Animorphs #5 - Thú Săn Mồi (1)
#5 THE PREDATOR
Tác phẩm: Animorphs
Tập 5: Thú Săn Mồi
Nguyên tác: Animorphs #5: The Predator
Tác giả: K. A. Applegate
Dịch giả: Anh Việt
Nhà xuất bản: Trẻ, 2001
Khổ sách: 11 x 18 cm
Số trang: 144*2
Giá sách: 5.000*2 vnđ
Thực hiện ebook: ANIMORPHS Team
Scan: nguoimedocsach
Đánh máy: tieukhe
Sửa chính tả: rylinh, Foli, santseiya
Thiết kế bìa: teszine
Chuyển sang ebook: santseiya
Ebook BB: Cent
Ngày hoàn thành: 17/04/2009
Nơi hoàn thành: Hà Nội
ooO TVE Boo
TÓM TẮT NỘI DUNG TẬP 4
TẬP 4: BỨC THÔNG ĐIỆP
1. Người kể chuyện: Cassie
2. Nội dung:
Cassie và Tobias cùng có những giấc mơ lạ về tín hiệu cấp cứu dưới đại dương. Hội Animorphs quyết định biến hình thành cá heo để tìm hiểu. Trên đường, Hội cứu được một chú cá voi lưng gù khỏi bầy cá mập, họ được chú cá voi chỉ đường tới chỗ một phần con tàu Mái Vòm của người Andalite rớt xuống trong trận chiến đấu của Hoàng thân Elfangor với Visser Ba. Bốn bạn trẻ biến hình thành hải âu bay ra tới nơi, rồi biến lại thành cá heo để lặn xuống dưới lòng biển sâu. Kịp tới trước Visser Ba, với sự trợ giúp của chú cá voi lưng gù, họ cứu thoát được Aximili - em trai của Elgangor.
3. Nhân vật quan trọng:
Hội Người hoá thú: Jake, Marco, Rachel, Cassie, Tobias
Ax - người Andalite - em trai của Elfangor
Visser Ba
4. Những loài thú mới được thu nạp:
Jake: Cá heo, Hải âu
Marco: Cá heo, Hải âu
Rachel: Cá heo, Hải âu
Cassie: Sóc (Magilla), Cá heo (Monica), Hải âu
Tobias:
Ax: Cá mập, Người (kết hợp ADN của 4 người: Jake, Cassie, Marco, Rachel)
5. Những lốt hình được sử dụng:
Jake: Cá hồi, Cá heo, Hải âu
Marco: Cá hồi, Cá heo, Hải âu
Rachel: Cá hồi, Cá heo, Hải âu
Cassie: Sóc , Cá hồi, Cá heo, Hải âu
Tobias:
Ax: Cá mập, Người
TẬP 5: THÚ SĂN MỒI
QUÁI VẬT HIỆN HÌNH
CHƯƠNG 1
Tôi tên là Marco. Còn họ tên đầy đủ ư? Tôi hổng dám nói đâu. Cả nơi tôi sống cũng vậy. Tin đi mà, tôi đâu muốn giấu bạn làm chi. Tôi chỉ cầu được nói toẹt ra rằng họ tên tôi là Marco Jones hay Williams, hay Vasquez, Brown, Anderson, McCain hay gì gì đó.
Ý, mà cái tên Marco McCain nghe cũng kêu ghê chứ, bạn nghĩ sao?
Nhưng McCain không phải là họ thiệt của tôi. Thiệt tình mà nói, tôi cũng hổng dám thề rằng Marco là tên cúng cơm của tôi nữa. Thì bạn biết đó, tôi đâu có muốn tử ẹo chi cho sớm, vậy thì ngu gì nói ra cho bọn Yeerk mò tới.
Tôi đang sống trong một thế giới hoang tưởng, nhưng lại có những kẻ thù thứ thiệt. Bạn mà biết chúng thì có khi bạn chết ngất luôn vì sợ.
Thì đó, cho nên tôi đâu dám nói tên thiệt. Cả địa chỉ lẫn điện thoại cũng thế. Bởi lẽ tôi mà giấu được thì coi như tôi sẽ hết kẻ thù; coi như cuộc sống của tôi sẽ trở lại bình thường và tôi sẽ chỉ còn phải lo việc của mình thôi.
Mà tôi thì cũng cầu sao "việc tôi, tôi lo" đâu dám mong gì hơn.
Chính vì vậy mà cái vụ đó mới là ngốc hết biết.
Lúc ấy tôi đang đi từ cửa hàng 7-Mười một[1] về nhà, tay khệ nệ mấy hộp sữa ít béo, ổ bánh mì và một bịch kẹo đậu M&M. Từ hồi mẹ tôi chết, tôi phải lo vụ mua sắm và làm mấy thứ lặt vặt cho cả hai cha con.
[1] Nguyên văn: 7-Eleven: là tên của một chuỗi các cửa hàng tiện lợi rất nổi tiếng, mở cửa 7 ngày/tuần và đến 11h đêm hằng ngày. (N.G)
Khu 7-Mười một không phải là một khu an toàn gì lắm, nên tôi thường rảo cẳng cho lẹ, đầu óc chỉ lo tính công việc, cố quên rằng lúc đó đã hơn mười giờ đêm.
Nhưng tiếng kêu ấy đã lọt vào tai tôi.
"Đừng đánh tôi, xin đừng đánh tôi."
Đó là giọng của một người đàn ông, nghe chừng đã cao tuổi, vọng ra từ một con hẻm tối thui.
Tôi lưỡng lự rồi dừng lại, ép sát lưng vào bức tường gạch lạnh ngắt, và dỏng tai lên nghe.
"Đưa tiền đây, lão già. Đừng để tôi động thủ," giọng thứ hai cất lên, nghe trẻ hơn và rất anh chị.
"Tôi đã đưa hết cho các cậu rồi mà!" ông già rên rỉ.
Tên đầu gấu nói một câu nữa mà tôi không thể kể ra đây được. Nói nôm na là hắn đang chuẩn bị nện ông già tội nghiệp. Tôi nghe có những giọng nói khác. Ba tên lưu manh cả thảy. Coi bộ tình thế của ông già hổng lấy gì làm tốt đẹp cho lắm.
"Đây hổng phải việc của mày đâu nha, Marco" tôi tự nhủ. "Đừng có nổi ngu mà xía vô."
Ba tên lưu manh, mỗi tên bự gấp đôi tôi, mà tôi thì đâu có phải là diễn viên cơ bắp Arnold Schwarzenegger, thậm chí tôi còn chưa đạt nổi chiều cao trung bình của đám bạn cùng tuổi nữa. Tôi luôn cố ngụy trang những khiếm khuyết đó bằng cách chứng tỏ mình cực kỳ dễ thương. Mà lại có duyên, hóm hỉnh, lịch thiệp nữa chớ!
Nhưng vẻ duyên dáng của tôi chắc chắn hổng xi-nhê gì với ba tên đầu gấu trong cái hóc kẹt đó.
May thay, tôi còn có những quyền năng dị thường.
Tôi biến hình thành con vật đó kể cũng khá lâu rồi, nhưng chỉ cần tập trung một lát, tôi lại thấy hiệu nghiệm liền. Tôi lách vào đầu hẻm, nấp dưới bóng một cái thùng rác bốc mùi tệ hại.
Đầu tiên là lông. Lông mọc ào ào ở tay, chân và khắp cơ thể tôi. Một bộ lông đen vừa dày, vừa cứng lại vừa lởm chởm. Nó mọc ra dài ngoằng ở hai tay, trên lưng và trên đầu tôi. Ở những nơi khác, lông cụt hơn.
Cái mõm tôi u ra trước. Tôi nghe xương hàm kêu răng rắc khi chúng giãn ra và những ADN của loài thú làm biến đổi cả cơ thể tôi.
Hóa thú không hề đau chút nào. Đôi khi nó làm bạn nổi gai ốc, nhưng hổng có cái vụ đau đớn. Biến thành con thú này cũng không đến nỗi tệ lắm. Ý tôi nói, tôi vẫn có chân tay và mấy thứ khác. Hổng giống như hồi biến thành ó biển, hay cá heo. Còn nhớ, hồi là cá heo tôi phải thở bằng một cái lỗ trên gáy, bạn nghe có mắc cười không?
Với dạng biến hình này, tôi vẫn có đủ tứ chi, mặc dù chúng bự hơn. Bự tổ chảng. Hai chân tôi gập ra trước. Hai vai tôi nở ra chù ụ, y như tôi đang gánh nguyên cặp heo ở trển. Tôi còn có một cái thùng nước lèo cốt xì nái và một bộ ngực chắc như tấm áo giáp chống đạn.
Mặt tôi trông như cái mặt nạ cao su vừa đen thui, vừa hùm hụp. Còn hai con mắt thì hầu như chẳng thấy gì vì bị cặp lông mày nặng chịch đè lên che hết ráo.
Tôi đã biến thành một con khỉ đột.
Về khỉ đột, tôi xin nói đôi điều. Nó là một con vật hiền hết biết. Nếu để nó một mình, cả ngày nó cũng chỉ ngồi xực mấy cái lá.
Não bộ khỉ đột chỉ bị ám ảnh mỗi một việc: xực lá cây hay vài miếng trái cây thơm tho gì đó.
Nhưng tôi lại đang hiện diện trong cái đầu đó, cùng với các bản năng khỉ đột. Mà tôi thì đã quyết định phải dạy cho bọn lưu manh kia một bài học nho nhỏ. Bạn nghĩ coi, giờ thì tôi đang ở trong lốt khỉ đột, nặng chí ít là hai trăm ký, mà khỏe thì thiên hạ vô địch.
Khỏe thế nào á? Để tôi nói cho nghe. So với khỉ đột thì người giống như được cấu thành từ mấy que tăm. Khỉ đột không chỉ mạnh gấp đôi người mà có khi là gấp bốn, gấp năm, gấp sáu lần.
Bên trong hẻm, bọn lưu manh coi bộ đã mất kiên nhẫn với ông già.
"Mình đục lão một chặp thử coi," một trong ba gã côn đồ đề nghị.
Ngay lúc đó, tôi quyết định "chào thân ái" chúng. Để thu hút sự chú ý của chúng, tôi bê nguyên cái thùng rác liệng thẳng vào bờ tường ở tuốt mé xa trong hẻm.
Đó là một cái thùng rác bự ngoại hạng.
RẦM! BÙM!
"Chuyện gì vậy trời?"
"Coi! Cái giống gì vậy cà"
"Má ơi! Hình như là... con khỉ!"
Khỉ hả! Tôi nghĩ. Xin lỗi nha, dám gọi ta là khỉ hả? Được, để ta cho bọn mi biết thế nào là khỉ.
Trước khi chúng kịp quyết định phải làm gì, tôi càn tới. Các ngón chân cào lên mặt đất bẩn, hai cẳng sau ngắn cũn đẩy nguyên cái cơ thể đồ sộ lướt băng băng.
Nếu bọn lưu manh này mà biết khôn thì có khi chúng đã lủi mất đất.
Nhưng chúng cứ đứng ỳ ra đó.
"Chơi nó đi!" một tên hét lên.
Bằng nắm tay đồ sộ, tôi chộp nách hắn, nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất và quẳng đánh vèo một cái ra phía sau.
"Ááááááá!"
RẦẦẦM!
Hắn rơi đánh phịch sau lưng tôi. Hai tên kia vây lấy tôi, một tên bên trái, một tên bên phải. Tôi thấy một con dao lấp lánh. Nó quệt một nhát trúng cánh tay tôi. Tôi thấy đau nhói.
"Hoo hoo hrrraaawwwrr!" con khỉ đột trong tôi rống lên.
Tôi quơ cánh tay bị thương nện một cú như trời giáng vào ngực tên cầm dao. Hắn bay vèo ra sau và đập trúng bức tường, rơi uỵch xuống.
Tôi túm lấy cổ áo tên thứ ba và quẳng hắn vào cái thùng rác.
"Đừng giết tuuuiii!" hắn la toáng lên trong khi bay.
Tôi đâu có ý định giết ai. Tôi vác tên cầm dao ấn vào thùng rác cùng gã bạn của hắn. Hắn thở khò khè coi bộ khó khăn, nhưng tôi biết hắn sống khỏe.
Ha, tôi nghĩ. Ai cần Người Nhện nữa một khi Marco này đã ra tay?
Trong khi tôi mải ca tụng bản thân thì nghe có tiếng "click". Âm thanh của một khẩu súng tự động được lên cò.
Tôi nhảy tránh.
Đoàng! Đoàng!
Đó là tên đầu tiên, gã đã bị tôi quẳng ra sau. Hắn đã đứng dậy được, tay lăm lăm khẩu súng.
Tôi đô thiệt, mạnh thiệt. Nhưng với khẩu súng thì là chuyện hoàn toàn khác. Và nó lại kêu to quá chừng! Tía ơi, cái của nợ ấy sao mà nó nổ to thế!
"Ha! Có giỏi ra đây chơi tao coi, con khỉ!"
Vừa kịp núp sau thùng rác, tôi bèn tì đôi vai đồ sộ của mình vô đó, nhấc nguyên cái thùng lên, ném xoáy lông lốc về phía tên cầm súng.
"Ááááááá!"
RẦẦẦMMM!
Thiệt là quá sức chịu đựng của hắn.
Tôi kiểm tra lại. Hắn vẫn còn sống nhăn. Chắc hắn chẳng vui vẻ gì, nhưng hắn vẫn sống. Khẩu súng thì mất tăm, chẳng thấy đâu cả.
Tốt lắm, Marco, tôi tự nhủ, vậy là ổn rồi. Giờ thì đi tìm chỗ nào kín đáo để hoàn hình lại rồi gọi điện cho cảnh sát tới bắt mấy tên ba trợn này, sau đó mình về nhà xem phim còn kịp chán.
Xui gì đâu, tôi quên béng mất một điều.
"C... c... cút khỏi đây ngay. Đồ... đồ... đồ quái vật."
Đó là ông già mà tôi vừa liều mạng để cứu. Ổng đang đứng đối mắt với tôi, mặt đỏ dừ lên còn toàn thân thì run như cầy sấy.
Ô, tôi nghĩ. Thảo nào tìm không ra khẩu súng.
Ông già đang chĩa súng vào tôi.
"Lui ra, con quỷ! Không được lại gần ta!"
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tôi ù té chạy khỏi con hẻm, trên đầu tôi đạn bay veo véo.
Bạn thấy chưa, dây vào những việc của người khác là phiền phức vậy đó.
CHƯƠNG 2
"Đã lắm... Mình cứu được ông già. Mình là người hùng. Người Nhện đây! Batman chính là Marco này đây!..."
"Hay chí ít cũng là người-khỉ đột," nhỏ Rachel xỏ ngang.
Nhỏ lộn một vòng ra trước trong lúc cả đám đi bách bộ trên bãi cỏ êm như nhung. Rachel đang biểu diễn thể dục. Có ai đó vừa chuyện trò với bạn vừa lộn tùng phèo ngay trước mắt kể cũng vui ra phết đó chứ.
Lúc này là ngày hôm sau cái hành động anh hùng của tôi. Cả đám - tôi, Jake, Cassie và Rachel - đang len lỏi giữa những đám hoa dại ở một khoảng rừng thưa cách trang trại nhà Cassie khá xa. Tobias thì bay lởn vởn trên bầu trời lốm đốm những áng mây trắng sáng, phía trên đầu bọn tôi cỡ chừng ba chục mét.
"Nếu mình mà chơi trò tử sĩ thì sao ta?" tôi hỏi "Ông già đó xả súng vào mình, và mình còn mất trắng mấy hộp sữa và bịch kẹo M&M."
Jake cau có nhìn tôi "Marco nè, bồ cứu ông già đó cũng tốt thôi. Nhưng thiệt tình bồ không nên biến thành khỉ đột."
Jake là thằng bạn nối khố của tôi, mặc dù, rủi thay, đôi lúc nó nhăn nhó thấy mà ghét. Nó là loại người lúc nào cũng đạo mạo. Bạn mà nói chữ "trách nhiệm" là cái tai nó thể nào cũng giỏng lên cho mà coi. Nó có mái tóc nâu mềm mại, cái cằm cương nghị, cặp mắt cũng màu nâu và đầy sức thuyết phục.
Nó còn rất biết đùa và thông minh nữa chứ. Tôi có thể tin cậy giao phó tính mạng cho nó bất cứ khi nào. Tất nhiên, hổng ai ngu gì mà nói với nó chuyện đó.
Thứ đến là Cassie. Trước đây, tôi hổng biết rõ nhỏ này lắm. Nhưng theo tôi đoán thì giờ đây nhỏ đã kết mô-đen Jake. Dĩ nhiên, chưa ai biết chuyện này. Suỵt! Bí mật tuyệt đối à nhe!
Cassie luôn biết khi nào bạn có chuyện u sầu và cần phải nói gì để bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Mà nhỏ làm vụ đó không hề thấy giả tạo chút nào. Hình như nhỏ thực sự quan tâm đến mọi người.
Cassie là chuyên gia về động vật của bọn tôi. Ba mẹ nhỏ đều là bác sĩ thú y và phần lớn thời gian rảnh rỗi nhỏ giúp ba cai quản cái Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang được bố trí trong nhà kho ở trang trại nhà nhỏ. Công việc ở đây là cứu mấy con chuột chũi, hươu nai, đại bàng... bị thương. Cassie biết cách ép một con sói bị thương đang cáu tiết phải uống thuốc. (Không dễ đâu nha, tin tôi đi, tôi đã từng là sói rồi mà).
Bạn mà đến trang trại nhà Cassie thì sẽ thấy nhỏ da đen lùn lùn, khá xinh xắn đó đang mang ủng, mặc áo bảo hộ, thọt cánh tay vô gần nửa cuống họng con sói, hổng hề sợ con thú đó nó táp cho một cú, lại còn nhăn răng cười, làm như đó chỉ là chuyện nhỏ. Còn con sói thì đứng đực ra, y như một học sinh "xúc xích" (ý quên, xuất sắc chứ) đang chờ nhận bằng khen.
Kế nữa là Rachel. Đẹp hết chỗ chê! Loại siêu người mẫu, tóc vàng, cẳng dài. Loại người đẹp bạn ưa thấy xuất hiện trên mặt tờ tạp chí thời trang. Rachel là em họ của Jake. Một hoa khôi thứ thiệt. Thì bạn coi đó, chẳng hiểu thế quái nào mà dưới cái bộ tóc và hàm răng hết ý ấy lại là một nữ chiến binh Amazon bị mát dây, lúc nào cũng chực nhảy xổ ra để chiến đấu.
Mỗi khi bọn tôi phải quyết định có nên nhào vô một vụ gì đó nguy hiểm đến mức chỉ cần thoạt nghĩ bạn đã muốn tè ra quần, Rachel luôn nheo nhẻo: "Mình ủng hộ! Tới luôn đi! Tới luôn đi!".
Tôi dám cá là nếu có điều kiện, nhỏ này sẽ khoác ngay một bộ áo giáp và múa kiếm xông tới. Và đó sẽ là bộ áo giáp thời trang vì nhỏ mặc cái quỷ gì nhìn vẫn đẹp như thường.
Cuối cùng là Tobias. Tôi biết về nó rất ít. Nó khoái chơi với Jake vì thằng này đã một lần cứu nó khỏi bọn đầu gấu ở trường.
Nói thực với bạn, tôi thậm chí hổng nhớ Tobias trước đó trông ra sao nữa. Bây giờ thì dĩ nhiên nó in hệt một con chim săn mồi ngạo nghễ và dữ dằn.
Đó là mặt trái của quyền năng biến hình mà bọn tôi đang nắm giữ. Quyền năng này chỉ được sử dụng hạn chế trong hai giờ. Nếu ở dạng thú quá hai giờ thì bạn sẽ bị kẹt luôn trong lốt thú đó.
Đó là lý do tại sao Tobias lại bay trên đầu bọn tôi, và giang cặp cánh rộng của nó ra để đón những luồng khí nóng. Tobias là một con diều hâu. Nói chính xác là một con diều hâu đuôi đỏ. Tôi nghĩ nó sẽ mút mùa là như thế.
Thỉnh thoảng tôi hay chọc quê Tobias, nhưng chuyện xảy ra với nó đã làm tôi ớn xương sống.
"Hay ho gì cái chuyện biến hình ở ngoài đường để ra tay can thiệp vào mấy vụ lộn xộn đó," Jake lên lớp. "Bồ nhớ cái vụ ở bãi xe cũ có dính đến Rachel và Tobias chứ? Hồi đó chính bồ còn hỏi hai đứa có dở hơi không kia mà."
Tôi định cãi lại thì Rachel đã lên tiếng, nhỏ nói. "Cậu ấy đâu thể làm gì khác? Hổng lẽ bỏ đi?"
"Thôi được, giờ thì mình biết là mình sai rồi," tôi nói. "Rachel mà nghĩ Marco này làm đúng thì mình sai bét nhè là cái chắc. Hơn nữa, cái vụ đó cũng chẳng đi tới đâu. Mình thí mạng vì ông già đó vậy mà ổng thậm chí chả thèm cảm ơn mình lấy nửa câu."
"Mình không biết hành động ấy hay dở thế nào," Cassie góp ý, "nhưng cái tình cảm phía sau nó thiệt là đẹp. Mình nghĩ đó là một hành động rất anh hùng."
Jake quyết định bỏ qua chuyện này. Xui gì đâu, cái nguyên nhân nó cho trôi vụ đó là vì nó đang có chuyện trọng đại hơn muốn bàn.
Nó bắt đầu giở cái bản mặt nghiêm trọng ra.
Tôi làu bàu rủa. Sao tôi ghét cái bản mặt này đến thế. Nó luôn báo hiệu sắp có sự rắc rối.
"Jake nè, bồ tính nói sao bọn mình phải lang thang trên cánh đồng này chứ gì? Chắc lý do đâu phải vì hôm nay đẹp trời, đúng hông?"
"Bọn mình sẽ gặp Ax," Jake vô đề luôn. "Cassie và mình đã nói chuyện với ảnh mấy ngày nay. Bồ cũng biết ảnh định làm gì rồi đó."
"Ờ... ờ," tôi càu nhàu. "Mình chỉ biết là mình không ưa vụ này."
"Tùy bồ thôi... Nhưng Ax đang muốn về nhà," Jake nói.
"Về nhà nào?" Rachel hỏi.
"Thì về thế giới của người Andalite đó!" Cassie giải thích.
Ax, tên thật là Aximili-Esgarrouth-Isthil, là một người Andalite.
Tôi đứng khựng lại. Cả bọn cũng dừng theo. "Hừm, xin lỗi nha, nhưng thế giới của người Andalite hình như hổng được gần đây lắm thì phải?"
"Ax nói, nó ở cách đây chừng tám mươi hai năm ánh sáng," Jake xác nhận.
"Ánh sáng di chuyển với tốc độ ba trăm ngàn kilômét mỗi giây lận đó," tôi nói. "Nhân lên coi, một phút sáu mươi giây, một giờ sáu mươi phút, một ngày hai mươi bốn giờ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày. Một năm ánh sáng là vậy đó. Tính thử tám mươi hai năm ánh sáng là cỡ bao nhiêu?"
Rachel cười. "Vậy bồ đâu có ngủ gục trong mấy tiết khoa học, đúng không Marco?"
"Mình đã thử tính ra kilômét nhưng không có cái máy tính nào đủ xài cho con số lớn cỡ đó," Jake nói.
"Jake nè, mình có thể sai, nhưng mình hổng tin có tuyến hàng không nào bay được đến thế giới của người Andalite đâu," tôi nói tiếp.
"Ừ," Jake gật đầu. "Mình biết chứ. Chính vì vậy mà bọn mình phải cướp một con tàu của bọn Yeerk."
CHƯƠNG 3
"Ảnh kia rồi!" Cassie thốt lên.
Tôi dõi theo ánh mắt của nhỏ. Ảnh đang đứng cạnh hàng cây rìa khu đất trống.
Đó là Ax, một người Andalite.
Nhìn xa, trông ảnh y như một con ngựa nhỏ hay con hươu. Ảnh có bốn cái chân có móng guốc dư sức phóng với tốc độ siêu nhanh. Phần thân trên của ảnh trông như cổ và đầu ngựa, có điều là khi ảnh lại gần thì bạn sẽ thấy ảnh có hai cánh tay cỡ tay người - nhưng nhỏ hơn chút đỉnh.
Đầu của ảnh na ná hình tam giác, với hai con mắt hình trái hạnh. Đó là những con mắt chính. Có hai con mắt phụ, mỗi con dính ở đỉnh một cái cuống. Mấy cái cuống này tòi ra ở đỉnh đầu và cứ lúc lắc liên tục, chĩa mấy con mắt phụ về đủ mọi hướng.
Nhưng cái bộ phận làm bạn khiếp nhất lại chính là cái đuôi.
Theo lời Cassie thì Ax rất dễ thương. Tôi là con trai thì biết sao được chuyện đó. Chỉ biết là cứ nhìn cái đuôi ấy thì thấy ngay rằng người Andalite không hoàn toàn dễ thương như mấy chú gấu trúc hay mấy đứa bé bụ bẫm.
Tôi đã thấy người Andalite đầu tiên sử dụng cái đuôi ấy. Vài giây trước khi con ác quỷ Visser Ba giết chết ông hoàng Andalite, ông ấy đã dùng đuôi quất liên tục vào hắn.
Hồi ức ấy lại gợn lên trong đầu khi tôi nhìn Ax phi lại, cái đuôi vênh lên như sẵn sàng ra đòn.
"Cầu cho đừng có ai quanh đây," Jake bồn chồn nói. Nó đảo mắt nhìn một vòng. Nơi đây khá heo hút. Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang đã khuất khỏi tầm nhìn. Vả lại cũng chẳng có lý do gì để ai đó mò tới khu đất xa lắc xa lơ này.
Tôi ngó lên, thấy mấy cái lông đuôi đỏ hoét của Tobias. Tôi bèn đưa tay vẫy vẫy nó.
<Không có ai hết,> Tobias hét xuống bọn tôi bằng ý nghĩ. <có vài người đi cắm trại nhưng họ ở cách đây cả mấy cây số.>
Ax phi đến gần bọn tôi. <Chào hoàng tử Jake!> ảnh nói, cũng bằng ý nghĩ.
Jake ngượng nghịu làu bàu câu gì đó. Ax đã ghim trong đầu rằng Jake là xếp sòng của cả đám bọn tôi, và tôi đoán rằng, đối với người Andalite, xếp lớn xếp nhỏ gì cũng đều là hoàng thân hay hoàng tử ráo trọi.
Ax nói chuyện bằng ý nghĩ. Đó là cách nói chuyện tự nhiên của người Andalite.
"Chào Ax," Jake đáp, vừa lúc anh chàng Andalite thắng cái rẹt cách bọn tôi chừng một mét. "Anh có khỏe không?"
<Tôi khỏe. Còn các bạn thì sao?>
"Tôi cũng khỏe," Cassie nói.
Tobias bay sà xuống. Nó cũng thắng lại, đậu y boóc xuống bãi cỏ.
"Cả tôi cũng thấy khỏe, Ax à," tôi nói. "Ít ra là thế khi ai đó còn chưa nói điều gì thực sự ngu ngốc."
Ax có vẻ bối rối. Ảnh uốn một trong hai cái cuống mắt về phía trước để nhìn tôi cho rõ. <Ai nói gì ngu ngốc vậy?>
"Có người nói bọn tôi sắp phải cướp một con tàu của bọn Yeerk," tôi đáp.
Ax nở một nụ cười Andalite. Nụ cười đó rất khó diễn tả, chỉ có thể nói là nó liên quan đến mấy con mắt. <Bạn nghĩ là điều đó nguy hiểm chứ gì?>
"Nguy hiểm hả? Hổng dám đâu. Nhảy từ lầu mười xuống thì nguy hiểm thiệt. Lè lưỡi ra liếm ổ điện cũng nguy nốt, chưa nói đến chuyện đau đớn. Nhưng cướp một con tàu của bọn Yeerk thì phải nói là nguy to."
<Nguy hiểm càng cao thì vinh dự càng lớn,> Ax nói. <Tôi nói vậy có đúng không?>
Tôi nhìn Rachel từ đầu đến chân. "Mình nghĩ bọn mình vừa tìm ra cho bồ một tấm chồng tương lai rồi đó."
"Cướp một con tàu của bọn Yeerk có thể là một vinh dự, Ax ạ," Jake nói. "Nhưng vinh dự không phải là mục tiêu quan trọng nhất của chúng tôi."
Anh chàng Andalite có vẻ ngạc nhiên, tôi đoán thế. Hai con mắt chính của ảnh mở lớn, còn hai con mắt phụ thì căng ra hết cỡ. Tôi cho đó là dấu hiệu ngạc nhiên.
<Thế các bạn chiến đấu vì lẽ gì nếu không phải vì vinh dự?>
Jake nhún vai. "Chúng tôi tìm mọi cách để quấy phá bọn Yeerk, nhưng cũng cố hết sức để giữ gìn mạng sống của mình. Đâu có ai khác trên Trái Đất biết về cuộc xâm lăng của bọn Yeerk. Vì vậy, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra cho chúng tôi thì..." Nó bỏ lửng câu nói.
<Tôi đâu dám chê trách gì các bạn,> Ax nói. <Tất nhiên là các bạn đúng. Các bạn đang cô độc. Các bạn mà thất bại thì sẽ hỏng hết mọi sự.>
"Vì vậy vấn đề đặt ra là liệu chúng ta có cách nào làm việc đó mà không để bị giết không?" Jake kết luận.
"Phải đó, bọn tôi đặc biệt không ưa vụ bị giết," tôi phụ họa. "mà bọn tôi biết làm cách nào để cướp tàu của bọn Yeerk đây? Chúng thì ở trên quỹ đạo còn bọn tôi thì ở tuốt dưới này. Hổng lẽ bọn tôi gọi ầm lên, kêu chúng đáp xuống."
<Đúng, ta có thể làm vậy,> Ax nói.
"Cái gì?"
<Ta kêu bọn chúng xuống.>
"Thiệt hả?"
<Tôi có thể tạo một tín hiệu cầu cứu của bọn Yeerk. Chúng sẽ cử tàu đến để điều tra.>
"Anh nói sao? 'Alô, alô, Visser Ba đó hả? Làm ơn đưa tàu đến rước chúng tôi' ý anh nói là bọn tôi sẽ nói vậy chứ gì?"
Tôi chờ đợi cả đám sẽ cười ầm lên vì cái ý tưởng gọi cho Visser Ba đó thiệt là lố bịch. Thế nhưng chẳng đứa nào thèm nhe răng.
"Hừm, xin lỗi nha," tôi cố thử giễu lần nữa. "Riêng tui thì đã ớn Visser Ba đến tận óc rồi, đâu có cần tới cái vụ gọi điện thoại cho hắn nữa."
<Vụ này sẽ không dính đến... đến con quỷ điên đó,> Ax nói.
Đó là điều tôi khoái ở anh chàng Ax này: ảnh căm thù Visser Ba. Ax làm tôi nhớ tới ông hoàng Andalite, anh trai của ảnh. Khi hai anh em nhà này nhắc đến chữ "Yeerk", và đặc biệt là "Visser Ba" thì y như rằng bạn cảm thấy không khí rung lên vì cơn giận của họ.
<Chuyện nhỏ thôi mà,> Ax nói tiếp. <Chúng sẽ nghe tín hiệu cầu cứu và cử một chiếc Con Rệp đến giám sát.>
"Trên chiếc Con Rệp luôn có ít nhất là một tên Hork-Bajir và một tên Taxxon," tôi kèo nhèo. "Mỗi lần nắn gân bọn Hork-Bajir tui thấy đâu phải là chuyện nhỏ."
<Bạn sợ chúng à?> Ax hỏi. Bốn mắt của ảnh chĩa vào tôi đăm đăm.
"Thì cứ cho là như vậy đi."
<Sợ hãi không phải là phẩm chất của một chiến binh.>
Chà, anh chàng này coi bộ lên án tôi hơi lẹ đó nhe. Tôi hổng biết gì về người Andalite, nhưng tôi có linh cảm tôi hiểu anh chàng này chút chút. Thì coi đó, chàng ta vẫn sống nhăn răng, trong khi người Andalite nào đặt chân đến Trái Đất, kể cả ông hoàng - anh trai của chàng ta, cũng đều chết ngắc.
Thế là tôi phản công. Có lẽ làm vậy hổng đẹp lắm, nhưng ai biểu ảnh làm tôi nổi khùng, lại còn ra cái điều như tôi là thằng hèn. "Thế anh đã chiến đấu với bọn Hork-Bajir được mấy lần rồi? Anh đã đụng tên Mượn xác nào chưa?" tôi khiêu khích.
Hai con mắt có cuống chợt cụp xuống, Ax di di một cái móng guốc trên mắt đất. <Chưa.>
Tôi gục gặc đầu. "Tôi cũng nghĩ vậy. Để tôi nói anh nghe vài điều, Ax à. Nó ghê rợn lắm. Ghê rợn đến nỗi đôi lúc anh chỉ mong lao đại ra trước và chết béng cho xong vì thà như vậy còn hơn là sống trong khiếp hãi."
Được đấy, tôi nghĩ sau khi đảo mắt liếc một vòng mấy đứa bạn, coi bộ mấy cái đầu hăng tiết vịt đều đã xụi lơ.
Tobias là đứa đầu tiên phá vỡ sự im lặng. <Nếu anh lấy được tàu của bọn Yeerk, anh có trở về thế giới của người Andalite được không?>
Ax có vẻ bối rối, nhưng anh đáp, <Được chớ. Tôi tin là vậy.>
<Và nếu về đến nơi thì anh có làm được gì để thúc giục dân chúng trên hành tinh của anh không? Thúc họ đến đây nhanh hơn ấy mà?>
<Tôi còn nhỏ, cũng chẳng hơn các bạn bao năm, nhưng tôi là em của hoàng thân Elfangor. Dân của tôi sẽ lắng nghe tôi. Tôi... tôi biết sớm muộn gì họ cũng sẽ tới. Nhưng có thể lắm chứ, nếu tôi về được và kể cho họ nghe về tình thế tuyệt vọng của các bạn thì...>
Jake hít một hơi thở dài. "Tốt lắm. Đến lúc biểu quyết rồi đó."
Tôi làu bàu rủa. Khỏi bầu bán gì cũng biết kết quả ra sao rồi.
CHƯƠNG 4
"Sẵn sàng chưa?" tôi hỏi.
<Rồi đó. Tôi đang chuẩn bị để biến hình đây> Ax trả lời.
Hôm đó là sáng thứ bảy, vài ngày sau cái bữa bọn tôi thỏa thuận theo đuổi kế hoạch cướp tàu của bọn Yeerk. Cả đám tập hợp ở Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang, nơi có mấy cái chuồng nhốt thú và chim bị thương. Hôm đó ba má Cassie đều đi vắng.
Jake ngó đồng hồ. "Mười giờ mười phút," nó báo.
"Ax sẽ bắt đầu biến hình vào lúc mười giờ mười hai phút và sẽ hoàn tất vào lúc mười giờ mười lăm. Xe buýt sẽ dừng vào lúc mười giờ hai mươi lăm," tôi nói. "Nó sẽ tới siêu thị vào lúc mười một giờ. Lúc đó, Ax đã biến hình được bốn mươi lăm phút. Vậy thì trong thời gian biến hình cho phép là hai giờ, ta còn lại một giờ mười lăm phút."
"Có đủ thời gian không đó?" Cassie lo lắng hỏi. Nhỏ đang bặm môi vẻ sốt ruột.
Tôi nhún vai. "Ba mươi phút để đến quầy Radio Shack để kiếm thứ mà Ax cần để ráp máy truyền tin. Mua xong, trở ra đón xe buýt lúc mười một giờ ba mươi. Về đến đây là mười hai giờ thiếu năm. Còn mười lăm phút dự trữ."
Mặt Jake lạnh băng. Cái bản mặt nó thường là vậy khi nào nó không dám chắc cú việc gì đó.
"Làm vậy là tối đa rồi đó," tôi nói.
"Biết rồi. Mọi người sẵn sàng chưa?" Jake hỏi.
"Lẽ ra mình phải đi với mấy bồ," Rachel nói câu này dễ tới cả chục lần suốt từ sáng đến giờ. "Lẽ ra mình phải ở đó."
"Không được. Bọn mình không được kéo nguyên đám tới đó. Lỡ hỏng việc bị bắt hết cả nút thì sao?" tôi nói. "Mà kỳ này hỏng việc là cái chắc."
<Sao bạn nói vậy?!> Ax gay gắt hỏi.
Jake mỉm cười. "Marco ấy mà! Cậu ấy chúa ghét sự lạc quan."
Tobias lặng lẽ bay vào nhà kho qua cửa mái để ngỏ. <Không có gì lạ. Xe buýt đang đi đúng lịch trình, nó đang ở đại lộ Margolis.>
"Tốt lắm, Ax. Anh biến hình được rồi đó," Jake nói. "Và... ơ... đừng có quên bộ quần áo biến hình đó nha."
Ý niệm quần áo hình như làm cho anh chàng Andalite rối tung lên, chả hiểu mô tê gì sất. Bọn tôi đã lấy cho ảnh một chiếc quần đùi bó sát và một chiếc áo thun để ảnh dùng khi biến hình, nhưng dường như ảnh vẫn chẳng hiểu nổi vì cớ gì mà phải xài mấy thứ đó.
Xử lý vụ quần áo là một trong những chuyện phiền toái nhất của quá trình biến hình. Bọn tôi đã học được cách biến hình với quần áo, nhưng chỉ hiệu nghiệm với các loại đồ bó sát. Cứ mỗi lần thử biến hình với áo vét hay áo sơ mi là y như rằng chúng bị rách teng beng. Còn giày hả? Quên đi!
<Quần áo hả, xong rồi đó,> Ax nói. <Tôi sẽ kết hợp nó vào hình người sắp biến thành.>
"Thời gian," Jake nhắc nhở, tay trỏ vào cái đồng hồ.
Ax bắt đầu biến đổi.
Tôi mới thấy ảnh làm điều đó một lần trước đây, ngay sau khi bọn tôi cứu ảnh khỏi con tàu Mái Vòm bị chìm của người Andalite.
Tôi đã từng thấy vô số vụ biến hình và bản thân tôi cũng đã làm một đống vụ. Người biến thành thú trông lúc nào cũng ghê ghê, nhưng lúc này Ax không biến thành thú mà biến thành người.
Những con mắt có cuống rụt lại và biến vô trong đầu ảnh. Cái đuôi bò cạp rùng rợn cũng teo lại, oặn oẹo chui vào sau mông, y chang như khi bạn hút một sợi mì ống vô miệng.
Các vó trước biến mất hoàn toàn.
"Ha, nhìn coi," Jake nói. Nó đỡ lấy Ax khi ảnh té sấp xuống do không còn chân trước để mà trụ.
<Cảm ơn. Tôi phải tập luyện để đứng trên hai chân mới được.>
Một cái rãnh mở ra trên mặt Ax, từ đó mọc ra đôi môi và những cái răng. Ở ngay chỗ những đường rãnh dựng đứng mọc ra một cái mũi. Mắt Ax nhỏ dần lại, trở nên giống mắt người.
Nhưng chuyện quái đản nhất trong vụ biến hình của Ax không phải là ảnh trông giống người mà là ảnh giống bốn người riêng biệt chập thành một.
Thì nghĩ coi, ảnh đã thu nạp ADN của cả Jake, Cassie, Rachel lẫn tôi. Hổng biết bằng cái thuật quái chiêu nào mà ảnh kết hợp được mẫu ADN của cả bốn đứa để trở thành một người duy nhất.
Kết quả cuối cùng khỏi phải nói cũng biết là kỳ cục.
Tôi nhìn Ax mà thấy có mình ở trỏng, mà cũng có cả Jake, Rachel và cả Cassie nữa, mặc dù Ax thuộc phái nam. Kỳ cục nhất là ở chỗ đó. Nhìn Ax mà cứ nghĩ í, hình như quen quen. Quen thiệt à nhe. Ủa, sao giống tóc tui quá vậy nè!
"Ax, anh vừa là một chàng trai rất xinh, vừa là cô gái rất xí," tôi nhận xét.
"Tôi là người Andalite," ảnh đáp. "Andalite. Lite. Ite."
"Thôi được rồi, anh mặc thêm mấy bộ đồ bổ sung này đi," Jake nói. "Sẵn sàng chưa Tobias?" Nó nhìn lên cửa mái.
<Ờ, mình sẽ kiểm tra chiếc xe buýt,> Tobias nói rồi bay mất tăm.
"Thêm quần áo hả? Qquuềềnn ááooo. Quền áo hả?" Ax hỏi.
"Ax, anh thôi cái trò đó đi," tôi nói.
"Sao? Sờ sờ sờ. Ao."
"Thôi cái vụ đùa giỡn với âm thanh đó đi mà. Chỉ nói những gì cần nói thôi, rồi im đi dùm cái. Anh hiểu chứ?"
Như tôi đã nói, người Andalite không có mồm và không phát âm được thành lời. Ax hình như cho cái miệng là một thứ đồ chơi.
"Được," Ax tán thành. "Đư. Ược."
"Còn một điều nữa. Giày thì phải mang vào chân chứ không bỏ vào túi."
"Được. Tôi nhớ mà. Nhơ. Ớ." Ax rút đôi giày ra khỏi túi và nhìn nó một cách bất lực. Rachel và Cassie mỗi đứa phải nắm một bên chân ảnh để xỏ giày vào.
"Mọi người sẽ nghĩ ảnh bị ngớ ngẩn cho coi," Rachel ngao ngán nói.
"May mà bữa nay là siêu thị ngày thứ bảy," tôi nói. "Ở đó sẽ có cả đống người kỳ quái."
"Nhưng cũng không thể kỳ quái giống vầy được," Rachel nói. "Coi chừng rắc rối à nhe."
"Giờ này bồ mới thừa nhận mình đúng và vụ này là điên hả? Có hơi quá muộn không đó?" Tôi hỏi Rachel. "Nhưng đừng có lo. Có Marco này ở cạnh ảnh mà."
"Tuyệt! Vậy là chắc chắn sẽ có tai họa rồi."
Bọn tôi lên xe buýt. Ax cứ liên tục phát ra những âm thanh kỳ cục suốt quãng đường, nhưng may là xe buýt trống trơn, hổng có ai khác để ý.
Bọn tôi đến siêu thị đúng giờ ngay boóc.
Tôi nháy mắt. "Jake à, làm ơn làm phước đừng có nói câu 'thuận buồm xuôi gió' nha. Câu đó chỉ đúng khi nào mọi thứ còn chưa nổ tung vào mặt thôi."
"Thuận bùm. Bùm. Bù...mmm." Ax cố phát âm cái từ anh vừa nghe thấy.
"Tía ơi, chết con rồi!" Tôi thốt lên.
CHƯƠNG 5
Siêu thị đầy ắp người, đủ mọi thành phần. Người già thì đủng đỉnh lết từng bước. Người có gia đình thì bỏ mấy đứa con nít la hét ỏm tỏi vào mấy chiếc xe đẩy to đùng. Mấy đứa nhóc học sinh thì ra vẻ rủng rỉnh. Mấy chú an ninh siêu thị thì làm mặt ngầu. Mấy cô xinh đẹp thì lượn lờ ở cửa hàng thời trang.
Một ngày thứ Bảy bình thường ở siêu thị.
"Cửa hàng Radio Shack nằm đâu vậy cà?" Jake thắc mắc.
"Mình cóc biết," tôi đáp.
"Hình như nó nằm ở tầng hai, bồ nhớ không, chỗ cửa hàng Sears đi xuống chút nữa đó."
"Phải vậy không đó? Lỡ nó nằm ở khu khác thì sao?"
"Để mình dò sơ đồ siêu thị. Anh Ax ơi, đưa dùm cái..." Jake chợt khựng lại. "Marco! Anh Ax đâu mất tiêu rồi?"
Tôi dáo dác nhìn quanh. "Ủa, mới thấy đây mà!"
Chỗ nào cũng rặt người là người! Nhìn đâu cũng thấy người. Đàn ông, đàn bà, con trai, con gái, em bé, cụ già. Nhưng hổng có người hành tinh... bởi vì tôi tìm ảnh hổng ra. Ax đi lạc mất tiêu rồi!
Hai đứa tôi phải mất đến hai phút nháo nhác.
Bất chợt, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc đến lạ kỳ.
"Ax kia rồi! Trên thang cuốn á!"
"Sao mà ảnh ra tận đó vậy cà?" Jake thắc mắc.
Hai đứa vội lao theo ảnh. Nhưng người ngợm gì đâu mà đông quá, chen muốn ná thở luôn. Jake xông vô rẽ đường, còn tôi thì nắm chặt cánh tay nó.
"Đừng chạy nhe bạn hiền. Mấy cha an ninh siêu thị sẽ tưởng hai đứa mình chôm đồ. Với lại, làm vậy chỉ tổ gây chú ý. Ở đây dám có mấy cửa hiệu của dân Mượn xác lắm à nhe."
Jake lập tức giảm tốc. "Ừ nhỉ. Đông thế này làm gì hổng có vài tên loại đó."
Hai đứa lách tới, cố đi thật nhanh mà không quá lộ liễu. Tôi luôn miệng "xin lỗi, xin lỗi", và cố không tông vào mấy chư vị có bộ dạng dễ nổi khùng.
Ra đến cái thang cuốn sao mà lâu lắc. Tới nơi thì Ax lại mất tăm.
"Ảnh còn chưa hiện hình thì hổng đến nỗi nào," Jake thì thào. "Hổng biết ảnh còn dở trò gì nữa đây?"
"Jake, đừng nói toạc ra nhe. Mình hổng muốn nghe đâu."
"Kia kìa!"
"Đâu?"
"Chỗ quán cà phê Starbuck á!"
Tôi không cao như Jake nên có thấy gì đâu. Nhưng khi đến gần quán Starbuck thì tôi trông thấy Ax. Ảnh đang kiên nhẫn đứng xếp hàng.
Hai đứa vọt tới vừa đúng lúc Ax lắp bắp. "Cho xin... xi... in một tách. Ta ách. Tách. Cà phê... Cà ê phê."
"Chắc ảnh nghe người ta nói, rồi bắt chước," tôi thì thầm vào tai Jake.
"Có đường hay không đường?" người bán hàng hỏi.
Ax ngẩn tò te. "Đường? Đư... ương... Đường."
Jake vội móc túi rút lẹ ba đô la đặt xuống quầy. "Dạ, tiền đây ạ."
Tôi nắm tay Ax lôi ra chỗ cửa sổ nhận cà-phê. "Ax, anh làm ơn đừng đi lung tung nữa có được không? Bọn tôi xém nữa lạc mất anh rồi đó."
"Mất tôi? Nhưng tôi ở đây mà. Đơ...đây ma... mà."
"Anh nghe nè, bọn mình phải bám sát nhau. Đồng ý hông?" Tôi lườm Jake. "Tại bồ đó. Ai biểu nói 'thuận buồm xuôi gió' làm chi."
Nhân viên cửa hàng Starbuck trao cho Ax một cái ly giấy đựng cà-phê. Ax cầm lấy và đảo mắt nhìn quanh xem mọi người làm gì. Bắt chước họ, ảnh đậy nắp lên cái ly, rồi đưa lên miệng uống.
"Ơ... Anh Ax?" tôi nói. "Anh phải uống chỗ cái lỗ ở trên nắp á."
"Lỗ. Trên nắp. Không đổ! Đ... ổ!"
Coi bộ đây là trò hấp dẫn nhất mà Ax từng biết. Tôi đoán kỹ thuật pha cà-phê hổng được phát triển lắm ở xứ Andalite. Có lẽ vì họ hổng có miệng, vì vậy mà ăn uống là chuyện hổng ai quan tâm. Nhưng gì thì gì, Ax vẫn không cách chi im cái miệng giùm.
"Đơn giản! Gi... ản! Và rất hiệu quả!"
"Chứ sao, đó là một phép lạ công nghệ của loài người," tôi nói.
"Tôi muốn thử dùng miệng lần nữa. Uống. Ăn." Như nghĩ ra điều gì đó, ảnh nói thêm "Xưự... ựccc."
"Anh chỉ việc đưa cái lỗ nhỏ đó lên ngang miệng," tôi chỉ vẽ. "Lẹ đi, cửa hiệu Radio Shack kia kìa. Mất béng mười phút rồi đó."
Ax bắt đầu nốc cà phê.
"A aaa! Ô ôôô! Cái gì? Cái gì vậy nè?"
"Cái gì là cái gì?" tôi lo lắng hỏi, đầu giựt qua giựt lại xem có gì nguy hiểm không.
"Một cảm xúc mới. Nó... Tôi không thể giải thích. Nó... đến từ cái miệng." Ax lấy tay trỏ vào mồm. "Nó diễn ra khi tôi uống cái chất lỏng này. Dễ chịu lắm. Rất dễ chịu."
Phải mất vài giây, tôi và Jake mới hiểu ra Ax nói gì. "Mùi vị! Ax đang thưởng thức mùi vị," Jake cắt nghĩa. "Ax đâu đã biết thế nào là mùi vị."
"Cũng đỡ là ảnh bớt được cái vụ lắp bắp," tôi làu bàu.
"Mùi vị," Ax phủ nhận cái rụp nhận xét của tôi. "Mu ùi. Vi ị."
Không đợi Ax nốc xong ly cà phê, hai đứa tôi lôi ảnh tới cửa hiệu Radio Shack. "Nghe nè Ax, mình còn rất ít thời gian. Anh ngó lẹ giùm coi có thứ anh cần không?"
Có thể nói về Ax như thế này: theo tiêu chuẩn người thì ảnh dị hợm thiệt, nhưng nói về chuyện kỹ thuật thì đúng là nghề của chàng. Vừa bước tới chỗ giá treo ở cuối cửa hiệu là ảnh nhấc ngay mấy món lên săm soi.
"Cái này chắc là một gairtmof dạng nguyên thủy," Ax ngắm nghía một cái công-tắc và nhận xét. "Còn cái này chắc là một kiểu fleer. Rất sơ khai, nhưng xài cũng tàm tạm."
Trong vòng mười phút, Ax đã gom được cả chục món, từ mấy sợi cáp đồng trục, bình điện cho đến mấy thứ của nợ gì đó mà tôi cóc biết.
"Tốt," cuối cùng Ax nói. "Tôi chỉ còn thiếu cái chuyển suy không gian Z. Cái chuyển suy nghĩ ấy mà. Chu... chuyể... su...y."
"Cái gì?"
"Cái chuyển suy không gian Z. Nó chuyển tín hiệu vào không gian Zero."
Tôi nhìn Jake. "Không gian Zero là cái quỷ gì vậy trời?"
Jake nhìn lại tôi, nhún vai. "Chưa từng nghe."
Ax có vẻ nghi hoặc. "Không gian Zero đó mà," ảnh lặp lại. "Zeeero. Nó đối lập với không gian thực. Gọi là phản - thực". Ax kiên nhẫn ngó hết tôi rồi lại đến Jake. "Không gian Zero là không gian không có chiều, nơi có thể bay nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng. Sáng. Ánh sang áng."
"Ô," tôi cay cú nói. "Cái không gian Zero đó... hừm... Ax à... Xin lỗi vì chúng tôi kém cỏi, nhưng chúng tôi hổng có cách chi đi nhanh hơn vận tốc ánh sáng. Và cũng chưa bao giờ nghe nói về cái vụ không gian Zero."
"Ồ."
"Mình mua hàng đi đã, mấy chuyện kia tính sau," Jake bình tĩnh nói, nhưng tôi thừa biết là nó bắt đầu sốt ruột. "Mình đi trả tiền đây."
Ax hớp chỗ cà phê cuối cùng. "Vị," ảnh nói. "Tôi muốn có thêm vị." Ảnh gật gật cái đầu. "Tôi ngửi thấy mùi. Tôi tin là ti... ti... in... là... giữa mùi và vị có liên quan với nhau."
"Anh nói chí phải," tôi nói. "Tuy chúng tôi không thể bay nhanh hơn ánh sáng nhưng chúng tôi có thể làm một bữa tiệc hết ý, thơm điếc mũi luôn."
"Hết ý," Ax lặp lại. "Tôi mang theo cái này được không?" ảnh chỉ vào ly cà phê rỗng.
"Không được, anh liệng béng nó đi."
Chít mồ, dùng từ lộn bậy rồi. Ax giang tay ném mạnh ly cà phê. Nó trúng ngay đầu một nhân viên ở quầy bán.
"Ê!"
"Xin lỗi chú nhe," tôi phóng vội đến chỗ người nhân viên, miệng la lớn. "Nó... Nó bị bịnh. Nó... bị vậy đó. Chú biết hông, giống như là bị lên cơn ấy mà."
Jake hùa theo, "Phải đó, đâu phải lỗi tại nó. Nó đâu tự kiểm soát được."
Người nhân viên lấy tay xoa xoa đầu. "Thôi được, không sao. Với lại cậu đó đã đi mất rồi, tôi chỉ cần có vậy."
"Nó đã sao ạ?"
Tôi và Jake quay phắt lại. Ax đã biến mất.
Jake chộp lấy cái túi đựng hàng rồi lao theo tôi về phía dòng người.
Vẫn chẳng thấy Ax đâu.
Nhưng tôi nhìn xuống tầng dưới thấy một đám người ùa ra, tất cả cùng lao về một hướng, như đang chạy lại xem cái gì đó.
"Họ đi lại khu ăn uống đó mà," Jake nói.
"Ờ, nhưng mà sao mình linh cảm hổng hay ho chút nào."
Hai đứa tôi chạy ra thang cuốn, xộc xuống đó mà chen lấn, cứ hai giây lại bắn ra một câu "xin lỗi".
Đến khu ăn uống, tụi tôi lại luồn lách tiếp, chui qua một đám đông đang cười cợt, khúc khích, chỉ trỏ gì đó.
Ax đang đứng đó, chỉ có mỗi mình ảnh... bởi lẽ những ai tỉnh táo thì đã né thật xa.
Ax đang chạy nhảy như thằng khùng hết từ bàn này sang bàn khác, bốc mấy món ăn thừa và nhét tuốt tuột vào miệng. Lúc này Ax vừa chộp được một khúc bánh pizza ăn dở.
"Mùi vị!" Ax thốt lên sau khi cạp một miếng to đùng. Phần pizza còn lại, ảnh ném văng lên trời. Nó xém rơi trúng chú an ninh siêu thị đang lách tới.
Ax không để ý gì nữa. Ảnh vừa phát hiện ra một miếng bánh quế. "Mùi ơi là mùi!" ảnh kêu lên rồi đút nguyên miếng bánh vô miệng. "Aaaa! Mùi vị! Đã quá! Quuá!"
"Một bữa tiệc hết ý thiệt," tôi lẩm bẩm.
"Phải đưa Ax ra khỏi đây ngay," Jake thì thầm.
"Muộn rồi. Coi kìa! Ba ông an ninh siêu thị lận!"
Mấy chú an ninh đang lao bổ về phí Ax.
Ax hình như quyết định rằng đây là thời điểm để "liệng béng" cả bữa tiệc. Một miếng bánh bay trúng mặt chú an ninh gần nhất.
"Ax! Chạy đi! Chạy lẹ đi!" tôi hét lớn.
Chắc là Ax nghe thấy, vì ảnh bắt đầu chạy.
Rủi thay, ảnh chạy không được nhanh cho lắm trên đôi chân người.
Vì vậy mà trong khi vừa chạy vừa va vấp né tránh mấy chú an ninh đô con, mặt ngầu... Ax bắt đầu biến hình.
CHƯƠNG 6
"Đứng lại!" một chú an ninh hét lớn. "Tôi ra lệnh: đứng lại!"
Nhưng Ax hổng cho đứng lại là hay. Ảnh đang hoảng loạn.
Một cô nọ vừa bước ra từ cửa hàng mỹ phẩm, tay lủng lẳng chiếc túi đựng mấy thứ chai lọ đủ màu sắc. Ax đâm sầm vào cô ta. Cái túi bắn tung lên trời.
Hai cái cuống bắt đầu ló ra từ đỉnh đầu ảnh. Mấy con mắt phụ xuất hiện ở cuối cuống bèn hướng ngay ra phía sau để ngó chừng những người đang rượt theo.
Tôi và Jake nằm trong số người này. Hai đứa tôi chạy trước mấy chú an ninh, nhưng chỉ hơn có chút nhéo. May mà họ tưởng lầm bọn tôi là mấy đứa nhóc ngốc nghếch bám theo vì tò mò.
Tôi nghe một chú an ninh hét to vào máy điện đàm. "Chặn nó lại ở cửa Đông!"
Hai chân bắt đầu mọc ra từ ngực Ax. Đó là hai chân trước của ảnh. Đầu tiên chúng nhỏ thôi, nhưng sau đó to lên rất nhanh.
Ax chậm lại khi các chân người bắt đầu biến đổi. Hai đầu gối gập lại, rồi cột sống dãn ra, bắt đầu hình thành cái đuôi.
Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng hét.
"Á á á á á!"
"Cái gì vậy" Cái gì nữa nè trời?"
Người ta hét, vùng chạy, vứt lại cả giỏ xách khi trông thấy cái sinh vật ngó phát ớn mà Ax đang biến thành. Một thứ nửa người, nửa Andalite. Một khối bầy nhầy đang đột biến với những bộ phận nửa vời.
Tôi chẳng thể trách gì họ. Chính tôi cũng còn muốn hét lên nữa là.
Hai đứa tôi chạy qua tiệm cửa giày, đến gần sát cửa ra, thì thấy Ax bật ngã chúi xuống, đứng trên hai chân trước của ảnh. Ax trượt dài trên mặt sàn đá cẩm thạch trơn tuột.
Phần lớn mọi người đã tụt lại phía sau, trừ mấy chú an ninh siêu thị và hai đứa tôi.
"Mấy nhóc kia tránh ra đi!" một chú an ninh quát lên. "Tên này coi bộ nguy hiểm lắm đó."
Ax lao nhanh. Giờ thì với bốn cái vó Andalite, trông ảnh tự tin hơn rất nhiều. Việc biến hình đã gần hoàn tất. Cái miệng người của ảnh đã biến mất. Những cặp mắt phụ đã ở đúng vị trí. Hai cánh tay và bốn cái chân cũng đã định hình xong.
Sau hết, cái đuôi mọc dài ra.
Chính lúc đó, tôi nghe tiếng thì thào thảng thốt của chú an ninh gần nhất: "Andalite!"
Tôi quay phắt lại phía hắn. Chỉ có một tên Mượn xác mới nhận ra một người Andalite!
Tên an ninh - Mượn xác rút súng ra khỏi vỏ.
"CHẠY ĐI!" tôi hét gọi Ax.
Tên Mượn xác đứng chắn ở giữa Ax và cánh cửa. Sai lầm rồi thầy Hai. Cái đuôi Andalite loáng lên, nhanh đến mức mắt tôi chẳng nhìn thấy. Khẩu súng của tên Mượn xác bay cái vèo. Hắn ôm chặt một cánh tay đỏ ngầu máu.
Ra khỏi cửa, bọn tôi chạy bán mạng.
Còi hụ!
"Cớm thứ thiệt đang mò tới," tôi nói. "Hổng phải cớm siêu thị nữa rồi!"
<Mình chạy đâu bây giờ?> Ax hỏi, lần này bằng ý nghĩ.
"Lúc này mà còn xin lời khuyên nữa hả trời?!" tôi cuống cuồng ngó quanh. Leo lên xe buýt thì không ổn rồi. An ninh siêu thị đã tràn ra từ khuôn cửa kính. Cảnh sát đô thị trong đồng phục đen trắng thì đang la hét lao tới.
Chỉ có nước duy nhất là chạy. Thế là chúng tôi chạy. Chạy lại bãi đậu xe. Hai thằng nhóc và một gã dị hợm không thuộc hành tinh này.
"Ra cửa hiệu tạp hóa!" Jake la lớn.
"Cái gì?" tôi hổn hển hỏi. Tôi đã mệt muốn rã cẳng.
"Đằng kia!" Jake đưa tay chỉ. Đó là cửa hàng tạp hóa nằm dọc bãi đậu xe. Và đó cũng là lối duy nhất bọn tôi có thể chạy.
Xe cảnh sát đã quay quanh bọn tôi.
"Bị vây cứng ngắc rồi!"
"Chưa chắc đâu," tôi nói.
Chúng tôi phóng mình qua cánh cửa kính to đùng của siêu thị với một tốc độ kinh dị. Tôi nghe như có tiếng đạn réo.
"Jake!" tôi la lên. "Giúp mình với!" Tôi vừa có một ý tưởng để làm chậm chân những kẻ đang săn đuổi. Tôi vớ lấy một hàng dài các xe đẩy lồng vào nhau và đẩy ra cửa. Jake cũng nhào lại phụ tôi.
Rồi hai đứa tôi lại chạy tiếp. Ngay bên cạnh, Ax run rẩy trượt dài trên sàn nhà trơn tuột, va lung tung vào các kệ hàng hóa. Những hộp ôliu và cà chua đổ tung tóe sau lưng ảnh.
Khách hàng la hét và tông những chiếc xe đẩy vào nhau.
"Quái vật! Mẹ ơi, quái vật!" Một nhóc con la lớn.
"Quái vật giả đó mà con," mẹ nó nói.
Quái vật giả. Nói có lý.
Và rồi tôi thấy lối thoát. Nó nằm ở cuối hành lang. Nhưng tôi cần chút thời gian. Tôi cần mọi người phải tránh đường. Không được ai chứng kiến.
"Có bom!" Tôi hét thật to, muốn thủng cả lá phổi. "BOM!"
"Cái gì?" Jake sửng sốt.
"Có BOM!" Có bom trong siêu thị! Chạy đi! Mọi người chạy đi! CÓ BOM!"
"Bồ làm trò gì vậy?" Jake quát lên.
"Cảnh sát đã vây kín khu này rồi. Chỉ có một lối thoát duy nhất mà thôi," tôi nạt lại nó, đưa tay chỉ ra trước. Tôi chỉ vào mấy cái thùng đựng tôm hùm sống ở cuối hành lang, chỗ quầy bán hải sản.
"Ồ, không," Jake rên rỉ.
"Ồ, có", tôi nhệch miệng cười.
Người mua hàng hoảng loạn nháo nhác chạy, hổng biết vì quả bom hay vì Ax. Nhưng đống xe đẩy ở cửa và dám người xông ra đã làm chậm bước đám cảnh sát, đủ cho bọn tôi có một khoảng thời gian quý báu.
Tôi có linh cảm hình như bọn cớm Mượn xác đang ngăn không cho cớm thứ thiệt rượt theo bọn tôi và không để người nào làm chứng.
"Nào, bọn mình tắm cái đi," tôi nói.
May quá, đó là một cái thùng đựng tôm rất lớn. Tôi bám vào hông thùng rồi đu người vào trong. Jake leo vào ngay sau tôi. Mỗi đứa tôi chộp một con tôm ném về phía Ax.
Hấp thu ADN tôm chẳng dễ chút nào. Tôi cố tập trung, nhưng trong đầu tôi chỉ có hình ảnh một đám cớm Mượn xác ác ôn ở bên ngoài siêu thị đang chuẩn bị ào vô, tên nào tên ấy súng ống lăm lăm.
Con tôm trở nên thiu thiu, hết cục cựa, đúng kiểu mấy con thú bị hấp thu ADN.
Tôi thả nó vô lại trong nước. Hai đứa tôi lột vội quần áo, giày dép rồi ném chúng cùng với cái túi của cửa hiệu Radio Shack, vào thùng rác gần đó.
Ax đã bắt đầu biến hình. Tôi và Jake đợi Ax thu nhỏ một chút rồi túm ảnh lôi luôn vào thùng tôm.
Người Ax đã bắt đầu cứng như áo giáp, còn tay chân thì tách ra, thu nhỏ lại.
Đến phiên tôi bắt đầu biến hình.
Tôi đã từng trải qua nhiều phen sợ hãi từ khi trở thành một Animorph, thế mà đến giờ vẫn không sao quen được. Và bạn biết hông, tôi sợ đến mức xương cốt cũng buốt cả lên.
Bất cứ giây nào, chúng cũng có thể ập tới.
Bất cứ giây nào, chúng cũng có thể tóm được bọn tôi đang biến hình nửa chừng.
Tôi ngó sang Jake. Mắt nó đã biến mất, thay bằng hai viên kẹo đen tròn vo.
"Eo ơi, khiếp!"
Tám cái chân màu xanh, gai gai, trông như chân sâu bọ tòi ra từ ngực nó.
"Á á á á á!" Tôi hết hồn la lên.
Cái mặt Jake như nứt ra, xẻ thành một mớ ống chằng chịt. Nhìn nó mà tôi muốn ói... chỉ có điều là bản thân tôi cũng chẳng còn cái miệng.
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy những cọng râu phọt ra từ trán tôi như những thanh giáo dài ngoằng.
Tôi đang co rút lại, nhỏ dần, nhỏ dần, và chìm dần trong lớp nước mà lúc này đã ngập đến ngang cổ.
Tôi có một cảm giác rùng rợn khi biết rằng tất cả những xương xẩu trong cơ thể tôi đang tan biến dần. Đồng thời, một lớp vẩy cứng như móng tay ở đâu ra bọc lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Cơ thể người của tôi đã tan biến. Cặp mắt người của tôi nhòe nhoẹt dần. Tôi không còn thấy được như người nữa.
Cũng tốt thôi. Vì tôi cũng chả khoái nhìn thấy mình đang trở thành cái giống gì.
CHƯƠNG 7
Tôi nghĩ tôi đang sắp gào lên và sẽ không bao giờ ngưng được. Nhưng tôi làm gì còn miệng, có cổ, có dây thanh phát ra âm thanh.
Tôi có bốn cặp chân. Tôi có hai cái càng lớn. Bằng cách nào đó, tôi thấy được chúng. Dưới đôi mắt tôm, đó là những hình ảnh vụn nát. Tôi không thấy được phần lớn cơ thể tôi, nhưng tôi thấy những con tôm khác trong nước.
Tôi sợ lắm.
Ăn.
Ăn.
Giết và ăn.
Bộ óc tôm chợt trỗi dậy, lấn át bộ óc người. Nó chỉ có hai suy nghĩ.
Ăn.
Ăn.
Giết và ăn.
Tôi đang thu thập dữ liệu từ các giác quan quái quỷ nào đó, không tài nào hiểu nổi. Những cọng râu cực dài của tôi cảm nhận nhiệt độ nước, dòng nước, độ rung. Nhưng tôi cóc biết mấy thứ đó có ý nghĩa gì.
Thoạt tiên, mắt tôi hầu như vô dụng. Nó chỉ thấy những hình ảnh vụn nát, không đáng kể, với những màu sắc mà tôi chưa hề biết.
Tôi thấy mấy cái càng ở trước mặt. Tôi thấy mấy cọng râu. Ở phía sau, tôi thấy một bề mặt cong màu nâu-xanh với nhiều nấc và khía.
Thân mình của tôi là vậy hả trời! Nghĩ mà muốn bệnh. Đó là cái lưng của tôi, lớp vẩy cứng của tôi.
Tôi không thể nhìn xuống cái bụng, xuống cái đuôi ngoe nguẩy. Tôi cũng không thể nhìn xuống tám cái chân như chân nhện, nhưng tôi chợt cảm thấy chúng đẩy tôi tiến lên, lồm cồm bò dọc theo phần đáy thủy tinh của thùng tôm.
<Jake!> tôi gọi.
<Gì đó, mình đây nè,> có tiếng đáp. Giọng Jake nghe run rẩy.
Hay quá! Xém nữa tôi đã khóc... nếu như tôm biết khóc.
<Bồ ổn không?>
<Ổn. Mặc dù mình hổng khoái biến thành cái giống này.>
<Ừ,> tôi tán thành. Nói chuyện được với Jake sao thấy nhẹ cả người. Nếu không, đầu óc tôi chắc mụ mị hết ráo.
<Anh Ax đâu?> Jake hỏi.
<Tôi... tôi thấy... Tôi thấy đói. Con vật này đang muốn ăn.> Ax lên tiếng.
<Ờ, vậy là tốt. Chuyện đó bình thường thôi mà,> tôi nói. <Con vật nào cũng chỉ lo xực thôi, mấy thứ khác là chuyện nhỏ. Tôi nghĩ tôm thì cũng vậy thôi.>
<Tôi muốn tìm mồi,> Ax bối rối nói.
<Biết rồi. Không ngờ tôm mà cũng là thú săn mồi.> tôi nói.
<Dàn xếp với bộ não của thú săn mồi là còn may đấy. Bồ mà là con mồi thì suốt ngày bồ sợ quắn đít cho coi.> Jake nói.
Tôi thấy một con tôm đến gần. <Bồ đó hả, Jake? Nhúc nhích cái càng bên trái thử coi.>
Cái càng bên trái không nhúc nhích. Tôi chợt nhận ra con tôm này bị cọng dây cao su cột chặt mất càng. Chúng tôi thì không bị cột dây cao su. Dây cao su hổng phải là một phần của ADN tôm.
Tôi thấy một con tôm ở bên trái, không có dây cao su. Một con tôm khác cũng thế ở ngay sau đuôi nó. Ba đứa tôi đây rồi. Có khoảng nửa tá tôm bị cột càng đang nổi lềnh bềnh trong nước hay ngồi lặng dưới đáy.
<Thôi dẹp chuyện sợ sệt đi,> tôi nói. <Có ai nhìn thấy gì ở ngoài thùng không đó?>
<Chả thấy gì cả,> Jake đáp. <Mấy con mắt tôm này dỏm hết biết luôn.>
<Ờ, thậm chí còn dỏm hơn cả mắt người nữa.> Ax bình luận.
<Khiếp thiệt,> tôi nói. <Mình chưa bao giờ là con thú không xương.>
<Dù vậy, mấy cái càng này cũng hay ra phết,> Ax nói.
Tôi thấy ảnh mở ra khép lại mấy cái càng.
<Ax nè!> Jake nói. <Anh nói anh có thể theo dõi thời gian? Thử cái coi sao.>
<Tuân lệnh hoàng tử Jake,> Ax nói. <Để coi... Mười phút theo cách tính thời gian của các bạn đã trôi qua.>
<Dữ vậy hả?> Tôi ngạc nhiên. <Mười phút lận! Bọn cớm - Mượn xác chắc vào đến nơi rồi.>
<Mình cũng nghĩ y như bồ vậy.> Jake nói.
<Tốt nhất là đợi đến hết giờ. Chờ tới khi gần hết hai tiếng rồi hẵng hay,> tôi nói. <Dù mình hổng khoái ở thêm phút nào trong cái thân hình quái đản này.>
... Theo lời Ax, một giờ đã qua đi kể từ khi ba đứa tôi biến thành tôm.
Tôi cảm thấy nước xung quanh chợt xáo động một cách bất thường. Có vật gì rất bự vừa nhúng vào. Tôi cảm thấy trên đầu tôi có vật lạ. Trước khi kịp suy nghĩ hay phản ứng, tôi cảm thấy vỏ của tôi bị bóp lại.
Tôi bị nhấc bổng lên, lôi cái rẹt ra khỏi nước.
<Jake ơi! Có cái gì nó tóm mình!>
Một cú sốc bất ngờ!
Tôi đang ở ngoài nước.
Khô quá! Ngộp quá! Mấy cái râu của tôi ngọ nguậy điên cuồng, trong khi tôi vắt óc tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mắt tôi không thấy gì, chỉ thấy ánh sáng chói chang và những cái bóng khổng lồ, nhòe nhoẹt.
Có vật gì rất lớn giữ chặt lấy cái càng bên phải của tôi. Tôi không mở nó ra được nữa. Rồi đến cái càng bên trái.
Dây cao su! Không cách chi thấy chúng trong cái môi trường không nước này. Tôi gần như mù. Nhưng tôi hiểu điều gì đang xảy ra.
Ai đó vừa lôi tôi ra, lấy dây cao su cột béng hai càng lại.
Rồi tôi bị ném lộn nhào, trượt lông lốc trên những thứ mà tôi biết ngay là những con tôm khác.
<Jake! Bồ cũng có ở trong này chớ?>
<Ờ, nhưng làm ơn đừng hỏi mình vụ này là gì. Mình hổng thấy, hổng nghe gì hết ráo.>
<Có phải là chúng không đó? Phải bọn Mượn xác không?>
Có vật gì rất lạnh rơi lên tôi, rồi trượt khắp cơ thể.
Đá cục!
Tôi cảm thấy mình bị đưa tới đưa lui như ngồi trên cái đu.
<Ax, anh có đó không?>
<Tôi đây nè, Marco. Có chuyện gì vậy?>
<Hỏi tôi á?> tôi nói. <Chắc là bọn cớm Mượn xác đã tóm được mình. Dám lắm đó!>
<Mình cứ ở trong lốt tôm lâu chừng nào hay chừng đó,> Jake đề nghị. <Có thể biết được điều gì chăng? Nhưng nếu là bọn Mượn xác thì dứt khoát phải hoàn hình ngay>.
Đá lạnh làm tôi thấy buồn ngủ. Cũng không hẳn là buồn ngủ mà là chậm chạp, uể oải.
Tôi cảm thấy như thể mình bị lôi ra ngoài một lúc. Tôi cũng không biết là bao lâu... cho đến khi tôi sực tỉnh và nghe cái giọng ngái ngủ của Ax vang lên ở trong đầu. <Chỉ còn bảy phút nữa thôi.>
Câu nói đó làm tôi tỉnh như sáo. Tôi đâu muốn trải cuộc đời còn lại trong cái lốt tôm kinh dị này.
<Kệ xừ nó, mình hoàn hình đây. Ai thấy cũng mặc,> tôi la lớn.
<Đồng ý,> Jake nói. <Hết thời gian rồi, phải liều thôi.>
<Ít ra bây giờ cũng đỡ lạnh rồi,> tôi nói. Tôi cố nhìn quanh, nhưng mấy cọng râu của tôi chẳng đánh hơi được gì trong không khí, còn mắt tôi thì chỉ thấy những bóng xam xám, mờ nhạt, chẳng ra cái hình hài cụ thể gì.
Tôi tập trung vào việc hoàn hình. Tôi không biết có nên nhắm cặp mắt người lại khi Jake bắt đầu hoàn hình lại hay không. Thiệt tình, tôi hổng muốn nhìn cái cảnh hoàn hình của Jake và Ax chút nào. Một lần thôi là quá đủ! Có khi cả tháng nữa vẫn còn mơ thấy ác mộng.
<Mình bắt đầu đây,> tôi nói rồi bắt đầu hoàn hình.
Nhưng ngay lúc đó, tôi lại cảm thấy bị ép lên vỏ. Mấy chiếc càng của tôi được cởi trói. Ai đó, hay vật gì đó vừa tháo mấy cọng dây cao su.
Và bất chợt tôi cảm thấy hơi nóng bốc lên, bọc quanh tôi.
Hơi nước nồi hầm!
<Tía ơi, chết con rồi!>
CHƯƠNG 8
<Chết tui!> tôi la lên không thành tiếng.
Tôi biết tôi đang ở đâu rồi! Tôi đang ở trên tay người nào đó đang chuẩn bị ném tôi vào nồi nước sôi.
<Á Á Á Á Á!>
Có lẽ vì tôi hét lên quá tuyệt vọng, và cũng có lẽ là tôi gặp may mà cái miệng người của tôi là thứ hiện ra đầu tiên.
Cặp môi nhỏ đang ngoác ra chợt xuất hiện ở ngay chỗ cái miệng của con tôm.
Tôi vẫn chưa có phổi người hoặc dây thanh, vì vậy chưa thể phát ra lời.
Nhưng tôi nghĩ điều đó cũng chả cần thiết.
Con tôm đương không mọc môi là một khung cảnh quá đủ để người phụ nữ ấy buông tôi ra.
Tôi rơi xuống. Các càng của tôi bám được vào mép cái nồi. May gì đâu mà may! Tôi đánh đu trên mép nồi, cái đuôi cong lên, cách mặt nước sôi có vài phân.
Tôi lớn nhanh như thổi, trở thành một sinh vật cỡ đứa bé sơ sinh, nửa phủ vỏ tôm, nửa phủ da. Cặp mắt người mọc ra thay cho hai cái cục tròn vô dụng. Râu bị rút lại thụt vô trán. Tôi nghe có tiếng kèn kẹt khi cột sống của tôi tái xuất hiện ở bên trong.
Dốc toàn bộ sức lực, tôi đu mạnh qua mé bên ngoài cái nồi, rồi buông mình đưa cái lưng tôm rơi đánh phịch xuống bếp. Tôi lăn khỏi chỗ nóng rồi rơi tiếp xuống đất.
Nhưng tôi rơi không cao lắm vì giờ đây tôi đã lớn cỡ đứa bé đang tập đi, trông giống người nhiều hơn là giống tôm. Tôi là một thằng nhóc kinh tởm với tám cái cẳng lủng lẳng ở vùng ngực và bụng.
Khả năng nghe của tôi được phục hồi cùng với một hiệu ứng sốc.
"Á á á á á! Á á á á á! Á á á á á! Á á á á á!"
Ai đó đang la toáng lên, không tài nào kiềm chế được.
Đôi chân của tôi đã mọc lại. Tôi đứng dậy, nhìn quanh và thấy một phụ nữ. Cô ấy trông khá xinh, trừ hai con mắt đang trợn ngược lên vì khiếp hãi.
"Á á á á á! Á á á á á! Á á á á á! Á á á á á!"
Tôi liếc sang bên, thấy cái túi nhựa đựng đá. Thì ra cô ấy mang tụi tôi từ siêu thị về nhà bằng cái này đây. Giờ thì cả bọn đang ở trong bếp nhà cổ. Jake hầu như đã hoàn hình người. Nó đứng đó, một chân còn thọc trong cái túi nhựa. Tám cái cẳng đang rút vào ngực nó. Cặp mắt người nó hiện ra.
Ax đích thực là sự phối hợp phát ớn giữa người Andalite và con tôm. Nhưng ảnh cũng đang nhanh chóng xóa đi những dấu vết cuối cùng của loài thân giáp.
Rủi thay, điều này cũng hổng làm cho người phụ nữ kia dễ chịu hơn.
"Á á á á á! Á á á á á! Á á á á á! Á á á á á!"
"Không sao đâu mà cô," tôi nói. "Bọn cháu không hại gì cô đâu."
"Bình tĩnh đi cô," Jake tiếp lời. "Bình tĩnh đi mà."
Hai mắt cổ điên cuồng đảo hết từ tôi sang Jake rồi tới Ax.
"Á á á á á! Á á á á á! Á á á á á! Á á á á á!"
"Cô ơi, có gì đâu," tôi nói. "Bọn cháu đi đây. Ai hại gì cô đâu?"
"Mấy... mấy... mấy người là... là... tôm!" Phải cố lắm cổ mới phun ra được vài từ.
"Phải, cháu thừa nhận chuyện này cũng hơi lạ," tôi nói. "Nhưng có sao đâu. Một giấc mơ thôi mà."
"Giấc... giấc... giấc... mơ hả?"
"Đúng đó cô, giấc mơ thôi," Jake cố lấy giọng quả quyết.
Tôi nhìn sang Ax. "Anh biến thành người được chưa? Mình phải ra khỏi đây."
<Tôi biến tiếp được mà,> ảnh đáp rồi bắt tay vào việc luôn.
"Bọn cháu sắp đi," Jake nói. "Lát nữa cô sẽ tỉnh dậy, nhưng đừng kể ai nghe về giấc mơ này, cô hiểu cháu nói gì không?"
Người phụ nữ lắc đầu lia lịa.
"Thì cô nghĩ coi, nếu kể ra thì cô sẽ bị phiền phức với... với một số người. Với lại người ta sẽ nghĩ là cô bị điên."
Cô ta gật đâu, vẻ cực kỳ tin tưởng.
Ax đã biến thành người. Cả ba chúng tôi đều mặc những bộ đồ biến hình trông hơi lố bịch, nhưng đâu còn cách nào khác.
Chúng tôi bước ra cửa. Tôi liếc sang bên, thấy ba con tôm nữa vẫn đang nằm trong cái túi đá. Chắc cổ đang chuẩn bị bữa ăn cho sáu người.
"Thưa cô," tôi nói. "Cô làm ơn giúp cháu điều này được không? Cô mang hộ cháu mấy anh bạn kia ra bãi biển rồi thả họ đi, được không hả cô?"
CÒN TIẾP
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro