Animorphs #2 - Người Khách Lạ (3)
#2 THE VISITOR
CHƯƠNG 16
Một đêm tối tăm và giông bão.
"Anh Jake đâu?" tôi hỏi khi cả bọn đã tụ tập ở quãng phố gần nhà lão Chapman. Những đứa khác đều có mặt. Cassie và Marco choàng áo mưa mặc dù trời chưa bắt đầu đổ mưa. Tobias thì ở phía trên đầu chúng tôi, ráng sức bám vào một cành cây trong khi gió cố hất cậu ấy ra.
"Jake phải ở nhà," Marco nói. "Chẳng biết có chuyện gì mà nó bị ba nó cấm cung."
"Sao lại cấm cung?"
"Tớ biết đâu đấy?" Marco có vẻ sưng sỉa.
"Bồ biết các bậc cha mẹ là thế nào mà. Đừng yêu cầu tớ giải thích nữa."
Tôi cắn môi. Không biết sao tôi cảm thấy căng thẳng hơn vì sự vắng mặt của anh Jake. Tiếng gió rít điên cuồng qua những cành cây càng làm tôi thiếu tự tin hơn.
<Tớ đã thấy con Fluffer,> Tobias nói cho cả bọn nghe thấy. <Nó đang tra tấn một con chuột nhỏ, ít ra thì không phải là chuột chù.>
"Coi kia, tớ không phải là fan của chuột chù chỉ vì đã từng biến thành chuột chù đâu nha." Tôi hít một hơi dài. "Thôi được, tớ nghĩ không thể lúc nào cũng trông mong cả bọn tụ tập đầy đủ được. Đi thôi, đừng đợi anh Jake nữa."
Tôi liếc nhìn Cassie. Nhỏ cười rất lạ. Có điều gì đó đang diễn ra nơi nhỏ, nhưng tôi không còn thì giờ để tìm hiểu.
<Tớ sẽ đi thám thính địa bàn,> Tobias tình nguyện. Cậy ấy hơi dang cánh ra một chút và lập tức bị gió thổi bắn ra khỏi cành cây. Tôi quan sát cậu ấy cưỡi gió một cách thiện nghệ, vút lẹ lên không trung vượt quá tầm nhìn kém cỏi của mắt người.
Một lúc sau, chúng tôi trông thấy cái gì đó bay vùn vụt trên đầu cả bọn với vận tốc cỡ tám mươi kilômét/giờ, <Không có gì đáng ngại,> Tobias kêu xuống lúc vút qua.
Tôi cảm thấy lạ lùng. Hơi nôn nao. Hơi sờ sợ. Đêm hôm nay cái gì cũng có vẻ lạ lùng. Điều kỳ quặc là, tôi biết mình sẽ thoải mái hơn ngay sau khi biến bình.
Tôi tập trung tâm trí. Ngay lúc tôi cảm thấy cái đuôi mọc ra phía sau người mình thì giọt mưa đầu tiên rơi. Đến lúc tôi rớt xuống mặt đất, ở giữa đống quần áo trông như một cái lều, thì trời đổ mưa thực sự.
"Ôi, thật hoàn hảo," Marco thốt lên. "Chuyện này mỗi người một ngộ hơn đấy."
<Ít ra thì bồ cũng có áo mưa,> tôi nói. <Mình chẳng có gì ngoài bộ lông. Và mưa thế này thì làm sao đánh hơi thấy cái gì kia chứ.>
Cassie ngồi chồm hổm cạnh tôi. Nhỏ chỉ là một cô gái tầm thước, nhưng khi bạn là một con mèo nặng năm kilô thì bất kỳ người nào trông cũng giống như quái vật Godzilla.
"Cẩn thận nhe, Rachel," Cassie căn dặn. Rồi nhỏ vuốt ve lưng tôi. Tôi nhoài mình đi, nhưng tay nhỏ giữ chặt lưng tôi trong vài giây. Rồi, mỉm cười một cách bí mật, nhỏ đứng lên.
Tôi chẳng để tâm mấy đến thái độ của Cassie. Thực ra, mèo chẳng hứng thú gì nhiều với loài người, trừ khi dính vào chuyện ăn uống.
<Tớ đi đây,> tôi nói và chạy đi với tốc độ vừa phải. Mèo không ưa trời mưa. Tôi có thể cảm nhận được sự chán ghét trong bộ óc mèo. Tôi vẫn nghĩ rằng loài mèo không ưa nước, nhưng đó không phải là thái độ của Fluffer. Đối với nó tất cả chỉ là mùi và âm thanh. Mà mưa lại tẩy sạch mọi thứ mùi, không có mùi thì một con mèo sẽ cảm thấy mất tín hiệu hoàn toàn và lạc lõng.
Cùng gần tệ bằng chuyện mất mùi là việc mưa rơi ròa ròa khắp xung quanh làm cho ta khó mà nghe được những tiếng động quan trọng, từ những tiếng rít rất nhỏ đến những tiếng sột soạt khe khẽ vụng trộm.
Mưa đối với loài mèo cũng như bóng tối với loài người. Nó chỉ làm cho cả thế giới lâm vào cảnh buồn tẻ.
Vậy là tôi chạy về phía cái lỗ mèo chui, chú tâm đi tìm những mùi và tiếng động thân thiết của mái ấm gia đình. Ít ra cũng là con Flutter đang nghĩ vậy. Tôi vẫn còn tự hỏi tại sao anh Jake không tới, và liệu đó có phải là một điềm xấu hay không. Có một cảm giác không lành bao trùm lên lần ra quân này.
Tôi biết đường đi lối lại trong nhà lão Chapman, ở cả hai tư cách mèo và người. Và tôi yên chí là mình nắm được thông lệ ở đây. Lần trước Visser Ba đã có cuộc tiếp xúc đúng vào tám giờ. Nếu tối nào hắn cũng liên lạc với lão Chapman vào giờ ấy, thì tôi tới thật đúng lúc.
Lão Chapman đang ngồi trên ghế nệm, y như lần trước. Và đúng như tôi hy vọng, lúc tám giờ thiếu ba phút lão đứng dậy đi xuống tầng hầm.
Toàn bộ kế hoạch của tôi là theo lão xuống đấy. Tôi nhớ lại cách bố trí trong căn phòng bí mật. Tôi nhớ lại cái bàn viết. Tôi biết rằng nếu như mình có thể làm sao để đi theo lão mà lão không nhìn thấy, rồi chui ngay xuống dưới gầm bàn, thì tôi sẽ là kẻ tàng hình đối với lão và cả tấm hình toàn ký của Visser Ba.
Vấn đề là toàn bộ kế hoạch này trông cậy vào việc lão Chapman không để ý tới tôi.
Lão đi tới cái cửa tầng hầm. Tôi bám sát gót lão. Làm sao chỉ cách lão cỡ mươi centimet thôi thì lão khó mà nhìn thấy. Nhưng đồng thời phải quan sát rất kỹ chân lão. Nếu lão ngập ngừng là tôi có thể đâm sầm vào ngay. Và đó sẽ là một động tác không mèo chút nào.
Lão bước đi. Tôi giữ một khoảng cách hoàn hảo, ngay phía sau.
Lão đi xuống cầu thang. Tôi hình dung đoạn này sẽ dễ dàng hơn. Khi đi xuống cầu thang, người ta thường nhìn xem mình đi tới đâu, chứ không quay lại nhìn phía sau lưng.
Nhưng chỉ một tiếng động, chỉ một cử động vụng về, là kể như xong đời.
Chúng tôi đã xuống đến chân cầu thang. Đột nhiên lão Chapman đứng sững lại,...
Tôi nhảy vọt ra sau cái ghế nệm.
Lão nhìn quanh, như thể vừa nghe một tiếng động. Hay có thể lão chỉ cảm thấy điều gì đó.
Tôi cứng người lại, không động đậy một thớ thịt.
Lão bắt đầu đi về phía cái cửa. Tôi lại bám sát gót lão.
<Nè, có chuyện gì vậy?>
Tôi muốn đứng tim.
Đuôi tôi xù lên. Lông trên lưng dựng đứng. Tôi gần như lồng lên.
Lão Chapman dừng lại, xém chút nữa thì tôi kẹt giữa hai chân lão. Chân trái của lão di chuyển. Tôi né lão lui lại một chút. Tôi uốn mình tránh.
<Anh Jake đây. Có chuyện gì thế, Rachel?>
Anh Jake?
Lão Chapman mở cửa căn phòng bí mật. Lão bước qua. Tôi ở ngay giữa hai bàn chân khổng lồ của lão. Lão mà tình cờ ngó xuống một cái thì...
Nhưng lão không ngó xuống. Và khi lão quay lại để đóng cánh cửa phía sau lưng, tôi nhảy ngay tới chỗ bàn viết. Tôi nép mình nằm chết dí ở góc trong cùng tối tăm nhất.
Tôi chỉ vừa kịp hành động. Tôi vẫn sống sót... trong gang tấc.
<Rachel, có nghe thấy anh không?>
<Anh Jake hả? Anh ở đâu thế? Anh làm em sợ gần chết.>
<Hai anh em mình ổn cả chứ?> anh Jake nói vẻ rất quan tâm.
Tôi ấy à, tôi thì chỉ thấy tức điên lên.
<HAI ANH EM MÌNH ổn cả chứ là NGHĨA làm sao?> tôi hét lên trong thinh lặng. <Anh đang ở đâu?>
<Ờ... gần như đang ở trên lưng em.>
<Trên lưng em? Anh Jake, đây không phải lúc đùa giỡn đâu nha.>
Lão Chapman ngồi xuống bên bàn. Lão đút hai chân vào dưới gầm bàn, xém chút nữa thì đụng phải tôi nhưng may mà tôi né kịp.
<Xin lỗi nha. Anh không nhìn rõ gì hết.>
Tôi dán mắt vào hai chân lão Chapman.
Loài mèo có những năng lực tập trung khó tin nổi. Tôi tập trung hết sức vào hai cái chân bự ấy, mỗi cái to gần bằng cả người tôi. Tôi phải làm sao nằm ngoài luồng di chuyển của chúng. Đó là chìa khóa của sự sống còn.
<Anh Jake, bây giờ chúng ta đang ở trong một tình thế gay go. Nói vắn tắt đi, anh đang ở đâu?>
<Anh đã biến hình,> anh Jake trả lời, <thành một con bọ chét.>
CHƯƠNG 17
<Anh nói sao?> Nếu tôi không đang sợ chết khiếp thì việc này nghe hài hước quá thể. <Anh nói là anh đã biến thành một con bọ chét? Một con bọ chét?>
<Chứ sao. Anh đang bám trên lưng em, hay là đang ở trên đầu đấy, thật sự anh cũng không phân biệt được. Thật ra anh không có mắt. Ít ra thì cũng không có những con mắt nhìn được những gì mà anh có thể hiểu. Ý anh là, tất cả những gì anh biết chỉ là ấm hay không ấm. Anh... Anh nghĩ rằng anh cảm nhận được mùi máu và sự chuyển động. Thí dụ như khi lông của em dựng lên, anh biết rằng có chuyện gì đó đang xảy ra xung quanh anh.>
<Ớn quá, còn hơn cả ớn nữa. Anh làm sao vậy, Jake? Một con bọ chét? Anh mất trí hay sao hả? Mới biến thành thằn lằn mà anh đã thấy ớn. Cái này còn tệ hơn nhiều.>
<Thật sự thì cũng tạm được,> anh Jake nói. <Anh cũng không biết phải giải thích làm sao, nhưng trí óc của loài bọ chét quá bé nhỏ nên kiểm soát nó chẳng khó khăn gì. Tất cả những gì nó biết là di chuyển về phía mùi máu ấm và hút. Giống như... Anh không biết nữa, như thể thậm chí anh cũng chưa là con bọ chét thật sự, vì anh không thể hiểu nhiều hay cảm nhận được nhiều. Anh đoán việc này sẽ gớm ghiếc lắm, nhưng khi Cassie và Marco cùng thử với anh thì...>
<Hai đứa ấy cũng tham gia vào việc này với anh á?> Ra là vậy! Hèn gì Cassie đã vuốt ve đầu mình lâu thế. Thì ra lúc ấy nhỏ đang bỏ anh Jake lên đầu mình.
<Cả bọn lo lắng cho em mà, Rachael. Bọn anh nghĩ nên có ai đó đi theo em. Tobias nói rằng...>
<Ủa, cả Tobias cũng tham gia việc này nữa hả?>
<Tobias nói rằng em không kể hết chuyện cho mọi người nghe. Cậu ấy không rõ vì sao em không kể cũng như em đã không kể cái gì.>
Tôi âm thầm thở dài. Được bạn bè quan tâm thì thích thật đấy, nhưng mặt khác, anh Jake đã xém làm tôi đâm bổ vào lão Chapman. Với lại, cái ý tưởng để anh Jake biến thành bọ chét và bò quanh quẩn trong bộ lông của tôi chỉ đem đến cho tôi những cảm giác ghê rợn tệ hại nhất mà bạn có thể tưởng tượng ra được.
Đột nhiên ánh sáng rực rỡ bùng lên. Visser Ba hiện lên trong phòng.
<Anh Jake. Tên Visser nè, trong tấm hình toàn ký ấy. Anh đừng làm em rối trí, nha? Chúng ta đang nấp ở dưới bàn viết, chỉ cách bàn chân của lão Chapman có mấy centimet thôi đấy.>
<Úi chà. Nhưng mà nếu lão có trông thấy em thì cũng chẳng sao, đúng không? Ý anh là, lão sẽ chỉ nhìn em như một con mèo. Chẳng có gì ghê gớm. Vậy thì em đừng hành động để cho lão nghi ngờ.>
Tôi ngập ngừng. Ồ, sớm muộn gì rồi mình cũng phải nói ra thôi. <Hừm, anh Jake nè. Cái việc mà em chưa nói... đó là lần trước, Visser Ba đã trông thấy em. Hắn bảo lão Chapman là hắn đã thấy nên... anh biết chứ... giết quách em đi. Hắn lo rằng em có thể là một người Andalite biến hình.>
Jake nín thinh một lúc. Tôi có cảm giác anh ấy đang ráng tự kiềm chế để khỏi hét lên với tôi. Và anh ấy đã không kiềm chế được.
<Em ĐIÊN rồi hả, Rachel? Em trở lại chỗ này sau một chuyện như thế à? Em MẤT TRÍ hả?>
Nhưng đúng lúc ấy lão Chapman bắt đầu nói. "Kính chào ngài Visser. Iniss 226 của vũng Sulp Niaar xin tuân phục ngài. Cầu cho tia Kandrona chiếu sáng và ban sức mạnh cho ngài."
"Và cho ngươi, Visser Ba nói cộc lốc. "Báo cáo đi."
"Tôi có thêm bốn vật chủ tình nguyện, thưa ngài," lão Chapman báo cáo. "Hai đứa là trẻ con tuyển một qua nhóm Chim Sẻ. Còn hai người lớn thì một người là nhân viên FBI, đó là một loại cảnh sát. Hắn có thể rất..."
"ĐỒ NGỐC!" Cái giọng nói của Visser Ba đều đều nhưng vẫn nặng trĩu vì tức giận. "Ta quan tâm gì đến một nhúm vật chủ kia chứ? Nhà ngươi đã biết được những gì về bọn cướp Andalite hả?"
"Thưa Visser, tôi biết làm gì được... trừ khi chúng nó tự lộ mình ra ạ?"
"Chúng nó sử dụng những con vật của Trái Đất trong lúc tấn công vào vũng," Visser Ba nhấn mạnh. "Chúng nó sử dụng những con vật mạnh mẽ và nguy hiểm của Trái Đất. Hãy tìm hiểu xem chúng làm cách nào biến hình được thành những con vật ấy. Các chuyên gia của ta ở đây báo cáo rằng những loài vật ấy rất hiếm có trong khu vực này của hành tinh."
"Vâng, thưa Visser. Tôi sẽ làm..."
"Phải, ngươi sẽ. Và chúng ta còn vấn đề khác nữa. Chúng ta cần thêm sáu tên Mượn xác người, thích hợp để làm cảnh vệ. Chúng sẽ được sử dụng để tăng cường bảo vệ nguồn Kandrona."
<Có chuyện gì vậy?> anh Jake hỏi.
<Lão Chapman đang bị Visser Ba giũa một trận.>
<Dở quá, không có Marco ở đây. Nó sẽ khoái lắm khi được xem lão Chapman bị chửi te tua.>
<Tên Visser muốn bắt chúng ta.> Tôi nói. <Hay ít ra hắn muốn bắt những người Andalite mà hắn nghĩ là chúng ta. Hắn muốn đặt thêm cảnh vệ xung quanh nguồn Kandrona. Những tên Mượn xác Người.>
<Thú vị thật, có thể hắn sẽ...>
Bàn chân di chuyển quá nhanh. Mũi giày húc ngay vào sườn tôi.
"Miaaooo!"
Lão Chapman nhảy bắn ra sau chiếc bàn và chui ngay vào cài hình toàn ký của Visser Ba. Trong một giây tôi thấy chúng nhập làm một, như thể chúng là một sinh vật gớm ghiếc.
"Có chuyện gì vậy?" Visser Ba hỏi.
Lão Chapman nhìn tôi trừng trừng, trong mắt lão đầy sự khiếp hãi lẫn giận dữ.
Tôi cụp hai tai ra phía sau ép sát vào đầu. Vuốt giương và răng nhe ra.
"Đó là con vật, thưa ngài Visser. Con mèo." Giọng lão Chapman đầy ghê gớm và sợ hãi.
Visser Ba dường như phát ra một tiếng động sôi sục và rít lên.
"Lẽ ra nhà ngươi phải giết nó ngay khi ta ra lệnh, Iniss 226."
"Nhưng, thưa ngài Visser..." lão Chapman chống chế.
"Nhưng xét ra thì việc này cũng có lợi cho ta," Visser Ba gật gù, "Bây giờ thì ta không còn nghi ngờ gì nữa, con mèo này chính là một tên trong bọn cướp Andalite."
<Anh Jake, tụi mình tiêu tùng rồi,> tôi nói. <Tiêu tùng thật rồi.>
"Chúng ta không cần phải đi tìm bọn Andalite nữa," Visser Ba hí hửng. "Chúng ta đã có một đứa ngay trong tay rồi."
"Tôi sẽ giết nó chứ?" lão Chapman hỏi.
"Không. Đừng giết nó. Tóm nó lại. Tóm nó lại ngay bây giờ, trước khi nó kịp hoàn lại thân hình Andalite. Vào lúc ta kết thúc số phận của tên này, ta sẽ tóm được tất cả bọn chúng! Đã lâu lắm rồi kể từ khi ta tra tấn một chiến binh Andalite kiêu hãnh. Nhưng ta biết cách bẻ gãy chúng. Tóm lấy nó rồi đem đến cho ta!"
Lão Chapman hiểu rằng tốt nhất là không nên tranh cãi.
CHƯƠNG 18
Lão Chapman nhào xuống. Hai tay lão xòe rộng để vồ lấy tôi.
Tôi đã bị sa bẫy! Không có lối thoát. Không có cách nào để mở cánh cửa đó và thoát thân.
Sa bẫy!
Không còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng.
Nhưng con mèo và tôi nhất trí với nhau về điểm này: Không bao giờ đầu hàng.
Tôi cảm thấy những cái vuốt của mình giương ra. Hai tròng mắt căng hết cỡ, sẵn sàng đón bắt từng cử động nhỏ nhất. Hai tai ép sát đầu. Những cái răng nhọn hoắt nhe ra trắng nhởn. Những bắp cơ như thép lỏng cuộn lên.
Bàn tay lão Chapman dường như chậm lại. Như thể lão đang cử động trong cuốn phim quay chậm. Đối với các giác quan cực nhạy của mèo, mọi thứ đều như diễn ra chậm hơn. Chỉ có tôi là vận động với tốc độ bình thường.
Chân tôi vụt ra, những cái vuốt phập vào thịt. Tôi thấy ba vết đỏ tươi trên mu bàn tay lão Chapman.
Tôi ngửi thấy mùi, máu chảy.
"Aaaa!" lão Chapman rú lên và lui lại.
"Tóm lấy nó!" Visser Ba quát.
<Chuyện gì đang xảy ra thế?> anh Jake thắc mắc. <Anh cảm thấy như thể tụi mình đang nảy tưng tưng loạn xạ cả lên.>
Mặt lão Chapman lộ vẻ dứt khoát. Lão xông tới tôi một lần nữa. Tôi bị dồn vào góc. Không lối thoát.
Tôi lại vụt một cái. Lão la lên.
Những cái vuốt của tôi cào cấu lão, xé những đường rách toạc trên cánh tay và bàn tay lão.
Lão túm chặt vào giữa mình tôi. Mèo rất ghét bị túm kiểu ấy.
Ghét cay ghét đắng.
Tôi sử dụng đến răng. Tôi là một mớ vuốt và răng nhanh như chớp, nặng năm kí. Hai bàn tay lão Chapman giờ giống như miếng thịt bằm.
"Một con vật phi thường!" Visser Ba bình luận. "Vặn ngược nó lại. Kẹp chặt nó bằng cánh tay. Phải rồi."
Tôi đã gây nhiều tổn thất cho đối phương. Tin tôi đi, lão Chapman đã bị đau ra trò.
Nhưng cuối cùng, dẫu có ngoan cường đến đâu chăng nữa, tôi cũng chỉ là tay sát thủ nặng năm kilo. Lão Chapman bự hơn tôi gấp mười tám lần.
Lão quặp tay ôm chặt ngực tôi vào ngực lão. Hai chân trước của tôi bị kẹp cứng. Với cánh tay kia lão tìm cách túm lấy hai chân sau của tôi.
Tất cả những gì tôi có thể làm là cắn.
Tôi cắn, cắn và cắn. Nhưng dù tôi có thể làm lão đau đớn, tôi cũng không thể nào giết được lão. Không thể nào chặn lão lại. Nỗi sợ Visser Ba của lão còn lớn hơn sự đau đớn tôi do gây ra.
"Đem nó đến cho ta." Visser Ba nói một cách phấn chấn. "Đem nó đến cho ta. Ta sẽ gom nó tại điểm hạ cánh gần nhất."
"Thưa ngài, nếu như nó... Ốốốối!... Nếu như nó hoàn hình thành một tên Andalite thì sao ạ?"
"Ngươi có vũ khí đấy thôi. Nếu nó tìm cách hoàn hình, thì giết nó đi."
"Dạ... Aaáá!... Con ôn vật thối tha! Vâng, thưa Visser. Tôi sẽ đi ngay."
"Chúng ta sẽ nói chuyện với tên kẻ cướp Andalite ấy. Và cũng đem luôn đứa con gái tới, nghe chưa?"
"Đứa con gái... Melissa ấy ạ?" lão Chapman hỏi vẻ ngớ ngẩn.
"Ta đã khoan dung quá lâu rồi. Tên do thám Andalite này đã thâm nhập vào nhà của ngươi. Đó là vì đứa con gái. Ta đã chọn tên Yeerk cho con nhóc rồi. Hãy vâng lời ta, Iniss 226. Hoặc là chuẩn bị đối mặt với Vanarx."
HÌnh ảnh của Visser Ba biến mất. Lão Chapman đột ngột ném tôi sang phía bên kia căn phòng. Tôi vặn mình trên không và thu chân lại chuẩn bị hạ xuống đất. Tôi chạm vào nền nhà và trượt đi.
Lúc tôi đứng dậy, lão Chapman đã tới bàn viết và mở một ngăn kéo. Bàn tay đẫm máu của lão rút ra một vật nhỏ giống như khẩu súng ngắn mà tôi đã từng trông thấy trước đây. Đó là một vũ khí bắn tia Nghiệt.
Lão Chapman chĩa khẩu súng vào tôi. Lão đang run bần bật. Mặt lão như thể đang co giật. Mỗi cái giật lại làm cho khẩu súng nảy lên một tý. Nhưng tôi biết rằng lão vẫn sẽ tóm được tôi nếu tôi tìm cách chạy.
<Em có định nói cho anh nghe chuyện gì vừa xảy ra không đấy?> anh Jake hỏi. <Vài giây trước, anh cảm thấy có một thân thể ấm áp khác ở sát mình, và anh cảm thấy có mùi máu.>
<Anh em mình gặp rắc rối to rồi,> tôi đáp.
<Rắc rối thế nào kia?>
<Lão Chapman đang chĩa một khẩu súng bắn tia Nghiệt vào em. Lão biết em không thật sự là mèo, và cho rằng em là một người Andalite. Lão đang tìm cách bắt em cho Visser Ba.>
<Ôi, tệ quá đi mất.>
<Còn tệ hơn nữa kia. Visser Ba muốn bắt cả Melissa.>
Lão Chapman mở cửa cái rầm. "Xuống đây nào! Nhanh lên!" lão quát lên phía nhà trên.
Tôi đoán là lão thấy tôi liếc về phía cửa. Lão cười một các hung hãn, độc địa. "Cứ thử đi, tên Andalite kia. Tới đi, thử đi nào. Ta khoái có được lý do chính đáng để thiêu cháy mi."
Tôi quyết định không tiến về phía cửa.
"Ngươi đã làm cho cuộc sống của ta khốn khổ khốn nạn," lão Chapman nói, "Cực kỳ khốn khổ. Nếu như ta buộc phải để cho Visser Ba đem đứa con gái đi, thì vật chủ của ta sẽ quậy tanh bành lên. Mi có biết rằng khi vật chủ bất hợp tác thì mệt mỏi thế nào không? Không, dĩ nhiên là mi không biết. Nhưng hãy tin ta đi, tên Andalite kia: ta sẽ vui thích được giết mi."
Bà Chapman xuất hiện ở cửa. "Chuyện gì vậy?"
"Con mèo này là một trong số những tên cướp Andalite biến bình. Visser Ba muốn bắt nó. Bà đưa cho tôi cái lồng mà chúng ta vẫn thường nhốt nó để đem đến trạm thú y."
Bà Chapman gật đầu và biến mất.
<Bây giờ thì chuyện thì đang xảy ra vậy?> anh Jake hỏi.
<Bà Chapman đi lấy cái lồng,> tôi trả lời. Tôi cảm thấy hoàn toàn rã rời. Vì mình mà bọn Yeerk sắp cướp mất Melissa. Tôi đã thất bại. Tôi đã làm cho mọi việc rối tinh rối mù.
Bà Chapman đem cái lồng tới. Bà mở cái cửa lồng có chấn song.
"Vào," lão Chapman gắt.
Tôi không nhúc nhích.
"Vào", lão nói giọng thì thầm một cách độc ác. "Vào đi, không thì ta kết liễu mi ngay tại đây."
Trông lão có vẻ như muốn làm thế thật. Tôi bước vào trong lồng. Bà Chapman đóng lồng lại và kiểm tra để yên chí rằng lồng đã được chốt kỹ.
Lão Chapman nhấc lồng lên và đem tôi lên cầu thang. "Bây giờ," lão gắt lên với bà vợ "đi bắt... hự!"
Ghé mắt qua các song ở mặt bên của chiếc lồng, tôi thấy lão lảo đảo. Mặt lão co giật như một người điên. Dường như lão phải mất một lúc gay go mới kiểm soát được miệng mình. "Đi... bắt... đứa... con gái," lão nói qua kẽ hở giữa hàm răng nghiến chặt.
Bà Chapman toan vâng lệnh, nhưng lúc đó lão Chapman bỗng la lên.
"Ôi! Hự! lão ngã khuỵu xuống. "Hắn... hự...hắn... chống lại tôi..."
"Vật chủ nổi loạn", bà Chapman lẩm bẩm trong hơi thở. Ngay lập tức bà có vẻ hãi hùng và bị mê hoặc. Rồi đột ngột bàn tay trái của bà tự vả vào mặt.
"Aaaaaa! Vật chủ của tôi... của tôi... cũng thế."
"Thôi ngay đi, Chapman," lão Chapman ra lệnh, "Thôi ngay, không thì ta sẽ đập tan tành ngươi ra! Ngươi sẽ chỉ còn là một cái xác! Ngươi không thể thắng được ta. Không có vật chủ nào từng nổi loạn mà thành công hết!"
Nhưng ông Chapman-vật chủ không bỏ cuộc.
Thật là khủng khiếp. Khủng khiếp nhưng lại khiến cho bạn không thể rời mắt. Người nào khác chứng khiến cảnh này có thể nghĩ rằng ông hiệu phó trường chúng tôi và bà vợ là những kẻ điên rồ. Lão Chapman tự nói với mình, người thì co giật và vặn vẹo, lảo đảo đứng không vững.
<Hai vật chủ đang chống lại bọn Yeerk!> tôi thông báo với anh Jake. <Bộ óc người kháng cự, Thầy Chapman cố thoát khỏi sự kiểm soát. Bà Chapman đang ra sức tự đánh mình bằng tay mình. Tên Yeerk thì đang ráng kiểm soát trở lại. Thật không tin nổi."
<Không thể tin được! Anh không thể tin là vật chủ lại chống đối dữ như vậy.>
<Đó là vì Melissa. Họ chiến đấu vì con gái họ.>
"Aaaaặc... ặc... ặc! lão Chapman hét lên. Đột nhiên lão loạng choạng. "Ta sẽ thắng, Chapman. Ngươi không thể kháng cự!"
Và đúng là như vậy. Ông Chapman vật chủ đã thua. Iniss 226 đang lập lại sự kiểm soát.
Với bà Chapman cũng vậy. Tên Yeerk trong đầu bà buộc bàn tay nổi loạn buông cổ họng bà ra.
Nhưng trông cả hai vợ chồng Chapman đều tơi tả.
<Chúng đã kiệt sức,> tôi thuật lại cho anh Jake. <Chúng đã kiểm soát trở lại nhưng cả hai tên đều tơi bời. Mồ hôi nhễ nhại. Nhợt nhạt. Chúng vẫn còn run rẩy và co giật.>
Lão Chapman nhìn bà̀vợ. Hay ít ra con sên Yeerk trong đầu ông Chapman ra lệnh cho hai mắt ông nhìn về phía cái thân xác bà vợ đang bị một tên Yeerk khác kiểm soát.
Bây giờ thì khó mà tin rằng lão Chapman chỉ là ông hiệu phó Chapman. Tôi đã trông thấy trước mắt mình có hai sinh vật cùng tồn tại bên trong ông ấy.
Tôi cũng đã biết như vậy là thế nào rồi. Trong đầu tôi cũng có hai sinh vậy. Tôi cũng đã vật lộn để kiểm soát con chuột chù, đúng như tên Yeerk Mượn xác Chapman vật lộn để kiểm soát bộ óc của ông Chapman.
Lão Chapman nói: "Tôi đã kiểm soát trở lại."
Bà Chapman gật đầu: "Phải. Nhưng chỉ tạm thời thôi. Những con người này lạ thật, chúng chiến đấu dữ dằn vì con cái chúng."
"Và chúng sẽ không ngừng chiến đấu. Tôi không thể duy trì vỏ bọc của mình với tên vật chủ cứ rình mọi thời cơ để tấn công. Tôi phải có mặt ở trường hàng ngày. Tên vật chủ bị đánh gục và kiệt sức lúc này, nhưng vài bữa nó sẽ tấn công lại." Giọng lão Chapman đầy tức tối và chán nản. "Nó đâu phải thằng khờ. Nó biết rằng nó không thể thắng... nó biết rằng mỗi trận đấu lại làm nó yếu hơn và cuối cùng ta sẽ thắng kia mà."
Bà Chapman đá cái lồng, như thể việc này hoàn toàn do lỗi của tôi gây ra. "Nó không mong chiến thắng. Tất cả việc nó phải làm là đợi ngày ông có cuộc họp với phụ huynh học sinh hay ban giám hiệu nhà trường, lúc đó nó mới tấn công. Mọi người sẽ nghĩ rằng lão Chapman này mất trí rồi."
Lão Chapman trông như bị ma ám. Lão xem đồng hồ: "Tôi sẽ nộp tên Andalite này cho Visser Ba. Có thể... có thể tôi nói cho ông hiểu được."
"Đi mau lên," bà Chapman giục.
Lão Chapman nhấc chiếc lồng nhốt tôi lên. Lão lao qua cửa, dúi cả tôi vào khung cửa gỗ.
"Ba! Ba! Ba làm gì vậy?"
Đó là Melissa. Nhỏ đi qua phòng khách. Tôi đã không nhìn thấy nhỏ đi tới. Không biết nhỏ đã ở đâu? Tôi chỉ có thể cầu cho nhỏ đừng nghe thấy gì hết. Nếu nhỏ mà nghe thấy, thì nhỏ chẳng còn hy vọng nào nữa.
Lão Chapman vẫn bước đi. Lão đi vào màn đêm ẩm ướt.
"Ba! Ba đem con Fluffer đi theo hả?"
<Đó là Melissa,> tôi bảo anh Jake, <Nếu nhỏ không quay lại, chúng buộc lòng phải bắt nhỏ thôi!"
"Ba!" Bây giờ giọng Melissa đầy sợ hãi. Nhỏ chạy tới. Lão Chapman bước đi lẹ hơn. Ông Chapman thật đang hành động. Ông biết rằng nếu như con gái ông cứ cố xen vào chuyện này thì chỉ làm cho mọi sự hỏng thêm mà thôi.
"Fluffer!" Melissa gào lên.
Chỉ còn một hy vọng, <Tobias!> tôi ráng la lớn hết sức bằng giọng nói trong óc. <Tobias, bồ nghe thấy mình không?>
Có tiếng trả lời xa xăm nhưng đúng là tiếng Tobias: <Nghe, Rachel.>
<Con Fluffer thật! Chúng ta cần đến nó. Cần đến nó ngay bây giờ!>
<Rachel, có chuyện gì ngoài đó vậy?> anh Jake hỏi.
"Fluffer! Sao ba lại đem Fluffer đi? Dừng lại đi ba!"
CHƯƠNG 19
Chúng tôi ra khỏi cửa trước. Đi vào màn đêm. Melissa khóc thổn thức thật thương tâm. Anh Jake cứ đòi biết chuyện gì đang xảy ra. Còn lão Chapman thì ráng sức đi thật nhanh.
Melissa níu tay ba mình. Cái lồng lắc lư một cách điên cuồng.
"Ba ơi, ba không được đem Fluffer đi. Ba đừng đem nó đi! Ba đang làm cái gì vậy?"
Chiếc xe hơi. Tôi có thể thấy nó trên lối xe chạy trong sân nhà. Chúng tôi đã sắp ra tới đấy.
Đột nhiên tôi nghe một tiếng ngoao ngoao, rền rĩ, the thé, bắt đầu là tiếng xì xì rồi kết thúc bằng tiếng gào.
Giống như một viên đạn, nó đến, chạy băng qua bãi cỏ.
Con Fluffer thật.
Nó chạy như thể tất cả quái vật trên đời đang đuổi sau lưng.
Trong bóng tối, không ai có thể nhìn thấy cái gì làm con Fluffer sợ chết khiếp đến như vậy. Nhưng với cặp mắt mèo, tôi có thể nhìn rõ một cách hoàn hảo. Cách mặt đất khoảng một mét, giống như một cái bóng của tử thần, Tobias đang lao tới.
Chắc là con Fluffer đã nhận ra cái lồng của nó. Chắc nó cho là chỉ cần chui được vào trỏng thì nó sẽ được bảo vệ an toàn khỏi móng vuốt của con chim săn mồi đang đuổi theo mình.
Con Fluffer nhảy chồm về phía cái lồng. Nó bấu chặt lấy cái lồng và ráng sức cắm sâu những cái vuốt vào thành nhựa.
Trong một khoảnh khắc chết lặng, Fluffer McKitty trông thấy một thứ nó chưa từng chờ đợi. Fluffer nhìn thấy chính mình.
Cũng khá là kì quặc đối với tôi. Con mèo trong đầu tôi hoàn toàn bối rối. Con mèo mới này có mùi đúng hệt như mùi của nó. Điều này vô lý hết sức. Không có nghĩa gì hết. Phần người trong tôi thì nhận ra một vết cắt trên đầu con Fluffer. Tobias đã cho nó một nhát ra trò để khiến nó chạy đúng hướng.
"Fluffer đó hả?" Melissa thốt lên. "Nhưng..." Nhỏ ráng ghé mắt nhìn vào trong lồng.
Lão Chapman có vẻ bối rối. "Ba... ba không để ý thấy con."
Melissa lui lại như thế nhỏ vừa bị một cái tát tai. "Nhưng ba ơi, con đã khóc quá trời mà."
"Ba xin lỗi." Lão Chapman nhún vai. Lão nhét cái lồng vào băng ghế sau.
Xe lăn bánh. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi biết Melissa chưa phải đã an toàn, nhưng ít ra nhỏ cũng được an toàn trong lúc này.
<Giỏi lắm, Tobias,> tôi nói. Nhưng tôi không nghĩ là cậu ấy nghe được lời mình. Và tôi không thể nhìn ra cửa sổ, nên không biết liệu Tobias, Macro hay Cassie có ở gần đó không.
<Anh Jake, anh vẫn còn ở đó hả?>
<Ờ. Em có thể giành một phút cho anh biết tin tức có được không? Cái kiếp bọ chét này chỉ để ẩn náu là tốt, chứ anh chẳng thể biết được chuyện gì đang xảy ra.>
<Em đang ở trong một cái lồng mèo. Lão Chapman ngồi ở ghế trước. Lão quan sát em qua gương chiếu hậu. Lão vẫn mang theo khẩu súng bắn tia Nghiệt. Em nghĩ có lẽ em gặp rắc rối to đấy.>
<Chưa thua đâu,> anh Jake an ủi.
<Anh Jake, chẳng còn nhiều thì giờ đâu. Đã mất ít ra là một tiếng rồi. Anh chắc đã biến hình trước em. Anh cần phải thoát ra và hoàn hình ngay.>
<Chúng ta vẫn còn thời gian mà,> Jake nói.
<Anh có đeo đồng hồ đấy hả, Jake?> tôi hỏi. <Em không tin vậy đâu. Anh là cái gì kia chứ? Chỉ to bằng hai dấu chấm trên trang sách. Anh không thể liều lĩnh để bị kẹt cứng trong thân hình một con bọ chét. Với lại, anh chẳng làm gì được đâu.>
Chúng tôi chưa chạy được xa lắm thì xe đã bắt đầu nảy tưng và kêu lạo xạo trên con đường xấu.
<Ngay lúc chúng ta ra ngoài, anh cần phải nhảy ra xa, nghe Jake.> Tôi nói. <Chỉ cần tự mình nhảy ra xa khỏi hơi ấm và mùi máu. Anh có thể làm được việc ấy mà.>
Chiếc xe đỗ xịch lại.
<Rachel, anh không thể bỏ em lại một mình đâu.>
Tôi biết là anh ấy ráng tỏ ra can đảm, nhưng anh ấy làm tôi phát khùng. <Anh Jake, chúng ta sa bẫy rồi. Lão ta có một khẩu súng bắn tia Nghiệt còn em thì đang ở trong một cái lồng. Visser Ba sắp tới bắt em. Em không thể hoàn hình vì như vậy chúng sẽ biết em là Người. Lão Chapman sẽ nhận ra em. Anh cho là bao lâu thì chúng sẽ phát hiện ra những đứa còn lại? Đó sẽ là sự kết liễu của cả bọn. Kết liễu các Animorph. Kết liễu mối hy vọng duy nhất chặn chúng lại. Nào, anh Jake, anh biết đó là sự thật mà.>
<Nhưng chúng ta đâu đã thua hẳn,> anh Jake nhắc lại một cách bướng bỉnh.
<Mối hy vọng duy nhất là em cứ ở yên trong lốt mèo thế này,> tôi nói. <Chúng có thể... anh biết đấy... nhưng ít ra chúng cũng sẽ không bao giờ phát hiện ra bọn anh. Bây giờ anh nhảy ra khỏi đầu em đi.>
Lão Chapman ra khỏi xe. Lão đi vòng lại để mở cửa sau xe.
"Đã đến lúc gặp ngài Visser rồi, tên Andalite kia. Ông ta sẽ được vui chơi thỏa thích với người."
Lão Chapman nhấc tôi ra khỏi ghế. Tôi ngó qua những song lồng.
<Chúng ta đang ở công trường xây dựng.> tôi nói với anh Jake. <Bây giờ anh nhảy đi.>
<Anh không...>
Tôi không thể tranh luận với anh Jake được nữa. Bây giờ thì tôi sợ. Tôi sợ. Tôi có thể hình dung được Visser Ba sẽ làm gì mình.
<Xin lỗi anh Jake, nhưng giờ em là chủ,> tôi nói. Tôi vươn chân sau lên và bắt đầu gãi lia lịa theo đúng kiểu mèo.
<Cái gì... em đang làm cái gì vậy?>
<Em đang gãi. Em muốn hất anh ra.>
<Được rồi, được rồi,> anh Jake nói. <Ngưng lại đi. Ở đây giống như có động đất vậy. Được rồi, Rachel. Em nói đúng. Chúng ta đã thua keo này.>
Lão Chapman xách cái lồng đi vào công trường xây dựng. Tôi thấy mặt đất di chuyển bên dưới mình. Qua các song lồng tôi nhìn thấy các toà nhà bằng bê tông trộn xỉ xây dở dang. Tôi nhìn thấy cái nơi năm đứa tụi tôi đã co rúm vì sợ hãi khi Visser Ba biến hình thành một con quái vật và nuốt chửng ông hoàng Andalite.
Tiếng thét tuyệt vọng của ông hoàng Andalite dội lại trong tôi. Ổng đã thua đằng ổng. Bây giờ mình thua đằng mình.
Có lẽ không còn hy vọng nào nữa. Có lẽ chúng tôi là những kẻ ngu ngốc khi tìm cách chống lại bọn Yeerk.
<Ra khỏi đây đi, anh Jake,> tôi sốt ruột giục.
<Được rồi, Rachel. Anh đi đây. Nào... mạnh mẽ lên, Rachel.>
<Ờ, Jake. Anh cũng vậy nha.>
<Anh nhảy đây...>
Vài giây sau, lão Chapman đặt tôi xuống đất. Lão đợi bên cạnh chiếc lồng. Cả lão và tôi đều nhìn săm soi vào bóng tối.
Tôi quyết định kiểm tra để yên chí rằng anh Jake đã đi khỏi. <Anh Jake! Jake ơi!>
Không ai trả lời.
<Jake, hãy trả lời em. Em đã đổi ý. Em muốn anh ở lại với em.> Nếu như anh Jake nói dối tôi, thì bây giờ anh ấy sẽ trả lời. <Anh Jake ơi, em đã đổi ý. Em cần anh.>
Không có tiếng trả lời. Anh ấy đã đi thật rồi. Sự thật ấy khiến tôi thỏa mãn một cách miễn cưỡng. Nếu anh Jake và những bạn khác sống sót, thì vẫn còn hy vọng.
Nhưng cái cảm giác đơn độc thật là đáng sợ.
Thế rồi tôi nghe thấy tiếng vật gì to lớn chuyển động rất nhanh trong không trung. Tôi ịn đầu vào cửa lồng và nhìn lên. Ba chiếc phi thuyền đang hạ xuống công trường xây dựng.
Hai trong số đó nhỏ hơn, chỉ cỡ xe cắm trại hay lớn hơn chút đỉnh. Trông chúng giống một loại côn trùng có mũ. Chúng có hình dáng như những con bọ cánh cứng, hai bên có hai mũi giáo dài lởm chởm răng cưa chĩa ra đằng trước. Ông hoàng Andalite đã gọi nó là chiếc đấu cơ Con Rệp.
Phi thuyền thứ ba lớn hơn nhiều, có hình dáng một chiếc rìu chiến gồ ghề. Nó có màu đen kịt hắc ám, sắc nhọn, và đầy vẻ chết chóc. Lúc nó chầm chậm hạ xuống phía chúng tôi, tôi cảm thấy nỗi sợ hãi dâng lên.
Không phải con mèo sợ mà là tôi-con người sợ. Con mèo không biết phi thuyền kia là cái gì. Nhưng tôi biết. Trước đây tôi đã trông thấy nó. Ông hoàng Andalite đã gọi nó là tàu Lưỡi Rìu.
Đó là con tàu riêng của Visser Ba. Và sự khủng khiếp dường như từ nó tuôn ra. Tôi có thể ngửi thấy mùi mồ hôi lạnh trên người lão Chapman.
Hình như tôi cảm thấy vui mừng khi thấy lão cũng sợ hãi. Có lẽ Visser Ba sẽ biến thành Vanarx và mút tên Yeerk Mượn xác Chapman khỏi cái đầu của ông Chapman. Có lẽ ông Chapman thật sẽ được trải qua vài giây tự do trước khi bị giết. Có lẽ tên Yeerk Mượn xác Chapman sẽ phải đau đớn trước khi Visser Ba kết liễu nó.
Có lẽ.
Nỗi sợ giống như con sâu bên trong bạn. Nó ngấu nghiến bạn. Nó nhai ruột gan bạn. Nó đào lỗ trong tim bạn. Nó làm cho bạn cảm thấy rỗng ra. Trống rỗng. Đơn độc.
Nỗi sợ.
Con tàu Lưỡi Rìu đậu xuống giữa hai toà nhà xây dở dang. Hai chiến đấu cơ Con Rệp đậu ở hai bên nó. Trông chúng thật lạ lùng giữa những chiếc xe ủi đất và những chiếc máy san nền sơn màu vàng trên công trường xây dựng.
Những chiếc xe ủi trông như các món đồ chơi. Những phi thuyền ngoài hành tinh trông như những vũ khí tử thần.
Tôi sợ. Tôi cố mượn của con mèo lòng can đảm, sự lãnh đạm. Nhưng rồi cái cửa của con tàu Lưỡi Rìu mở ra. Tôi không còn chút can đảm nào.
Chỉ có sự sợ hãi.
CHƯƠNG 20
Visser Ba bằng xương bằng thịt còn kinh hãi hơn Visser Ba trong tấm hình toàn ký. Trông thì chẳng có gì ghê sợ cả, ít ra là khi hắn mang hình dạng Andalite như thường lệ. Người Andalite trông lạ mắt, chắc chắn là như vậy. Nhưng họ không khiến người ta sợ.
Nhưng tôi đã gặp một người Andalite thứ thiệt. Bạn có thể cảm thấy sự khác biệt giữa một người Andalite thứ thiệt với con vật độc địa là Visser Ba. Như thể hắn cháy lên bằng một thứ ánh sáng tối tăm. Thứ ánh sáng ấy liệng bóng tối lên tâm trí bạn.
Visser Ba. Ngay cả lão Chapman cũng khiếp sợ hắn.
Quanh tên Visser Ba, hai tên cảnh vệ Hork-Bajir đã vào vị trí chiến đấu. Mỗi tên cầm một chùm tia Nghiệt, dù trông bọn Hork-Bajir có vẻ chẳng cần đến vũ khí, vì chính bản thân chúng đã là vũ khí. Marco đã gọi chúng là Máy Xắt Rau di động. Chúng là những lưỡi dao cạo sống. Những lưỡi dao cạo cong cong ác hiểm từ trán chúng lia ra phía trước. Thêm những lưỡi khác ở khuỷu tay và cổ tay. Bàn chân chúng giông giống bộ vuốt của Tobias, chỉ có điều là lớn hơn, giống như chân của loài khủng long Bạo chúa.
Chúng cao khoảng hai mét, có thể nhỉnh hơn một chút, với một cái đuôi nhọn hoắt. Ông hoàng Andalite bảo chúng tôi rằng Hork-Bajir là một giống dân tốt, họ bị bọn Yeerk biến thành nô lệ theo cùng một cách chúng làm với con người. Nhưng nhìn một tên Hok-Bajir thì khó mà nghĩ chúng từng là cái gì khác hơn những cỗ máy giết chóc.
Sau bọn Hork-Bajir, bốn tên Taxxon tiến đến.
Hãy hình dung một con rết. Rồi tưởng tượng con rết đó to đúng bằng người ta nhưng dài gấp hai lần. Hãy tưởng tượng con rết dựng đứng một phần ba thân mình của nó lên. Hãy tưởng tượng những cái chân nhọn hoắt giống như những cái đinh thép ở phía dưới, và những cái chân nhỏ hơn với những chiếc vuốt nhỏ ở gần phía trên đầu. Nó không có một cái đầu thực sự. Có bốn quả cầu trông giống như những quả thạch màu đỏ bị xẻ đôi, đó là những con mắt. Và trên chót đỉnh là một cái mồm. Cái mồm tròn vo đầy những chiếc răng nhỏ nhọn hoắt xếp hết hàng nọ đến hàng kia.
Ông hoàng Andalite bảo chúng tôi rằng bọn Taxxon là những vật chủ tình nguyện. Chúng là đồng minh của bọn Yeerk.
Và đây, cũng ghê hồn như lũ Hork-Bajir và Taxxon, là tên Visser Ba, kẻ làm cho bạn nổi da gà.
Không có máy liên lạc qua hình toàn ký, tên Visser sử dụng phương pháp quen thuộc là nói trong óc, giống như chúng tôi vẫn làm khi biến hình.
<Tên cướp Andalite đó hả?> Hắn hỏi lão Chapman.
"Vâng, thưa ngài Visser."
Visser Ba tiến về phía tôi, gần như ỏng ẹo trên đôi chân thanh mảnh của người Andalite, trông như một sự lai tạp giữa hươu, người và bò cạp. Hắn chĩa đôi mắt chính vào tôi, trong khi những mắt vòi của hắn thì rà soát địa bàn, luôn luôn cảnh giác. Hắn ghé sát mặt vào cái lồng.
Tôi nhìn trừng trừng vào mặt hắn. Tôi có thể nhìn thấy khe mũi mở ra và khép lại khi hắn thở. Tôi có thể nhìn thấy những con mắt to hình trái mơ nheo lại khi hắn nghía vào bên trong để nhìn tôi cho rõ hơn.
Hắn chỉ cách tôi có mươi centimet. Lẽ ra tôi nên tìm cách thò chân qua song để ít ra cũng làm cho hắn phải tóe máu chút đỉnh.
Nhưng nỗi sợ đã bao phủ khắp người tôi. Tôi phát bệnh vì khiếp hãi. Tôi không xấu hổ khi phải thừa nhận điều ấy. Tôi không thể chịu đựng được đôi mắt hắn quan sát tôi. Tôi quay đi, không dám nhìn.
<Bây giờ thì ngươi không can đảm lắm, phải không anh bạn Andalite của ta?> Visser Ba hỏi.
Đây là lần đầu tiên có một người trong bọn chúng tôi trực tiếp nghe tên Visser Ba nói. Giọng của hắn ở trong đầu tôi, đe dọa, tàn ác và ghê tởm vượt ra ngoài mọi sự miêu tả. Đó là một giọng nói đầy quyền lực và sự căm ghét. Khi hắn gọi tôi là một tên Andalite, tôi gần như nổi khùng: Không, không, tên Visser kia, ta không phải là Andalite. Mà là một con người. Một con người!
Tôi dường như cảm nhận được sức mạnh ý chí khủng khiếp của hắn đập vào mình. Trong thoáng chốc tôi biết rằng tôi sẽ không qua khỏi sự tra hỏi của hắn. Tôi sẽ khai hết với hắn. Quyền lực của hắn mạnh gấp triệu lần của tôi. Ý chí của hắn là một cái gì đó quá to lớn, không thể kháng cự được. Còn tôi là gì? Chỉ là một con bé ngớ ngẩn nào đó. Một con bé ngớ ngẩn. Ngơ ngáo.
Vậy mà ngay trong khi tôi cảm thấy tâm trí của chính mình run lên trước sự khủng khiếp hắc ám của Visser Ba, thì một tâm trí khác vẫn nổi lên.
Tôi không cô độc. Có một kẻ khác trong đầu tôi ở cùng tôi. Một kẻ mà ký ức giống nòi của nó không chứa đựng những hình ảnh của Visser Ba. Fluffer. Tâm trí của Fluffer chứa đựng những nỗi sợ, nhưng khác với những nỗi sợ của tôi. Fluffe sợ các loài chim lớn săn mồi. Fluffe sợ những con chó lớn hung hăng. Fluffer sợ những con mèo đực thống trị.
Nhưng Fluffer không có chút ấn tượng nào về Visser Ba.
Trên bờ vực của sự hoảng loạn tột cùng, tôi để con mèo trong tâm trí mình nắm lấy quyền. Tôi lắng xuống, ẩn náu đằng sau tâm trí bình thản của con mèo.
Visser Ba giật chiếc lồng từ tay lão Chapman. Hắn nâng cái lồng lên để có thể nhìn bên trong rõ hơn.
Tôi làm gì bây giờ? Con Fluffer làm gì bây giờ? Nó dí cái mũi màu hồng vào giữa những song lồng và hít hít vào không khí.
Con Fluffer muốn khám phá xem cái sinh vật kia là gì, và thế có nghĩa là phải đánh hơi hắn ta thật kỹ.
<Trông nó tương tự như con vật màu da cam vằn đen đã xâm lăng vũng Yeerk.> Visser Ba nhận xét.
Tôi phải mất một giây để lần theo chuyện này. Rồi tôi hiểu ra: Hắn muốn nói đến anh Jake. Anh Jake đã biến hình thành hổ lúc chúng tôi đánh nhau ở vũng Yeerk.
"Dạ thưa ngài, đúng vậy." Lão Chapman nói. "Chúng cùng một họ đấy ạ. Họ mèo. Đây là loài nhỏ nhất."
<Ta thấy ngươi đã gây thiệt hại cho tên thuộc hạ Iniss 226 của ta đấy, tên Andalite kia.> Visser Ba nói với tôi. <Chưa có ai từng lên án bọn Andalite các ngươi là thiếu dũng cảm. Các ngươi là một nòi giống điên khùng nhưng can đảm.>
Liệu tôi biết nói gì đây? Cảm ơn hắn chăng?
<Tại sao không trả lời ta, tên Andalite kia? Ta biết là ngươi nghe được lời ta nói. Trò đánh đố này không đúng chỗ. Ta biết ngươi là ai.>
Tôi chẳng nói gì hết. Tôi ráng sức không nghĩ gì hết. Tôi sợ rằng nếu mình nói gì đó thì hắn sẽ lập tức biết ngay rằng tôi không phải là một người Andalite. Và nếu hắn nhận ra tôi là con người thì... những người khác sẽ không bao giờ an toàn.
Tôi phải ở lại trong thân hình này.
Tôi phải chết trong thân hình này và mang theo bí mật của mình.
Visser Ba đặt chiếc lồng xuống đất. <Nào... Đứa con gái đâu rồi? Ta đã hứa đem nó cho Iniss 455. Ta tin rằng tay này là một đồng bạn rất ăn ý của các ngươi. Chúng ta sẽ thực hiện việc ký sinh trên con tàu mẹ, và ta sẽ cho đứa con gái trở về vào ngày mai. Nó đâu rồi?>
"Thưa Visser tôi..." Lão Chapman ấp úng.
Cái mặt nạ lịch thiệp của Visser Ba rớt mất tiêu chỉ trong một phần triệu giây. Ngay cả đôi mắt mèo của tôi cũng chỉ thoáng theo kịp những cử động quá lẹ của hắn. Visser Ba tóm chặt lấy cổ lão Chapman. Cái đuôi Andalite của hắn uốn về phía trước. Ở ngay mặt lão Chapman là cái chót đuôi nhọn hoắt và sắc như dao.
<Ngươi thách thức ta hả?> Nghe như một tiếng rít. Tiếng rít của một con rắn.
"Kh... kh... kh... không, không phải đâu ạ, thưa ngài." Lão Chapman run rẩy như chiếc lá. "Tôi nào dám thách thức ngài. Chỉ là bởi... vật chủ. Tên Chapman. Hắn và cả vợ hắn đã nổi loạn."
<Ngươi không đủ khả năng kiểm soát vật chủ của mình hả?> Visser Ba nhếch mép. <Ngươi cho rằng trí óc Andalite vẫn sống trong cái thân xác này không bao giờ kháng cự lại ta sao? Ngươi tưởng rằng thằng người vật chủ của ngươi mạnh hơn tên Andalite vật chủ của ta sao?>
Sự việc diễn biến không hay ho gì cho lão Chapman. Cả Chapman người thật lẫn tên Mượn-xác tự gọi mình là Chapman.
"Thưa ngài Visser, tôi... tôi chỉ báo cáo với ngài sự việc có thật. V... v... vật chủ của tôi vẫn ở trong sự tự kiểm soát. Nhưng tôi thường xuyên phải giao tiếp với con người. Tôi giữ một cương vị có trách nhiệm trong xã hội của họ. Tôi không thể để vật chủ của mình khiến cho mình co giật và run rẩy. Con người coi đó là những dấu hiệu của bệnh tâm thần. Tôi sẽ đánh mất vị trí của mình. Và như vậy ngài sẽ không còn sử dụng được tôi vào việc gì nữa."
<Bây giờ thì ngươi cũng chẳng còn ích lợi bao nhiêu cho ta.> Visser Ba cười nhếch mép.
"Thưa ngài Visser, vật chủ của tôi xin được nói chuyện trực tiếp với ngài". Lão Chapman nói.
Visser Ba ngập ngừng. Tôi thấy những con mắt vòi của hắn rà soát khắp xung quanh, kiểm tra xem có chút dấu hiệu đe dọa nào không. Theo bản năng, tôi cũng nhìn quanh. Tôi không có cách nào biết được những con mắt mà Visser Ba mượn của người Andalite có thể nhìn ra sao trong bóng tối. Nhưng đối với tôi, bóng tối không phải là rào cản.
Tôi nhìn. Thậm chí tôi cũng không biết là mình tìm kiếm cái gì nữa. Nhưng tất cả những gì tôi thấy là bọn Hork-Bajir và Taxxon, những con tàu của bọn Yeerk, tất cả đều im lặng và tối tăm, và những tòa nhà cùng với các thiết bị xây dựng bị bỏ lại của công trường.
Thế rồi tôi bắt được một thoáng chuyển động trong khu rừng ở sát công trường xây dựng. Một chuyển động chạy qua chạy lại vèo vèo, đúng kiểu chuyển động mà mắt mèo nhìn rõ nhất. Nhưng khi tôi giương mắt nhìn kỹ hơn thì lại không thấy có chuyển động tiếp. Có lẽ đó chỉ là một tên Hork-Bajir khác đang đi tuần tra.
<Ta cho phép tên vật chủ nói với ta.> Visser Ba tuyên bố.
Tôi ngỏng đầu lên cao hết mức để quan sát. Lúc đầu không thấy có gì thay đổi. Rồi đột nhiên lão Chapman võng người xuống. Như thể lão là một con rối bị ai đó cắt mất dây. Lão đổ sụp xuống. Bên dưới thân hình lão là hai cái chân vặn vẹo.
Lão ráng sức đứng lên. Nhưng giống như lão không biết làm thế nào để khiến cho đôi chân hoạt động. Hai chân giật giật và đột nhiên đá một cái nhưng lão vẫn không thể đứng dậy được. Cuối cùng lão bỏ cuộc.
"Ngài Fisher". Lão lúng búng. "Fisher Va. X... in... tôi... xin lỗi. Ngài Fisher. Visser. Visser Ba."
Chapman thật đã mất quyền kiểm soát chính thân thể mình quá lâu nên không còn nhớ được cả cách cử động hay nói năng.
"Visser Ba." Giọng ông ta lắp bắp và lạ lẫm.
<Nói đi thằng ngốc kia.> Visser Ba gắt gỏng. <Ngươi nghĩ là ta có thể đứng đây mãi sao?>
"Thưa ông Visser Ba. Ông... Chúng ta đã có sự thương lượng. Ông biết rằng tôi không bao giờ muốn nhập bọn với các ông. Vợ tôi muốn nhưng tôi bảo không. Nhưng... nhưng rồi vợ tôi... lúc đó đã không còn là vợ tôi nữa, dĩ nhiên rồi..." Đột nhiên ông ta bật khóc. Tôi có thể nhìn thấy rất rõ những giọt nước mắt của ông. "Vợ tôi không còn là vợ tôi nữa... vợ tôi đã thành một sinh vật do các ông tạo ra... mụ ấy đe dọa... đe dọa đem dâng cho ông đứa con gái của tôi."
Ông Chapman cố gắng đưa một bàn tay vụng về lên mắt. "Tôi đã tha thứ cho mụ ấy. Mụ ấy nhu nhược lắm. Và ông thì chuyên đánh vào những kẻ nhu nhược."
<Phải, phải, đi vào vấn đề đi.> Visser Ba sốt ruột.
Một tên Hork-Bajir di chuyển lại gần. Nó thì thầm gì đó với tên Visser rồi lại di chuyển ra xa. Tôi không nghe được hay hiểu được là tên Hork-Bajir nói gì, nhưng có vẻ như nó nhắc Visser Ba rằng chúng không thể dềnh dàng ở đây quá lâu.
"Vấn đề là," ông Chapman nói, "tôi đã đồng ý làm vật chủ. Tôi đồng ý làm... làm...". Trông như ông ta sắp muốn ói mửa. "Tôi đồng ý từ bỏ tự do của mình để trở thành kẻ Bị-mượn-xác. Đồng ý nhận cái vật dơ dáy này vào trong đầu mình. Chịu sự kiểm soát của các ông. Tôi đồng ý... nhưng chỉ với điều kiện là ông tha cho con gái tôi."
Tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Ông Chapman đã trở thành một kẻ Bị-mượn-xác là để cứu Melissa sao? Ông đã cho đi nhiều hơn cả cuộc sống của mình là để cứu con gái sao?
<Tình thế đã thay đổi.> Visser Ba tuyên bố. <Nhân vật Chapman là một phần quan trọng trong công việc của chúng ta. Chúng ta không thể để hắn gặp nguy hiểm vì một đứa con gái không thể kiểm soát nổi.>
"Đứa con gái - Melissa - không phải là mối đe dọa. Nhưng..." Ông Chapman vật vã để tự nâng mình lên một lần nữa bằng đôi chân vụng về và đôi tay lóng ngóng. Ông quỳ lên được rồi từ từ, từ từ đứng dậy. Ông lắc lư, nghiên ngã, nhưng rốt cuộc cũng đứng được.
"Đứa con gái không phải là mối đe dọa." Ông nhắc lại bằng một giọng mạnh mẽ hơn, tự tin hơn. "Nhưng tôi thì là mối đe dọa."
CHƯƠNG 21
<Ngươi mà là một sự đe dọa ư?> Visser Ba cười phá lên. Hắn với tay xô nhẹ vào ngực ông Chapman. Ông té ngửa, sóng xoài trên đất bẩn. Đầu ông chỉ cách cái cửa lồng của tôi có mươi centimet. Những giọt nước mắt chảy xuống thành dòng bên má ông.
"Nếu ông làm hại con gái tôi thì tôi sẽ chống lại ông. Tôi sẽ chống lại ông mãi mãi. Ông hãy hỏi tên Yeerk của mình xem hắn có tin lời tôi nói không. Hắn biết rõ tôi hơn bất kỳ ai. Hãy hỏi Iniss 226 xem tôi có chiến đấu cho con gái tôi hay không."
Ông Chapman nhắm mắt lại. Nước mắt ông ngưng chảy, rồi mắt ông lại mở ra. Ông tự vùng đứng lên rất lẹ và đứng sững trước mặt Visser Ba. Con sên Yeerk lại nắm lấy quyền lực. Một lần nữa hắn lại là tên Mượn xác.
Trước khi hắn đứng dậy, tôi đã nhìn thấy một thứ khiến toàn thân tôi lại run lên vì sợ. Đó là cái đồng hồ đeo tay của lão Chapman. Bây giờ là chín giờ hai mươi tám phút. Tôi còn khoảng mười bảy phút trước cái hạn hai tiếng đồng hồ!
<Thằng vật chủ sẽ cố gắng phá phách ngươi ư?>
"Vâng, thưa ngài! Cả mụ đàn bà cũng vậy. Mụ ta không mạnh bằng lão kia, nhưng mụ có khả năng giành được quyền kiểm soát một bàn tay. Có lẽ mụ có những sức lực ngấm ngầm mạnh hơn chúng ta tưởng." Hắn ngập ngừng trước khi tiếp tục. Tôi ngửi thấy mùi sợ hãi trên người hắn. "Một vật chủ thụ động, tự nguyện hữu dụng hơn cho tôi. Nhưng tôi là công cụ của ngài, thưa ngài Visser. Tôi sẽ làm theo lệnh ngài"
<Phải chắc chắn ngươi sẽ làm theo lệnh ta> Visser Ba nói <Nhưng vì ngươi đã nộp cho ta tên cướp Andalite.> Hắn gật đầu về phía tôi. <Và ta sẽ phải mất một ít thời gian với tên này. Vậy thì lúc này hãy để mặc đứa con gái. Bây giờ thì xéo di. Ngươi làm ta hết kiên nhẫn nổi rồi đấy.>
Lão Chapman không cần đến một câu mời thứ hai. Lão nhảy phóc lên xe và cuốn gói.
Melissa đã được an toàn. Sự an toàn như nhỏ đã từng có bên người cha Chapman của mình. Đó là một điều đáng kể, không nhiều lắm nhưng đáng kể.
<Rút quân,> Viser Ba quát lên. Tôi thấy bọn Hork-Bajir lập tức tuân lệnh hắn. Tên đứng gần tôi nhất chộp lấy cái lồng và đột nhiên cho chúng tôi di chuyển rất nhanh về phía con tàu Lưỡi Rìu.
Chỉ còn vài giây nữa là tất cả vào hết. Tôi sẽ ở trên con tàu của Visser. Tôi sẽ rời bỏ Trái Đất. Tương lai của tôi chỉ còn lại đau buồn. Có lẽ tôi sẽ chết trước khi phản bội bạn bè mình. Một hy vọng thật não nề.
<Nè. Bây giờ thì chuyện gì đang xảy ra vậy?>
"Mieooooo!"tôi nhảy bật lên và xoay tròn trong cái lồng. <Jake? Anh đó hả?>
<Còn ai vào đây nữa? Ai có thể là một con bọ chét biết nói ngự trên lưng em nhỉ?>
<Jake, em tưởng anh đã đi khỏi đây và được an toàn rồi chứ?>
<Ờ phải rồi. Làm như anh có thể bỏ rơi em không bằng. Nghe này, anh có thể nghe được tiếng nói trong óc gã Visser Ba, nhưng anh không biết hiện chúng mình đang ở đâu.>
<Chỉ còn vài mét nữa là chúng ta bị lôi lên con tàu của Visser Ba. Và em chỉ còn mười lăm phút trước khi bị kẹt cứng trong cái hình dạng mèo này.>
<Mười lăm phút hả? Tuyệt, nếu em còn mười lăm thì anh chỉ còn có mười. Nhớ là anh biến hình trước em mà.>
<Jake, anh hãy ra khỏi đây ngay! Anh không thể để bị biến thành bọ chét mãi!>
Cửa con tàu Lưỡi Rìu lặng lẽ mở ra. Tôi có thể trông thấy ánh sáng màu đỏ tăm tối bên trong tàu. Có thể trông thấy một nhúm Taxxon dường như đang đứng bên những bảng điều khiển đủ loại. Những tên Hork-Bajir thì đứng cảnh giới.
<Anh không ra khỏi đây đâu,> anh Jake nói <Không ai trong chúng ta ra khỏi.>
<Không ai... Anh muốn nói mấy đứa kia cũng biến thành bọ chét hả?>
<Đâu có, tụi nó ở quanh quẩn đâu đây thôi. Tobias có nhiệm vụ theo dõi chúng ta và dẫn đường cho mấy đứa đến bất kỳ nơi nào chúng ta đến.>
<Tụi nó chẳng làm gì được hết.>
< Thật hả, anh dám cá là tụi nó sẽ tìm ra cách.>
Đúng lúc đó tôi nghe một tiếng động lạ. Bộ óc loài mèo của tôi không nhận ra, nhưng bộ óc người thì có. Đó là một cỗ máy. Một cỗ máy lớn. Giống như một chiếc xe tải cỡ đại. Hay có lẽ một chiếc máy kéo. Hay...
Một chiếc xe ủi đất.
Tên Hork-Bajir đang giữ tôi cũng nhìn thấy cái xe ủi. Nó chạy vào trong con tàu Lưỡi Rìu và quăng tôi xuống. Rồi nó chạy trở lại chỗ tên Visser Ba đang đợi ở khuôn cửa.
<Em nghĩ là tụi nó đã khởi động cái xe ủi đất.> Tôi bảo anh Jake.
<Vậy thì anh cho rằng đã đến lúc anh vào cuộc, > anh Jake nói. <Anh sẽ ráng biến hình hai lần liên tiếp thật nhanh. Hy vọng sẽ được. Sẽ không có gì xảy ra hết. Yeeeehaaa!>
Đột nhiên qua khung cửa mở của con tàu Lưỡi Rìu, tôi nhìn thấy cái xe ủi. Nó bò ì ạch với một tốc độ chậm một cách não nề. Nhưng nó bò thẳng về phía con tàu Lưỡi Rìu.
<Cất cánh lập tức!> Visser Ba hô to.
Tên Taxxon đứng gần nhất nói gì đó bằng cái giọng rít lên của rắn. Nghe như là "Sssrii suay snerp snerrrrap sriit."
<Mất hai phút để cất cánh? Quá lâu!>
Visser tức giận. Đuôi hắn quật về phía trước. Tôi thấy thịt một tên Taxxon toét ra một vết thương dài sâu hoắm. Một chất nhờn màu vàng xanh tuôn ra.
Tất cả những tên Taxxon khác đều có vẻ khá kích động. Chúng vẫy vẫy các chi trên cùng và bật tanh tách những chiếc vuốt nhỏ.
<Thằng này với thằng này.> Visser Ba chỉ vào hai tên Taxxon. <Đưa chúng ta lên khỏi mặt đất! Những đứa còn lại có thể xơi tái thằng ngu kia.>
Tên Taxxon bị thương phát ra tiếng kêu rền rĩ và trơn trớt. Ba tên Taxxon khác xông vào nó. Những cái mồm hình tròn gắn chặt vào thân thể quằn quại của kẻ đồng bọn và bắt đầu nhai, xé. Âm thanh của cỗ máy diesel nghe to hơn. Visser Ba gắt gỏng ra các mệnh lệnh. Những tên Hork-Baijr chạy qua cửa con tàu và trở ra bên ngoài.
Rồi tôi thấy có cái gì đó diễn ra trong góc tối của cabin, ở phía sau cái cảnh tượng tên Taxxon bị cắn xé điên cuồng và khủng khiếp. Một cái gì đang lớn lên. Một con người đang lớn lên từ chỗ trống không.
<Jake!>
<Đừng nói! Đừng làm anh đãng trí!>
Visser Ba đang cuồng nộ. Bạn có thể cảm nhận được những làn sóng giận dữ của hắn tỏa ra khắp khoảng không gian nhỏ hẹp.
<Tiêu hủy cái máy đó!> Hắn ra lệnh.
Ở bên ngoài, hai tên Hork-Bajir nhắm vào cái khối thép năm tấn đang di chuyển chậm chạp.
Jake vẫn còn chúi trong góc. Nhưng anh ấy đã bắt đầu biến đổi lần thứ hai. Trong bóng tối đôi mắt mèo của tôi nhìn thấy những đường vằn bắt đầu hiện ra. Đen và da cam. Những đường vằn của một con hổ.
Đã tới lúc tôi thực hiện phần mình. Tôi tập trung trung tâm trí và cảm thấy sự biến đổi bắt đầu. Chiếc lồng trở nên nhỏ hẹp xung quanh tôi.
Rầm rầm rầm. Cái xe ủi đất tới gần.
Tên Taxxon hấp hối thét lên khi đồng bọn ăn tươi nuốt sống nó.
Đột nhiên tôi thấy một ánh sáng màu đỏ rực rỡ. Một tiếng xèo xèo. Tôi thấy cái máy ủi tan rã. Tim tôi thót lên tận họng. Marco! Cassie! Các bạn đã kịp thoát ra chưa?
Tôi phải tập trung tâm trí. Tôi phải phớt lờ những tiếng la hét của tên Taxxon. Tôi phải ngưng tự hỏi không biết Cassie và Marco có ở trên cái xe ủi khi nó bị bắn trúng không? Tôi phải kiểm soát việc biến hình của mình. Đừng đi quá xa Rachel. Đừng nhiều quá. Tôi không thể trở thành người. Không được thành người hoàn toàn. Tôi nhìn xuống chân mình.
Những ngón tay ngắn và mập đã hiện ra. Tôi thò những ngón tay nửa mèo nửa người qua song lồng và tìm thấy cái chốt.
Một trong những tên Taxxon đang ăn bỗng rời con mồi nhìn lên. "Yersss ren ssseere!" Nó vẫy các chi ghê tởm về phía tôi.
Visser Ba gắt toáng lên và trừng trừng nhìn tôi với sự căm giận hung dữ.
Tôi đã mở cửa lồng.
"Gââầầmm!" anh Jake nhẩy vọt qua không trung, những chiếc vuốt khổng lồ giương hết ra.
Tôi bay ra khỏi lồng, như một tảng lông với da nham nhở, một sinh vật nửa mèo nửa người.
Jake vồ trúng cạnh sườn Visser Ba <Lần này thì mày thuộc về tao, thằng ngu!>
Visser Ba té nhào, vướng vào con hổ. Cái đuôi chết người của hắn quất một cái nhưng hụt. Jake xé thịt Visser bằng những chiếc vuốt lớn hơn nhiều so với của tôi.
<Aaaaaaa!>
Thật là đã khi nghe Visser Ba la hét như vậy. Nhưng tôi còn có những chuyện khác phải lo lắng.
Tôi không thể di chuyển được trong hình dạng biến đổi nửa vời. Tôi tập trung trí lấy lại dạng mèo. Tôi chỉ còn năm phút trước khi hết hạn hai tiếng đồng hồ.
Jake lăn ra khỏi Visser Ba đúng vào lúc một lũ Hork-Bajir ào tới để bảo vệ tên này.
<Chạy đi!> Anh Jake hét lên.
<Chạy!> Tôi tán thành.
Chúng tôi chạy. Tôi đã trở lại hoàn toàn là con Fluffer. Tôi có thể chạy ba mươi dặm một giờ, nhanh bằng người chạy nhanh nhất thế giới. Không may bọn Hork-Bajir lại nhanh hơn.
Nhưng anh Jake vẫn nhanh hơn một quãng. Đủ nhanh để lướt qua lũ Hork-Bajir đang bám sát chúng tôi. Nhưng anh ấy không chịu bỏ tôi lại đằng sau.
Anh Jake quay lại và lao vào tên Hork-Bajir gần nhất.
Tôi trông thấy anh ấy vọt qua đầu mình. Một con thú lớn màu da cam vằn đen. Tên Hork-Bajir té lăn chiêng. <Thoát khỏi đây mau, Rachel! Em bé nhỏ tí xíu làm sao đánh lại lũ này?>
Nhưng vẫn còn một tên Hork-Bajir ngay sau đuôi tôi. Nó nhanh hơn tôi. Quá nhanh!
Tôi né sang trái. Tên Hork-Bajir nhảy ra đàng trước đón đầu. Tôi quay ngoắt lại, bàn chân nhỏ xíu quờ quạng trong đất bẩn. Tên Hork-Bajir vồ lấy tôi nhưng trượt.
Một vật gì khác đang chuyển động. Một vật to lớn. Mặt đất gầm lên...
Một chiếc xe ủi đất thứ hai đang rùng rùng tiến lên trên hai bánh xích. Macro và Cassie đã khởi động một chiếc xe ủi thứ hai. Tôi chạy hết sức về phía tòa nhà xây dở dang gần nhất. Tôi phải hoàn hình. Thì giờ đã hết. Vài giây nữa là tôi bị kẹt cứng!
Tôi nhìn thấy một cái lỗ tối tăm. Chỉ một cú nhẩy vọt tôi đã bay về phía ấy. Cái lỗ chui qua một bức tường. Rồi mở vào một tầng hầm nông. Bên trên đầu tôi khoảng sáu mươi centimet có một cái sàn bê tông. Tôi an toàn rồi! An toàn trong một nơi đủ rộng để hoàn hình người.
Tôi ráng sức tập trung tâm trí. Tôi nghe thấy những tiếng gầm gừ và gào thét của lũ sinh vật ngoài hành tinh ở bên ngoài cái hầm trú ẩn nhỏ nhoi bằng bê tông của mình.
Tôi nghĩ là mình nghe thấy tiếng xèo xèo của chùm tia Nghiệt.
Thành người, tôi tự nhủ. Chỉ còn vài giây nữa thôi!
Rồi tôi cảm thấy tiếng một cái gì vỡ vụn. Rồi một tiếng nữa. Một tiếng nữa. Giống như có một gã khổng lồ đang dậm chân quanh đây.
Những bước chân khổng lồ dừng lại. Tôi lạnh cứng người, đến nghĩ cũng không được, nói gì đến biến hình.
Rắắắc!
Khắp nơi xung quanh tôi là những cột thịt cứng như đá và đầy vảy, cái nào cái nấy to bằng thân cây, xuyên thủng vào bê tông.
Roạt!
Bê tông được dỡ ra khỏi mình tôi và bị xé toạc như là giấy.
Toàn thân tôi trơ khấc. Tôi đã bị sa bẫy. Và đứng bên trên tôi, tay cầm cả cái sàn bê tông tan nát là một con thú trông như làm bằng tảng đá sống.
< Mày không thoát dễ dàng thế đâu,>
Visser Ba cười gằn.
CHƯƠNG 22
Thế là hết. Tôi biết rằng mình đã xong đời. Không gì trên thế giới này có thể chặn đứng con thú mà Visser Ba đã biến thành.
Nó cao tới sáu mét. Cao như một cây cột điện thoại. Nó đứng trên ba cái chân to bành, mỗi cái to bằng cây xích bá[1]. Nó có một cái đầu nhỏ xíu, không lớn hơn đầu người. Có thể trông nó rất ngộ nghĩnh, nhưng những việc nó làm thì chả có gì ngộ nghĩnh cả.
[1] Loại cây lớn màu đỏ thuộc họ bách, ở Bắc Mỹ.
Hai cánh tay dày, mạnh mẽ của nó xé bửa các tảng bê tông. Cắm phập ngón tay vào xi măng, nó tước khối xi măng thành tảng và ném ra đằng sau.
Một trong những tảng ấy tơi trúng một tên Hork-Bajir làm tên này bị đè nát. Tôi không nghĩ là Visser Ba thèm để ý đến việc ấy.
Tôi chạy.
Roạt! Một bàn tay khác giống như tảng đá sống cắm phập trước mặt tôi.
Ngay cả con mèo trong tôi cũng biết - không còn hy vọng gì nữa.
Visser Ba nhìn xuống tôi trừng trừng bằng đôi mắt sáng rỡ trên cái đầu nhỏ một cách kỳ quặc kia. Nó vồ lấy tôi bằng cả hai bàn tay chụm lại làm thành một bức tường xung quanh tôi.
R-R-R-Ă-Ă-Ă-ĂC!
Visser Ba ngập ngừng.
B-U-U-M!
Tôi lồng lên.
Tôi nhảy vút lên một bờ tường. Một mét tám mươi cao thẳng tắp, hãy tin tôi đi, trong cơn sợ hãi tột độ tôi có thể nhảy cao hơn ấy chứ.
Từ khóe mắt tôi thấy điều gì đã xảy ra. Cái xe ủi đã tiến tới và đâm sầm vào một trong những chiến đấu cơ Con Rệp. Con Rệp nổ tung.
<AAAAA!> Visser Ba gầm lên điên dại. Tôi không hề muốn như lũ Hork-Bajir và Taxxon đã để cho chiếc xe ủi kia đâm vào.
Tôi chạy theo bờ tường. Nó làm bằng bê tông trộn xỉ, đầy những lỗ và chỉ dày khoảng mươi phân. Gay hơn nhiều so với khi đi trên cầu thăng bằng trong giờ thể dục. Nhưng tôi chạy nhanh hơn một con mèo đang sợ hãi có thể chạy.
<Tao sẽ giết HẾT CHÚNG MÀY! LŨ NGU NGỐC!> Visser Ba hét lên.
Tôi hy vọng rằng nó quên mất tôi. Nhưng rồi tôi nghe thấy bước chân đi như sấm của nó. Chỉ hai bước nữa là nó tóm được tôi.
Bàn tay khổng lồ của nó lia về phía tôi.
Tôi ở cách mặt đất gần hai mét và mặt đất thì đầy sắt rỉ cong queo.
Không còn sự chọn lựa nào. Tôi nhảy.
Đống sắt nhọn sắt lao vào tôi. Bàn tay của Visser Ba lia về phía tôi.
Bỗng có cái gì sắc bén cấu vào lưng tôi.
Mặt đất không còn lao vào tôi nữa. Thay vì thế, tôi lại vút lên không trung.
<Rachel nè, lần sau bồ có muốn thành mèo thì chọn con nào ăn in ít thôi nhá!>
Tobias!
<Mình đem được bồ vào rừng cây là hết đất,> Tobias nói.
<Mình phải hoàn hình đây,> tôi bảo. <Thì giờ của mình hết rồi!>
Chúng tôi bay về phía rừng cây. Tobias gồng mình lên để giữ cho cả hai không rớt xuống. Tôi biết cậu ấy đã chịu đựng hết mức rồi.
<Giờ thì buông ra nào!>
Chúng tôi đã ở giữa rừng. Tobias buông tôi xuống. Tôi rơi qua không trung. Nhưng cái đuôi của tôi quay để giữ cho tôi thăng bằng một cách hoàn hảo.
Một cành cây! Phập! Những chiếc vuốt của tôi cắm vào vỏ cây.
Tôi đã hoàn hình trở lại trong khi rơi xuống mặt đất và hạ xuống chiếc nệm lá thông êm ái.
Qua rừng cây tôi trông thấy con thú khổng lồ Visser Ba đang lồng lộn trong cơn điên dại. Vài tên Hork-Baijr còn lại bị nó ném lung tung như những món đồ chơi. Những tên Taxxon thì bị đạp răng rắc dưới chân nó.
<Mình nghĩ là hắn phát điên vì chúng mình chạy thoát,> Tobias nói.
"Anh Jake đâu? Mấy đứa kia đâu? Tôi hỏi. "Tụi nói có thoát không?"
<Tụi nó ổn cả. Jake đã kịp hoàn hình người trước khi biến thành hổ, cho nên cậu ấy không có vấn đề gì về thời gian. Marco thì có sém một chút lông, những cũng ổn. Cassie cũng vậy.>
Tôi đổ sụp xuống mặt đất. Tôi đã thoát. Tôi đã sống sót. Tôi biết rằng tôi phải mừng mới phải. Nhưng tất cả những gì tôi cảm thấy chỉ là sự mệt mỏi rã rời.
CHƯƠNG 23
Melissa đang ở trong lớp thể dục của chúng tôi. Nhỏ vẫn sống. Vẫn tự do.
Tôi cử động uể oải khi thay bộ đồ nịt và dang tay duỗi chân. Nhưng tôi để ý quan sát khi nhỏ mở ngăn quần áo của nhỏ và rút ra cái bao thư.
Nhỏ mở bao thư và đọc những dòng chữ tôi đã viết:
"Melissa, ba của bạn thương bạn nhiều hơn là bạn biết. Và nhiều hơn ông có thể thể hiện cho bạn thấy. Ký tên, một người biết chuyện."
Tôi đã in những chữ ấy bằng máy vi tính của mình, dĩ nhiên rồi, để nhỏ không nhận ra tuồng chữ viết tay của tôi.
Có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng, nhưng hôm ấy nhỏ có vẻ tập tành hăng hái hơn.
Sau khi mẹ tôi đón và lái xe chở tôi về nhà, tôi tụ tập với cả bọn. Đã mấy ngày nay rồi tụi tôi không gặp nhau kể từ trận đánh ở công trường xây dựng. Tôi cảm thấy mình có vẻ trầm ngâm hẳn.
"Melissa sao rồi?" Cassie hỏi.
Tôi nhún vai. "Mình đã để lại cho nhỏ một mẩu giấy." Tôi kể cho cả bọn nghe mình đã viết gì trong đó. "Em biết thế là không an toàn anh Jake ạ. Và Marco nè, tớ biết thề là hơi ướt át đấy. Nhưng tớ cóc cần. Ông Chapman đã vứt bỏ mọi thứ để cứu con gái mình khỏi bị biến thành vật chủ. Tớ phải làm một cái gì chứ."
Jake gật đầu: "Phải rồi. Có lẽ việc ấy sẽ có ích cho Melissa."
Cassie mỉm cười với tôi, nhỏ nói rằng nhỏ tự hào về việc tôi làm. Marco đảo mắt nhưng lặng thinh.
"Tốt lắm, tụi mình đã tiêu hủy một chiến đấu cơ Con Rệp. Đã làm cho Visser Ba phát khùng. Và..."
"... và đã sống sót ra về," Marco kết luận.
"Ờ, cả điều ấy nữa,"anh Jake toét miệng cười tán đồng, "Đó là một việc rất chi là quan trọng."
"Lần tới chúng ta sẽ..." tôi bắt đầu nói.
"... lần tới hả?" Marco la lên làm bộ hãi hùng.
<Sẽ có lần tới,> Tobias nói. <Sẽ có lần tới, cho đến khi những người Andalite quay trở lại.>
HẾT TẬP 2
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro