Animorphs #6 - Tù Nhân (3)
#6 THE CAPTURE
CHƯƠNG 17
<Tốt. Mi hiểu rồi phải không?> giọng nói cất lên nhạo báng trong đầu tôi.
<TRỜI ƠI! KHÔNG!>
<Jake, bồ có sao không vậy?> Cassie lo lắng hỏi. Trong khoảnh khắc, tôi nghĩ nhỏ đã nghe được tiếng hét của tôi. Nhưng không, nhỏ hỏi chỉ vì quan tâm vậy thôi.
Tobias đáp xuống một cành cây phía trên. <Jake có bị sao không vậy?>
<Mình không biết nữa. Cậu ấy còn sống, đang thở, nhưng hồn vía thì như lạc ở đâu đó. Chắc phải đưa cậu ấy đi bác sĩ quá hà.>
Tôi muốn hét lên với cả hai đứa nó rằng: "Bọn chúng đã kiểm soát mình rồi! Chúng đang ở trong đầu mình!" Nhưng tôi không cách chi cử động được cái miệng. Như thể có một tấm rào cản, như thể tôi hình thành được ý nghĩ, nhưng không thể ra lệnh cho đôi môi và cái lưỡi nói chuyện được, lệnh của tôi đã bị ngăn không thể đến đích.
<Tên người kia, có giỏi thì cứ đấu tranh đi. Thử chiến đấu với ta coi!> tên Yeerk hể hả nói <Rốt cuộc mi cũng chả làm được gì đâu. Ta đang ở trong đầu mi. Ta đang quấn quanh não mi như một tấm mền sống.>
<TRỜI ƠI! KHÔNG!>
<Ta đọc được cả ý nghĩ của mi. Ta kiểm soát cơ thể mi. Ta đi guốc trong ký ức của mi. Ta đọc được nó như đọc một cuốn sách.>
<Cút ra khỏi đầu ta! Trời ơi là trời!>
<Ồ, ta không định làm vậy đâu, Jake ạ. Tại sao ta lại phải từ giã một cơ thể thú vị như thế này? Thì ra mi là kẻ đã làm cho Visser Ba nổi khùng. Một thằng nhóc. Một chú lùn.>
<Chú lùn? Làm sao mi...>
<Ngạc nhiên quá hả? Ha ha ha. Ồ, sự trớ trêu thật là ngọt ngào. Không hiểu nổi sao, tên Jake khôn ngoan? Không thấy điều gì đang xảy ra thật à, tên hóa thú của ta?>
Cassie đã hoàn hình. Nhỏ quỳ xuống cạnh tôi và nhìn vào mắt tôi. "Jake tỉnh rồi nè. Mắt cậu ấy đã cử động. Jake! Jake à, có nghe mình nói không vậy?"
Đó là một cơn ác mộng. Chính xác là vậy. Một cơn ác mộng khác. Tôi phải tỉnh lại cho nhanh. Tôi phải tỉnh lại rồi cười, cười ngất...
<Ta là Temrash 114,> tên Yeerk hãnh diện nói. <Cựu Temrash 252 của vũng Sulp Niar. Ta đã được thăng chức. Chắc chắn là mi phải vui mừng cho ta.>
<Đồ sên rác rưởi! Xéo khỏi đầu ta ngay!>
<Mi có biết mới đây ta mượn cái xác nào không? Biết đó là ai không?> tên Yeerk châm chọc.
<Câm miệng đi! Đừng nói với ta nữa! Cút xéo đi!> Đó không phải là sự thật. Đó không thể là sự thật.>
<Dĩ nhiên ta đã từng là Tom, anh của mi. Ta chính là tên Yeerk đã kiểm soát anh của mi.>
Tiết lộ đó làm cắt ngang cơn bấn loạn đang dâng nhanh trong tôi. <Cái gì?>
<A, ta biết mi quan tâm điều đó mà. Phải, Tom chính là một cái xác mà ta đã kiểm soát.>
<Nhưng... rồi anh ấy...>
<Được trả tự do ấy à? Ha ha ha.> Tên Yeerk cười vang trong đầu tôi. <Mi còn ngu ngốc hơn cả anh mi nữa đó. Không đời nào, cơ thể của anh mi đã được trao cho một gã Yeerk khác. Một gã có cấp bậc thấp hơn. Giờ đây ta đã trở nên quá quan trọng, đâu thể sống uổng phí hoài trong cơ thể của Tom. Ta đang bắt tay vào một kế hoạch mới rất quan trọng. Một cái xác mượn rất đặc biệt.>
<Ông thống đốc chứ gì?>
<Jake,> Tobias thử giao tiếp với tôi bằng ý nghĩ. <Nếu bồ nghe được mình nói thì ngọ nguậy cái tay giùm coi.>
<Khá lắm. Ngươi cũng không đến nỗi quá ngu si đó chứ.> Tên Yeerk nói. <Phải. Ta đang chuẩn bị tiếp nhận một vị trí quan trọng nhất trên đất nước này... Visser Ba quyết tóm bằng được mi và bạn bè mi. Ông ấy sẽ rất ngạc nhiên khi biết bọn mi là người.>
<Ta sẽ không bao giờ khai ra.>
<Khai mấy tên kia ấy à? Mi muốn nói là Cassie, Marco, Rachel chứ gì? Cả tên Tobias đang đậu trên cây phía trên kia nữa chứ. Và tất nhiên cả tên Andalite còn lại, Aximili Esgarrouth Isthill, đúng không?>
"Phải đưa Jake đến bác sĩ thôi," Cassie bảo Tobias.
Ngay lúc đó, Marco tiến tới. Nó đã hoàn toàn trở lại dạng người trong bộ đồ biến hình và đang rón rén đi trên đôi chân trần.
"Bác sĩ hả? Nó cần khám bác sĩ thiệt sao? Nó bị sao vậy?"
"Mình chẳng sao cả," Tôi thốt lên thật bất ngờ. "Mình khoẻ rồi mà."
Chỉ có điều là tôi không định nói như thế.
Miệng tôi phát ra những từ này, nhưng tôi không định nói như vậy.
Tên Yeerk đã mượn cái miệng tôi để nói.
"Không được đâu," Cassie phản đối.
"Bọn mình sẽ đưa bồ đến bác sĩ. Cả năm phút rồi bồ không trả lời bọn mình tiếng nào. Biết đâu bồ bị chấn thương."
Cơ thể của tôi ngồi dậy. "Xin lỗi đã làm bồ lo sợ. Cassie à. Nhưng mình khỏe rồi mà. Với lại mấy bồ định đưa mình đi đâu? Trở lại cái bệnh viện đó hả? Thế nếu một bác sĩ nào đó đem mình đi thử máu và phát hiện ra rằng mình là một kẻ hóa thú thì sao?"
"Phát hiện cái gì?" giọng Marco đầy nghi hoặc.
"Mình biết đâu đấy? Một chút ADN cá còn sót lại chẳng hạn. Coi kìa, mình khỏe rồi mà, đồng ý không?"
<Mình trở lên đây.> Tobias nói. <Để coi có ai bám theo bọn mình không, với lại coi thử Rachel với Ax đã an toàn chưa.> Nó vỗ cánh và bay đi, lướt qua các ngọn cây.
"Khi nào biết chắc Rachel và Ax không việc gì, bọn mình phải rã đám ngay, đi tách nhau ra," cái miệng của tôi nói.
Tên Yeerk đang tính toán nước đi kế tiếp của hắn. Tôi không "nghe" được ý nghĩ của hắn. Nhưng tôi có thể cảm thấy hắn đang sử dụng bộ não của tôi. Hắn đang đào xới ký ức của tôi, cố học hỏi thật nhanh về mấy đứa kia.
Hắn đang lợi dụng bộ não của tôi. Lợi dụng chính tôi.
Tôi phải làm gì đó thật nhanh. Phải làm gì đó để cảnh báo Cassie và Marco. Hai đứa nó là những người bạn thân thiết nhất của tôi trên thế giới này. Chắc chắn hai đứa nó sẽ đoán được điều gì đang xảy ra.
Chắc chắn bọn nó sẽ nhận ra rằng tôi không còn là chính tôi nữa.
Bọn nó có làm được không nhỉ?
"Theo mình, giờ thì bọn Yeerk chẳng thể làm được gì nhiều." Marco nói với Cassie.
"Bọn mình đang ở sâu trong rừng quốc gia. Chúng phải mất một hồi mới tổ chức được việc lùng kiếm. Chúng sẽ phải cần trực thăng và thật nhiều tên Mượn Xác Người. Mà chúng thậm chí cũng chả biết phải tìm gì nữa là." Nó cười lớn. "Dù gì thì chúng vẫn cứ tưởng bọn mình là người Andalite cơ đấy."
"Ờ, nhưng như vậy thì Ax càng phải rất cẩn thận." Cái miệng của tôi nói. "Phải giấu ảnh đi mới được. Bọn mình đã luộc khá nhiều tên Yeerk trong cái vùng xoáy đó. Chúng sẽ sùng lắm đấy."
Thật không thể tin nổi. Tên Yeerk đang sử dụng giọng nói của tôi, cách nói của tôi.
Hắn đang nói những lời mà chính tôi cũng sẽ nói.
Marco và Cassie sẽ chẳng đời nào đoán ra dược. Theo những gì bọn nó nghe và thấy thì tên Yeerk trong não tôi chính là tôi.
<Đúng thế, thằng người bé nhỏ kia,> tên Yeerk diễu cợt trong đầu tôi. <Cơ thể của mi giờ đây là nhà của ta. Của ta! Cả thể xác lẫn tinh thần mi đều do ta kiểm soát. Quên việc kháng cự đi. Chẳng ích lợi gì đâu. Không một cái xác mượn nào thắng nổi dân Yeerk. Đừng có mơ.>
Một làn sóng khiếp nhược tăm tối ập xuống tôi. Hắn đang nói sự thật. Tôi biết vậy. Xưa nay, không một xác mượn nào thắng nổi bọn Yeerk.
Kháng cự là vô ích.
Hoàn toàn vô ích.
Tôi sẽ không bao giờ được tự do. Hệt như anh Tom. Nếu tên Yeerk này thăng chức chúng sẽ trao tôi cho một tên khác.
Tôi là một nô lệ.
Mãi mãi.
Có tiếng động sau lưng tôi. Tiếng bước chân trên tấm thảm quả và lá thông. Cùng lúc, Tobias từ trên cao bay sà xuống và đậu lên một cành cây gần đó.
Tôi quay phắt lại. Rachel.
"Ồ, cô em." tôi nói, "vậy là em cũng thoát rồi."
Và rồi, có ai đó chạm lên vai tôi.
Tôi nhảy nhồm lên. Tôi đâu nghe tiếng ai khác đi tới.
Ax! Ngay ở phía sau tôi. Khuôn mặt Andalite của ảnh dí sát vào khuôn mặt tôi.
Những con mắt lớn của ảnh đang chằm chặp nhìn tôi.
Trong một khoảnh khắc, sự thù hận tự nó lộ ra. Sự thù hằn đã vượt qua hàng bao năm ánh sáng trong vũ trụ để đến trình diện trên hành tinh Trái Đất.
<Thằng Andalite!> Tên Yeerk rít lên trong im lặng. Và chỉ một lời này thôi, tôi cũng đủ nghe thấy cùng một nỗi căm hận và khinh bỉ như khi nghe anh Ax thốt lên từ Yeerk.
Có điều là tôi nghe được nó, chứ tên Yeerk thì không nói gì cả.
Nhưng thật bất ngờ, không hề chuẩn bị, không hề cố ý, hắn đã vặn bờ môi tôi thành một biểu hiện có tính bản năng của sự ghê tởm.
Đó chỉ là một biểu hiện nhỏ. Nó chỉ diễn ra trong một giây. Ngay sau đó, tên Yeerk đã sử dụng miệng của tôi để nói.
"Ax, hồi này anh cừ lắm..."
Bằng một động tác nhanh đến mức tôi không kịp thấy, Ax lia cái đuôi của anh lên phía trước. Trong nháy mắt chiếc cựa sắc lẻm của ảnh đã kề sát cuống họng tôi, chỉ cách có nửa ly.
<Tên Yeerk!> Ax rít lên.
CHƯƠNG 18
"Ax! Anh làm gì vậy?" Cassie hốt hoảng hỏi.
"Anh khùng hả?" Marco hét lên.
"Có chuyện gì vậy. Ax?" giọng nói của tôi cất lên hỏi người Andalite.
Nhưng Ax không trả lời. Và ảnh cũng không rút lại cái đuôi chết chóc ấy khỏi cuống họng tôi. <Hoàng tử Jake đã bị mượn xác. Trong đầu bạn ấy một tên Yeerk.>
"Cái gì?" Rachel vặc lại. "Xê ra đi. Ax. Anh điên thiệt rồi."
<Đầu của bạn ấy đã chúi vào vũng Yeerk đủ lâu để một tên Yeerk chui vào,> Ax nói.
<Vụ mới rồi... các bạn đều đã thấy thái độ của "hắn" khi hắn bất ngờ trông thấy tôi. Tôi không phải là người. Tôi không biết tất cả mọi biểu lộ của người. Vậy nói cho tôi biết đi. Cái biểu hiện hồi này nghĩa là sao?>
"Điên hết biết." Tên Yeerk cố rặn ra một nụ cười chế nhạo. "Marco... Cassie... làm ơn cái coi, nói giùm với anh chàng hâm này rằng mình không việc gì..."
Nhưng tôi đã bắt gặp một tia nghi hoặc loáng qua ánh mắt của Marco. "Phải, mình biết chắc là bồ không sao mà Jake. Nhưng Cassie này, ban nãy bồ nói Jake bị lạc hồn đúng không? Hình như nó không trả lời được trong vài phút mặc dù nó đang tỉnh, phải vậy không?"
Cassie gật đầu. Cả nhỏ cũng bắt đầu nghi hoặc. "Ờ, Jake có vẻ bình thường, nhưng không thấy trả lời gì hết." Nhỏ nhún vai. "Xin lỗi nhe, Jake, nhưng đúng là bồ đã rất kỳ quặc."
<Bọn Yeerk phải mất một thời gian mới kiểm soát được hoàn toàn xác mượn. Ax nói. <Trong thời gian này, xác mượn rất thụ động. Nó thậm chí giống như đang mê sảng.>
Tôi thề là tôi muốn ôm hôn anh chàng Andalite đó ngay lúc này. Tôi muốn hét lên: "Đúng vậy đó! Đúng vậy đó!"
"Làm sao mấy bồ lại tin chuyện đó được nhỉ." Cái miệng của tôi nói. "Ý mình là, thôi được, cẩn thận vẫn là tốt. Nhưng mình đây mà, Jake đây..."
"Nếu anh đúng là Jake thì anh phải thông cảm, cho bọn em một lúc để nghĩ thấu đáo chuyện này chớ," Rachel nói, "Ax nè, làm cách nào để biết chuyện này đúng hay không đây?"
Tobias đáp thay cho Ax. <Nếu là tên Yeerk thì hắn phải trở lại vũng Yeerk để hấp thụ tia Kandrona sau mỗi ba ngày. Bọn mình giữ Jake trong ba ngày thì biết ngay chứ gì.>
Giờ thì tôi đã cảm thấy một chút xíu sợ hãi từ tên Yeerk. Hắn đang ước lượng các rủi ro, tính toán phải làm gì. Nhưng với chiếc cựa đuôi của Ax dí sát cuống họng.
Tên Yeerk vẫn giữ cơ thể tôi không nhúc nhích.
"Mình giữ Jake ba ngày thế nào được." Cassie lập luận. "Gia đình bạn ấy sẽ phát hoảng lên ngay. Họ sẽ báo công an. Lão Chapman sẽ nhận ra là Jake không đi học lại cũng không có ở nhà. Lão sẽ ghép hai sự kiện lại với nhau..."
"Coi kìa. Mình đây mà, Jake đây. Mình đâu phải là một tên Yeerk."
Marco lắc đầu. "Nếu nó là, nếu có một tên Yeerk trong đầu Jake thì nó biết hết mọi bí mật của tụi mình còn gì. Nó mà liên lạc được với tên Yeerk nào khác thì bọn mình tiêu đời. Mình không thể cầu may được. Có thể Ax nói đúng mà cũng có thể không. Nhưng tụi mình không được lầm."
<Tui đồng ý.> Tobias nói. <Nếu nó vẫn là Jake, thì chắc nó phải thông cảm. Còn nếu nó là tên Mượn xác thì, tốt thôi, mình sẽ phát hiện ra điều đó, phải vậy không?>
"Rachel, bồ nghĩ sao?" Marco hỏi.
Rachel nhìn vào mắt tôi. "Xin lỗi nha, anh Jake. Nhưng em phải tính nước an toàn. Anh hiểu điều đó mà."
"Coi kìa." tôi cố cãi. "Cassie nói đúng. Ba mẹ mình sẽ phát điên lên, sẽ báo công an, sẽ rao lên TV xem có ai thấy mình không... Mình muốn nói là không phải cạnh khóe gì bồ đâu Tobias, nhưng ba mẹ mình rất lo cho mình chứ hổng có bàng quan như ông cậu bà dì của bồ đâu." Tôi quay sang Cassie. "Cassie, làm ơn đi. Giải thích cho bọn nó hiểu giùm mình coi."
Làm ơn đi. Cassie, tôi nghĩ. Làm ơn đi mà, cứng rắn một lần thử coi. Đừng lụy gì mình. Đừng quá tốt như vầy chứ, chỉ một lần này thôi.
"Có một cách." Cassie ngập ngừng nói.
"Để biết Jake có phải là tên Mượn xác hay không ấy à?" Rachel vặn hỏi.
"Không." Cassie đáp. Giọng nhỏ đã mạnh dạn hơn. "Để gia đình Jake và nhà trường không biết bạn ấy vắng mặt. Ax có thể đóng vai Jake.
Cassie tuyệt vời. Nhỏ đã tìm ra giải pháp duy nhất khả thi. Tôi ước sao nói được với nhỏ ngay lúc này rằng nhỏ thật thông minh, thật tuyệt vời không thể tưởng được.
Tên Yeerk trong đầu tôi chẳng vui vẻ chút nào.
<Có chuyện gì vậy hả, Temrash 114 của vũng Sulp Niar?> tôi mỉa mai hỏi. <Hết vênh váo rồi sao?>
Ax chìa hai bàn tay thanh mảnh về phía khuôn mặt tôi. Mấy ngón tay anh bóp vào trán tôi.
<Tôi thâu nạp ADN của bạn đây, hoàng tử Jake ạ,> ảnh nói.
Tên Yeerk không thể chịu đựng được nữa. Sự tiếp xúc của một người Andalite làm cho hắn nổi khùng đến mức mất cả sự kiểm soát cơ thể.
"Bỏ tay ra khỏi ta, đồ Andalite rác rưởi!" hắn hét toáng lên bằng một biến dạng của giọng tôi.
Nhưng chiếc đuôi của Ax vẫn ở cách yết hầu tôi có vài phân. Và tên Yeerk biết rất rõ chiếc đuôi đó nhanh chết người như thế nào. Hắn không cục cựa.
Mấy đứa kia trợn mắt nhìn.
"Tốt lắm," Rachel nói. "Ít ra thì bây giờ mình đã biết chắc."
"Không phải đâu, em nói trật rồi," giọng tôi khẩn khoản. "Tại Ax làm anh nổi khùng lên thôi mà. Nè sáng nay căng thẳng quá, đúng vậy không? Phải cho anh xả hơi chút chớ!"
<Đồ Andalite rác rưởi!> Tobias lặp lại lời của tên Yeerk. <Jake mà nói vậy sao? Không thể tin nổi! Tại bị căng thẳng quá ấy à? Hổng dám dâu. Làm gì có chuyện đó trên đời này.>
"Jake." Cassie nhìn thẳng vào mắt tôi nói. "Mình biết bồ hãy còn ở đó. Mình biết là bồ đang sợ. Nhưng bọn mình sẽ tống khứ cái vật đó ra khỏi đầu bồ, Jake à. Tin mình đi."
CHƯƠNG 19
"Thôi được," Marco nói. "Ta kiếm chỗ nào nhốt nó di."
"Nhà ai cũng không được," Cassie phân vân. "Dưỡng đường nhà mình cũng không được nốt. Ba mình cứ vô ra đó hoài à."
<Mình biết một chỗ.> Tobias tuyên bố. <Nó không xa đây lắm. Một căn chòi ở tuốt trong rừng.>
"Ta sẽ trói Jake lại," Rachel nói. "Nhưng lúc nào cũng phải có ít nhất một người trực ở đó để nó không trốn thoát."
<Tôi không giúp được gì nhiều đâu> Ax nói <Tôi phải đóng vai Jake rồi mà.>
"Biết rồi," Marco nói. "Cassie, Rachel và tôi sẽ luân phiên nhau canh gác cùng với Tobias. Tobias có thể canh suốt ngày trừ lúc cậu ấy đi săn."
"Đồng ý, mình tới đó luôn đi." Rachel sốt sắng. "Nào, Jake. Đứng dậy đi chớ. Ta rời khỏi chỗ này thôi."
Cassie bước tới chìa tay ra cho tôi. Nhỏ kéo tôi đứng dậy.
Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ vì tôi cảm thấy cái chạm tay của Cassie. Thế mà tôi vẫn chẳng có sinh lực đâu để xiết lấy tay nhỏ hoặc biểu lộ một tình cảm nào với nhỏ.
Tên Yeerk làm việc đó thay tôi. Hắn cố tình giữ tay nhỏ thêm vài giây.
<Nó quan tâm đến mi đấy.> Hắn nói. <Nó chính là mắt xích yếu nhất. Rachel thì cứng rắn. Cả con diều hâu và tên Andalite cũng thế. Còn Marco thì... nó nghĩ ngợi nhiều quá. Và nó có một lý lịch thú vị đấy. Thằng này cũng dễ dụ thôi."
Tôi cảm thấy muốn bệnh. Tên Yeerk đang thoải mái mổ xẻ bộ não của tôi lên đọc từ đó bất cứ thứ gì hắn muốn. Tôi chẳng giữ được một bí mật nào với hắn. Chẳng hề. Hắn đều biết tỏng mọi thứ mà tôi biết về bạn bè của tôi. Nếu hắn mà trốn thoát được thì...
Chân tôi bắt đầu bước đi. Tobias dẫn đường, khi ẩn khi hiện giữa các tán cây phía trên.
Rachel đi ngay trước tôi. Phía sau tôi là Marco và Ax. Cassie thì đi sát cạnh tôi.
"Theo như mình biết, Jake à, cậu vẫn nghe và hiểu được mình," Cassie thổ lộ.
"Mình biết cậu không thể trả lời được. Mà nếu cậu có trả lời thì, nói sao đi nữa đó cũng không phải là cậu..."
"Nhưng... là mình đây mà," tên Yeerk nói. "Thế bồ nghĩ mình là ai vào đây?"
"Là một tên Yeerk," Cassie nhẹ nhàng nói.
"Chỉ vì mình quát lên với Ax mà bồ nghĩ mình là một tên Mượn xác à? Bộ trước đây mình chưa bao giờ mất bình tĩnh hay sao? Nào, Cassie. Bữa nay là một ngày tồi tệ quá mà. Với cả đám tụi mình, và đặc biệt là với mình."
<Không phải là ngày tồi tệ lắm đâu,> Ax xen vào từ phía sau. <Có bao nhiêu tên Yeerk trong cái vũng ấy nhỉ? Bao nhiêu tên sống sót với nhiệt độ cỡ đó? Chỉ có mi thôi, và đó là nhờ mi chui vào hoàng tử Jake. Có bao nhiêu chiến hữu của mi bị diệt bữa nay, nói nghe coi?>
Tôi cảm thấy tên Yeerk sôi lên vì giận dữ. Thật bất ngờ và kỳ lạ khi cảm nhận được bấy nhiêu xúc cảm. Đó là thứ mà hắn không thế dấu diếm tôi. Tôi đã cảm nhận được những xúc cảm của hắn, mặc dù tôi không thể đột nhập vào suy nghĩ của hắn.
"Anh Ax à," tên Yeerk nói, "Tôi không bao giờ vui sướng khi bất cứ sinh vật nào bị hủy diệt. Nhưng đối với những tên Yeerk đó tôi không thấy thương hại chút nào hết. Chúng muốn biến chúng ta thành nô lệ. Và bọn mình đã làm những gì phải làm."
Thật là hoàn hảo. Đó chính xác vì là những gì mà bản thân tôi cũng sẽ nói. Vì đó chính xác là những gì tôi cảm nhận.
Từ khóe mắt, tôi nhận thấy Cassie nhìn tôi với vẻ bối rối.
<Mi thấy chưa? Nó đã bắt đầu suy suyển rồi đó,> Tên Yeerk nói với tôi. <Nó đã chán ngấy cái thói khát máu của tên Andalite. Nó thích những gì ta nói hơn.>
Hắn có lý không nhỉ? Liệu các bạn tôi có giữ vững được lập trường hay không? Làm sao bọn nó không chao đảo cho được khi mà từng lời lẽ tôi phát ra đều hệt như của chính tôi?
Bọn tôi đi xuyên cánh rừng trong một khoảng thời gian dài như bất tận. Không ai đi nhanh được vì cả đám đều chân trần.
Tobias biết rõ cánh rừng này nên dẫn bọn tôi đi bọc qua những bụi gai và những đoạn sỏi đá. Dù vậy, chân tôi vẫn ê ẩm sau một giờ bước trên những cành và quả thông.
Nhưng cơn đau như ở xa tít xa. Tôi cảm thấy nó ở tít tắp tận đâu đó. Giống như tôi bị cùm, bị xích chặt vào tường. Tôi không thể cử động cánh tay, hay thậm chí cả ngón tay. Tôi không thể nhấp nháy đôi mắt của chính tôi. Tôi không thể quyết định hướng tia nhìn về đâu, hay tập trung vào những âm thanh nào.
Sự kiểm soát của tên Yeerk là tuyệt đối.
<Gần tới nơi rồi đó,> Tobias nói. <Để tui bay lên kiểm tra khu vực này coi có ai không cho chắc cú.>
<Đi bộ cực khổ vậy làm chi không biết. Đúng là phí sức,> tên Yeerk bình luận. <Bọn chúng đâu thể giữ nổi ta. Ba giờ còn không nổi nữa là, nói gì đến ba ngày.>
"Cậu nghe Tobias nói rồi chứ, Jake?" Cassie cất liếng hỏi. "Gần tới nơi rồi đó. Tốt quá. Chân mình đau muốn chết đây nè. Chắc mình phải tập đi chân đất quá hà, như hồi còn bé ấy. Phải để chúng chai đi phòng những lúc như bây giờ. Lúc về sẽ dễ hơn nhiều. Mình chỉ việc biến thành ó biển bay về nhà là xong."
"Cassie, nghe mình nè," tên Yeerk nói. "Ax không cách chi giả làm mình được đâu. Ba mẹ mình sẽ biết ngay thôi. Hay còn tệ hơn thế. Tom sẽ nhận ra liền. Rồi cả bọn mình thế là tiêu. Bồ không hiểu đó đó sao?"
"Câm miệng ngay, tên Yeerk kia." Rachel sửng cồ. "Ta biết rất rõ anh Jake. Marco biết Jake từ khi còn bé tí. Cassie cũng biết Jake từ nhiều năm nay rồi. Ba đứa bọn ta thừa sức dạy Ax nhập vai Jake."
"Không xong đâu," tên Yeerk nói.
Rachel dừng phắt lại, quay mặt về phía tôi. Nhỏ nở một nụ cười ngạo nghễ, nhưng hình như lại nhìn xuyên qua tôi, qua bờ vai của tôi. "Không xong hả? Mi nghĩ vậy sao, tên Yeerk?"
Tên Yeerk cũng dừng lại. "Rachel, em đâu cần phải chứng tỏ với anh là em cứng cỏi cỡ nào. Anh biết em đâu ngu dại gì tin chuyện đó. Em cũng biết chả kém gì anh là việc đó không xong đâu mà."
"Tôi không đồng ý," một giọng nói cất lên phía sau tôi. "Loài người tin vào những gì họ thấy."
Tên Yeerk ngoái cái đầu của tôi lại.
Ở đó, cách tôi chừng một thước là... chính tôi.
Hoàn toàn và tuyệt đối là tôi.
CHƯƠNG 20
Đó là một bản sao hoàn hảo của tôi. Y hệt như ở trong tấm gương.
"Ta đã biến hình nãy giờ," Ax nói. "Ta đã quan sát cái cách mi đi đứng, cử động để sao chép mi giống hơn. Giô. Ống. Giống."
Tên Yeerk nhăn nhở cười. "Anh có thể giống tôi, nhưng như thế không đủ đâu. Tôi cá là chỉ trong một giờ anh Tom sẽ phát hiện ra ngay."
Marco nhìn Rachel, nhướn mày. Rachel thì nhìn Cassie, còn nhỏ này thì gục gặc cái đầu.
"Thấy chưa, tên Yeerk, mi đóng kịch mà sao ngu quá chừng," Marco nói. "Nếu mi quả thực là Jake, mi có thể buồn vì bọn ta ngờ oan cho mi. Nhưng khi đó mi sẽ phải hiểu rằng biết khôn thì lo mà giúp Ax nhập vai cho tốt. Nếu mi thực sự là Jake, thì mi đã phải cầu mong Ax xoay xở cho tốt."
Rachel bĩu môi khinh bỉ. "Mi vừa bị bể mánh rồi đó..."
Tên Yeerk nín thinh. Tôi đoán rằng hắn biết hắn vừa phạm sai lầm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy ở hắn một sự tự tin tuyệt đối. Giống như một tay cờ bạc biết rõ mình đang nắm giữ con chủ bài.
Bọn tôi đi đến căn chòi. Đó là một căn nhà ọp ẹp, sắp muốn sập, có sàn bằng gỗ, tường bằng cây ghép và mái chỉ che chắn có phân nửa.
Có một tổ chim gì đó trên xà trần. Bụi cây mọc lan cả vào trong qua các rãnh trên tường. Rải rác khắp nơi là những lon bia và xôđa cũ...
Tobias đã chọn đúng chỗ. Bọn tôi chắc sẽ chẳng bị ai quấy rầy trong ba ngày tới.
Tobias, với cặp mắt tinh hết biết, đã tìm được một mét dây thừng tại một khu lửa trại cũ. Nó dùng móng tha sợi dây về để Marco và Rachel đem trói quặt hai tay tôi ra sau lưng.
"Xin lỗi nhé, Jake," Marco nói. "Nhưng hổng có cách nào khác đâu. Nếu bồ còn ở đó thì chắc bồ cũng hiểu mà."
"Cứ vài giờ, bọn mình sẽ nới dây một lần để cho máu lưu thông," Rachel nói. "Mình sẽ ở đây trong ca trực đầu tiên. Cassie và Marco sẽ trở về với Ax để chuẩn bị cho ảnh nhập vai Jake." Nhỏ mỉm cười, "Ax đã bắt đầu xổ cái bộ dạng nghiêm nghị, đầy trách nhiệm rồi đó. Chỉ cần đợt cho ảnh đôi chút óc hài hước và ngăn không cho ảnh chơi đùa với âm thanh nữa là xong."
Nói nghe tuyệt lắm. Nhưng tôi vẫn thấy lo lo vì cho có hai đứa bọn nó ở lại canh chừng tôi.
Dĩ nhiên, một trong hai đứa nó là Tobias. Tôi có chạy lẹ cách mấy cũng không thể trốn được nó. Và Rachel có thể biến thành sói để quật nhào tôi xuống.
Nhưng tôi vẫn thấy khó chịu vì tên Yeerk trong đầu tôi vẫn tiếp tục vênh váo.
<Chỉ trong vài giờ nữa, ta sẽ quay trở về với đồng loại của ta. Ta sẽ nói riêng với Visser Ba về tất cả những gì ta đã biết. Đó sẽ là sự kết liễu của cái băng thảm hại bọn mi. Sự kết liễu, hiểu chưa? Visser Ba sẽ lại thăng chức cho ta lần nữa. Đó sẽ là chuỗi thăng tiến lẹ làng chưa từng thấy. Ta hiện đã ở hàng một trăm, và ta sẽ lên đến hàng chín chục. Ta sẽ là một Visser dự bị. Trong vài năm nữa theo lịch của các ngươi, biết đâu được, ta sẽ trở thành Visser!>
Nhưng đó không phải chỉ là những lời khoác lác. Cả tôi cũng thấy được những hình ảnh đó. Những hình ảnh mà bộ não của hắn đang dựng lên. Chúng chỉ mờ nhạt thôi, nhưng tôi vẫn thấy...
Visser Ba gật gù cái đầu của hắn trong khi tên Yeerk, vẫn ở bên trong cơ thể tôi, chỉ điểm các bạn bè của tôi. Cả đám bọn nó đều bị trói, bị tọng giẻ vào miệng, nằm lăn lóc trên sàn chiếc Lưỡi Rìu của Visser Ba...
Tại sao tôi lại thấy được những hình ảnh đó nhỉ? Tên Yeerk có thể che dấu các ý nghĩ của hắn kia mà? Phải chăng hắn quá phấn khích với những tưởng tượng này đến mức quên cả việc dấu diếm tôi? Hay là hắn cố tình phô trương những hình ảnh đó ra cho tôi thấy?
<Mi có nhiều tưởng tượng kiểu đó không vậy?> Tôi cố gắng lấy giọng thật độc địa để hỏi hắn.
<Mi muốn cười nhạo những tưởng tượng của ta chứ gì? Có cần ta khơi ra vài tưởng tượng của mi không vậy? Để ta coi thử xem điều gì núp kín trong bộ não người của mi.>
Và rồi, tôi kinh hoàng nhận ra, mình không còn ở trong căn chòi nữa. Nơi đó là một phòng tập thể dục rộng lớn và sáng sủa. Nhưng đó cũng không hẳn là phòng thể dục. Một cung thể thao thì đúng hơn. Phải rồi. Và với hàng ngàn, hàng ngàn cổ động viên nữa chớ...
Tôi muốn độn thổ. Tôi biết điều tưởng tượng này. Tôi nghĩ nó hơi ngô ngố. Nhưng tôi không tài nào thoát ra được. Tên Yeerk có khả năng xem các tưởng tượng của tôi cũng dễ dàng như nhét một cuốn băng vô đầu máy video.
Trong tưởng tượng của tôi, khán giả đang hoan hô vang dội. Và tôi đang đứng đó. Trong bộ đồng phục của dân chuyên nghiệp. Tôi trông già dặn hơn. Nhưng tôi vẫn rất giống chính mình.
Đồng hồ trên sân cho thấy chỉ còn có năm giây. Bốn giây. Ba giây. Tôi bật lên từ giữa sân, bắn một phát lọt lưới, gom luôn một lúc ba điểm.
Ồồồồ!
Sân vận động như phát rồ! Tiếng hoan hô. Tiếng huýt gió. Người ta hô vang tên tôi.
Và Cassie kia rồi, trên khán đài, đang mỉm cười với tôi. Nhỏ đang ngồi cạnh ba mẹ tôi.
Có cả anh Tom nữa.
Ảnh bước ra sân, quàng tay ôm lấy tôi, vỗ về vào lưng tôi.
"Chơi cừ lắm," ảnh nói. "Chú luôn luôn tuyệt vời."
Sự tưởng tượng kết thúc. Những hình ảnh biến mất.
Tôi chợt thấy mình thật nhỏ bé. Thật vô nghĩa. Thật yếu ớt.
<A,> tên Yeerk cười vang. <Bị sốc khi thấy ta phát được các suy nghĩ của mi cho mi xem chứ gì? Với ta, bộ não người của mi chẳng khác gì mấy cái máy tính nguyên thủy của loài người bọn mi. Ta có thể mở bất cứ tệp nào ta muốn. Ta có thể xài bất cứ phần mềm nào. Ta sử dụng mi. Ta sở hữu mi. Ta thống trị mi. Mi chả là cái mốc khô gì cả. Chỉ là một tiếng vọng thôi. Chỉ là một hồn ma ám ảnh cái cỗ máy của chính bộ não mi thôi!>
<Thật sao?> tôi gượng gạo chống chế, <Còn mi chỉ là một tên ngáo bị chói chặt trong căn chòi giữa rừng. Trong ba ngày nữa, mi sẽ chết ngắc.>
<Làm gì mà ta ở đây đến ba ngày,> hắn nói.
<Mi sẽ ở đây, cách xa cái vũng Yeerk hôi thối của mi. Chẳng có tia Kandrona nào cho mi đâu. Và mi sẽ phải co rúm lại giãy chết và chui ra khỏi đầu ta.> Đến đây, tôi vẫn giữ được bình tĩnh. Nhưng rồi tôi đã mất tự chủ. <Mi sẽ chết! Mi sẽ chết như những tên Yeerk khác! Mi tưởng mi thắng nổi ta sao? Mi sẽ thua! Thua liểng xiểng! Mi không thể kiểm soát được ta! Không đời nào! Không bao giờ!>
<Ủa?> giọng tên Yeerk nghe ngọt ngào nhưng đầy đe dọa. <Sao giống anh của mi nói quá vậy ta? Nhưng chỉ lúc đầu thôi. Muốn ta chỉ cho xem không? Muốn ta cho xem ký ức của thằng Tom không? Rồi mi sẽ co rúm lại. Ta biết mi sẽ co rúm lại. Ta biết mi sẽ khiếp hãi. Phải đó, ta sẽ cho mi xem. Đây, hãy thưởng thức cảnh tương lai của mi.>
Giống như một bộ não thứ ba vừa nhập vào tôi. Nó rất thực. Hoàn toàn thực. Chẳng giống một cảnh tượng hay một cuốn phim chút nào. Tôi cảm nhận nó. Tôi cảm nhận nó hệt như tôi đang ở ngay đó.
Bộ não của anh tôi. Các suy nghĩ của ảnh. Các ký ức của ảnh, cũng rõ rệt như khi tôi xem các ký ức của chính tôi. Tom...một mẩu nào đó của Tom mà tên Yeerk vẫn còn mang theo hắn...
Nó chỉ mới diễn ra cách đây có vài ngày.
Tom đang ngồi ăn sáng đối diện với tôi. Tôi thấy chính mình qua mắt ảnh. Tôi có vẻ xa cách. Sao lãng. Bận suy nghĩ gì đó.
"Ê, chú lùn, tính làm gì đó?" Tom hỏi tôi.
"Chả làm gì đặc biệt cả. Còn anh thì sao?"
"Ồ, anh sắp đi họp..."
"Họp nhóm Chim Sẻ hả?" tôi hỏi lại ảnh.
"Đúng vậy. Bọn anh sẽ dọn dẹp công viên. Cũng phải đóng góp chút công sức cho cộng đồng chứ. Sau đó cả nhóm bọn anh sẽ xơi thịt nướng. Nè, chú lùn cũng tham gia cho vui đi. Như vậy anh em mình sẽ có nhiều dịp đi chung với nhau hơn".
Nó đúng y như những gì tôi nhớ lại. Có điều là giờ đây tôi cảm nhận được những xúc cảm của Tom, chứ không phải của tôi.
Những xúc cảm của anh Tom thật. Anh Tom, vốn đang bị đè bẹp dưới sự kiểm soát của tên Yeerk.
Ảnh đang khóc. Đang nấc lên, tuyệt vọng và câm lặng.
<Đừng động đến Jake,> Tom hét lên. <Hãy tha cho Jake đi. Hãy buông tha em trai tôi. Tôi sẽ... ông biết đó, tôi sẽ không quấy rầy ông nữa. Tôi thề đó. Chỉ cần ông buông tha cho Jake...>
Tên Yeerk đợi đến khi toàn bộ ấn tượng từ việc tiếp xúc trực tiếp với bộ não của Tom thấm sâu vào bộ não của chính tôi. Tom đã bị đánh bại. Tuyệt vọng. Ảnh chỉ còn khắc khoải với hy vọng được sớm chết.
Ảnh đã từ bỏ mọi hy vọng đào thoát. Ảnh đã đầu hàng.
<Sự thể luôn luôn là như vậy đó,> tên Yeerk nói. <Thoạt đầu các xác mượn luôn kháng cự, hoặc ít ra là toan kháng cự. Nhưng từng giờ từng ngày một, chúng nhận ra rằng chúng không còn điều khiển cơ thể của chính chúng được nữa. Xác mượn nhận ra rằng, chẳng ai biết điều gì đang xảy ra với chúng. Chẳng ai biết chúng đã bị đánh bại trong chính cái đầu của chúng. Và theo thời gian, hy vọng cũng tắt ngủm. Xác mượn chỉ còn là một sinh vật hèn đớn, mờ nhạt. Giống như anh của mi đó.>
Tên Yeerk đang nói lên sự thật. Chính vì thế mà những lời của hắn trở nên thật khủng khiếp. Đó là sự thật. Tôi có thể cảm thấy nỗi tuyệt vọng hoàn toàn và cùng cực của anh Tom.
Tôi có thể cảm thấy Tom cam chịu thật bại.
Tôi hiểu giờ đây ảnh chỉ còn mong được chết.
Tôi cũng hiểu rằng tôi chẳng mạnh mẽ gì hơn Tom.
Tuy vậy, một hy vọng vẫn còn lóe lên trong tôi. <Ba ngày,> tôi nói với tên Yeerk. <Trong ba ngày nữa mi sẽ chết.>
<Cứ chống mắt mà coi đi, tên người kia. Hãy đợi đấy.>
CHƯƠNG 21
Rất muộn màng trong cái đêm đầu tiên ấy tôi mới hiểu ra vì sao tên Yeerk lại tự tin đến thế.
Rachel đang phiên trực. Tobias thì đậu ở trên cây ngay gần đó.
Bọn nó mang thức ăn tới - vài chiếc bánh kẹp và nước trái cây, mà thằng "tôi" đã ăn. Và rồi, khi Rachel ngồi cạnh đó, chăm chú đọc một cuốn sách dưới ánh sáng ngọn đèn pin, tên Yeerk đã giả vờ ngủ.
Hình như, tôi cũng đã thực sự ngủ. Tinh thần của tôi đã kiệt quệ. Tôi mệt mỏi và chán chường. Mệt như trong đời chưa từng mệt như thế. Thế mà tôi vẫn lo về một giấc mơ. Một giấc mơ mà tên Yeerk có thể đọc thấu được.
Nỗi lo sợ của tôi quả không sai. Tôi đã nằm mơ thật. Cùng một giấc mơ như đã thấy trước đây.
Tôi là một con cọp, và Tom là con mồi của tôi.
Tôi và ảnh cùng ở trong một khu rừng sâu tăm tối, và tôi đang săn đuổi anh ấy bằng tất cả những kỹ năng cọp của tôi. Tom đang va vấp, khua khoắng ầm ĩ và yếu dần đi.
Tôi biết tôi sắp vồ được ảnh.
Cuối cùng, mệt quá không chạy nổi, Tom ngã nhoài ra. Ảnh chờ đợi, tuyệt vọng nhìn tôi tập hợp năng lượng của con cọp, chuẩn bị cho cú vồ...
Và rồi, tôi không còn là cọp nữa. Tôi trở thành con mồi của chính mình. Tôi kinh hoàng căng mắt nhìn con cọp đang lao tới.
Tôi tỉnh dậy. Cặp mắt tôi đã mở.
<Giấc mơ thú vị đấy,> tên Yeerk nói. <Rất có tính ẩn dụ.>
Tôi nhìn ra cặp mắt mà tên Yeerk đã mở sẵn. Rachel vẫn ngồi dựa vào tường. Cuốn sách vẫn để mở trên gối. Nhưng hơi thở của nhỏ nghe đã sâu và đều. Mắt nhỏ nhắm nghiền.
Nhỏ đã ngủ gục.
Chiếc đèn pin vẫn sáng. Nó rọi lên mặt đất gồ ghề của cánh rừng. Nó chiếu sáng cánh tay và chân phải của tôi.
Nhưng tay tôi... chân tôi... chúng đã biến đổi! Hai cánh tay tôi dày lên, mạnh mẽ hơn và vẫn đang to ra. Hai bàn tay tôi phồng lên, trở nên bự. Các ngón tay biến mất, nhường chỗ cho những chiếc vuốt cong cong, sắc như dao găm.
Bộ lông cam vằn đen chợt xuất hiện như một làn sóng lan nhanh, bao phủ khắp người tôi.
Tôi đang biến thành cọp!
Ý thức đó giáng lên tôi như điện giật. Tôi đang biến hình!
Tên Yeerk đang biến hình!
Tại sao tôi ngu muội đến thế nhỉ? Dĩ nhiên rồi! Tên Yeerk kiểm soát tay, chân, giọng nói và ngay cả bộ não tôi. Dĩ nhiên hắn nắm được cả quyền năng biến hình của tôi nữa!
Mấy đứa kia... chúng chưa ý thức được chuyện đó. Chúng chưa hiểu. Chúng đã trói tôi lại, nhưng điều đó nhằm nhò gì. Tên Yeerk truy ra được bất cứ dạng biến hình nào của tôi.
Sợi dây quấn tay tôi xiết chặt đến đau đớn khi cổ tay tôi phình ra, trở thành những chiếc vuốt cực mạnh ở cẳng trước.
Tôi muốn báo động cho Rachel. Nhưng nhỏ vẫn say ngủ. Tôi phải cảnh báo nhỏ mới được. Tên Yeerk sẽ trốn thoát mất. Hắn thậm chí sẽ giết cả Rachel nữa.
Nhưng gắng sức vô ích, tôi không thể với tới cơ thể của chính mình nữa. Không thể với tới cơ thể của chính mình!
<Ta không giết nó đâu,> tên Yeerk nói. <Giống như mi, nó có khả năng biến hình. Ta sẽ giao nộp cho Visser Ba bốn con người có khả năng biến hình, và cả tên rác rưởi Andalite kia nữa.>
Giờ thì tôi đã thấy thế giới qua đôi mắt con cọp. Màn đêm chợt sáng hơn. Và tôi cũng nghe được bằng cả đôi tai cọp. Đôi tai bắt được mọi âm thanh có thể gây ấn tượng cho kẻ săn mồi.
Con cọp đánh hơi không khí. Nhưng gió thổi rất nhẹ và không hề chuyển tải chút tín hiệu cảnh giác nào.
<Một con vật thật là tuyệt, con cọp này,> tên Yeerk nói. <Những giác quan hết ý. Nhanh, lặng lẽ mà lại đầy chết chóc.>
Khu rừng tối mịt và yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc ở bên trên. Tất cả đều im lặng tuyệt đối khi con cọp rón rén chuồn đi. Không một âm thanh nào khi con cọp trộn lẫn vào màn đêm. Và Rachel thì vẫn đang ngủ mê mệt.
Chẳng bao lâu nữa căn chòi sẽ khuất dạng. Ánh sáng ngọn đèn pin của Rachel sẽ bị nuốt chửng bởi bóng đêm.
...Con cọp rón rén chuồn đi...
Và Rachel thì vẫn đang ngủ mê mệt.
Nhưng giờ đây tên Yeerk lại lúng túng. Hắn không biết phải đi đâu. Hắn không biết phải đi lối nào.
Và rồi... một âm thanh. Một mùi vị.
Người!
<Người làm quái gì ở đây nhỉ?> Hắn lục lọi ký ức của tôi. Hắn tìm kiếm một lời giải thích trong não tôi. Nhưng tôi làm gì có lời giải thích nào. <Các suy nghĩ của chính mi mách bảo ta rằng có gì đó sai trật. Giờ này đã trễ lắm rồi. Người thì vào sâu tít trong rừng lúc này để làm gì chứ?>
Tên Yeerk rời xa khỏi hướng có hơi người. Họ có thể là những thợ săn. Họ cũng có thể là dân kiểm lâm. Đó là những khả năng mà hắn rút tỉa ra từ bộ não của tôi.
Tên Yeerk buộc cái cơ thể cọp phải phi nước đại. Nhưng chỉ được mười phút thì con cọp đã thấm mệt và chạy chậm dần. Cọp không phải là loại thú chạy đường dài.
<Đường nào đây?> tên Yeerk thắc mắc.
Và rồi... một lần nữa. Hơi người. Âm thanh người.
Tôi nhìn quanh qua cặp mắt cọp nhưng chẳng thấy gì cả. Tên Yeerk một lần nữa tránh thoát khỏi hơi người.
Hắn lục tìm trong ký ức tôi. <Phía Nam. Phải hướng về phía Nam. Nhưng phía Nam là phía nào nhỉ? Mọi hướng khác sẽ khiến ta lạc sâu thêm vào rừng.>
<Ta nghĩ mi bị lạc đường rồi,> tôi nói. Đó là điều đầu tiên tôi nói với tên Yeerk từ nãy giờ.
<Câm miệng ngay, tên nô lệ kia. Đợi đến sáng mặt trời mọc là biết đường ngay chứ gì.>
<Chỉ hai giờ biến hình thôi đấy,> tôi nhắc nhở hắn. <Nếu ta bị kẹt trong lốt cọp, thì cơ thể đó chẳng ích lợi gì cho mi đâu, Visser Ba muốn cơ thể ta biến hình được kia mà.>
<Đừng dạy ta Visser Ba muốn gì,> tên Yeerk đáp.
Nhưng hắn biết thời gian đang trôi nhanh. Hắn đành hoàn hình trở lại cơ thể người bình thường của tôi.
Lát sau, tôi lại quan sát thế giới qua những xúc cảm người. Tầm nhìn đêm trở nên kém hơn. Đôi tai nghe ngóng được quá ít. Chiếc mũi người chẳng ngửi được gì nhiều.
Tên Yeerk bước đi, ép cái cơ thể người của tôi dấn tới nhanh tối đa với đôi chân không giày.
<Vội vã chạy lăng quăng hả?> tôi châm chọc hỏi.
<Ta biết ta đi đâu chớ,> tên Yeerk sửng cồ. Và rồi hắn khựng lại. <Ha! Thế mà không nghĩ ra. Dĩ nhiên rồi! Lốt chim ưng. Chỉ cần bay thoát khỏi đây là xong.>
Tôi chứng kiến điều đó như đang xem TV. Như thể tôi đang ở cách xa cơ thể của chính tôi. Tôi tò mò quan sát cơ thể mình co rút lại. Đôi cánh tòi ra. Những cái vuốt xuất hiện...
CHÁT!
Cái cơ thể nửa người nửa chim lăn lông lốc trên mặt đất.
<Gì thế này?> tên Yeerk thắc mắc. <Cái gì vừa giáng vào ta đó?>
Hắn điên cuồng nhìn quanh. Nhưng đôi mắt chim ưng chỉ dành cho việc săn mồi vào ban ngày. Trong bóng tối, chúng chẳng có ưu thế gì đặc biệt.
Tên Yeerk tiếp tục biến hình. Lông chim ưng bắt đầu mọc, đôi cánh đã trở nên hoàn chỉnh hơn.
CHÁT!
Một cái bóng bên trong những cái bóng. Tôi có cảm giác một vật đen tối vừa biến mất trước khi tên Yeerk kịp xoay chiếc đầu chim ưng lại. Từ xa xa, tôi nhận ra rằng cơ thể con chim ưng đã bị thương. Một vết thương sâu, sũng máu hiện trên bờ vai phải.
Tên Yeerk bắt đầu sợ.
CHÁT!
Một đòn giáng như búa tạ! Một vết toạc cả thịt và gân.
Kẻ thù vô hình lại ra đòn. Con chim ưng không thể cất cánh nữa. Ít ra là lúc này. Con chim ưng đã bị tàn phế, bị đánh què quặt bởi một kẻ thù câm lặng và vô hình.
Và thế là tôi cảm thấy niềm hy vọng lại hồi sinh.
Bởi lẽ trong khi tên Yeerk đang đau đớn rên rỉ, vội vã hoàn hình để trở lại dạng người, tôi đã thấy được kẻ thù.
Hắn đang đậu trên một cành cây. Hắn lờ mờ hiện ra dưới bóng trăng mờ ảo và ánh sáng của những vì sao hiếm hoi. Hai cái chòm nhỏ trên đầu hắn nói lên đó là con vật gì.
<Một bác cú sừng cỡ bự,> tôi thông báo cho tên Yeerk.
<Ta đọc được mọi suy nghĩ của mi rồi, khỏi cần mi phải nói,> tên Yeerk vặc lại.
<Ồ, nhưng ta lại khoái nói với mi điều đó. Đó là một con cú sừng cỡ bự. Nó bay êm, không một tiếng động. Tobias đã từng quan sát chúng săn mồi. Tobias bảo rằng chúng có thể nghe tiếng gặm nhấm của một con chuột ở cách xa hàng trăm mét, có thể trông thấy một con bọ nheo mắt giữa màn đêm dày đặc.> Tôi im lặng cười từ một xó nào đó trong bộ não của chính tôi.
Tôi cười vào mặt tên Yeerk. <Với cái con cú đó thì mi coi như bị rọi caméra rồi...>
Và rồi, tôi kinh ngạc nghe giọng nói bằng ý nghĩ của Cassie cất lên trong đầu tôi. Một giọng nói như thuộc về một cuộc sống hoàn toàn khác.
<Mình xin lỗi đã làm cậu đau, Jake à. Nhưng phải làm vậy thôi. Bọn mình đã đoán biết thế nào tên Yeerk cũng tìm cách biến hình, nên đã chuẩn bị sẵn. Rachel chỉ giả vờ ngủ thôi. Bọn mình chỉ cầu cho tên Yeerk trong cậu bỏ trốn vào lúc cả bọn sẵn sàng nhất để nghênh đón hắn. Cho nên ráng cầm cự nhé Jake. Trong rừng này có đầy bạn bè của cậu.>
Những con người mà con cọp đánh hơi thấy... Đó chính là bạn bè của tôi.
Và tôi lại cảm thấy điều đó lần nữa: sự xốn xang làm ngập tràn trong tôi một niềm vui sướng ác nghiệt. Tôi cảm thấy nỗi sợ hãi của tên Yeerk.
Thật là sướng khi biết rằng hắn sợ.
Tôi sướng tỉ cả người.
CHƯƠNG 22
Tôi có cảm giác tên Yeerk lại đang mở ký ức của tôi ra như mở một cuốn sách. Hắn đang lục lọi tìm kiếm tất cả những dạng biến hình tôi đã từng kinh qua.
Chó này. Cá này. Bọ chét này. Rồi hải âu. Cá heo. Kiến. Chó sói.
Tôi biết cái hắn đang nghĩ. Hắn có thể dùng con vật nào để thoát khỏi sự dò xét của con cú đang đậu ở bên trên? Con cú vốn nhìn xuyên màn đêm như giữa ban ngày, và nghe được những âm thanh mà không con người nào nghe được.
<Con nhỏ đó không thể ở trong lốt cú hoài,> tên Yeerk nói. <Nó cũng bị giới hạn hai tiếng đồng hồ giống như ta thôi.>
<Nhưng dĩ nhiên còn có Rachel, Marco và Ax. Mi đâu biết được có bao nhiêu đứa bọn nó đang ở đây. Mi đâu biết được bọn nó đang ở đâu và đang là con vật gì.>
<Cú thì theo dõi bọ chét được không nhỉ? Ta ngờ lắm. Hay là kiến?> tên Yeerk cười tự mãn.
<Đúng. Nhưng bọ chét thì đi được bao xa trong giới hạn hai giờ đồng hồ? Liệu có được hai chục mét không? Hay ba chục? Rồi mi cũng phải hoàn hình lại và bạn bè ta cũng chẳng khó khăn gì tìm ra mi.>
<Câm miệng!> hắn quát lên, và đã mất kiên nhẫn.
Tôi hỉ hả trước cơn giận của hắn. Nó nói lên rằng hắn đã sợ. Nó cũng nói lên một điều nữa: tôi không thể kiểm soát được tay chân mình, thậm chí không giữ nổi bộ não khỏi sự khống chế của hắn, nhưng hắn cũng không thể ngăn được những suy nghĩ của tôi. Hắn không thể ngăn được tôi nói chuyện với hắn.
Tôi có năng lực quấy rối hắn. Làm cho hắn phân tâm khi hắn cần tập trung để trốn thoát.
<Mi tưởng là mi quấy rối được ta sao?> hắn lên tiếng sau khi đọc các ý nghĩ vừa xuất hiện của tôi. <Mi tự đánh giá mình quá cao đấy.>
<Còn mi thì đánh giá bọn ta quá thấp, tên Yeerk kia. Mi tưởng mi chỉ việc biến hình là thoát khỏi đây được sao? Lầm to rồi. Và ba ngày của mi giờ đây chỉ còn chưa tới hai ngày rưỡi. Tích tắc. Tích tắc. Nghe chưa tên Yeerk. Tích tắc, tích tắc.>
<Để coi xem con cú bạn mi có kiềm chế được con sói dễ dàng như kiềm chế con chim ưng không.>
Hắn bắt đầu biến hình. Sói là một trong những dạng biến hình mà tôi rất thích. Sói không sợ sệt gì nhiều. Và bản năng của chúng cũng dễ điều khiển thôi. Chẳng giống mấy con kiến chút nào. Hay như con thằn lằn cũng thế, một trong những con thú đầu tiên mà tôi biến hình.
Tôi quan sát bộ lông xám mọc ra từ cơ thể của tôi. Khuôn mặt tôi u ra, biến thành chiếc mõm dài. Đôi tai tôi trượt sang hai bên đầu, lên đến tận trên đỉnh.
<Ta thấy con cú bạn mi đang giữ khoảng cách,> tên Yeerk nói. <Ta biết thế nào cũng vậy mà.>
Hắn chồm lên, phóng nước đại. Không giống như cọp, sói là những vận động viên chạy đường dài. Chúng có thể chạy những quãng đường xa đáng kinh ngạc. Tệ hơn nữa, bộ não sói hình như có giác quan định hướng ở bên trong. Nó biết con đường nào đi sâu hơn vào rừng và con đường nào dẫn ra thành phố.
Tôi chạy xuyên cánh rừng, xuyên màn đêm tăm tối. Những áng mây thấp lơ lửng treo trên cánh rừng, chỉ để lọt những tia mờ nhạt nhất của vầng trăng.
<Một cuộc chạy lẹ làng trở về cái được cho là nền văn minh của hành tinh này, sau đó ta sẽ biến thành người, và thế là các bạn bè mi phải bó tay, hết mong ngăn chặn được ta,> tên Yeerk nói.
Tôi tự hỏi hắn đang thuyết phục ai, tôi hay là chính hắn?
<Bọn ngươi là một lũ ngạo mạn.>
<Ngạo mạn à? Tại sao lại không? Bọn ta là một nòi giống hùng mạnh nhất dải thiên hà này. Chủ nhân của bọn Taxxon. Những kẻ chinh phục bọn Hork-Bajir, bọn Ssstam, bọn Mak. Và sắp tới sẽ là những kẻ chinh phục bọn Người.>
<Chớ tính đến loài người vội,> tôi nói. <Đó là chưa nói còn có người Andalite.>
<Bọn ta sẽ để dành lũ Andalite sau cùng,> hắn rít lên.
Tên Yeerk chợt ngừng chạy, dỏng đôi tai sói của hắn lên. Một tiếng tru rõ mồn một chợt vọng tới. Vang dội và ở cách không xa lắm, nó cất lên, ngân nga, rồi lại cất lên lần nữa trước khi vụt tắt hẳn.
Con sói thứ hai tru lên.
<Thêm một con sói nữa. Hai con,> tên Yeerk nói. Tôi cảm thấy hắn đang tiếp xúc với bộ óc của chính con sói với những bản năng đang trỗi dậy. Ý nghĩ của những tiếng tru này là gì nhỉ?
Một thông báo. Một lời cảnh báo cho những con sói khác rằng chúng đang ở đó. Chớ dại mà lấn tới, trừ phi muốn đánh nhau.
Tôi chợt hiểu ý nghĩa của tiếng tru. Tôi bật cười.
<Đây là khu vực bọn ta đã từng đến trong lốt sói,> tôi nói. <Và bọn ta đã phát hiện ra...>
<Câm ngay! Ta biết bọn mi phát hiện ra gì rồi. Đến bao giờ mi mới chịu hiểu là ta đọc được ký ức của mi chẳng kém gì mi, hả tên ngốc kia?>
<Bọn ta đã phát hiện ra một bầy sói khác. Chúng nghĩ đây là lãnh thổ của chúng,> tôi tiếp tục nói, khoái trá vì đã làm hắn khói chịu. <Còn mấy con sói mà mi nghe thấy ấy à? Đó là bạn bè của ta. Bọn nó đang gọi đàn sói kia. Lo mà chạy cho lẹ đi, tên Yeerk. Con sói đực to bự cầm đầu đàn sói kia dữ lắm đó.>
Tên Yeerk bắt đầu chạy như điên, ép cái cơ thể sói phải xả hết tốc độ và sức dẻo dai của nó.
Những thân cây tối sầm trở thành những khối mờ ảo và loang loáng khi con sói chạy xuyên qua màn đêm, bị săn đuổi bởi tiếng tru của những con sói vốn chẳng phải là sói.
Và rồi gió đưa thoảng đến một mùi vị. Mùi vị của một con sói khác. Một con sói đực.
<Ta tin rằng đó chính là ông bạn cũ của ta đấy,> tôi nói rồi bật cười.
Tên Yeerk ngừng chạy.
Phía trước, qua những thân cây, một cặp mắt lấp lánh, vàng đục đang chăm chú nhìn con sói - tôi. Những cặp mắt khác xuất hiện. Năm con sói - năm con sói thật - đang chờ đợi con sói - tôi dấn lên trước.
<Giỏi thì tới luôn đi,> tôi châm chọc tên Yeerk. <Cho nó một trận thử coi. Dĩ nhiên, nó là con sói thật, con đầu đàn. Có nghĩa là nó đã từng trải qua hàng chục trận chiến và đều thắng cả. Tới luôn đi, tên Yeerk. Hãy nói với nó là bọn Yeerk tụi mi là chúa tể của ngân hà. Chắc là nó sẽ ngán mi lắm đó.>
Tôi cảm thấy sự do dự của tên Yeerk. Sự bất định của hắn.
<Có quá nhiều loài trên cái hành tinh này,> hắn nói với chính hắn. <Quá nhiều đối trọng và liên hệ. Mọi vật đều là mồi của vật khác. Mọi quyền lực đều bị thách thức bởi những quyền lực khác. Mọi ưu thế đều bị san bằng bởi một vài bất cập.>
<Đúng. Trái Đất là thế đấy. Một mảnh sân thật lắm cam go.>
<Khi chiếm được hành tinh này rồi bọn ta sẽ trừ khử các giống loài. Bọn ta sẽ đơn giản hóa mọi thứ. Sự việc sẽ đơn giản hơn hẳn. Phải, sẽ đơn giản hơn rất nhiều.>
<Ta có bản tin vắn này cho mi, tên Yeerk kia. Ta không tin bọn mi chiếm nổi hành tinh này đâu. Ta nghĩ có khi hành tinh này lại chiếm lĩnh bọn mi nữa đó.>
Ngay lúc đó, một giọng người cất lên. "Sao, chơi thế đủ chưa? Trở lại căn chòi được rồi chớ?"
Đó là Marco. Nó đi chân đất và mặc bộ đồ biến hình. Nó mới vừa là một trong đám sói đã dẫn con sói - tôi đến thẳng đàn sói thù địch.
Marco run lập cập. "Thì đó, thưa ngài Yeerk, trời lạnh làm tôi phát cóng lên đây nè. Biết ngay là mấy bộ đồ biến hình này trước sau gì cũng rắc rối mà. Cho nên nhúc nhích lẹ giùm đi. Ta trở lại căn chòi thôi."
Trong khoảnh khắc, tên Yeerk tức tối đến mức tính chồm lên Marco và xé nát cuống họng nó.
Nhưng, sừng sững phía trên Marco lại là Rachel. Nói đúng hơn là Rachel với chiếc vòi, đôi tai mỏng to đùng, và cặp ngà đồ sộ...
Marco hình như đoán được những ý nghĩ vừa thoáng qua bộ não của tên Yeerk. "Nhào vô coi. Thử làm gì đi chứ. Đàn sói ở phía trước mi. Một con voi châu Phi thiệt bự, nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên thì ở phía sau mi. Và nhiều bất ngờ khác ở trong rừng xung quanh mi. À, còn điều này nữa... Cassie đã làm ổ trong lông của mi rồi đó. Ta nghĩ nhỏ đang hút máu mi. Nhỏ làm công việc của con bọ chét ấy mà."
Tôi chợt nhận ra sự khác nhau rất cơ bản giữa người và Yeerk.
Người sẽ vẫn chiến đấu cho dù có biết mình không thể chiến thắng. Có lẽ loài người chúng ta hơi điên điên chăng?
Nhưng lịch sử loài người có đầy rẫy những trường hợp một khi một đám người nhỏ bé dám chống chọi với cả một quân đội. Họ có thể bị đè bẹp, nhưng dù vậy họ vẫn cứ chiến đấu...
Bọn Yeerk thì không vậy. Chúng tàn bạo. Chúng sẽ làm mọi thứ, tất cả mọi thứ, để chiến thắng. Nhưng khi tình huống trở lên vô vọng thì chúng sẽ ngừng chiến đấu. Chúng nghĩ rằng những tên Yeerk khác sẽ đảm nhận cuộc chiến thay cho chúng. Hai cách nhìn thế giới khác hẳn nhau.
<Các người là một lũ ngu,> tên Yeerk nói sau khi đọc những suy nghĩ của tôi, <Có điên mới chiến đấu khi biết mình không thể chiến thắng.>
<Phải, đúng là ngu. Điên nữa là khác,> tôi nhất trí. <Nhưng chính vì vậy mà bọn ta sẽ chiến thắng.>
Tên Yeerk hoàn hình, trở lại với dạng người. Với hình dạng người của tôi.
Marco bỏ vào rừng. Rachel cũng ầm ĩ tháo lui. Vài phút sau, một con cú xuất hiện để dẫn đường cho tôi trở lại căn chòi.
CHƯƠNG 23
Sáng hôm sau, xem chừng không có ai để ý, tên Yeerk lại trốn chạy lần nữa. Lần này, hắn biến thành kiến. Nhưng mới đi được chừng một mét, hắn đã đụng ngay một đám kiến thuộc một bầy khác. Khoảng bốn chục con đã tấn công hắn. Cái cơ thể kiến đang bị xâu xé thì hắn hoàn hình lại thành người.
<Đúng là một hành tinh man rợ,> hắn làu bàu. <Bọn ta sẽ thuần hóa thế giới này khi nào chiếm xong nó.> Nhưng tôi nghĩ hắn thậm chí không còn quá tin tưởng vào điều này nữa.
Tên Yeerk bắt đầu chiếm đoạt cơ thể và tâm trí của tôi vào khoảng chín giờ sáng hôm thứ Bảy. Đến tối thứ Hai, khi mặt trời đã lặn, hắn càng lúc càng hoang mang, không thể tập trung cao độ được nữa.
Đến khi mặt trăng lên cao trên bầu trời sao giờ đây quang đãng, thì hắn đã trở nên yếu ớt vì đói. Cơ thể sên của hắn thèm khát những tia Kandrona chẳng khác gì loài người thèm thức ăn và nước uống.
Tôi cảm thấy sự ngạo mạn của hắn bay biến. Tôi cảm thấy nỗi tuyệt vọng của hắn không còn đưa các tưởng tượng đó đến những kết thúc rõ rệt nữa. Cho dù được cứu thoát, hắn cũng không còn là người hùng vĩ đại đã hủy diệt những kẻ hóa thú nữa rồi.
Hắn vẫn cố nghĩ ngợi những phương cách khôn khéo để đánh lừa các bạn tôi, nhưng hắn không bao giờ biết chắc ai đang ở trong rừng xung quanh hắn và kẻ đó đang ở trong lốt con thú nào.
Hắn toan biến thành chim lần nữa, chọn cơ thể chim ưng Peregrine, ADN dĩ nhiên không bị ảnh hưởng gì bởi những vết thương mà Cassie đã gây ra cho lần biến hình trước đó. Nhưng lần này lại là giữa ban ngày, và Tobias đã hạ xuống giữa lúc con chim ưng đang biến hình nửa chừng. Nó dùng móng quắp lấy đầu con chim ưng và chỉ đơn giản giải thích rằng nếu tên Yeerk không hoàn hình ngay thì sẽ bị nó giết chết tươi.
Lần đầu tiên, tên Yeerk phá vỡ sự im lặng đối với mấy đứa kia và nói với tư cách một tên Yeerk.
<Nếu các người giết ta, thì có nghĩa các người giết luôn bạn của mình,> hắn dọa dẫm.
<Phải,> Tobias nói. <Ta biết chứ.>
<Mi không dám giết ta đâu.>
<Ngay từ đầu bọn ta đã thống nhất với nhau rằng thà là chết còn hơn trở thành một kẻ Bị mượn xác,> Tobias nói. <Nhưng dù gì đi nữa, ta cũng đâu cần thiết phải giết mi. Ta chỉ đơn giản là móc mắt mi ra thôi. Một con chim ưng mù thì đâu bay được xa.>
Tên Yeerk đành đầu hàng và hoàn hình trở lại.
Bọn tôi chờ đợi từng phút từng giờ của màn đêm trôi qua. Tên Yeerk vẫn hy vọng có một phép lạ đến cứu hắn. Nhưng cơn đói của hắn thật khủng khiếp, và mỗi giây cơn đói đó mỗi tăng lên.
<Mi tưởng mi thắng ư,> hắn nhạo báng tôi. <Mi không thắng nổi đâu. Dân bọn mi đang mù tịt trước những gì đang xảy ra. Và bọn Andalite sẽ chẳng bao giờ đến được đúng lúc.>
<Có thể lắm. Nhưng mi sẽ không có mặt ở đó để mà chứng kiến đâu,> tôi nói. <Chắc là đã bốn giờ sáng rồi đó. Còn năm tiếng nữa thôi đấy. Tích tắc, tích tắc.>
<Mi là một thằng nhóc người độc ác quá đó!>
<Ta không cho là vậy đâu, không hề.>
<Mi biết ta đang chết mà vẫn cười được à?>
<Thế mi muốn ta làm gì? Thương hại mi hả?>
Hắn cười to. <Không. Bọn ta không thương hại ai và cũng chẳng mong ai thương hại. Bọn ta là chúa tể của ngân hà. Kẻ chinh phục bọn Hork-Bajir, bọn...>
<Phải rồi, phải rồi, ta biết chứ. Vương quốc Yeerk hùng mạnh chứ gì.>
Sau câu đó đó hắn không nói năng gì với tôi một lúc lâu. Không thể nào ngủ được, hắn ngồi ì ra, hai mắt mở thao láo. Hắn đói quá, đói đến mức không thể nghỉ ngơi được. Cơn đói xâm nhập cả vào bộ não của hắn, làm biến dạng cả suy nghĩ của hắn.
<Thế giới của dân Yeerk bọn ta giản dị hơn hành tinh này nhiều. Giản dị và thanh lịch. Chẳng có tới một trăm loài thú. Còn Trái Đất của các ngươi hả? Đến một triệu loài không nhỉ? Hay hơn thế nữa? Một hành tinh có đến cả triệu loài để làm gì cơ chứ?>
Tôi không trả lời. Thời gian của hắn sắp cạn kiệt. Cứ để hắn nói xem sao.
<Dân Yeerk bọn ta tiến hóa ở dạng ký sinh, chứ không phải ở dạng thú dữ. Khác với loài người bọn mi, bọn ta không giết chóc để ăn thịt. Dân ta rất hiếu hòa. Bọn ta chinh phục nhiều loài để làm xác mượn. Và qua sự tiến hóa của chúng mà bọn ta tiến hóa theo. Theo thời gian, dân Gedd đã tiến hóa. Chúng từng là một giống... một giống khỉ, ta nghĩ có thể so sánh như vậy. Bọn ta đã sống trong đầu dân Gedd cho tới khi bọn Andalite mò đến. Một số dân của bọn ta vẫn chưa có cái xác mượn nào khá hơn là đám Gedd.>
<Người Andalite thì sao?> tôi hỏi. <Điều gì đã xảy ra khi họ đến thế giới của các người?>
<Biết ngay mà. Tên Andalite kia đâu có kể cho mi chuyện của chúng, đúng không? Tiếc thật. Chuyện hay thế cơ mà. Khi nào rảnh thử hỏi tên Ax cục cưng của bọn mi coi sao. Hãy hỏi nó về câu chuyện giữa dân Andalite và dân Yeerk.>
<Có thể ta sẽ hỏi,> tôi nói. Tôi hy vọng tên Yeerk sẽ tiếp tục nói, nhưng hắn lại nín thinh.
Nhiều giờ trôi qua. Một con cú bay đi và con cú khác thế chỗ. Mặt trăng đã xuống thấp. Bình minh đang ló dạng. Tôi cảm thấy điều đó.
<Phải,> tên Yeerk nói, đọc được các ý nghĩ của tôi. <Bình minh. Chỉ còn vài giờ nữa. Aaaa!> Hắn rống lên trong cơn đau câm lặng. <Sự giã thế. Nó đã bắt đầu.>
<Giã thế?>
<Đó là những giờ cuối cùng. Mi sẽ không thích nó đâu, dù mi còn phải học hỏi nhiều thứ, tên người kia. Mi còn phải học hỏi nhiều hơn là mi muốn... aaaaa!>
Tôi quan sát sự đau đớn của hắn từ xa xa. Tôi vốn là một tay quan sát giỏi kia mà. Nhưng tôi cũng ở đủ gần để biết hắn có cảm giác gì...
Thoạt tiên là những đợt sóng đau đớn nối tiếp nhau. Sự giãy chết vì đói và khát. Tất cả hòa trộn lại, chuyển thành một cơn đau...
Mặt trời bắt đầu mọc. Từ khu rừng bên ngoài, Cassie bước vào chòi. Nhỏ nhìn tôi, gật đầu. "Bắt đầu rồi hả?"
Tôi muốn trả lời nhỏ, nhưng ngay cả lúc này, giọng nói của tôi vẫn chưa thuộc về tôi.
Cassie tiến đến, ngồi xuống cạnh tôi, cạnh cả tôi lẫn hắn.
"Ax nói rằng giai đoạn này rất căng thẳng. Hãy nhớ là, mình luôn có mặt ở đây."
Nhỏ nhè nhẹ nắm tay tôi. Tôi cảm nhận được sự tiếp xúc đó. Cả tên Yeerk cũng thế. Nhưng hắn không chối bỏ sự an ủi nho nhỏ ấy, cho dù là nó chỉ dành cho tôi chứ không phải cho hắn.
Tinh thần hắn đã suy sụp. Các suy nghĩ của hắn trở nên dễ thấy hơn với tôi. Giống như một cuộn phim lúc rõ lúc nhòe.
Tôi thấy những hình ảnh của một nơi lạ lùng, như đang nhìn từ những con mắt của một kẻ xa lạ. Chất lỏng ở khắp xung quanh. Những hình thù hơi giống con mực, đang vọt nhanh trong chất lỏng. Bọn Yeerk. Chúng đang tắm táp trong vũng Yeerk. Đang hấp thụ những tia Kandrona.
Và có cả những hình ảnh của cái xác mượn đầu tiên. Một gã Gedd. Thế đấy, tôi nghĩ, một tên Gedd trông như thế này đây. Tôi đã thấy vài tên trên con tàu mẹ của bọn Yeerk, nhưng nào đã biết chúng là gì. Chúng hơi giống người, nhưng nhỏ bé và gù gù, những bàn chân có màng và ba ngón chân lóng ngóng.
Tôi đã thấy thế giới theo cách nhìn của bọn Yeerk, qua mắt của dân Gedd. Thị giác thì mù mờ. Thính giác thì khá hơn. Tên Yeerk rất phấn khích khi đoạt cái xác mượn đầu tiên. Hắn chế ngự bộ não Gedd một cách dễ dàng và thô bạo, đè bẹp nó bằng trí tuệ và ý chí ưu việt của hắn.
Ký ức đó làm tôi muốn bệnh. Sự bối rối của gã Gedd. Nỗi sợ hãi của hắn. Và sự ngạo mạn đến kiêu căng của tên Yeerk.
Tôi hướng sự chú ý khỏi ký ức để trở lại với thế giới quanh tôi. Tôi ngạc nhiên nhận ra đôi tay tôi đang run rẩy. Cả chân tôi cũng đang run bắn.
Cassie quàng tay qua vai tôi.
"Jake, nếu cậu nghe được mình nói, thì hãy biết rằng bây giờ đã là tám giờ. Chỉ còn một tiếng nữa thôi. Jake... tên Yeerk trong đầu cậu đang hấp hối."
"Đúng," tôi muốn nói như thế. "Hắn đang hấp hối."
CHƯƠNG 24
Sự giã thế.
Khoảnh khắc lâm chung của tên Yeerk. Tôi đang quan sát hắn hấp hối.
Đã có quá nhiều chuyện xảy đến cho tôi kể từ lần đầu tiên, khi tôi thấy ông hoàng Andalite đáp xuống khu công trường. Nhiều chuyện kỳ lạ hơn đa số mọi người từng chứng kiến trong suốt cuộc đời của họ. Nhưng đây chính là điều kỳ lạ nhất. Và cũng thảm thiết nhất.
Tên Yeerk hét lên, hét lên nữa, vì đau đớn. Và những hình ảnh bắt đầu nổi lên, rõ mồn một, như thể nó chỉ mới vừa xảy ra.
Những hình ảnh về quãng đời tươi đẹp của tên Yeerk. Và cả những quãng đời tồi tệ. Những xúc cảm của hắn rất kỳ lạ, rất "vũ trụ", tôi nghĩ đó đúng là từ phải dùng. Không có một ký ức tình yêu nào. Tôi đoán rằng bọn Yeerk không biết thế nào là yêu. Nhưng chúng có sự đam mê. Niềm tự hào. Nỗi sợ. Sự hối tiếc. Đó là những thứ mà tôi có thể hiểu.
Và cùng với những ký ức của bản thân tên Yeerk, tôi bắt đầu thấy ý nghĩ của những cái xác mà hắn mượn. Gã Gedd với một cái tên mà không một người nào có thể hy vọng phát âm được. Gã chiến binh Hork-Bajir đã từng chiến đấu với tên Yeerk trong cái đầu của chính gã từng ngày từng ngày một. Gã Hork-Bajir ấy đã bị buộc phải tấn công chính đồng loại của gã, hủy diệt chính bạn bè của gã, với tư cách một tên nô lệ ngoài ý nguyện của bọn Yeerk.
Tôi nhận ra nó giống như chiếc máy tính sao chép tài liệu vào đĩa mềm. Một phần của gã Gedd và một phần của gã Hork-Bajir đã bị chuyển hướng thường trực vào tên Yeerk.
Tôi hết hồn nhận ra rằng những phần này giờ đây đang chuyển sang chính tôi.
Và rồi... đã đến những ký ức mà tôi ghê sợ nhất.
Tom.
Anh Tom đã gia nhập nhóm Chia Sẻ vì một lý do đơn giản và ngốc nghếch. Một cô gái xinh đẹp mà anh ấy thích là thành viên của nhóm này. Tom muốn tiếp cận với cô ta. Ảnh vui đùa với chúng mà không hề biết chút gì về sự thật. Ảnh chỉ quan tâm duy nhất đến cô gái.
Ảnh đã tình cờ đột nhập vào một cuộc họp kín của ban lãnh đạo nhóm. Ảnh tưởng rằng cô gái ấy đi gặp một chàng trai nào khác. Nhưng cô ta lại chính là người của chúng.
Ảnh đã bám theo cô ta, chui vào cuộc họp và thấy Visser Ba. Visser Ba trong cơ thể Andalite.
Tôi thấy những tên Mượn xác túm lấy Tom, lúc đó đang chửi bới, đấm đá dữ dội. Tôi thấy chúng trói chặt ảnh lại, lôi ảnh dọc một lối đi bí mật đến một vũng Yeerk khổng lồ dưới lòng đất.
Tôi thấy Tom hét khi ảnh chợt hiểu những gì đang diễn ra. Tôi cảm thấy nỗi sợ của ảnh. Tôi cảm thấy cơn giận dữ của ảnh khi con sên Yeerk chui tọt vào tai ảnh và quấn mình vào bộ não của ảnh. Tôi cảm thấy từng ly từng tí nỗi tuyệt vọng của ảnh.
Và, giống như gã Gedd và gã Hork-Bajir kia, con người đó - anh trai của tôi, đã trở thành một phần của chính tôi.
Tên Yeerk đã không còn đau đớn nữa. Cơn đau đã qua đi.
Tôi mở mắt nhìn Cassie. Điều đó diễn ra hoàn toàn tự nhiên. Tôi mở mắt của mình ra. Mở bằng ý nguyện của chính tôi.
Tôi không rõ làm cách nào mà nhỏ đã hiểu, nhưng tôi đoán là nhỏ hiểu. Nhỏ khẽ gật đầu và nhìn vào mắt tôi.
Lần đầu tiên sau hơn một tiếng đồng hồ im lặng, tên Yeerk cất tiếng nói. <Thế đấy. Mi đã thắng... tên người.>
Hắn run bắn. Tôi cảm thấy như vậy. Một cơn co giật thể xác. Nhãn quan của tôi thay đổi. Tôi cảm thấy... thật khó mà giải thích. Tôi cảm thấy như tôi đang nhìn qua mọi thứ. Nhìn sâu trong mọi thứ. Như tôi có thể nhìn cùng một lúc cả mặt trước, mặt sau, cả bên trên, bên dưới, lẫn bên trong mọi thứ.
Và rồi tôi thấy nó.
Một sinh vật. Hay một cỗ máy. Một sự phối hợp nào đó của cả hai. Nó không có tay. Nó ngồi yên, như không cục cựa được, trên một chiếc ngai cao hàng dặm.
Đầu của nó có một con mắt duy nhất. Con mắt ấy đảo chầm chậm... hết trái rồi sang phải.
Tôi run lên. Tôi cầu cho nó đừng nhìn về phía tôi nữa.
Nhưng nó đã thấy tôi.
Nó THẤY tôi mất rồi!
Không! KHÔNG! Tôi hét lên trong cơn khiếp nhược câm lặng. Tôi nhìn tránh đi nơi khác.
Và khi tôi mở mắt ra trở lại thì tôi chỉ còn thấy một ánh đỏ kỳ dị.
Ánh sáng ấy nhạt dần, từng chút từng chút một.
Tôi vẫn tiếp tục run.
"Mọi chuyện qua rồi, Jake à," Cassie nói.
Tôi chậm chạp gượng dậy trên đôi chân. Tôi di động đôi chân của chính mình. Tôi đã kiểm soát được chính mình rồi nè!
Tôi nhìn xuống phần sàn gỗ của căn chòi.
Một con sên xám ngoét, dài chưa đầy hai tấc, đang nằm đó... bất động.
Dưới con mắt của bọn tôi, nó quằn quại, co rút, rồi tan biến vào hư không.
CHƯƠNG 25
"Jake? Con có khỏe không vậy cưng?" mẹ hỏi tôi vào tối hôm đó trong bữa ăn.
Tôi ngước nhìn lên. Tôi chợt nhận ra từ nãy giờ tôi chỉ nhìn thức ăn. Một món gì đó với mì ống và cá ngừ.
"Mẹ hỏi gì ạ?" tôi hỏi lại.
Ba mẹ tôi trao đổi nhau cái nhìn của "bậc phụ huynh lo lắng". "Thì đó, con có ăn gì đâu. Con không thích món này à?"
Tôi nhún vai. "Xin lỗi mẹ. Món này ngon lắm. Con chỉ... hơi lo ra một chút thôi mà."
Ba tôi gật đầu. "Chẳng bù với hai đêm rồi. Con ăn uống cứ y như là muốn xực cả mọi thứ trong nhà này ấy."
"Con ấy à?"
Tom nhướn mày nhìn tôi. "Cái gì, bây giờ chú lại định chối nữa hả? Đêm qua chú ngồi đây ăn liền tù tì sáu khoanh thịt gà mà lại còn luôn miệng xuýt xoa là ngon nữa chứ. Rồi chú lại chơi nguyên một ổ bánh. Ổ bánh đó dành cho cả nhà bốn người mình đó nha."
Tôi cố giấu một nụ cười. Đích thị là Ax rồi. Anh chàng Andalite này đã sắm vai tôi suốt ba ngày cứ cách quãng sau mỗi hai tiếng. Cứ dính đến thức ăn là Ax cực kỳ nguy hiểm. Cảm giác mùi vị vẫn còn làm cho ảnh ngây ngất. Khi ảnh ở dạng người thì chớ có dại mà xen vào giữa ảnh và thanh sôcôla. Hay là bánh cũng vậy.
"Chú đúng là một con heo phàm ăn," Tom nói. "Thịt gà nè. Bắp nè. Khoai tây nè. Cái hồi chú lảm nhảm 'Khoai tây. Ây. Tây.' anh cứ nghĩ chú phát rồ ấy chứ."
Và mi có nghi ngờ gì không, hả tên Yeerk?
Tôi nghĩ khi nhìn anh trai tôi. Một tên Yeerk mới đang ở trong đầu của Tom. Lại một tên "chúa tể ngân hà" ngạo mạn khác.
Anh của tôi bị kẹt trong một góc nhỏ của chính bộ não mình, vẫn thấy và cảm nhận thật đấy, nhưng bất lực không làm được việc gì. Tôi biết quá rõ mà.
Đêm đó, tôi không ngủ được nhiều. Tôi không muốn những giấc mơ ập tới. Tôi sợ cơn ác mộng khủng khiếp về con mắt. Con mắt đã lom lom nhìn tôi từ một thiên hà khác.
Nhưng giấc mơ duy nhất tới lại là một giấc mơ quen thuộc.
Tôi là con cọp. Anh tôi là con mồi. Nhưng, đến đoạn cuối, tôi lại là anh tôi, và anh tôi là tôi.
Về tin tức thì đêm hôm đó có một bản tin nhỏ về vụ đóng cửa cái bệnh viện mới. Không một lời giải thích nào. Nhưng tôi biết điều gì đã diễn ra. Bọn Yeerk biết rằng kế hoạch của chúng đã bị lộ. Chúng hiểu rằng bọn tôi đã dò ra kế hoạch đó.
Bọn tôi đã chơi cho chúng một vố đau điếng.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng chẳng nên mừng gì vội. Visser Ba sẽ càng quyết tâm ngăn chặn bọn tôi hơn bao giờ hết.
Ngày hôm sau, tôi đã có một hành động nguy hiểm. Marco cứ lải nhải nói với tôi rằng làm vậy thật là ngu. Nhưng nó cũng chả phản bác gì nhiều lắm. Nó đã thông cảm với tôi.
Bọn tôi hội nhau ở kho thóc nhà Cassie. Và tôi đã dùng điện thoại di động của ba nhỏ để gọi về nhà cho Tom. Trước khi gọi, tôi biến hình một nửa thành sói. Chỉ vừa đủ để tạo ra một ít biến đổi.
Vừa đủ để thay đổi hình thù cái miệng, cái lưỡi và cuống họng của tôi. Nhờ vậy mà giọng của tôi nghe rất khác.
Tom nhấc ống nghe lên sau tiếng reng thứ ba. "Tôi nghe đây?"
"Tôi có lời nhắn này," tôi nói bằng một giọng vừa nặng, vừa méo mó, chẳng giống tí nào giọng của tôi.
"Lời nhắn gì ạ?" Tom hỏi.
"Đừng đầu hàng nhé Tom. Chớ bao giờ đầu hàng."
Tôi gác máy trước khi ảnh kịp nói gì.
"Anh nghĩ là Tom... anh Tom thật... nghe được cú điện đó sao?" Rachel thắc mắc.
"Ảnh nghe được mà," tôi đáp.
Tôi tự hỏi không biết ảnh có đủ sức mạnh để cầm cự hay không.
Nhưng tôi đã biết câu trả lời. Thì đó, một phần của anh tôi giờ đây đã nằm trong bộ não của chính tôi. Cùng với gã Hork-Bajir đã chết từ lâu và một gã Gedd với bộ não đơn sơ. Và, đúng vậy, cả một phần của tên Yeerk với những giấc mơ vinh quang.
Marco nở nụ cười châm chọc bất hủ của nó. "Có thật không đó? Bọn mình liệu có thắng nổi không?"
"Hành tinh này rất phức tạp, Marco ạ. Tớ nghe hắn nói vậy đó. Và đây là một thế giới rất kỳ lạ. Mọi thứ đều có thể xảy ra..."
HẾT TẬP 6
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro