Animorphs #13 - Đổi Lốt (2)
#13 THE CHANGE
PHẦN THƯỞNG CHO LÒNG DŨNG CẢM
CHƯƠNG 16
Đó là một đêm thật dài. Dài khủng khiếp, tôi dám đảm bảo với bạn như vậy đó. Thậm chí cả hai vợ chồng Hork-Bajir nọ cũng có vẻ cực kỳ mệt mỏi khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên của bình minh ló dạng.
Suốt cả đêm đó, tôi thấp thỏm chờ kết cục bi thảm của mình là bị vây gọn trong vòng vây của bọn Taxxon, cùng với hai sinh vật Hork-Bajir nặng nề và đang sợ hãi.
Còn "bịnh" hơn nữa là phải lo đối mặt với Visser Ba trong một dạng biến hình độc ác và kinh tởm nào đó của hắn. Mà vậy đã phải xong đâu. Tôi lại còn quá nhiều kẻ địch rất riêng của mình trong rừng nữa.
Tôi luôn phải dáo dác tìm xem có mối hiểm họa nào đang tới từ những con chim săn mồi hay loài thú nào đó đang coi tôi là bữa nhắm đêm hay không.
Nhưng tôi đang đậu trên vai của Jara, một sinh vật mà bất cứ loài săn mồi ban đêm nào nhìn thấy cũng ớn lạnh hết.
Ở một chỗ tụi tôi đi qua, một cặp sói trợn trừng nhìn, rồi lùi ra xa vài chục mét, như thể thấy ma lần đầu trong đời sói vậy.
Chó sói rất thông minh. Tuy tụi nó chẳng biết Hork-Bajir là cái giống gì nhưng chúng thừa biết là không nên dây vào thì hơn...
Mấy con nai tội nghiệp giật mình phóng ra xa chỗ tụi tôi. Cú cũng nói lời tạm biệt. Mấy con cáo lượn lờ ở xa xa, còn mấy con gấu thì đứng đờ ra nhìn...
Chứ còn gì nữa, từ nhỏ tới lớn có bao giờ chúng được thấy những sinh vật nào dữ dằn như các Hork-Bajir này đâu?
Thậm chí, tôi còn phải dòm chừng coi Ket và Jara có dẫm phải con vật nào dưới chân không nữa...
<Dừng, dừng lại đi!> Tôi la lên, khi thấy dưới bàn chân của Ket một con vật đáng sợ nhất của rừng hoang.
"Bọn Yeerk hả?" Jara hỏi, mặt mày đầy vẻ cảnh giác.
"Taxxon?" Ket hỏi và xớn xác nhìn quanh.
<Thưa hai anh chị, con vật này còn đáng sợ hơn những thứ đó nữa, đó là một con chồn hôi. Làm ơn để nó biến đi, đừng ai nhúc nhích cục cựa gì hết nha.>
"Ha... con thú nhỏ, nó không làm chết Jara Hamee được đâu."
<Còn tệ hơn cái chết nữa kìa. Nó sẽ làm cho anh điêu đứng tới mức nếu được chết coi bộ còn sướng hơn.>
Ba chúng tôi dừng lại nghỉ một chút.
Tôi không biết là mình đã đi được bao xa trên mặt đất. Nếu là đang bay thì tôi đã biết mình đi được tới đâu rồi...
Trời đã bắt đầu sáng.
Hai vợ chồng Hork-Bajir đã vấp chân mấy lượt, trông thất thểu quá chừng, còn tôi thì đói meo.
<Mấy bạn có cần ăn chút gì không?> Tôi hỏi hai người Hork-Bajir.
"Có." Jara trả lời và liền đó anh ta bước tới bên một cái cây, với hai tay kéo cành xuống và dùng những lưỡi dao bén ngót nơi cùi chỏ cắt một phần ngọn, rồi chặt nó ra thành từng miếng nhỏ, hay gọi là khoanh cũng được, rất đều đặn.
<Anh ăn mấy thứ này hả?> Tôi hỏi.
"Đúng vậy."
Miệng Jara nhai nhóp nhép, còn mắt thì có vẻ xa xăm. "Khi Jara còn nhỏ, Jara ăn Kanver, Lewhak, rồi ăn cho lớn với Fit fit."
<Mấy cái tên đó chỉ những loại cây hả?>
"Ngon hơn cây." Ket Halpak nói.
"Hờ, đúng là ngon hơn mấy cái cây này." Jara nói.
Rồi như sợ tôi giận về chuyện chê mấy cái cây của Trái Đất không ngon, Jara và Ket lật đật khen. "Mà cây của Trái Đất ăn cũng ngon." Jara nói.
"Ờ, đúng rồi, cây của Trái Đất cũng ngon nữa." Ket nói.
Đột nhiên một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu tôi.
Tôi hỏi luôn. <Jara, Ket, vậy mấy cái vuốt sắc và dao... ơ... tôi gọi là dao cho dễ hiểu, gắn vào trong người các bạn là để làm gì?>
Ket Halpak đứng thẳng lên.
Giờ thì đối với tôi Ket cao như một tòa nhà chọc trời vậy.
Ket chỉ vào cùi chỏ của mình. "Để cắt thức ăn." Rồi chỉ vào cổ tay. "Để gặt mùa." Chỉ xuống đầu gối với lưỡi dao bén ngót chìa ra. "Để xới đất."
<Và để hái những loại cây thấp, đúng không?> Tôi tiếp lời. <Mỗi loại vuốt và dao trên người các bạn đều có công dụng riêng giúp thu hoạch mùa màng và kiếm thức ăn hả?>
"Đúng vậy."
Ket ngồi xuống đất và bắt đầu nhai một khoanh cây khác.
<Vậy mấy thứ vuốt với dao này hổng phải là vũ khí để chiến đấu với kẻ thù, hay để giết những loài thú khác sao?>
Jara nhìn thẳng vào tôi.
"Hork-Bajir không có kẻ thù nào hết. Hork-Bajir cũng không giết các loài vật. Chỉ có bọn Yeerk mới giết. Bọn Yeerk giết người Andalite, người Andalite giết bọn Yeerk, chỉ có người Hork-Bajir chết mà thôi."
<Tôi hiểu tại sao bọn Yeerk lại chọn các bạn rồi, các bạn giống như được vũ trang vậy. Một khi bọn Yeerk rúc vô đầu điều khiển, các bạn thật sự là những cỗ máy giết người trong khi các bạn chỉ là loài ăn thực vật.>
Hai người Hork-Bajir không nói gì nữa, họ ngồi dựa vào nhau và tiếp tục ăn.
<Hơ... mấy bạn cứ ăn đi, tôi cũng phải... ơ, kiếm cái gì bỏ bụng mới được.>
Ket giơ một khoanh cây đưa cho tôi. "Ăn cùng chúng tôi đi."
Tôi mà ăn được thì đâu còn gì để nói. Cứ thử nuốt mấy khúc cây đó coi, không mắc nghẹn mà chết là may.
<Cám ơn nha, nhưng tôi phải tìm thứ khác thôi.>
Thật khó mà diễn tả cho họ hiểu được là tôi phải kiếm loại thức ăn gì và ăn ra sao...
Bạn biết đó, tôi đã hết thấy ngại ngùng vì mình là một con chim săn mồi, là loài ăn thịt rồi, nhưng giờ đây bên cạnh tôi, những người Hork-Bajir có vẻ ngoài đáng sợ này lại không khác gì mấy con nai.
Trông họ chỉ khổng lồ thế thôi chứ rất là ngờ nghệch với mấy cái gạc, sừng khổng lồ mọc trên người...
Họ chỉ là những nạn nhân, nạn nhân của vẻ ngoài hung hăng của họ. Chính vì vậy mà họ bị kẹt trong cuộc chiến của loài Yeerk với những loài khác trong vũ trụ này. Họ trở thành những kẻ đáng thương.
Không ít lần tôi và các bạn tôi đã phải đối diện với các Hork-Bajir. Những người này đã suýt giết chết tôi hoặc các bạn của tôi. Tôi cũng từng ghét và căm thù loài Hork-Bajir, nhưng giờ thì tôi thấy tội nghiệp cho họ.
Và tội hơn nữa là tụi tôi sẽ còn, sẽ còn nhiều những trận phải đối đầu với người Hork-Bajir nữa.
<Tôi sẽ quay trở lại trong vòng 30 phút hoặc một giờ nữa.> Tôi vừa nói vừa vỗ cánh. <Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ rơi các bạn đâu.>
CHƯƠNG 17
Khi tôi bay lên cao, những tia nắng đầu tiên của một ngày bắt đầu rạng lên từ hướng Đông. Những ngọn cây trở nên vàng rực. Một quang cảnh thật đẹp. Những chiếc lá vàng hực lên trong khi bóng của nó bên dưới hãy còn nhạt nhòa. Những đám mây màu đỏ hồng, như là chỗ trú ẩn cuối cùng của màn đêm đang lùi dần...
Gió lồng lộng dưới đôi cánh của tôi và những hơi mát của đêm còn sót lại, của buổi sáng tinh mơ hắt vào mặt tôi. Nơi này, nơi tôi đang bay lên giống như là thiên đường...
Không khí mát dịu, chưa có luồng khí ấm nào nên tôi phải vỗ cánh nhiều một chút. Nhưng đó lại là một cảm giác sảng khoái, cực kỳ sảng khoái...
Quang cảnh bên dưới tôi dần rõ rệt.
Lẩn khuất trong những ngọn cỏ cao và những khúc gỗ nằm lăn lóc dưới kia là những con chuột, con sóc béo múp. Nhưng tôi phải lẹ làng hơn mới được vì đây là lãnh địa của kẻ khác. Lãnh địa đã được tự nhiên phân chia, không thuộc về một con diều hâu như tôi.
Tôi đảo nhanh tia nhìn sắc lẻm của mình để tìm dấu vết của một con chuột nào đó đang hãi hùng chui nhủi. Trời sáng là lợi thế của tôi, mấy con chuột dù có lấp đất lên mình cũng đừng hòng qua mặt tôi được.
Mải săn tìm con mồi, tôi không nhìn thấy được mối hiểm nguy đang rình rập mình.
Tôi thấy một con chuột mập ú đang chạy loáng đi với miếng mồi của nó.
Tôi lao thẳng xuống.
Qua đầu một ngọn cây, qua một cành cao.
Tôi sắp tóm được nó rồi.
Bất thần tôi bị đánh bộp vào người. Tốc độ của cú đánh nhanh, mạnh và dữ dội như hỏa tiễn vậy. Tôi loạng choạng và suýt nữa thì đo ván. Chới với, tôi vỗ cánh, và gượng lại trên một cành cây thấp. Đầu óc tôi hoảng loạn.
<Gh... ét... quá!> Tôi gào lên trong đầu mình. <Cái gì nữa đây, cái gì mà dám phá bữa sáng của tui đây?>
Cái quái gì mà lại muốn hại tôi chết cho hả lòng vậy. Hại tôi ngay khi tôi còn đang bừng bừng sung sướng vì lời hứa của người Ellimist, khi mà tôi vừa được thấy lại dạng người của mình cách đây không lâu, khi mà tôi vừa mơ được trở lại với gia đình và bè bạn?
Cái quái gì mà lại muốn tôi bị tiêu diệt và để chẳng còn ai biết đến một thằng nhóc tên là Tobias nữa?
Xooaạạttt!
Tôi lại bị đánh trúng một cú nữa. Hệt như bị ném một cục gạch vô người vậy.
Tôi rơi bịch xuống bãi cỏ, cánh đập xuống đất với nỗi hãi hùng.
Cái quái gì vậy nhỉ?
Và rồi tôi thấy nó. Cái mặt thông minh thấy ghét và đầy lông, có bốn chân. Thân nó dài dễ đến hơn một mét. Nó là một con thú nhanh nhẹn và quỷ quyệt.
Mèo rừng.
Con vật tinh ranh này đã thấy tôi và con chuột. Nó đoán rằng tôi sẽ bắt mồi và chờ thời cơ ở một cành um tùm để chộp và tát tôi.
Nó tính quá chính xác.
Thế có chết tôi không chứ?
Con mèo rừng đi vòng quanh tôi, nhìn ngó một cách tò mò, xem tôi có thể chống trả lại nó đến mức nào. Đôi mắt màu đen và vàng của nó nhìn tôi, giống y như tôi nhìn con chuột khi nãy vậy.
Tôi muốn vỗ cánh bay lên và phùng mang trợn má để dọa cho con mèo rừng sợ nhưng trí khôn của con người ở trong tôi nói rằng đừng có dại mà làm điều đó.
Ở dưới đất, mèo rừng vừa nhanh như chớp, vừa mạnh mẽ vô cùng. Móng vuốt của nó khỏe và khéo léo như một người thợ lành nghề vậy. Tôi sẽ không có cơ hội thoát hiểm theo lối thông thường được đâu...
Tôi tiêu rồi, chẳng còn trông mong vào đâu được nữa rồi. Tôi-thật-sự- tiêu-rồi.
Tôi loạng choạng đứng lên, tựa vào đuôi của mình, tuyệt vọng.
Con mèo rừng chỉ còn cách tôi có nửa thước thôi.
Tôi nhìn trừng trừng vào con mèo rừng.
Chắc nó đã quen săn các loài chim rồi. Nó chắc cũng đã biết mùi vị thịt của một con diều hâu rồi. Nếu tôi đứng im, nó cũng sẽ tấn công. Nếu tôi cử động, nó cũng sẽ tấn công.
Chỉ còn một cách: đánh vào mắt của nó trước khi hàm răng của nó ngoạm vào tôi.
Con chim trong tôi thét lên "bay đi, bay đi".
Nhưng thằng Tobias trong tôi thì lì lợm nói không.
Vuụụụttt!
Con mèo rừng lao tới.
Tôi nhảy dựng lên. Nhắm thẳng vào mắt nó.
"Grrrràoooooo..."
Con mèo rừng rú lên, nó đã bị đánh trúng vào mắt trái.
<Rồi, rồi...> Tôi vỗ cánh và chập choạng bay lên. Phải nhanh lên mới được, nếu không nó chộp được tôi mất.
Con mèo chồm theo. Một bước, hai bước. Nó sắp bắt được tôi rồi. Tôi hoảng kinh vì đôi cánh yếu ớt của mình sau tai nạn. Thế rồi mọi thứ chợt im lặng.
Tôi quay lại, nhìn, và khiếp sợ tới mức lông vũ trên người tôi dựng hết cả lên.
Con mèo rừng đang bị ngoạm trong miệng của một con vật tựa như một cái cây gai góc đỏ lòm. Những tua nhỏ khua loạn xạ vì khoái trá. Cái đầu và cặp mắt màu đỏ của nó láo liên.
Bọn Taxxon.
Con mèo rừng đã bị một tên Taxxon ngoạm lấy và nuốt chửng. Nhanh đến mức có lẽ con mèo cũng sẽ không kịp hiểu mình đã chết như thế nào.
Tôi cố bay lên.
Gai và cành nhỏ xé đứt một vài lông đuôi của tôi, nhưng tôi chẳng màng gì nữa. Tôi chỉ biết cám ơn tạo hóa đã ban tặng cho tôi đôi cánh, khiến tôi có thể lên tận trời cao và vượt qua các hiểm nguy dưới mặt đất.
Tiếng sột soạt dưới mặt đất rộ lên. Tôi thấy có đến mười hai tên Taxxon túa ra. Đằng sau chúng là một đạo quân Hork-Bajir, và sau nữa là một nhóm những tên Mượn-xác-người được vũ trang kinh hồn.
Một đạo quân.
Bọn Yeerk đang làm tất cả mọi thứ nhằm bắt lại hai kẻ Hork-Bajir phản loạn. Rõ ràng, chúng đã quyết phải mang về bằng được hai người Hork-Bajir đó, còn sống hoặc chết.
Mà tôi thì lại chưa bỏ bụng được miếng nào.
CHƯƠNG 18
Vừa bay lên, tôi giật mình thấy trên đầu mình một con chim ưng đang lượn vòng.
Thường thì mấy con chim ưng ít khi nào quậy diều hâu nhưng ai mà biết được mấy loại đó khi ăn no và cao hứng lên lại muốn làm chuyện gì đây? Tôi thì mệt quá rồi, lại không muốn mất thời gian với bất kỳ một rắc rối nào nữa, chỉ mong sao mau mau quay lại chỗ hai người Hork-Bajir kia và đưa họ ra khỏi nơi nguy hiểm thôi.
<Tobias? Phải bồ đó không?>
Tôi thở phào. Hóa ra là Jake.
<Ôi trời, thiệt là mừng khi nghe giọng bồ đó, Jake.> Tôi nói, mừng rỡ thiệt tình. <Trong rừng đang đặc nghẹt bọn Taxxon và Hork-Bajir...>
<Khôn hồn thì chớ có kể lại cái vụ con mèo rừng.> Tôi tự dặn mình.
<Ừa, tụi mình cũng biết rồi.> Jake nói. <Lúc bọn chúng đến gần con suối, nơi có vài người đang câu cá, tụi mình đã phải quậy tưng lên cho những người này đi về, nếu không họ bị bọn Taxxon thấy thì nguy.>
<Tụi mình? Mọi người đều có mặt ở đây à?> Tôi liếc nhanh lên trời và thấy một con đại bàng, một con ó biển đang bay. Hẳn là Rachel và Cassie rồi.
<Ax đang ở dưới đất, còn Marco... Coi kìa, ở phía trên bồ đó.>
Tôi nhìn lên, vừa kịp thấy một con ó biển thoát ra từ một đám mây.
<Hú... u, Tobias.> Marco la lên làm bộ như sắp tấn công tôi.
<Nè, Marco, bi giờ hổng phải là lúc vui đùa nhe.> Tôi kêu lên. <Mình mệt, đói và sắp phát điên lên rồi nè.>
<Được rồi, Tobias, bồ nghỉ một chút đi.> Jake nói, giọng vỗ về. <Tụi mình đến đây là để phụ với bồ một tay mà.>
Cassie nói riêng với tôi. <Tobias, hình như lúc nào bồ cũng rơi vào những trường hợp đã hết sức, có ngẫu nhiên quá không?>
<Không 'đã' chút nào, tất cả mọi thứ như đã được sắp xếp rồi.> Tôi nói thầm lại với Cassie.
<Hình như có một sức mạnh nào đó... ơ... một quyền lực nào đó đang can thiệp vào hoạt động của bồ thì phải.> Cassie nói tiếp, giọng đầy vẻ băn khoăn.
Tôi cảm thấy mọi thứ như chạy ào ra khỏi người mình. <Nếu bồ muốn biết, thì đó là một người bạn già của tụi mình.> Tôi nói.
<Ai vậy?> Cassie hỏi.
<Người Ellimist. Họ đang muốn cứu loài Hork-Bajir khỏi sự nô lệ của bọn Yeerk nhưng lại không muốn trực tiếp nhúng tay vô.>
<Ừm... Ax cũng đoán là người Ellimist. Ảnh còn nói là người Ellimist đang chơi một ván bài với người Trái Đất.>
Tôi thì nghĩ rằng chính mình mới đang chơi một ván bài với người Ellimist. Ông ta hứa cho tôi trở lại hình dạng con người nhưng cái giá phải trả là gì thì tôi chịu thua, chẳng biết được.
Tôi đột nhiên cảm thấy chua chát. Liệu người Ellimist đó có giữ lời hứa với tôi không?
<Bồ có sao không, Tobias?> Rachel hỏi. Nhỏ rất gần với tôi, có thể trò chuyện với tôi mà những người khác không nghe thấy.
<À... người Ellimist hứa là sẽ giúp mình trở lại làm người... nhưng bồ biết đó...>
Đôi khi thật khó mà nói được hết ý mình như lúc này đây tôi muốn nói với Rachel rằng tôi thèm, thèm lắm lắm được trở lại là người như cũ, được sống cùng với những người khác, có thể ăn bắp rang hay trứng chiên vào mỗi buổi sáng thay vì cứ phải bay vòng vòng và săn các con mồi cho bữa điểm tâm, được đi bộ, ngủ trong cái giường quen thuộc của mình, coi TV...
Sao cũng được, miễn là được trở lại làm người.
<Tobias à, nếu được vậy thì tuyệt lắm.> Rachel nói.
Tôi nghiêng cánh để đón một luồng gió.
Gió mà thổi ngược thì khó bay lắm, làm chim thì phải biết nương theo các luồng gió để bay cho đỡ tốn sức.
Tụi tôi bay nhanh nên chẳng mấy chốc đã bỏ xa đội quân của bọn Yeerk lại đằng sau. Tôi tìm ra chỗ Jara và Ket đang đứng chờ. Có vẻ như họ đang nói chuyện với nhau. Lại gần hơn, tôi thấy họ đang nắm tay nhau.
<Hê, tôi về rồi nè, có thêm mấy người bạn của tôi nữa đó.>
Bọn tôi đậu trên các cành cây và thảo một quyết định mà các cơ hội sống, chết ngang ngửa nhau: trừ tôi, tất cả phải hoàn hình, vì các bạn ấy đã ở gần hết hai giờ trong lốt thú rồi.
Nếu để lộ hình dạng thật với hai người Hork-Bajir này, và nếu như một hoặc cả hai người bọn họ bị tụi Yeerk bắt lại, chúng sẽ thẩm tra lại bộ nhớ của họ, và chúng tôi sẽ bị lộ...
<Jake?> Tôi hỏi. <Giờ tính sau đây?>
<Đành phải để cho hai vợ chồng Hork-Bajir này biết tụi mình là ai thôi.>
<Nếu bọn Yeerk bắt được họ thì sao?> Marco hỏi.
<Để mình nói chuyện với Jara và Ket, dù gì thì họ̣cũng là bạn của tụi mình rồi.> Tôi cắt ngang lời Marco.
<Bạn á?> Marco kêu toáng lên. <Hai cái máy xén cỏ di động này mà là bạn á?>
Tôi ngó Jara Hamee, làm lơ trước những lời của Marco.
<Jara, tôi sắp nói với anh một điều quan trọng và tôi cần biết một điều, giả như bọn Yeerk bắt được anh hoặc Ket thì...>
Nhưng Jara không để tôi nói hết lời. Anh ta huơ cánh tay đầy dao sắc của mình lên trời, rồi chỉ một cách trân trọng về vết thương cũ trên đầu do chính anh ta gây ra.
"Jara không đội trời chung với bọn Yeerk. Hoặc tự do hoặc chết! Ket cũng vậy!"
"Tự do hoặc chết." Ket cũng lặp lại.
<Tobias, mình hiểu tại sao bồ mến những người Hork-Bajir này rồi.> Rachel vừa nói vừa bắt đầu hoàn hình.
Jake thở nhẹ. <Thôi, đành liều vậy.>
Chưa tới hai phút, các bạn tôi đã hoàn hình xong.
Tôi thấy vẻ ngạc nhiên của các Hork-Bajir. Họ không thể ngờ chúng tôi lại là người Trái Đất.
Cả Ket và Jara ngẩn người ra nhìn chúng tôi, và rồi họ cất tiếng cười.
"Keeeraw... Keeeraw..."
"Các bạn là người." Ket nói, giọng có vẻ thú vị lắm.
Jara Hamee nhìn tôi. "Chim biết nói cũng là người à?"
<Tôi đã từng là người.> Tôi nói. <Ơ... nhưng hiện nay tôi đã thay đổi...>
"Jara cũng thay đổi. Trước đây Jara không tự do, giờ thì Jara tự do."
Ax xuất hiện và trợn mắt nhìn tất cả chúng tôi.
<Nguy hiểm quá, sao các bạn lại để cho họ thấy hình dạng thật? Nếu họ bị bắt, bọn Yeerk sẽ lục bộ nhớ của họ và sẽ biết tất cả.>
<Họ sẽ không để bị bắt đâu> Tôi nói.
"Hoặc tự do hoặc chết." Jara Hamee lặp lại.
"Mình bắt đầu mến mấy người này rồi đó." Rachel nói và nghiêng đầu một cách dễ thương nhìn hai người Hork-Bajir rồi buột kêu lên. "Tự do hay là chết."
Cassie, Jake và tôi đột nhiên cũng cùng kêu lên như vậy.
Một chút can đảm và nhiệt huyết dâng lên, len lỏi trong những trái tim nhỏ bé của tụi tôi...
"Mấy bồ muốn nhận quà hai-trong-một không? Cứ la lên như vầy vài lần nữa là mấy bồ chỉ kịp la chữ chết thôi đó. Bọn Taxxon chỉ cách đây có vài trăm mét thôi nhe." Marco cằn nhằn.
Bất ngờ Rachel nhảy tới kẹp cổ Marco và cười. "Nói liền đi 'tự do hay là chết'."
"Rồi, rồi... Tự do hay là chết... ặc ặc... trời đất, bồ khùng rồi hả, Rachel?" Marco vừa nghẹn giọng nói, vừa cố sức gỡ tay Rachel ra.
"Phải, khùng nhưng được giải Packard đó nhe." Cassie cười to.
"Nhớ nói chuyện này cho tụi Yeerk nghe nha, đảm bảo tụi nó sợ liền." Marco nói.
Jake nhìn tôi và cười, một kiểu cười hơi bị kỳ kỳ. "Thôi nào, tụi mình lên đường thôi."
CHƯƠNG 19
"Đi đâu mới được chứ?" Marco hỏi.
<Tới chỗ thung lũng mà người Ellimist đã chỉ cho mình> Tôi nói.
"Vậy là vừa đi vừa hát là lá la... là lá la ha? Ý tui là tụi mình đi dạo rồi nhân thể kiếm chỗ đó luôn phải không?" Marco hỏi, giọng châm chọc.
"Đi dạo thì được, nhưng hát thì đừng." Rachel nói. "Mình mấy lần suýt chết vì phải nghe bồ hát rồi đó nha."
Khoảng nửa giờ sau, chúng tôi đã đến được phía chân núi. Hai giờ nữa để leo, leo và leo.
Ax đi trước cả bọn và lãnh nhiệm vụ cảnh giới, tiếp sau ảnh là Jake, Rachel, Cassie và Marco, sau cùng là Jara và Ket.
Tôi bay ở trên, luôn đảo mắt để canh chừng phía trước cho Ax và phía sau cho cả bọn. Các ngọn gió núi cứ "xô" vào tôi làm công việc của tôi càng khó khăn hơn.
Trong một lần đảo vòng để quan sát rộng hơn, tôi thoáng thấy bóng dáng của những tên Taxxon.
Tôi chợt cảm thấy lo.
Giữa lưng chừng núi, nhóm tụi tôi thật dễ bị phát hiện, nhất là hai người Hork-Bajir kia vì họ cao lớn quá.
Tôi lượn thấp xuống, vừa kịp nghe Marco làu bàu.
"Cái kiểu leo trèo này làm tiêu hai cái chân tui rồi..."
"Ủa, tiếng trẻ em rên rỉ ở đâu vậy ta?" Giọng Rachel giễu cợt.
"Ừa, tui đó, tui sẽ rên rỉ suốt cho coi, đó là kế hoạch lớn nhất của tui mừ..."
"Mình thì nghĩ rằng đây là một dịp rất tuyệt." Cassie nói. "Ý mình là tụi mình đang ở giữa thiên nhiên, không khí trong lành, không ồn ào, chỉ có cây cỏ và chim muông thôi..."
"Ooa... bồ nói đâu có sai." Marco đáp lại. "Thiệt là thú vị hết sức khi được đi cắm trại với hai cái máy xén cỏ di động bị săn đuổi bởi một lô một lốc đám sâu bọ khổng lồ dưới kia, hổng chừng có cả ông kẹ Visser Ba nữa đó..."
Cassie cười toét. "Phải rồi, nhưng vừa chạy trốn bọn sâu bọ khổng lồ đó vừa tranh thủ hít thở không khí trong lành thì cũng hay chứ. Coi, chịu khó làm vài động tác thể dục đi, Marco."
"Tui đang đói muốn chết nè." Marco nói lúc tôi lại lượn vòng lên cao, canh chừng cho cả nhóm.
Marco đang đói, tôi cũng đói, mọi người đều đói, cả hai vợ chồng Hork-Bajir cũng đói. Nhưng biết làm sao bây giờ khi bọn Yeerk cứ rượt sát nút như vậy?
Bất chợt tôi nhìn thấy một con mồi, một con chuột núi đang chúi mũi đào cái gì đó ở dưới một nhành thông. Kệ, xực đỡ bữa trưa cũng được.
Hú u... Tôi làm một cú tấn công nhanh như chớp.
Cuộc đời diều hâu có vẻ đơn giản ghê. Chỉ cần thấy con mồi, máu nóng bừng lên, thế là bụp. Cứ có miếng ăn là thấy khoan khoái hà.
Tôi đậu lại trên một cành cây và nghe thấy một loạt âm thanh tai họa.
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH...
<Trực thăng.> Tôi gào lên, nhưng các bạn tôi đang ở xa quá không thể nghe được. Tôi giận mình quá chừng. Trong khi tôi mê mải săn mồi thì bọn Yeerk đã đi trực thăng tới.
Có ba chiếc trực thăng cả thảy, chúng áp đến ngày càng nhanh.
Tôi bay thật nhanh đến chỗ các bạn, nhưng một ngọn gió núi xô ngược tôi trở lại. Tôi hốt hoảng vỗ cánh cật lực.
Nếu đám trực thăng kia đến gần, chúng sẽ phát hiện ra các bạn tôi một cách dễ dàng, mà tệ hơn nữa là cả bốn người bạn của tôi đều đang ở dạng người. Ax sẽ bị phát hiện, hai vợ chồng Hork-Bajir sẽ không còn đường thoát.
Thế là hết - game over!
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH...
Tiếng trực thăng gần quá rồi.
Tôi cố đón các cơn gió, vỗ cánh thật mạnh... nói chung là đủ chuyện, cốt sao đến gần các bạn thật nhanh.
Kia rồi. Tôi hạ xuống lẹ làng. <Mấy bồ, trực thăng của bọn Yeerk đang săn tụi mình...>
Ngay lúc đó, một chiếc trực thăng lướt bên trên tôi. Gió thổi thốc qua như bão tố, tiếng động cơ gầm rú trên đầu tôi và gió tạt hất tôi văng ra khỏi đường bay của mình.
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH...
Tôi va mình vô một nhành cây.
Bộp!
Đau quá!
Tôi cố vỗ cánh bay lên nhưng bên cánh trái đã tê bại, và tôi rơi xuống.
Tôi nghe tiếng cành lá loạt xoạt trong khi tôi rơi đánh bịch xuống đất. Tiêu rồi, một con chim không còn bay được thì có khác gì một nùi giẻ đâu chứ.
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong tôi.
Không, không, không!
Các bạn đang cần đến tôi. Rachel sẽ gặp hiểm nguy. Tôi không thể nằm liệt địa ở đây trên những xác lá khô này...
Thế rồi tôi thấy ngày tận thế của mình bước đến. Nó không phải là một con mèo rừng, cũng không phải là một tên Taxxon hay Hork-Bajir, mà là một loài khác.
Một con vật bình thường tôi vẫn thấy.
Một con gấu.
CHƯƠNG 20
Con gấu nhìn tôi bằng gương mặt đen thui, khờ khờ của nó. Tôi vỗ cái cánh còn hoạt động được của mình và giương cái mỏ nhọn lên đe dọa. Nhưng con gấu trông có vẻ khờ lại hổng khờ chút nào, nó đâu có mắc mưu tôi. Nó biết tôi là một con chim què mà.
Nó cũng biết là tôi không còn đường thoát nữa rồi.
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH...
Chiếc trực thăng thứ hai đang bay qua đầu tôi, tiếng động của cánh quạt nghe hùng mạnh quá, khác xa tiếng vỗ cánh hơi bị "hèn" của tôi.
Con gấu đâu có để mất thời gian.
Nó nhào tới vồ lấy cái cánh bị liệt của tôi và kéo xoạt một cái. Tôi đành phải nương theo, để nó lôi đi xềnh xệch. Tôi đớp liên tục nhưng không với tới được con gấu. Con gấu cũng biết là cứ lôi tôi đi như vậy thì tôi sẽ chịu chết mà.
Tôi nghe tiếng nước chảy rì rầm sau những tảng đá. Tôi sợ điếng người khi hình dung ra chuyện gì sẽ xảy đến với tôi.
Mấy con gấu vẫn hay trấn nước những con mồi bất trị. Đó là một cách đơn giản để làm cho con mồi không còn cách nào chống cự với nó được nữa.
Gấu là một loài ăn uống rất cẩn trọng. Với bộ vuốt khỏe, nó sẽ xé con mồi ra và ăn, chừa lại những gì mà nó không thích. Nó cũng thường làm điều đó dưới nước, như vậy sẽ nhanh hơn trong việc thưởng thức con mồi của nó.
Tiêu rồi - con gấu đang chuẩn bị ăn thịt tôi. Nhưng tôi muốn sống mà!
<Không! Không!...> Tôi gào lên, điếc đặc vì sợ hãi.
Cánh rừng như câm lặng.
Tôi cảm thấy nước đã thấm ướt lông vũ của tôi và tôi cảm thấy những ngón tay thô, chắc của gấu đang chộp lấy phần thân còn lại của tôi. Nó sắp xé nát tôi ra rồi.
<Không! Không!...>
CẬU ĐÃ NÓI RẰNG NẾU TA SỬ DỤNG CẬU, CẬU PHẢI ĐƯỢC TƯỞNG THƯỞNG XỨNG ĐÁNG, PHẢI KHÔNG?
Tôi biết rồi, đó là người Ellimist! Ông ta đã có mặt.
<Ông đã làm gì cho tôi đâu? Ông lừa tôi, tôi vẫn là một con chim mà thôi.>
DĨ NHIÊN CẬU VẪN LÀ MỘT CON CHIM.
<Giúp tôi đi, cứu tôi.>
Con gấu nhìn tôi, nó đang do dự giữa việc xé nát tôi ra hay cắn tôi để được thưởng thức dòng máu nóng của tôi.
NGƯỜI ANDALITE ĐÃ CHO CẬU KHẢ NĂNG BIẾN HÌNH, SAO CẬU KHÔNG SỬ DỤNG NÓ?
Tôi sắp điên rồi, tôi cũng không hiểu người Ellimist định nói gì nữa. <Cái gì? Phần thưởng của tôi là tôi được biến hình? Không, tôi cần trở lại làm người mà, ông đã lừa tôi.>
Im lặng, không có tiếng trả lời. Có lẽ người Ellimist đã đi rồi.
Tôi cô đơn quá, sợ hãi quá.
Con gấu đang chuẩn bị xơi tôi làm bữa trưa. Những cái răng nhỏ, sắc bén của nó đang tiến dần đến cổ tôi. Trong phút cuối cùng ấy, tôi loạng choạng vùng một bên cánh ra được, loạng choạng gượng dậy, chống đỡ bằng cái đuôi yếu ớt của mình.
<Tập trung đi, Tobias, tập trung đi.> Tôi thầm nói với mình. <Tập trung đi, nếu không mày sẽ đi đời.>
Tôi tập trung với tất cả ý chí của mình. Hãy thử biến hình như người Ellimist nói coi. Mắt tôi mờ đi. Trong phút chốc, tôi thấy con gấu sững sờ nhìn tôi.
Điều kỳ diệu đã xảy ra.
Tôi đang biến hình.
Một nửa của tôi đang biến thành cái gì đó giống như gấu. Một thứ gấu - diều hâu hỗn hợp trên người tôi làm con gấu sựng lại. Nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Tôi cố gắng tập trung và cảm thấy cái mỏ của mình mềm lại, thu vào. Cánh của tôi biến đổi, cái đuôi diều hâu biến mất dần.
Con gấu, cái con vật đang chuẩn bị ăn thịt tôi ấy, bàng hoàng. Nó thả tôi ra, lùi lại một bước và nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc.
Dĩ nhiên là con gấu mà tôi đang biến hình bự hơn con diều hâu rất nhiều. Loại gấu mà vẻ ngoài của nó lúc nào cũng giống như có lời mời "có ngon thì đụng thử vô đây coi" đó mà. Tôi cảm thấy mình bắt đầu đánh hơi được, nhưng mắt tôi không còn tinh tường như trước nữa.
Lông vũ của tôi thu ngắn lại, giờ thì nó đen, rậm và cục mịch. Tôi đã biến hình xong. Con gấu thật bây giờ hơi bị hoảng. Nó đủ thông minh để hiểu rằng một con diều hâu bị thương tự nhiên biến thành một con gấu bự như nó thì đâu phải là chuyện chơi nữa. Nó lùi dần rồi lủi mất tiêu luôn.
Vậy là êm rồi, nhưng dường như cái gì cũng phải trả giá thì phải. Mỗi khi tôi tiến đến tận cùng của sự sợ hãi thì tôi lại được nhận một điều gì đó.
Tôi đã biến hình. Tôi đã có cái quyền lực đó trở lại. Nhưng tôi chỉ có thể biến hình thành các con vật mà tôi chạm vào và thu nạp ADN của nó... còn thằng Tobias, nó đâu còn tồn tại trên đời này nữa cho tôi chạm vào.
Đó là phần thưởng của tôi sao?
Người Ellimist nói là sẽ cho tôi trở lại thành người nhưng ông ta đã nói dối. Ông ta đã lừa tôi rồi. Tôi muốn được thành người kia mà. Tôi muốn được trở lại là Tobias của ngày xưa kia mà...
<Thôi bỏ, chẳng còn thời gian để nghĩ về chuyện này nữa đâu.> Tôi tự nhủ.
Nhanh lên, nhanh lên nào!
Tôi bắt đầu chạy. Cảm giác này lạ quá, đất ở sau tôi cứ thụt lùi lại sau mỗi lần bốn chân của tôi chạm đất.
Mặt đất gần với tôi quá trong khi tôi thì đã quen với việc bay ở trên cao, thật cao rồi. Nếu là chim thì bay gần mặt đất sẽ rất nguy hiểm. Cảm giác chạy làm tôi rờn rợn. Nhưng tôi giờ đâu còn là chim nữa. Tôi đang là gấu mà.
Dù đã cố hết sức chạy tôi vẫn thấy chậm. Thân thể của một con gấu chưa bao giờ được sử dụng cho tốc độ cả. Nó cứ phải tần ngần ngửi hay đào xới đâu đó trên đường đi thì phải.
Tôi không kịp đến chỗ các bạn của tôi mất thôi. Hãy còn cả mấy trăm mét nữa mà thân gấu thì chậm chạp quá chừng.
Tôi ngừng lại. Trái tim gấu của tôi đập thình thịch mệt nhọc.
Tôi phải làm gì đây? Cái lốt gấu này thật là vô dụng quá.
Tôi ngẩn đầu nhìn trời.
Mắt gấu tệ lắm, nó không nhìn xa được nhưng tôi vẫn có thể nhận biết được một màu xanh dịu đang ở trên cao, xen kẽ với các tán lá xanh.
Khoan đã... Nếu tôi biến hình được từ diều hâu sang gấu thì mẫu ADN diều hâu vẫn còn ở trong tôi mà. Nếu vậy thì tôi vẫn có thể biến hình thành diều hâu trở lại. Và nguyên tắc biến hình cho phép tôi trở lại làm diều hâu mà không hề bị thương tật gì cả.
Sao không làm thử há?
Lúc trước các bạn tôi cũng vậy. Khi họ biến hình và bị thương, họ đều hoàn hình và lành lặn, chẳng sao hết. Sao mà tôi ngu quá đi, chẳng chịu suy nghĩ gì cả.
Tập trung! Tập trung đi nào!
Tôi nhắm đôi mắt kém cỏi của loài gấu lại và nghĩ đến con diều hâu. Hình ảnh đó quen thuộc với tôi quá mà.
Trong phút chốc, tôi lại thấy mình là một con diều hâu đuôi đỏ.
CHƯƠNG 21
Tôi bay lên.
Chỉ mới ít phút không có cánh, không được bay mà tôi đã thấy khó chịu rồi. Đơn giản là vì tôi đã ở trong lốt chim quá lâu đó mà...
Tôi ngẩng nhìn bằng cặp mắt diều hâu tinh tường quen thuộc của mình: không có chiếc trực thăng nào trên trời cả, nhưng tôi thấy những hàng cây lay động. Quân đoàn Taxxon và Hork-Bajir vẫn đang trên đường đuổi bắt các bạn tôi.
Tốp cuối của đoàn quân là những tên Mượn-xác-người đang leo lên một ngọn đồi để quan sát. Phía trước là những chiến binh Hork-Bajir. Những tên này nhanh và mạnh hơn con người rất nhiều nhưng không bao giờ chúng đi quá xa bọn Mượn-xác-người cả.
Ở tuyến trước, bọn Taxxon vẫn đang lần mò tìm dấu vết.
Tôi bay vượt qua thật nhanh, và thấy những chiếc trực thăng đang hạ thấp, rà soát mọi thứ trên mặt đất.
Từ trên cao, bọn chúng có thể tìm thấy dấu vết của các bạn tôi một cách dễ dàng. Mà với cái cách đi của hai người Hork-Bajir kia, thật khó mà không để lại dấu vết...
Tôi cảm thấy sợ. Bản năng một con thú săn mồi trong tôi trỗi dậy, cảnh báo rằng bạn bè tôi đang bị săn một cách tội nghiệp.
Những vòng cung lửa đỏ đang lan dần trên mặt đất.
Những chiếc trực thăng cứ liên tục phun những ngọn lửa xuống các bụi rậm và cành lá.
Chúng đang đốt rừng.
Chỉ trong vòng vài phút, một bức tường lửa và khói đã bốc lên, xuyên dạt qua những cành cây. Bức tường lửa đó rất dài, có thể hàng trăm mét không chừng. Vòng cung quái ác đó khép lại và nhốt các bạn tôi vào trong. Nếu các bạn ấy quay lui thì đã có bọn Taxxon và Hork-Bajir chờ sẵn rồi.
Tôi sững sờ nhìn cảnh tượng đó.
Cánh rừng đau đớn chuyển động. Một vài con thú chạy đi, một vài con chim đang bay lên.
Lửa bùng cháy ở khắp nơi.
Liệu các bạn tôi có kịp biến hình thành một con vật nào đó để thoát đi không?
<Tôi phải làm gì đây?> Tôi kêu lên, gọi người Ellimist. <Ông phải làm một cái gì đi chứ. Không lẽ tôi phải đánh nhau với những chiếc trực thăng này sao? Tại sao ông thấy tất cả những cảnh này mà không làm một điều gì cả?> Tôi tức tưởi hỏi.
Không có tiếng trả lời.
Ax vẫn nói rằng, người Ellimist vẫn thường chơi đùa với các sự kiện như vậy mà. Ông ta chẳng cần quan tâm là có công bằng hay không.
Tôi đáp xuống một cành cây cao để tránh bị hun khói. Tôi cố dõi mắt tìm và cuối cùng đã thấy một con hươu có cái đuôi bò cạp.
<Ax, Ax ơi, Tobias nè!> Tôi vui mừng gọi toáng lên.
<Tobias hả?> Ax hỏi, giọng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra cả.
<Mọi người đâu cả rồi?>
<Ở gần đây thôi, nhưng hình như tụi mình bị kẹt rồi.>
<Ax, nói mọi người phải bình tĩnh, đừng tìm cách biến hình thành bất cứ con vật gì để chạy thoát cả, bọn chúng đang chờ và sẵn sàng giết bất cứ cái gì mà chúng nghi ngờ.>
Tôi đáp xuống một khúc gỗ. Mệt mỏi quá, rối trí quá, hầu như tôi chẳng còn biết phải làm gì ngay lúc này nữa rồi...
Một con gấu khổng lồ như một chiếc xe tải nhỏ xuất hiện.
<Rachel, phải bồ đó hông? Ôi, mình có cảm giác rằng không thể chịu đựng nổi chuyện này thêm một ngày, một giờ nào nữa hết.>
<Tobias, nghỉ một chút xíu đi đã. Chắc chỉ trong vòng 5 phút nữa thôi là chỗ này cũng phừng phừng lửa rồi...>
Hai vợ chồng Hork-Bajir đã xuất hiện, rồi Jake trong lốt cọp vằn cũng đến. Cassie và Marco chạy lại từ hướng những chiếc trực thăng đang săn đuổi. Lông sói xám của Cassie bị cháy xém một vài chỗ. Mùi khét bay đến tận chỗ tôi đứng.
<Lại thêm trực thăng đến tham gia cuộc chơi.> Marco thông báo. <Tobias, tui tưởng bồ đã hạ cánh an toàn ở đâu rồi chứ.>
Tôi mệt quá rồi nên không phản ứng gì hết với câu đùa của Marco.
<Jake à, ở đâu cũng dày đặc lửa hết á.> Cassie nói trong hơi thở nặng nhọc.
<Tụi mình buộc phải đánh nhau thôi.> Rachel nói. <Phải đi thẳng đến chỗ bọn Taxxon, đập chúng một trận, tấn công bất thình lình bọn Hork-Bajir, tụi mình...>
Đột nhiên Rachel ngừng lại. Chắc nhỏ cũng biết đó là cách quá liều lĩnh.
<Chừng nào Jara và Ket còn sống thì bọn chúng còn lùng sục.> Jake nói. <Bọn Yeerk sẽ không để cho những ai biết được bí mật của chúng thoát đi đâu.>
<Chắc chắn là vậy rồi. Chúng sẽ chẳng cho hai người Hork-Bajir này một con đường thoát đâu. Hoặc họ phải quay về với chúng, hoặc phải bị tiêu diệt.> Marco nói.
<Cứ nhìn cái cách mà bọn Yeerk đang làm cũng hiểu được. Vừa đốt rừng vừa bủa vây thật chặt...> Cassie nói.
"Jara và Ket phải tự do." Jara tự nhiên lên tiếng, như để tự trấn an chính mình vậy.
<Khoan, để coi đã.> Tôi nói. <Jake, bọn Yeerk sẽ thôi săn lùng nếu như chúng biết chắc là hai người Hork-Bajir này đã chết, phải không?>
<Đúng vậy, có ý gì mới hả?> Jake trả lời, có vẻ như đã đoán được ý của tôi.
<Hồi nãy, trong lúc bay tới đây, mình thấy có một cái vực sâu không xa đây lắm. Mình đã nghĩ ra một kế nhưng Marco phải biến hình thành dã nhân mới được...> Tôi dè dặt nói.
<Rồi sao nữa?> Jake giục giã.
<Rachel đã từng biến thành Jara, giờ tụi mình cần thêm một người nữa biến hình thành Ket...> Tôi nói.
<Mình sẽ làm cho.> Jake nói nhanh.
<Không được, Jake. Lúc này thì không được, bồ còn chuyện khác phải làm.> Tôi nói. <Mình sẽ biến hình thành Ket cho.>
Mọi người thoạt nín bặt cả nửa phút, trố mắt ngó tôi. Nào là mắt gấu, mắt chó sói, mắt cọp rồi cả mắt Andalite nữa. Họ tưởng tôi điên rồi.
<Bồ sẽ biến hình hả?> Rachel hỏi. <Bồ? Biến hình?>
<Dĩ nhiên rồi, mình sẽ biến hình thành Ket.>
Giọng của Rachel bỗng lạc đi. <Người Ellimist giữ lời hứa hả? Ổng đã cho bồ trở lại thành người rồi hả, sao không thấy bồ trở lại là Tobias?>
Tôi im lặng.
Các bạn của tôi cũng im lặng.
<Người Ellimist.> Ax bật nói. <Đừng bao giờ nên tin tưởng hoàn toàn vào họ.>
<Trời ơi...> Cassie thì thào. <Ổng trả lại khả năng biến hình cho bồ nhưng ổng không giúp bồ trở lại thành người được sao...>
<Thôi, mấy bồ...> Tôi nói, cố giấu vẻ cay đắng. <Không phải lúc để bàn chuyện này nữa đâu. Lại được biến hình, được giúp mấy bồ nhiều hơn, vậy là mình vui lắm rồi. Hơn nữa, mình cũng rất thích có cánh, thích được bay mà...>
CHƯƠNG 22
Tôi nhanh chóng nói cho các bạn nghe về kế hoạch của mình mà tôi là một phần trong đó...
Lửa và kẻ thù đã sát bên lưng rồi. Không còn thời gian để nghe những lời an ủi nữa, mà tôi thì chẳng ưa người ta thương hại mình... Giận người Ellimist mà làm gì, tôi đâu thể trông mong gì hơn ở ổng...
<Cassie, bồ hãy cứ ở trong lốt sói nha. Ax, canh chừng phía sau cho Cassie. Marco, bồ biết phải làm gì rồi chứ?>
<Hiểu, tui hiểu mừ...> Marco nói, giọng căng thẳng.
Phần của Marco trong kế hoạch này sẽ rất khó khăn. Nếu Marco thất bại thì tôi và Rachel sẽ vĩnh biệt thế gian này ngay lập tức. <Không có vấn đề gì, phải không Marco?> Tôi hỏi.
<Ừ. Chỉ cần bồ với Rachel nhảy xuống vực lần lượt cách nhau chừng vài chục giây là ổn thôi.> Marco đáp.
<Phần mình, mình sẽ điều khiển công việc từ trên cao.> Jake vừa hoàn hình người vừa nói.
<Nếu mấy bồ đã rõ cả rồi thì tụi mình vô việc thôi. Ax, Cassie, lên đường nào. Marco, chụp một trái chuối thì đâu khó gì đối với một con dã nhân, phải vậy không?> Tôi nói.
Marco cười. <Bắt tui lo chuyện khó nhất rồi còn giở giọng đó nữa hả?>
Tôi đậu trên vai Ket và bắt đầu thu nạp mẫu ADN của cô nàng Hork-Bajir này.
Tiếng máy bay trực thăng mỗi lúc một nhiều hơn.
PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH - PHẠCH...
Bọn chúng đã đến khá gần.
Thính giác của loài diều hâu giúp tôi phân biệt được tiếng quạt cánh của từng chiếc trực thăng một.
Mỗi khi trực thăng hạ thấp xuống, tôi nghe cả tiếng oằn người của những thân cây đang chịu ép xuống bởi sức gió và hơi nóng toát ra từ máy bay. Và có cả tiếng súng phun lửa nữa.
Tôi cố bỏ qua tất cả điều đó để tập trung biến hình thành một Hork-Bajir. Tôi phải tập trung để toàn bộ các cơ bắp của tôi chuyển đổi.
Các bạn tôi gần như nín thở quan sát tôi biến hình.
Với các bạn ấy đây là chuyện bình thường, nhưng riêng với tôi thì hơi bị lạ, vì trong mắt các bạn tôi đã là một con diều hâu quá lâu rồi.
Tôi nhắm mắt lại, cố giữ hình ảnh cô nàng Hork-Bajir trong đầu mình. Và rồi, mọi thứ nhanh chóng biến đổi. Tôi cao vụt lên, vuốt sắc bật ra.
<Ooa...>
<Coi, Tobias đang biến hình kìa.> Marco thì thào.
<Ừ, biến hình...> Rachel nói, giọng ngậm ngùi.
Tôi cố không để ý đến vẻ ngậm ngùi trong giọng nói của Rachel. Tôi cần phải thật bình tĩnh để không nổi điên lên vì nhớ tới lời hứa cuội của người Ellimist. Một con thú săn mồi không bao giờ giận dữ. Nó chỉ đói thôi. Giận dữ là một thuộc tính rất riêng của con người.
Tôi cảm thấy chung quanh mình đang thay đổi.
Mọi thứ như mờ dần đi. Những điều kỳ quặc của một cơ thể mới bắt đầu xuất hiện.
Răng nanh của tôi mọc ra ngay lúc miệng của tôi chưa kịp hình thành đủ để giữ chặt nó lại.
Tôi thấy mọi thứ trở nên nhỏ bé quá. Chân tay của một con người bình thường giờ trông bé nhỏ như cẳng chân của một con chó kiểng vậy.
Nội tạng của tôi đang được tổ chức lại theo cấu trúc cơ thể của một Hork-Bajir. Sinh vật này có ít nhất là hai trái tim. Những mạch máu đang mọc ra và tỏa nhanh khắp người tôi.
Toàn bộ hệ tiêu hóa của tôi cũng thay đổi để có thể nghiền được những khoanh gỗ! Những ống xương thật khỏe và chắc chắn của loài Hork-Bajir mọc thật nhanh trong người tôi.
Phía ngoài cơ thể, cái đuôi của tôi bắt đầu dài ra, lớn lên. Nó cũng là một thứ vũ khí tự nhiên của người Hork-Bajir đấy.
Tách - tách - tách... vuốt sắc mọc ra khắp nơi, bên trái, bên phải tôi.
Một sức mạnh trào cuộn trong đôi tay của tôi. Khỏi nói cũng biết tôi sẽ xử mấy tên Taxxon như thế nào trong lốt này.
Các bạn tôi bắt đầu tản ra, lo việc của mình. Jara Hamee và Ket Halpak cũng đi theo họ.
Marco đã biến thành một con dã nhân khổng lồ và chuẩn bị để đi, đột nhiên cậu ta có vẻ bịn rịn.
<Gặp lại sau nhe! Nhớ phải đủ mặt hết đó.> Marco nói.
<Yên tâm đi mà.> Rachel nói, giương cánh tay Hork-Bajir đầy vuốt sắc của nhỏ về hướng Marco.
<Rồi, tui đi đây. Mấy bồ đừng có lề mề đó nha, không là tui ngủ quên ráng chịu à.> Marco lại giỡn, mấy tiếng cuối cùng của cậu ta vương lại sau một lùm cây.
Jake đã biến thành một con chim ưng đậu trên một cành cây. Cậu ta xòe cánh như muốn chào tôi và Rachel rồi bay lên trời cao.
Rachel và tôi quay lại nhìn nhau. Tụi tôi là một cặp Hork-Bajir cũng... đâu có chê vào đâu được.
<Sẵn sàng rồi hả, Rachel?> Tôi hỏi.
Rachel nhìn tôi, ánh mắt Hork-Bajir của nhỏ thật lạ. <Bồ cũng vậy phải không Tobias?>
<Ừ.> Tôi cười.
<Hôm nay là một ngày trọng đại với bồ đó.> Rachel nói.
<Ngày nào cũng vậy thôi.> Tôi cười lớn hơn. <Hễ còn sống là đủ trọng đại rồi.>
CHƯƠNG 23
Jake bay trên cao, hướng dẫn cho tôi và Rachel. Cậu ta đang ở trong vai trò của tôi trước đây. Giống như một trò chơi và tụi tôi lần lượt thay phiên nhau vào vai vậy.
<Không còn xa nữa đâu.> Jake nói. <Mấy bồ biết sẽ phải chạy hướng nào khi bọn Taxxon bắt gặp rồi chứ?>
<Biết rồi mà.> Rachel nói rồi quay sang tôi. <Mọi việc vẫn như cũ chứ, Tobias?>
<Ừ. Nhắc lại nè, nơi tụi mình phải nhảy xuống không dễ ăn đâu nha.>
Rừng là nơi mà một Hork-Bajir không thể nào đi một cách yên lặng được. Lúc nào những vuốt sắc như dao của một Hork-Bajir cũng chém, phạt những thứ nằm ngáng trên đường. Chém một cách tự nhiên không cố ý, nên chuyện để lại dấu vết không có gì là lạ.
Tụi tôi buộc phải đi thật nhanh mà không được ồn ào quá. Chuyện này thật khó quá đi. Để tôi nói cho bạn nghe: Người Hork-Bajir bao giờ đi cũng kêu loảng xoảng hết.
<Cassie, Ax và hai người Hork-Bajir kia đã vào vị trí rồi đó. Marco cũng đã chuẩn bị xong rồi.> Jake nói.
<Nếu không thật cần thiết thì cứ ở yên trên đó nhe, Jake.> Tôi nói.
<Anh Jake, lửa cháy tới đâu rồi? Em nghe mùi khét gần lắm...> Rachel nói.
<Ờ.> Jake xác nhận. <Lửa đang khép nửa vòng cung quanh mấy bồ rồi đó. Lối thoát duy nhất là dẫn đến khe vực, nơi mấy bồ đang nhắm tới. Chỉ còn có một đường đó thôi.>
<Tuyệt.> Tôi nói.
<Coi chừng, một cặp Taxxon đang hướng tới mấy bồ đó, chúng ở kế bên tảng đá.>
<Tảng đá nào?> Rachel hỏi.
<Tảng đá ở phía trên đó. Tảng đá hình tam giác.>
<Tới giờ hành động rồi.> Rachel nói, giọng rất bình tĩnh.
<Xin nhường quý cô nương đi trước há?> Tôi đùa.
<Thôi mà, Tobias, mình theo sau bồ nè.> Rachel nhỏ giọng đáp.
Tụi tôi xô bụi rậm bước ra và lặng người đi. Tảng đá hình tam giác ở ngay phía trước chúng tôi. Cách chúng tôi chừng sáu chục mét là hai tên Taxxon dữ dằn, đang há những cái miệng đỏ lòm của chúng, sẵn sàng nuốt tất cả mọi thứ.
Trong tôi chợt bùng lên sự giận dữ và căm ghét không thể tả đối với hai con sâu khổng lồ gớm ghiếc đó. Cơn giận bùng lên giống như một quả bóng chày văng vào mặt tôi. Bất thần và mạnh mẽ. Tôi không hề có ý định bỏ chạy. Tôi muốn nhìn thấy những vuốt sắc của tôi hành động. Tôi muốn tiêu diệt kẻ thù.
<Tới đi!> Tôi la lên cụt lủn.
Rachel quay nhìn tôi. <Sao vậy Tobias? Kế hoạch của bồ đâu có chuyện đánh nhau?>
<Bọn này lẽ ra không nên ở đây. Nhìn tụi nó coi! Tụi nó làm như cánh rừng này là của riêng chúng nó vậy. Đất này là của tụi mình mà.>
<Tobias, bình tĩnh nào. Bồ làm mình lên cơn theo bi giờ. Còn kế hoạch phải theo mà...> Rachel năn nỉ.
<Tạm thời quên cái kế hoạch đó đi> Tôi nói lạnh băng.
Rachel chộp lấy vai tôi. Tôi suýt vùng ra khỏi tay nhỏ. Tôi sắp điên rồi. Vũ khí đầy mình mà để bọn sâu bọ kia hoành hành sao?
Nhưng Rachel đã kéo tôi trở lại với thực tế. <Tobias. Bồ đừng để cơn giận của bồ đối với người Ellimist làm rối trí. Công việc của bồ giờ can hệ đến nhiều người lắm đó.>
Câu nói của Rachel có tác dụng tức thì đối với tôi.
Có phải chuyện người Ellimist làm tôi tuyệt vọng đã khiến tôi không còn đủ sáng suốt để theo kế hoạch cứu hai người Hork-Bajir kia không?
Rachel nói đúng. Tôi phải bình tĩnh lại mới được.
Tôi sẽ nói chuyện với người Ellimist sau, khi nào có dịp.
<Làm theo kế hoạch đã bàn đi, Tobias. Đừng để mọi người phải chết chỉ vì bồ nổi giận với người Ellimist.>
<Thôi được, làm theo kế hoạch nào.> Tôi miễn cưỡng nói.
Rachel thả vai tôi ra.
Tôi trừng mắt nhìn lũ Taxxon. Bọn chúng đờ ra nhìn tôi. Tụi nó hiểu mà, làm sao tụi nó chọi lại người Hork-Bajir được.
Nhưng ngay lúc đó, lấp loáng sau những tán lá là những chiến binh Hork-Bajir.
"Ssssrrreyyyaa ssseewwwitt!" Những con sâu Taxxon rít lên bằng thứ ngôn ngữ của chúng.
Khoảng một chục chiến binh Hork-Bajir khác ào ra.
Tụi tôi lập tức bị rượt đuổi.
Giờ thì phải phóng hết tốc lực để khỏi phải giao chiến hay bị bắt.
<Nhanh lên, nhanh nữa lên.> Giọng Jake lạc hẳn đi.
Chúng tôi phóng vào bụi rậm, kiểu mà những người Hork-Bajir vẫn thường chạy. Vuốt của tụi tôi loang loáng, phạt xoàn xoạt những cành lá ngáng đường. Tụi tôi giống như hai cái máy cắt cỏ chạy bằng năng lượng hạt nhân vậy.
Xoẹt - xoẹt - xoẹt - xoẹt...
Khổ thiệt, mở đường cho dễ chạy chỉ tổ lợi cho bọn Hork-Bajir chạy sau thôi. Tụi tôi thì mất thời gian phạt cây, còn chúng thì ung dung đuổi theo trên con đường đã phát quang rồi. Dễ quá mà.
<Chúng đến gần lắm rồi.> Jake nói.
<Khe vực còn bao xa nữa?>
<Sắp tới rồi, cứ theo hướng đó là được.> Jake động viên.
Tôi cũng cảm thấy bọn Hork-Bajir đã ở rất gần rồi. Tiếng loảng xoảng của chúng rất sát tụi tôi. Thậm chí, tôi còn có thể ngửi thấy hơi thở hậm hực của chúng nữa.
<Rồi, rồi, cứ theo góc này, nhanh lên, à mà không, chỗ này chưa có dòng suối chảy qua...> Jake bay trên đầu tụi tôi và tiếp tục nhắc cầm chừng.
<Tụi tôi phải đi bên trái hay bên phải? Nói rõ xem nào.>
<Rồi, bên trái... không bên phải chứ, mười bước bên phải nữa.>
Những tên Hork-Bajir đã rượt tới nơi rồi. Tụi tôi chỉ còn vài giây nữa thôi.
<Đó!> Jake quát lên.
<Thấy rồi!> Tôi đáp lại.
Tụi tôi dừng ngay bên một khe vực sâu, cành lá đâm ra tua tủa ở hai bên vách vực. Xa tít phía dưới là một dòng suối nhỏ xíu.
Tôi và Rachel thắng lại, gập người nhìn xuống khe vực sâu hoắm.
<Ôi!> Rachel kêu lên.
<Chuyện gì vậy?> Tôi hỏi.
<Đuôi của bồ chém vào cổ mình, nhưng không sao, chạy đi.> Rachel đáp lại.
Khoảng cách giữa chúng tôi và những kẻ săn đuổi đã quá ngắn rồi. Tiếng động của chúng đã kề bên.
<Rồi, bây giờ dụ tụi nó đến rồi lấy đà nhảy về phía khe vực bên trái nhe.> Jake nói.
Tụi tôi đã chuẩn bị hết rồi, nhưng có đôi khi sự sợ hãi làm cho bạn cứng đờ người ra ấy chứ.
<Không xong rồi, tụi Yeerk đang tràn ngập khu này. Chúng đến từ hướng Nam và Bắc. Kẹt cứng rồi. Nếu không nhảy xuống vực thì chỉ còn cách mở đường máu đánh thẳng vô tụi Hork-Bajir để thoát ra thôi.> Jake nói gấp gáp.
<Tính sao đây, Rachel?> Tôi hỏi.
<Thử chiến đấu một chút coi.> Rachel thản nhiên đáp.
CHƯƠNG 24
Bên trái của tụi tôi, lửa.
Bên phải, bọn Taxxon.
Phía trước là khe vực sâu hàng trăm mét. Vực sâu đến độ nếu bạn ném nguyên một tòa nhà chọc trời xuống chắc cũng không thấy nóc của nó nữa.
Vực rộng hơn một trăm mét, ở dưới cũng là một dòng suối, có lẽ do băng tuyết trên đỉnh núi tan ra khi xuân về tạo thành. Nhưng suối cũng nhỏ, hai bên là bờ cát.
<Mấy bồ còn chừng 15 giây để ứng phó thôi.> Jake lo lắng thông báo. <Bọn Hork-Bajir xuất hiện ngày càng nhiều rồi đó. Trước mắt mấy bồ lúc này là bốn Hork-Bajir và hai Taxxon.>
<...Ooa...> Tôi thầm nói với mình.
15 giây, Jake nói vậy mà, tôi đếm thầm trong đầu... 1, 2... 3, 4...
Một Hork-Bajir nhảy xổ đến chỗ tôi, vuốt của hắn loang loáng. Rồi như thể đang có trò chơi xếp hình vậy, loáng một cái, khắp nơi đều có bọn Hork-Bajir.
<Rachel, coi chừng phía sau.>
Xoẹt!
Một lưỡi dao vụt qua, ngực tôi tuôn máu.
Xoẹt!
Tôi đánh trả bằng tất cả sự nhanh nhẹn của một Hork-Bajir.
"Ahhh!" Tiếng la vang khắp nơi. Một tên Hork-Bajir nhảy ra từ sau bụi rậm và xô tôi ngã trên bãi cỏ. Tôi thấy mình bị đè sấp xuống.
Xoẹt!
Xoẹt!
Xoẹt!
Vuốt của tôi vung lên. Các lưỡi dao nơi cùi chỏ đâm vào tên Hork-Bajir đang đè lên tôi. Tôi sắp điên rồi. Tôi cũng không còn biết mình đang làm gì nữa. Tôi là một cái máy cắt tự động. Nhưng tôi thấy có đến hai ba tên Hork-Bajir đang đè lên tôi, hai tên khác đang giữ chặt Rachel. Hình như là ba nhưng Rachel đã đá văng một tên ra rồi thì phải...
Xoẹt, xoẹt, xoẹt... tôi chỉ biết tung hết tất cả những gì nguy hiểm nhất của mình ra để chồm dậy. Đuôi của tôi quật trúng một tên Hork-Bajir làm hắn ngã lăn.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, chừng như chỉ trong một cái chớp mắt.
Và rồi... bịch!
Tôi ngã bật ngữa ra, lưng chạm đất. Chân trái của tôi không hoạt động nữa. Hai tên Hork-Bajir đang đèn lên tôi. Một tên khác thì giương vuốt lên, chuẩn bị đâm vào ngực tôi.
Tôi cứng người đón giờ phút cuối cùng của mình.
Bất thình lình một tia chớp màu xám xẹt xuống. Giống như một viên đạn được bắn đi từ đám mây với tốc độ hàng trăm cây số giờ vậy đó.
Một con chim ưng. Thứ nhanh nhất của không trung.
Jake đó mà!
Vào giây phút điếng người đó, đôi cánh của Jake mở rộng, tuôn hết sức lực trong một cú bổ nhào tấn công ngoạn mục. Dù đang đau đớn, cận kề cái chết, tôi cũng thấy được rằng đó là một cú tấn công hoàn hảo nhất của loài săn mồi mà tôi được biết.
Gã Hork-Bajir giơ vuốt rú lên và lấy tay ôm mắt.
Trong tích tắc hai tên Hork-Bajir còn lại đang giật mình, tôi lấy chân trái quét mạnh và hạ hai tên Hork-Bajir đó quỵ xuống.
Tôi chồm dậy, lao khập khiễng bằng cái chân còn lành lặn của mình tới chỗ Rachel, giúp hạ gục tên Hork-Bajir đang giữ chặt lấy nhỏ.
<Sẵn sàng nhảy chưa?> Tôi hỏi.
<Rồi.> Rachel đáp.
Mặc dù một chân đã tê liệt nhưng tôi vẫn có́thể đứng vững được nhờ vào cái đuôi chống đỡ. Rachel chạy phía trước tôi. Mọi thứ giờ đúng như kế hoạch rồi đó.
Chúng tôi chạy đến mép vực.
Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng của đám cháy đang hực tới. Gió thổi cuộn tới những luồng khói đen, dày đến mức tôi khó thấy được Rachel. Tôi quay lại tìm nhỏ.
Khói tan đi. Trước mặt tôi không phải là Rachel mà là một tên Taxxon.
<May cho mày là tao đang vội, không thì cứ gọi là nát như tương.> Tôi vừa nói vừa xô ngã ngửa con sâu khổng lồ đó.
<Rachel, bên trái mười bước.> Jake hướng dẫn. <Rồi, nhảy đi.>
Tôi kịp thấy Rachel phóng xuống vực. Khi hình bóng của Rachel biến mất, trái tim tôi thót lại. Cả hai trái tim Hork-Bajir của tôi đều thót lại.
Khe vực sâu hàng trăm mét, không có một Hork-Bajir nào có thể sống sót nếu rơi từ đây xuống. Giờ thì đến lượt tôi. Tôi chạy đến mép vực.
<Ôi trời!> Jake kêu lên. <Ở bên trái kìa, đằng trước đó, Tobias, chính là hắn!>
Một màn khói dày đặc quyện quanh tôi rồi tan đi, giống như một thứ ma thuật nào đó.
Phút chốc, ngay trên mép vực, xuất hiện ba gã Hork-Bajir và một người Andalite, nói chính xác là một kẻ đội lốt Andalite.
Visser Ba.
Hắn đứng ngay đó, ngay bên mép vực như tôi.
Người Hork-Bajir đã nhanh nhưng cái đuôi của người Andalite còn nhanh hơn nữa. Tôi không tài nào đương đầu nổi với một Andalite và ba Hork-Bajir cả.
Rồi bất thình lình, một ý nảy ra trong đầu tôi...
Tôi lườm hắn, y như một Hork-Bajir giận giữ và tuyệt vọng đang lườm vậy.
"Ket Halpak đã tự do rồi." Tôi gào lên bằng cái giọng Hork-Bajir của mình.
Rồi tôi nhìn hắn, như sẵn sàng sống mái, mặc các vết thương chi chít trên người đang chảy máu.
Visser Ba im lặng nhìn tôi trong vài giây...
Khoảnh khắc im lặng đó thật nặng nề.
"Ket Halpak và Jara Hamee đã là người tự do." Tôi gào lên tuyệt vọng, và nhào xuống vực.
Phải làm nhanh trước khi hắn kịp tấn công tôi.
Tôi rơi.
Cú rơi thật dài, thật dài...
Trong khi rơi, tôi vẫn cố mở mắt để nhìn và tìm nơi các bạn tôi đang ẩn nấp. Rồi một bàn tay khỏe, ấm và lớn chộp lấy chân tôi, kéo vào.
Tôi bị chộp lại giữa không trung. Một con dã nhân khổng lồ đang dùng sự khéo léo của nó chộp tôi, đưa vào cái hang nằm ẩn trong vách núi.
Trừ dã nhân, không một sinh vật nào đủ sức mạnh và sự khéo léo để chộp được một Hork-Bajir cao hơn hai mét giữa lưng chừng trời như vậy.
<Bắt dính thiệt!> Tôi buột miệng khen Marco.
Tôi được đưa vào hang. Rachel cũng đang ở đó.
Chúng tôi ở đây, đợi chờ và im lặng.
Ở dưới đáy vực, có hai xác Hork-Bajir khác đang nằm sóng xoài ở đó. Một cặp chó sói đang ngấu nghiến thịt của hai Hork-Bajir xấu số này.
Jara Hamee và Ket Halpak nằm im như chết. Jake đã mau chóng bay xuống đáy vực, biến hình thành sói và cùng Cassie diễn màn kịch tuyệt luân này. May mắn thay là người Hork-Bajir có thể tự làm vết thương của mình lành lại mau chóng liền sau đó, như Jara đã từng làm cho chúng tôi coi.
Hai vợ chồng Hork-Bajir này thật giỏi chịu đau và cũng biết đóng kịch đấy chứ.
Tôi nghẹn hơi.
Liệu tụi Yeerk có bị đánh lừa không?
Liệu tên Visser Ba tinh quái đó có tin là tôi và Rachel đã tự vẫn không?
Tôi chợt nghe tiếng cười ré lên của hắn từ phía trên mép vực.
<Ngu, đồ ngu. Không kẻ nào có thể thoát khỏi đế chế Yeerk. Hai tên Hork-Bajir kia cũng không là ngoại lệ. Nhìn đi, các ngươi hãy nhìn cho kỹ xác của bọn chúng ở dưới kia đi. Đó là số phận của bất kỳ kẻ nào muốn phản bội và trốn chạy khỏi đế chế Yeerk!>
Visser Ba tiếp tục cười, giọng cười đáng sợ của hắn nghe phát ớn lạnh.
<Bọn sói đói sẽ cho hai tên Hork-Bajir ngu ngốc kia một nấm mồ xứng đáng.> Visser Ba rền giọng.
CHƯƠNG 25
Tụi tôi đợi cho đến khi Visser Ba và đồng bọn đi khỏi rồi mới leo ngược trở lên mép vực.
Tất cả mọi người đã hoàn lại hình dạng bình thường và tìm cách băng qua vùng đất mà bọn Yeerk đã đốt để chặn chúng tôi khi nãy. Mọi thứ cần phải làm thật nhanh vì nếu không Sở bảo vệ rừng sẽ ồ ạt đem người tới chữa cháy, mà tụi tôi lại không muốn bị ai phát hiện hết. Nơi tụi tôi đi qua, lửa thậm chí vẫn còn rần rật cháy.
Rốt cuộc tụi tôi cũng tìm thấy cái thung lũng đó.
Một cái thung lũng đáng yêu mà người Ellimist đã vẽ ra trong đầu tôi. Khi vừa nhìn thấy, tôi đã biết chính là nó. Lạ một điều là trước đây cả đám tụi tôi chẳng ai biết gì về nó cả.
Tôi đã là một con rối giỏi trong tay người Ellimist. Tôi đã hoàn thành điều mà ông ta muốn tôi làm.
Tôi cũng không hối tiếc là mình đã quá nhọc sức để giúp cho hai người Hork-Bajir này được tự do. Nếu không giúp được họ, để họ trở lại thành nô lệ trong tay bọn Yeerk, có lẽ tôi sẽ phải ân hận nhiều hơn.
Tôi đã từng là một con diều hâu đuôi đỏ, giờ thì tiếp tục như vậy cũng được, có sao đâu.
Đường vào thung lũng ngà hẹp đến nỗi vừa khít với thân hình của mỗi Hork-Bajir.
Những tảng đá đỏ lớn, hoang dại, chạy dài hai bên, không khác gì cảnh trong những bộ phim cao bồi mà tụi tôi từng được coi.
Jake nói. "Tobias, mình ngờ rằng cái thung lũng này không tự nó có từ trước đến giờ đâu."
<Bồ nghĩ là người Ellimist đã tạo ra nó sao?> Tôi hỏi.
Jake nhún vai. "Biết đâu được, mình thấy nó là lạ thế nào ấy..."
Tôi để chuyện đó trượt qua đầu mình, không vương vấn. Tôi thật sự không muốn nói về người Ellimist nữa.
Ông ta đã gạt tôi.
Ông ta đã không giúp tôi trở lại hình dạng người như trước. Có thể điều ông ta làm cho chủng tộc Hork-Bajir là tuyệt vời nhưng với tôi, sự ích kỷ nhỏ nhoi của tôi vẫn cứ dằn vặt tôi mãi và khiến tôi khó mà quên được nỗi buồn của mình.
Trong khi mọi người xếp hàng một và đi lần theo một lúc như mê cung dẫn vào thung lũng, thì tôi thơ thẩn bay đón một chút gió ấm để tự an ủi mình.
Ngay cả khi bay ở trên cao, nếu không chú ý, bạn cũng không thể nhìn ra được thung lũng ấy đâu.
Nhìn từ trên cao, nó giống như một dải băng được làm bằng các loại cây.
Chỉ khi hạ xuống, vượt qua một tầng lá, tôi mới nhận ra một bờ hồ nằm ẩn bên trong, được bao quanh bằng bờ cát. Những bụi cây dại đầy trái chín rung rinh dưới ánh nắng.
Đó là một cánh đồng mơ ước của con người.
Nhưng với một con chim săn mồi như tôi thì cánh đồng mơ ước của tôi phải khác kia...
Tôi bay vòng trở lại, cũng là lúc mọi người đến nơi. Tất cả ngẩn tò te nhìn một khung cảnh quá đẹp.
"Đẹp quá." Cassie nói.
"Tụi tôi sẽ sống ở đây hả?" Jara hỏi.
<Phải, chính nơi này.> Tôi đáp.
"Đất lành." Ket nói. "Đất lành để kawatnoj."
"Là cái gì vậy?" Jake hỏi.
<Mình có nghe họ nói từ này trước đây, nhưng không hiểu. Jara, kawatnoj nghĩa là gì vậy?>
Jara Hamee và Ket Halpak phá lên cười, giọng cười thật lạ của người Hork-Bajir.
"Kawatnoj là một người Hork-Bajir nhỏ, đứa bé Hork-Bajir." Ket nói.
"Họ sẽ có em bé." Rachel dịch lại.
<Họ sẽ là đôi Hork-Bajir đầu tiên có đứa con tự do.> Ax nói. <Người Ellimist đã làm đúng, thung lũng này sẽ tồn tại mãi mãi.>
<Không, không phải cái gì ông ta nói cũng đều đúng cả đâu.> Tôi nói.
"Thôi, tới thiên đàng rồi." Marco nói giọng giả bộ trang nghiêm. "Còn chưa biết luật hả? Mau ra mắt đi. Rachel, ngươi là người đầu tiên đó."
"Thiên đàng?" Jara hỏi. "Là tên của chỗ này hả?"
"Dĩ nhiên là không phải rồi, trừ phi hai ông bà có tên là Adam và Eva." Marco quay lại phía hai người Hork-Bajir. "Tôi nói giỡn đó. Mà hỏi thiệt quý vị là làm sao phân biệt được một người Hork-Bajir là nam hay nữ vậy?"
Jara nhìn Marco, vẻ khó hiểu. "Nam, nữ... là gì?"
"Có ngon thì giảng luôn đi, Marco." Cassie chọc.
Nhưng Ket hiểu nhanh hơn Jara. "Jara và Ket khác nhau lắm." Cô ta chỉ vào cái gạc của mình. "Ket chỉ có hai vuốt, còn Jara có ba vuốt."
"Chỉ có vậy thôi sao?" Marco hỏi.
"Còn nữa chứ, nhưng chỉ có người Hork-Bajir biết với nhau thôi."
Tất cả mọi người đều phá lên cười.
Các bạn tôi ở lại thêm chút nữa rồi tạm biệt hai vợ chồng Hork-Bajir.
Tôi cố nán lại một chút để tìm giúp cho họ một chỗ ở.
Tôi tìm thấy một cái hang, có thể giúp cho họ an toàn suốt cả mùa đông. Tôi khuyên họ không nên đi ra khỏi thung lũng này, trừ khi bọn Yeerk đã bị tiêu diệt.
Rồi tôi bay đi.
Mọi người về nhà, còn tôi về cánh đồng của tôi.
Mọi người đều có nơi chốn của mình, còn tôi thì không.
CHƯƠNG 26
Hôm sau là ngày Chủ nhật.
Mà ngày nào thì cũng vậy thôi, có quan hệ gì đến tôi đâu.
Rachel một mình ra cánh đồng tìm tôi, nhưng tôi tránh mặt nhỏ. Tôi giả lơ và cứ bay đi, mặc cho nhỏ kêu tên tôi như muốn khóc ở trong rừng.
"Tobias, bạn ở đâu? Tobias, có nghe mình gọi không?" Rachel gào khan cả giọng nhưng tôi nhất mực không trả lời.
Tôi biết mình bậy, nhưng tôi biết tại sao nhỏ đi tìm tôi rồi.
Nhỏ muốn an ủi tôi, rằng mọi chuyện rồi sẽ đổi thay. Nhỏ đến để hy vọng rằng sẽ không thấy tôi tuyệt vọng hay đại loại là cái gì đó giống vậy.
Rồi thế nào nhỏ cũng buồn và trách móc người Ellimist cùng với tôi.
Nhưng tôi đâu có muốn mình bị thương hại. Không cần Rachel xót thương thì tôi cũng gượng được mà, dù là gượng một mình thì cũng vậy thôi.
Nhưng nếu có ai đó tìm cách an ủi và tử tế với tôi, tôi sẽ không chịu nổi đâu.
Tôi sẽ tan nát cõi lòng.
Tôi là diều hâu, một con chim săn mồi.
Tôi không cần ai tội nghiệp tôi hết.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi bay đi bay lại trên các điểm lui tới quen thuộc của mình.
Tôi bay và nhìn những nơi ra vào của bọn Yeerk, nhìn chúng thay phiên nhau tới lui...
Tôi khỏe, tôi bình yên mà.
Cho đến khi mặt trời xuống, đêm đến, tôi thấy cáo, gấu, cú lặng lẽ vào cuộc săn đêm của chúng.
Lúc đó, tôi thấy mình sao mà cô đơn quá...
Ax đến.
Ax đi tìm tôi, nhưng tôi lại không muốn trò chuyện với ai hết. Nhưng Ax thì tôi không trốn được.
<Chào Ax!> Tôi nói.
<Tobias, bạn khỏe không?> Ax hỏi.
<Lúc nào cũng khỏe. Xin lỗi nghe Ax, nhưng thật tình là tui chẳng muốn nói chuyện gì hết.>
Ax nhìn tôi, vẻ áy náy. Anh lưu lại ít phút rồi cáo lui.
Tôi biết mình bậy ghê lắm nhưng biết sao được. Tôi có lý do để buồn mà.
<Mày phải chấp nhận thôi.> Tôi tự nói với mình. <Từ giờ trở đi, cuộc đời mày là không nhà, không chăn êm nệm ấm gì hết, không học hành, không còn là người nữa đâu.>
Tôi hình dung ra hình ảnh cuộc đời làm người của mình.
Tôi thấy ánh đèn vàng buổi tối và những vật dụng trong phòng. Nào là tivi, bàn ghế. Nào là sách và tạp chí. Nào là trò chơi điện tử...
Và tôi thấy ba mẹ tôi. Ít nhất đó là cách tôi còn nhớ được đến hai người qua hình ảnh để lại. Ba mẹ đã mất khi tôi còn quá nhỏ nên tôi chỉ có thể biết hai người qua ảnh mà thôi. Đó là những thứ mà tôi đã từng có.
Nhưng bây giờ tôi sẽ không bao giờ được trở lại cảm giác ấy nữa.
Tôi chìm đắm trong nỗi nghẹn ngào lẫn tủi thân của mình. Có thể tôi hơi ủy mị quá chăng, nhưng cảm giác không còn được làm người nữa cứ làm lòng tôi tan nát.
<Thôi, đành vậy.> Tôi nghĩ. <Dẫu sao thì mày cũng đã từng được làm người, phải chấp nhận phần đời còn lại là chim thôi.>
Ngay khi tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình thì một lần nữa, tự nhiên tôi lại chìm đắm trong không gian màu đỏ tía của người Ellimist. Tôi lại thấy tôi là người.
<Thôi đi.> Tôi cố trấn tĩnh mình.
Dẫu sao đi nữa thì tôi cũng bị sốc với hình ảnh này. Lại một trò lường gạt của người Ellimist nữa chứ gì?
Tôi muốn ngừng suy nghĩ lại. Tôi muốn đi ngủ ngay. Khi ngủ tôi sẽ quên tất cả. Mọi thứ chết tiệt này sẽ trôi qua khi trời rạng sáng.
Tôi nhắm mắt lại, cố ngưng dòng suy nghĩ của mình, để mặc tâm trí mình cho bản năng đơn giản của con diều hâu chiếm lĩnh.
Tôi nhắm mắt lại, cố ngủ nhưng không được, nên lại mở mắt ra.
Rồi tôi thấy nơi tôi đứng, không phải là cành cây nữa. Tôi đang ở trong nhà, trong một cái phòng.
Khuya rồi nhưng tôi vẫn có thể thấy ánh dạ quang của những con số lấp lánh trên mặt đồng hồ. Tôi thấy một người đang nằm trên giường ngủ, quấn mền chặt quanh người. Cái đầu bù xù thò ra, tựa trên gối.
Tôi lạnh toát cả người.
Tôi biết căn phòng đó. Tôi biết cái giường đó và tôi biết người nằm đó là ai.
Tôi biết mình không mơ. Tiếng vỗ cánh của tôi làm người đang ngủ thức giấc.
Hắn ngồi dậy, chớp mắt, ngái ngủ. "Ơ... con chim..."
<Chỉ là giấc mơ thôi.> Tôi tự nhiên nói với hắn.
Tim tôi đập nhanh đến mức nó muốn nổ tung ra. Nhưng cùng lúc đó, tôi lại cảm thấy một sự bình tĩnh đến lạ thường. Tất cả những thứ này tôi đã thấy qua cả rồi.
Rồi tôi nhìn lên cuốn lịch.
Trên lịch ghi cái ngày oan nghiệt mà nhóm chúng tôi sẽ bước qua cái công trường bỏ hoang đó.
"Mơ? Mình đang mơ?" Hắn ngồi dậy, hẳn nhìn tôi, có vẻ bối rối. "Tôi có quen anh, phải không?"
<Dĩ nhiên.> Tôi nói. <Dĩ nhiên là tôi cũng biết cậu nữa, Tobias...>
"Sao anh lại biết tên tôi?" Hắn hỏi.
<Tôi không thể kể một cách ngắn gọn cho cậu được...>
Tôi đã nhìn thấy tôi, nhìn thấy quá khứ của mình nhưng tôi không biết mình nên nói gì. Hình như tôi đã từng mơ mình gặp một con chim như vậy rồi thì phải.
<Tobias.> Tôi nói. <Ngày mai cậu sẽ đi qua khu công trường bỏ hoang cùng với Jake...>
"Sao?" Hắn ngỡ ngàng hỏi.
Tôi chợt cười, buồn bã.
Làm sao tôi có thể nói với Tobias-quá-khứ đó là cậu ta nên làm gì. Làm sao tôi có thể nói trước được với cậu ta là không lâu sau đó, cậu ta sẽ bị kẹt trong hình dạng của một con diều hâu - hình dạng của tôi bây giờ?
Tôi biết sự thật - nhưng tôi cũng không thể trốn thoát nổi sự thật.
Tôi là Tobias nhưng không phải là Tobias-con-người nữa.
Tôi là một thứ gì đó khác lạ rồi.
Rồi tôi chợt nhớ đến lời nói của người Ellimist. "Rồi cậu sẽ bắt đầu lại. Cậu sẽ ở điểm mà thời gian quay lại từ đầu..."
<Tobias!> Tôi gọi cái con người đang ngái ngủ kia. <Cậu đi ngủ lại đi.>
"Tôi đi ngủ... ngủ? Hình như tôi đang ngủ mà tôi cũng đang mơ nữa..." Hắn ấp úng nói.
<Được rồi. Để tôi giúp cho cậu ngủ lại.> Tôi nói. <Nằm xuống đi và đừng sợ gì hết.>
Người đang ngủ có tên Tobias kia nằm xuống...
Tôi đậu xuống gần cậu ta. Thật nhẹ nhàng với cái cách của tôi. Tôi đâu cần gì khác ngoài việc chạm vào cậu ta.
Mắt của Tobias-người khép lại.
Cậu ta tự nhiên lặng đi.
Đó là cách mà mỗi sinh vật khi bị lấy mẫu ADN đều như thế.
Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào cậu ta. Tôi có thể cảm thấy sự chuyển động của một mẫu ADN mới đang truyền vào người tôi.
Khi tôi mở mắt trở lại, tôi thấy mình không còn ở trong căn phòng đó nữa mà đang đậu trên một cành cây.
Thật hay mơ đây, hay lại là một trò đùa độc ác của người Ellimist?
ĐỪNG QUÊN, TOBIAS.
Một giọng nói quen thuộc vọng đến tôi. Người Ellimist.
QUÁ HAI GIỜ, CẬU SẼ BỊ MẮC KẸT TRONG LỐT MÀ CẬU BIẾN HÌNH.
Tôi đâu có cần hỏi lại điều mà người Ellimist nói.
Tôi biết quá mà.
Tôi vừa lấy được mẫu ADN của chính tôi và tôi sẵn sàng để quá hai giờ để được kẹt trong hình hài của tôi mãi mãi. Để không bao giờ là diều hâu nữa.
TA CÓ GIỮ LỜI HỨA VỚI CẬU KHÔNG?
<Có.> Tôi nghẹn ngào nói.
CÓ VUI KHÔNG, TOBIAS?
CHƯƠNG 27
Sáng hôm sau là thứ Hai.
Đó là ngày Rachel nhận giải thưởng học sinh xuất sắc về máy tính của hãng Packard.
Chỉ có bốn đứa trong toàn trường được nhận giải thưởng này thôi.
Lễ trao giải thưởng được tổ chức trong khu nhà thể dục. Các vị phụ huynh của bốn học trò được giải tới dự đủ mặt hết, ai cũng kiêu hãnh vì con của mình cả. Mấy đứa nhỏ chạy lăng quăng cũng chẳng bị ai la mắng.
Tôi bị hụt phần đầu của buổi lễ.
Tôi rất thận trọng, bạn thấy đó. Tôi phải biến hình thành Tobias và chờ xem có gì bất thường không. Lúc đó, tôi mới dám bước đến trường.
Tôi cảm thấy sợ và căng thẳng quá, nên cứ lấp ló ngoài hội trường một lúc lâu.
Một bà cô nhíu mày nhìn tôi. Hình như bà đã gặp tôi ở đâu đó rồi nhưng không nhớ chính xác là ở đâu hết.
Tôi lẫn vào trong bóng mát. Những bức tường làm tôi buồn chán quá. Không giống chút nào khi tôi là chim và chung quanh mình là bầu trời. Tôi đứng và kiên nhẫn chờ buổi lễ diễn ra, quan sát bằng cặp mắt kém tinh tường của con người. Và tôi nghe đủ thứ âm thanh bát nháo nhưng thân quen chung quanh mình.
Rồi thì buổi lễ cũng chấm dứt, mọi người ùa ra sân. Lúc đó, tôi mới bước ra khỏi bóng râm.
Rachel đứng ở cuối hàng. Nhỏ đẹp ghê, luôn luôn như vậy đó. Nhỏ là Rachel mà.
Tôi thấy Cassie nháy mắt với Rachel khi nhỏ đi ngang qua. Nhỏ trợn mắt và cả hai cùng cười phá lên.
Rồi nhỏ đi ngang qua chỗ Marco đang ngồi. Hắn là một tay nói nhiều, bạn biết mà. Hắn lại diễu một câu gì đó làm Rachel bật cười, và lắc đầu.
Rồi Rachel đi thẳng về hướng tôi.
Tôi thấy ánh mắt của nhỏ lướt qua tôi, giật mình và rồi sững lại nhìn tôi.
Mắt nhỏ mở to.
"Chào Rachel." Tôi nói với nhỏ, bằng giọng của con người.
HẾT TẬP 13
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro