Animorphs #2 - Người Khách Lạ (2)

#2 THE VISITOR




CHƯƠNG 8


Tôi né, nhưng quá chậm. Những cái vuốt to tướng đã quặp lại xung quanh mình tôi và đột nhiên bốn cái chân nhỏ xíu của tôi bơi bơi trong không trung.

<Tốt rồi, Rachel. Tốt rồi. Tớ đây mà. Tớ đang giữ cậu đây mà.>

Tiếng nói ở trong đầu tôi. Tôi hiểu được những lời ấy. Cuối cùng nó đã xuyên thủng nỗi kinh hoàng. Tôi níu chặt lấy tiếng nói ấy.

<Đừng giãy nữa, Rachel.>

Tôi nhìn xuống và con mắt chuột của tôi chỉ thấy những cái bóng chạy qua ở bên dưới.

<Tớ giữ cậu rồi nè, Rachel. Bình tĩnh lại đi. Nghĩ tới cái gì đó của con người. Nghĩ về trường học chẳng hạn. Còn nhớ trường học chứ?>

Trường học hả? Nhớ chứ sao không. Tôi nhớ tới trường học.

Rất đột ngột trí óc của chuột mất quyền kiểm soát. Giống như một cái công tắc được bật nhẹ. Tôi biết mình là cái gì. Tôi biết mình là ai.

<Ổn rồi, Tobias,> tôi nói. <Bồ có thể đặt mình xuống được rồi đấy.>

Tobias lượn vòng và đậu xuống hết sức êm ái.

<Vuốt nhọn của mình có làm bồ đau không?>

<Không đâu. Mình không thấy đau. Mình rất khỏe.>

"Em ổn rồi chứ, Rachel?" giọng anh Jake.

<Ổn. Mà nè, nó thật khác với óc voi hay đại bàng. Hai thứ kia bình tĩnh và chín chắc hơn so với cái óc này.>

"Giống như con thằn lằn của Jake ấy mà," Cassie liên tưởng. "Cậu ấy chả đã hốt hoảng là gì. Những con vật khác mà chúng mình biến ra đều là loài thú lớn, chuyên thống trị như khỉ đột, hổ... Còn con ngựa của tớ lại bất kham."

<Nè, tụi mình mau làm cho xong rồi chấm dứt chuyện này đi nha!> tôi nói. <Mình không thú cái kinh nghiệm làm chuột.> Chẳng có gì khó hiểu. Tôi vẫn còn ngửi thấy cái mùi chết chóc và nghe được tiếng hàng ngàn con giòi đang tiệc tùng. Và những cái đó đối với tôi vẫn có nghĩa là bữa ăn tối. Tôi đói thắt cả ruột.

"Bồ có chắc là sẽ giữ được bình tĩnh không?" Marco hỏi. Tôi thấy cậu ta đang nhòm xuống tôi như từ trên cao hàng triệu dặm. "Trông bồ vẫn còn hơi căng thẳng. Đuôi bồ đang co giật và mũi thì cứ khịt khịt như điên."

<Ừa, mình biết. Mình vẫn còn căng thẳng. Nhưng phải vào việc thôi. Bồ đem mình trở lại chỗ cái cây mà con Fluffer đang núp nhé. Mình không biết nó ở hướng nào nữa.>

Tôi chưa kịp phản ứng thì Marco đã cúi xuống và vốc tôi vào lòng bàn tay. Cậu ta giơ tôi lên cao và nhìn vào mắt tôi. "Mình chưa bao giờ thấy bồ đáng yêu như lúc này, Rachel ạ. Người mẫu trang bìa đấy."

Chúng tôi đi bộ dọc theo dãy nhà. Marco đặt tôi xuống dưới gốc cái cây mà con Fluffer vẫn đang núp trên một cành cao.

<Các cậu lùi lại một chút thì hơn,> tôi nói.

"Không quá xa," anh Jake nói. "Bọn anh phải sẵn sàng để nhảy lẹ vào giữa em và con Fluffer chứ."

<Ồ, em có thể đá vào mông con Fluffer được mà.> Tôi nói giỡn. Tôi hơi quê vụ ban nãy đã để con chuột nắm quyền kiểm soát mình.

"Ơ hơ," Marco nói tỉnh queo. "Mèo đấu chuột. Các cậu bắt bên nào?"

"Cậu chưa coi Tom và Jerry hả?" Cassie hỏi. "Dứt khoát là chuột rồi. Với lại, Rachel đâu phải là chuột."

Để tôi nói các bạn nghe điều này nha: Chẳng thích thú gì khi đội cái lốt bé tí nị của con chuột chù, ngồi đợi xem liệu một con mèo to cộ có quyết định trèo xuống và giết chết mình hay không. Đó là một trong những việc kém vui nhất mà tôi đã từng làm. Tôi đã đặt bộ óc chuột dưới quyền kiểm soát của mình, nhưng điều đó không thay đổi được một thực tế: con chuột - tôi sắp sửa khiếp hãi đúng như một con chuột. Hết bị diều hâu vồ bây giờ lại ngồi đợi coi liệu một kẻ tử thù khác có chuẩn bị tấn công mình không... Ý tôi muốn nói, con chuột - tôi dứt khoát đang ở trong tình trạng sợ đến phát khùng.

Nó đúng là một con chuột kém may mắn.

Tôi bận tâm về cơn đói của con chuột đến nỗi quên cả cái gì xảy ra tiếp đó. Thậm chí tôi không để ý cho đến khi nghe thấy tiếng rào rạo của vỏ cây rớt chỉ cách đầu mình có vài centimet. Fluffer đang rơi xuống ngay phía trên đầu tôi!

Tôi lạnh cứng người!

Anh Jake và Marco thì không thế.

Marco chộp lấy con Fluffer ngay giữa lưng chừng trời. Nó thưởng cho cậu ta một phát quào đau điếng. Marco ré lên và suýt buông con mèo. Anh Jake chộp đúng vào gáy con Fluffer và Cassie chạy đến với cái lồng mèo.

Cả ba đứa xoay sở nhét con Fluffre đang tru tréo cào xé vào trong lồng và đóng cửa lồng lại.

Tôi biến khỏi lốt chuột nhanh hết sức mình.

"Mình bị chảy máu!" Marco la lên.

"Cả mấy bồ đều bị chảy máu," Cassie nói như đó là chuyện hiển nhiên. "Mình đã bảo rồi: lũ mèo rất là nguy hiểm khi mấy bồ làm chúng nổi khùng mà."

Tôi cao vọt lên từ mặt đất, lấy lại thân thể bình thường của mình.

"Khiếp! Mình sẽ chẳng bao giờ biến hình thế này nữa," tôi nói ngay khi vừa có lại lưỡi và môi bình thường. Tôi ngoái lại đằng sau để chắc chắn là mình không còn cái đuôi ghê tởm ấy nữa. Biến hết rồi. Tôi đã trở lại là tôi. Tôi đã ở lại trong bộ trang phục biến hình của mình, chân không giày, nhưng tôi đã trở lại là người.

Tôi chợt rùng mình. Hồi ức về bộ óc chuột chù với nỗi sợ và cơn đói của nó khiến tôi ớn lạnh. Cố lắm tôi mới không nôn thốc tháo hết cả. Tôi cảm thấy phát bệnh ngay trong cái đầu mình.

Anh Jake nhìn tôi lắc đầu. "Lẽ ra anh phải làm việc ấy. Anh phải biến thành thằn lằn để dụ con mèo trên cây xuống."

Đến lượt tôi lắc đầu. "Không, việc ấy sẽ làm anh phát rồ lên mất."

"Còn bây giờ thì em là kẻ phát rồ," anh Jake nói. "Nhưng đừng lo, sẽ hết thôi mà. Ít nhất thì em cũng chưa xơi một con nhện sống như anh."

"Ừa. Coi nè, mình chỉ mệt một chút thôi, đúng không? Để mình thu nạp cái con mèo mắc dịch này và biến thành nó."

"Bồ vẫn quyết định như thế hả?" Cassie nói. "Hai lần biến hình trong một đêm?"

"Lẽ ra anh không nên để em biến thành chuột, chuột nhắt, chuột chù, chuột gì cũng vậy," anh Jake nói. Trông anh ấy vẫn bứt rứt như kẻ có lỗi.

"Coi nào, đó là ý của em mà, đúng không? Với lại, anh tự cho mình cái quyền bảo em làm việc này việc nọ từ khi nào vậy hả? Anh là ai vậy, ông chủ chắc? Em không nghĩ thế đâu. Quên đi nhé." Tôi kênh vai và mỉm cười ra bộ can đảm. "Để xem con Fluffer còn khoái mình nữa không khi bây giờ mình bự con hơn nữa."

Tôi đoán con Fluffer đã mệt lử vì gây gổ. Cu cậu đang ngủ khì trong cái lồng mèo. Ngủ như không có chuyện gì xảy ra. Một chú mèo điển hình. Thậm chí nó còn kêu rừ rừ trong khi tôi thu nạp ADN của nó.

Khi tôi đã xong việc, tôi để ý thấy Cassie đang mỉm cười với tôi.

"Gì vậy hả?" tôi hỏi nhỏ.

"Mình chỉ nghĩ làm thế nào mà bồ trông vẫn giống cô nàng Rachel xưa kia, trong khi bây giờ bồ còn có một con voi, một con chuột chù, một con đại bàng và một con mèo trong người. Bốn mẫu biến hình. Nhiều hơn bất cứ đứa nào trong bọn." Trông nhỏ có vẻ suy tư. "Tụi mình vẫn chưa thực sự biết nhiều lắm về chuyện biến hình này. Mình tự hỏi liệu có một giới hạn cho số lượng con vật mà bọn mình có thể biến hình không nhỉ."

"Mình nghĩ là cả bọn sẽ tìm ra thôi," Marco nói giọng u tối. "Có lẽ vào cái lúc xấu nhất."

Tôi tự hỏi không biết hai đứa nó nói có đúng không. Thực là một cảm giác kỳ lạ, mãnh liệt, khi biết rằng mình có thể trở thành bốn con vật khác nhau. Kỳ lạ, mãnh liệt và khó chịu. Bên trong mình có những con vật ăn thịt lẫn nhau. Đó chẳng phải là một hình ảnh đẹp.

Đột nhiên tôi cảm thấy kiệt sức. "Nè mấy bồ... Mình đã thu nạp con Fluffer xong rồi. Nhưng có lẽ tụi mình nên làm nốt việc này vào tối mai. Mình... Mình không biết ngay bây giờ mình có thật khỏe không nữa."

"Để đêm khác đi," anh Jake tán thành. Anh ấy trông đã bớt căng thẳng. Tôi nghĩ là anh ấy đã lo lắng cho tôi dữ lắm. Cái kiểu của anh Jake là thế đấy.

"Mình nghĩ là nên thả con Fluffer ra thôi," Cassie nói. Nhỏ mở cái lồng và con mèo leo ra một cách thận trọng.

Tôi quan sát nó chạy vào trong bóng đêm.

"Có lẽ nó chạy đi để giết con chuột chù của cậu." Marco suy đoán.

Ý tưởng ấy lại khiến tôi nổi da gà khắp cả người.





CHƯƠNG 9


Aaaaaahh! Aaaaahh! Aaaahhhh!

"Dậy đi! Chị Rachel, dậy đi!"

"Aaaah! Ô. Ô. Ô." Tôi ngồi dậy. Tôi thấy ngộp thở. Tối mù, nhưng tôi lờ mờ nhận ra khuôn mặt của Jordan. Nó đang lay tôi tỉnh dậy.

Tôi cảm nhận được mặt mình. Đôi môi. Đôi mắt. Cái mũi.

Tôi tự vỗ vào mình một cách điên cuồng. Người. Tôi là người. Không có lông. Không có đuôi. Là người.

Những chi tiết của giấc mơ ào ào kéo về.

"Ôi, không," tôi rên rỉ. Tôi ném cái chăn ra sau và vướng chân suýt ngã. Tôi loạng choạng đi về phía phòng tắm. Phòng tắm nối phòng tôi với phòng chung của Jordan và Sara. Tôi tìm cách bật đèn lên nhưng quên mất công tắc. Tôi ngã khuỵu xuống trước cái bồn cầu và nôn mửa.

Jordan cuống quýt: "Chị không sao chứ chị Rachel? Chị không sao đấy chứ? Để em kêu mẹ..."

"Đừng!" Tôi nói ngay khi có thể nói được. "Đừng, chị khỏe mà. Đừng có đánh thức mẹ dậy." May mắn là Sara bé bỏng có thể ngủ bất kể trời đất.

Tôi đánh răng và uống một chút nước. Tôi ngường ngượng nhìn Jordan. Nó trông không giống tôi chút nào. Tôi nghĩ rằng mình giống ba hơn, còn Jordan thì như một bản sao của mẹ, với tóc và mắt đen. Nó đang có vẻ khá sợ hãi.

"Chị không sao đâu," tôi lại nói. "Chỉ là một ác mộng. Chắc là nó làm cho chị hơi mệt, có thế thôi. Nhưng bây giờ thì chị khỏe rồi."

Jordan bớt lo lắng chút xíu. "Chắc chị mơ thấy cái gì khiếp lắm."

"Chị đoán thế. Bây giờ chị thậm chí chẳng nhớ gì hết. Em biết rồi đó. Những giấc mơ tan biến đi khiến mình chẳng nhớ được gì cả."

"Em không tin chị có thể quên ngay một giấc mơ đã khiến chị thét và rú lên như vậy."

Tôi nhún vai. "Chị chưa bao giờ thạo cái việc nhớ lại những giấc mơ. Tốt hơn là em nên đi ngủ lại."

Jordan nhìn tôi một cách nghiêm nghị. "Em biết em nhỏ thua chị hai tuổi, nhưng nếu có chuyện gì không hay xảy ra cho chị, thì chị có thể nói với em, đúng không? Ý em là, em sẽ không nói lại với mẹ hay bất kỳ ai đâu. Chị có thể tin ở em."

Tôi mỉm cười và ôm ghì nó vào lòng. "Chị biết là chị có thể tin ở em. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra chị sẽ kể với em ngay." Đó là một lời nói dối, dĩ nhiên rồi, và sự dối trá khiến tôi càng cảm thấy mệt mỏi hơn. Tôi tin bé Jordan. Từ trong lòng mình tôi biết nó không phải là một tên Mượn xác.

Dĩ nhiên, nhưng đó cũng là điều mà anh Jake đã nói về anh Tom.

Tôi ôm đứa em gái của mình chặt hơn. Tôi ghét cái lối mà sự ngờ vực đã bò vào mọi ngóc ngách của tâm trí mình. Tôi ghét cái lối mình không chắc chắn, không thực sự, không hoàn toàn chắc chắn rằng mình có thể tin con bé.

"Đi ngủ đi em," tôi nói. "Cảm ơn em đã cứu chị ra khỏi cơn ác mộng."

Nó dợm bước đi, nhưng rồi quay ngoắt lại, người nó được chiếu sáng từ phía sau bởi ánh đèn phòng tắm. "Trước lúc bắt đầu hét lên, chị đã nói đến một cái gì đó."

"Cái gì kia?" tôi hỏi mà sợ phải nghe câu trả lời.

Nó có vẻ bối rối. "Hình như là 'giòi', hay đại loại thế."

Tôi gượng mỉm cười. "Ngủ ngon nha, Jordan."

Tôi trườn trở vào giường mình. Cái gối đã đẫm mồ hôi. Khăn trải giường thì nhơm nhớp.

Những con giòi. Những con giòi nhỏ quằn quại, lúc nhúc, bận rộn trên một miếng thịt thối có lông. Trong giấc mơ của tôi đó là một con mèo chết. Một con mèo chết phủ đầy lũ giòi đang ăn thịt thối.

Một con chuột chù đang rúc vào bữa tiệc, ăn thịt thối và những con giòi còn sống với một sự ngon lành như nhau.

Trong mơ tôi biết: tôi là con chuột chù ấy.

"Trông em mệt mỏi lắm," sáng hôm sau anh Jake bảo tôi. Chúng tôi đi chung một chuyến xe bus tới trường.

"Cảm ơn," tôi nói một cách cộc cằn.

"Đêm qua em ngủ không đủ giấc hả?"

"Chắc là không, nếu em trông thảm hại như anh nói."

"Anh không bảo em trông thảm hại, anh chỉ nói trông em có vẻ mệt mỏi thôi mà."

Anh ấy ngập ngừng và ngoái lại phía sau xem có ai nghe thấy không. May mắn là trên xe bus rất ồn. Anh Jake hạ giọng và ghé sát tai tôi. "Em chưa hết ghê sợ vì con chuột chù, phải không?"

"Sao? Chỉ vì em là con gái nên anh nghĩ rằng con chuột ám ảnh em hơn là đối với anh hay Marco sao?"

"Không, hoàn toàn không phải vậy," anh Jake nói vẻ nghiêm túc. "Chỉ là... nghe này, sau khi biến thành thằn lằn, anh đã bị ám ảnh. Anh có những cơn ác mộng..."

"Ác mộng?" tôi chợt nói lớn. Rồi liền hạ giọng xuống thành một tiếng thì thầm.

"Ác mộng hả?"

"Ồ, phải. Chính xác. Sau khi biến thành hổ anh có mơ nhưng không phải là ác mộng."

"Mơ thế nào?"

Anh Jake mỉm cười. "Khá tuyệt vời, thật đấy. Hùng dũng băng qua một khu rừng tối lúc ban đêm. Anh đang săn đuổi cái gì đó. Có vẻ như anh muốn vồ được nó, nhưng đồng thời cũng có vẻ như nếu không vồ được cũng chẳng sao. Bởi vì chỉ cần chạy rồi thu mình rón rén rồi lại chạy băng qua rừng cũng đủ là việc tuyệt vời nhất trên đời rồi."

Tôi gật đầu. "Em cũng cảm thấy y như vậy sau khi biến thành voi. Đó là cái cảm giác lạ lùng thấy mình khổng lồ và vô địch. Như thể mình chưa bao giờ phải sợ hãi một cái gì."

"Nhưng với chuột chù thì khác phải không? Chắc giống như anh với con thằn lằn vậy."

"Em nghĩ đó là những tính cách khác nhau của loài vật. Có lẽ một số con thích hợp với trí óc con người. Số khác thì không." Tôi nhìn ra ngoài cửa xe một lúc. Rồi tôi nói. "Anh có biết cái gì làm em sợ không?"

Tôi thấy bất ngờ khi anh Jake gật đầu. "Biết. Em sợ rằng có ngày chúng ta buộc phải biến thành con rệp."

Tôi rùng mình. "Em không nghĩ rằng em sẵn lòng làm việc ấy đâu. Em nghĩ rằng như vậy thật quá đáng."

"Được rồi, sắp tới nhiệm vụ của em là biến thành mèo. Tobias đã làm mèo. Cậu ấy bảo là tuyệt không thể tả. Cậu ấy khoái lắm. Cũng như anh thực sự thích thú khi biến thành một con chó vậy. Đôi khi cảm thấy xuống tinh thần, anh thực sự chỉ ước sao mình có thể biến hình. Lũ chó biết làm thế nào để được vui vẻ."

Xe bus đậu lại trước cổng trường. "Lại một ngày học mới. Cuộc sống thường ngày." Tôi nhìn những đám nhóc đang đi quanh quẩn trên bãi cỏ và trên các bậc thềm. Tôi nhận ra Melissa.

"Gặp lại anh sau nha, Jake." Tôi nói. "Cảm ơn nha."

"Không có chi. Chúng ta cùng cảnh mà."

Tôi lách xuống xe và chạy để bắt kịp Melissa. Nhưng khi đến gần tôi thấy hai mắt của nhỏ sưng đỏ lên. Chắc nhỏ đã khóc.

Tôi không biết phải làm gì. Nếu như trước kia thì tôi đã chạy ngay tới và hỏi nhỏ có chuyện gì vậy.

"Chào Melissa, mọi chuyện ra sao rồi?"

Nhỏ nhìn tôi lúng túng. "Gì kia?"

"Mình hỏi mọi chuyện ra sao rồi?"

Nhỏ lắc đầu một cách chậm chạp, như thể nhỏ không thể tin là tôi lại chuyện trò với nhỏ. "Cậu lo cái gì vậy?"

"Melissa. Dĩ nhiên là mình lo cho cậu. Có chuyện gì không ổn phải không?"

Mắt nhỏ chợt như vô hồn. Nhỏ như không nhìn vào cái gì hết ngoài khoảng không ngay trước mặt. "Chuyện gì không ổn ư? Mọi thứ đều không ổn. Và̀chẳng có gì là không ổn. Nhưng cũng như vậy, mọi thứ đều không ổn."

"Melissa, bồ đang nói về chuyện gì vậy?"

"Quên đi," nhỏ nói và dợm bước đi.

Tôi níu lấy cánh tay nhỏ. "Coi kìa, bồ có thể nói với mình mà. Mình vẫn là bạn của bồ. Chẳng có gì thay đổi hết."

"Hãy để cho mình yên," nhỏ nói giọng quyết liệt. "Mọi thứ đã thay đổi. Mọi người đều thay đổi. Cậu hết là bạn của mình. Và ba với mẹ mình..."

"Cái gì kia?" tôi hỏi dồn.

Tiếng chuông reng lanh lảnh.

"Mình phải đi đây." Nhỏ giật tay ra và bỏ đi.

Tôi có thể làm gì được đây? Tôi để cho nhỏ đi. Tôi tự hỏi nhỏ sắp sửa nói gì về cha của nhỏ nhỉ. Nhỏ đã khám phá ra cha mình là ai, cha của nhỏ đã trở thành cái gì chăng?

Tôi bước lên những bậc thềm của trường học, đầu nặng trĩu suy tư. Lúc mở cổng trường, tôi đâm sầm vào ai đó.

"Kìa, kìa, nhìn xem cô đang đi đâu đấy, tiểu thư."

"Thầy Chapman!" tôi sợ hãi lùi lại.

Coi nào, bạn phải nhận thức được rằng đó là kẻ đã có lần ra lệnh cho một tên Hork-Bajir giết hết bọn tôi nếu như bắt được. Giết và chỉ giữ lại cái đầu để nhận dạng.

Loại chuyện như thế bám rất chắc vào tâm trí tôi.

Lão ta ngó vào mặt tôi. "Có chuyện gì vậy Rachel? Sáng nay có hơi bồn chồn hả?"

Tôi gật đầu. "Vâng thưa thầy. Em nghĩ đó là vì em ngủ không được ngon giấc."

"Ác mộng hả?" lão hỏi.

Miệng tôi khô khốc. "Có lẽ là thế thưa thầy."

Lão mỉm cười. Một nụ cười bình thường, nụ cười của con người. Thậm chí mắt lão còn nheo lên một chút khi mở miệng cười với tôi. "Vậy thì hãy xua nó đi con ạ. Con biết mà, ác mộng đâu phải là sự thật."

"Ít nhất thì không phải lúc nào cũng vậy," tôi nhủ thầm.





CHƯƠNG 10


Chúng tôi không đến nhà lão Chapman vào tối hôm sau vì Marco và tôi đều có bài luận phải viết. Còn tối sau nữa lại là ngày sinh nhật của ba Cassie.

Nhưng rồi cuối cùng chúng tôi lại có mặt trên con phố gần nhà lão Chapman. Lúc ấy còn chút xíu là đúng tám giờ.

Con Fluffer đã ra ngoài nhà, lúc này nó đang hít ngửi một cái cọc rào ở cách đó bốn dãy nhà, một con mèo khác đã để lại mùi của nó ở đấy. Ít ra thì đó cũng là điều mà Tobias báo cáo.

"Em đã sẵn sàng chưa?" anh Jake hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

"Chắc chứ?" đến lượt Cassie hỏi. "Bồ có thể hoãn lại mà. Tụi mình đâu bắt buộc phải làm vào tối nay."

"Càng sớm càng tốt chứ," tôi nói. "Tất cả tụi mình đều biết rằng trong cái nhà này có điều gì đó không ổn. Melissa vẫn là bạn của mình. May ra mình có thể giúp nhỏ cách nào chăng."

"Việc của bồ đâu phải là giúp Melissa Chapman," Marco nhảy nhổm. "Bồ tính do thám lão Chapman kia mà. Bồ tính kiếm đường cho tụi mình tới chỗ bọn Yeerk để rồi cả tụi mình biến thành thú hoang và tự sát quách đi kia mà."

"Mình biết vì sao mình làm chuyện này mà, Marco." Tôi trả lời.

Cậu ta gật đầu. "Được rồi. Vậy thì vô trỏng bồ hãy tự lo lấy thân nha. Nhớ là bồ đang đối đầu với một ông hiệu phó đấy. Lão mà phát hiện ra cậu biến thành con mèo rình mò quanh nhà lão, thì cậu sẽ xơi một quả cấm túc sau giờ học cả năm trời đấy."

Cả bọn cười rân. Cứ làm như cấm túc mới là chuyện tôi phải sợ. Marco đôi khi rất đáng ghét, nhưng mặt khác cậu ấy lại có khả năng chọc cho bạn cười lúc bạn thật sự cần được cười.

"Tớ sẵn sàng rồi." Tôi tuyên bố. Tôi đưa cánh tay lên trời vẫy vẫy, Tobias lao xuống, dang hai cánh để hãm tốc độ lại và đậu trên cái hàng rào bên cạnh chúng tôi.

"Tình hình đằng đó ra sao, Tobias?" anh Jake hỏi.

<Ổn cả. Con mèo không lảng vảng gần nhà. Không có ai đi quanh quẩn ngoài đường, ngoại trừ ở phía xa, trên phố Loughlin. Có vài chiếc xe hơi, nhưng không chạy về phía các cậu.>

"Cậu biết không, cậu có cả một tương lai trong nghề trộm dạo đấy," Marco nói với Tobias. "Cậu và tớ có thể trèo tường khoét vách, còn Jake sẽ là Người Nhện chộp hai đứa."

"Được rồi, mình đã sẵn sàng để hành động," tôi thông báo. "Cũng đã sẵn sàng để vô trỏng đây."

Tobias gửi riêng cho tôi một lời nhắn. <Rachel nè, nếu bồ gặp bất cứ rắc rối nào, bồ chỉ cần tìm cách ra được bên ngoài. Mình có thể đưa bồ thoát khỏi bất cứ nguy hiểm nào.>

Tôi chuẩn bị biến hình. Tôi tập trung vào con Fluffer. Làm việc ấy thật dễ. Tôi đã có trong đầu một hình ảnh rất rõ ràng của con Fluffer đang từ trên cây nhào xuống chực giết tôi lúc tôi là một con chuột chù.

Bên trong cơ thể tôi, ADN của Fluffer đã được lưu trữ, sẵn sàng để sử dụng. Tất cả việc tôi phải làm là tập trung... tập trung...

Mỗi lần biến hình mỗi khác. Đặc biệt trong lần đầu tiên thì bạn không thể nghĩ được đến cả việc xem xem sự biến đổi diễn ra như thế nào. Ngay cả Cassie cũng không kiểm soát được cuộc biến hình đầu tiên của nhỏ.

Trong trường hợp con Fluffer, mọi thứ bắt đầu từ bộ lông. Lông đen mọc trước, rồi đến lông trắng. Tôi hầu như là người trong khi lông đã mọc gần như đầy đủ. Tôi có bộ lông thật lộng lẫy trên hai cánh tay. Trên hai chân. Trên mặt. Lông và râu mép, cùng với mọi thứ khác.

"Ôi! Tuyệt vời!" Cassie reo lên. Nhỏ nhìn tôi chằm chằm và toét miệng cười đến tận mang tai. "Tuyệt quá trời tuyệt. Trông bồ xịn không chịu nổi..."

Marco và anh Jake gật đầu tán thành.

"Khá kỳ cục nhưng cũng khá đẹp," Marco nhận xét. "Mình nghĩ bồ có thể làm nghề kinh doanh thức ăn mèo. Bồ hát một bài hát ngắn, có thể nhảy một chút. Quên chú mèo Morris đi nha. Bồ sẽ là thống soái."

Tôi bắt đầu co lại. Song thật lạ, khi tôi co lại và quần áo ngoài của tôi tuột ra, tôi không cảm thấy mình đã nhỏ lại, mà cảm thấy mình có vẻ trở nên mạnh mẽ hơn.

Giống như tôi đang rũ bỏ hết những thứ không cần thiết, đôi chân dài vụng về này, hai cánh tay yếu ớt lố bịch này. Tôi có cảm giác mình đã được thu gọn lại chỉ còn những gì thiết yếu nhất của bản thân. Thậm chí như được tạo nên không phải từ những thịt xương tầm thường cũ.

Tôi cảm thấy mình như thép lỏng.

Tôi không cảm thấy nỗi sợ của chuột chù, hay sự tự tin hoàn toàn của voi hoặc đại bàng.

Khác hẳn. Hẳn là có sự sợ hãi. Nhưng bên dưới nỗi sợ là sự tự tin. Con mèo biết rằng có những kẻ thù ở đâu đó, nhưng nó cũng biết rằng nó có thể đương đầu.

Tôi cảm thấy mình... cứng cỏi. Đúng là như vậy - cứng cỏi.

Thế rồi các giác quan của mèo bắt đầu gửi những thông điệp lên não tôi.

<Ôi chao!> tôi kêu lên vì bất ngờ. <Đột nhiên không còn là đêm tối nữa! Tớ muốn nói, ôi chao, đây chính là năng lực nhìn ban đêm!>

"Khả năng nhìn trong đêm tối của mèo mạnh gấp tám lần của người." Cassie nói.

"Tám lần hả?" Marco nhắc lại. "Không phải bảy hay chín sao? Làm sao người ta đo được?"

Nhưng không chỉ lạ lùng ở chỗ tôi nhìn thấy rõ như thế nào mà còn là tôi có thể ghi nhận được cái gì.

Một con người sẽ ghi nhận màu sắc chẳng hạn. Một con mèo cũng nhận biết được màu ngang ngửa như người. Chỉ có điều nó không thích thú gì lắm với màu sắc. Này nhé, thí dụ như vật này màu đỏ, nhưng là mèo thì cần gì điều đó?

Điều mà những con mèo thực sự lưu ý là sự chuyển động. Bất cứ cái gì chuyển động, dù chỉ là nhúc nhích chút đỉnh là mèo thấy liền. Tôi đang đứng đây trên cỏ, nhìn khắp xung quanh với cặp mắt mèo to tướng, và tôi không nhìn thấy gì ngoài những chuyển động.

Tôi thấy từng lá cỏ đu đưa trong gió nhẹ. Tôi thấy từng con bọ bò qua những lá cỏ ấy. Tôi thấy từng con chim trên mỗi cái cây khi nó giũ cánh. Và, ui chao, tôi còn thấy cả chuột nhắt, sóc với chuột cống nữa.

Có một con chuột nhắt ở cách tôi không đầy sáu mét. Tôi có thể nhìn thấy từng sợi ria trên mõm nó khi những sợi ria ấy giật giật. Những vật không chuyển động với tôi chán òm. Nếu con chuột nhắt mà chỉ đứng bất động, tôi sẽ quên phứt là nó đang ở đó.

"Em thế nào rồi?" anh Jake hỏi tôi.

Tôi nghe anh ấy chẳng chút khó khăn. Nhưng nó lãng nhách. Nó không có nghĩa gì hết. Con chuột nhắt đang phát ra một tiếng chít chít rất nhỏ trong khi nó cà hàm răng bé tí của nó quanh một trái hồ đào, tìm cách khui trái ra.

Tôi quan tâm đến tiếng động ấy. Tôi quan tâm rất nhiều đến tiếng động ấy.

"Rachel, bồ có nghe được tụi này không? Mình đây, Cassie đây."

<Được mà, mình nghe rõ mà. Có điều hình như mình không được tập trung lắm vào mấy bồ. Có nhiều thứ khác để nghe, nhìn và ngửi lắm.>

"Tốt thôi, ít ra thì bồ cũng không chạy lung tung ngoài vòng kiểm soát," Marco nói.

Đột nhiên tôi cảm thấy có cái gì bên trên đầu mình, một hình thù, một cái bóng, một dáng vẻ. Nhanh như chớp tôi quay đầu lại. Hai tai tôi cụp ra sau, sát đầu. Lông trên lưng dựng lên và cái đuôi xù lên to gấp ba lần bình thường. Những cái vuốt vươn ra. Tôi chun miệng lại và chìa răng ra.

Tất cả diễn ra trong tích tắc. Tôi đã sẵn sàng chiến đấu.

Và bất kể cái gì tấn công tôi, tôi muốn nó biết rằng nó sẽ phải hối hận vì đã gây sự với Fluffer McKitty.




VẬT CHỦ NỔI LOẠN

CHƯƠNG 11


"Xìììììììììì!"

Tôi đã sẵn sàng chiến đấu. Tôi đã bị bơm căng. Hoặc ra tay trước hoặc bị giết chết.

Thật đã khi bạn cảm thấy những cái vuốt bén như lưỡi lam trượt nhẹ ra từ những bàn chân đỏ hồng của mình.

"Rachel, bình tĩnh nào, cô nương, đó là Tobias mà," Cassie vỗ về. "Tobias! Mình nghĩ có lẽ bồ tránh xa ra thì tốt hơn," nhỏ gọi lên trời. "Loài mèo vốn sợ những giống chim to mà."

Nhỏ nói đúng. Cái bóng của Tobias làm tôi khá sợ hãi. Kể cũng lạ. Bởi vì đó là nỗi sợ mà tôi chia sẻ với con chuột chù.

Nhưng đó là một kiểu sợ khác. Nó giống sự tức giận nhiều hơn, nhưng cũng không hẳn thế. Tôi cho rằng đó không hề là một cảm xúc thật. Về cơ bản, khi tôi kêu xì xì tôi chỉ muốn tìm cách gửi gắm thông điệp này: "Chớ gây với tao. Mày có thể bự hơn tao, có thể làm tao sợ, có thể khiến tao phải bỏ chạy, nhưng nếu cần, tao sẵn sàng chiến đấu."

Đó là toàn bộ cái thông điệp mà con mèo - tôi gửi cho thế giới: Đừng gây với tôi. Đừng cản đường tôi đi, đừng tìm cách động vào tôi nếu tôi không muốn, đừng tìm cách ngăn tôi đoạt lấy những gì tôi muốn.

Tôi độc lập. Tôi hoàn hảo. Tôi không cần gì hết ngoài bản thân tôi.

<Tớ ổn mà,> tôi nói. <Tớ nghĩ tớ kiểm soát mình vững lắm.>

"Cảm giác ấy nó như thế nào hả?" Cassie hỏi.

<Giống như... Bồ có nhớ những phim cao bồi ngày xưa có Clint Eastwood đóng không? Ổng là một tay súng cừ khôi, mỗi khi ổng bước vô một quán rượu là mọi người dạt ra hết. Ổng không kiếm chuyện với ai nhưng tốt nhất là chớ có làm ổng nổi khùng. Nó cũng giống vậy đó. Như thể tớ là Clint Eastwood vậy.>

"Em có nghĩ là em làm được việc ấy không?" anh Jake hỏi tôi.

<Được, được mà. Em có thể làm bất cứ cái gì.>

"Chớ để tính phách lối của loài mèo làm cậu bị rắc rối," Marco răn đe. "Giữ lại chút ít nỗi sợ của con người thì hay hơn." Cậu ta ngưng một chút. "Ồ, tớ quên phứt. Nàng Rachel hùng dũng đâu có sợ hãi như một con người. Vậy thì cậu hãy làm thế này: mượn một ít sợ của tớ đi. Tớ có đầy ta đây nè."

"Marco nói đúng đó, Rachel," Cassie tán thành. "Hãy tập trung. Giữa thái độ tự nhiên của cậu với thái độ của con mèo, hình như có chút ngông nghênh đó."

Tôi nhìn thật lẹ về phía con chuột. Cuối cùng thì nó đã rúc vào trái hồ đào. Tôi có thể giết nó. Tôi chắc chắn như vậy. Nó là một con chuột nhỏ múp míp và tôi có thể vồ được nó một cách dễ dàng. Nhưng tôi không thấy đói. Vì vậy nó sẽ còn được sống thêm một lúc nữa.

<Không sao đâu,> tôi nói.

"Nếu cậu gặp lộn xộn thì đã có tụi này ở đây, nhớ nha." Cassie trấn an tôi một lần nữa.

<Tớ sẽ meo lên nếu cần giúp đỡ. Đừng lo. Bây giờ tớ làm chủ được rồi. Sẽ tốt cả thôi.>

Nhưng thật sự thì tôi đã xạo chút đỉnh. Tôi chưa hoàn toàn làm chủ được con mèo. Hình như tôi thích tính tình vênh váo của nó. Cái đó làm tôi cảm thấy tự tin hơn vào chính mình. Và mặc ai nghĩ gì thì nghĩ, tôi cần có được sự tự tin hoàn toàn.

"Thời gian biến hình bắt đầu được tính," Cassie nhắc nhở. "Bây giờ là tám giờ thiếu mười lăm phút. Bồ nhớ kỹ nha."

Tôi nhẹ nhàng chạy xuôi theo lề đường dẫn tới nhà lão Chapman. Ngay lúc bắt đầu chuyến đi tôi đã nghĩ: Tía ơi, giá như mình có thể giữ lại chút xíu cái khả năng này cho giờ thể dục sắp tới nhỉ.

Đó là sự duyên dáng vượt trên mọi thứ duyên dáng mà bạn có thể tưởng tượng ở một con người. Tôi chạy qua hàng rào gỗ, bên trên có tấm chắn bằng sắt cao cả mét. Tôi ngước nhìn và rồi, chưa kịp nghĩ gì thì tôi đã nhảy vọt lên. Hai chân sau mạnh mẽ của tôi cuộn lên rồi thả lỏng.

Tôi lướt trong không trung. Độ cao cả mét, trong khi tôi - một con vật chỉ cao chưa tới ba mươi centimet. Chuyện này như thể một người tung mình lên nóc một tòa nhà hai tầng vậy.

Mà lại nhẹ như không. Chỉ là một động tác tự nhiên. Tôi muốn nhảy, thế là tôi nhảy. Tôi muốn hạ̣xuống đúng vào một thanh sắt hẹp, bề rộng có năm centimet, và chuyện đó đâu có gì là khó.

So với mèo thì vận động viên thể dục dụng cụ xịn nhất chỉ như một nàng bò cái ục ịch đi loạng choạng hay đại loại thế.

"Hừm, Rachel, chính xác là em đang làm gì vậy?" anh Jake hỏi.

Cả bọn đang đứng đấy nhìn tôi. Tôi đã quên phứt là bọn họ vẫn đang quanh quẩn đó.

<Chỉ thực hành chút thôi,> tôi nói và nhảy trở lại xuống cỏ. Thôi, phải đặt nhiệm vụ trước hết, tôi tự hạ lệnh cho mình một cách nghiêm khắc. Sau đó muốn lo gì cho Thế vận hội Mèo thì tha hồ mà lo.

Tôi lại khởi sự chạy về hướng ngôi nhà, nhưng lần này có cái gì đó buộc tôi dừng lại. Đó là một cột dây điện thoại. Cái mùi tỏa ra từ chỗ ấy có sức mạnh không cưỡng nổi. Tôi chạy tới đó. Tôi nhăn mũi hít lấy hít để. Không khí được giữ trong một loạt túi rỗng bên trên vòm miệng tôi. Nó sẽ giữ lại ở đó ngay cả khi tôi tiếp tục thở. Bằng cách ấy tôi có thể thu lượm mọi thông tin nhỏ nhất từ cái mùi kia.

Đó dứt khoát là một mùi mèo đực. Một con mèo đực đã đánh dấu cái cột này bằng cách tiểu vào đấy. Nó là một con mèo thống trị. Mùi của nó khiến tôi lo lắng. Không phải tôi sợ, mà chỉ bớt vênh váo chút xíu. Nếu con mèo này xuất hiện, tôi sẽ phải thần phục. Tôi sẽ chấp nhận thu mình lại, khiêm nhường hơn và chấp nhận sự thống trị của nó.

Hoặc là đánh lại nó và ăn vài cú đá đít.

Mọi việc sẽ diễn ra đúng như vậy. Tất cả ở đấy, trong cái mùi nước tiểu của nó, cái thông điệp mà bất cứ con mèo nào cũng đọc được.

Tôi lại tiếp tục chạy về phía nhà lão Chapman.

<Rachel, bồ có chắc là bồ kiểm soát được không đó?> tiếng Tobias ở trong đầu tôi. <Tại sao bồ ngưng lại để đánh hơi cái cột ấy?>

<Mình nghĩ phải làm cho giống một con mèo thứ thiệt,> tôi trả lời. <Mình đang đóng vai mà.>

<Nếu vậy,> Tobias nói giọng hoài nghi. <Bồ hãy nhớ: làm một con vật trong một lúc thôi thì thú vị, chứ làm mãi mãi thì chẳng vui đâu. Hai tiếng đồng hồ của bồ đang trôi đi. Tích tắc, tích tắc.>

Câu đó khiến tôi chú ý. Giống một gáo nước lạnh dội vào mặt. Tôi tập trung trí óc người để áp đảo trí óc mèo. Nhưng đâu có dễ. Đến cái khái niệm vâng lời, trí óc mèo cũng không hiểu nổi.

Vậy rồi tôi sử dụng một thứ có thể tác động đến con mèo. Đó là ký ức về mùi của con mèo đực thống trị. Nó kích thích sự phục tùng của con mèo này. Tôi cảm thấy phần người của mình trong cái trí óc tập thể kia tăng lên.

<Bồ tới nơi rồi đó,> Tobias báo. <Đúng cái sân này rồi.>

<Ờ, mình biết mà. Chỗ nào cũng có mùi của mình. Toàn bộ khu này sực nức mùi của mình. Nhà mình đây rồi. Tất cả thuộc về mình mà.>

<Rachel ạ, tất cả nơi này thuộc về lão Chapman. Mà lão ta thuộc về Visser Ba. Bồ đừng quên điều ấy.>

Tôi chạy tới cái lỗ mèo chui. Chapman. Visser Ba. Chuyện hệ trọng đây. Tôi là một sự kết hợp giữa Rachel và Fluffer. Sợ gì lão Chapman và Visser Ba kia chứ?

Bên trong nhà, đèn rất sáng. Mắt tôi lập tức điều chỉnh. Mũi tôi chạm vào mùi thức ăn cho mèo, nó khô khốc và cũ mèm nên chả đáng quan tâm. Tôi cũng ngửi thấy mùi người: Melissa, lão Chapman và bà vợ. Đừng có hỏi làm sao tôi biết đó là mùi của ba người ấy. Tôi biết, thế thôi.

Tôi phát hiện ra một con gián trong bóng tối đầy bụi đằng sau tủ lạnh. Chẳng có gì thú vị. Lũ gián đôi khi phát ra những tiếng xè xè ngồ ngộ và nhìn chúng chạy thì cũng vui. Nhưng chúng hôi quá, lại chẳng ăn được.

Bỗng tôi thấy những động tác mau lẹ.

Những bàn chân. Những bàn chân người. Chẳng thèm ngẩng lên tôi cũng biết đó là bà Chapman.

Những tiếng rùng rùng từ động cơ tủ lạnh. Ồn quá. Cũng có những tiếng chim bên ngoài vọng vào từ một tổ chim ở bên dưới mái nhà.

Rồi là tiếng của Melissa.

Nhỏ ở đâu vậy nhỉ? Tôi chẳng nhìn thấy nhỏ đâu. Tiếng Melissa nghèn nghẹt.

Tôi ráng tập trung nghe. Tai tôi ngọ nguậy để hướng về phía tiếng động. Nó vọng đến từ phía trên đầu tôi. Trên cao và rất xa.

Nhỏ đang trong phòng ngủ, đúng chỗ ấy rồi. Tôi không nghe rõ lời nhỏ, nhưng tôi biết nhỏ đang lầm rầm nói với chính mình.

Tôi chạy qua phòng bếp. Tôi biết - với tư cách là con nhỏ Rachel - tôi biết là mình sẽ sợ hãi. Nhưng không có gì phải sợ. Tất cả mọi thứ ở đây đều có mùi của tôi. Các tuyến mùi của tôi đã ghi dấu trên khắp mọi nơi - trên cái cửa ra vào, trên cái tủ ly, trên chiếc ghế kia. Điều ấy làm tôi yên lòng.

Ở đây không có mùi của con mèo đực thống trị. Không, chẳng có con mèo nào khác ở đây hết. Chỉ có những mùi người, và những mùi ấy chẳng quan trọng lắm.

Tôi rời phòng bếp và ngưng lại chỗ góc giữa hành lang với phòng sinh hoạt. Lão Chapman đang ở đó, trong phòng sinh hoạt. Tôi ngửi thấy mùi của lão ta. Lão đang ngồi trên cái ghế nệm. Tôi nhìn lão thật nhanh và lững thững đi tới.

Nhưng rồi tôi dừng lại. Trí óc người của tôi cảm thấy cảnh tượng này có cái gì đó không ổn. Lão Chapman ngồi chơ vơ trên ghế. Không tivi. Không âm nhạc. Không đọc sách báo. Chỉ ngồi đấy.

Tôi quay trở lại phòng bếp. Tôi ngước nhìn bà Chapman. Bà đang làm gì đó ở bồn nước, có lẽ là rửa chén. Không, bà đang xắt rau. Nhưng cũng lại không tivi, không âm nhạc. Bà không tự lầm bầm với mình. Bà không nói chuyện một mình theo cái cách mẹ tôi hay làm mỗi khi làm việc trong bếp.

Không ổn rồi. Có cái gì đó không ổn với từng người trong gia đình Chapman.

Tôi trở lại hành lang. Ở đó có cầu thang dẫn lên các phòng ngủ. Từ hành lang tôi có thể nghe tiếng Melissa rõ hơn. Tôi cố tập trung, ráng lơ đi những âm thanh mê hoặc của lũ chim dưới mái nhà. Tôi tập trung vào những âm thanh Melissa phát ra.

"... chia cho căn bậc hai... không, chờ đã. Không, căn bậc hai nhân với... Đúng không đây?"

Nhỏ đang làm bài tập ở nhà. Bài tập toán, hẳn rồi.

Lẽ ra mình cũng đang làm như thế. Tôi nghĩ. Tôi bỗng thấy day dứt. Thay vì làm bài tập ở nhà, mình lại lẻn vào nhà bạn để do thám bạn và ba má của bạn.

Tôi ráng tìm một cái đồng hồ. Tôi phải xem giờ. Đến chín giờ bốn mươi lăm là hết hai tiếng của tôi. Tôi muốn hoàn hình sớm hơn giờ ấy nhiều. May ra thì tôi có thể trở về nhà và làm bài tập, ít ra thì cũng đọc một chút để chuẩn bị cho giờ khoa học xã hội.

Tôi phát hiện ra một cái đồng hồ. Nó ở trên lò sưởi, giữa hình ông bà Chapman và hình Melissa. Đồng hồ chỉ tám giờ thiếu ba phút. Còn ối thời gian mà.

Có cái gì chuyển động!

Ồ, hóa ra lão Chapman đứng lên.

Phần mèo trong tôi chẳng mấy quan tâm đến lão Chapman nhưng tôi tự ép mình phải để ý. Quan sát lão là việc quan trọng. Chính vì việc ấy mà tôi ở đây.

Lão có phải là con mồi không nhỉ? Bộ óc mèo dường như đang hỏi.

Phải. Phải. Tôi đang trả lời nó.

Lão Chapman là con mồi của chúng ta.





CHƯƠNG 12


Tôi theo sau lão Chapman khi lão đi dọc hành lang. Lão không nhận ra tôi, hoặc là không quan tâm đến.

Lão mở một cái cửa làm xộc ra một luồng đủ các mùi. Ẩm ướt. Mốc meo. Bọ rệp.

<Rachel? Bồ làm ăn sao rồi?>

Tôi giật bắn mình. Một động tác rất không - mèo.

Đó là Tobias. Chắc cậu ta ở khá gần nên tôi mới nghe được tiếng nói trong đầu cậu ấy. Hẳn là trên nóc nhà hay trên một cành cây gần đó. Tôi căng hết thính giác cực nhạy của loài mèo ra. Lũ chim dưới mái nhà đã im lặng. Chúng nó sợ con diều hâu to tổ chảng.

<Ổn mà,> tôi trả lời. <Nhưng bồ làm mình sợ gần chết đấy!>

<Xin lỗi nha. Mình lo quá mà.>

<Đừng lo. Mình theo lão Chapman xuống tầng hầm đây.>

<Sao phải xuống?>

<Bởi vì lão ta xuống đấy chứ sao nữa.> Tôi trả lời. Tuy nhiên những lời của Tobias làm tôi thấy khó chịu. Cậu ta muốn tôi để ý đến cậu ta, mà việc ấy thật là khó. Con mèo không quan tâm đến những lời cậu ta nói. Nó chỉ muốn đi xuống nhìn khắp tầng hầm. May sao đó cũng là điều tôi muốn.

Tôi theo lão Chapman xuống những bậc thang bằng gỗ thô. Cũng lạ thật đấy. Xuống cầu thang theo kiểu mèo, tôi cảm thấy chóng mặt sao ấy. Ý tôi muốn nói, tôi xuống mà đầu lao đi trước. Lạ lắm chứ.

<Tobias, mình biết ơn bồ đã đi kiếm mình, nhưng bây giờ thì mình bận lắm.>

<Mình hiểu. Nhưng mà mình nghe tiếng bồ không rõ lắm. Bồ đã ở xa rồi phải không?>

<Ờ, mình đang đi xuống hầm.> Tôi đợi nhưng không nghe tiếng Tobias. <Tobias, bồ ở đâu?> Tôi gọi nhưng không có tiếng trả lời. Chúng tôi vẫn còn đang học cách nói trong đầu. Chúng tôi biết có những giới hạn cho khoảng cách "nghe" được tiếng nói ấy nhưng không biết chắc là bao xa.

Tầng hầm được lót ván toàn bộ. Trần bằng gỗ không sơn và đầy nhóc nhện với nhiều thứ thú vị khác. Không có chuột, không có con gì có thể coi là con mồi thực sự, nhưng rất nhiều con có thể săn đuổi cho vui.

Lão Chapman là con mồi, tôi tự nhắc nhở mình. Chúng ta đang săn lão Chapman.

Đó là một kiểu phòng tivi, trong đó có một bàn bi-da, vài cái ghế tựa cũ kỹ và một chiếc ghế nệm. Nhưng rõ ràng đã lâu không ai sử dụng phòng này. Không có mùi người trên những đồ đạc ấy. Chỗ nào cũng đầy bụi và tôi nghe thấy cả tiếng những con nhện bên trong cái tivi.

Cả tầng hầm chỉ có một lối băng qua suốt tầng là có vẻ được sử dụng tới. Tôi ngửi thấy những mùi mà đôi giày của lão Chapman để lại ở đấy.

Lão đi theo lối băng qua tầng hầm đến một cái cửa. Đó là một cái cửa giản dị sơn màu trắng. Lão rút trong túi ra một chùm chìa khóa và mở khóa cửa.

Lão mở cửa và bước qua. Đi tiếp khoảng một mét rưỡi lại có một cái cửa thứ hai. Cửa này làm bằng thép sáng loáng. Trông giống như cửa hầm bảo mật ở nhà băng. Bên cạnh cửa thép có một bảng đèn nhỏ hình vuông màu trắng. Lão Chapman áp bàn tay lên đấy.

Cửa thép mở ra. Nó chạy vào trong tường giống như những cái cửa của con tàu Star Trek.

Tôi biết mình phải đi theo lão. Nhưng trí óc người của tôi thì sợ, còn trí óc mèo lại chẳng thấy có gì cần phải bước vào cái chỗ tối om ấy. Với cả hai chúng tôi, nó có mùi vị của một cái bẫy. Một nơi mà vào đó rồi thì chúng tôi sẽ không có đường ra.

Nhưng tôi phải vào. Tôi phải vào đó. Đó là điểm mấu chốt của chuyến do thám này mà.

Và lão Chapman là con mồi của tôi.

Vào giây cuối cùng, đúng lúc cái cửa rít lên để đóng lại, tôi nhảy vọt vào trong phòng.

Thoạt tiên thì tối mò, nhưng tôi đâu có ngán bóng tối. Rồi lão Chapman bật một ngọn đèn mờ mờ. Lạ thay, tôi thấy trong tối mình lại nhìn rõ hơn trong ánh đèn mờ.

Có một cái bàn viết kiểu gắn sâu vào trong tường. Nó làm bằng thép màu xám và trông rất lạ mắt. Có những bảng đèn nhỏ hơn với nhiều màu sắc vui mắt. Và thứ gì đó trông giống như một cái đèn rọi, nhỏ nhưng phức tạp, treo trên trần. Đằng trước bàn là một chiếc ghế tựa. Một chiếc ghế tựa kiểu văn phòng hoàn toàn thông thường. Lão Chapman ngồi vào đó.

Lão lướt tay trên một cái bảng màu xanh lơ. Rồi xem đồng hồ. Lão ngồi đó, kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng một phút trôi qua, chẳng có gì xảy ra hết. Tôi cố tỏ ra vẻ uể oải như thể chỉ tình cờ đi vơ vẩn vào đó. Nhưng đồng thời tôi vẫn cẩn thận đứng sau lưng lão Chapman để lão không nhìn thấy tôi.

Tôi nhớ lại lời cảnh báo của anh Jake. Người nào khác thì chỉ coi tôi là một con mèo già tầm thường, nhưng lão Chapman biết về chuyện biến hình của người Andalite. Vậy nên, nếu như lão Chapman hay bất kỳ một tên Mượn xác nào nhìn thấy một con vật xử sự không đúng kiểu, chúng sẽ nghi ngờ liền.

Đột nhiên ánh sáng rực rỡ bừng lên.

Đôi mắt mèo của tôi điều chỉnh lập tức, nhưng ngay cả như thế, ánh sáng cũng vẫn làm mắt tôi nhức nhối. Ánh sáng ấy phát ra từ chiếc đèn rọi. Lão Chapman xoay người trên ghế để mặt hướng thẳng vào chỗ ánh sáng.

Ánh sáng bắt đầu biến đổi. Nó trở nên có hình dạng. Nó trở nên nhiều màu sắc. Bốn cái móng guốc hiện ra. Bộ lông màu xanh nhạt. Những bàn tay nhiều ngón. Cái mặt dẹt thông minh không có miệng và chỉ có những đường rãnh thay cho mũi. Những con mắt chính sắc sảo có hình trái mơ.

Rồi những con mắt phụ kỳ lạ ở đầu những cái vòi đảo qua đảo lại nhìn khắp quanh phòng. Cuối cùng là cái đuôi nguy hiểm, cong veo, y như đuôi bò cạp.

Một người Andalite. Giống ông hoàng Andalite đã truyền năng lực đặc biệt cho chúng tôi.

Đó không phải là người Andalite thực. Đó là cái thể xác Andalite duy nhất từng bị bọn Yeerk bắt được và kiểm soát. Người Andalite - Bị mượn xác duy nhất trong toàn cõi thiên hà.

Đó là Visser Ba, tên đầu lĩnh của bọn Yeerk. Sinh vật hiểm ác có thể biến hình thành các quái vật mà nó "thu nạp" được từ khắp nơi trong thiên hà.

Đó là Visser Ba, kẻ đã giết hại ông hoàng Andalite trong lúc chúng tôi rúm người vì khiếp hãi.

Đó là Visser Ba, kẻ đã xém giết được tất cả chúng tôi trong vũng Yeerk địa ngục.

"Kính chào ngài Visser," lão Chapman nói bằng một giọng khúm núm. "Iniss 226 của vũng Sulp Niaar xin tuân phục ngài. Cầu cho tia Kandrona chiếu sáng và ban sức mạnh cho ngài."

"Và cho ngươi nữa, Iniss 226." Visser Ba phán.

Tôi bị sốc khi nghe giọng nói của Visser. Trong cái thân xác Andalite, hắn ta không có mồm. Người Andalite liên lạc với nhau bằng thần giao cách cảm, đúng như cách tôi làm khi biến hình.

Cú sốc thứ hai là do cái tên chúng gọi nhau. "Iniss 226." Đó chắc là tên của con sên Yeerk đã kiểm soát lão Chapman.

Phần mèo trong não tôi bận bịu với một câu hỏi khác. Kẻ vừa xuất hiện kia có thực hay không? Không. Nó không có mùi. Chẳng có mùi gì hết. Chỉ có ánh sáng và những cái bóng.

Tôi biết đó là một hình ảnh toàn ký. Nhưng đó là một hình ảnh toàn ký đầy thuyết phục. Visser Ba trông gần như là thật. Hắn nhìn quanh làm như có thể nhìn thấy bằng đôi mắt từ trong tấm hình toàn ký của hắn.

Tôi vái trời cho hắn không nhìn vào mình.

"Báo cáo đi, Iniss."

"Vâng, thưa ngài."

Phần người trong tôi chỉ muốn bỏ chạy. Ngay tấm hình toàn ký của Visser Ba cũng làm bạn nổi da gà. Nhưng khi hiểu được rằng nó không có thật, phần mèo trong tôi lại chỉ thấy ngán ngẩm.

Tôi nhận ra vì sao mình có thể nghe được lời Visser Ba - cái máy chiếu hình toàn ký chắc không có khả năng chuyển đi những lời nói trong óc, nên nó đã dịch ra lời nói thông thường.

"Có tiến triển gì trong việc tìm kiếm bọn cướp Andalite không?"

"Không, thưa ngài Visser. Chưa có gì hết ạ."

Tôi biết hắn muốn nhắm ai khi dùng từ "bọn cướp Andalite". Đó là chúng tôi, những Animorph.

"Ta muốn chúng được tìm ra. Ta muốn chúng được tìm ra NGAY BÂY GIỜ!"

Lão Chapman nhảy lui lại vì bất ngờ trước chỉ thị của Visser. Tôi ngửi thấy sự sợ hãi trong người lão.

Lấy lại giọng điềm tĩnh, Visser Ba tiếp tục. "Không thể tiếp diễn như thế, Iniss 226, không thể được. Việc sẽ đến tai Hội đồng Thập tam trụ. Các vị ấy sẽ tự hỏi do đâu mà ta đã báo cáo rằng toàn bộ tàu của bọn Andalite có mặt ở gần hành tinh này đã bị tiêu diệt và tất cả bọn Andalite đã bị giết hết. Các vị ấy sẽ nghi ngờ, sẽ nổi giận. Và khi Hội đồng Thập tam trụ nổi giận với ta, thì ta nổi giận với ngươi."

Lão Chapman run như cầy sấy. Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi người. Và cả một mùi khác nữa. Một mùi không hoàn toàn là mùi người. Nó rất mơ hồ... phải chăng tôi đã đánh hơi thấy đích thân tên Yeerk? Con sên Yeerk nằm trong đầu lão Chapman?

Có vẻ như không thể thế được. Nhưng có mùi gì là lạ. Mùi gì... mùi gì... tôi tập trung toàn bộ trí não mèo của mình để phân tích cái mùi ấy.

"Cái gì kia?"

Lão Chapman nhảy nhổm lên trên ghế.

Tôi nhìn và lạnh cứng người. Lão Chapman đang nhìn tôi trừng trừng. Tệ hơn nữa, thật là thậm tệ, những con mắt ở đầu vòi của Visser Ba cũng tập trung hết vào tôi.

"Dạ, đó là con mèo," lão Chapman nói, giọng đầy lo lắng. "Một giống vật của Trái Đất được nuôi làm kiểng. Bọn người cho chúng ở gần bên mình và thấy dễ chịu vì sự có mặt của chúng."

"Tại sao nó vào đây?"

"Nó thuộc về đứa con gái... của tôi... con gái vật chủ của tôi."

"Ta biết," Visser Ba nói. "Được rồi, hãy giết nó đi. Giết nó ngay lập tức."



CHƯƠNG 13


Giết nó đi. Giết nó ngay lập tức.

Tôi muốn bỏ chạy. Tôi muốn điên lên vì sợ.

Nhưng một sự kết hợp lạ lùng nào đó giữa sự tinh ranh của loài mèo với trí thông minh của chính tôi đã cứu tôi.

Tôi không động đậy một sợi râu. Nếu không, có thể tôi sẽ toi mạng. Tôi biết thế vì một thực tế: nếu tôi phản ứng như là mình đã hiểu, chúng sẽ biết chắc rằng tôi không phải là một con mèo bình thường.

Cái hình ảo của Visser Ba quan sát tôi rất kỹ. Bây giờ cả bốn con mắt Andalite của hắn tập trung vào tôi. Và đằng sau cái biểu hiện nhã nhặn kiểu Andalite ấy, tôi cảm nhận được sự tập trung bén như lưỡi dao cạo của tên Yeerk hiểm ác và đầy sức mạnh.

Lão Chapman cũng đang nhìn tôi trừng trừng. Cái nhìn giống như khi lão túm được đứa học trò nào đó đang tìm cách chuồn khỏi trường.

Tôi khiếp đảm. Hay ít ra là phần Rachel trong tôi khiếp đảm. Con Fluffer cũng cảm thấy sự lo sợ của tôi nhưng bản thân nó thì chẳng có gì để lo cả. Không có con chim săn mồi nào ở đây. Không có mùi của những con mèo thống trị. Chỉ có một kiểu hình ba chiều không có mùi gì. Và lão Chapman. Lão có thể là con mồi, cũng có thể không phải, nhưng chắc chắn lão không phải là mối đe doạ.

"Nó có thể là một tên Andalite," Visser Ba nói. "Hãy tiêu diệt nó."

Đáp lại, tôi kêu : "Mieo"

Visser Ba nhìn xói vào tôi. "Cái gì vậy?"

"Đó là... đó là... âm thanh do con mèo phát ra, thưa ngài Visser. Ch... ch... ắc là nó đòi ăn."

XOAAAAAẠTTTT!

Đột nhiên, không hề báo trước, Visser Ba quật đuôi vào tôi. Một cái đuôi nguy hiểm dài ba tấc, hình lưỡi hái, phóng một luồng lửa điện về phía tôi nhanh đến mức không một con người nào có hy vọng thoát nổi.

Nhưng tôi không chỉ là một con người.

Trong vòng một phần mười cái chớp mắt, tôi đã nhìn thấy động tác đột ngột ấy và kịp nằm phục xuống, tai cụp lại, răng nhe ra. Bàn chân tôi, với những cái vuốt giương hết ra, vụt vào cái đuôi ấy, đập xuyên thẳng qua tấm hình toàn ký. Và cái đuôi quệt ngang người tôi, nhưng chẳng có gì hết ngoài một ảo ảnh.

"Ha, ha, ha."

Mất một giây tôi mới hiểu ra âm thanh ấy là gì. Đó là tiếng cười của Visser Ba.

Lão Chapman cũng có vẻ kinh ngạc. Như thể lão chưa bao giờ nghe Visser cười, thậm chí như khó có thể hình dung Visser mà lại cười.

"Ôn con hung dữ," Visser Ba gật gù. "Sao nó không lùi lại hay là bỏ chạy nhỉ? Ta lớn hơn nó gấp bao nhiêu lần, vậy mà nó dám tấn công ta. Tiếc rằng loài này quá nhỏ không dùng làm vật chủ được."

"Vâng, thật tiếc ạ," lão Chapman thận trọng nói theo.

"Giết nó đi," Visser Ba hạ lệnh. "Còn có hình dạng nào tốt hơn cho bọn Andalite sử dụng kia chứ? Tốt nhất là giết quách đi cho an toàn."

"Vâng, thưa ngài," lão Chapman nói. "Ch-ch- chỉ có điều..."

"Điều gì?" Visser hỏi gắt.

"Nó thuộc về đứa con gái. Nếu tôi giết con vật, con bé sẽ tức giận và có thể để ý. Giết mèo bị coi là một hành động tồi tệ. Việc ấy sẽ có hại cho lớp vỏ bọc của tôi, thưa ngài."

Visser Ba có vẻ không thích bị bất tuân. Nhưng hắn không phải là kẻ có những quyết định bốc đồng. Hắn cân nhắc một lúc, trong khoảng thời gian ấy số phận của tôi bị treo lơ lửng, bấp bênh giữa sống và chết.

"Đừng có làm ảnh hưởng đến vỏ bọc của ngươi hay gây sự chú ý của mọi người," cuối cùng Visser phán.

Tôi hiểu rằng đây là lúc mình cần làm cái gì đó để tự vệ. Tôi bước ra và cọ sườn vào chân lão Chapman.

"Nó làm cái quái gì vậy?" Visser Ba hỏi.

"Nó ra hiệu là nó muốn được cho ăn."

"Hay lắm. Vuốt sắc, răng nhọn, tính hung dữ cộng với khả năng điều khiển một cách tinh vi những sinh vật to lớn hơn mình. Một sinh vật đáng giá đấy. Được rồi, lúc này thì cứ để nó sống cái đã. Cho nó sống đến khi nào chúng ta giải quyết xong vấn đề của đứa con gái."

Mặt lão Chapman co rúm lại. Đó là xúc động duy nhất mà lão thể hiện ngoài sự sợ hãi ra. "Đứa con gái ấy ạ? Nhưng... thưa ngài Visser... sự thỏa thuận với thằng người Chapman..."

Visser nhếch mép cười. "Thỏa thuận ư? Đừng có mà ngớ ngẩn. Chúng ta bày ra thỏa thuận cốt để tuyển mộ những kẻ tình nguyện làm vật chủ. Mọi thỏa thuận đều là công cụ. Cũng như ngươi là công cụ của ta. Nếu ngươi đã nộp cho ta bọn cướp Andalite thì ta đâu cần bận tâm đến một con mèo hay một đứa con gái."

Lão Chapman cúi đầu. "Tôi sẽ nộp chúng cho ngài."

"Làm đi," Visser Ba lạnh lùng nói. Thế rồi cái hình ảnh nổi bắt đầu biến đổi. Cái thân xác Andalite mềm mại tan đi, ở chỗ ấy mọc lên một quái vật chưa từng thấy trên Trái Đất. Nó có hình một cái ống dày và dài. Đầu ống có một cái lỗ trông như cái mồm gớm ghiếc. Con vật màu đỏ tía, và trong suốt. Bạn có thể gần như nhìn xuyên qua nó, tôi cũng không chắc bởi nó là một hình toàn ký, thực hư chẳng rõ thế nào.

Hình toàn ký của tên Visser hạ cái mồm - ống hướng về phía đầu lão Chapman. Cái mồm mở ra, để lộ hàng răng, có thể là hàng vòi hút nhỏ xíu, từng cái vòi nhễu đầy nhớt rãi.

Cứ y như thể cái mồm - ống đã gắn chặt vào đầu lão Chapman.

Lão Chapman rùng mình run rẩy vì khiếp sợ.

Cái giọng ảo của Visser Ba cảnh cáo. "Iniss 226, ngươi chớ quên rằng ta ban cho ngươi cái thân xác Chapman này. Ta đặt ngươi vào trong đầu nó là bởi ta tin ngươi làm phụ tá số một của ta. Nhưng ta có thể hút ngươi ra lại nếu ngươi làm ta thất vọng. Ngươi có muốn nhìn xem điều gì đã xảy ra cho kẻ ngu ngốc mới nhất đã làm ta thất vọng không?"

Đột nhiên những hình ảnh hiện ra trong không trung, giống như trong một bộ phim ngắn. Đó là một hình toàn ký thứ hai. Nó cho thấy một người đàn bà đang la hét, quằn quại vì đau đớn, và một con vật màu đỏ tía đang bám trên đầu bà ta mà hút.

Lão Chapman bắt đầu rên rỉ: "Ôi, ôi, không, thưa ngài Visser. Tôi van ngài."

Trong bộ phim ngắn, con vật đỏ tía trong suốt bỗng co thắt lại. Từ lỗ tai của người đàn bà, một con sên tuột ra. Nó bị hút ra khỏi đầu bà ta, thân mình màu xám của nó nhễu đầy nhớt rãi.

Con vật màu đỏ tía nuốt chửng con sên Yeerk.

Đến đây bộ phim chấm dứt.

"Một bức tranh không mấy thú vị, phải không Iniss 226?"

Lão Chapman chỉ lắc lắc cái đầu. Hai mắt lão vẫn nhìn trừng trừng vào khoảng không trống rỗng nơi hình ảnh kia vừa mới hiện ra.

Visser Ba bắt đầu lấy lại hình dạng Andalite.

"Đừng có làm ta thất vọng." Hắn kết luận.





CHƯƠNG 14


Đột nhiên Visser Ba biến mất. Căn phòng tối trở lại. Lão Chapman chúi mình trên bàn, hai tay ôm lấy đầu. Một lát sau lão mở cửa và cả hai chúng tôi lại trèo thang lên nhà trên.

Bà Chapman đang đợi ở trên ấy. "Visser ra lệnh gì thế?" bà thì thào hỏi.

Lão Chapman nhìn bà như thể vừa thấy một hồn ma. "Hắn muốn ta nộp những tên cướp Andalite. Hắn biến thành một con Vanarx. Một đại hoạ của loài Yeerk."

Lão cũng giữ cho giọng mình thật nhỏ và liếc nhanh về phía cầu thang. Tôi đoán là lão kiểm tra xem Melissa có quanh quẩn ở đấy không.

Bà Chapman nhún vai: "Tôi có nghe nói hắn thu nạp được một con Vanarx. Tôi cứ ngỡ đó chỉ là một trong những chuyện hắn đặt ra để doạ những kẻ dưới quyền."

"Thì hắn cho tôi thấy... hắn cho tôi thấy hắn đã tiêu diệt Iniss 174 như thế nào mà."

Bà Chapman có vẻ sốc: "Hắn sử dụng một con Vanarx để tiêu diệt một Iniss thuộc thế kỷ hai sao?"

"Cái đồ cặn bã Mượn xác Andalite ấy," lão Chapman rít lên một cách hằn học. "Ước gì Hội đồng Thập tam trụ sẽ phát hiện ra là hắn đã gây ra cảnh hỗn độn như thế nào trên hành tinh này. Mong sao các vị ấy sẽ tước đi cái thân xác Andalite của hắn và ném hắn về một cái vũng xa tít ở thế giới quê nhà."

"Đừng có mơ," bà Chapman nghiêm nghị. "Visser Ba có khối thời gian để tiêu diệt ông vì cái tội làm hắn thất vọng trước khi hắn mất hết quyền lực đó."

Đôi tai mèo của tôi nhận ra tiếng động trước cả lão Chapman lẫn bà vợ. Có sự di chuyển. Tiếng chân người. Tôi dỏng tai về phía cầu thang.

"Má? Ba? Ai giúp con giải bài toán này được không ạ?"

Đó là Melissa. Nhỏ đã xuống đến lưng chừng cầu thang. Nhỏ dừng lại và liếc về phía ba má mình - hay ít ra là những người từng là ba má mình - với con mắt đầy hy vọng.

"Bây giờ ba má đang mắc bận, Melissa." Lão Chapman gắt gỏng.

"Với lại, con nên tự làm lấy bài vở của mình, con yêu. Học hành là phải như vậy." Bà Chapman nói. "Nếu sau đó con vẫn không giải được thì ba sẽ giúp con."

Mặt Melissa xịu xuống. Nhỏ gượng mỉm cười, nụ cười không chút vui vẻ. "Má nói thì đúng rồi. Chỉ là cái thứ căn bậc hai quỷ sứ này thôi mà."

Nhỏ lưỡng lự như thể còn hy vọng ba má đổi ý và lên lầu với mình.

Bà Chapman mỉm cười. Đó là nụ cười vô hồn chẳng khác gì nụ cười của Melissa. "Căn bậc hai khó hén? Nhưng má biết là con làm được mà."

"Ba sẽ lên và kiểm tra lại cho con trước khi con đi ngủ, cưng ạ." Lão Chapman hứa.

Đó là những lời nói khá thông thường. Tôi đoán là ba hay mẹ tôi cũng sẽ nói với tôi đúng như vậy. Cũng "con yêu", cũng "cưng", nhưng cái cách nói thì... Ở đây thiếu một cái gì đó. Tính người. Tình yêu thương. Bạn muốn gọi nó là gì thì tùy. Những từ họ dùng thì đúng đấy, nhưng nghe thì không ổn chút nào.

Thật là khủng khiếp. Khủng khiếp theo cách hoàn toàn khác với những quái vật mà chúng tôi đã chống lại ở vũng Yeerk. Cái loại khủng khiếp này làm người ta phát khóc thay vì thét lên.

Và đột nhiên tôi thấy mình chạy theo sau Melissa khi nhỏ leo trở lên lầu. Khi đã về tới phòng mình, Melissa ngồi phịch xuống giường và bắt đầu thổn thức.

<Rachel, bồ có nghe thấy mình không?>

<Có, Tobias. Mình đã lên khỏi tầng hầm. Mình đang ở trên lầu, trong phòng Melissa.>

<Ơn Chúa! Mình đã ráng bám sát bồ từng phút một. Mình cứ lo bồ bị kẹt ở dưới hầm nhà.>

<Đâu có, mình đã ra khỏi đó rồi.>

<Tốt lắm. Bồ còn hơn một tiếng nữa, nhưng con Fluffer đang tìm cách trở về nhà. Cassie, Jake và Marco đang cố gắng bắt nó lại lần nữa. Nhưng chắc bồ biết hơn ai hết con mèo đó tinh ranh thế nào.>

Melissa gục mặt xuống giường. Nhỏ kéo một cái gối chận lên đầu mình và cứ thế mà khóc.

<Mình không thể bỏ đi lúc này,> tôi nói.

<Rachel, nếu như con Fluffer thật vô nhà trong lúc bồ vẫn đang ở đây thì...>

<Ờ, mình biết. Nhưng mình không thể bỏ đi ngay lúc này. Mình có chút việc phải làm.>

Tôi đi tới chỗ chiếc giường. So với kích thước nhỏ bé của tôi, thành giường hệt bức tường của tòa nhà hai tầng. Tôi ngồi bệt xuống, tập trung hết lực vào những bắp cơ chân. Rồi tôi vọt lên một cách nhẹ nhàng và đáp xuống giường với một sự duyên dáng tuyệt vời.

Tôi bước tới chỗ Melissa và hít hít làn tóc của nhỏ thò ra khỏi gối. Tôi nghe thấy một âm thanh từ đâu đó vọng đến. Nó khiến tôi nhớ đến mẹ.

Nó khiến tôi nhớ cả hai bà mẹ, bà mẹ người, và bà mẹ mèo đã liếm láp bộ lông của tôi và ngậm tôi trong miệng mà tha đi loanh quanh.

Tôi nhận ra âm thanh ấy. Đó là tiếng grừ grừ.

Tôi đang kêu grừ grừ.

Melissa vòng tay ôm lấy tôi và kéo tôi lại gần. Sự tiếp xúc thân thể khiến tôi hơi lo âu. Nó làm cho con mèo trong tôi muốn bỏ đi. Nhưng rồi nhỏ bắt đầu gãi gãi vào gáy và phía sau hai tai tôi. Tôi grừ grừ lớn hơn và quyết định ở lại thêm một lúc nữa.

"Mình không biết mình đã làm gì nữa," Melissa nói.

Tôi chợt hiểu ra rằng nhỏ đang nói chuyện với tôi. Nhỏ đoán biết được sự thật rồi chăng? Nhỏ biết tôi là người sao?

Không. Nhỏ chỉ là một cô gái đang nói chuyện với con mèo của mình.

"Mình không biết mình đã làm gì," Melissa nhắc lại. "Fluffer McKitty, em nói cho chị biết đi. Chị đã làm gì nhỉ?"

<Rachel, bồ đang làm gì ở đó vậy?>

<Tobias, mình còn ối thời gian mà.>

<Bồ còn không đầy một tiếng nữa thôi, đừng có liều lĩnh. Jake đang nổi đóa lên ở ngoài kia đấy. Cậu ấy bảo mình nói bồ ra ngoài đi.>

<Chưa được. Melissa đang cần mình.>

Tôi đã ngừng kêu grừ grừ. Có thể vì tôi bận tranh cãi với Tobias. Rồi tôi lại bắt đầu grừ grừ trở lại. Tôi cảm thấy Melissa cần tôi kêu grừ grừ.

Nhỏ vẫn còn đang khóc và vẫn gãi gãi chậm rãi đằng sau hai tai tôi.

"Chị đã làm gì hả Fluffer?" nhỏ lại hỏi. "Tại sao ba má không còn yêu chị nữa?"

Tôi cảm thấy như thể ngay lúc ấy tim mình vỡ ra. Bây giờ tôi đã biết tại sao Melissa ngưng cặp kè với tôi. Tôi biết tại sao nhỏ đã trở nên lãnh đạm. Và tôi biết nhỏ chả có được bao lăm hy vọng.

Lòng tôi quặn lên vì xót xa.

Nếu lần tới Marco có hỏi vì sao tôi chống lại bọn Yeerk, tôi biết tôi sẽ có câu trả lời hoàn toàn mới. Đó là vì chúng hủy hoại tình yêu của cha mẹ đối với con. Vì chúng đã làm cho Melissa Chapman khóc trên giường mà chẳng có ai dỗ dành ngoài một con mèo.

Tôi nghĩ đó là một câu trả lời nhỏ nhặt. Ý tôi muốn nói đó không phải là một câu trả lời đao to búa lớn gì về toàn bộ loài người. Đó chỉ là về cô gái này. Cô gái ấy là bạn tôi, trái tim của nhỏ đã tan nát vì cha mẹ nhỏ không còn như xưa nữa.

<Coi nào Rachel, mình đã lặp lại với Jake những gì bồ nói. Cậu ấy bảo mình nhắc bồ rằng bồ có mặt ở đây để làm nhiệm vụ, chứ không phải để...>

<Bảo Jake im mồm đi, Tobias,> tôi tức giận. <Mình sẽ ra. Mình sẽ ra mà. Chỉ có điều bây giờ thì chưa được.>

Tôi grừ grừ to hết sức. Melissa khóc. Và giống như một ảo ảnh, tôi nhìn thấy: tất cả những đứa trẻ đều có cha mẹ Bị mượn xác ở khắp mọi nơi, và những cha mẹ có con cái bị bắt đi khỏi đời họ để rồi chúng biến thành những kẻ Bị mượn xác. Thật là một hình ảnh khủng khiếp. Tôi tự hỏi bạn sẽ cảm thấy ra sao khi thấy cha mẹ hết yêu thương mình.

Một lúc sau Melissa thiếp đi. Tôi trỗi dậy và bước nhè nhẹ xuống cầu thang, đi về phía cái lỗ mèo chui.

Bên ngoài trời lạnh lẽo, tất cả các bạn tôi đang đợi. Họ hơi nổi khùng với tôi vì tôi đã để họ phải chờ đợi và lo lắng.

"Em chỉ còn có mười phút nữa thôi, Rachel," anh Jake nói. "Anh hy vọng rằng thành công của em cũng xứng với việc bọn anh được một mẻ sợ gần chết. Cuối cùng thì em có khám phá được điều gì ích lợi không?"

<Có chứ. Em đã khám phá ra khối việc. Lão Chapman có một cách liên lạc trực tiếp với Visser Ba. Tên Visser Ba nóng lòng muốn tóm tụi mình mặc dù hắn vẫn nghĩ tụi mình là người Andalite. Và em cũng đã quyết định một điều.>

"Điều gì vậy?" Cassie hỏi tôi.

<Mình quyết định rằng, không cần biết mình phải mất những gì hay phải trải qua bao nhiêu gian nguy. Mình căm ghét bọn Yeerk đó. Mình căm ghét. Mình thù chúng nó đến tận xương tủy. Và mình sẽ tìm ra cách để ngăn chận chúng.>





CHƯƠNG 15


Tối hôm ấy và sáng hôm sau tôi không làm được bài tập ở nhà nào hết, và hậu quả là giờ toán hôm đó tôi xơi một con "ngỗng" đầu tiên sau một thời gian dài không gặp nó. Điểm số của tôi bắt đầu tụt dốc thảm hại vì tôi mải lo cứu thế giới. Hay ít ra là cứu nhỏ bạn cũ của mình.

Giờ thì tôi đã biết được chuyện gì xảy ra. Biết được vì sao Melissa và tôi không còn là bạn của nhau nữa, ít ra cũng không còn là bạn thân nữa. Cuộc sống của nhỏ đã trở nên tệ hại khủng khiếp. Ba má nhỏ đã không còn yêu thương nhỏ nữa. Họ vẫn làm ra vẻ như yêu thương, nhưng Melissa biết đó hoàn toàn là giả dối.

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy, tôi lại cảm thấy ruột gan mình sôi lên vì tức giận. Tôi biết rằng mình chỉ hiểu được chút ít những gì nhỏ cảm thấy. Khi ba mẹ tôi ly hôn, tôi đã lo rằng đó là dấu hiệu ba mẹ không còn yêu thương tôi nữa.

Tôi đã lầm. Ba mẹ vẫn yêu thương tôi. Tôi không gặp được ba nhiều như tôi mong muốn, nhưng ba vẫn thương tôi. Mẹ vẫn thương tôi. Cả các em tôi cũng thương tôi. Tình yêu thương quan trọng biết bao. Nó giống bộ áo giáp giúp chúng ta thêm mạnh mẽ.

Tôi đang từ lớp học toán bước ra thì anh Jake lướt tới gần. "Lát nữa gặp, hén!"

"Ờ. Ở đâu?"

"Tháp chuông nhà thờ, chỗ bữa trước đó."

"Được. Nhưng đi bộ cũng xa đấy."

Anh Jake quay người lại đối mặt với tôi, vừa đi giật lùi lại vừa toét miệng cười. "Vậy thì đừng có đi bộ", anh nói rồi vẫy tay và đi xuôi hành lang.

Hai giờ sau tôi đã ở giữa không trung. Tôi phải nói với các bạn một điều: đưa tấm thân đại bàng bự con này lên khỏi mặt đất chẳng phải chuyện dễ đâu. Phải lao động thật sự đó. Tôi tự hỏi liệu sự luyện tập này có lợi gì cho cơ thể của mình không nhỉ?

Một khi đã lên khỏi mặt đất, tôi có thể bắt được vài cơn gió giật nho nhỏ để lên cao hơn. Nhưng đến khi vượt khỏi ngọn cây và các tòa nhà của trường học thì tôi mới được một cơn gió tốt lành nâng bổng lên.

Lúc đã lên đủ cao, tôi nhận ra Tobias. Túm lông đuôi màu đỏ của cậu ấy giống như một ngọn lửa.

<Mèng ơi, căng thẳng quá đi,> tôi kêu khi tới gần Tobias.

<Hãy theo tớ. Khu thương xá là nơi có nhiều luồng khí nóng tuyệt vời.>

<Khu thương xá hả? Tại sao?>

<Chỗ bãi đậu xe ấy. Này nhé, bê tông gặp nắng thì nóng lên. Bê tông nè, xe hơi nè, rồi bản thân các tòa nhà nữa, tất cả đều nóng. Cho nên hầu như lúc nào cũng có một luồng khí ấm bốc lên.>

<Bay lượn là trò đã nhất trên đời,> tôi mơ màng.

<Đúng vậy,> Tobias tán thành. <Một trong những việc thú vị nhất đấy. Nhưng cũng có những thứ bồ bị mất. Thí dụ như ngồi trên ghế nệm, với một hộp bắp nổ, một gói khoai tây chiên và ngày hôm sau không có giờ học, tivi thì có chương trình hay. Đó cũng là một cảm giác tuyệt vời đấy.>

Cậu ta không có vẻ cảm thấy tiếc cho bản thân, mà chỉ như tình cờ nêu ra một sự thật mà thôi.

<Tháp chuông kia rồi. Mình thấy một con chim khác đang bay về hướng đó. Và hình như Cassie đang hoàn hình từ lốt chim kìa.>

<Mình hạ cánh đi,> Tobias nói.

Mười phút sau đó tôi đã biến hình trở lại thành người.

"Các cậu có biết tụi mình cần gì không?" Marco hỏi. "Tụi mình cần phối hợp các bộ đồ biến hình cho hài hòa với nhau. Ý tớ là: Cassie thì vận quần thun bó màu xanh lục kẻ hoa và một cái áo thun màu đỏ tía, Jake thì đánh bộ soọc chuyên dành để đi xe đạp thấy mà ghê, còn Rachel bao giờ cũng đúng điệu trong bộ đồ nịt màu đen. Gom tất cả lại với nhau, trông tụi mình thật là nham nhở."

"Vậy cậu muốn gì hả?" anh Jake chất vấn. "Muốn cả bọn vận đồng phục màu xanh lam với số bốn to đùng trên ngực hay sao? Và trở thành Tứ Quái?"

<Tứ Quái cộng thêm Người Chim kỳ lạ.> Tobias thêm vào.

"Không đời nào," Marco vội nói. "Không phải Tứ Quái, tớ nghĩ nhiều hơn đến một kiểu X-Men. Không phải đồng phục, mà chỉ theo một phong cách nào đó. Cứ như bây giờ, nếu có ai trông thấy tụi mình, họ sẽ chẳng nghĩ: 'Ôi tuyệt quá, các siêu anh hùng,' mà nghĩ là 'Mèng ơi, mấy người này không biết cách ăn mặc gì hết.'"

"Marco này," tôi nói, "mình nghĩ rằng đã đến lúc chấm dứt ý tưởng ngông nghênh của bồ được rồi đấy. Chúng mình không phải là những siêu anh hùng, đây không phải là một cuốn truyện tranh."

"Phải, nhưng tớ thực sự, thực sự muốn nó là một cuốn truyện tranh. Này nhé, trong truyện tranh các nhân vật anh hùng đâu có bị giết. Ý tớ là, ừ thì có lúc Siêu nhân bị giết, nhưng sau đó ổng sống lại ngay mà."

"Trở lại thực tế được chưa?" anh Jake hỏi. "Tụi mình có việc phải bàn bạc đây nè."

"Xanh lục đi với đỏ tía thì có vấn đề gì nào?" Cassie chất vấn Marco.

"Đó là điều tối kị trong ăn mặc," Marco trả lời.

"Lại đọc Vogue nữa hả, Marco?" tôi trêu.

Anh Jake lấy tay che miệng Marco lại. "Thôi thôi, tụi mình cần phải quyết định sẽ làm cái gì tiếp theo chứ."

Marco cậy tay anh Jake ra. "Tớ muốn quyết định rằng chúng ta không làm gì nữa. Tớ cần nhiều thì giờ lo cho ba tớ hơn. Các cậu biết đấy, ổng vẫn còn chưa lại hồi vì chuyện mẹ tớ..."

Giọng Marco bao giờ cũng vỡ ra mỗi khi cậu ta nhắc đến mẹ. Bắt đầu nói thì cứng cỏi lắm, nhưng cuối cùng thì bao giờ giọng cậu ấy cũng hơi vỡ ra, run rẩy. Mẹ cậu ấy mất tích đã hai năm nay rồi. Người ta nói cô ấy chết đuối, tuy chẳng bao giờ tìm thấy xác cả. Ba cậu ấy đã tan nát cả cõi lòng. Đó là lý do chính khiến Marco miễn cưỡng trong việc trở thành một Animorph. Cậu ấy sợ rằng nếu có chuyện gì xảy ra cho mình, thì ông bố sẽ hoàn toàn suy sụp.

Tôi cảm thấy anh Jake có vẻ nôn nóng muốn nói điều gì đấy. Và tôi cũng cảm thấy thế, cứ như là Marco chỉ muốn chấp nhận thực tế mà thôi.

Nhưng Cassie đã nắm lấy tay Marco. "Cậu đừng để việc này cản trở việc cậu lo cho ba," nhỏ nói một cách chân thành. "Ba cậu cần cậu. Tụi mình cũng cần cậu, Marco ạ, nhưng ba cậu là ưu tiên trước nhất." Nhỏ nhìn anh Jake rồi nhìn tôi. "Việc này sẽ chẳng có mấy ý nghĩa nếu như ta quên mất vì sao ta làm."

Tôi nghĩ đến Melissa. Tôi nghĩ đến ba mẹ tôi và thấy tuyệt vời làm sao khi mình có ba mẹ, kể cả khi hai người có làm tôi chẳng vui đi nữa.

"Cassie nói đúng. Khi nào Marco về nhà, cậu nhớ nói với ba cậu rằng cậu yêu ông lắm, Marco ạ." Tôi chợt thốt ra câu ấy mà không hề nghĩ ngợi. Đó không phải là kiểu ăn nói thường ngày của tôi.

"Cảm ơn, Bác sĩ Rachel." Marco đáp.

Giọng Marco có vẻ cà khịa, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy biết tôi muốn nói gì. Thế rồi đột nhiên Marco tất bật hẳn. Cậu ấy xoa hai bàn tay vào nhau. "Được rồi, bây giờ tụi mình hãy nghiêm túc nha. Tụi mình chuẩn bị chui đầu vào chỗ chết theo cách nào đây? Biến thành ruồi trong một cuộc hội nghị của ếch? Hay thành gà tây trong lễ Tạ ơn?"

"Mình muốn quay trở lại," tôi nói. "Quay lại nhà lão Chapman."

"Vì sao chứ?" anh Jake chất vấn. "Tụi mình đã biết khối thứ rồi. Tụi mình..."

"Hãy còn chưa biết nguồn phát ra tia Kandrona," tôi vạch rõ. "Đó là điều sớm muộn gì tụi mình cũng cần phải biết. Ông hoàng Andalite nói khá rõ với Tobias rằng tia Kandrona là điểm yếu của bọn Yeerk. Nguồn Kandrona phát ra những tia tập trung ở vũng Yeerk. Nếu như ta tiêu hủy nó, bọn Yeerk sẽ khốn đốn."

Marco nhướng mày vẻ hoài nghi. "Thứ lỗi cho tớ, Rachel, nhưng Kandrona là cái quái gì? Ý tớ là, mình biết nó tác động ra sao, nhưng mà trông nó như thế nào? Nó lớn từng nào? Theo tất cả những gì ta biết, thì Kandrona có thể chỉ bằng một hộp quẹt và nằm trong túi của Visser Ba, vậy đó."

<Đó không phải là điều tớ cảm nhận được từ ông hoàng Andalite,> Tobias nói.

"Bất kể ra sao," Marco tỏ ra sốt ruột. "Vấn đề ở chỗ: làm sao tụi mình tiêu hủy được một vật trong khi thậm chí không biết nó là cái gì cơ chứ?"

"Chính vì thế mà mình phải theo dõi cái đầu mối mình đã có," tôi nói. "Đó là lão Chapman. Lão Chapman liên lạc với Visser Ba. Cả hai đều biết nguồn Kandrona ở đâu. Nếu như tớ do thám được chúng, may ra tớ phát hiện ra."

Cả bọn nhìn tôi chằm chằm. Marco ngó tôi như thể tôi bị mất trí. Anh Jake có vẻ trầm ngâm. Cassie nom băn khoăn như thể nhỏ không chắc lắm vào những gì tôi nói.

Tobias quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đe doạ của loài diều hâu. <Bồ có chắc là bồ trở lại chỉ để do thám lão Chapman không?> Cậu ấy hỏi riêng tôi.

"Anh cho rằng em không nên đơn thương độc mã trở lại đấy." Anh Jake nói.

"Làm sao mà ai khác có thể đi cùng với em được?" tôi hỏi. "Không thể có hai con mèo chạy lung tung ở đó. Ý em là, chỉ trong vai con Fluffer em mới có thể vào bất cứ xó xỉnh nào mà không bị bất cứ ai trong nhà họ nghi ngờ."

Tất nhiên... tôi đã không cho cả bọn biết tí gì về chuyện Visser Ba ra lệnh cho lão Chapman giết tôi. Tôi biết, giữ những bí mật như thế với nhóm là sai, nhưng nếu tôi nói ra thì các bạn ấy sẽ không bao giờ để cho tôi trở lại đó.

Không may là, mặc dù tôi qua mặt được anh Jake nhưng Cassie thì không.

"Bồ có chắc là không có chuyện gì xấu xảy ra trong lúc bồ ở trỏng không, Rachel?" Cassie hỏi. Nhỏ nhìn xéo tôi theo cái cách nhỏ hay làm khi muốn dò xét ai đó.

"Mình cũng sợ lắm chứ, nhưng đâu có gì xảy ra." Đó không hẳn là một lời nói dối. Gần như nói dối, nhưng không hẳn là thế.

Cassie suy nghĩ một lúc. Hai mắt nhỏ trở nên vô hồn. Đột nhiên tôi biết chuyện gì đang diễn ra: Tobias đang nói riêng với nhỏ điều gì đó. Nhỏ gật đầu như thể tán thành.

Tobias không biết chuyện gì xảy ra với Visser Ba. Nhưng cậu ta biết là tôi hơi khiếp vía khi lên khỏi tầng hầm.

"Mình nghĩ nên tìm cách để cho một đứa trong nhóm mình đi cùng với Rachel," Cassie đề nghị.

"Bồ sẽ làm gì nào, biến thành một con bọ chét bám trên lưng mình chắc?" tôi hỏi kháy.

Nhỏ mỉm cười và khẽ nhún vai. "Mình chỉ nói là chúng ta nên nghĩ đến chuyện ấy thôi mà."

"Thôi được," anh Jake kết luận. "Rachel sẽ đi một lần nữa. Biết đâu chúng ta sẽ gặp may."

"Chúng ta đã không gặp may chút nào kể từ lúc cả bọn đi qua cái công trường xây dựng dở hơi ấy và gặp người ngoài hành tinh đầu tiên." Marco chua chát.

"Có thể sự việc sẽ biến chuyển tốt," tôi an ủi. "Mình sẽ vào trỏng và tìm ra cách tấn công bọn khốn ấy."

<Đó chẳng phải lý do độc nhất khiến bồ trở vô trỏng,> Tobias nói trong đầu tôi.

<Bồ làm việc ấy không chỉ nhằm tấn công bọn Yeerk, mà còn vì bồ muốn giúp Melissa."

"Cũng vậy cả thôi," tôi nói. Tôi đoán là mấy đứa kia đang tự hỏi không biết tôi đang nói chuyện với ai.





CÒN TIẾP

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro