Animorphs #4 - Thông Điệp (2)
#4 THE MESSAGE
CHƯƠNG 9
Đêm hôm ấy tôi lại mơ thấy tiếng kêu cứu dưới lòng biển. Có điều lần này tiếng kêu có vẻ yếu lắm. Giống như một cái radio gần hết pin. Tôi không dám chắc lần này có phải là một giấc mơ bình thường hay không nữa. Một giấc mơ về một hồi ức có thể có thực mà cũng có thể không.
Rồi tôi mơ thấy nàng cá heo trong bể nước ở công viên thú hoang. Cô nàng mà họ kêu là Monica, mặc dù biết đâu nó có một cái tên thực sự riêng của nó? Nó đã sống trong bể nước ấy bao lâu rồi nhỉ? Nó đã sống tự do ngoài biển rộng từ bao giờ?
Bữa hôm sau là thứ Sáu. Không có giờ học vì các thầy cô mắc họp, vậy là trước mắt chúng tôi có ba ngày nghỉ cuối tuần liền.
Tôi gọi điện thoại cho Jake. "Chào Jake. Hôm nay tụi mình có ra bãi biển như đã định không?"
Chúng tôi luôn luôn cẩn thận không tiết lộ gì trên điện thoại. Đường dây có thể bị theo dõi. Với lại Tom, anh trai của Jake, có thể nghe lén ở máy phụ và biết được những điều chúng tôi không muốn anh ấy biết.
"Hẳn rồi, mình nghĩ bữa nay bãi biển sẽ đầy người tắm" Jake nói vẻ rất tình cờ. "Mình đã nói chuyện với Marco, cậu ta bảo có lẽ nên đi xuôi xuống bờ sông thì hơn"
Một gợi ý hay. Đúng là chúng tôi không thể biến hình trên một bãi biển đông nghẹt người.
"Chừng hai giờ nữa mình sẽ có mặt ở đó, được chứ? Phải xong việc nhà cái đã."
Rút cuộc tôi tới hơi trễ. Cả bọn đang chờ mỗi mình tôi.
Nơi này trước đây tôi đã từng đến với ba tôi. Đó là một công viên nhỏ gần một cây cầu. Câu cá ở đây thì khỏi chê. Dòng sông đổ vào biển ở cách đó chưa đầy một cây số. Hai bên bờ sông cây cối mọc hầu như kín mít. Rải rác có những ngôi nhà và cầu tàu, nhưng địa điểm mà chúng tôi chọn thì đứng trên cầu hay bất cứ ngôi nhà nào cũng không thể nhìn thấy được.
"Chào Cassie," Jake mỉm cười với tôi.
"Chào mấy bồ," tôi đáp. Tôi nhận ra có sự chuyển động trên một cành cây. "Tobias trên đó hả? Mọi việc ra sao rồi?"
<Vẫn xưa như Trái Đất. Bồ biết quá mà. Một thế giới của diều hâu bắt gà con.>
Tôi bật cười, cũng vui vui khi thấy Tobias đang yên lòng chấp nhận cái thực tế diều hâu của cậu ấy.
<Mình sắp sửa làm tên tuần canh, canh cho đúng hạn hai tiếng đồng hồ chết người đây,> Tobias ngao ngán. <Mình là con chim độc nhất trên đời có đeo đồng hồ đấy.>
Tôi nhìn kĩ hơn và trông thấy một cái đồng hồ hiện số nhỏ xíu ở một bên chân Tobias.
<Rachel đeo cho mình đó,> Tobias giải thích <Mình sẽ bay trên biển suốt, cho nên mình nghĩ sẽ khá an toàn. Chẳng có tay quan sát chim muông nào ở gần đây có thể thấy mình và tự hỏi: 'Hừừm, loài diều hâu đuôi đỏ bắt đầu mang đồng hồ từ hồi nào vậy kìa?'>
Jake đề nghị: "Theo mình, nên giấu quần áo, lội bộ dưới sông một đoạn ngắn rồi hãy bắt đầu biến hình."
"Nghe được đấy," Rachel tán thành.
"Cassie, bồ làm trước nha." Jake bảo tôi.
Tôi gật đầu. "Được thôi." Chẳng biết vì cớ gì mà đứa nào cũng nhất quyết cho rằng tôi là đứa biến hình cừ nhất. Tôi thì cho là cả bọn chúng tôi ai cũng biến hình ngon lành hết.
Nhưng lần đầu tiên biến hình thành một con thú mới bao giờ cũng khá căng thẳng. Bạn không bao giờ biết được nó sẽ ra cái giống gì. Bạn không bao giờ biết được những bản năng và trí óc của con vật sẽ kháng cự lại mình đến đâu.
Và lần này lại có một nỗi sợ mới, ít ra là đối với tôi. Tôi sẽ tìm thấy một trí óc kiểu gì đây? Chỉ là những bản năng của cá heo thôi hay sẽ là những suy nghĩ và ý tưởng rất riêng của nó?
Tôi trút bộ bảo hộ lao động và hất đôi giày ra, trên người còn lại bộ đồ biến hình. Như bạn thấy đó, có thể biến hình cùng với một ít quần áo, nhưng chỉ là những đồ bó sát mình. Bất cứ đồ gì bùng nhùng rút cuộc sẽ bị rách bung. Còn giày dép thì quên đi nhá. Bọn tôi đã tìm hết cách để biến hình với cả giày dép nhưng chẳng ăn thua gì.
Tôi bước đi dưới nước. "Lạnh đấy," Tôi thông báo. Dòng nước siết vào hai mắt cá chân tôi.
Tôi lội ra xa hơn một chút, nước lên đến ngang lưng.
Rồi tôi tập trung nghĩ về con cá heo, giờ đã thành một bộ phận của tôi rồi.
Sự biến đổi xảy ra trước tiên ở làn da của tôi. Nó từ màu nâu lợt dần thành màu xám nhẹ. Giống như cao su, cứng mà dẻo.
Vậy cũng hay. Tôi muốn giữ lại hai chân càng lâu càng tốt. Tôi muốn biến đổi các phần khác hết mức trước khi phải buông mình xuống lòng nước.
Tôi cảm nhận được tiếng răng rắc lạ lùng như khi xương cốt bị dãn ra hay nén lại.
Và ngay trước mắt tôi, thực sự là ngay trước mắt tôi, cái mặt tôi kéo dài ra, dài ra mãi.
"Ối, trời ơi, dứt khoát là không hấp dẫn chút xíu nào," Marco cằn nhằn trên bờ." Chẳng đẹp đẽ gì cho bồ hết, Cassie."
Biến hình thường chẳng mấy dễ coi. Thực sự nếu bạn không biết rồi mọi việc sắp suôn sẻ ngon lành, thì nó sẽ làm bạn hết hồn. Tôi đã quan sát Rachel biến hình thành voi, và tôi có thể cam đoan với các bạn rằng đó là cái việc mà bạn không bao giờ biến hình. Nói gì đến việc xem người biến thành cá. Thực là xấu xí lắm.
Tôi không mang theo gương soi, nhưng tôi có thể đoán biết mình trông dị hợm thế nào. Một cái mũi dài to đùng hình cái chai thòi ra giữa khuôn mặt khác hẳn ngày thường của tôi. Lớp da như bằng cao su màu xám. Và khi tôi đưa hai bàn tay đang nhanh chóng co quắp lại sờ ra sau lưng, tôi có thể cảm nhận được một tấm vây hình tam giác đang mọc ra từ cột sống.
Hai cánh tay tôi biến mất, thay vào đó là hai cái chân chèo bèn bẹt, và bây giờ tôi lênh khênh với chiều cao ba mét, ngật ngưỡng trên đôi chân người mảnh khảnh.
Đã đến lúc biến hình nốt phần còn lại. Tôi từ bỏ đôi chân người của mình. Thoắt cái tôi té sấp mặt xuống nước.
Tôi ngó xuống và nhìn thấy cái đuôi mình. Tôi đã biến hình xong. Nhưng nước nông quá nên tôi chỉ vừa vặn nổi được cái thân. Tôi đập đuôi, trườn trên nền cát ở đáy sông, và cuối cùng tới được chỗ nước sâu hơn.
Tôi đợi chờ thời điểm mà tâm trí con cá heo sẽ nổi lên, đầy ắp nhu cầu bản năng, cái đói và cái sợ. Từ trước tới giờ mọi việc vẫn luôn như thế.
Nhưng té ra không phải vậy. Không như trường hợp con sóc hay ngay cả con ngựa.
Tâm trí này không chứa đựng sự sợ hãi và thèm thuồng.
Tâm trí này... tôi biết là nghe có vẻ kỳ thiệt đó, nhưng nó giống như một đứa nhóc vậy. Tôi ráng nghe ngóng, ráng hiểu các nhu cầu và ước muốn của nó. Để chuẩn bị đón nhận những đòi hỏi nguyên sơ của thú vật đột ngột ập tới, chẳng hạn: Chuồn lẹ! Uýnh nhau! Xơi tái!
Nhưng điều đó đã không xảy ra. Ừ thì tôi có thấy đói. Nhưng không phải cái nhu cầu ám ảnh réo gọi mà Jake đã cảm thấy khi cậu ấy biến thành thằn lằn hay khi Rachel biến thành chuột chù.
Sự sợ hãi thì không có. Tuyệt nhiên không.
Và may sao tôi cũng không tìm thấy một sự suy nghĩ, hay một ý thức thực sự nào. Điều ấy làm tôi thở phào. Chỉ có - tôi biết điều này nghe cũng rất kỳ đấy - chỉ có cái cảm giác là con cá heo thích nô đùa. Giống như một con nhóc thích nô đùa. Tôi muốn săn đuổi các con cá, bắt chúng, ăn chúng, nhưng đó như là một trò chơi vậy. Tôi muốn lao mình trên mặt biển và đó cũng sẽ là một trò chơi nữa.
<Cassie,> tôi nghe tiếng Tobias trong óc. <Bồ ổn chứ?>
Mình có ổn không nhỉ? Tôi tự hỏi. <Ổn, Tobias ạ. Mình... rất hạnh phúc, cảm thấy như là... là cái gì chẳng biết nữa. Như là mình muốn bồ tới cùng chơi đùa với mình>
<Chơi đùa với bồ á? Hừừm, mình không nghĩ vậy đâu, Cassie à. Diều hâu đâu có xuống nước được.>
<Tới đây đi mấy bồ!> tôi gọi những đứa kia. <Tới đây! Đi nào! Bọn mình ra biển đi! Mình muốn chơi giỡn lắm rồi!>
CHƯƠNG 10
<Đi nào! Nào, tụi mình đi thôi!>
Tôi không ưa sông. Tôi muốn ra biển. Tôi cảm nhận được biển ở rất gần. Tôi cảm thấy nó từ dòng nước cuốn mạnh tôi về phía trước. Tôi cảm thấy nó từ cái phần sâu thẳm, được giấu kín ở con cá heo trong tôi.
Biển cả. Tôi muốn ra biển. Đó là chỗ của tôi. Tôi phải tới đó.
Chúng tôi bơi thành đàn bốn đứa, còn Tobias thì bay ở phía trên.
Chúng tôi đua với dòng chảy của con sông và chẳng bao lâu tôi ngửi thấy mùi muối. Tôi cảm thấy nước mặn trên da mình. Chẳng khác nào tôi vừa mở cánh cửa của một cửa hàng đồ chơi có mọi thứ đồ chơi trên Trái Đất, và tôi có toàn bộ thời gian trên đời này để chơi giỡn vậy.
Tôi trông thấy các bạn của mình xung quanh, những hình dạng màu sáng lanh lẹ di chuyển trong lòng nước. Khi ngoi lên thở thì đó là những trái ngư lôi thuôn thuôn màu xám.
Tôi sống trong cả hai thế giới - biển cả và không trung. Tôi ngắm màu xanh lam lục của biển cả, màu xanh lam nhạt và trắng của bầu trời. Tôi trườn tới trườn lui qua cái rào màu sáng chia cách hai cõi ấy.
Jake lao vun vút ngay bên tôi, và búng mình vọt lên giữa không trung. Tôi nghe cái bụng cậu ta đập đánh chát lúc hạ xuống nước. Đúng là một trò chơi! Tôi lặn sâu, xuống tận nơi mà nền cát trượt xuống những vực sâu không thể dò. Rồi tôi dồn sức vào đuôi, giữ yên các chân chèo và lao thẳng lên mặt nước. Trên đầu tôi là cái viền trắng bạc lấp lánh giữa nước và trời.
Lẹ hơn! Lẹ hơn! Tôi là một đầu đạn.
<Yaaaaaaa!>
Tôi phá vỡ rào ngăn của biển và xé rách không trung. Tôi cảm thấy gió ấm lướt trên da mình thay vì nước lạnh. Tôi lơ lửng lặng lờ giữa không trung gần như dập dềnh phía trên mặt nước. Bây giờ cái rào ngăn đã ở phía dưới tôi. Tôi chúi mũi về phía nó, buông mình rớt từ trên xuống.
<Aaaaa!>
Nước bao bọc lấy tôi, đón tôi trở về.
<Tuyệt cú mèo, ha!> Marco cười trong đầu tôi.
<Tuyệt quá trời,> tôi đáp.
<Còn trên cả tuyệt vời,> Rachel tán thành.
<Chúng mình đồng loạt làm một cái đi!> Jake đề nghị.
Cả bốn đứa lặn sâu xuống. Đáy biển vẫn còn ở xa bên dưới chúng tôi, nơi nền cát lượn sóng rải rác những mô đá và những cụm rong biển.
Xuống gần tới đáy biển bọn tôi xoài ngang mình ra, gần như sạt bụng vào nền cát. Và rồi, lại nhắm cái rào ngăn ánh bạc, bọn tôi đua nhau vọt lên, ngây ngất vui sướng vì sức lực của chính cơ thể mình.
Bọn tôi lao vào không trung giống như một tốp nghệ sĩ đu bay lão luyện.
Bọn tôi bay sát bên nhau, thở ra và hít không khí ấp áp vào đầy buồng phổi.
Cuộc sống là niềm vui. Cuộc sống là một trò chơi. Tôi muốn nhảy múa. Tôi muốn nhảy múa trong lòng biển.
Và tôi đã làm thế.
Chẳng có gì mà tôi không làm được. Chẳng có gì tôi đòi hỏi ở cơ thể mình mà nó không đáp ứng. Lao vút, lộn vòng, quay tít, lặn xuống, lướt sát mặt nước, bay vọt lên trời.
Tôi không chỉ ở trong lòng biển. Tôi chính là biển.
<Mấy bồ tính nô giỡn suốt ngày hay sao vậy?> Đó là Tobias. <Mấy bồ không biết là đã mất tiêu bốn mươi lăm phút rồi sao?>
Phút phiếc gì? Tôi bật cười. Ai quan tâm đến giờ phút chứ?
<Nè, mình biết mấy bồ nghĩ rằng tâm trí cá heo chưa ảnh hưởng đến mấy bồ, nhưng có rồi đó nghen. Mấy bồ phải làm chủ đi thôi. Mình tới đây là có lý do mà.>
Lý do? Là cái quái gì nhỉ?
<Mấy bồ phải đi kiếm... ờ, kiếm cái gì đó mà,> Tobias nói. <Một cái gì đó không bình thường. Một phi thuyền Andalite hay gì đó.>
Đúng rồi, Tobias nói đúng. Dứt khoát là đúng. Nhưng việc ấy có vui không nhỉ? Có phải là một trò chơi không?
<Đi tìm chiếc phi thuyền. Tuyệt,> Rachel reo lên. <Mình cá là mình sẽ tìm thấy trước!>
<Còn khuya!> Jake lập tức cướp lời. <Anh mới là người tìm thấy trước>
<Nó ở đâu ta? Tụi mình đi coi đi!> Marco hăng hái.
<Hay gớm,> Tobias nhạo. <Mấy bồ cứ như lũ con nít năm tuổi ấy.>
Nhưng tôi đang quá bận tâm về chuyện khác nên không để ý đến lời cậu ta. <Nè, mấy bồ có làm được cái này không?> Tôi tập trung tâm trí và đột nhiên từ đâu đó trong trán tôi nảy lên một loạt tiếng lách tách ầm ĩ và rất nhanh, gần như tiếng radio bị nhiễu mạnh.
<Ủa! Cái gì vậy cà?>
Thế rồi, hoàn toàn bất ngờ, tôi nghe được cái gì đó trong những tiếng lách tách ấy. Thật kỳ lạ. Gần như nghe thấy là lại không phải là nghe thấy. Nhưng tiếng lách tách đập vào một vật gì đó ở rất xa dưới tầng nước sâu. Tôi gần như cảm thấy những âm thanh khi chúng dội trở lại, giống như những tiếng vọng rời rạc.
Có cả một vũ trụ thông tin trong tiếng vọng ấy. Một số thông tin làm cho tôi khó chịu.
<Nè, mấy bồ,> tôi lên tiếng <Mình biết điều này có vẻ khùng, nhưng mình cảm thấy như có cái gì ở đẳng. Cái gì đó... mình chẳng biết, nhưng mình thấy không thích nó.>
Những đứa khác lập tức bắt đầu phát ra tiếng lách tách. Đó chính là sóng radar dưới nước của cá heo, gọi là định vị bằng tiếng dội.
<Ờ há.> Marco nói. <Bây giờ mình thấy rồi. Ý mình là, mình không thể nhìn thấy nó, nhưng mình biết nó nghĩa là gì rồi.>
Tôi lục lọi trong tâm trí cá heo của mình, ở sâu nơi bản năng được che giấu dưới các lớp trí tuệ.
Thế rồi một hình ảnh đột ngột hiện ra trong ý thức của tôi.
<Mình biết rồi!> tôi la lên như vừa thắng một cuộc thi đấu. <Đó là một con cá mập!>
Đột nhiên chúng tôi không chơi giỡn nữa. Cả bọn đều tìm thấy cùng một bản năng ấy trong chính mỗi đứa. Phép định vị bằng tiếng dội cho thấy có một con cá mập bự đang ở gần.
Và bọn tôi biết chắc một điều: chúng tôi không ưa cá mập.
CHƯƠNG 11
<Mấy bồ biết đó, mình không thích làm như chỉ mỗi mình là sáng suốt khi nói ra điều này,> Tobias lên tiếng, <nhưng mấy bồ tới đây không phải để uýnh lộn với cá mập đâu nha!>
<Đúng đấy> tôi tán thành. <Cá heo không tấn công cá mập trừ khi cá mập gây sự trước.>
<Đợi đã... Mình thu được thêm tiếng dội nè,> Rachel ngắt lời. <Có nhiều cá mập chứ không phải chỉ một con đâu. Và còn cái gì bự hơn nữa đó.>
Tôi tập trung giác quan định vị bằng tiếng dội của mình và "đánh hơi" vùng biển trên đầu. <Đúng thiệt,> tôi kêu. <Nhiều cá mập. Và một con tổ chảng.>
<Con gì kia?> Tobias hỏi.
Tôi bối rối. Mình định nói gì nhỉ? Mấy tiếng một con tổ chảng chẳng qua là tự nhiên nảy ra trong tâm trí tôi thôi. <Ý mình là có một con cá voi. Một con cá voi. Bị lũ cá mập tấn công!>
<Một con cá voi lớn bị tấn công hả?> Marco hỏi, có vẻ bất bình. Cũng lạ thật, vì cả bốn đứa đều bất bình. Nhiều hơn là cần thiết.
<Mấy bồ muốn là gì thì làm,> Rachel tuyên bố. <Mình nhào vô đây.>
<Ôi, bất ngờ quá đó!> Tobias hưởng ứng một cách yếu ớt.
Cả bốn đứa chúng tôi lao đi lẹ hơn bao giờ hết về phía con cá voi đang tuyệt vọng.
<Mình thấy chúng rồi,> Tobias báo tin từ trên trời. <Thẳng phía trước mặt mấy bồ. Trông như có bốn, có thể là năm con cá mập với một con cá voi bự - bự thiệt là bự.>
Bọn tôi sôi sục rẽ nước lao tới khi con cá mập đầu tiên lọt vào tầm nhìn. Nó bự hơn tôi, có lẽ dài tới ba mét rưỡi, với những đường sọc mờ mờ theo chiều thẳng đứng.
Nó đang quá phấn khích với cuộc săn nên không để ý thấy tôi. Đến khi thấy thì đã quá muộn. Với tất cả tốc độ và sức mạnh từ cái đuôi, tôi đâm sầm vào những khe mang của con cá mập vằn.
RẦẦẦM!
Giống như húc vào bức tường gạch. Mỏ của tôi rất khoẻ nhưng con cá mập làm bằng thép hay cái quái gì chẳng biết nữa.
Tôi bị hất trở lại, bàng hoàng của người. Nhưng khi ráng tự trấn tĩnh lại thì tôi trông thấy một dòng máu đang tuôn ra xối xả từ những khe mang của con cá mập.
Tôi bơi bên dưới nó và lúc ấy tôi nhìn thấy cái hình dáng khổng lồ của con cá voi. Nó là một con cá voi lưng gù, dài hơn mười hai mét. Mỗi thuỷ vây đuôi dài thượt đầy hà bám của nó còn bự hơn cả tôi.
Nó đang ráng sức nổi lên để thở nhưng lũ cá mập cứ tấn công xé toạc chỗ thịt mềm dễ tổn thương ở miệng nó.
Điều ấy khiến tôi nổi sùng. Sùng dễ sợ.
Đột nhiên, từ dưới tầng nước sâu tối tăm, Jake và Rachel vụt lên như những đầu đạn nhắm vào lũ cá mập.
RẦẦM! Rachel đâm trúng mục tiêu.
Con cá mập của Jake vặn mình kịp thời. Jake trượt qua lớp da nhám của nó, và trước khi Jake kịp định thần thì nó đã ở phía sau cậu ấy.
<Jake! Nó đang bám đuôi bồ đấy!>
<Hay lắm!>
<Coi kìa Marco! Nó tới phía trái bồ!>
Chúng lẹ như chúng tôi, khéo léo như chúng tôi, nhưng lũ cá mập có một lợi thế khủng khiếp: chúng không biết sợ hãi là gì.
<Nó tấn công mình! Nó tấn công mình!>
<Aaaaa!>
<Marco!>
<Mình không nhìn thấy gì hết! Nó đâu rồi?>
<Cassie! Bên dưới bồ, coi kìa! Coi kìa!>
Không còn là trò chơi nữa. Tôi đã lao vào một trận đánh với lòng tự tin và quyết chí giúp con cá voi. Nhưng bây giờ tôi đang ở giữa cuộc chiến. Lũ cá mập là những cái máy giết chóc. Da chúng có bọc thép, những cái vây sắc như dao cạo và những cái hàm rộng ngoác với lớp lớp răng nhọn lởm chởm.
Nước sôi lên sùng sục vì lũ cá mập và bọn cá heo chúng tôi vặn, quay, phóng, quấn chặt nhau trong một trận tử chiến chớp nhoáng.
Đột nhiên tôi nghĩ là chúng tôi có thể bại trận. Có thể bị giết chết.
Tôi có thể bị giết chết.
Nước thẫm lại vì máu từ con cá mập bị tôi đâm vẫn còn tuôn xối xả.
Đột nhiên hai con cá mập quay ngoắt và bơi đi. Thoạt tiên tôi không hiểu vì sao.
Rồi tôi thấy chúng lao theo con cá mập bị thương.
Chúng lao theo vệt máu chảy.
Đến hết tầm nhìn của tôi thì chúng bắt kịp con này và tấn công. Chúng rỉa thịt con cá mập bị thương với sự điên cuồng không kiểm soát nổi.
Con cá mập cuối cùng rời bỏ cuộc chiến và đuổi theo đồng bọn. Bị cướp mất bữa tiệc thịt cá voi, chúng phè phỡn xơi thịt người anh em của mình để bù vào.
<Mấy bồ ổn cả chứ?> Jake hỏi.
<Mình bị vài vết chém, nhưng chẳng xi nhê gì,> tôi đáp.
<Mình cũng thế,> Rachel tiếp. Trông nhỏ có vẻ mỏi mệt. Tôi cũng cảm thấy kiệt sức. Cả trận đánh có lẽ chưa đầy hai phút, nhưng đó là hai phút dài dằng dặng.
<Marco sao rồi?>
<Mình... Hình như mình bị thương,> Marco ngập ngừng.
Tôi nhìn cậu ta. Cách tôi chừng hai chục phút mét, Marco nổi lềnh bềnh trên mặt nước, gần như bất động. Cả bọn vội bơi đến vây quanh cậu ta.
Thế rồi tôi nhìn thấy vết thương. Nếu la được thì tôi đã la lên. Cái đuôi của cậu ta gần như bị cắt đứt, chỉ còn dính lại bằng mấy sợi thịt mảnh. Nó đã thành vô dụng.
Chúng tôi đang ở ngoài khơi xa hàng mấy dặm. Và với vết thương như vậy, Marco không còn hy vọng bơi được vào bờ.
CHƯƠNG 12
<Mình phải làm gì đi không thì Marco chết mất!> Rachel kêu lên.
<Cassie à,> Jake hỏi. <Phải làm gì bây giờ?>
<Mình... cũng chẳng biết làm sao nữa!>
<Cassie, trong cả bọn chỉ bồ gần như là chuyên gia về động vật mà,> Jake nói giọng bức xúc.
Nhưng tôi không hề cảm thấy mình là chuyên gia quái quỉ gì hết. Tôi thấy mình chỉ là một con ngốc. Việc này hoàn toàn là lỗi của tôi. Chính tôi đã quyết định tiếp tục mọi việc. Tôi là kẻ phải chịu trách nhiệm.
<Aaaaa> Marco rên rỉ. <Ôi, trời. Chết tiệt. Ui, ui, đau quá!>
<Có chuyện gì vậy?> Tobias kêu vọng xuống. <Marco có vẻ đau lắm>
<Đúng rồi,> Jake trả lời cộc lốc.
<Ôi, trời, mình không muốn chết như một con cá thế này đâu,> Marco la lối. <Mình không muốn chết ở ngoài biển. Má mình đã chết đuối rồi, giờ mình lại sắp chết hệt như má. Ba mình sẽ...>
<Bồ hoàn hình đi!> tôi hét lên. <Mình biết phải làm gì rồi. Hoàn hình người ngay lập tức.>
<Nhưng nếu hoàn hình người thì Marco sẽ chết đuối,> Rachel cãi.
<Không đâu. Biến hình là sử dụng ADN, đúng không nào? Đó là mẫu cơ bản của con vật. Mình nghĩ nếu Marco hoàn hình người thì vết thương sẽ không ảnh hưởng đến cậu ấy vì nó không ảnh hưởng đến mẫu ADN của người. Vậy thì ngay sau đó Marco lại biến hình trở lại thành cá heo. Cơ thể con cá heo bị thương nhưng mẫu ADN của nó không hề hấn gì. Cậu ấy sẽ lại là một con cá heo khoẻ mạnh bình thường>
<Nếu bồ sai thì sao?> Rachel chất vấn thẳng thừng.
<Không có cách nào khác,> Jake nói. <Marco à, bồ phải hoàn hình người ngay. Đừng lo, tụi mình sẽ giữ cho bồ không chìm.>
<Jake ơi... bồ... bồ biết là mình đâu có bơi được.>
<Biết mà, Marco. Nhưng tụi mình sẽ lo cho bồ.>
<Được. Vậy thì được. Thà chết trong chính cơ thể của mình còn hơn. Aa. Aaaa! Có lẽ như thế không đau bằng. Có lẽ...>
Marco bắt đầu trôi đi. <Cậu ấy đang mất máu,> tôi hốt hoảng. <Có thể bị xỉu đấy. Marco, hoàn hình ngay đi!>
Ba đứa chúng tôi quây xung quanh cậu ta, còn Tobias liệng trên đầu và ở bên cạnh con cá voi lưng gù tổ chảng.
Rồi Marco bắt đầu biến đổi. Hai cánh tay mọc ra từ chỗ các chân chèo. Cái mặt bẹt lại, cái mồm cá heo rộng hoác rút ngắn thành đôi môi của chính Marco. Da chuyển lại thành màu hồng và bộ đồ biến hình xuất hiện.
Cái đuôi bị thương xẻ làm đôi. Từ hai bên hiện ra các ngón chân. Những ngón chân người.
<Thành công rồi!>
"Ờ, mình thành công rồi. Và giờ thì mình sắp... chìm nghỉm!"
<Nè,> tôi nói và bơi sát bên cậu ta. <Bám chặt vào mình.>
Marco bíu chặt lấy lưng tôi và tôi nâng cậu ta lên khỏi mặt nước.
Lúc ấy tôi để ý thấy có cái gì là lạ. Như thể biển cả đang trỗi dậy và dâng lên phía tôi.
Không phải. Đó chính là con cá voi lưng gù. Nó đã lặn xuống bên dưới bọn tôi và đang từ từ, từ từ trồi lên mặt nước.
<Coi kìa! Con cá voi!> Rachel thét lên.
Nhưng đúng lúc ấy chuyện hoang đường nhất trong cái ngày hoang đường nhất này đã xảy ra.
Cái tâm trí người và tâm trí cá heo của tôi, cả hai, mở ra như một bông hoa xoè cánh đón mặt trời.
Và giọng nói im lặng nhưng khá hùng vĩ tràn ngập đầu tôi. Nó không nói thành lời. Nó chỉ ngập từng ngóc ngách của tâm trí tôi với một xúc cảm giản dị.
Lòng biết ơn.
Con cá voi đang nói với tôi rằng nó rất biết ơn. Chúng tôi đã cứu nó. Bây giờ nó sẽ cứu người bạn học của chúng tôi.
<Lui lại đi,> tôi bảo Rachel và Jake. <Ổn cả rồi,>
<Ờ,> Rachel tán thành, giọng có vẻ kinh ngạc. <Mình cũng nghe thấy rồi. Mình cảm thấy, hay là sao sao đó.>
Con cá voi lưng gù trồi lên đỡ lấy Marco đang bắt đầu sặc nước. Cái lưng rộng trơn láng của nó nâng cậu ấy lên. Và lúc tôi nhìn lại lần nữa, thì Marco đang ngồi một cách lo âu trên một thứ giống như hòn đảo nhỏ, cao vồng là khô ráo bên trên những ngọn sóng dập dờn.
Tobias sà xuống và đậu bên cạnh cậu ấy.
Con cá voi kêu tôi lại gần.
Lắng nghe ta nói đây, cô nhóc kia, nó ra lệnh bằng cái giọng không thành tiếng mà như tràn ngập cả vũ trụ.
Tôi lắng nghe. Tôi lắng nghe cái giọng không thành lời của nó trong đầu mình. Tôi cảm thấy câu chuyện của nó như kéo dài vô tận.
Về sau Tobias bảo là chỉ có mười phút thôi. Nhưng trong vòng mười phút ấy, tôi đã chìm đắm trong cái thế giới ấy. Tôi thâm nhập vào một phần nhỏ những suy nghĩ của con cá voi.
Nó đã trải qua tám mươi chuyến thiên di. Nó đã có nhiều bạn tình, những con cá voi mẹ đã lần lượt qua đời. Con cái của nó dọc ngang khắp các đại dương trên thế giới.
Nó đã sống sót qua nhiều chiến trận, đã du hành tới cả vùng băng giá Nam Cực lẫn vùng giá băng Bắc Cực. Nó nhớ lại những ngày con người săn đuổi giống nòi của nó bằng những chiếc tàu khạc ra khói.
Nó nhớ lại những bài ca của các cá voi bố đã lìa đời trước nó. Cũng như sẽ có những con cá voi khác nhớ đến bài hát của nó.
Nhưng sau bao điều mắt thấy tai nghe, nó chưa từng khi nào trông thấy một con cá nhóc lại biến thành người.
Đó là Marco, tôi hiểu nó muốn nói Marco. Còn bọn cá nhóc? Có phải cá voi gọi những con cá heo là bọn nhóc?
Chúng tôi thực ra không phải... cá heo.
Ờ. Các người là những kẻ mới xuất hiện trên biển. Nhưng không phải chỉ có các người là mới đâu.
Tôi không biết chắc nó đang nói gì. Nó chỉ nói bằng cảm giác, như một kiểu thơ thể hiện cảm xúc mà không có lời. Một phần là bài hát. Một phần là những gì tôi cảm nhận được theo kiểu cảm nhận tiếng dội.
Có cái gì mới hả?
Nó vẽ cho tôi một bức hoạ, một ký ức. Đó là một cánh đồng rộng có cỏ mọc um tùm với cây cối và một dòng suối nhỏ. Tất cả đều ở dưới nước. Và trong đám cỏ có một con thú chạy tới chạy lui, phần là hươu, phần là bọ cạp, phần gần như người.
Nó ở chỗ nào? Tôi hỏi bằng một ngôn ngữ gồm những tiếng loé chóe và lách tách cùng với cảm giác truyền từ tâm trí sang sang tâm trí.
Và nó kể cho tôi nghe.
Đột nhiên tôi bừng tỉnh. Hay là tôi cảm thấy như mình bừng tỉnh. Con cá voi đã buông tôi ra. Y như vừa ra khỏi một giấc mơ vậy.
<Bồ có sao không> Jake hỏi <Bồ bắt đầu làm tụi này lo lắng, nhưng có cảm giác như con cá voi không muốn tụi này xen vào hay sao ấy.>
<Mình khoẻ mà,> tôi đáp. <Còn tuyệt vời hơn ấy chứ.>
<Marco đã sẵn sàng biến hình trở lại,> Jake cho biết.
<Vậy hả?> tôi mơ màng nói, vẫn còn để hồn ở những hình ảnh gợi lên từ một tâm trí rộng lớn, lâu đời và hết sức kỳ lạ.
<Nè mấy bồ, còn khoảng hai mươi lăm phút nữa thôi đó,> Tobias báo. <Mà vô tới bờ còn xa tít mù đó nghen.>
Tôi nghe Marco nói gì đó, nhưng bây giờ cậu ta nói bằng lời nói thông thường chứ không nói trong óc, nên tôi khó mà nghe rõ với đôi tai chìm dưới nước.
Tôi ngóc đầu lên và trông thấy Marco bắt đầu trở lại hình dáng cá heo.
Được nửa chừng cậu ta trượt khỏi sườn con cá voi và buông mình xuống nước. Những cái vây thành hình. Rồi cái mỏ.
Và cái đuôi. Hoàn hảo, khỏe mạnh, không hề hấn gì.
Chúng tôi hướng thẳng vào bờ, mệt mỏi nhưng vẫn sống nhăn.
Tôi có một cảm giác lạ lùng khi chia tay con cá voi. Nhưng lúc chúng tôi đã bơi được một dặm, thì tôi nghe thấy bài ca của nó - những nốt nhạc chầm chậm, thở than, ám ảnh.
<Sao lúc tụi mình ở đấy nó không hát nhỉ?> Jake thắc mắc.
Tôi cười thầm trong bụng. Dĩ nhiên vì lúc này tôi đang là một con cá heo nên miệng tôi cũng toét ra cười.
<Nó đâu có hát cho lũ nhóc nghe.> tôi giải thích. <Nó hát cho các cá voi mẹ nghe thôi.>
<Gì kia?> Marco hỏi.
<Nó hát cho bạn tình của nó.>
<À. Hiểu rồi. Mình tự hỏi bố già ấy có biết là bố vừa cứu mình thoát chết không nhỉ.>
<Marco à, bố già đó biết những điều mà bồ và mình không bao giờ đoán nổi đâu.>
TỬ CHIẾN TRONG LÒNG BIỂN
CHƯƠNG 13
Bữa sau tôi tới nhà Marco.
Hai cha con cậu ấy sống trong một cư xá cũ mèm cách xa khu phố mà Jake và Rachel ở. Tôi mới tới đó vài lần thôi. Tôi nghĩ rằng Marco có phần bối rối vì gia đình cậu ấy sống không được dư dả cho lắm.
Trước kia nhà Marco ở ngay cùng đoạn Jake ở. Nhưng đó là thời mà má của Marco còn sống, trước khi ba cậu ấy bị khủng hoảng và mất việc làm.
Tôi gõ cửa. Có tiếng Marco trong nhà: "Ba ơi, có người kêu cửa kìa. Ba vận áo choàng vào đi."
Một lúc sau cửa mới mở. Marco có vẻ khó chịu khi thấy tôi.
"Cassie hả, bồ làm gì ở đây vậy?"
" Ờ, mình có chút chuyện muốn nói..."
" Với mình? Mà chuyện gì chứ?"
" Chuyện bữa qua."
Marco ngần ngừ. "Bồ thấy đó, bữa nay mình mắc bận rồi. Hai cha con mình đang tính... đại khái là làm việc gì đó chung với nhau."
"Vậy thì tốt quá," tôi ngó qua vai Marco và trông thấy ba cậu ấy ngồi trên ghế nệm, khoác một chiếc áo choàng trong nhà. Bác ấy đang mải coi tivi, hệt như mọi ông bố vào buổi sáng cuối tuần. Nhưng tôi có cảm giác là ba của Marco lúc nào cũng ngồi trước cái tivi như thế.
"Marco nè, mình chỉ muốn nói chuyện một phút thôi. Mình vô nhà được chứ?"
"Đừng, đừng." Marco vội vã xua tay và bước ra hành lang. Phía bên dưới chúng tôi là một bể bơi đã cạn sạch nước, lòng bể phủ đầy lá.
"Marco à, mình muốn nói với bồ về chuyện bữa qua."
"Chuyện gì mới được chứ?"
"Về chuyện bồ xém chết đó. Đó là lỗi của mình. Đầu đuôi là do mình. Jake hỏi mình liệu cả bọn có nên làm không và mình nói là nên."
Marco đảo mắt. "Chuyện đó hả? Coi kìa đó đâu phải lỗi của bồ. Toàn bộ cái trò mà tụi mình đang làm là như vậy, cái trò Animorphs đó. Ý mình muốn nói, nó đã nguy hiểm ngay từ lúc đầu. Nguy hiểm một cách điên khùng. Có gì mới mẻ đâu?"
Tôi nhún vai. "Nhưng những lần trước bao giờ cũng là ý của những đứa khác."
"Ờ, hiểu rồi, bồ không thích phải chịu trách nhiệm chứ gì?"
Tôi nhăn mặt. Phải vậy không ta? Có phải tôi muốn né tránh trách nhiệm không?
"Mình không muốn đưa bạn bè tới chỗ chết."
"Đâu có ai khoái đâm đầu vào chỗ chết," Marco bật cười rồi bỗng nhiên cậu ta trở nên nghiêm trang, thậm chí hơi buồn. "Nhưng biết làm sao được, khi cứ gặp toàn chuyện xui xẻo không hà. Đời là vậy mà."
Tôi vịn vào lan can nhìn xuống cải bể bơi cạn khô nước. "Mình luôn luôn nhìn thấy những chuyện chết chóc. Bọn thú ở Dưỡng đường ấy mà. Đôi khi mình không thể nào cứu chúng. Đôi khi còn phải để chúng chết cho khỏi đau đớn. Nhưng ba mình là người quyết định những việc ấy, không phải mình. Ba mình là bác sỹ thú y. Mình chỉ là phụ tá cho ba thôi."
"Coi, mình vẫn sống nhăn đây nè," Marco đập tay vào ngực. "Bình tĩnh lại đi. Có ai bắt buộc mình đi đâu, mình tự chọn lựa mà."
"Bồ có sợ không?"
Marco nín thinh một lúc rồi đi tới, tựa mình vào lan can, ngay bên cạnh tôi. "Giờ thì lúc nào mình cũng sợ, Cassie à," cuối cùng Marco nói. "Mình sợ chống lại lũ Yeerk, nhưng cũng sợ điều xảy ra nếu mình không chống lại chúng. Cứ nhìn Tobias là mình sợ muốn chết vì cái việc đã xảy đến cho cậu ấy. Nếu một ngày nào đó mình bị kẹt trong hình dạng một con thú thì sao ta? Và nhất là mình sợ ... hắn."
Tôi chẳng cần hỏi Marco có nghĩa là ai. Visser Ba chứ còn ai nữa!
"Cái lần đầu tiên ấy, ở công trường xây dựng, lúc hắn giết... lúc hắn sát hại ông hoàng Andalite." Marco nở nụ cười méo xẹo. "Ngày nào mình cũng nhớ lại cái cảnh ấy trong đầu. Và cái vũng Yeerk nữa chứ." Marco lắc lắc đầu. "Đó là điều mà mình cũng muốn quên đi."
"Phải," tôi tán thành. "Có bao nhiêu thứ đáng sợ."
"Bồ hỏi bữa qua mình có sợ không á? Chắc chắn là mình sợ hết vía rồi. Trời ạ, làm như tụi mình thí mạng với lũ Hork-Bajir, Taxxon và cái tên Visser Ba đó chưa đủ hay sao mà còn phải uýnh nhau với cá mập nữa chứ?" Cậu ta bật cười làm tôi mắc cười lây.
Cả hai đứa cứ đứng đó mà cười ngặt nghẽo đến vài phút. Người ta thường cười như thế sau những chuyện thật sự căng thẳng. Cười xả hơi. Cười kiểu "Hóa ra tụi mình vẫn sống nhăn!"
"Ừm, tiện thể nói cho bồ nghe luôn, mình đang đợi đông đủ cả bọn để nói chuyện này," Marco tiếp tục.
"Chuyện gì vậy?"
"Trên báo sáng nay có chuyện về một thằng cha chuẩn bị đi tìm con tàu chở kho báu bị đắm ngoài khơi, và chuyện một nhà sinh học biển cỡ bự đang chuẩn bị thực hiện chuyến khảo sát vùng đáy biển của chúng ta."
"Ờ há! Rồi sao?"
"Vậy là đột nhiên vùng biển này có vẻ hấp dẫn mọi người một cách khác thường.
Những kẻ săn tìm kho báu và một cuộc khảo sát dưới nước ư? Mà lại cùng một lúc?"
"Hay đó là tụi Mượn xác?"
Marco gật đầu. "Mình nghĩ thế. Mình nghĩ đó chỉ là cái cớ để giải thích vì sao có hai con tàu lảng vảng ngoài khơi với cả đống thợ lặn dưới nước. Mình nghĩ đó là bọn chúng, chắc chắn thế. Và chúng đang kiếm đúng cái mà tụi mình kiếm."
Tôi bỗng cảm thấy người lử đi. Hình ảnh mà con cá voi gợi cho tôi chợt hiện lên trong tâm trí. Và tiếng kêu yếu ớt trong những giấc mơ của tôi, tiếng kêu gọi giúp đỡ.
"Mình... mình không dám gọi bất cứ đứa nào ra ngoài đó lần nữa đâu," tôi thì thầm. "Lần này biết đâu chẳng hên như lần trước."
Marco có vẻ không thoải mái. "Cassie à, bồ biết mình cảm thấy thế nào về mọi chuyện này rồi mà. Nhưng... mình lại thấy sau những gì mà ông hoàng Andalite đã làm cho tụi mình, thì nếu như mình không tìm cách cứu cái anh chàng nào đó ngoài biển, mình sẽ thấy khó lòng cảm thấy mình là một con người."
"Mình chẳng biết kẻ ở ngoài biển là ai." Tôi rầu rĩ. "Thậm chí chẳng biết chuyện ấy có thật không nữa."
"Nhưng bồ đã cho đó là một người Andalite đấy thôi."
"Mình cho là thế. Nhưng mình không biết đâu, Marco à. Lỡ có đứa nào bị thương... hay bị giết... chỉ vì những giấc mơ của mình... Mình không dám đưa ra một quyết định kiểu ấy nữa đâu."
"Phải rồi, nhưng bồ có thể quyết định không làm gì hết được không? Đó cũng là một quyết định chứ hả?"
Tôi bật cười. "Marco, bồ lúc nào cũng đùa tếu và chọc phá tùm lum, nhưng quả thực bồ thông minh dễ sợ đó."
Tôi dợm bước đi.
"Bồ biết bữa qua có gì lạ lùng không?" Marco hỏi giật lại.
"Cái gì?"
"Lũ cá mập. Chúng thật đáng sợ. Ý mình là, tụi mình cứ lo đối phó với lũ Hork-Bajir, Taxxon và Visser Ba mà quên phứt rằng ngay tại đây, trên hành tinh Trái Đất nhỏ bé này có những sinh vật cũng hung dữ và nguy hiểm không kém. Sẽ tếu lắm đấy nếu như cuối cùng tụi mình lại bị một sinh vật thông thường của Trái Đất xơi tái chớ không phải là một người vũ trụ nào đó."
Tôi thấy thế là chẳng tếu chút nào.
CHƯƠNG 14
Vài giờ sau đó chúng tôi lại tụ họp đông đủ tại nhà Rachel. Tobias đậu trên bậu cửa sổ. Ở trong phòng quá lâu cậu ấy không chịu nổi, cứ phải có gió và không khí ngoài trời mới được.
Jake mở màn "Này nha, tất cả tụi mình đều tin rằng chí ít cũng có một người Andalite còn sống sót, và vì lý do nào đó anh ta bị kẹt trong lòng đại dương."
"Hy vọng rằng, người đó nhịn thở được thiệt là lâu," Marco cà giỡn.
"Còn nữa, Cassie tin rằng có thể tìm ra người Andalite ấy nhờ vào thông tin của con cá voi."
Mặt đứa nào đứa nấy dài ngoẵng ra đến mười giây đồng hồ. Rồi tất cả đều ỉu xìu. "Thông tin của một con cá voi," Marco lặp lại trong tiếng cười rinh rích.
"Cuộc sống của tụi mình đã trở nên kỳ quặc thực sự rồi sao, hay chỉ mỗi mình là kỳ quặc?" Tobias hỏi.
"Kỳ quặc? Kỳ quặc hả?" Marco quang quác. " Bồ cho là kỳ quặc lắm sao?"
Jake mỉm cười. "Được rồi, nghe tiếp nè. Cassie và mình đã dò trên bản đồ. Cái vị trí mà tụi mình tìm kiếm ở rất xa ngoài khơi. Quá xa nên bơi ra tới nơi thì chẳng còn bao nhiêu thời gian trong cái hạn hai tiếng đồng hồ nữa."
"Hay lắm. Đó chính là tình thế hiện nay chứ gì?" Marco hỏi.
Jake gật đầu với Rachel. "Mình đã nói chuyện với Rachel và nhỏ có một ý này."
Rachel đang nằm dài trên giường bên uể oải đứng dậy. "Tụi mình sẽ quá giang một chiếc tàu. Như thế thoạt tiên cần biến hình thành con gì đó như hải âu chẳng hạn."
Marco rên rầm rầm. "Mình rất ghét những kế hoạch mà bắt đầu bằng thoạt tiên mình biến hình..."
"Biến hình thành hải âu, rồi bay ra cửa bến tàu, đậu lên một tàu dầu, tàu congteno hay bất cứ con tàu nào đi theo hướng tụi mình cần. Hoàn hình người, nghỉ ngơi thoải mái, để con tàu chở ra đến gần địa điểm, lúc ấy mới nhảy xuống biển, biến hình thành cá heo và bơi một quãng đường còn lại." Tôi nêu rõ kế hoạch mà Jake, Rachel và tôi đã thảo luận.
"Nghe mới hay chứ, cứ như phim ấy." Marco giễu cợt. "Hay là ta kéo nhau tới nhà lão Chapman, bảo lão kêu Visser Ba đến kết liễu cả bọn cho rồi? Như thế dễ hơn nhiều, mà kết quả lại y chang."
Jake thở dài. "Đúng là nguy hiểm và liều lĩnh thật. Với lại, như Marco đã nói, chúng ta có lý do để nghĩ rằng bọn Mượn xác cũng có mặt ở ngoài ấy để tìm kiếm một thứ như chúng ta."
"Còn phải nói, chuyện ấy rõ ràng như ban ngày mà," Marco xác nhận.
"Vậy tụi mình biểu quyết đi," Jake đề nghị.
"Mình tán thành," Marco nói ngay lập tức.
Cả bọn há hốc mồm nhìn Marco.
"Mình chỉ muốn nhanh chân trước Rachel một lần thôi mà," cậu ta giải thích.
"Còn Tobias?" Jake hỏi.
"Mình nghĩ mình không nên biểu quyết. Vụ này mình phải đứng ngoài thôi, vì mình đâu có thể bay quá lâu mà không có chỗ đậu. Mình rất tiếc..."
"Bồ cũng nằm mơ y hệt Cassie," Jake nói. "Vậy bồ nghĩ mình có thể làm nên chuyện này hay không?"
Tobias nhìn trừng trừng vào tôi. "Phải, Cassie và mình đều nằm mơ. Mình nghĩ những giấc mơ kỳ lạ ấy là thật."
"Tốt lắm. Vậy thì lên đường thôi," Jake nói gọn lỏn. "Ngày mai. Thật sớm. Chúng ta không thể đợi lâu hơn được nữa. Càng chậm trễ thì càng có cơ bị bọn Yeerk hớt tay trên."
Bọn tôi rời nhà Rachel. Marco tách ra đi một hướng. Tobias bay về đâu đó chẳng rõ, Jake đi cùng tôi một đoạn đường.
"Mình nghĩ Tobias đang cảm thấy bị bỏ rơi," tôi nói. "Sau này bồ nên nói chuyện với Tobias, nhắc đến những lần cậu ấy đã giúp đỡ cả bọn."
"Ý bồ hay lắm," Jake tán thành.
Hai đứa lặng lẽ bước đi. Đó là một thói quen thú vị trong mối quan hệ của tôi và Jake. Hai đứa chúng tôi có thể cứ lặng lẽ ở bên nhau mà vẫn cảm thấy thoải mái. "Lần này chắc sẽ rất nguy hiểm, phải vậy không?" Tôi hỏi Jake.
Cậu ấy gật đầu.
Đột nhiên tôi dừng bước. Không biết vì sao, nhưng tôi cảm thấy cần phải nói với Jake một câu gì đó. Tôi nắm chặt tay Jake.
"Jake?" tôi nói.
"Hả?"
Chợt cảm thấy kỳ kỳ sao đó, tôi nói lảng đi: "Nè, đừng bao giờ để bị thương đó nghen."
Jake mỉm cười, nụ cười đặc biệt của cậu ấy. "Mình hả? Mình chẳng bao giờ tiêu tùng được đâu."
Cái cách cậu ấy nói làm cho tôi khá tin tưởng. Nhưng rồi khi Jake rời khỏi và tôi bước trên đường về nhà, tôi liếc nhìn lên bầu trời.
Trên nền hoàng hôn rực rỡ tôi thoáng thấy một túm lông đuôi màu hung đỏ. Tobias. Đứa bạn của chúng tôi lạc trong cái lốt diều hâu. Chẳng đứa nào trong chúng tôi là không thể tiêu tùng.
CHƯƠNG 15
May mắn là trong Dưỡng đường thú hoang (cũng là nhà kho nhà tôi) lúc nào cũng có mấy con hải âu.
Bọn tôi thu nạp ADN của hải âu và biến hình dưới con mắt quan sát của Tobias đậu trên rui nhà.
Trước đây tôi đã biến thành chim rồi. Một con ó biển, nói cho ngay, cũng là một loại diều hâu.
Nhưng xét về một số mặt thì hải âu khác lắm. Một trong những cái khác ấy là hải âu ăn thịt, cá chết chứ không săn mồi. Vì thế nên khi cả bọn cất cánh bay rào rào ra khỏi kho rơm thì tôi chú ý đến những cái khác, cảm thấy những điều khác. Trí óc hải âu của tôi không tìm kiếm chuột hay những con vật chạy trên mặt đất. Nó mở rộng hơn nhiều. Nó tìm kiếm bất cứ cái gì - bất cứ thứ gì - có thể ăn được.
Cũng may là trí óc của hải âu khá gần với trí óc của những loài chim khác mà cả bọn trải qua, cho nên khá dễ dàng kiểm soát.
Tuy nhiên, một khi đã nhập vào trí óc hải âu, đứa nào cũng chăm chăm phát hiện thức ăn.
"Ê! Coi kìa! Khoai tây chiên dưới đất kìa!"
"Chu choa! Nửa thanh socola bên cạnh chiếc xe đó!"
"Ồ ồ hãy nhìn chiếc bánh mì kẹp thịt phía sau tiệm McDonal kìa!"
Đôi khi bạn phải chấp nhận cái chương trình cơ bản đã cài đặt trong óc con vật và sống chung với nó.
"Bãi biển kia rồi." Jake nói trong lúc cả bọn vỗ cánh bay vút lên rồi lại vỗ cánh.
Về mặt nào đó thì làm ó biển dễ hơn. Ít phải tập trung phải đập cánh hơn nhiều.
Khi đã ra đến ngoài biển, ít ra bọn tôi cũng có thể ngưng rà tìm thức ăn. Hầu như là thế.
"Nè, có phải một bao khoai tây chiên trôi ở đằng kia không nhỉ?"
Bọn tôi bay thấp, chỉ cách mặt nước chừng ba bốn mét. Không như diều hâu có thể cưỡi các luồng khí nóng lên tận các đám mây.
Nhưng lúc này Tobias không bay cao hơn bọn tôi bao nhiêu. Trên mặt nước chẳng có các luồng khí nóng nên cậu ấy phải đập cánh nhiều để có thể giữ mình trên cao.
Bọn tôi bay là là trên mặt nước bập bềnh.
"Nè, coi kìa! Rachel kêu lên. "Phía bên trái đó."
Những hình dáng màu xám thanh tao xẻ nước, lên lên xuống xuống, xé cái rào ánh bạc chia đôi trời và biển. Đó là một đàn cá heo.
"Mấy bồ biết đó, đôi khi sự việc diễn ra thật tuyệt," Rachel hào hứng. "Mình muốn nói là tụi mình đang bay, đang bay, thế rồi lát sau đã lại giống như chúng nó, bơi trong nước y như đang ở trong nhà mình vậy!"
"Đúng rồi, chỉ có tụi mình với lũ cá mập thôi!" Marco nói giọng ảm đạm.
"Vẫn cứ tuyệt chứ sao," Rachel đáp.
"Trước mặt có một chiếc tàu" Jake thông báo.
"Giờ bồ mới để ý thấy hả?" Tobias bật cười. "Hừ. Mắt hải âu thì đâu có tinh lắm phải không? Đó là một chiếc tàu congtener có tên là Newmar. Nó từ Monrovia tới. Bồ có muốn biết tóc ông thuyền trưởng màu gì không nào?"
"Đồ khoe khoang," Jake làu nhàu.
Mắt diều hâu thì kỳ diệu hết sức rồi. Chừng nào còn ánh sáng mặt trời, Tobias còn có thể đọc được một quyển sách ở cách xa ba dãy nhà.
Bọn tôi bay vất vả lắm mới bắt kịp con tàu. Nó chạy khá nhanh và lúc cả bọn gần tới nơi thì tôi đã kiệt sức.
Con tàu thật đồ sộ, sơn màu xanh rỉ, boong tàu dài hơn cả một sân đá banh. Phần kiến trúc bên trên được dồn hết ở đuôi tàu. Đó có thể là nơi ở của thủy thủ đoàn, vì vậy bọn tôi bay về phía mũi tàu, hy vọng kiếm được chỗ yên thân.
Boong tàu chứa đầy congtener, đó là những chiếc thùng bằng thép giống như các xe mooc. Congtener hàng nối hàng xếp dọc boong tàu, bọn tôi trông thấy hàng trăm chiếc khác nằm trong hầm tàu nữa. Bọn tôi đậu ở trong khoảng chật hẹp giữa hai hàng congtener tận phía trước mũi tàu. Giống như có những bức tường vây quanh. Những bức tường bằng kim loại uốn cong cao chót vót trên cả đầu bọn.
"Tobias? Mất bao nhiêu thời gian rồi hả?"
Tobias ngoẹo đầu ngó xuống chiếc đồng hồ nhỏ xíu đeo ở chân. "Chừng một tiếng rưỡi."
Chúng tôi quyết định hoàn hình người. Khoảng cách giữa các hàng congtener càng hẹp hơn khi chúng tôi hoàn toàn trở thành người.
"Hừ hừ. Ngoài này lạnh thiệt," tôi than. Boong thép lạnh cóng dưới đôi chân trần của tôi. Và cho dù mặt trời đã lên cao thì chúng tôi vẫn đang ở trong bóng râm.
"Trời ạ, mình thề rằng đây là cái điều tệ hại nhất trong trò biến hình," Marco ca cẩm. "Có ai làm ơn nghĩ ra cách biến hình với cả giày dép và có thể với cả một cái áo nịt len nhỉ? Nào Cassie, bồ là thiên tài biến hình mà. Mình chán ngấy những bộ đồ biến hình dở hơi này rồi."
"Nhưng bồ bận đồ thun Spardex đó trông bảnh lắm mà," Rachel chọc.
"Có điều không thời trang lắm. Mình chỉ khoái các bộ đồng phục. Một kiểu gì đó trông thật ác và phải ấm. Phải ấm mới được. Chứ tới mùa đông tới, tụi mình sắp trở thành một lũ Animorphs co ro thảm hại đấy."
"Mình có một câu hỏi quan trọng đây nè,"Rachel nói. "Làm sao mà biết được lúc nào thì đến chỗ đó? Cái nơi bọn mình cần đến ấy."
Jake làm một vẻ mặt kiểu "ai mà biết được?" nhưng vẫn nói: "Mình hình dung con tàu chạy khoảng, bao nhiêu nhỉ, hai mươi dặm một giờ hả? Vậy là cứ một giờ nó đưa ta đi hai mươi dặm, đúng không?"
Rachel dí một ngón tay vào trán mình và kêu lên: "Anh Jake quả một thiên tài toán học. Một giờ nhân với hai mươi dặm giờ. Thế là anh ấy tính ra liền hai mươi dặm."
Jake bật cười, "Khả năng tính toán của anh chỉ thế thôi."
"Thực tế tụi mình đang chạy với tốc độ mười tám dặm một giờ," Tobias nói.
Cả bọn ngó trân trân vào cậu ta.
"Thỉnh thoảng mình bay dọc các xa lộ và ngó xuống bảng tốc độ của xe hơi. Cho nên mình hình dung được khá rõ là mình bay nhanh tới đâu. Khi tụi mình bay theo con tàu, mình đã bấm giờ."
"Hay lắm, mười tám dặm một giờ, đại khái thế, chạy thẳng về phía nam," Marco nhận định. "Như vậy trong vòng vài dặm nữa ta sẽ đến nơi mà Cassie nghĩ là nên đến."
Tôi nhăn mặt. Cứ hễ ai đó nói gì dính đến việc tôi quyết định đi đâu hay làm gì là tôi lại thấy căng thẳng.
" Có lẽ mình phải quay lại thôi," Tobias nói vẻ hối tiếc, "Mình chẳng muốn ráng sức bay ngược trở lại mười tám dặm mà không được xả hơi. Còn nếu như mình cứ đậu lại trên tàu này, mình sẽ cập bến Singapore mất."
"Singapore hả?"Rachel hỏi.
"Ừa. Mình đã coi nhật ký hải hành của thuyền trưởng trong lúc tụi mình bay song song với con tàu. Họ đi về cảng ấy đấy."
Tobias bay đi mất, bỏ lại cho chúng tôi chiếc đồng hồ nhỏ xíu.
Cả bọn ngồi sát lại bên nhau để lấy hơi ấm giữa những cơn gió đại dương tê tái. Thật chán khi phải chờ đợi cả tiếng đồng hồ mà chẳng có những gì bên trong các thùng congtener to đùng ở xung quanh. Nhưng mặt khác, bọn tôi lại biết rằng những việc mình sẽ phải làm sau đó dứt khoát sẽ không ngán ngẩm chút nào.
Một lát sau, Jake xem đồng hồ. "Gần một tiếng đồng hồ rồi đó. Cassie à, bồ nghĩ sao đây?"
"Mình chẳng biết nữa," tôi thú nhận. "Mình... mình hi vọng lúc biến thành cá heo, mình sẽ có khả năng làm rõ được nhiều chi tiết mà con cá voi đã thông tin. Phần lớn đó là hình ảnh. Một số hình ảnh về các âm thanh, dòng chảy, nhiệt độ nước và những thứ hầm bà lằng mà mình không thể nhìn thấy từ trên mặt nước."
Jake suy nghĩ một lúc "Ồ, hay lắm, mình cho rằng bây giờ là đúng lúc nhất. Tụi mình hãy ra thành tàu đi."
Chúng tôi đứng dậy vặn vẹo tứ chi lạnh cóng và cứng đờ. Chúng tôi bám theo hàng congtener mà di chuyển về phía thành tàu bên trái, như người ta thường kêu là "bên cạy".
Chúng tôi đã tới được thành tàu. Đó là một lan can kiên cố bằng thép chạy vòng quanh tàu, cao đến ngang thắt lưng, Jake kiểm tra coi liệu từ trên cầu tàu người ta có thể phát hiện ra chúng tôi không, và chúng tôi đi thêm một đoạn, tới một điểm mù, nơi không ai có thể nhìn thấy chúng tôi được.
Bốn đứa vịn vào lan can nhìn xuống dưới nước. Từ đây nhìn xuống cứ như hàng triệu dặm vậy.
Marco huýt sáo. "Trời, một cú nhảy cầu ác chiến đó."
"Chẳng là gì với hải âu hay cá heo, nhưng với con người thì quả là xa thăm thẳm." Tôi tán thành.
"Tụi mình không thể biến hình ở chỗ này. Làm sao vượt qua thành tàu trong thân hình cá heo được?" Rachel nói.
"Chí lý,"Jake đồng ý, "Tụi mình phải nhảy xuống nước trong hình người. Cả bọn, trừ Marco. Cậu ấy không biết bơi. Mình nghĩ là Marco có thể biến hình ngay tại đây, rồi tụi mình xúm lại đẩy cậu ấy qua thành tàu."
Rachel có vẻ hoài nghi. "Anh Jake à, lúc Marco biến thành cá heo thì cậu ấy nặng tới một trăm tám mươi ký lận."
Jake lo lắng ra mặt. "Lúc lập kế hoạch hầu như anh ta quên béng vụ này."
Tôi cảm thấy thất vọng. Kế hoạch chưa bắt đầu coi mòi đã muốn phá sản.
"Mình sẽ tựa vào lan can," Marco đề nghị. "Mình bắt đầu biến hình, rồi trước khi mình mất đi hai chân thì mấy bồ giúp hất mình qua lan can. Mình sẽ biến hình nốt trong vòng mấy giây trước khi chạm mặt nước."
"Trừ khi bồ xuôi lơ dưới nước và chìm nghỉm." Tôi nói toẹt ra. "Quên đi. Quên đi. Tụi mình hãy biến hình lại thành hải âu rồi bay về nhà. Việc này thật điên khùng."
"Điên khùng á?" Marco nhại lại. "Nè, đó là từ của tui đó nha. Coi kìa, tụi mình đã đi xa tới tận đây..."
"Mình cóc cần biết!" Tôi hét lên, bất ngờ vì cơn giận dữ bột phát của chính mình.
"Mình sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ cái chết của đứa nào hết! Việc này không xong rồi. Mình cũng chẳng biết mình đang ở đâu nữa. Mình cũng chẳng biết tụi mình đi tới đâu nữa. Mình chẳng biết phải làm gì cả!"
Marco bật cười. "Bài hịch động viên xuất sắc đó, Cassie. Bây giờ thì mình thực sự nóng lòng đi tới đích."
Tôi sắp hét lên với cậu ta một câu đại loại: "Nè, Marco, không phải là chuyện cà giỡn đâu nha." Nhưng khi nhìn sang, tôi thấy mặt cậu ta đang nhọn ra thành một mỏ dài và rộng hoác.
Marco bắt đầu biến hình.
"Mình óng òng í,..." cậu ta mở rộng miệng nói nhưng không nói được nữa.
Marco đã trở nên to lớn. Sức nặng của cơ thể làm đôi chân người lèo khèo hết chịu nổi. Hai cánh tay bẹt ra thành các chân chèo.
"Nào!" Jake ra lệnh, rồi nắm lấy cánh tay - chân chèo của Marco. Rachel và tôi nhảy ra trước nắm lấy hai chân của Marco đúng lúc chúng bắt đầu co quắp lại.
"Dô ta này!" Jake hô.
Marco, nửa người nửa cá heo lộn ngửa qua lan can và rơi tòm xuống biển.
"Đến lượt tụi mình!" Jake hô tiếp.
"Yaaaaa!" Rachel kêu lên với nụ cười hoang dại. Nhỏ nhảy tót lên thành lan can, đu đưa một lát như một vận động viên thể dục thứ thiệt rồi tung mình ra trong một động tác nhảy cầu gọn ghẽ và duyên dáng.
Jake và tôi liếc nhìn nhau.
"Rachel," Jake nói và đảo mắt.
"Nhỏ là em họ của bồ mà," tôi nhận xét.
"Đếm đến ba nghen. Một hai,..."
"Aaaaa!" tôi leo lên lan can và ráng hết sức tung mình ra xa cái thành tàu bằng thép.
CHƯƠNG 16
"Aaaaaa!"
Tôi cảm thấy như thể mình rơi mãi mà không xuống đến mặt nước.
Bùm- ụp!
Chân tôi đập vào nước trước rồi tôi ngụp xuống dưới mặt biển trong một cột bong bóng.
Cái lạnh làm tôi choáng váng. Nước cóng như băng. Và ngay cách tôi có một mét là bức tường thép đáng sợ của con tàu đang lướt qua với một tốc độ khó tin.
Tôi đạp chân và bắt đầu nổi lên mặt nước. Tôi bơi giỏi từ lúc còn bé tẹo, nhưng ở sâu giữa lòng biển khơi thế này thì tôi sợ chết khiếp. Đâu phải là bể hay ao, mà là đại dương. Cách xa bờ hai mươi dặm lặn.
Tôi xuyên qua mặt nước và hít căng không khí đầy phổi cùng lúc uống đầy một miệng nước biển mặn chát. Sóng bạc đầu cao ngất vậy mà khi còn ở trên tàu tôi cứ ngỡ là những gợn sóng nhỏ. Tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ đứa nào trong bọn. Chỉ thấy cái thành tàu sừng sững.
Nào Cassie, tôi tự nhủ, biến hình đi. Làm đi chứ. Đây đâu phải chỗ cho một con người.
Chẳng có gì tuyệt vọng bằng một mạng người giữa đại dương. Nếu không có phép biến hình thì tôi sẽ chẳng cầm cự nổi một tiếng đồng hồ.
Tôi cảm thấy sự biến đổi bắt đầu ngay khi tôi tập trung vào biến hình. Thoạt đầu tôi có cảm tưởng mình sẽ chết. Tôi giành ngay lập tức gần như toàn bộ sức nặng của một con cá heo chỉ với mỗi đôi chân người đang đạp cuống cuồng để giữ cho đầu nổi trên mặt nước. Hai cánh tay tôi đã biến thành chân chèo.
Một con sóng quét qua người, khiến tôi phì nước ra cả đằng mồm lẫn đằng mũi. Tôi nhận ra rằng mình không thể giữ cho đầu nổi trên mặt nước lâu hơn, nên hít một hơi dài và lặn xuống.
Khi mắt tôi biến ra mắt cá heo, khả năng nhìn dưới nước của tôi tăng tiến liền. Tôi có thể nhận ra những hình dạng đang quẫy đạp dưới lòng nước xung quanh mình, Jake đã biến đổi phân nửa. Rachel sắp hoàn thành. Marco, với một cái miệng cá heo rộng hoác, trông có vẻ thích chí lắm.
Thế rồi, qua một cú đập của chiếc đuôi mới hình thành hoàn chỉnh, tôi biết là mình đã an toàn. Tôi đã biến hình xong. Tôi đã là một con cá heo giữa thế giới của loài cá heo. Sự vụng về của con người, cái lạnh của con người, nỗi sợ hãi của con người trước một môi trường xa lạ, tất cả đều đã tan biến.
Tôi thấy mình ấm áp và tự chủ ở đúng nơi đúng chốn của mình.
<Mọi người ổn cả chứ!>
Từng đứa một đáp lời. Bọn tôi đã thành công. Nhưng tệ thật, đó mới chỉ là phần dễ nhất của phi vụ này.
<Hay lắm, dzui dzẻ lắm,> Marco mỉa mai. <Đừng bao giờ, chớ có bao giờ lặp lại đó nghen.>
<Cassie?> Jake hối tôi.
Tôi tìm cách thư giãn, để cho tâm trí người của mình rút lui một chút. Tôi cần nghe những bản năng của cá heo. Tôi cần hiểu những thông tin của con cá heo. Tôi cần hiểu những thông tin của con cá voi, việc mà chưa một con người nào làm được.
<Không xa đâu< Tôi nói. <Tụi mình chỉ còn cách vài... ừm... thôi bỏ đi, không có tín hiệu rõ về độ xa. Nhưng cứ tin mình đi, gần tới nơi rồi.>
<Tụi này theo bồ đó, Cassie à> Jake tuyên bố.
Tôi cảm thấy mình mà đóng vai thủ lãnh thì ngộ thiệt. Nhưng thực sự chỉ có tôi biết đường. Lúc đầu bọn tôi bơi sát dưới mặt nước. Điều này khiến tôi lúng túng, vì loài cá voi bơi sâu hơn, thế giới mà loài cá voi nhìn thấy và biết rõ thì ở sâu hơn thế giới mà con cá heo trong lòng tôi từng trải qua.
Song tôi vẫn biết là mình đi đúng hướng. Những tiếng dội lách tách định vị vẽ ra trong tâm trí những bức hình lù mù chỉ hiểu được phần nào: những đồi cao lũng sâu và những vết nứt dưới lòng biển. Tôi cảm thấy những dòng chảy hút tôi vào.
Tôi cảm nhận được những thay đổi của nhiệt độ nước.
Tóm lại, tôi chỉ đơn giản là tôi biết, thế thôi.
<Nào, mọi người, hít một hơi thiệt dài nghen,> Tôi hô.
Cả bọn trồi lên mặt nước, tống hết khí thải ra, hít đầy phổi luồng không khí trong lành của biển cả.
<Nè, cái gì kìa?> Rachel hỏi.
<Cái gì?> Tôi hỏi lại.
<Đằng kìa kìa. Một chiếc máy bay trực thăng.>
Cả bọn quan sát chiếc trực thăng đang bay thấp và rất chậm trên mặt nước. Chỉ cách có vài trăm mét, nhưng ở trên mặt biển tầm nhìn của cá heo không được rõ như mắt người.
Nhưng lúc chiếc trực thăng bay đến gần, tôi có thể nhìn thấy nó đang rà một sợi dây cáp trong lòng nước.
<Một kiểu máy cảm ứng.> Jake suy đoán.
<Chúng đang tìm kiếm cái gì đó dưới nước.> Marco tán thành.
<Bọn chúng đó,> Tôi nói.
Không đứa nào bàn cãi. Tất cả chúng tôi đều biết đúng là như vậy. Bọn Mượn xác đang bay trên chiếc trực thăng ấy.
Bọn Yeerk đang ở quanh đây.
CHƯƠNG 17
<Mọi người dự trữ càng nhiều không khí càng tốt,> Tôi nhắc lại. <Tụi mình sắp phải xuống sâu đấy.>
Chúng tôi lặn gần như theo chiều thẳng đứng xuống lòng biển. Xuống, xuống nữa, để lại phía sau cái hàng rào sáng trắng. Giã từ mặt trời. Giã từ ánh sáng. Giã từ không khí mà chúng tôi cần cũng ngang với con người cần.
Tôi định vị được một đàn cá ở phía trước, ngay bên dưới chúng tôi. Nhưng chúng tôi đâu có tới đây để ăn uống. Chúng tôi bơi xuyên qua đàn cá và tiếp tục đâm thẳng xuống. Cho tới khi trông thấy đáy biển.
Chúng tôi xoài ra và rà sát đáy biển giống như những chiếc máy bay phản lực bay sạt ngọn cây. Bên trên những bãi rong biển rập rờn. Xuyên qua những đàn cá đang lao lên như tên. Bên trên những bãi đá bám đầy hà, nơi trú ngụ của hàng ngàn thứ tôm cua, cầu gai, sâu và ốc lạ kỳ.
Phía trước có một vồng đất, một kiểu đồi thấp chạy dài, Chúng tôi lao qua đấy.
<Mình bắt đầu cảm thấy thèm hít một ít một hơi không khí rồi đấy,> Rachel kêu <Còn bao xa nữa...>
Ngay lúc đó chúng tôi trông thấy nó.
Trông thấy nó, phải, nhưng khó mà tin nổi.
Tôi đã quá quen nhìn thấy những điều tưởng chừng không có thật: nào người ngoài hành tinh, nào phi thuyền không gian, nào bè bạn hóa thú. Nhưng vật này thì... quả thật là điên cái đầu.
Nó hình tròn. Tròn như cái mâm. Một cái mâm rất to. Đường kính phải tới tám trăm mét.
Nó được chụp kín bằng một cái vòm trong suốt làm bằng kính hay thứ gì đó mà người Andalite dùng thay cho kính.
Và bên trong cái vòm, được bảo vệ khỏi sức ép của nước, là thứ gì đó trông rất giống một công viên.
Một công viên, trong cái vòm làm bằng chất dẻo, ở dưới đáy đại dương!
Có cỏ, màu xanh lơ hơn là xanh lục, nhưng trông vẫn giống cỏ. Có những cây trông như các nhánh súp lơ khổng lồ. Và những cây khác giống những đọt măng tây màu da cam và màu xanh. Ở chính giữa là một cái hồ nho nhỏ, nước xanh trong như pha lê, từ dưới nước mọc lên những tinh thể màu xanh lục trong suốt kỳ ảo trông như những bông tuyết lạ thường.
<Oa!> Marco thốt lên.
<Đó là những thứ mà bồ trông chờ phải không, Cassie?> Rachel hỏi tôi.
<Mình... mình mơ thấy... mình trông thấy loáng nhoáng cái gì đó... nhưng cái này thì... thật không tin nổi!>
<Mình nghĩ có thể có một cửa sập ở phía dưới,> Marco nói. <Mấy bồ có thấy cái phần thò ra kia không?>
<Mình cứ thử coi sao,> Jake đề nghị. <Mình không thể nhịn thở lâu hơn được nữa.>
Bọn tôi bơi xuống, nhắm cái phần có vẻ khác biệt so với cả vòm kính. Lúc tới gần, tôi mới thực sự bắt đầu cảm nhận được kích thước của vòm. Giống hệt như khi ta tới gần một sân vận động cực lớn vậy. Mà còn bự hơn nữa kìa, giá mà các bạn có thể hình dung nổi.
<Cửa sập đây rồi.> Rachel thông báo. Nhỏ tới trước cả bọn một chút. <Một kiểu cửa bằng kính. Phía bên kia có một phòng nhỏ, rồi một cửa khác dẫn vô trong vòm. Bên cạnh cửa ngoài có một tấm bảng nhỏ màu đỏ.>
<Một là thử vô trỏng, hai là ngoi lên thôi,> Marco kêu khẩn thiết.
<Tấm bảng đỏ có thể là chỗ mở cửa,> Jake nhận định. <Nào thì thử. Hy vọng là nó chạy.> Cậu ấy lấy mỏ ấn vào tấm bảng.
Cửa mở ngay lập tức.
<Phải thử xem có an toàn không đã chứ,> Marco đề nghị.
<Không đủ thời gian đâu,> Tôi nói. Hai lá phổi của tôi đã bỏng rát. Tôi cần không khí lắm rồi.
Cả bốn đứa bơi qua cửa. Lại có một tấm bảng đỏ thứ hai. Tôi lấy mỏ đẩy tấm bảng và đóng cửa lại, giam chúng tôi trong một phòng nhỏ bằng kính. Bọn tôi có thể nhìn ra và nhìn lên, khắp xung quanh là biển cả. Nhưng phía dẫn vào vòm thì đục mờ.
<Sớm muộn gì thì tụi mình cũng tới một bể cá cho coi,> Marco nói.
Nước bắt đầu rút ra khỏi phòng từ từ. Mỗi lúc một chút, giải phóng một khoảng không khí trên đầu khoang đệm. Tôi rướn mũi lên hít khí oxy phước đức.
<Hay lắm, mình hoàn hình được rồi.> Jake nói.
Tôi đã bắt đầu từ trước khi cậu ấy nói. Lúc khoang đệm rút nước đến phân nửa thì tôi đã có thể đứng lên đôi chân người của chính mình.
"Tới nơi rồi," Marco lên tiếng ngay khi cái miệng người của cậu ta thành hình. "Mình chẳng biết tới chỗ nào, nhưng cuối cùng thì tụi mình cũng đã tới."
Bây giờ khoang đệm đã rút hết nước. Bốn đứa đứng đó chân trần, chỉ độc một bộ đồ biến hình ướt mèm trên người. Còn một tấm bảng đỏ cuối cùng bên cạnh cái cửa dẫn vô trong vòm.
"Sẵn sàng chưa?" Jake hỏi.
"Sẵn sàng như mọi lúc," Marco đáp.
Jake ấn tay vào tấm bảng.
Cánh cửa trượt mở. Tôi cảm thấy một làn sóng không khí ấm áp và thơm phức lạ lùng ùa ra.
Tôi thoáng nhìn thấy...
Rồi một ánh chớp sáng rực.
Đột nhiên tôi bất tỉnh.
CÒN TIẾP
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro