Animorphs #13 - Đổi Lốt (1)

#13 THE CHANGE

Tác phẩm: Animorphs

Tập 13: Đổi Lốt

Nguyên tác: Animorphs #13: The Change

Tác giả: K. A. Applegate

Dịch giả: Tuấn Khanh

Nhà xuất bản: Trẻ, 10/2001

Khổ sách: 11 x 18 cm

Số trang: 130 + 120

Giá sách: 5.000*2 vnđ

Thực hiện ebook: ANIMORPHS Team

Scan: ICT, nguoimedocsach

Đánh máy: MeHanAn, teszine

Sửa chính tả: mxlc, hainguyenspk, santseiya

Thiết kế bìa: teszine

Chuyển sang ebook: santseiya

Ebook BB: Cent

Ngày hoàn thành: 06/07/2009

Nơi hoàn thành: Hà Nội

ooO TVE Ooo



TÓM TẮT NỘI DUNG TẬP 12

TẬP 12: PHẢN TÁC DỤNG

1. Người kể chuyện: Rachel

2. Nội dung:

Trong một lần đi dã ngoại tại Lâm Viên, để cứu thoát một chú nhóc bị rơi vào chuồng cá sấu, Rachel buộc phải thu nạp ADN cá sấu. Tuy nhiên, ADN của cá sấu gây dị ứng trong cơ thể Rachel. Nhỏ bị rối loạn ADN, biến hình lung tung, không kiểm soát được.

Biến hình thành hải âu, các thành viên hội Animorphs biết được Jeremy Jason - một thần tượng của tuổi teen - tự nguyện trở thành vật chủ và chấp nhận bị Mượn xác, trở thành phát ngôn viên của Nhóm Chia Sẻ, để thỏa mãn tham vọng cá nhân. Hội Animorphs quyết định không để kế hoạch này trở thành hiện thực. Trong chương trình Barry and Cindy Sue Show, cả Rachel - cô gái tai họa - và Jeremy đều là khách mời phỏng vấn. Các thành viên Hội Animorphs biến hình thành những con thú hoang khuấy động và làm náo loạn chương trình. Cũng trong thời gian của chương trình, Rachel biến hình thành cá sấu, ngoạm Jeremy, buộc con sên Yeerk phải chui ra khỏi đầu hắn. Cassie biến hình thành Rachel để hoàn thành cuộc phỏng vấn. Con sên Yeerk trong đầu Jeremy bò ra ngoài và bị giẫm nát. Rachel ói ra cục ADN cá sấu gây dị ứng. Rachel trở lại cuộc sống bình thường. Jeremy đến sống ở Trung Á, không bao giờ xuất hiện trước công chúng nữa. Kế hoạch của Hội thành công.

3. Nhân vật quan trọng:

Hội Animorph: Jake, Marco, Rachel, Cassie, Tobias, Ax

Visser Ba

4. Những loài thú mới được thu nạp:

Jake:

Marco: Lima

Rachel: Cá sấu

Cassie: Rachel

Tobias:

Ax:

5. Những lốt hình được sử dụng:

Jake: Hải âu, Cá heo, Gián

Marco: Hải âu, Cá heo, Ruồi, Lima

Rachel: Cá sấu, Ruồi, Voi, Gấu xám, Hải âu, Kiến, Đại bàng đầu bạc, Sói

Cassie: Cú sừng, Hải âu, Cá heo, Sóc, Rachel

Tobias:

Ax: Diều mướp, Cá mập, Ruồi, Người



TẬP 13: ĐỔI LỐT



KẺ ĐÀO NGŨ

CHƯƠNG 1

Tên tôi là Tobias.

Tôi sống trong một khu rừng cạnh đồng cỏ. Trong lãnh địa của tôi còn có những con vật khác nữa: nào là cú, chim giẻ cùi, cáo, gấu trúc... cả kiến và nhện nữa. Nhưng chẳng có con diều hâu đuôi đỏ nào khác ngoại trừ tôi.

Tên tôi là Tobias, và tôi là con người.

Ít nhất cũng là như vậy.

Ý tôi là tôi vẫn còn mang những cách thức của con người trong mình. Tôi vẫn còn sử dụng được ngôn ngữ, dù không nói được theo cách thông thường mà phải nói bằng cách truyền ý nghĩ. Đơn giản vì tôi được sinh ra từ đầu là một con người, trong một thân xác con người với đầy đủ tay, chân, tóc và miệng, dù giờ đây, tôi lại có cặp cánh, lông vũ và móng vuốt sắc...

Lúc này đây, trời sắp hừng đông và tôi đang nhẫn nại đậu trên một nhánh cây du đang chết khô, dõi nhìn khắp cánh đồng cỏ...

Tôi biết tỏng lối đi và hang hốc của lũ chuột, lũ thỏ, biết tại sao mà thỉnh thoảng những thân cỏ khô cao nghều xao động...

Tôi xoè cánh ra một cách chậm rãi, êm ru rồi thả lỏng các móng vuốt đang bám chặt vào nhánh cây và buông mình rơi nhẹ nhàng về phía trước.

Đám cỏ động đậy một cách... gian tà.

Nhìn xuyên qua đám cỏ, tôi thấy một mảng lông nâu. Con chuột bỏ chạy.

Nó chậm quá đi.

Tôi xoè vuốt, quạt cánh, xoay vòng và đáp xuống thật lẹ.

Đúng vào lúc kéo tuột con chuột ra khỏi chỗ nấp của nó, thì tôi lại loạng choạng giật mình vì một cuốn tạp chí ai đó vứt bậy đang bị gió lật lên từng trang.

Xẹt qua mắt tôi là những trang quảng cáo, những biểu đồ, ảnh của vị tổng thống đang bắt tay với một ông lớn ngoại quốc nào đó. Kế đến là một tấm ảnh về lớp học. Những đứa trẻ cỡ tuổi tôi đang ngồi nghe giảng, có ba đứa đang giơ tay...

Tôi cũng đã từng là một trong những đứa trẻ như vậy. Nhưng giờ thì lớp học đối với tôi nghe chừng xa xôi quá...



CHƯƠNG 2


Tôi lướt trên đầu một ngọn cây và thấy mình đang ở rất cao. Tít xa kia là lãnh địa của tôi.

Tôi đập cánh để bay cao hơn nữa, và cảm nhận được những luồng không khí đang cuộn dưới đôi cánh của mình.

Một cột không khí ấm đang cất lên từ mặt đất.

Tôi cưỡi trên luồng không khí nóng ấy và nó nâng tôi lên giống như đi thang máy vậy...

Tôi đảo vòng lên cao.

Trên cao này không có tiếng còi xe, không có tiếng người nói chuyện, chỉ còn tiếng gió đang rít qua lớp lông vũ của đôi cánh tôi thôi.

Tôi thoáng thấy bóng dáng Ax đang băng qua bãi cỏ. <Chiến hữu!> Tôi gọi.

Ax ngẩng đầu nhìn lên trời để kiếm tôi trong khi chân vẫn chạy, đó là cách ảnh ăn mà. Những tố chất được nghiền và thẩm thấu dưới móng sẽ nuôi sống ảnh. Ăn kiểu này thật thẳng thú vị gì.

<Tobias! Đi kiếm cái gì ăn chung với tôi nhé?> Ax nói với tôi.

<Thôi, tui ăn sáng rồi, hẹn gặp lại sau nha.>

Tôi tiếp tục lượn vòng lên cao.

Phía dưới tôi là những nóc nhà nhỏ màu xám, cam hoặc nâu, những bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, những dãy xe hơi đậu và con đường với vạch phân tuyến ở giữa chạy dài.

Tôi cứ bay qua những ngôi nhà, qua những con đường dẫn đến trường học...

Trời cũng đã gần trưa rồi, ánh sáng bây giờ sáng và trong vắt. Cảnh vật rõ ràng đến mức tôi có thể nhìn thấy mọi thứ, xuyên qua những cánh cửa sổ của các lớp học.

Coi, Jake đang ngồi bần thần, chân duỗi ra. Cậu ta đang cố mở mắt để chống lại cơn buồn ngủ. Trong lúc tôi nhìn thì Jake đã ngủ gục và suýt đập đầu xuống bàn những hai lần.

Nhỏ ngồi phía sau hơi chồm lên trước và vỗ nhẹ vào vai Jake. Đó là Cassie - bà lang thú. Hỏi về chồn hôi hay sóc gì đó thì nhỏ rành một cây, chứ hỏi về chuyện đồ hiệu và giá cả bao nhiêu là nhỏ ngọng liền.

Tôi vút lên cao và đảo vòng lại một góc trường.

Trong một lớp khác tôi bắt gặp Marco đang nói chuyện gì đó khiến cả lớp cười nghiêng ngả. Cô giáo cố làm mặt nghiêm nhưng rồi không kìm được cũng phải phì cười...

Mãi một lúc sau tôi mới nhìn thấy thành viên cuối cùng của nhóm Animorphs - Rachel. Nhỏ đang bước qua khoảng sân chia cắt toà nhà chính với khu nhà thể dục. Trong ánh nắng, tóc nhỏ chợt lấp lánh như vàng.

<Xin chào,> tôi nói bằng cách truyền ý nghĩ <Bồ đang làm gì vậy? Đừng có nói là đang cúp cua nha!>

Rachel dừng lại, lấy tay che mắt ngó lên trời tìm tôi. Sau đó, nhỏ khẽ vẫy hai ngón tay, rồi tiếp tục đi về phía nhà thể dục.

Một mảnh giấy màu vàng lấp ló trong cuốn tập của Rachel.

Đôi mắt diều hâu sắc lẻm của tôi nhìn thấy phía dưới mảnh giấy vàng đó là phần hoa văn theo kiểu bưu điện, đề gửi cho Rachel, nội dung là chúc mừng nhỏ đã đạt được học bổng ưu hạng của hãng máy tính Packard.

Tôi suýt nữa thì cũng bật nói lời chúc mừng khi thấy ngày tháng ghi bên dưới.

Buổi lễ phát thưởng sẽ được tổ chức vào thứ Hai tuần tới. Hôm nay đã là thứ Sáu rồi. Rachel hẳn rất muốn mời tất cả mọi người đến chia vui với nhỏ... Nhưng tôi chắc chắn là không có cửa rồi. Một con chim mà đến chúc mừng thì mọi sự sẽ hỏng bét ngay.

Rachel đã rất tế nhị khi giấu tôi điều này, nhưng như vậy là dở lắm, tôi hiểu được vì sao mà!

<Nè, tui có cái muốn chỉ cho bồ coi sau khi tan trường!> tôi nói với Rachel, giọng cố làm ra vẻ đang vui. <Cái vụ vẽ bản đồ vũng Yeerk của tui đang ngon trớn lắm, lát nữa bồ có muốn bay chơi với tui một chút không?>

Tôi thấy Rachel mỉm cười và gật đầu rất khẽ để người khác không chú ý.

<Nhớ nghe!> tôi nói rồi bay vút lên, còn Rachel thì đi vô phòng tập thể dục.

Được bay cùng với Rachel thì quả là thú vị nhưng sẽ còn thú vị hơn nữa nếu như được đến và chúc mừng nhỏ trong buổi lễ nhận thưởng.

Nhưng đành vậy chứ biết làm sao được.



CHƯƠNG 3


Đã nhiều ngày nay, tôi cố theo dấu bọn Mượn xác để xem chúng còn có thêm lối nào dẫn vào vũng Yeerk nữa không, coi xem cái vũng hắc ám đó mở rộng đến tận chốn nào...

Tụi tôi đã đột nhập vô vũng Yeerk vài lần rồi.

Tin tôi đi, bạn mà vô đó chắc cũng sẽ hãi hùng chẳng kém tụi tôi đâu. Những tiếng than khóc ở vũng Yeerk cứ ám ảnh tụi tôi cho đến bây giờ.

Và trong một lần cùng Hội Animorphs đột nhập vô vũng Yeerk tôi đã bị kẹt trong lốt chim do ở trong lốt biến hình quá hai tiếng đồng hồ... Rồi sẽ có ngày tụi tôi phá tan cái vũng hắc ám đó nhưng giờ thì phải tìm hiểu về nó thật kỹ càng đã.

Lúc quá ngọ, khi tôi đang bay phía trên khu thương xá thì thấy một con đại bàng đầu bạc cũng đang khoan khoái cưỡi trên một luồng khí nóng.

Lạ nha, đại bàng đầu bạc chỉ thích ra phía bờ biển thôi chứ đâu có khoái lai vãng chốn này. Tôi quẹo thật gắt để đổi hướng và bay tới gần con chim đại bàng.

Thôi, tôi biết rồi!

<Rachel, phải bồ đó hông?> tôi hỏi.

<Còn ai vô đây nữa? Thời tiết này bay thiệt là khoái ha?>

<Ừ, đã lắm,>

<Có gì lạ không, Tobias?>

Tôi vọt lên, đảo một vòng trước mặt Rachel. Khoe tài bay í mà...

Rachel tự nhiên thở dài trong đầu tôi.

<Tobias, không phải vì bồ không thể cùng tụi mình thực hiện mọi phi vụ mà bồ cứ phải tối ngày lao đầu tìm kiếm lối vô vũng Yeerk một mình như vậy hoài đâu.>

<Chuyện nhỏ mà,> Tôi nói. <Mình đang theo dõi bọn cho-mượn-xác quen mặt. Đầu tiên là vợ chồng lão Chapman, kế đó là một nhà báo và một cảnh sát. Dĩ nhiên là kể cả Tom nữa... Mình bay theo họ và khám phá ra rằng có tới bốn lối vô vũng Yeerk lận, ngoài lối đi qua khu thương xá mà tụi mình đã biết.>

<Hay nha. Vậy là nếu theo dõi kỹ mấy lối đó tụi mình sẽ phát hiện được thêm những ai đang bị mượn xác.> Giọng Rachel vang trong đầu tôi.

<A... à... chúc mừng ha... cái vụ nhận thưởng Packard đó mà!> Tôi cố nhịn nhưng rồi không kìm được, rốt cuộc cũng bật thành lời.

Rachel chợt lặng im trong vài giây. <Ai nói với bồ vậy hả? À, chắc bồ nhìn thấy cái thư kẹp trong tập của mình khi nãy phải không?>

<Mình có cặp mắt của diều hâu mà,> tôi nói, giọng nhẹ bỗng.

<Tobias à... mình ước gì bồ có thể đến cùng chia vui với mình. Mình muốn nói là nếu có đông đủ hết thì vui biết mấy...>

<Thôi bỏ đi, bồ còn nghĩ đến tui là tui vui lắm rồi...>

Tự dưng tôi cảm thấy hơi... bực chính bản thân mình. Sao lại nói tuồn tuột ý nghĩ của mình ra vậy không biết.

Khùng ghê vậy đó.

Ý tôi muốn nói là... Rachel là một con người thật sự. Còn tôi chỉ là một con chim mà thôi. Chuyện tình Romeo và Juliet quả là bất hạnh, chỉ vì hai gia đình không ưa nhau. Đó, sẽ còn bất hạnh hơn nữa nếu mà chuyện xảy ra với hai chủng loài khác nhau. Chim và người, hà hà...

<Dù sao thì cũng chúc mừng nha!> tôi nói, giọng nhẹ nhàng hết mức có thể. <Giờ thì bay theo tui, tụi mình sẽ bay một vòng qua vũng của bọn Yeerk...>

<Vào một ngày nào đó giống như vầy, mình sẽ theo bồ đi đến bất cứ đâu. Tobias ạ...> Rachel nói, chẳng ăn nhập gì với chuyện tôi vừa nói cả...



CHƯƠNG 4


<Không phải bay quá xa đâu, chỉ tới chỗ rửa xe thôi.>

<Cái gì? Bọn chúng mà lấy chỗ rửa xe làm căn cứ?> Rachel cười.

Tôi và Rachel bay cách nhau vài trăm thước để tránh bị nghi ngờ, vì đời nào mà diều hâu và đại bàng lại bay cặp kè với nhau...

Hai đứa tôi cứ tung mình vào những luồng khí ấm để được lên cao một cách mau chóng mà chẳng tốn chút xíu sức lực nào, như thể được đi thang máy vậy... Thật thú vị khi được cùng với Rachel bay qua những đám mây...

<Giờ tụi mình bay đi đâu? Hướng này đâu phải về phía chỗ rửa xe?> Rachel hất mỏ và hỏi. Chúng tôi đã ở bìa rừng, không xa trang trại của gia đình Cassie là mấy.

<Ôi trời! Cái đầu óc mụ mẫm của mình... xin lỗi nha, hướng này nè.> tôi nói rồi làm một cú quẹo đột ngột về phía trái và đập cánh tăng tốc độ.

Rachel chỉ có được hai giờ trong lốt biến hình vậy mà nãy giờ tụi tôi phí phạm thời gian quá. Lỗi tại tôi hết, tệ quá đi mất.

Tụi tôi vỗ cánh thật nhanh...

<Ơ... Tobias nè, nếu như mình không lầm thì tụi mình lại đang trở lại đúng chỗ hồi nãy rồi.>

Tôi nhìn xuống.

Rachel nói đúng, tụi tôi lại đang ở ngay chỗ bìa rừng hồi nãy. Tự dưng tôi cảm thấy ớn lạnh. <Không thể vậy được.> tôi nói thầm.

<Bồ bị lạc hả?>

<Lạc? Không thể nào.> tôi nói. <Mình không thể nào đi lạc được. Thật quái lạ, nhưng đây không phải là hướng mà tụi mình muốn bay tới.>

<Đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?> Rachel hỏi tôi.

<Ngộ hết sức, mình đang dự định đi tới...>

Và rồi đúng lúc đó tôi đã thấy một chuyện kỳ lạ...

Một cây sồi lớn đang ngã dài về một phía.

Tôi nói nó ngã, tức là nó đang nghiêng qua một bên, để lộ một lỗ hổng đen ngòm phía dưới gốc của nó, mở ra một cửa hang ngầm dưới mặt đất.

<Cái gì vậy?> Rachel bần thần hỏi.

<Bồ cũng thấy rồi đó,> tôi nói.

<Cái cây đó... đang chuyển động.>

<Cái lỗ hổng đó không tự nhiên chút nào.> tôi chỉ ra. <Nó quá tròn. Chắc là do người làm rồi.>

<Có khi cũng không phải là do người làm đâu.> Giọng Rachel tự nhiên trầm hẳn xuống.

<Coi kìa, có cái gì đó chuyển động. Nó đang ngoi lên! Ối, nó ngoi lên khỏi mặt đất rồi.>

Cặp mắt diều hâu của tôi thấy rất rõ cái vật đang chun ra từ cái lỗ đen ngòm đó. Một cái đầu giống con rắn nhô ra, rồi đôi vai, cánh tay được vũ trang bằng những lưỡi dao sắc, cái bàn chân bự giống như chân của khủng long bạo chúa cùng với một cái đuôi ngắn nhiều tua gai và lưỡi dao bén ngót.

<Bọn Hork-Bajir,> tôi thốt lên.



CHƯƠNG 5


<Hork-Bajir!>. Rachel gầm gừ. <Tên Hork-Bajir này dám chường mặt ra giữa ban ngày. Không biết hắn ta đang tính giở trò gì đây?>

Tôi tập trung nhìn kỹ hơn. Tên Hork-Bajir đang leo lên một cái gì đó tương tự như cái thang. Khi đã lên tới mặt đất, hắn chớp cặp mắt rắn liên hồi trước ánh sáng. Tiếp ngay sau hắn là một cái đầu Hork-Bajir khác cũng đang ngoi lên...

<Có hai tên cả thảy.> Rachel nói.

<Lạ thật, trông chúng có vẻ đang rất khiếp sợ.>

Ngay lúc đó, tiếng chuông báo động của bọn Yeerk réo ầm ĩ.

Hai tên Hork-Bajir nhảy dựng lên, rồi cả hai phóng một mạch về phía rừng. Chúng chạy như để tìm đường sống vậy, mà bọn Hork-Bajir này vốn dĩ có thể chạy nhanh ghê gớm. Với đôi chân dài, cái đuôi là điểm tựa, chúng bắn đi như thể được gắn lò xo vây.

Hai tên Hork-Bajir này chạy điên cuồng, đến độ các lưỡi dao của chúng va vào nhau nghe loảng xoảng. Tay chân chúng vướng vào đâu, cỏ cây bụi rậm bị cắt lìa đến đó.

<Bồ còn bao nhiêu thời gian biến hình vậy?> tôi hỏi.

<Gần một giờ nữa.> Rachel nói.

<Vậy tụi mình bám theo hai tên này nha?>

<Ừ.>

Lập tức tôi và Rachel vỗ cánh vút theo hai tên Hork-Bajir đó.

Bám theo chúng chẳng khó khăn gì vì hai tên này chạy và để lại quá nhiều dấu vết lộ liễu từ những thân cây ngã rạp...

<Hai tên này vừa trộm một món gì chăng?> Rachel gợi ý.

Vừa lúc đó, một đám người bị-mượn-xác tay lăm lăm những khẩu súng túa ra từ cái lỗ hổng mà hai tên Hork-Bajir kia vừa chun ra.

Cả đám ào ào rượt theo hai tên Hork-Bajir nọ.

<Thua, đám này không theo kịp hai tên Hork-Bajir kia đâu.> Rachel nói.

<Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Sao hai tên Hork-Bajir lại cố chạy trốn vậy?>

Từ miệng cái lỗ hổng kia bắt đầu xuất hiện những khẩu súng máy lớn. Chúng dường như biết bay vậy. Tiếng động cơ chợt rầm rầm. Bọn mượn-xác-người đang cưỡi trên các xe mô-tô phân khối lớn. Có tất cả mười lăm chiếc Yamaha và Kawasaki ào lên.

VrrrRRRoooOOOM!

Mỗi chiếc xe có hai người, một cầm súng và một lái. Hai tên Hork-Bajir đang cách đó khoảng vài trăm mét nhưng coi bộ khó thoát rồi.

Những chiếc mô-tô phóng vun vút qua các hàng cây. Lá cây tung toé sau bánh xe của chúng. Tiếng nổ xé nát sự yên tĩnh trong rừng. Khoảng cách ngày càng ngắn dần.

Bùm... Bùm...

Tiếng súng tiểu liên, súng ngắn đang nổ vang khu rừng. Đám Mượn xác xả súng điên cuồng. Cứ cái gì động đậy là chúng bắn liền. Bóng của hai tên Hork-Bajir đã thấp thoáng đằng trước chúng tôi.

<Nghĩ lẹ nha, tụi mình sẽ làm gì đây?> Rachel hỏi, gằn giọng.

<Bồ muốn giúp tụi Hork-Bajir?>

<Kẻ thù của kẻ thù là bạn của mình, bồ chưa nghe câu đó sao? Nếu bọn Yeerk săn đuổi hai tên Hork-Bajir này thì tụi mình phải làm gì đó để giúp hai kẻ đào tẩu này.>

<Được thôi,> tôi nói. <Chuyển kênh, nói chuyện với tụi Hork-Bajir liền nha.>

<Nè, Hork-Bajir!>

Tôi thấy hai tên Hork-Bajir bước đi loạng choạng và sững sờ khi nghe thấy ngôn ngữ ý nghĩ vang lên trong đầu chúng.

<Hãy nghe đây, các người có mười giây để thoát chết!> tôi nói.



CHƯƠNG 6


<Trước tiên, các người dừng ngay chuyện phang cây cối đi, vì nó sẽ làm lộ dấu vết các người. Còn bây giờ thì chú ý phía trái, nhảy đi, nhảy!>

Hai tên Hork-Bajir oằn người về phía trái nhảy ào qua, sớm vài giây trước khi hai chiếc mô-tô trờ tới, mất dấu.

Bùm... Bùm...

Một gã Mượn xác tức giận xả hết nguyên băng đạn vào cây cối chung quanh. Tôi thấy những viên đạn làm bật máu các thân cây.

<Được rồi, đi tiếp hướng đó.> tôi nói với hai tên Hork-Bajir.

Nói bằng ý nghĩ cũng giống như bạn gửi email vậy. Bạn có thể gởi riêng cho một ai đó hoặc gửi chung cho tất cả mọi người đều được. Nghe thì có vẻ phức tạp nhưng nếu đã làm quen rồi sẽ thấy cũng đơn giản thôi.

<Bồ có kế hoạch gì chưa?> Rachel chuyển kênh, nói chuyện riêng với tôi.

<Chưa,> tôi thú nhận.

<Bồ có biết chỗ nào an toàn cho hai tên Hork-Bajir này nấp không?> Rachel hỏi tiếp.

Tôi cố lục lọi trong trí nhớ người của mình, vâng, trí nhớ của người chứ không phải của con diều hâu đuôi đỏ... Bọn Hork-Bajir đâu thể nào bay ào lên cây như tôi được.

<À há, một cái hang gần đây có thể làm chỗ nấp được đấy.>

Hai tên Hork-Bajir bước đi có vẻ lần chần rồi.

Ngay lúc đó tôi nhìn thấy hai chiếc xe tải loại bự đang từ một hướng khác lao tới, sắp sửa cắt ngang đường chạy của hai tên Hork-Bajir. Bọn Yeerk đang túa ra ở khắp nơi.

<Tiêu rồi, điệu này giống như chơi cờ mà thấp quân vậy.> tôi nói thầm. <Hy vọng còn kịp> tôi nhìn chung quanh. Tôi biết rõ tất cả những chỗ này, từng hẻm núi, từng cái cây cho đến từng con suối...

<Nào, hai người ngoặt phải liền nha. Ở đó có một cái mương nhưng phải coi chừng mấy tên Mượn xác trên hướng đi của mấy người đó. Ê, cố leo qua đống đá bự phía bên trái đi.>

Hai tên Hork-Bajir lưỡng lự vài giây và nhìn chung quanh vẻ bối rối.

<Hai người nghe tôi nói rõ không?>

<Họ có nghe đó,> Rachel nói. <Nhưng bồ nói lẹ quá làm sao họ hiểu kịp.>

<Ô là la, thôi được, phải chơi trò người dẫn đường thôi.>

Tôi hít một hơi dài, nhìn quanh một lượt rồi đập cánh thật mạnh, lao tới và đậu trên một cành cây.

<Thấy con chim chưa? Cứ đi theo nó nha.>

Tôi bay một vòng ngắn trên đầu hai tên Hork-Bajir để chúng thấy tôi rõ hơn.

<Đây nè, đây nè, đi theo tôi, đừng cách quá xa đó.>

<Tobias, có một chiếc xe tải ở phía trước bồ đó.> Rachel thảng thốt kêu lên. Tôi bay vòng qua trái và hai tên Hork-Bajir lóc cóc chạy theo tôi.

<Làm ơn chạy ép sát mình xuống.> tôi vừa nói vừa bay sạt qua giữa hai cái cây mọc gần nhau khiến đôi cánh của tôi bị quẹt vào vỏ cây, đau nhói. Trên cao, Rachel thông báo cho tôi liên tục.

<Tobias, có ba chiếc mô-tô đang chạy phía trái bồ đó.>

<Tobias, chiếc xe tải đang ở phía sau, nó thấy hai tên Hork-Bajir này rồi.>

<Tobias, coi chừng, có đứa đang nhắm bắn bồ đó.>

Những viên đạn sượt qua tôi, hạ mấy cái lá cây rơi lả tả.

Bùm... Bùm...

Các cơ bắp của tôi nhói lên.

Tôi bay như tên bắn qua các thân cây, băng vào lãnh thổ của các loài chim khác mà bình thường chắc tôi chẳng dại gì làm điều này để mà chọc giận chúng... Tôi lúc này ngó giống như con thỏ đang bị hai con chó săn là hai tên Hork-Bajir kia hối hả rượt theo.

Àaooo! Vụt qua các thân cây...

Àaooo! Chỉ đủ để thấy ngọn núi thấp thoáng đằng xa...

Àaooo! Bên trái...

Àaooo! Bên phải...

Àaooo! Bay thẳng với các cơ bắp đang nhức mỏi lắm rồi...

<Kéeéeccc...!> Tôi kêu lên trong bản năng của loài diều hâu đuôi đỏ đang sợ hãi và phấn khích, vận dụng hết năng lực của mình trong một chuyến bay cực kỳ nghiêm túc. Vậy mà vẫn không bứt ra được đám mô-tô và xe tải.

<Tobias, có một chiếc trực thăng ở phía Nam, cách đây chừng hai phút bay.>

<Tụi mình sẽ tiêu tùng nếu không bứt được cái đám săn đuổi ở dưới đất... Có một con suối. Hổng rõ hai tên Hork-Bajir này có biết bơi không nữa?>

<Không biết thì giờ cũng phải biết.> Rachel nói.

<Hork-Bajir, các người biết bơi không? Ra dấu cho tôi biết liền bằng cách chém vô cành cây trước mặt đi.>

Roạt! Một cành cây đứt lìa tức thì.

<Khỏe rồi, theo tôi.>



CHƯƠNG 7


Tôi ưỡn ức và quẹo ào qua phía bên phải, cà cái bụng trên mấy ngọn cây.

<Ơn trời, may mà sáng nay mình chén căng bụng.> tôi thầm nhủ.

<Tobias, bồ không thể đi hướng đó được, chiếc xe tải sẽ chận đầu bồ mất thôi, mấy tay ngồi ở phía trước đều có súng hết đó.>

<Chẳng còn cách nào khác đâu.> tôi nói <Trong vòng hai phút nữa là mình sẽ gục xuống vì kiệt sức thôi, lúc đó thì chiếc trực thăng đã tới rồi...>

<Thôi được, chỉ còn cách liều với mấy tên có súng đó thôi.> Rachel nói, giọng tỉnh queo, làm như chuyện đối mặt với mấy gã có súng đó là chuyện nhỏ vậy.

<Rachel, bồ nói chuyện cứ tỉnh như ruồi ấy...> Liền sau đó, tôi chuyển kênh sang nói với hai tên Hork-Bajir <Tiếp tục chạy theo hướng này nhe. Không được ngưng lại đó.>

Tôi vọt bay lên cao, thật cao, phía trên các ngọn cây. Rachel đã có mặt ở đó, đang lượn vòng rất đỗi oai vệ bằng đôi cánh khổng lồ của mình.

Ở đằng trước, qua khoảng trống của các ngọn cây, tôi thấy hai chiếc xe tải đang rà tới rà lui, tung bụi mù mịt để tìm hai tên Hork-Bajir...

<Bồ lo giùm cái xe bên trái nha. Sẵn sàng chưa?> tôi hỏi Rachel.

<Rồi. Tới đi!> Rachel nói.

Tụi tôi nhắm thẳng vô những chiếc xe tải mà lao tới, giống như hai trái hỏa tiễn tầm thấp vậy. Tụi tôi phải đánh trúng vô mục tiêu trong vòng 5 giây. Chỉ 5 giây thôi.

4 giây!

3 giây!

Mục tiêu của tôi hiện rõ mồn một.

Một gã đàn ông trung niên. Hắn cũng giống như bất kỳ ai đó bình thường mỗi sáng đến làm ở một công sở... Nhưng tiếc thay, giờ đây, hắn không còn kiểm soát được chính mình nữa. Một con sên Yeerk đang ở trong đầu hắn và thúc hắn chĩa súng vô tụi tôi, chuẩn bị giết chết tôi và Rachel.

2 giây!

Gã người bị-mượn-xác kia đã nhắm súng vô tôi. Tay hắn đã đặt nơi cò súng...

1 giây!

Cái miệng đen ngòm của khẩu súng chĩa vô tôi. Nòng súng đôi giờ đây trông lớn một cách kỳ lạ.

Tôi giương vuốt ra.

Một phát súng nổ. Tôi nghe tiếng viên đạn đi sượt qua đầu tôi. Gió rít lên.

<Kééeecc ...!>

Trúng rồi, tôi vừa đánh trúng mục tiêu. Gã người bị-mượn-xác kia bật ngửa ra sau, ôm mặt và rú lên.

Bên kia, trong một tích tắc nào đó, Rachel cũng vừa hạ xong mục tiêu. Cùng thời điểm đó, hai tên Hork-Bajir đào tẩu bị lộ mặt trong đám rừng, ngay trước mũi những chiếc xe tải săn đuổi. Một tên Hork-Bajir nhảy vọt qua tránh được đầu xe tải và rơi xuống đất ở cách đó khá xa. Nhưng tên Hork-Bajir còn lại quá chậm.

Bang...

Chiếc xe tải húc vô tên Hork-Bajir thứ hai, khiến hắn bị hất tung lên và văng vô một bụi cây.

Bang... Bang...

Gã người bị-mượn-xác bị Rachel quật ngã hồi nãy đã lồm cồm ngồi dậy và bắn liên hồi tứ phía.

Tên Hork-Bajir thứ nhất sững lại, không chạy tiếp nữa. Tôi đã ở rất gần gã, đủ để nghe được tiếng gã thốt lên đầy tuyệt vọng.

"Kalashi! Kalashi!"

<Chạy đi, đừng có khùng vậy chứ> Tôi gần như thét lên với tên Hork-Bajir.

Cả hai chiếc xe tải đã thắng lại, bụi mù mịt. Từ trong xe ào ra một đám Mượn xác nữa, tên nào tên nấy đều dược vũ trang ghê hồn. Phía bên ngoài, ba chiếc mô-tô nữa cũng vừa trờ tới.

Đùng... Bang... Bang...

Tên Hork-Bajir thứ nhất đờ người ra, mặc cho một viên đạn bay sượt qua. Hắn nhìn tôi nói.

"Không, Kalashi của tôi, vợ tôi!"

<Vợ?> tôi nói.

<Vợ?> Rachel lặp lại một lần nữa.

Ngạc nhiên quá chừng!

Đó là lần đầu tiên tụi tôi nghe thấy một Hork-Bajir nói.

<Hai giây nữa là tụi nó giết chết anh liền.> Tôi sực tỉnh sau cơn sốc vì ngôn ngữ của gã Hork-Bajir. <Chạy đi, nếu như anh còn muốn sống để làm một việc gì đó có ích.>

Gã Hork-Bajir chạy.

Tôi chỉ gã đến chỗ con suối nằm khuất sau một đám cây lá dày đặc. Gã chạm vào nước với vẻ hơi ngạc nhiên rồi nhảy ào xuống, mất dạng.

<Có phải gã Hork-Bajir vừa nói chữ vợ không?>

<Đúng, gã nói vợ tôi!> Rachel xác nhận.



CHƯƠNG 8


"Vợ? xin lỗi bồ mới vừa nói chữ vợ?" Marco hỏi một cách ngờ vực. "Bồ nói là có một bà Hork-Bajir hả?"

<Tui đoán là vậy, nhưng tiếc là tui với Rachel hổng có thời gian để hỏi thêm.> Tôi nói.

Trời đã xế chiều.

Cả hội Animorphs tụi tôi đang có mặt trong nhà kho của trang trại nhà Cassie. Nếu nói một cách chính xác thì tôi đang đậu trên một thanh xà ngang trong nhà kho, nhìn xuống Jake, Cassie, Marco, Ax và Rachel. Dĩ nhiên là Rachel đã hoàn hình lại rồi.

Ax đang ở nguyên dạng Andalite, cái lốt mà ảnh thấy thoải mái nhất, nhưng lại khiến tụi tôi phải lo ngay ngáy vì nếu có ai thấy được thì... Khỏi nói chắc bạn cũng hiểu sẽ khó giải thích cỡ nào với người lớn rồi đó. Nhưng phi vụ này không thể thiếu Ax được. Ảnh hiểu rõ bọn Hork-Bajir hơn bất kỳ ai trong đám tụi tôi mà...

Tôi phải làm nhiệm vụ canh chừng cho cả bọn.

Từ chỗ xà ngang này, tôi có thể nhìn xuyên qua vựa cỏ khô tới tận ngôi nhà của Cassie. Tôi cũng có thể nghe ngóng được để báo động nếu như có ai đó tới gần.

Nhà kho của gia đình Cassie thật ra là một dưỡng đường cho thú hoang. Ở đây có đủ mặt các loài thú trong vùng. Những cái lồng cứ chất đống cao nghệu khắp chung quanh nhà kho.

Nhiều loại thú trong nhà kho này đều có thể là những bữa xơi tốt cho tôi nhưng giữa tôi và Cassie đã có một thoả thuận ngầm là tôi sẽ không bao giờ làm hại các bệnh nhân của nhỏ.

Cassie cũng thường hay chăm sóc đám bồ câu, quạ và giẻ cùi. Tôi chẳng lưu tâm đến bồ câu nhưng thậm ghét loài quạ và giẻ cùi. Tụi nó là những kẻ lưu manh trong thế giới loài chim. Chúng rất thông minh, luôn kiếm cách để sống gần và an toàn với loài chim ăn thịt hàng đại ca như tôi. Đôi lúc chúng rình rình rồi cuỗm mất miếng mồi nhỏ nào đó mà tôi đang nhắm tới.

Thử tưởng tượng có cùng lúc bảy, tám con quạ tấn công bạn coi. Chúng ồn ào quá thể - vừa đánh vừa la làng đến phát ghét.

Nhưng giờ chuyện cần nói lại là chuyện khác.

"Bồ kể lại chi tiết một chút chuyện gã Hork-Bajir nói về vợ gã được không?" Marco hỏi. "Một bà Hork-Bajir có trang điểm gì trên những móng vuốt không vậy? Bả có sơn mấy cái móng chân dài thoòng trên bàn chân khủng long của bả không?"

Rachel nhìn tất cả mọi người. "Tụi mình hổng có thời gian để tìm hiểu mấy chuyện đó. Chỉ kịp đưa người Hork-Bajir kia vào một cái hang thôi..."

"Hổng biết mấy bà Hork-Bajir có khóc khi xem phim tình cảm lâm ly bi đát không ta?" Marco lầm bầm một mình.

"Bà Hork-Bajir đó trông ra sao?" Jake hỏi Rachel và tôi.

Rachel có vẻ bực mình rồi. Nhỏ nhún vai và nhìn chỗ khác.

"Em chẳng biết nữa, vì lần cuối cùng thấy được rõ ràng nhất là bả bị té sấp xuống cái mương."

"Trời ạ, đó là một cái bẫy." Marco nói. "Mấy bồ có thấy cái vụ này lạ lùng không?"

<Mình không nghĩ đó là một cái bẫy đâu.>

"Tụi mình có nên dính vô vụ này không ta?" Jake hỏi.

"Tại sao một tên Yeerk trong đầu một gã Hork-Bajir lại muốn chạy trốn?" Marco hỏi. "Mà giả như thiệt là vậy đi, sớm muộn gì thì hắn cũng phải quay lại với đồng bọn thôi."

Rachel thở dài. "Sao vậy Marco? Chừng nào thì bồ mới hiểu đây? Gã Hork-Bajir đó không có con sên trong đầu - hắn hoàn toàn là một vật chủ tự do."

Cassie hỏi, vẻ trầm ngâm. "Chuyện mấy bồ bắt gặp họ có hoàn toàn ngẫu nhiên cùng với việc phát hiện ra cửa hang mới của bọn Yeerk không? Ý mình là muốn làm rõ xem mấy bồ có bị gài không đó mà..."

<Ngẫu nhiên thôi,> tôi nói. <Vì lúc đó mình thậm chí còn không định đến chỗ đó, mình đang tính bay đến chỗ khác kia.>

Tôi thấy hai mắt phụ của Ax đang nhìn tôi với vẻ rất thú vị, sau đó ảnh chuyển cái nhìn sang Jake.

Rachel đột ngột lên tiếng. "Tụi mình cần phải có một quyết định rõ ràng về chuyện này... Tụi mình có một gã Hork-Bajir trong hang, và bọn Yeerk thì đang lùng sục để bắt gã... Câu hỏi ở đây là tụi mình sẽ làm gì với gã Hork-Bajir đó?"

Rachel hỏi. "Hắn đang nấp trong một cái hang ngoài kia và kêu lên về kalashi, tụi mình phải làm gì đây?"

Tất cả bọn tôi đều nhìn về phía Ax như thể Ax là câu trả lời vậy.

<Tôi chưa từng biết về một người Hork-Bajir tự do.> Ax nói. <Dân tộc này bị bắt làm nô lệ cho bọn Yeerk từ lâu lắm rồi. Nhưng biết đâu đây lại là ngoại lệ, có thể khi con sên Yeerk bò ra khỏi đầu gã Hork-Bajir để vào vũng thì gã Hork-Bajir đó đào tẩu không chừng. Mà nếu vậy thì chắc chỉ có một trường hợp duy nhất như vậy từ trước đến giờ trong suốt cả thiên hà thôi.>

"Trời ơi," Cassie khẽ nói. "Thử tưởng tượng chỉ còn có hai con người Trái Đất vùng thoát ra khỏi sự kiểm soát của bọn Yeerk trên hành tinh này mà coi..."

Cả bọn lặng thinh trước ý nghĩ này của Cassie. Thậm chí Marco cũng có vẻ trầm ngâm.

Nếu bọn Yeerk thành công, số phận con người trên Trái Đất cũng chẳng khác gì dân tộc Hork-Bajir cả. Tất cả đều là nô lệ của bọn sên Yeerk.

"Vậy tụi mình phải làm gì với gã Hork-Bajir tự do duy nhất trong cả thiên hà đó?" Marco hỏi.

<Nhưng mà gã Hork-Bajir đó muốn cái gì mới được chứ?> Ax hỏi tôi và Rachel.

Tôi và Rachel nhìn nhau lặng ngắt.

<Mấy bồ biết đó, mình và Rachel đâu có thời gian để hỏi hắn điều đó.>

"Vậy thì bước một là..." Jake nói. "Tụi mình sẽ tìm hiểu xem gã Hork-Bajir này muốn cái gì, được không?"

Cả bọn đồng ý.

Nhưng tôi thấy Cassie có vẻ vẫn còn băn khoăn điều gì đó. Nhỏ lẩm bẩm. "Và tìm hiểu xem tại sao Tobias lại đến một nơi, khám phá ra một điều mà bạn ấy thấy một cách quá ngẫu nhiên như vậy?"

Tôi không rõ Cassie nói điều đó cho ai nghe, nhưng tôi thì nghe được. Và tôi cũng tự hỏi. <Tại sao vậy?>



CHƯƠNG 9


Cuối cùng thì sự vụ được sắp đặt như sau:

Tôi sẽ tháp tùng Ax đến nói chuyện với gã Hork-Bajir, những người còn lại sẽ biến hình để đề phòng bất trắc và hỗ trợ cho chúng tôi.

Vấn đề còn khiến tụi tôi đắn đo là Ax và tôi sẽ nói những gì với gã Hork-Bajir đó.

Rủi đó là một cái bẫy thì cũng chỉ có trời mới biết được. Bọn Yeerk chỉ cần biết chúng tôi là ai mà thôi.

Đúng vậy đó.

Bọn Yeerk cứ bị một đám biến hình tấn công mà không biết đích thực là ai. Hiện giờ thì chúng đoán tụi tôi là một toán Andalite bị kẹt ở Trái Đất và đang tiến hành chiến tranh du kích chống lại chúng. Mà tụi tôi thì cũng mong bọn chúng nghĩ như vậy.

Nếu bọn chúng khám phá ra rằng cái nhóm biến hình đó thật ra chỉ là mấy đứa nhóc ở hành tinh này thì... Bang... rồi đời tụi tôi liền.

Cái hang mà tôi và Rachel chỉ cho gã Hork-Bajir đó tới ẩn nấp thật quá nhỏ bé so với kích cỡ của hắn. Miệng hang chỉ được che khuất bởi mấy cành lá sơ sài. Hang sâu khoảng 6 m, bề ngang khoảng 4,5 m.

Tôi đậu trên một cành cây gãy ở trước miệng hang.

Chờ cho các bạn đã biến hình xong và vào vị trí, tôi mới cất tiếng gọi. <Hê, Hork-Bajir, tôi là kẻ dẫn đường cho anh khi nãy đây, tôi đến cùng với vài người bạn.>

Ax bước tới trước một bước, cố gắng ra vẻ dễ thương trong cái bộ dạng Andalite rất ngầu của mình.

Kế đến, Ax ló đầu vào trong hang.

Im lặng.

"Hruthin! Andalite!"

Có tiếng loảng xoảng của các lưỡi dao bén ngót của gã Hork-Bajir trong hang.

Ax giật mình lùi ra, cái đuôi của ảnh cong lên trong tư thế chiến đấu.

<Đừng Hork-Bajir!> tôi kêu lên. <Nghe đây, đồ gàn, bình tĩnh nào! Bạn Ax của tôi muốn nói chuyện với anh!>

Trong hang có vẻ im ắng. Ax cũng hạ dần cái đuôi của mình xuống.

Tim tôi đập thình thịch. Nếu theo bản năng của chim thì tôi đã bay mất tiêu rồi nhưng tôi là người - và tôi phải ở lại đây.

<Thế nào?> Cassie hỏi.

Tôi nhìn lên. Rachel và Cassie đang ở trong lốt đại bàng và lốt cú.

Mặt trời đang lặn dần.

Khi bóng tối xuất hiện thì tầm nhìn của con cú thật đáng nể. Cả hai con chim đó đang ở bên trên, canh chừng cho tôi và Ax.

<Chưa có gì tệ.> Tôi nói. <Tụi mình mới đang giáo đầu thôi. Tình hình trên đó ổn cả chứ?>

<Cũng chưa có gì đáng ngại.> Rachel nói.

Tôi hít một vài hơi thật dài để trấn tĩnh.

Tôi hoặc Ax không thể nào chui vô hang được sau chuyện vừa rồi. Những lưỡi dao bẩm sinh của loài Hork-Bajir có thể làm đầu của tôi hoặc Ax lăng lông lốc trên cỏ như chơi.

<Hork-Bajir ra đi!> Tôi nói chậm rãi.

Và rồi một sinh vật to lớn do dự bước ra, chớp chớp mắt trước ánh nắng đang tàn.

"Tên tôi không phải là Hork-Bajir mà là Jara Hamee." Hắn nói.

<Chuyện này là thiệt hả?> Jake nói với tôi <Tên hắn là Jeremy hả?>

Tôi nhìn vào gương mặt to tròn màu vàng cam lẫn trắng vừa truyền ý nghĩ cho tôi. Một khuôn mặt với đôi mắt to và thông minh cùng với cặp răng nanh dài cả tấc. Jake đó. Jake đã biến hình thành một con cọp và lần ra từ sau một tảng đá. Nếu gã Hork-Bajir làm điều gì bậy, tức khắc sẽ nếm đòn của Jake ngay.

<Bồ nói chuyện với tay Jara Hamee này đi, Ax!>

Ax giơ chân trước lên, làm dấu hiệu hòa bình, rồi hạ đuôi xuống nhưng tôi có thể nhận ra rằng Ax vẫn đang rất căng thẳng. Không khí giữa Ax và gã Hork-Bajir căng thẳng như dây đàn.

<Tên tôi là Aximili.> Ax nói.

"Anh là Hruthin, người Andalite."

<Đúng vậy.>

"Anh sẽ giết tôi?"

<Không, tôi không hề muốn giết anh.> Ax nói.

"Hruthin luôn giết các Hork-Bajir." Gã mang tên Jara Hamee nói. "Và vì vậy các Hork-Bajir phải giết lại các Hruthin."

<Chuyện mới hay chứ.> Marco nói khô khốc.

Tôi nhìn thấy Marco đang đứng dưới một tán cây phía bên trái.

Đó là một con dã nhân to lớn, lông lá. Một con dã nhân như vậy đủ sức hất tung một Hork-Bajir nếu có chuyện.

<Những người Andalite đã cố gắng cứu các Hork-Bajir ra khỏi bọn Yeerk.> Ax nói với vẻ tự vệ.

Gã Hork-Bajir nhìn Ax. "Các anh darkap, các anh đã thất bại."

<Phải, chúng tôi đã thất bại nhưng giờ thì tôi đang ở đây. Và tôi không giết hại Hork-Bajir. Ngoại trừ khi họ trở thành công cụ của bọn Yeerk.>

Gã Hork-Bajir hơi giật lùi một chút và gầm gừ trong họng. Âm thanh đó tựa như một tiếng cười châm biếm. Nhưng ai mà biết được? Tôi chẳng biết người Hork-Bajir cười như thế nào, nếu như họ cũng biết cười.

Soạt!

Gã Hork-Bajir lấy tay trái vỗ ngực và nói. "Jara Hamee đã trốn thoát khỏi bọn Yeerk. Jara Hamee có cái đầu tự do của mình."

<Làm sao chúng tôi có thể tin là anh không bị một con sên Yeerk điều khiển?> Ax hỏi, vẻ lạnh lùng.

Gã Hork-Bajir có vẻ bối rối, và rồi hắn làm một hành động mà tất cả bọn tôi đều giật mình.

Hành động của hắn rất nhanh, mà nếu là mắt người chắc sẽ không thể thấy kịp, nhưng với mắt diều hâu thì không khó...

Gã Hork-Bajir dùng một trong những lưỡi dao sắc lẻm của gã chém vào đầu mình. Chính xác là gã tự chém vào đầu bên phải của mình.

<Đừng!> Tôi kêu lên, hoảng hốt.

<Hê...> Jake cũng kêu lên.

Một vết thương dài hơn một tấc, sâu trong đầu gã Hork-Bajir.

Kế đó gã dùng tay banh vết thương ra cho chúng tôi coi.

Hành động của gã quả quyết đến độ tôi không nhìn thấy một sự đau đớn nào lộ ra trong mắt gã.

Máu - hay một thứ gì đó tương tự như thế óng ánh màu đỏ đậm và xanh lá cây đậm tràn ra.

Tôi, Ax và các bạn khác đều nhìn thấy phía bên trong vết thương sâu hoắm đó.

<Trời ơi!> Marco thở dốc.

Jara Hamee đóng vết thương lại, giữ yên trong một vài giây.

Thật nhanh hổng thể ngờ, máu và vết thương tự động lành lại.

Một vết thẹo dài xuất hiện nơi vết thương.

Tim tôi suýt ngừng đập vì căng thẳng.

<Bồ có thấy con sên nào phía trong vết thương không?> Tôi hỏi Ax, giọng run run.

<Không.> Ax nói, giọng cũng run chẳng kém tôi. <Không có tên Yeerk nào.>

<Lẽ ra không cần phải làm như vậy!> Tôi nói với Jara Hamee.

Mặt của gã - nếu nói đó là cái mặt - bây giờ có vẻ đau đớn.

Gã thở có vẻ khó khăn và toát một loại mồ hôi màu xanh lá cây.

"Cần chứ." Gã nói, giọng đứt quãng. "Jara Hamee rất hùng mạnh nhưng giờ đây Jara Hamee cần sự giúp đỡ."

<Anh cần chúng tôi giúp gì?> Ax hỏi, giọng đã dịu xuống.

Gã Hork-Bajir nhìn Ax rồi quay sang nhìn tôi. "Con thú biết bay này đã nhìn thấy kalashi của tôi. Jara Hamee phải tìm ra vợ mình..."

Gã Hork-Bajir cố gắng nói tiếp nhưng không được. Như thể ai đó đã bóp nghẹt trái tim gã.

Tôi có thể cảm thấy tất cả các bạn của tôi đều bị chấn động, dù khoảng cách giữa chúng tôi khá xa nhau.

<Anh yêu cô ta lắm, phải không?> Tôi nói.

"Đúng, Jara Hamee yêu vợ mình." Gã Hork-Bajir nói. "Kalashi và Jara Hamee đều muốn được tự do."

Ax nghiêng một cuống mắt phụ qua phía tôi. <Tôi tin rằng anh ta nói thật.>

<Đúng vậy đó chiến hữu.>

<Hê, mấy bồ, làm gì ở đó thì làm nhanh lên. Chúng ta có khách đến tìm rồi đó.> Từ trên cao, tiếng Cassie vọng xuống.



CHƯƠNG 10


<Loại khách khứa nào vậy. Cassie?>

Tôi nghe Jake hỏi giật.

<Mười lăm, cũng có thể là hai mươi người. Họ đi thành hàng, thẳng hướng lại đây.>

<Còn một nhóm cỡ vậy nữa đến từ hướng Đông Nam.> Rachel nói. <Ái chà, có cả những thành viên Hork-Bajir đi cùng. Trời chưa tối hẳn mà chúng đã dám cho nhóm Hork-Bajir ra ngoài rồi...>

<Rõ ràng chúng không muốn để sổng anh chàng tự do của tụi mình.> tôi nói.

<Giờ mà chạy là bị thấy liền. Trời còn đủ sáng để chúng thấy tụi mình đó.>

<Bọn chúng đang tiến về phía mấy bồ đó.> Cassie thông báo. <Mình thấy một nhóm nhỏ Hork-Bajir... Nguy rồi, mấy bồ đã bị bao vây khắp hướng. Chỉ có khoảng 5 phút cho mấy bồ ra khỏi chỗ này thôi.>

<Hay quá ha! Tới giờ cơm rồi. Ba tui chắc sẽ đánh đòn nếu tui hổng kịp về ăn tối...> Marco nói.

Jake cười.

Tôi cũng vậy.

Những câu phát ngôn của Marco trong những tình thế như vầy luôn làm tụi tôi quên mọi nguy hiểm trong chốc lát.

<Chúng ta có thể thoát ra dễ dàng.> Ax nói <Chúng ta có thể biến hình thành một loài biết bay nào đó hoặc bất kỳ loài nào đó nhỏ đến mức bọn chúng không thể nhìn thấy được...>

<Nhưng còn Jara Hamee thì sao?> Marco nói.

<Cần phải đánh lạc hướng chúng.> Jake nói. <Tụi mình phải kéo chúng chạy về một hướng khác...>

<Nhưng bọn Yeerk đâu có săn đuổi chúng ta. Bọn chúng tìm Hork-Baiir mà...> Ax nói.

<Tụi mình không thể để Jara Hamee rơi vào tay bọn chúng được.> Jake nói.

Tôi có một ý, nhưng ác thay, đó lại là một ý nghĩ rất tệ, vô cùng tệ. Vì nếu điều này mà đem ra thực hiện thì sẽ có một ai đó trong chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Tôi lưỡng lự giây lát vì cảm thấy hơi nghẹn khi đề nghị của mình sẽ làm một người nào đó khốn khó. Nhưng rồi cũng không còn thời gian để tính toán hơn thiệt nữa.

<Ừm... mình nghĩ là...>

<Nói đi, Tobias.> Jake khuyến khích.

<Ừm, nếu bọn chúng cần một Hork-Bajir thì tụi mình có thể tặng cho chúng một Hork-Bajir giả để chúng đuổi theo...>

<Biến hình thành một Hork-Bajir?> Marco hỏi <Ê ê ê...>

<Jara Hamee đâu thể biến hình thành một con thú nào khác được ...> Cassie nói.

<Jara Hamee không cần biến hình gì hết mà chính chúng ta phải làm điều đó.> Jake nói.

<Thôi sao cũng được, nhưng phải quyết định lẹ lên.> Cassie nói.

<Mình sẽ biến hình thành một Hork-Bajir cho.> Rachel nói.

Tôi bất thần thấy Rachel đáp xuống một cành cây. Đôi cánh rộng của nhỏ vẫn còn xoè ra. <Mình cần phải biến thành một Hork-Bajir vì khi trời tối đôi mắt đại bàng của mình chẳng còn nhìn thấy gì nữa cả...>

<Đừng, tôi sẽ làm việc đó cho.> Ax nói gấp gáp.

<Không!> Rachel nói. Nhỏ đang từ từ hoàn hình mà chẳng để ai có ý kiến gì thêm. <Mình sắp xong rồi.>

<Tại sao lại là bạn?>

<Tại vì tôi nói trước.> Rachel giải thích một cách quả quyết.

Ax nhìn anh chàng Hork-Bajir bằng cặp mắt chính. <Bọn Yeerk đang đến. Một người trong chúng tôi sẽ biến hình giả làm anh để đánh lạc hướng bọn Yeerk, anh có chịu không?>

<Jara Hamee ghét bọn Yeerk.> Người Hork-Bajir chỉ nói có vậy rồi im lặng.

<Vậy thì quay lưng lại đi, Jara Hamee!> Tôi ra lệnh. <Nhắm mắt lại cho đến khi nào tôi nói xong. Nếu anh mở mắt ra trước khi chúng tôi biến hình xong, thì anh Andalite này nè, Hruthin đó, sẽ xử anh liền. Hiểu rồi ha, làm liền đi.>

Gã Hork-Bajir ngoan ngoãn, ngoan đến độ làm tôi suýt phì cười, quay lưng lại. Trời ạ, một sinh vật khổng lồ cao hơn hai thước lại nghe lời một con chim.

Xen kẽ với cảm giác đó là sự điếng người của tôi khi nhìn qua Rachel.

Nhỏ sẽ biến thành một Hork-Bajir và kéo bọn Yeerk chạy theo săn lùng nhỏ.

Giờ thì hiểm nguy dành trọn cho nhỏ bạn gái xinh đẹp thân thiết của tôi rồi.

Rachel bắt đầu biến hình giai đoạn một, tức hoàn hình người từ lốt chim đại bàng. Tự nhiên con chim cao lên, xương vai nhô dần ra để lộ một hình thù khác thường. Khỏi nói, con nít mà nhìn thấy chắc khóc rân hết vì Rachel giờ là một thứ người chim lông lá, lại có cái đuôi đang ngắn dần.

Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được làm thay công việc của Rachel, giành những hiểm nguy về phần mình. Nhưng tôi không thể làm điều đó được, tôi chết dính với cái lốt diều hâu này rồi... Trớ trêu quá, và cũng chán quá đi.

Rachel đã trở về hình dạng đáng yêu của nhỏ. Đáng yêu đến mức trông nhỏ giống như một người mẫu ở bìa tạp chí nào đó.

<Không nhất thiết phải là bồ trong chuyện này đâu, Rachel> Tôi nói, cố vớt vát.

<Chuyện biến thành một Hork-Bajir dữ dằn và lạnh lùng chỉ là hình thức thôi, chứ bình thường nhỏ đã là một Hork-Bajir trong ruột rồi.> Marco lại châm chọc.

<Im đi!> Tôi nạt Marco, đâu phải lúc nào cũng giỡn được đâu.

Rachel nhìn tôi và nói nhẹ nhàng.

<Đừng lo, Tobias.> Rachel không thể nói thêm điều gì vì nhỏ có thể bị gã Hork-Bajir đó phát hiện ra chúng tôi là những con người Trái Đất căn cứ qua giọng nói.

Gã Hork-Bajir vẫn đứng yên khi Rachel chạm tay vào lưng gã. Chúng tôi thấy rõ rằng gã như lịm người đi khi Rachel hấp thu mẫu ADN của gã...

<Sao rồi?> Cassie gọi vọng xuống. <Không còn nhiều thời gian nữa đâu mấy bồ. Các vị khách của chúng ta ngày càng tới gần rồi đó.>

Tôi nghe thấy âm thanh của những bước chân đạp trên cỏ và cây khô, tiếng va chạm lách cách và tiếng ra lệnh nho nhỏ của các chỉ huy người Trái Đất và Hork-Bajir.

<Bọn chúng còn cách tụi mình chừng hai phút đi bộ.> Tôi nói.

Rachel gật đầu, nháy mắt với tôi bằng một vẻ... láu cá. Rồi nhỏ nhắm mắt lại, tập trung vào việc biến hình thành một Hork-Bajir.

Rachel từ từ biến đổi. Tôi không dám nhìn nhưng buộc phải nhìn. Chuyện này tôi gây cho nhỏ mà.

Bóng tối đang xuống dần trong khu rừng. Mọi thứ bị nhuộm một màu sẫm. Đêm thật sự sẽ đến trong vòng một giờ nữa thôi. Nhưng với đôi mắt diều hâu sắc lẻm của mình, tôi thấy rõ một cảnh tượng kỳ lạ: một gã Hork Bajir đang nhắm mắt, đứng yên; một người Andalite căng thẳng chuẩn bị chiến đấu; một con cọp đang lo lắng nhìn chúng tôi; một con dã nhân động đậy và hồi hộp; và tôi, một con chim đang canh chừng cho tất cả những chuyện này.

Ở giữa chúng tôi là Rachel. Nhỏ đang cao dần lên một cách bất thường so với vóc dáng của một cô gái. Da của nhỏ đang thay đổi, bàn chân thì biến thành chân khủng long có ba ngón. Những cái cựa, vuốt sắc... dần dần nhô ra.

Mắt của Rachel trở nên thon dài như hình một viên đạn. Mắt của nhỏ hẹp dần, hẹp dần... Rachel đã hoàn toàn là một Hork-Bajir. Giờ nhỏ đã trở thành một cái máy xén cỏ biết đi, cao ngoài hai mét và tràn đầy sức lực với tốc độ chết người.

<Xong!> Rachel nói. <Giờ thì mình là Hork-Bajir.>



CHƯƠNG 11


<Mở mắt được rồi đó, Hork-Bajir> Tôi nói với Jara Hamee.

Jara Hamee quay lại và đối diện với... chính anh ta. Giờ thì hai gã Hork-Bajir chính cống đang đứng sừng sững nhìn nhau. Rồi đột ngột điều bất ngờ xảy đến.

"Heeeebrowww..." Rachel bỗng kêu lên, giọng trầm đến mức những lá khô nằm dưới đất cũng rung lên.

"Heeebrooowwww - Uhhh" Jara Hamee cũng đáp lại.

<Trời đất, mấy người làm cái gì vậy?> Marco kêu lên với vẻ hãi hùng. <Lại còn kêu lên chỉ chỗ của tụi mình cho bọn Yeerk nữa sao?>

Xoẹt! Bất ngờ Rachel chém cánh tay đầy những lưỡi dao bén ngót của mình vào không khí. Đòn chém đó chỉ cách Jara Hamee có vài phân. Ngay lập tức Jara Hamee trả đòn với một cú đá bằng cái chân khủng long to tướng của anh ta. Nếu cú đá này mà trúng Rachel, tôi tin là lục phủ ngũ tạng của nhỏ sẽ đi đời hết cho mà coi, may mà cú đá trượt đi trong tích tắc.

Rachel trả đòn, rồi Jara Hamee đánh lại. Ánh sắc của các lưỡi dao bén ngót cứ loang loáng nhưng may mà tất cả những cú ra đòn đều hụt, dù chỉ là hụt trong vài phân sát rạt.

<Lùi lại!> Jake kêu lên. <Ngưng lại ngay.>

Tôi thấy Jake chồm lên, sẵn sàng nhào xuống giữa trận đấu để cản hai cái tên Hork-Bajir điên khùng này lại.

<Jake, bình tĩnh đã nào... mình nghĩ là có khi họ đang chào nhau theo một nghi lễ truyền thống nào đó của người Hork-Bajir thôi mà...> tôi nói.

Hai Hork-Bajir đột nhiên trở nên kiểu cách. Cả hai đi vòng quanh nhau, nhón lên và xoè các cẳng chân ra như thể đo xem ai là người cao hơn.

<Làm ơn đi mà> Marco rên rỉ.<Đâu còn thời gian mà biểu diễn khiêu vũ dữ vậy.>

Marco nói đúng. Tôi đã thấy những ánh sáng lấp lánh của vũ khí thấp thoáng qua các tán lá.

Giờ thì Jara Hamee và Rachel đã bước đến gần nhau và cọ những cái đầu hình rắn của họ vào nhau một cách thân thiện.

<Rachel, bồ cảm thấy ổn không?> tôi hỏi.

<Ơ... mình...> Giọng Rachel có vẻ bối rối, đây là trạng thái thông thường mỗi khi biến hình thành một sinh vật mới. Bản năng của sinh vật mà bạn biến hình sẽ chiếm lĩnh bạn trong một thời gian ngắn. Khi tôi mới biến hình lần đầu cũng bị y như vậy.

<Rachel, tụi mình không còn thời gian nữa đâu.> Jake hỏi rất dịu dàng. <Em đang bị choáng hả?>

<Hơ... hình như vậy nhưng ổn rồi.>

<Jara Hamee, trở vào trong hang đi.> Jake nói. <Núp thật kín đó nha. Mọi người sẵn sàng chưa? Nhớ là phải tránh tất cả những vụ đánh nhau, chỉ chạy thôi đó. Rachel à, em nghe rõ chưa? Không-đánh-nhau!>

<Ừm... được rồi.> Rachel nói vậy nhưng tay lại chém vào không khí. <Cố gắng không đánh nhau.>

<Rachel, bảo trọng nha.> Tôi nói.

<Tui cá là Rachel sẽ nói "tới luôn" nè.> Marco nói nhanh.

Rachel quay cái đầu hình rắn của nhỏ sang Marco, có vẻ như đang cười. <Không dám tới luôn đâu.>

<Oai!> Marco phàn nàn. <Bồ chơi xấu tui nha.>

Bất thình lình bốn gã Mượn xác xuất hiện, súng cầm tay lăm lăm, đi sau chúng còn có hai gã Hork-Bajir nữa.

Bọn chúng đã nhìn thấy Jake, Rachel và tôi, nhưng chúng không thấy Marco.

Ngay lúc đó Marco đu từ đằng sau tới, đạp vào vai một gã Mượn xác làm hắn té sấp. Một gã Hork-Bajir quay lại và lãnh trọn một quả đấm của dã nhân vô giữa mặt, cũng bật ngửa luôn.

<Coi chừng!> Một tên Mượn xác gào lên.

Thốt nhiên từ tư thế của kẻ bị bao vây, chúng tôi biến thành kẻ săn đuổi bọn chúng. Tôi vỗ cánh bay lên, đậu xuống vai Rachel, bám vào xương đòn vai của nhỏ bằng móng vuốt của mình.

<Bồ còn ở đấy làm gì, bay đi chứ.> Rachel bảo tôi.

<Chỉ đi nhờ chút thôi mà. Mình sẽ đi, nhưng không phải vào giờ phút hiểm nghèo này.>

<Được, vậy thì "tới luôn" nha.>

<Tới luôn!> Tôi kêu lên.

Tụi tôi rượt theo bọn chúng. Thân hình Hork-Bajir của Rachel lợi hại thiệt. Nó nhanh nhẹn hết sức luôn. Dù căng thẳng và sợ hãi tràn ngập tim mình tôi cũng phải liều thôi. Ý kiến của tôi, tôi phải chịu hiểm nguy cùng một người chứ mặt mũi nào ở đằng sau.

<Nè, mấy bồ,> Giọng Cassie vọng xuống. <Ngưng chuyện truy đuổi đi, đó là một cái bẫy. Có hai nhóm người đang mai phục chờ mấy bồ ở phía trước đó.>

<Quay lại thôi! > tôi bảo Rachel.

<Tuân lệnh.> Rachel nói rồi quay liền sang hướng khác và chạy. Nhỏ giờ trông như một chiếc xe tăng, với tháp pháo là tôi. Đột nhiên, Rachel vấp lên một rễ cây bách và té lăn cù. Tôi thì văng tuốt vô một bụi cây.

<Tobias, bồ có sao không?>

<Không sao, nhưng...>

Tôi mắc kẹt trong bụi cây này rồi, nếu vùng thoát ra thì tất cả lông vũ sẽ bị vặt trụi mất thôi.

Xoẹt! Xoẹt!

Rachel dùng vuốt chém vào các nhánh cây giải thoát cho tôi. Tôi cố đập cánh bay lên, rồi bất chợt thấy mình quá đà và đang ở trên cao. Tôi thấy Cassie đang ở trên một ngọn cây phía xa.

Tôi nghe tiếng súng nổ phía sau mình.

Đùng! Đùng!...

Một giọng người la lên phía bên dưới.

<Đứng yên, nếu không tao sẽ bắn vô tim thứ hai của mày.>

Tôi nhìn xuống và thấy ba người đàn ông, vũ khí đầy mình, đang bao vây một Hork-Bajir.

Rachel? Không lẽ nào? Hay là Jara Hamee? Chuyện gì đang xảy ra thế này. Rồi đột nhiên tôi thấy một trong ba người đàn ông đó đột nhiên biến hình. Vài giây sau, tôi đã thấy rõ một hình hài Andalite.

Đó là Visser Ba.



CHƯƠNG 12


Người Andalite thứ thiệt luôn luôn có những phản ứng rõ ràng. Nếu họ giận hay lo sợ trông họ rất nguy hiểm, còn bình thường họ rất hoà nhã và đáng yêu. Nhưng với Visser Ba thì hắn luôn luôn ở trong bộ mặt nguy hiểm.

Bề ngoài của hắn luôn toát ra vẻ đanh ác và hiểm độc. Hắn thật sự nguy hiểm. Loại nguy hiểm của cái chết.

<Ai vậy, ai đang là Hork-Baiir vậy?> Tôi hoảng hốt hỏi.

Không có tiếng trả lời.

<À, á, à... Ket Halpak.> Visser Ba nói. <Cô mà cũng dám đào tẩu hả, tiếc thay, đã đến giờ trở về nhà ăn tối rồi.>

Visser Ba hình như chưa bao giờ biết nói nhỏ. Hắn thích nói lớn cho mọi người cùng nghe như một cách để thể hiện quyền lực của mình.

Ket Halpak, hắn gọi Hork-Bajir đó là Ket Halpak, điều đó có nghĩa là hắn đang đối diện với một phụ nữ Hork-Bajir, mà tôi hiểu ngay được rằng đó là Kalashi, vợ của Jara Hamee. Cô ta không chết trong cuộc truy đuổi vừa rồi.

Ket Halpak bị bao vây ở chính giữa. Hai gã Mượn xác súng lăm lăm chĩa vào cô ta và Visser Ba trong lốt Andalite với cái đuôi sấm sét đang vờn. Đôi cuống mắt của Visser Ba đảo qua đảo lại quan sát, chắc hắn tin rằng Jara Hamee sắp xuất hiện.

Phải đánh lạc hướng cho cô ta chạy thôi. Tôi chợt nhớ rằng mình đang ở trên đất của loài diều hâu Swainson. Lạy trời cho bọn chúng có mặt ở đây.

Tôi vỗ cánh bay lên thật cao, 100 m, 140 m, 180 m... Tôi khép cánh lại và lao thẳng xuống như một máy bay rơi, lao thẳng về hướng Visser Ba.

<Kéééttt... > Tôi ráng sức kêu lên thật to. Nếu bọn diều hâu Swainson có ở quanh đây chúng hẳn phải nghe thấy tiếng kêu của tôi. Bản năng hiếu chiến để bảo vệ lãnh địa của mình sẽ buộc chúng phải xuất hiện để tấn công tôi.

Còn nếu chúng "vắng nhà", hoặc tôi sẽ tan xác dưới mặt đất hoặc bị bọn Mượn xác bắn hạ.

Có tiếng vỗ cánh sột soạt trong các bụi cây.

Tụi diều hâu Swainson.

Chưa bao giờ tôi nhẹ nhõm như thế khi thấy các đối thủ của mình.

Bọn Swainson túa ra khắp nơi. Visser Ba la lên. <Coi chừng bọn Andalite biến hình,> hắn bối rối chỉ về hướng có vài con Swainson đang vỗ cánh bay tới.

Hai gã Mượn xác giơ súng lên. Visser Ba nhìn theo hướng súng, đợi xem kết quả.

<Tôi là bạn của Jara Hamee,> tôi nói nhanh với người phụ nữ Hork-Bajir. <Chuẩn bị chạy nha.>

Tôi giương móng vuốt của mình ra, sắc nhọn hơn bao giờ hết... tới nè!

Đôi móng vuốt của tôi sợt qua trên đầu Visser Ba, bứt một cuống mắt rời ra.

<Aaaa... > Visser Ba gầm lên, đau đớn.

<Chạy đi.> Tôi nói với cô nàng Hork-Bajir.

Đùng! Đùng!... Chúng tôi lao ra khỏi chỗ hỗn độn đó, Ra! Ra! Ra!...

Cô nàng Hork-Bajir phóng như điên, còn tôi thì vỗ cánh như thể đây là lần cuối cùng được bay. Cuộc đời tôi phụ thuộc vào lần bay này đây. Lên! Lên nữa! Lên...

<Bọn Andalite rác rưởi!> Tôi nghe tên Visser Ba gào lên.

Nhưng giờ thì tôi và cô nàng Hork-Bajir đã cao bay xa chạy rồi, tôi sướng phát điên lên sau cuộc đào thoát hiểm nghèo vừa rồi, tôi muốn hét lên.

<Ha ha ha...>



CHƯƠNG 13


Jara Hamee và Ket Halpak gặp lại nhau trong hang, mừng mừng tủi tủi trông thật cảm động. Còn tụi tôi thì mệt, sợ, bối rối lẫn lộn tùm lum. Chẳng phải tụi tôi vừa kết thúc một cuộc rượt đuổi bán sống bán chết là gì...

Hai vợ chồng Hork-Bajir kia mừng theo kiểu của họ, không có chuyện ôm chầm lấy nhau đâu. Nghĩ thử coi, nếu mình mẩy bạn toàn là dao gươm lỉa chỉa thì làm sao mà ôm nhau được. Ket cứ sờ hoài vào vết thương do Jara tự tạo ra.

<Đến lúc tụi mình phải đi rồi đó.> Rachel nhắc, nhỏ vẫn còn ở trong lốt người Hork-Bajir. <Nếu mình không phải về nhà thì chắc mình ở luôn tại đây để nghỉ ngơi cuối tuần.>

<Thôi đi Rachel, mẹ bồ đang ngóng bồ vì cái vụ giải thưởng Parkard đó> Tôi nói.

Tự nhiên tôi thấy mọi người im lặng, hình như ai cũng biết nhưng ai cũng muốn giấu tôi chuyện đó.

<À... chuyện đó đâu phải là quan trọng> Rachel nói, mắt nhìn xuống đất.

<Giờ tính sao với những người Hork-Bajir đây?> Jake hỏi. Mặt cậu ta có mấy vết trầy sướt rướm máu. Lúc tôi đang giải cứu Ket thì các bạn của tôi phải hỗn chiến ít nhiều gì đó với bọn Yeerk. Chẳng ai bị thương cả, nhưng tôi lại cảm thấy mình vô dụng vì không giúp ích được gì cho bạn bè lúc nguy hiểm nhất.

<Mấy bồ về đi, mình sẽ xem chừng hai vợ chồng Hork-Bajir này cho.> Tôi nói.

<Bồ làm sao thức canh suốt đêm được> Rachel phản đối.

<Sao vậy? Mình chỉ việc đậu trên một cành cây trước hang thôi mà, đâu có gì là không ổn?>

<Được, tôi cũng ở bên cạnh bạn> Ax nói xen vào.

<Chúng ta bước ra ngoài hang và bàn về chuyện này đi> Jake nói. Sau đó cậu ta quay sang Jara và Ket <Các bạn cứ ở yên trong hang cho đến khi chúng tôi đến, nghe!>

"Các bạn tính làm gì với chúng tôi?" Jara hỏi.

<Ừm... chúng tôi cũng chưa biết nữa, Jara à> Jake trả lời dịu dàng.

"Chúng tôi fellana, chúng tôi cảm ơn..." Ket nói.

Ra đến bên ngoài, tụi tôi bắt đầu hoàn hình. Còn tôi và Ax thì canh chừng.

Jake hỏi "Mình tính sao về Ket và Jara đây?"

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện. Tôi bay trước thăm dò. Ax dẫn đầu, bảo vệ cho cả nhóm.

"Nếu chúng ta đưa hai người Hork-Bajir này ra trước truyền hình và nói về chuyện bọn Yeerk đang xâm lăng Trái Đất thì sao? Ắt mọi người sẽ tin chúng ta." Rachel nói.

"Làm sao chúng ta biết được ai trong giới báo chí hay truyền hình chưa trở thành nô lệ của bọn Yeerk?" Cassie hỏi. "Làm thế chẳng khác nào chỉ chỗ giúp cho bọn chúng."

"Làm sao hả? Đơn giản thôi, chúng ta sẽ mướn cho họ một căn hộ, kiếm việc làm cho họ..." Marco hài hước.

Tất cả tụi tôi cười, mà thật ra thì chúng tôi cũng không biết phải làm sao nữa.

<Có lẽ họ là những người Hork-Bajir duy nhất được tự do trên suốt dãy ngân hà này> Ax nói.

"Giống như các loài bị tuyệt chủng vậy, họ là niềm hy vọng của một dân tộc Hork-Bajir mới." Cassie trầm ngâm nói.

"Trời ạ, Cassie" Marco kêu lên "Làm ơn đừng đem sinh thái học vào đây được không? Mọi chuyện đâu có đơn giản như một cặp chim cú hay cá voi?"

<Thôi ngừng lại ở đây nha các bạn> Ax nói. <Chúng ta đã ra tới bìa rừng rồi.>

Mọi người đứng lại. Mọi thứ ngổn ngang trong đầu tụi tôi, kể cả chuyện muốn chạy ù về nhà ăn tối trong vòng tay bố mẹ nữa.

"Cassie nói đúng" Jake nói "Họ đúng là những sinh vật còn lại duy nhất của một loài kể như đã bị tuyệt chủng."

"Tìm cho họ một chỗ ẩn nấp. Họ sẽ sinh con đẻ cái và tạo dựng một cuộc sống mới." Cassie nói.

"Đây là Trái Đất, tìm cho ra một nơi an toàn dành cho người vũ trụ hơi bị khó đấy"> Marco nói.

<Có đó, có một nơi như vậy.> Tôi nói.

Tất cả mọi người ngước lên nhìn tôi.

"Ở đâu?" Rachel hỏi.

<Mình biết một chỗ trên núi, có một thung lũng, nhiều hang động, có suối... nhưng rất kín đáo.>

Hình ảnh của nơi đó hiện ra mồn một trong đầu tôi. Từng chi tiết một cứ hiển hiện trong đầu tôi như là tôi đã từng sống ở đó vậy. Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra cảnh hai vợ chồng Hork-Bajir nọ sống ở đó nữa.

<Mình sẽ mang họ lên đó> Tôi nói.

"Tụi mình không có kế hoạch gì tốt hơn đúng không? Vậy thì đồng ý chuyện này nha" Jake kết luận.

"Vậy thì bây giờ tất cả chạy về nhà và bịa ra một chuyện gì đó cho chuyện về trễ với ba tui nè." Marco nói. "Ngày mai tụi mình sẽ thảo luận tiếp về cái chốn địa đàng cho cặp Adam và Eva người Hork-Bajir này."

Marco nói đúng đó. Nơi đó đúng là một vườn địa đàng, mọi thứ giống một giấc mơ. Chỉ duy có một điều rắc rối, đó là tôi chưa hề biết nơi đó ở đâu. Tôi cũng không hiểu tại sao hình ảnh về nơi đó cứ ập về và tôi không cưỡng lại được chuyện phải nói ra. Tôi chẳng biết phải giải thích ra sao nữa....



CHƯƠNG 14


Từ khi là chim, tôi vẫn thường hay ngủ trên các cành cây qua đêm. Nơi quen thuộc của tôi là một cành cao, ẩn trong các tán lá của một cây sồi to.

Cành cây đó giấu được tôi khỏi các loài thú săn mồi ban đêm. Bọn gấu, cáo và sói cứ dò dẫm suốt đêm. Thật ra chúng không làm tôi lo lắm, có đứa nào biết leo cây đâu.

Nhưng tôi phải dè chừng mấy con gấu vì thỉnh thoảng tụi nó có thể săn đuổi bằng cách leo trèo, dù chậm chạp. Nhưng thông thường thì tôi cũng nghe thấy tiếng động trước khi chúng đến gần.

Tôi ngán nhất là mấy con cú. Dĩ nhiên cú thì không thích ăn diều hâu đuôi đỏ, tụi nó ăn chuột là chủ yếu nhưng tôi cũng hơi ớn vì tụi nó là thứ dữ thiệt tình vào ban đêm.

Ban ngày thì tôi làm đại ca vì nhìn xa, nghe thấu... thậm chí là săn mồi thuộc hàng bậc nhất nhưng ban đêm thì tụi cú làm trùm hết luôn. Tụi nó nhìn cảnh vật ban đêm như thể mắt của tụi nó có gắn đèn điện vậy, mọi vật rõ mồn một. Hơn nữa, tụi nó bay êm như ru, săn mồi cũng êm ru.

Tụi cú này chính là thứ luôn làm tôi căng thẳng.

Nhưng đôi khi có những đêm nghe thấy tiếng động săn mồi của những loài vật đó, ngoài nỗi sợ, tự nhiên tôi cảm thấy thèm được làm người, thèm được ngủ trong mái nhà của mình, vì hai lẽ:

Thứ nhất, ban ngày, khi tôi là con diều hâu đầy quyền lực, tôi bay cao và tận hưởng mọi thú vui của mình. Không con người nào có thể hiểu được cái khoan khoái của việc được các luồng gió bốc mình lên cao, mặt trời ấm áp, nhìn thấy tất cả nhỏ dần, nhỏ dần...

Vâng, đó là thiên đường của tôi.

Nhưng... điều thứ hai, vào ban đêm, khi tôi đứng một mình trên cành cây, nhìn đêm tối với mặt trăng lạnh lẽo và lắng nghe tiếng động của những cuộc săn giết của muôn loài ban đêm, mọi thứ ác mộng - ác mộng của riêng tôi lại hiện về.

Nhưng đêm nay thì khác, tôi đứng trên một cành cây khác gần cửa hang và canh gác cho các Hork-Bajir. Tôi ở cách xa cái chốn an toàn của mình để bảo vệ sự an toàn cho kẻ khác. Tôi đứng im lặng, lắng nghe mọi thứ.

Giờ này thì Cassie, Marco, Jake, Rachel... đang ngủ trên giường, đắp chăn thật ấm và tiếng đồng hồ cứ tích tắc bình yên trong giấc ngủ.

Còn tôi thì nghe thấy những thứ tiếng khác...

Bất ngờ Ax xuất hiện. <Chào Ax> tôi nói.

<Ủa, Tobias, bạn nghe được tiếng động của tui à? Tôi nghĩ là mình đi êm lắm rồi đó.>

<Dĩ nhiên với bồ là đã êm lắm rồi nhưng với mình thì khác>

<Được> Ax nói như thể đang cười <Để hôm nào mình phải êm đến mức bạn bất ngờ mới thôi>

Thỉnh thoảng thật là ấm lòng khi có Ax trò chuyện vài câu vào ban đêm. Bọn thú trong rừng ban đêm chỉ có tìm và diệt thôi chứ chẳng thèm nói năng gì cả.

<Hai người bạn Hork-Bajir của chúng ta chắc ngủ yên rồi> tôi nói <Họ nói chuyện nhiều lắm nhưng thỉnh thoảng nói xen vài thứ tiếng người Trái Đất vào ngôn ngữ của họ, tại sao vậy?>

<Người Hork-Bajir chưa bao giờ là một sinh vật thông minh cả> Ax nói, vẻ hiểu biết <Ngôn ngữ của họ chỉ gói gọn trong khoảng 500 câu mà thôi, hồi đó tôi học ở trường nên biết vậy. Có lẽ bọn Yeerk đã bắt chúng tập một vài từ của Trái Đất để làm quen...>

<Mình không có ý định nghe lén nhưng tiếng nói của họ cứ vẳng vào tai. Mình nghe được họ hay nói từ kawatnoj, từ đó có nghĩa gì vậy?>

<Tôi cũng không biết nữa> Ax nói <Tôi không học nói tiếng Hork-Bajir. Có lẽ mai tôi sẽ hỏi họ từ ấy nghĩa là gì.>

<Thôi đi, mình thấy hình như họ không thích người Andalite đâu.>

<Không thích á? Chúng ta cứu họ khỏi bọn Yeerk, liều chết vì họ để rồi bây giờ họ không thích chúng ta?> Ax nói với vẻ giận.

<Có khi bọn Yeerk đã làm chủ họ quá lâu nên tạo thành tập tính ghét người Andalite nơi người Hork-Bajir cũng nên.> Tôi nói, cố xoa dịu Ax.

<Có lẽ vậy, bọn Yeerk ghét chúng tôi cũng phải thôi vì người Andalite chúng tôi sẽ tiêu diệt bọn chúng, dĩ nhiên là với sự giúp sức của người Trái Đất các bạn.>

Tôi cười, Ax là vậy đó, luôn luôn kiêu hãnh về dân tộc của mình.

<Tôi sẽ tuần tra một vòng> Ax nói <Cho tới giờ thì không có gì là bất thường hết, bạn có nghĩ rằng hai Hork-Bajir này sẽ bình yên khi trú ẩn ở nơi bạn nói không?>

Tôi không trả lời. Cầu cho cái nơi mà tôi nghĩ tới đó là có thật <Ax à, có khi nào bạn bị một ý nghĩ hay hình ảnh xẹt vào trong đầu mà mình tin tưởng vào nó một cách kỳ lạ không?>

<Tôi chưa từng gặp chuyện này> Ax trả lời.

<Có cái gì đó rất bí ẩn trong đầu tôi, vì...>

Bọn Taxxon đến.

Rõ ràng tôi nghe thấy tiếng bọn chúng đang mò mẫm trong rừng, bọn nô lệ tàn ác của bọn Yeerk. Tôi nghe rõ ràng bọn chúng đang lần từng cái chân gớm ghiếc của chúng trên nền đất. Ax cũng nghe thấy.

<Tobias!> Ax kêu lên, giọng thảng thốt.

<Bọn Taxxon đó, chúng đang đến đây> tôi nói.

<Tôi biết tại sao bọn chúng đến được đây rồi,> Ax nói <Bọn này ngửi được mùi của các sinh vật có máu và ngửi được mùi của các Hork-Bajir. Tôi nghĩ phải có đến một chục Taxxon.>

Ax ngước lên nhìn tôi, giải thích thêm <Bọn Taxxon có biệt tài đánh hơi thịt của động vật sống cách cả hàng cây số khi chúng được cho ngửi mùi thịt làm mẫu, giống như loài chó ở Trái Đất vậy. Tuy nhiên, bọn chúng không phải là đối thủ của các Hork-Bajir. Mỗi khi bọn chúng đi đâu thì luôn phải có một mớ Hork-Bajir theo sau.>

<Có thể đánh lạc hướng bọn chúng được không?> Tôi hỏi.

<Đừng có mơ.> Ax quả quyết.

<Vậy thì mình phải chuyển các Hork-Bajir tự do đi liền, mình sẽ đánh thức họ dậy và đi ngay trước khi bọn Taxxon đến... nhưng Ax nè, bồ làm ơn chạy đi báo cho Jake biết liền nha.>

<Tôi sẽ làm ngay, nhưng làm sao biết bạn ở đâu khi bọn mình quay lại?> Ax hỏi.

<Bồ đã từng biến hình thành chim rồi mà, chim cắt, chim ưng, chim ó... con gì cũng được, miễn là chim ăn thịt vì tầm nhìn của chúng rất siêu, mình sẽ chạy về hướng núi.>

Chạy về hướng núi cùng với hai Hork-Bajir nặng nề, nghe thì hay nhưng công việc trước mắt thì chua quá. Nhưng tôi là một loài săn mồi, tôi là một trong những loại chim săn mồi ngầu nhất, tôi phải làm cho được công việc này thôi.



CHƯƠNG 15


<Jara Hamee, tụi mình phải đi liền mới kịp.> tôi nói ngay sau khi Ax băng mình vào bóng đêm.

Jara Hamee ló cái đầu hình con rắn hết sức kỳ lạ của mình ra khỏi lùm cây, mặt có vẻ lo sợ "Chuyện gì vậy?"

<Tụi Taxxon đang đánh hơi mùi của anh kìa.>

Thiệt tình là tôi thấy mặt Jara Hamee dường như tái đi, mắt anh ta mở lớn vẻ kinh hãi.

"Taxxon!" Jara Hamee thốt lên, rồi quay ngoắt vào trong hang kéo Ket ra.

Trong bóng tối, tôi chẳng làm sao mà phân biệt được ai là Jara Hamee còn ai là Ket nữa.

"Trời tối quá!" Ket nhìn quanh nói.

<Đành vậy, nhưng không có cách nào ngăn bọn Taxxon lần ra chỗ này hết nên chúng ta phải đi thôi.> Tôi nói cứng vậy dù cũng chưa biết phải đi đâu.

Rừng tối om làm tôi chẳng phân biệt được đâu là đâu. Tôi thất vọng với tầm nhìn của mình ban đêm, mà cũng thất vọng với khả năng nhìn của người Hork-Bajir luôn.

Tôi cứ di chuyển, đành để mặc cho các lông đuôi của mình tơi tả khi vướng vào các bụi cây gai. Phải chi mà tôi được bay vèo lên thì hay biết mấy nhưng đâu có bỏ mặc Jara và Ket được, họ đâu có cánh như tôi.

Chung quanh tối như mực, khiến bạn đi và va đầu vào một cái cây nào đó mà không hay - có thấy gì đâu - cứ phải lần mò như người mù vậy.

Tôi nhảy lên, bám vào nhánh sừng trên vai của Jara, giống như tôi từng đậu trên vai của Rachel vậy. Càng lúc chúng tôi đi dường như càng chậm hơn mà cũng chưa thoát ra khỏi vùng truy đuổi của bọn Taxxon là bao xa nữa.

"Đi hướng nào, chúng ta đi hướng nào đây?" Jara hỏi.

<Ơ... cũng chưa rõ nữa.> Tôi gù gù trong miệng <Chắc chắn tôi sẽ nghĩ ra chuyện phải đi đến đâu nhưng bây giờ thì cứ đi đại đi.>

Jara sững lại, quay đầu nhìn tôi.

<Cứ đi đi Jara, chắc chắn sẽ có một giọng nói nào đó vang lên trong đầu tôi và bảo tôi nên đi đâu.> Tôi nói.

"Giọng nói, giọng nói nào?" Jara hỏi.

Tôi không nhìn được vẻ mặt của Jara, có trời mà biết được thế nào là sự diễn cảm của người Hork-Bajir, tuy vậy, tôi có thể cảm nhận được sự lạ lùng trong mắt Jara.

"Jara và Ket đi đến vũng của bọn Yeerk, khi con sên bò ra, Jara và Ket cũng nghe được một giọng nói vang lên trong đầu của Jara và Ket bảo 'chạy đi, chạy đi'. Đó là một giọng nói vang lên trong đầu." Jara nói.

Tôi né qua một bên, vừa kịp lúc để tránh bị hất nhào xuống đất bởi một nhánh cây.

<Jara nói sao? Cả hai người đều nghe trong đầu mình vang lên tiếng giục là phải chạy đi hả?>

"Đúng vậy, giọng nói vang lên trong đầu bảo Jara và Ket là 'Chạy đi. Chạy đi để tìm tự do'. Jara và Ket đều nghĩ là làm sao biết đường mà chạy thì lúc đó giọng nói lại vang lên 'Sẽ có một người dẫn đường'. Thế là Jara và Ket chạy liền."

<Cái gì?> Tôi hỏi.

"Giọng nói trong đầu bảo chạy..."

<Không phải, cái vụ người dẫn đường đó mà...!>

"Đúng vậy, giọng nói trong đầu cứ vang lên, nói rằng 'sẽ có một người dẫn đường'."

<Ý nói là tôi hả? Trời ơi...> Tôi kêu lên.

Jara không trả lời. Nói chuyện trôi chảy với người Hork-Bajir là một điều khó khăn vì họ không có khiếu về ngôn ngữ. Chính vì vậy họ không phải là một chủng tộc thượng đẳng trong vũ trụ.

Nhưng tôi thật tình bị choáng váng. Tự nhiên tôi "bị" bay vòng vòng, không định hướng được là mình đi đâu, rồi lại thấy hai người Hork-Bajir chạy trốn. Tôi "bị" cứu họ. Trong khi đó, cả hai người Hork-Bajir này lại tự nhiên "bị" có một ý nghĩ chạy thoát. Tất cả mọi thứ đó quá lạ thường đến mức khó chịu. Có một sự sắp xếp bí ẩn nào đó. Chậc, tôi bắt đầu bực mình và không thích ý nghĩ này một chút nào hết rồi nè.

<Ngừng đi, ngừng ở đây nè.> Tôi nói với cả hai người Hork-Bajir.

Cả hai sinh vật vũ trụ to kềnh càng kia dừng lại. Họ đứng bất động trong bóng đêm và chờ nghe tôi nói.

"Bây giờ chúng tôi phải chạy hả?"

<Không.> Tôi nói.

"Nhưng... bọn Taxxon đang tới mà."

<Phải rồi, tôi biết rồi>

"Vậy chạy há?"

<Khoan, tôi phải tìm ra lời giải cho một chuyện> Tôi nói <Ngừng một chút xíu thôi để tôi suy nghĩ đã.>

Ngay cái lúc mà tôi nói chữ "suy nghĩ" - là tự nhiên tôi thấy mình không còn ở tại khu rừng đó nữa. Tôi bị dẫn đến một nơi nào đó thật lạ lùng - bằng một quyền năng nào đó.

Tôi thấy mình trôi bồng bềnh, giống như đang trôi trong không khí vậy, mà cũng không phải là không khí nữa. Một nguồn ánh sáng màu xanh dương pha xanh lá cây toả sáng. Tôi không thể biết được là nguồn ánh sáng đó đến từ đâu nhưng nó toả sáng cho khắp nơi.

Chỉ có một điều tôi hiểu được rằng tôi "bị" đưa đi đến một nơi nào đó, khác xa nơi khu rừng tôi đang đứng.

CHÀO TOBIAS, CHÚNG TA LẠI GẶP NHAU RỒI.

Một giọng nói rất lớn, vang động nhưng không đinh tai nhức óc, mà nó tràn ngập trong suy nghĩ của tôi, tràn ngập cơ thể tôi. Lông vũ của tôi dựng ngược cả lên, còn da gà thì nổi suốt từ đầu đến chân.

CHÂN CỦA TÔI?

Tôi giật mình và nhận ra rằng tôi đang ở trong cơ thể của mình - cơ thể con người.

Tôi nhìn xuống và không thể tả xiết cảm giác đó. Tôi đang ở trong chính thân thể ngày xưa của mình. Tôi không còn mang cái đuôi đỏ - tôi là người mà...

Những gì thuộc về người hoàn thiện đến mức tôi bàng hoàng. Đôi tay của tôi nơi từng là cặp cánh, đôi chân chỗ từng là cái đuôi, cái miệng từng là cái mỏ...

Nghe đến đây, chắc bạn nghĩ rằng tôi "tưng" rồi phải không? Nhưng những ánh sáng đó cứ chớp tắt và cho tôi thấy song song cả hai cơ thể chim và người mà tôi đã từng ở trong đó.

Tụi tôi đã chứng kiến được quá nhiều điều dị thường, hơn bất cứ người Trái Đất nào được thấy. Chúng tôi từng thấy một Hoàng tử người Andalite chết tại một công trường bỏ hoang. Tôi cũng thấy được bọn Yeerk với các nô lệ của chúng như là bọn Hork-Bajir, bọn Taxxon, bọn Gedd... Tôi cũng đã gặp giống người Chee, một loại người máy cực kỳ tinh xảo. Tôi cũng đã thấy cái vũng quái dị của bọn Yeerk và đã từng chu du trên một tàu không gian của bọn chúng.

Nhưng tôi hiểu điều tôi được thấy, được chứng kiến và "bị" sắp đặt trong đó chỉ bắt đầu với một loại người duy nhất - quyền năng nhất dãy ngân hà mà tôi được biết. Đó là người Ellimist.

"Người Ellimist" tôi thốt lên bằng chính cái miệng người của mình.

Và rồi một màn sương mù màu ngọc lam phủ lấy tôi. Tôi thấy một con chim săn mồi đang lao đến tôi. Đó là một loại chim nửa diều hâu, nửa đại bàng... Con chim có cái bụng màu trắng như tuyết, cái lưng màu đỏ gụ và cái đuôi thì xoè ra với đủ màu sắc. Nó bay tới và ngưng giữa không gian đó.

PHẢI RỒI, TOBIAS, CHÍNH LÀ NGƯỜI ELLIMIST.

Con chim dường như cười và cả đám sương mù màu ngọc lam đó như cũng cười theo.

"Ông thật giỏi biến hóa. Không bao giờ chúng tôi có thể biết được hình dạng thật của ông, mỗi lúc ông một khác."

Con chim cười, đừng có hỏi tôi là tại sao tôi biết được nó cười nha, dáng vẻ của nó cho tôi cảm giác đó nhưng tôi biết đó là một cảm giác hết sức chính xác.

Người tôi nôn nao. Tôi nhìn xuống cơ thể người của mình, một cơ thể từng là chim, từng là người.

"Ông muốn tôi làm gì? Hay ông muốn gì ở tôi?"

TA CÓ VIỆC CẦN CẬU LÀM.

"Đưa tôi vào chuyện hằm bà lằn của hai người Hork-Bajir đó hả ? Những chuyện kiểu này tôi đâu có muốn."

Người Ellimist chuyển dần dần từ dạng chim sang người, nhưng cũng không hẳn là người. Ông ta là người nhưng lại có đôi cánh. Và khi ông ta nói, tiếng nói phát ra từ miệng của ông ta như người vậy.

"Đã một lần ta đưa các cậu vào một tình thế đặc biệt để các cậu có thể thoát khỏi hiểm nghèo. Ta đã tìm cách để giúp các cậu mà không phạm luật của người Ellimist. Còn giờ thì cậu ở trong một tình cảnh khác, cậu đang cứu giúp hai người Hork-Bajir. Hai người đó cũng cần được giúp như các cậu ngày xưa thôi."

"Ông đang cố gắng giúp cho một chủng tộc Hork-Bajir mới hình thành, một loài Hork-Bajir tự do?"

Người Ellimist cười, gật đầu.

"Nhưng ta vẫn không can thiệp trực tiếp vào việc này, Tobias, và chính vì vậy ta cũng không chắc là cậu có làm thành công hay không. Có khi cậu sẽ chết và có khi cuộc trốn chạy này là vô ích."

"Chán quá, mà tại sao lại là tôi, tôi có phải là Người Dơi hay Người Nhện gì cho cam?"

Bất chợt người Ellimist nghiêm mặt.

"Tobias, cậu đang ở điểm khởi đầu, cậu có thể làm thay đổi tiến trình lịch sử thì tương lai của toàn dãy ngân hà."

Tôi cảm thấy mình thật quan trọng. Mà cái sự quan trọng đó lại bự đến mức tôi muốn bẹp dí vì nó.

"Ông muốn tôi giúp họ?" Tôi hỏi người Ellimist.

"Dĩ nhiên rồi, ta muốn cậu giúp. Mọi chuyện rất đơn giản trong tầm tay của cậu. Hoặc vũ trụ này sẽ sinh sôi nảy nở nhờ công việc của cậu, hoặc sẽ bị hủy diệt mãi mãi - tuỳ theo sự chọn lựa của cậu."

Tôi nhìn trừng trừng vào người Ellimist, đến độ tôi có thể thấy được bóng mình trong mắt của ông ta.

"Ông muốn tôi dẫn những người Hork-Bajir này đến cái nơi mà ông vẽ ra trong đầu tôi chứ gì? Được rồi, tôi nhận lời, nhưng tôi muốn là khi xong việc tôi phải được giúp trở lại."

"Cậu muốn gì, Tobias?"

"Ông biết tôi muốn gì mà, tôi muốn được hoàn hình người." Tôi nói, giọng gần như nghẹn ngào.

"Rồi, rồi... Ta hiểu cậu rồi." Người Ellimiist cười có vẻ bí ẩn.

Rồi đùng một cái, tôi thấy mình trở lại lốt diều hâu đáng ghét - DIỀU HÂU CHỨ KHÔNG PHẢI NGƯỜI TÍ XÍU NÀO HẾT - Tôi lại ở cái khoảng rừng đen tối khi nãy với hai người Hork-Bajir đang lo lắng và hiểm họa đang ở đằng sau.



CÒN TIẾP

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro