cả ở trường lẫn ở nơi công cộng, bọn tôi đều đi tách nhau ra. Bọn tôi chỉ biểu lộ mối quan hệ vốn tồn tại từ trước khi bọn tôi trở thành những Animorphs.
Tôi tình cờ thấy lão Chapman xộc vô căn-tin. Lão tóm lấy vài tên nhóc đang chạy nhảy và bảo chúng đi đứng từ tốn lại. Rồi lão nhìn quanh quất trong phòng, xem có tên nào gây rối hay không. Y như mấy ông hiệu phó bình thường ấy mà.
Trong khoảng mười giây, lão Chapman nhìn xoáy vào tôi.
Chả có chuyện gì cả. Nhưng ánh mắt lão cũng đủ làm tôi buốt xương sống.
Lão Chapman là đầu lĩnh của nhóm Chia Sẻ. Những tờ bướm mà Erek phân phát tại buổi hòa nhạc là để cổ động cho nhóm này.
Erek chưa từng là bạn bè thân thiết gì của tôi. Hắn chỉ là một gã mà tôi chào xã giao khi đụng nhau ở sân trường. Có điều là hắn đã có mặt trong buổi an táng mẹ tôi.
Một buổi an táng không có xác chết.
Một số khác trên trường cũng đã đến, vì vậy tôi không nghĩ ngợi gì nhiều về chuyện đó. Erek đến viếng mẹ tôi như vậy là tử tế lắm rồi.
Nhưng giờ thì hắn lại đang làm việc cho nhóm Chia Sẻ.
Chia Sẻ là một tổ chức trá hình của bọn Mượn Xác. Nhìn bề ngoài, nó là một kiểu câu lạc bộ. Đám trẻ gia nhập nó để được đi cắm trại, đi chơi xa hay đại loại như thế. Người lớn tham gia nó nghe đâu là để hợp tác làm ăn với nhau và cùng đi nghỉ cuối tuần...
Có lẽ đa số các thành viên của Chia Sẻ thậm chí chưa bao giờ biết chuyện gì đang thực sự diễn ra. Những tên Mượn Xác điều hành nhóm Chia Sẻ luôn tìm kiếm những người có vấn đề.
Bởi lẽ, bạn cũng biết đó, bọn Yeerk đâu phải chỉ bành trướng bằng cách ép buộc người ta. Cũng có khối người tình nguyện trở thành kẻ Bị mượn xác. Tôi đoán đó là do họ muốn cảm thấy mình được tham gia vào cái gì đó lớn lao hơn. Hay có lẽ họ khoái những hoạt động bí bí ẩn ẩn. Tôi cũng chả biết nữa.
Tôi chỉ biết rằng bọn Yeerk rất chuộng những vật chủ tình nguyện. Chúng thích bạn tự cống nạp bộ não của mình hơn là phải giằng lấy nó bằng vũ lực.
Chúng lôi kéo bạn từ từ, qua những nấc thang khác nhau của Chia Sẻ, cho đến khi chúng cho là bạn đã sẵn sàng. Rồi chúng bắt đầu hứa hẹn với bạn, nói với bạn những điều dối trá. Điều kế tiếp mà bạn nhận ra là bạn đã trở thành tên nô lệ trong chính bộ não của mình, và bạn sẽ càng dễ bị kiểm soát hơn vì chính bạn đã để cho chuyện đó xảy ra.
Tôi đẩy chiếc khay ra xa và nhặt cây viết lên. Tôi nhìn xuống trang giấy. Nhưng tôi lại thấy những nghi thức lễ tang. Những khúc hát. Những bó hoa. Một vị linh mục nói về sự tuyệt vời của mẹ tôi lúc bà còn sống. Mà thậm chí ông ta có quen biết gì mẹ tôi đâu.
Rất nhiều người đã đến. Rất nhiều khuôn mặt buồn. Rất nhiều nước mắt...
Erek ngồi sau tôi ba hàng ghế. Hắn đóng bộ nghiêm túc nên chắc là ngứa ngáy và khó chịu ghê lắm. Nhưng trông hắn có vẻ giận dữ chứ không trĩu nặng vẻ phân ưu như những người khác. Hắn chầm chậm lắc cái đầu, chỉ khẽ thôi, hết từ bên này sang bên kia, như thể tận đáy lòng hắn không tán thành những điều mà vị linh mục kia nói.
Lúc đó, tôi tưởng hắn phát điên vì phải đóng bộ. Tôi cũng hiểu việc đó khó chịu như thế nào mà...
Và giờ thì Erek lại tái xuất hiện. Tên nhóc không có mùi người. Tên nhóc đang làm việc cho nhóm Chia Sẻ.
"Được lắm, Erek," tôi thì thầm tự nhủ, "Bọn này sẽ tìm hiểu về đằng ấy, dứt khoát là sẽ tìm hiểu..."
CHƯƠNG 5
Tan giờ học ngày hôm đó, tôi ra ngoài, tìm một nơi kín đáo để biến hình. Tôi muốn dọ xét về Erek đôi chút. Nhớ lại buổi an táng và mấy chuyện cũ, tôi càng thấy chuyện này quan trọng, mặc dù tôi không chắc mình biết rõ lý do.
Tôi leo lên nóc nhà thể thao. Dĩ nhiên chẳng ai điên gì leo lên đó, nhưng tôi thì có lý do chính đáng đấy. Tôi biến thành một con ó biển. Đó là một con chim dạng diều hâu thường sống gần sông nước.
Tôi xoãi cặp cánh rộng, rời xa khỏi trường học.
Bọn nhóc trong trường còn đang chen chúc nhau lên xe buýt thì tôi đã bắt được một luồng gió đẹp và lợi dụng nó để bay lên không. Giờ thì với tôi, mọi người chỉ là những hình bầu dục màu đen, nâu, vàng, đỏ. Những hình bầu dục có tóc.
Tôi luôn cảm thấy hưng phấn khi được ở trong lốt chim. Tình trạng của Tobias kể ra cũng không đến nỗi tệ hại lắm. Có biết bao con thú còn chịu cảnh tệ hại hơn nhiều.
Có một luồng khí nóng đang dâng lên dưới đôi cánh của tôi và tôi để mặc cho nó nâng tôi lên cao. Vèo! Giống như cưỡi thang máy lên tít tắp trên tầng thượng. Cao nữa, cao nữa. Những luồng khí nóng cứ nâng tôi lên mãi, lên mãi.
<Đããããã quáááá!>
Giờ thì những hình bầu dục có tóc đã trở thành những đốm chấm, còn những chuyến xe buýt thì giống những món đồ chơi màu vàng sáng đang ì ạch rời khỏi trường học.
Nhưng ngay cả từ độ cao một trăm năm chục mét, tương đương một tòa nhà năm mười tầng, tôi vẫn thấy được những khuôn mặt sau cửa sổ các xe đưa rước. Với đôi mắt ó biển, tôi giống như đang đeo theo chiếc ống nhòm.
Tôi lơ lửng trên không, đôi cánh giang rộng, đuôi xòe ra để bắt từng luồng khí nóng, các vuốt thâu lại, ép sát vào phần dưới cơ thể. Không khí lùa qua mép cánh, phát ra những âm thanh nhè nhẹ như tiếng sáo. Gió lướt dọc theo cái đầu duỗi thẳng của tôi, và tôi giữ cho chiếc mỏ khoằm chĩa ra trước để bảo toàn từng ly từng tí cái tốc độ kinh hoàng của mình.
Tôi cưỡi luồng khí nóng đó lên cao tối đa. Tôi đã học được điều này từ Tobias. Khí nóng sẽ biếu không cho bạn cao độ bạn muốn mà hầu như chẳng cần nỗ lực gì. Rồi bạn có thể chuyển cao độ đó thành cự ly. Điều này cũng giống như bạn lên đến đỉnh ngọn núi, rồi trượt xuống sườn của nó theo bất cứ hướng nào mà bạn ưng.
Dù vậy, tôi thỉnh thoảng vẫn phải vỗ mạnh cánh vài cú để bay đến khu vực nhà Erek.
Tôi nhận ra Tobias từ xa. Nó cũng đang cưỡi gió hệt như tôi. Có thể là điệu nghệ hơn đôi chút vì nó có nhiều kinh nghiệm hơn tôi quá chừng mà.
Khi đến đủ gần để trao đổi bằng ngôn ngữ ý nghĩ, tôi liền gọi nó.
<Tobias? Bồ có nghe được tui hông?>
<Tui nghe và thấy bồ từ lâu rồi, Marco. Tui theo dõi bồ từ hai chục phút rồi lận.>
<Làm gì có chuyện đó. Tui mới thấy bồ tức thì mà.>
<Marco. Nghe nè... khi nào tui đếm đến ba, bồ phải quặt thật gấp, thật lẹ sang trái nha.>
<Quặt trái hả? Chi vậy?>
<Cứ làm đi rồi biết. Một. Hai. BA!>
Tôi chao cánh, nghiêng đuôi, ngoặt gấp sang trái.
VÙÙÙÙ!
<Áááááá!>
Cái gì như một chiếc tên lửa vừa xẹt qua tôi, với tốc độ dễ đến cả ngàn cây số giờ! Có điều là nó không từ mặt đất phóng lên mà là từ trên trời nã xuống! Và trái tên lửa này lại có lông màu xám.
Gió do nó tạo ra xém làm tôi mất thăng bằng. Nó đã ở cách tôi khoảng trăm rưởi mét bên dưới, mà tôi vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Tôi thấy cặp cánh màu đá xám, ép ra sau và một cái đuôi hẹp. Nó đang đâm xuống, rời xa tôi với tốc độ nhanh đến mức tôi cảm thấy giống như mình đang đứng yên.
<Cái quái quỷ gì vậy?!> tôi la lớn.
<Hê, hê, hê. Xin chúc mừng đã đến thế giới của tui,> Tobias nói. <Đó là con chim ưng Peregrine. Bồ biết rồi mà, giống cái con mà Jake đã biến thành đó. Chúng rất khoái hạ gục một con bồ câu thơm ngon hay một chú vịt lang thang. Có lẽ đó là do cách bồ bay. Chắc nó tưởng bồ là một con vịt già to bự và vụng về.>
<Xììì. Tui làm gì mà nó nổi khùng?>
<Thôi bỏ đi,> Tobias khuyên. <Đằng nào nó cũng hụt bồ rồi, đúng hông? Tui biết con chim này. Nó hổng ngon lành như nó tưởng đâu. Trước đây nó đã từng tia tui. Chắc là nó đang đói lắm.>
Đột nhiên, việc bay lượn trở nên kém vui hẳn. <Ờ. Tui hổng chấp nó đâu. Nhưng nói thì dễ chứ chắc tui còn run mất cả tiếng nữa đó.>
<Bay hổng phải chỉ là cưỡi khí nóng thôi đâu,> Tobias nói tỉnh khô. <Nào, bồ có muốn thấy anh chàng Erek của bọn mình hông?>
Tôi sáp lại gần Tobias. Không trung là thế giới của cậu ta mà. Tobias biết rõ phải làm gì. <Tobias, cảm ơn bồ nha,> tôi nói.
<Nhớ là luôn phải nhìn lên trên,> Tobias khuyên. <Mối nguy thường là ở trên đầu bồ. Mà thôi, đổi đề tài đi... Erek kia rồi. Hắn đang thả bộ từ trường về nhà. Bồ thấy hắn chưa? Hắn đi đến góc đường rồi đó.>
Tôi nhận ra hình bầu dục có tóc ở bên dưới. <Ờ. Tui thấy hắn rồi.>
<Sáng nay mình theo dõi hắn đi đến trường. Mình quan sát hắn chơi đá bóng trong giờ thể dục...>
<Chơi đá bóng trong giờ thể dục á? Tui chả bao giờ thèm chơi đá bóng.>
<Giờ thì hắn đang đi về nhà. Tui bàn giao hắn cho bồ đó, đói lắm rồi. Với lại cứ nhìn cái đỉnh đầu hắn hoài chán chết đi được.>
<Thế hắn có làm gì kì quặc không?>
<Hắn ghi được một bạn vô lưới. Có thể đó là chuyện kì quặc không ta?>
<Ê, nhìn kìa.> Tôi nhận ra ba tên đang bám theo sau Erek. Cách chúng di chuyển khiến tôi chú ý. Từ tít trên cao, trông cứ như chúng đang săn đuổi Erek.
<Hừm. Coi bộ hổng hay ho gì rồi,> Tobias nói.
Hai đứa tôi lao đầu xuống để nhìn rõ hơn. Tôi đã thấy khuôn mặt của một trong ba tên bám theo sau Erek. Nó có một biểu hiện khá quen thuộc. Nụ cười khùng khục, ngốc nghếch của một gã đầu gấu.
Đột nhiên, ba tên côn đồ lao lên trước. Erek nhận ra chúng và co giò chạy.
Con đường chạy dọc theo một khu xây dựng. Bên trái Erek có nhiều xe cộ đi lại, còn bên phải hắn là một bức tường bằng đá. Bức tường đá kết thúc cách đó chừng năm chục mét, thay bằng cổng vào của khu xây dựng.
<Mấy thằng đầu gấu này xui tận mạng rồi,> tôi nói. <Hôm nay chúng có thể tóm được Erek nhưng sau này có hối cũng hổng kịp đâu.>
<Hay là tui cho chúng vài chưởng nha,> Tobias nói. Cậu ta vốn rất thù bọn đầu gấu. Hồi còn là người, nó là thằng nhóc hay bị bắt nạt nhất trường. Jake và nó làm quen nhau hồi nó xém bị bọn đầu gấu dí vô bồn cầu. Dĩ nhiên Jake đã ra tay cứu vớt nó.
<Tobias, tui nghĩ là hổng nên...> Tôi mở miệng nhưng đã quá muộn, Tobias đã đâm bổ xuống, nhắm thẳng cái đầu của tên bự con nhất.
Sự việc diễn ra trong chớp mắt.
Erek chạy. Hắn loạng choạng, va vấp, cố lao ra đường... rồi đâm sầm vô hông một chiếc xe buýt to đùng đang chạy qua.
RẦM! Từ trên không, tôi nghe rõ tiếng va đập.
Và rồi...
Và rồi... chỉ trong có một giây, Erek không còn ở đó nữa. Thế chỗ hắn là một vật khác.
Vật gì đó như làm bằng những mẩu kim loại và nhựa màu trắng sữa.
Trong thoáng chốc sau đó, Erek hiện trở lại. Một nhóc tì bình thường đang nằm thở dốc bên lề đường.
Bọn đầu gấu đã bỏ chạy hết cả. Bác tài lái xe buýt thì phóng xe tới luôn, thậm chí không hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Tobias xòe cánh ra và gần như khựng lại giữa không trung.
<Bồ có thấy gì không vậy?> Tobias hỏi.
<Thấy chớ sao không.>
<Cái gì vậy ta?>
<Tui biết đâu đấy,> tôi đáp. <Nhưng tui biết hắn hổng phải là... người.>
CHƯƠNG 6
<Phải kể cho Ax mới được,> tôi bảo Tobias. <Dứt khoát hắn không phải là người. Không cách chi là người được. Bồ cũng thấy mà đúng hông? Tui đâu có khùng.>
<Bồ khùng quá đi chứ. Nhưng tui cũng có thấy nó,> Tobias nói. <Lạ ghê ta ơi.>
Phía dưới, Erek đã đứng dậy khỏi lề đường. Hắn thản nhiên phủi bụi như không có chuyện gì xảy ra, rồi tiếp tục đi về nhà.
<Dù Erek bạn cậu có là cái quái gì đi nữa thì tui cũng hổng tin hắn xuất xứ ở Trái Đất này đâu.> Tobias nói.
Hai đứa tôi bay nhanh về nhà. Tobias tách ra để bay đi gặp Ax. Tôi hoàn hình lại rồi về nhà trình diện ba, để ông thấy là tôi vẫn tồn tại. Sau đó tôi gọi điện cho Jake.
Nhưng bên kia đầu dây lại là Tom.
"Em chào anh Tom. Jake có nhà không ạ?"
"Anh không biết nữa. JAKE ƠI!" Tom lớn giọng gọi. "Em chờ chút nhé, Jake nói là nó sẽ tới liền."
"Dạ."
"Lâu lắm không thấy em lại nhà," Tom nói. "Bận lắm hả?"
Tôi cảm thấy hơi rờn rợn. Giọng nói thì đúng là của Tom, cư xử cũng hệt như Tom. Tom thứ thiệt đang co quắp, bất lực ở một xó xỉnh nào đó trong chính cái đầu của ảnh.
Tôi đang nói chuyện với một tên Yeerk!
"Dạ, cũng hơi bận," tôi nói.
"Tiếc nhỉ. Bọn anh đang chuẩn bị ra hồ chơi trượt nước đây."
"Anh và Jake á?"
"Ờ, phải. À, mà không, anh và nhóm Chia Sẻ chớ. Em cũng biết mà, cái thằng Jake này hổng chịu hòa nhập xã hội gì hết ráo." Tom xổ một tràng cười rất người. Kiểu cười chế giễu của một người anh lớn. "Uổng ghê, ở đó bọn con gái quá xá đông mà cánh mày râu chỉ có vài mống thôi hà."
Xạo. Bịa chuyện để dụ tôi chứ gì? Nhưng tại sao Tom bỗng dưng lại muốn chiêu dụ tôi vào nhóm Chia Sẻ vậy cà? "Nè, anh nghe nói ba em đi làm lại rồi hả. Vậy thì tốt quá."
"Vâng, tốt lắm ạ," tôi đáp. Ba tôi đã trải qua một thời kỳ tồi tệ sau "cái chết" của mẹ tôi. Giờ thì ông đã đi làm lại rồi. Ông là kỹ sư, thường phải làm việc nhiều với máy tính. Ông đang làm việc cho đài thiên văn mới, thiết kế phần mềm để chỉnh cho kính viễn vọng được chuẩn xác hơn.
Ba tôi đang tham gia vào một số dự án mật. Theo tôi nghĩ mấy dự án đó thể nào cũng dính đến quân đội.
"Em đưa ba tới chỗ bọn anh đi," Tom nói, cố lấy giọng thật tỉnh. "Anh biết đâu phải ai cũng muốn lôi ông già đi lè kè theo mình. Thường là vậy, đúng không nào? Nhưng anh nghĩ biết đâu chừng nhờ chú ấy sẽ hòa nhập lại với cuộc đời dễ dàng hơn. Chia Sẻ là một nơi rất tốt để tạo quan hệ làm ăn, em biết chứ?"
"Dạ biết, để em hỏi ổng thử coi," tôi nói.
"Nhớ nhe! Được gặp nhiều người chắc ba em sẽ thư giãn, thoải mái."
Ra vậy! Giờ thì chúng đang săn cả ba của tôi. Tôi thấy gan ruột cồn cào như vừa nốc nguyên một chén tương ớt. Tôi chỉ muốn chui qua đường dây điện thoại, giáng một gậy bóng chày vô cái giống ghê tởm đang ẩn náu trong đầu Tom.
"Jake tới rồi nè," Tom nói. Có tiếng lạo xạo khi Tom trao lại ống nói. Sau đó là giọng của Jake.
"Marco hả. Có chuyện gì không vậy?"
Tôi xổ luôn một tràng. "Chuyện gì hả? Bọn rác rưởi đó đang dòm ngó ba tui, chuyện là vậy đó. Thế quái nào mà bồ nhìn được cái đồ cặn bã đó hàng ngày vậy Jake? Hắn biểu tui đưa ba tui đến nhóm Chia Sẻ để vun đắp tình cha con..."
"Im đi," Jake thì thào.
Tôi nín bặt. Nhưng bàn tay tôi vẫn bóp ống nói mạnh đến mức có thể làm cho nó vỡ tung. Jake để một phút cho tôi bình tĩnh lại. Trong điện thoại, nó nói "ừ... ừ...", như là đang nghe tôi ba hoa chuyện gì đó. Nó còn phát ra vài tiếng cười nữa chớ. Tôi đoán chắc là Tom đang ở gần điện thoại.
Tôi hiểu nó làm vậy là đúng. Bọn tôi không thể nói chuyện mật qua điện thoại được. Không thể biết được có kẻ nào đang nghe lỏm hay không.
"Ừm, tui bình tĩnh lại rồi," tôi nói. Tôi đã mất bình tĩnh, nhưng giờ thì tôi đã kiềm chế được rồi.
"Nghe hay đấy," Jake nói, vẫn làm bộ như đang trao đổi gì đó với tôi.
"Hôm nay trời đẹp, đi chơi được đó." tôi nói.
"Đó là ám hiệu ngụ ý rằng bọn tôi phải vào rừng họp mặt.
"Được rồi. Gặp lại sau nha," Jake nói, giọng tỉnh khô.
Nó gác máy.
Tui hít vài hơi thiệt sâu.
Bọn Yeerk đã cướp đi mẹ tôi. Nhưng chúng sẽ không cướp được ba tôi. Trước khi điều đó xảy ra tôi sẽ khai thật với ba tất cả mọi chuyện. Trước khi điều đó xảy ra tôi sẽ tấn công Tom, mặc xác thằng Jake muốn nói gì thì nói.
Tôi sẽ tấn công Tom. Tấn công lão Chapman. Tấn công tên Mượn xác nào mà tôi biết trước khi chúng đoạt được ba tôi. Tôi có một công nghệ đặc biệt. Những con thú dữ dằn nhất đang sống ở trong tôi. ADN của chúng hòa quyện với ADN của tôi.
Tôi cảm thấy cơn giận lan tỏa khắp toàn thân. Một cơn giận mù quáng, dữ dội đang biến thành những đoạn phim ngắn trong đầu tôi - những đoạn phim ngắn nói về sự phục thù và hủy diệt.
Tôi cảm thấy muốn bệnh. Tôi bệnh mất rồi, và tôi cũng biết điều đó. Thế mà tôi vẫn cho quay đi quay lại mãi những đoạn phim đó ở trong đầu.
Bạn biết đó, giận dữ là một thứ gây nghiền. Tôi nghĩ nó cũng na ná như ma túy vậy. Giận dữ và thù hận sẽ khiến bạn bay bổng lên khỏi mặt đất. Và cũng giống như mọi thứ gây nghiền, chúng sẽ đục khoét bạn, xé nát bạn ra từng mảnh và ăn sống nuốt tươi bạn.
Tôi biết tất cả những điều đó chứ. Nhưng trong đầu tôi nung nấu ý nghĩ quyết không để bọn chúng đoạt được ba của tôi.
Và thế là tôi cho chạy đi chạy lại mãi trong đầu những hình ảnh bạo lực đó. Tôi cưỡi trên làn sóng giận dữ ấy cho đến khi tự nó phát cháy, để lại tôi trơ trọi với cảm giác trống rỗng và bạc nhược.
CHƯƠNG 7
Tôi cùng Jake đạp xe tới trang trại nhà Cassie. Jake không bình luận gì về cuộc đối thoại giữa tôi và Tom. Nó biết thừa tôi nghĩ gì rồi.
Từ trang trại nhà Cassie, hai đứa tôi băng qua cánh đồng đi đến tận bìa rừng. Đó là nơi bọn tôi hội nhóm. Nó nằm khá sâu sau những rặng cây, rất khó phát hiện ra...
Rachel và Cassie đã ở đó rồi. Cassie đang quỳ gối trên thảm quả thông, chăm chú nhìn vô một lỗ hang. Rachel thì đang ngồi trên một thân cây đổ.
Tobias bay đi tìm Ax rồi. "Sao? Có chuyện gì mà tá hỏa lên vậy?" Rachel hỏi khi hai đứa tôi đến gần.
Trước khi Jake và tôi kịp trả lời, tôi đã nghe tiếng răng rắc từ sau các bụi cây.
Ax hiện ra cùng một cú nhảy vọt, vọt thẳng lên cây nơi Rachel đang ngồi.
"Chào Ax," tôi nói. "Vô tuồng độc ghê."
<Xin chào hoàng tử Jake. Chào Marco, Rachel, Cassie. Các bạn bị mất gì à?>
Cassie phải đứng dậy, phủi đất ở hai đầu gối. "Mấy bé thú túi ấy mà," nhỏ nói như để giải thích. "Chúng quá lớn, chui vô túi mẹ hổng lọt nữa, nhưng lại chưa sẵn sàng để rời ổ."
"Nè, đừng có kể cho Tobias đó nha," tôi nói. "Nó sẽ xơi tái bọn chúng cho coi."
<Tui biết mấy con thú túi đó từ hồi nảo hồi nào rồi,> Tobias lên tiếng.
Tôi ngạc nhiên nhìn lên. Tobias đang đậu trên một nhành cây phía trên đầu tôi. Vậy mà tôi hổng có nghe tiếng nó bay tới.
Cassie nhún vai. "Tobias là diều hâu thì có quyền của diều hâu chớ." Rồi nhỏ ngước nhìn Tobias, nhoẻn miệng cười. "Nhưng phải nói là chúng dễ thương hết biết luôn."
<Trời ạ,> Tobias làu nhàu. <Cái món đó nằm ngoài tầm nhắm của tui. Vậy đã được chưa?>
"Bồ thiệt tốt, Tobias ạ," Cassie nói.
<Vừa đi vừa bàn chuyện nhe,> Tobias đề nghị. <Hướng Tây, cách đây chừng ba trăm mét, có mấy thằng nhóc đang chơi đánh trận. Tránh xa bọn chúng thì hơn.>
Cả bọn bắt đầu đi về hướng Đông, còn Tobias thì bay về hướng ngược trở lên để coi xem có gì nguy hiểm không.
"Rồi đó, Marco," Jake nói sau khi đi được vài phút. "Cuộc họp này là do bồ đề nghị. Có gì thì nói đi."
Tôi kể cho cả bọn nghe điều mà tôi và Tobias đã nhìn thấy. Tobias bay trở về và bổ sung thêm vài chi tiết nữa. Xong xuôi, tôi quay sang Ax.
"Ax, anh là người vũ trụ chính hiệu, anh thử nói coi chuyện này là như thế nào."
Ax quay đầu về phía tôi, nhìn tôi bằng hai con mắt chính. <Marco, tóc bạn bị sao vậy? Tôi thấy hình như nó cụt đi. Bạn có mắc phải bệnh gì không?>
"Đủ rồi nhe!" tôi hét lên, khi thấy cả lũ bọn nó bật cười khúc khích. "Tự nó sẽ mọc lại. Được chưa hả? Nó mọc lại chứ có gì đâu. Tóc ngắn thì dễ chăm chứ sao. Có vậy mà cũng ầm ĩ."
<Tôi nói gì không đúng hả?> Ax thắc mắc.
"Hổng có đâu," Jake trấn an ảnh. "Anh hổng nói gì sai hết. Marco chỉ hơi nhạy cảm một chút ấy mà. Nói tiếp đi, Ax. Anh nghĩ gì về cái anh chàng Erek đó?"
<Tôi cũng không biết nữa. Chuyện đó... không giống bất cứ loài nào mà tôi biết. Người Andalite chúng tôi đâu thể biết hết các loài trong dải ngân hà này.>
Tôi thề là giọng Ax đượm vẻ bối rối, mặc dù ảnh nói bằng ngôn ngữ ý nghĩ.
"Anh không nhận ra điều gì quen thuộc qua miêu tả của Marco hả?" Jake hỏi.
<Không hề.>
"Theo cách mấy bồ mô tả sao mình thấy Erek giống như là rôbốt hay gì đó na ná vậy quá hà," Rachel nói đại. "Nhưng rôbốt thì làm sao có thể biến thành người được?"
<Ồ, về mặt kỹ thuật thì có thể lắm chứ,> Ax vội nói. <Có thể đó là hình chiếu ba chiều. Thì cũng giống cái TV thô sơ của các bạn vậy mà, có điều là nó ở dạng ba chiều.>
"TV thô sơ hả? Nè, nhà tui có truyền hình cáp đàng hoàng chứ bộ," tôi giãy nảy. Ax không thấy câu nói của tôi là khôi hài, nhưng Cassie thì mỉm cười.
Tobias sà xuống sát đầu bọn tôi, rồi bay lên đậu trên một nhành cây. <Vậy là hồi Erek tông vào chiếc xe buýt, hắn đã thoát khỏi hình chiếu ba chiều trong một tích tắc.>
<Nguồn năng lượng của cậu ta có thể bị ngắt hay bị chập mạch,> Ax gợi ý. <Nhưng câu hỏi ở đây là: Nguồn năng lượng đó là gì? Để duy trì một hình chiếu ba chiều như vậy hết giờ này sang giờ khác, ngày này sang ngày nọ, phải cần nhiều năng lượng lắm đó.>
"Ê, hay là Erek được nạp năng lượng hạt nhân," tôi nói.
Ax bật cười. Nhưng tôi nghĩ là ảnh cũng đã nhận ra tôi không hề đùa. <Tôi không nghĩ là năng lượng hạt nhân đâu,> Ax nói mà vẫn tiếp tục cười như thể tôi là một thằng đại ngố. <Theo tôi hắn phải dùng kỹ thuật gì đó hiện đại hơn nhiều.>
"Có cách nào nhìn xuyên qua cái hình chiếu ba chiều đó không ta?" Cassie thắc mắc.
"Mình dùng vật gì đó bự bự cỡ chiếc xe buýt tông vô hắn lần nữa thử coi sao," Rachel đề nghị.
"Một đề nghị đúng kiểu Rachel," tôi vừa cười vừa nói. Ở bên bạn bè, tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Nhóm Chia Sẻ sắp có một buổi trượt nước nho nhỏ ở ngoài hồ," Jake nói. Cậu ta bặm môi rồi tiếp tục, "Tom bảo Marco như thế. Erek là thành viên của nhóm Chia Sẻ. Rất có thể hắn cũng sẽ đến đó. Một cơ hội tuyệt vời để bọn mình nhìn hắn kỹ hơn. Chuyện 'ở đâu' vậy là xong rồi nhe. Bây giờ bàn chuyện 'làm cách nào' đi."
Ax ra dáng suy nghĩ trong khi cả bọn lặng lẽ đi trong rừng. <Hình chiếu ba chiều chỉ để lừa nhãn quan của người thôi. Chắc là nó điều chỉnh để dùng cho nhãn quan người. Mắt diều hâu tốt hơn mắt người thật đấy, nhưng vẫn chỉ thấy những độ dài sóng ánh sáng tương tự vậy mà thôi. Có thể một loại nhãn quan hoàn khác sẽ nhìn xuyên qua được hình chiếu đó chăng?>
Tim tôi muốn ngừng đập. Tôi hiểu điều gì sắp diễn ra: lại phải thử một hình biến ghê tởm nào đó rồi.
"Nhãn quan không bình thường với bọn mình là chuyện nhỏ mà," Rachel cười khinh suất. Nhỏ vỗ vỗ lưng tôi, cứ làm như cuộc đời này chỉ là một cuộc phiêu lưu lớn.
Đôi lúc nhỏ Rachel này thực sự làm cho tôi cáu tiết.
"Không làm côn trùng đâu nhe," tôi nói. "Dứt khoát không có vụ làm côn trùng lần nữa đâu. Hổng lẽ đòi hỏi vậy là quá đáng hay sao?"
CHƯƠNG 8
Vài ngày sau tôi mới thấy đòi hỏi của tôi hình như bị xem là quá đáng.
"Bồ bảo sao, chuẩn bị rút thăm hả?" tôi hỏi giọng nghi hoặc.
"Chứ sao, để coi ai sẽ thử dạng biến hình mới đó mà," Rachel xác nhận. "Ax thì trước sau gì cũng phải tham gia rồi. Bọn mình cần kinh nghiệm vũ trụ của ảnh mà. Nhưng một đứa bọn mình phải đi cùng ảnh."
"Thế dạng biến hình mới là con gì vậy?" tôi ngờ vực hỏi tiếp.
"Con nhện," Cassie đáp cụt lủn.
Bọn tôi đang hội nhóm ở Nhà kho trong trang trại nhà Cassie. Bữa đó là sáng thứ Bảy. Hôm qua, thứ Sáu, tôi biết mình được điểm "B" bài luận tiếng Anh. Hổng tệ lắm. Tôi ăn mừng bằng cách thức khuya xem TV với ba, và vì vậy bị đến chỗ hẹn trễ mất một lúc.
Đó là cái kết luận điên khùng mà bọn nó bày đặt ra thừa lúc tôi vắng mặt.
"Nói lại coi. Hình như tui nghe lộn." Tôi lấy tay vỗ vỗ vào một bên tai. "Tui nghe bồ nói từ 'nhện'. Mà tui nhớ là tui có nói 'côn trùng thì dứt khoát hổng chơi'."
Cassie chìa bàn tay cho tôi xem. Trong bàn tay nhỏ là một con nhện. "Nhện không phải côn trùng. Nó có tám cẳng và phân thân thành hai khúc, trong khi côn trùng có sáu cẳng và ba khúc."
Liếc sơ qua cái con nhện đó, tôi xém nữa là ngất xỉu.
"Đấy là con nhện sói. Nó có nhãn quan cực tốt. Mà nó có tới tám con mắt lận đó."
Nhỏ Cassie này nói cứ y như có tám mắt là điều gì hay ho lắm. Làm như mọi người ai cũng mơ có được tám con mắt vậy.
"Đi chỗ khác chơi đi, Cassie. Đi đi, biến giùm đi. Tui hổng chịu làm nhện đâu! Bồ muốn làm nhện thì cứ làm chứ tui hổng khoái làm nhện."
Jake lườm tui một phát. "Marco, Cassie luôn thử trước một dạng biến hình mới. Với lại, vụ này bồ làm là quá đúng rồi."
"Cái gì? Tại sao lại là tui?" Tôi tức tối hỏi lại. "Tại sao hổng phải bồ hay Rachel?"
Jake nhún vai. "Thì Erek là bạn của bồ mà."
"Bạn bè gì? Tui nói hắn là bạn tui hồi nào? Hắn hổng phải bạn tui. Tui chỉ biết hắn, vậy thôi."
"Marco, bồ đúng là đồ dỏm," Rachel nói.
"Ê, bồ muốn làm nhện, đúng hông?"
Rachel khẽ rùng mình. "Đúng vậy đó." Nhỏ đang nói dóc, tôi biết quá rõ mà. "Mình mà rút trúng que ngắn thì mình làm nhện liền cho coi."
Nói đoạn, nhỏ nhăn mặt. Nhỏ không ngăn được khuôn mặt khỏi nhăn nhó.
"Coi kìa, mấy bồ đâu cần căng dữ vậy," Jake can thiệp. "Bọn mình chỉ cần đột nhập vô cuộc họp mặt của nhóm Chia Sẻ thôi mà. Bọn Yeerk đã cảnh giác mấy con thú rồi. Phải dùng dạng biến hình nào hợp với khu hồ đó chớ. Hổng lẽ biến thành sư tử, cọp, gấu hay sao?"
"Ồ, đâu có được," Cassie bật thốt lên.
"Tụi mình cần có nhãn quan tốt, chứ không cần nhãn quan chuẩn của động vật thuộc loài có vú. Sẽ cần hai người ở lại, lập toán giải cứu phòng khi có chuyện rắc rối. Ax phải tham gia vì tụi mình cần ảnh xác định coi Erek thật ra là cái giống gì. Ax sẽ biến thành nhện và bọn mình phải có ai đó đi kèm ảnh."
"Có ai nói với Ax vụ này chưa?"
"Ảnh ở đây từ hồi nảo hồi nào rồi. Từ lúc bồ còn ngủ nướng trên giường lận đó. Ảnh nói cơ thể nhện nhạy bén hơn cơ thể người xa lắc," Cassie nói. "Nguyên văn của ảnh là: 'A, tốt quá, có đến tám cái cẳng thì khỏi lo ngã chỏng gọng như hồi làm người.'"
"Bồ nên mừng là cả bọn đã chờ bồ tới," Rachel làu bàu. "Thôi, rút thăm đi."
Jake nắm trong tay năm cọng rơm. Không cách chi biết được cọng nào là ngắn nhất.
"Ha, tui biết cách né vụ này rồi," tôi nói. "Toán học thôi mà. Nếu tui rút đầu tiên thì xác suất bị dính là một phần năm. Người rút thứ hai thì xác suất là một phần tư, thứ ba là một phần ba, cứ vậy mà tính. Cho nên an toàn nhất là rút đầu tiên."
Tôi hít một hơi thiệt sâu, đưa tay ra rút lẹ một cọng rơm.
Tôi lại hít thêm một hơi sâu nữa và nhìn cái cọng rơm cụt lủn. "Hổng lẽ nào, theo toán học thì làm vậy là quá chuẩn rồi mà," tôi nói.
Tôi cảm thấy muốn khóc.
Rachel nheo nheo mắt. "Nè, bồ mà khóc nhè như em bé thì thà để mình làm giùm bồ cho rồi."
Tôi tính nói "chịu liền". Thế nhưng điều mà tôi nói với Rachel lại là, "Đừng khi dễ tui vậy chứ. Tui hổng phải là thằng ngốc liều mạng nhưng điều đó đâu có nghĩa tui là thằng hổng ra gì. Ax làm được thì tui cũng làm được vậy. Bồ đi loanh quanh làm hậu viện được rồi đó, Rachel. Tui sẽ đi thẳng ra chiến trường đây."
Nhỏ Rachel thế là tịt mít, chỉ nhấm nhẳng nói, "Được thôi."
Bạn thấy chưa, chính vì lẽ đó mà con trai và con gái không thể đi chiến đấu cùng nhau được. Bởi lẽ cánh mày râu sẽ khó mà tỏ ra hèn nhát khi bị chị em dòm ngó. Đặc biệt khi các chị em này lại đang hăng tiết vịt. Nếu chỉ có Jake và Tobias, chắc tôi đã khóc rống lên mà lăn đùng ra đất rồi.
Cassie chìa cho tôi con nhện. "Hổng tệ lắm đâu," nhỏ nói. "Mình đã thử biến thành nhện hôm qua, để xem nó như thế nào ấy mà. Mình cũng thích làm người nhện lắm."
"Sao hổng nói trước," tôi làu bàu. Được, thế cũng tốt. Rachel thì sẵn sàng thế chỗ tôi còn Cassie thì đã thử rồi.
Tôi chạm ngón tay vô con nhện. Nó run lẩy bẩy. Đó là nói cái ngón tay của tôi chứ hổng phải con nhện.
Tôi rờ lưng con nhện. Nó đang tìm cách thoát ra, nhưng Cassie đã khép bàn tay quanh con nhện, nắm chặt lấy đầu ngón tay của tôi.
Con nhện nằm in thin thít khi tôi bắt đầu thâu nạp ADN của nó. Nhờ công nghệ Andalite mà ADN của con nhện đang nhập vô hệ thống di truyền của tôi.
Nhưng vào lúc đó, khi tôi chạm vô cái cơ thể nham nhám của con nhện, tôi thực sự chỉ ước mong giá như ông hoàng Andalite ngày trước đã chọn một kẻ nào khác chứ không phải tôi để trao lại cái công nghệ biến hình này.
CHƯƠNG 9
Cái hồ ở cách rất xa nơi bọn tôi sinh sống. Nếu phải đi bộ thì có khi phải mất mấy ngày trời. May mắn thay, bọn tôi không phải đi bộ.
Bọn tôi đã sở hữu một hãng hàng không nho nhỏ: hãng DCA - Du lịch Cùng Animorphs.
Đó là một ngày đẹp trời. Bầu trời xanh trong chỉ gợn vài áng mây lãng đãng. Mặt trời chói rọi. Một màn cây trải dài ở bên dưới khi bọn tôi bay về phía các rặng núi.
<Đến lúc bay tách ra rồi đó,> Tobias nói. <Qua đỉnh đồi phía trước là tới cái hồ liền hà.>
Bọn tôi không được bay gần nhau vì hai con ó biển, một con diều mướp, một đại bàng đầu bạc, một con chim ưng, và một con diều hâu đuôi đỏ lẽ nào lại bay nguyên đám với nhau? Trong thế giới tự nhiên hổng có vụ đó. Vậy mà bọn tôi chỉ bay cách nhau trong phạm vi có một dặm, và cả đám đều chực chỉ cùng một hướng.
Tobias lười biếng đánh một vòng xoắn hướng lên trên, tụt lại phía sau. Rachel và Cassie cũng bay tách ra. Bọn Yeerk chắc canh gác rất nghiêm ngặt cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Chúng đã biết tất tật về việc biến hình. Chúng sẽ cảnh giác cao độ là cái chắc.
Ax - trong lốt diều mướp, Jake - trong lốt chim ưng, và tôi - ó biển, bay về phía hồ, đồng thời giữ khoảng cách với nhau.
<Nè, hôm nay một tên thuộc họ hàng nhà bồ xém nữa là ám sát tui đó,> tôi bảo Jake.
<Có nghe Tobias kể rồi,> nó đáp. <Liệu cái thần hồn. Chim ưng là chúa tể bầu trời mà.>
<Được thôi, nhưng nó đâu dám 'chơi' tui thêm cú nào nữa.>
<Đừng có dại mà chọc giận chim ưng.> Jake nói.
<Một chọi một, chơi công bằng thử coi. Ó biển sẽ dập te tua chim ưng cho coi.>
<Đừng có mơ,> Jake cười nhạo.
<Xin lỗi nha,> Ax xen vào. <Cuộc đối thoại này liệu có ý nghĩa gì không mà sao tôi không hiểu gì hết vậy?>
<Có đấy,> tôi nói. <Ý nghĩa của nó là tôi và Jake sợ quá nên nói lảm nhảm để khỏi nghĩ ngợi đó mà.>
<À, vậy thì cả tôi cũng đang sợ. Tôi không thích biến thành những con thú nhỏ bé. Khi đó tôi cứ nghĩ hoài việc cái thể khối còn lại của tôi đang biến đi đâu.>
<Cái gì còn lại?> tôi hỏi vu vơ vì đang mải tập trung suy nghĩ về dạng biến hình sắp tới.
<Thể khối của tôi ấy mà. Khi biến thành con gì đó nhỏ hơn mình thì khối lượng cơ thể người ta phải biến đi đâu đó chớ. Chắc là nó chui vào không gian Zêrô. Không gian Zêrô là không gian mà các con tàu đi xuyên qua khi chúng bay với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. Chuyện này cũng hiếm khi xảy ra lắm, nhưng đôi khi một con tàu chu du trong không gian Zêrô vẫn đụng phải một thể khối tạm thời bị cất vào đó.>
Lời cắt nghĩa này thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.
<Khoan đã. Anh nói khi mình thu nhỏ lại thì cái... cái dôi ra... tức tất cả những phần thịt xương, gân cốt sẽ đi vô không gian Zêrô dưới dạng một trái cầu bự làm bằng tế bào người, phải vậy hông?>
<Dĩ nhiên. Thế bạn nghĩ cái thể khối đó đi vào đâu?>
Tôi rùng mình. <Tôi thiệt tình chưa từng nghĩ về điều này.>
Jake cũng lẩy bẩy chả kém gì tôi. <Có nghĩa là hiện giờ đang có một cái túi bự mang tên Jake nổi lều bều trong không gian Zêrô hả? Và một con tàu không gian nào đó xẹt ngang qua có thể sẽ tông thẳng vô, làm cho nó vỡ tung?>
<Không, không phải. Dĩ nhiên là không phải,> Ax vội nói.
Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nhưng té ra là tôi vui mừng quá sớm.
<Dĩ nhiên là không có con tàu nào thực sự tông vào cái khối nổi đó,> Ax nói tiếp, giọng điệu cứ y như là giảng cho bọn chậm tiêu. <Hệ thống che chắn của con tàu sẽ phân hủy cái khối đó. Chính vì vậy mà tôi mới lo khi biến thành mấy con thú nhỏ. Chuyện này hiếm khi xảy ra lắm. Xác suất chỉ là một phần vài triệu thôi mà. Nhưng nó cũng có thể xảy ra.>
Jake và tôi suy nghĩ chuyện này mất một hồi. Về chuyện tàu không gian "phân hủy" cái bịch bự từ thể khối của bọn tôi ấy mà. Một hình ảnh chẳng vui vẻ gì cho lắm.
<Nè, Ax?> Jake lên tiếng. <Anh hãy nói cho bọn tôi tất cả những gì anh biết đi!>
<Vâng, thưa hoàng tử Jake.>
<Khoan, sửa lại một chút: Từ rày về sau, đừng nói với tụi tôi những điều làm tụi tôi sợ hết vía ngay giữa lúc chúng ta đang chuẩn bị chiến đấu, được hông?>
<Một bịch bự Marco trong không gian Zêrô,> tôi làu bàu. <Nghe cứ như thò lò cái thủ cấp ra khỏi cửa sổ xe hơi, đợi chiếc xe tải nào đó xẹt ngang qua cắt luôn cho một phát.>
Ngay lúc đó tôi bay đến đỉnh ngọn đồi. Những hàng thông cao gần như cạ dưới bụng tôi. Và ở đó, trải rộng trước mắt tôi, long lanh dưới ánh mặt trời, là một chiếc hồ lớn lọt thỏm giữa những dãy núi đồi.
<Thôi nhe,> Jake nói. <Đến đây mình phải biến thôi. Mình biết là nhện ăn côn trùng. Vì vậy mấy bồ không được, mình nhắc lại, tuyệt đối không được xực con ruồi nào. Mình sẽ ở trong lốt ruồi nên lo lắm đó.>
<Nhắc lại giùm tui một lần nữa coi,> tôi nói. <Tại sao tụi mình phải làm chuyện này thay vì nằm nhà ngủ cho đã con mắt?>
<Vì tụi mình phải cứu cả thế giới,> Jake nói.
<À, phải rồi. Tuyệt. Thể khối của tui đang bay lơ lửng giữa xa lộ không gian Zêrô và tui đang sắp sửa làm Người Nhện. Làm mấy chuyện ruồi bu này phải có lý do gì chính đáng chớ.>
CHƯƠNG 10
Phía dưới bọn tôi, quanh bờ hồ, có đến cả hai trăm người, nam có, nữ có, trẻ có, lớn tuổi cũng có. Một số người tung tăng bơi lội, số khác trượt nước, số khác nữa thì mải miết nướng hamburger và hot-dog trên lửa than. Nhiều người chỉ đơn giản là đi bách bộ, tán gẫu và cười giỡn với nhau.
Có thể nói đó là một kiểu dã ngoại tập thể cỡ bự. Từ trên không, họ trông hết sức bình thường. Nhưng nhiều người trong số họ lại là vật chủ của những tên Mượn Xác. Và một trong số họ là Erek, một anh chàng chắc chắn hổng bình thường tí nào.
Khi còn cách bờ hồ khá xa, bọn tôi sà xuống, bay xuyên qua các lùm cây để hạ cánh xuống mặt đất, lọt thỏm giữa một đám bụi cây cao.
Nhãn quan và thính giác ó biển của tôi nói lên rằng trong phạm vi một trăm mét không hề có người. Nhưng tôi vẫn thấy râm ran vì lo lắng.
<Hoàn hình được chưa?> Ax cất tiếng hỏi.
<Chưa được. Đợi Tobias bay một vòng thám thính cái đã rồi làm gì thì làm.>
Vậy là hai đứa ngồi đợi, trông hơi quái một chút: hai con chim săn mồi ngồi chầu rìa trong một bụi cây bên mép rừng. Tai tôi nghe cả tiếng tàu máy đang lướt nước, và gần hơn nữa là tiếng người cười từng chập, từng chập một.
<Được rồi đó mấy bồ.> Giọng nói bằng ý nghĩ đột nhiên vang lên trên đầu bọn tôi. <Theo mình là ổn. Có một anh chàng đi với bạn gái cách đây chừng trăm mét. Nhưng mình nghĩ họ đang mải tán tỉnh nhau, nên hổng có gì phải lo.>
Tôi hoàn hình thật lẹ. Một trong những hạn chế của công nghệ biến hình là bạn không thể biến trực tiếp từ con vật này sang con vật khác. Bạn luôn luôn phải trở lại với cơ thể mình trước đã rồi mới biến tiếp được.
Trong trường hợp của Ax, điều này có nghĩa là ảnh phải trở lại cơ thể Andalite trước đã. Vụ này làm ảnh lo lắm. Quanh đây có cả đống những tên Mượn xác. Bọn Yeerk có thể bỏ qua một thằng nhóc chui rúc trong bờ bụi, nhưng một người Andalite thì chúng chắc chắn hổng tha.
<Bạn đã sẵn sàng biến hình tiếp chưa vậy?> Ax hỏi tôi khi hai đứa đã trở lại hình dạng bình thường.
"Tôi sẽ chả bao giờ sẵn sàng để biến thành con nhện," tôi đáp. Răng tôi đang khua lập cập, mà trời thì có lạnh chút nào đâu.
<Tôi phải biến hình đây,> Ax nói. <Lúc này không thể ở quá lâu dưới dạng Andalite được.>
"Phải, tôi biết mà. Làm đi, tôi cũng sắp làm tới nơi rồi, nhưng tôi sẽ nhắm tịt mắt lại."
Tôi tập trung ý nghĩ vô con nhện. Nhưng tôi đã bị mất tập trung, chủ yếu là vì hình ảnh của con nhện sói đó cũng đủ khiến tôi hết vía. Nhưng Ax đã bắt đầu biến đổi. Tôi hiểu rằng tôi không thể ngồi đực ra đó mà ngó được nữa. Tôi hiểu rằng tôi cũng phải biến hình.
"Không biết nó có gớm hơn là biến thành ruồi không ta?" Tôi tự hỏi chính mình. Bọn tôi đã trải qua một khoảng thời gian thật tồi tệ, phải nói là cực kỳ tồi tệ, trong lốt kiến.
Tôi nhắm mắt lại và thử tập trung lần nữa. Lần này thì khá ổn.
Tôi cảm thấy mình đang co rút lại. Cơ thể bị teo lại chắc chắn đã là một hình ảnh quái đản lắm rồi, nhưng giờ đây tôi lại còn nghĩ ngợi thêm về trái bóng bự ghê tởm mang tên Marco đang bất chợt phình to ra trong không gian Zêrô.
Mà hổng biết cái không gian Zêrô đó là cái giống gì nữa.
Tôi cảm thấy cơ thể mình tiếp tục nhỏ lại. Tôi cảm thấy những điều rất kỳ lạ đang diễn ra bên trong tôi: cảm giác đột ngột về sự trống rỗng, ở nơi mà các bộ phận của tôi chỉ đơn giản là biến mất. Có tiếng kêu răng rắc phát ra từ cột sống của tôi, đi dần lên đến sọ. Đó là tiếng xương chuyển thành tủy, và tủy thì bằng cách nào đó bay biến đi đâu hết cả.
Có lẽ tôi cũng chẳng còn cần xương xẩu làm gì.
Tôi nhắm nghiền mắt lại để khỏi phải chứng kiến những gì đang xảy ra. Tôi bám víu vào nỗi sợ một cách lì lợm. Tôi muốn nói rằng, nếu trên đời có gì đó kinh khủng hơn việc làm nhện thì đó hẳn phải là làm một thứ hỗn hợp ghê tởm giữa người và nhện.
Nhưng, ngay lúc đó...
BỤP! BỤP! BỤP!
Tôi thấy điều đó! Tôi cố nhắm mắt lại, nhưng không được! Tôi làm gì còn mí mắt. Làm sao nhắm mắt được nếu bạn không có mí?
Những con mắt đang bật ra trên trán tôi. Những con mắt đang nổ bụp ra trên đầu như những chai sâm banh.
Tôi xém bất tỉnh ngay lúc đó. Tôi hẳn phải hét lên nếu như tôi còn có giọng nói. Nhưng tôi đã thành nhện một nửa mất rồi. Và tôi đang ngó Ax lom khom trong khi ảnh đang thể nghiệm những biến đổi y chang như tôi.
Tôi đang quan sát ảnh bằng một thứ nhãn quan, nửa của mắt người, nửa vụn nát như tấm gương bể của con mắt nhện.
Thứ gì đó rùng rợn đang mọc ra từ cái chỗ trên khuôn mặt Ax bình thường ra phải là cái miệng của ảnh. Thứ gì đó to lớn, căng phồng và xấu xí. Hai vật khổng lồ, chù hụ giống như... chẳng giống như thứ gì tôi từng thấy cả. Đó là những cái hàm đồ sộ và quá khổ. Ở mỗi bên mép hàm mọc ra một cái móc cong cong, trông ghê rợn.
Tôi biết điều tương tự cũng đang xảy ra với tôi. Những phần hàm chù hụ của tôi cũng đang mọc to ra, cho đến khi lọt vô nhãn quan méo mó của tôi.
BỤP!
Bốn cái cẳng mới, mỗi bên hai cẳng, vừa phọt ra từ mình tôi, như thể tôi là một ống kem đánh răng mà ai đó vừa bóp mạnh vào. Chúng mọc ra chẳng theo hình thù gì ráo, sau đó mới bắt đầu hình thành các khớp khuỷu. Quá nhiều khớp khuỷu nữa là khác.
Cặp chân và tay người của tôi biến đổi để phù hợp với các cẳng nhện. Tôi đổ ra phía trước, không cách chi đứng thẳng dậy được nữa.
Không thể xem đó là một cú ngã vì tôi đã nhỏ bé lắm rồi. Những cọng lá thông thường phía dưới tôi trông to lớn chẳng khác chi ngón tay người.
Mà tôi thì làm gì còn ngón tay nữa đâu để mà so sánh.
Suốt khi đó, những con mắt mới vẫn tiếp tục bật ra một cách đột ngột. Đôi chỗ là những con mắt phức hợp, đôi chỗ không.
Và, như thể những chiếc cẳng bổ sung, những cặp mắt vạn hoa, những cái hàm đồ sộ kèm với móc còn chưa đủ, những bộ phận mới trông như những chiếc cẳng chợt tòi ra từ... phải, từ nơi mà lẽ ra phải là cái cổ của tôi. Trông chúng giống như những chiếc cẳng phụ trội, có điều chúng hổng phải là cẳng. Tôi cũng chả biết chúng là thứ của nợ gì nữa. Sau này tôi mới hay chúng là một dạng cầu nối giữa phần miệng và cẳng nhện.
Đầu của tôi phồng rộp so với phần cơ thể còn lại. Nó trông khổng lồ... ở dạng tí hon. Toàn bộ cơ thể của tôi giờ đây chia ra thành hai khúc bự: một cái đầu căng phồng và một thân mình thậm chí còn phồng to hơn nữa.
Giờ đây ta hầu như đã hoàn toàn là nhện. Những cọng lá thông trước đây to như ngón tay thì nay đã bự như cả khúc cây.
Cuối cùng, những sợi lông kỳ lạ bắt đầu mọc ra khắp cơ thể tôi.
Hình như chính bộ lông này đã khởi hoạt và đánh thức bộ não nhện của tôi.
Nhện sói có những con mắt rất tốt so với loài nhện nói chung. Nhưng chính hàng vạn sợi lông nhện li ti mới thực sự khiến não nhện tập trung. Chúng ghi nhận mọi thông tin mà gió đưa lại. Mọi chuyển động nhỏ bé nhất ở tất cả mọi hướng.
Và, một cách đột ngột, tôi cảm thấy như cả thế giới cũng bắt đầu di chuyển: lá cây, những cọng thông, đất dưới tám cái cẳng có móng của tôi, những con côn trùng trên mặt đất, những con chuột dưới lòng đất và những con chim trên bầu trời.
Tất cả như được "nối mạng" với những sợi lông phủ khắp cơ thể nhện của tôi.
Với tất cả những cảm biến đó, bộ não nhện đã được đánh thức. Tôi đã từng lo lắng rằng nó giống như bộ não kiến: một cỗ máy không có tư duy. Hay là nó sẽ giống như bộ não hoảng loạn, sợ sệt của những con thú là các con mồi.
Nhưng không hề.
Chẳng phải vô cớ người ta đặt tên cho nó là nhện sói.
Anh chàng này nhỏ con thôi, dài chưa đầy ba phân, tính từ mút cặp cẳng "cầu nối" đến cuối cặp cẳng sau cùng. Một em bé mới biết đi cũng dễ dàng dẫm nó bẹp dí.
Nhưng tôi nghĩ chỉ kích cỡ không thôi thì không đủ để tạo thành một con thú săn mồi, bởi lẽ ngay khi tôi cảm thấy bộ não của con nhện này hoạt động, tôi đã hiểu ngay anh chàng này là một tay đáng gờm.
Nhện sói là một sát thủ đích thực.
CHƯƠNG 11
Đói.
Đó là điều mà bộ não nhện muốn nói lên hơn hết cả: đói. Nó đang đói. Nó muốn săn. Nó muốn giết. Nó muốn xơi sống vài con bọ thơm tho, béo ngậy. Nó đói lắm rồi.
Và con nhện đói chẳng màng quan tâm loại côn trùng nào sẽ rơi vào tay nó. Bọ cánh cứng cũng được, châu chấu cũng xong, dế cũng ổn, hay thậm chí một con bọ ngựa tổ chảng. Con nhện không quan tâm chuyện đó. Nó thống trị thế giới của loài côn trùng. Nhện đối với côn trùng cũng chẳng khác gì sư tử đối với những loài có móng. Nó là con cá mập giữa bầy cá lia thia.
Có chuyển động! Có vật gì đó đang di chuyển, từ trái sang phải, băng ngang tầm nhìn của tôi. Tôi thấy mình rượt theo nó như con chó rượt con thỏ.
Tám cái cẳng xả hết tốc lực và tôi hệt một chiếc xe đua đang chồm lên từ vạch xuất phát.
Dưới tám con mắt nhện của tôi, thế giới này thật lạ lẫm. Tôi thấy được những màu sắc mà mắt người chưa hề biết. Cũng giống như khi bạn chơi trò đổi màu với cái remote TV trong tay ấy mà. Những vật lẽ ra phải màu nâu thì lại là màu xanh, lẽ ra màu xanh lại là màu đỏ, vân vân. Từ một số góc độ, các hỉnh ảnh hầu như rất rõ nét, nhưng chỉ một giây sau nó đã vỡ vụn ra từng mảnh và tôi giống như đang xem hàng triệu cái màn hình tí hon cùng lúc.
Tôi sẽ chẳng bao giờ rút tỉa được một ý nghĩa lô-gích nào cho những hình ảnh đó.
Nhưng phần lớn điều mà tôi thấy lại là chuyển động. Tôi cực kỳ quan tâm đến các chuyển động. Các con mắt của tôi và mỗi sợi lông trên cơ thể nhỏ bé và ghê tởm của tôi đều dò tìm các chuyển động.
Và khi một vật đáng lưu tâm nào đó di chuyển, toàn bộ cơ thể tôi tự nó phản ứng lại ngay tức thì.
Đó là cuộc "đổ xô tìm vàng", như người ta vẫn nói vào thời các cụ tổ nhà ta. Một nguồn năng lượng. Giống như khi ta kích vào đường ống chính dẫn adrenalin. Nó giống như luồng điện. Nó giống như nguồn năng lượng hạch tâm. Tôi bay xẹt qua những nhánh thông, những đám lá rụng, những ụ đất cát, đồng thời nhãn quan của tôi vẫn giữ rịt lấy con bọ di động ấy và tôi vẫn ý thức rõ mình đang làm điều gì. Tôi muốn nói tôi vẫn biết mình là Marco, một con người ở dạng biến hình, và tôi còn biết rằng tôi không thực sự muốn xực cái con bọ đang chạy trối chết đó, nhưng tía ơi, nó ngon lành quá chừng, tôi chẳng cách gì dừng lại được.
Con mồi đang chạy và tôi chính là con thú săn mồi. Tôi đã tiến hóa qua hàng trăm triệu năm nay để làm chính xác mỗi việc ấy. Khi loài khủng long bạo chúa còn phải đợi đến cả triệu năm mới dám mơ đến chuyện tiến hóa, thì những con nhện săn mồi đã biết giết thịt. Toàn bộ lịch sử của loài người thông minh, từ thuở ăn lông ở lỗ cho đến khi biết chơi đá bóng, đem so ra cũng chỉ bằng một tích tắc trong lịch sử của loài nhện.
Tôi chính là thần chết trên tám cái cẳng...
Đó là một con bọ cánh cứng. Tôi đang săn đuổi nó. Một con bọ lớn và già nua, còn bự hơn cả tôi. Bự hơn và chậm hơn. Nó lớn dần lên trong nhãn quan méo mó của tôi. Lớn lên, lớn lên nữa và tôi đang tiếp tục xông tới.
Tôi ước chỉ có thể giải thích vì sao tôi quyết chí săn đuổi. Đôi khi, bộ não thú nắm lấy quyền kiểm soát mất một lúc, và tựa như lấn át bộ não người. Nhưng đó không phải là điều đang xảy ra với tôi. Tôi không hề bị lấn ướt. Tôi chỉ đơn giản là hợp nhất với nó.
Đợt tăng tốc cuối cùng.
Cái cẳng trước của tôi đã chạm vào con bọ. Nó quặt sang trái, nhưng đã quá muộn.
Tôi đã leo lên lưng nó.
Tôi chỉnh những cái hàm gớm guốc cùng các móc của chúng và...
<Marco, bạn làm gì đó?>
Là Ax. Tôi tuột xuống khỏi con bọ, cảm giác như vừa bị bắt quả tang làm điều gì sai quấy. Con bọ chạy mất tăm, nhẹ nhõm vì vừa thoát chết... Nếu như loài bọ cũng biết thế nào là nhẹ nhõm.
<Có làm gì đâu. Tôi chỉ để mặc cho con nhện làm việc của con nhện.> Đó là câu trả lời cực khôn, tôi nghĩ vậy. <Chắc là các bản năng của nó đã cuốn tôi đi theo ấy mà.>
<Marco, tôi cũng biến thành con nhện giống như bạn chứ bộ.> Ax nói.
Một làn sóng xấu hổ và ân hận quét qua tôi. <Ax à, nó chỉ là một con bọ thôi mà. Có đáng gì? Nào, hai đứa mình còn có chuyện phải làm, đúng hông?>
<Đôi khi loài người làm cho tôi lo sợ,> Ax bình luận.
Tôi không hỏi ảnh ngụ ý điều gì. Tại sao tôi lại mặn mà chuyện săn bắt đến thế? Tại sao tôi không kháng cự lại nỗi háo hức?
Tôi sực nhớ cơn thịnh nộ của tôi lúc nói chuyện với Tom. Mấy vụ đó có phải cùng chung một bản chất với nhau không ta?
<Tôi nghĩ là lối này nè,> Ax nói. Ảnh bước lên dẫn đường và tôi thấy ảnh di chuyển ở phía trước mình: một con nhện đang phóng nhanh chẳng mất tí sực lực nào trên tám cái cẳng.
Tôi bám theo sau ảnh. Giờ thì tôi đã tĩnh lại rồi. Giờ thì con nhện chỉ là một công cụ mà tôi đang sử dụng.
Đột nhiên, từ bầu trời... vật gì đó rơi xuống tôi!
Nó hạ xuống ngay giữa tôi và Ax. Một con châu chấu, bự gấp bốn năm lần bọn tôi. Trong nó chẳng khác gì con voi.
Và rồi... hấp! Nó bật những chiếc cẳng sau khổng lồ và bắn thẳng lên không. Nó biến mất cũng nhanh chẳng kém gì khi xuất hiện.
Hai đứa tôi tiếp tục chạy xuyên qua rừng, vượt qua cái khoảng cách hai trăm mét giữa bọn tôi và rìa ngoài của đám người đang tiệc tùng. Tôi đã cảm nhận thấy có người ở rất gần. Tôi "nghe thấy" những rung động, có thể là những lời đối thoại. Nhưng những giọng nói "nghe" nhòe nhoẹt đến mức khó lòng mà rút ra được từ đó một ý nghĩa nào.
<Ê, Marco, Ax, mấy bồ đang ở đâu vậy?>
Đó là giọng nói bằng ý nghĩ của Jake.
<Chúng tôi ở đây nè, thưa hoàng tử Jake,> Ax đáp.
<Bọn tui coi bộ hổng được đẹp đẽ lắm, nhưng bọn tui ở đây nè,> tôi bổ sung thêm.
<Tốt. Mình cũng đâu có đẹp hơn mấy bồ. Mình đang ở trong lốt ruồi nè. Nhưng cũng chưa tìm ra được cái anh chàng Erek đó...>
Vật gì to lớn và chậm chạp bỗng xuất hiện trên không trung, phía trên hai đứa tôi. Tôi tạt sang bên. Nó hạ xuống chầm chậm cùng với một tiếng RẦẦẦMMM!
Một bàn chân người. Một chiếc giày. Hiệu Nike.
<Ê, tui đã từng lo có ai đó sẽ đạp lên tui,> tôi nói. <Nhưng loài người sao mà chậm chạp quá chừng hà.>
<Dù sao cũng nên cẩn thận,> Jake đáp. <Khi nào tìm được Erek thì nhớ cho mình biết nhe.>
<Tui còn chưa biết cách nào để nhận ra hắn đây nè.> Tôi ca cẩm. <Mấy con nhện này nhìn xa hổng được ngon lành. Mà từ cái nơi tui đang bò này thì mấy cái đầu người cứ y như là ở tuốt trên mấy vậy đó.>
Nhưng Ax và tôi vẫn tiếp tục luồn lách, chạy như bay xuyên qua những cánh rừng những cẳng và chân di động, tuy đồ sộ nhưng hết sức chậm chạp.
Và rồi, ngay phía trước tôi... tôi đã thấy nó.
Nó trông như một bàn chân trần. Chỉ có điều là tôi nhìn xuyên qua được làn da của nó. Qua các móng chân. Với tám con mắt méo mó và quái chiêu của loài nhện, tôi đã nhìn xuyên qua được màn sương điện tử của hình chiếu ba chiều.
Tôi thấy được cả những gì ở phía sau của hình chiếu ba chiều đó.
Tôi thấy những vật trông như một liên kết giữa kim loại và ngà voi. "Bàn chân" đó không có ngón. Thật vậy, nó không được tạo hình giống như chân người. Nó giống như móng thú thì̀đúng hơn.
Đó không phải là người. Và mỗi cảm quan nhạy bén, sôi động và sắc sảo của tôi đều nói lên rằng đó không phải là vật sống.
<Ax?>
<Ừ, tôi thấy rồi.>
<Cái gì vậy ta?>
<Tôi biết đâu được.>
<Nó trông như một cỗ máy, gần như là vậy. Hình như nó làm bằng kim loại thì phải.>
<Ờ,> Ax đáp. <Theo tôi nghĩ, anh bạn Erek của bạn có thể là một người máy.>
CHƯƠNG 12
<Người máy à?>
<Phải, người máy. Một cỗ máy được tạo ra để trông giống như ở dạng sống,> Ax nói như thể đó là ý tưởng bình thường nhất trần đời.
<Nó có giống thứ gì anh biết không vậy, Ax?> Tôi hỏi mà mắt vẫn không rời cái vật có tên Erek.
<Nó không phải là loại người máy mà tôi biết,> Ax đáp. <Nó không phải là kĩ thuật Andalite. Tôi cũng không nghĩ đó là kỹ thuật Yeerk. Tôi không biết nó là ai... hay là cái gì.>
Những con mắt nhện của tôi thấy được bàn chân và phần lớn cẳng chân phía trên. Cũng giống như tôi nhìn hai vật cùng một lúc. Nó có dáng dấp bề ngoài của chân người và ở bên trên là chiếc quần đùi. Nhưng ở phía dưới. Tất cả những thứ đó lại là cái cỗ máy, đâu như làm bằng thép và ngà voi.
Có đến hàng vạn tấm thép liên kết nhau, như những tấm giáp xâu chuỗi nhau mà các hiệp sĩ thời xưa vẫn thường hay dùng. Mỗi tấm nối riêng rẽ có hình tam giác rõ rệt. Những đoạn "ngà" hơi lớn hơn những đoạn có vẻ bằng kim loại.
Gã rôbốt đó... gã người máy đó... hay cái thứ quỷ quái gì đó, nhỏ con hơn Erek-người. Cái chân mà tôi đang được nhìn được kết cấu một cách kỳ dị. Nó trông giống như chân chó duỗi dài ra hơn là chân người.
Chiếc chân rôbốt, cùng với hình chiếu ba chiều của chân người, chợt nhấc lên khi Erek bước đi.
<Jake?> tôi gọi.
<Gì vậy? Ê này, hình như mình thấy hắn rồi. Cái anh chàng đó... các cảm quan của ruồi của mình rất khó nhận biết, nhưng mình thấy cái anh chàng đó toàn thân hơi lung linh, và hình như có gì đó ẩn phía dưới những ánh sáng lung linh này.>
<Chính vậy. Là hắn đó,> tôi xác nhận.
<Chờ chút! Còn một gã nữa kìa!>
<Cái gì?>
<Có một gã nữa giống vậy,> Jake đáp. <Mình vừa bay xẹt qua hắn. Có đến hai... thứ đó lận.>
<Hay quá ha, giờ thì sự việc coi bộ...>
Tôi chưa nói dứt lời thì...
Phập! Phập! Phập! Phập!
Cả một cơn gió lốc!
Mặt đất phía trước tôi như nổ tung khi hai bàn chân khổng lồ đạp xuống.
Có bóng râm trên đầu tôi! Chạy!
Hai hình tam giác đen đồ sộ từ trên trời đổ ập xuống tôi. Chúng cắm sâu vào đất, ngay phía trước tôi! Ngay phía sau tôi!
Như một chiếc máy xúc cực mạnh, hai hình tam giác khép vào với nhau. Tôi bị kẹt dính ở bên trong. Tôi ở giữa bóng tối. Bóng tối tuyệt đối. Vật gì đó to khỏe đang nghiền tôi.
Tôi không thể thở nổi nữa. Tôi không thể thấy gì. Tôi đang bị ép và giã liên hồi.
Và tôi chợt hiểu ra...
Tôi đang bị nhai.
<ÁÁÁÁÁÁÁ!> Tôi hét lên.
Có đến hai loại ngôn ngữ ý nghĩ. Loại riêng tư, vốn như lời thì thầm chỉ dành riêng cho lỗ tai của một người nào đó, và loại công cộng, giống như là tiếng hét vậy.
Mà tôi thì lại đang hét.
Mọi người ở gần chiếc hồ đó đều nghe thấy tiếng tôi. Những người bình thường ắt sẽ tự hỏi: "Cái quái gì vậy nhỉ?" Còn những tên Mượn Xác ắt sẽ biết đó là ngôn ngữ ý nghĩ.
Nhưng tôi cóc cần biết. Tôi đang bị nhai sống cơ mà.
<Marco!> Jake la lớn. <Có chuyện gì vậy?>
<Marco! Mọi người đều nghe tiếng bạn hét!> Ax cảnh cáo.
Tôi cố kiểm soát cơn hoảng loạn. Tôi bị nhai thiệt, nhưng đã chết đâu mà hoảng.
<Vật gì... hay con gì đó vừa tóm được tui,> tôi nói bằng ý nghĩ chỉ dành riêng cho Jake và Ax.
<Tôi nghĩ là con chim quá,> Ax nói. <Tôi đã thấy nó từ̀khi nãy. Một con chim đen rất bự. Nó đã bay đi mất rồi.>
Những cái cẳng nhện của tôi bị nén sát vào mình. Hai trong số đó đã bị gãy. Những sợi lông phủ toàn thân tôi bị mù. Mắt tôi cũng bị mù. Ngay cả cái cơ thể nhện của tôi cũng không đủ không khí để mà sống.
Tôi đang bị ép trôi tuột xuống cuống họng của một con chim đang bay trên không. Tôi chỉ còn vài giây nữa là tắc thở.
<Tobias?> Tôi tuyệt vọng thốt lên. <Bồ nghe thấy tôi không?>
<Marco hả? Có chuyện gì vậy?> Tobias đáp. Câu đáp trả của nó như vọng đến từ xa tít mù khơi.
<Một con chim đang xơi tái tui. Một con chim đen. Nó đang bay. Bồ thấy nó không...? Cứu tui với!>
<Marco, ở đây có đến cả tá quạ đang bay...>
Tôi cảm thấy lý trí của tôi bắt đầu tàn lụi. Con nhện đang giãy chết. Điều gì sẽ xảy đến cho một con nhện chết vậy cà? Tôi phân vân tự hỏi khi bộ não trở nên mất tập trung. Điều gì sẽ xảy ra cho cái bịch bự Marco ở trong không gian Z?
Ý nghĩ đó khiến tôi linh hoạt lên. Tôi đã thoát khỏi sự đờ đẫn. Phải hoàn hình ngay!
Tôi cố tưởng tượng ra hình ảnh của chính mình. Hình ảnh của thằng nhóc có tên là Marco. Nhưng sao nó cứ lẫn lộn lung tung cả lên. Bộ não của tôi đang chết, và khi đang chìm nghỉm dần, nó gợi lên hàng ngàn hình ảnh khác nhau. Hình ảnh những con sói, những con kiến khổng lồ, những con dã nhân. Hình ảnh những con thú tôi từng biến hình, những bộ não mà tôi từng sống bên trong.
Tôi không thể vươn tới hình ảnh người và bám chặt vào nó. Nhưng rồi, nổi lên từ ý thức đang tan rã của tôi là hình ảnh mẹ tôi...
Tôi nghĩ điều đó chả có gì đáng ngạc nhiên. Người ta vẫn kể rằng những người lính hấp hối trên chiến trường hay gọi mẹ mình khi trút hơi thở cuối cùng. Tôi nghĩ trường hợp của tôi cũng y chang như vậy...
Nhưng đó là người mẹ thật của tôi. Người mẹ như khi bà thật sự còn sống. Không phải là vật chủ của một tên Mượn xác mang tên Visser Một, mà chính là người mẹ thật của tôi.
Mẹ đang mỉm cười với tôi. Mẹ cao hơn tôi rất nhiều, nhưng mẹ đã cúi xuống bế tôi lên. Tôi bay lên, dâng cao mãi lên không, cho tới khi đến ngang khuôn mặt mẹ. Và mẹ đã hôn tôi.
"Bé Marco của mẹ," Mẹ nói thế. "Con lớn lên sẽ xinh trai lắm cho coi."
Marco. Thằng nhóc người. Tôi thấy chính mình thật rõ rệt, hệt như tôi nhìn qua đôi mắt của mẹ và nhận ra đứa bé xinh xinh đã từng là tôi thuở nào. Không phải là Marco - kẻ hóa thú, mà là thằng nhóc tì Marco.
Đột nhiên...
Áp lực chợt tăng lên. Tăng lên nữa. Tôi bị ép từ khắp mọi hướng. Tôi cảm thấy các cơ căng lên để kìm tôi lại. Nhưng rồi các cơ đó cứ lỏng dần và run lên.
Một tiếng xé nghe đánh xoạc.
Ánh sáng. Ánh sáng đây rồi!
Tôi đang hoàn hình. Hoàn hình là lớn phổng lên. Tôi đã bung ra từ cuống họng của con quạ! Và giờ thì tôi đang rơi!
<Marco!> Tobias hét lên.
Nhãn quan nhòe nhoẹt và biến dạng giúp tôi thấy con quạ cũng đang rơi cạnh tôi.
Tôi đang rơi nhanh. Rơi trên không trung... Một sự pha trộn quái gở giữa một bên là con nhện què quặt và bên kia là con người đang thành hình.
Tôi đã đạt kích cỡ của một trái bóng chày. Tôi đoán là vậy. Và tôi đang tiếp tục lớn lên. Tôi thù ghét ngay cả cái ý nghĩ trông tôi như thế nào. Tôi biết tôi chẳng đẹp đẽ gì cho cam.
RẦMMM!
Tôi va vào mặt đất. Tôi bật lên. Tôi va vào mặt đất lần nữa.
Tôi nằm sõng soài ở đó. Không còn biết mình ở đâu và ra sao. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều là tôi đang hoàn hình. Tôi sắp THOÁT RA KHỎI HÌNH BIẾN ĐÓ!
Giá như tôi có cái miệng, thì tôi đã la toáng lên và chẳng bao giờ dừng lại. Nhưng cái miệng của tôi mãi sau mới xuất hiện. Bốn cái cẳng nhện của tôi co rút lại rồi biến mất. Những chiếc cẳng còn lại chuyển dần thành tay chân. Những chiếc móng tí hon chuyển thành ngón. Các hàm và móc của tôi chuyển thành môi và răng.
Tám con mắt nhện của tôi lần lượt biến mất, chỉ còn chừa lại hai con. Rồi dần dần, hai con mắt ấy biến hoàn toàn thành mắt người.
Tôi nhìn lên bầu trời xanh bằng cặp mắt người. Nhìn lên những cành cây cao ở tuốt bên trên tôi.
Và rồi, tôi nhìn lên khuôn mặt của người bạn cùng trường cũ: Erek.
Erek, gã người máy.
CÒN TIẾP
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro