Animorphs #8 - Người Ngoài Hành Tinh (3)
#8 THE AILEN
CHƯƠNG 16
<Ax... nghe... có kẻ...>
<Aximili-kala> Giọng nói thân yêu của cha tôi vang lên. Cha vẫn hay gọi tôi bằng cái tên như thế.
Tôi không dám tin mình đang nhìn thấy cha.
<Cha ơi, Aximili đây. Con đang ở trên Trái Đất. Con sợ không nói chuyện với cha lâu được.>
<Anh của con có ở đó không?>
Vậy là câu hỏi tôi xiết bao e ngại đã vang lên. Xuýt nữa tôi đã mất liên lạc. Đã bao ngày nay, tôi muốn được gặp cha, được lắng nghe giọng nói của cha. Nhưng đồng thời, tôi sợ phải cho cha biết rằng anh mình đã ra đi vĩnh viễn.
Và còn một điều khác mà tôi không muốn cho cha biết...
<Elfangor> Cha tôi hỏi. <Anh con>
<Cha ơi, anh Elfangor đã... hi sinh>
Như có ai đó vừa đánh cha tôi, ông giật lùi lại.
Tôi quay mặt. Tôi đã cố không nghĩ về việc anh Elfangor không còn ở bên tôi nữa. Nhưng bây giờ... Khi chứng kiến cha đau khổ, đột nhiên tôi nhận ra chính nỗi đau của mình.
<Khi chết, anh con có ngẩng cao đầu không?> Cha tôi hỏi. Câu hỏi đó là một phần của tục lệ cử hành lễ tang của chúng tôi. Cha tôi buộc phải hỏi câu hỏi đó.
<Anh ấy đã hi sinh vì dân tộc, vì tự do.> Câu trả lời của tôi cũng là một phần của nghi lễ.
Cha tôi gật đầu. <Cái chết của anh con đã được trả thù chưa?>
Đây là phần tôi rất sợ. <Chưa, thưa cha.>
Cha nhìn tôi. <Aximili, giờ đây, con là đứa con lớn nhất trong nhà. Con phải gánh vác sứ mạng trả thù cho anh trai của con. Con có biết kẻ nào đã giết anh con không?>
<Có, thưa cha.>
<Hắn vẫn còn sống chứ?>
<Vâng.>
<Vậy thì, Aximili, con có nhận sứ mạng trả thù cho anh mình không?>
<Có, thưa cha.>
Nghi lễ chấm dứt. Chúng tôi đã nói những điều mình buộc phải nói.
<Cha thấy mừng khi con vẫn khỏe.>
<Con muốn gặp lại cha. Con không thể...>
Tín hiệu bị mất. Màn hình trắng xóa.
"Rất tiếc, nhưng cậu đã chạm vào nỗi đau của tôi." Giọng của một người nào đó vang lên. Tôi buộc phải ngắt đường truyền.
Tôi quay lại. Một con người đang đứng cách tôi khoảng 30 mét.
Hắn đang chĩa vũ khí về phía tôi.
Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra đó không phải là loại vũ khí của loài người. Vũ khí trên tay hắn là khẩu tia Nghiệt. Vũ khí của bọn Yeerk.
"Andalite, tôi với cậu có nhiều chuyện để nói. Rất nhiều."
Người tôi cứng lại. Tên Mượn xác kia ở xa quá, tôi không thể dùng đuôi tấn công hắn được.
"Đừng liều lĩnh, Andalite. Tôi sẽ tiêu diệt cậu ngay trước khi cậu kịp dùng đuôi của mình."
Vừa lúc đó, Tobias lao tới. Bạn tôi giương móng vuốt lao thẳng về phía người lạ mặt.
Tên Mượn xác vung tay. Móng vuốt diều hâu đã cào xước da hắn, nhưng hắn vẫn giữ chặt khẩu tia Nghiệt. Tobias bay vụt qua, móng vuốt của bạn ấy ghim chặt một mẩu áo của kẻ kia.
Tôi nhào tới, nhưng đã muộn.
"Đứng im! Tôi không muốn giết hai người, nhưng tôi sẽ làm điều đó nếu bị dồn ép."
Tobias đậu lại trên kính viễn vọng.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện." Tên Mượn xác tiếp tục.
<Ngươi đang giữ khẩu tia Nghiệt.> Tôi nói.
Tên Mượn xác làm một điều khiến tôi sững sờ. Y quỳ xuống và đặt khẩu tia Nghiệt lên sàn rồi đá nó ra xa.
"Vậy đó, số phận của tôi đang nằm trong tay cậu, Andalite. Cậu có thể dùng đuôi rồi đó. Hoặc cậu có thể nghe những điều tôi cần nói."
Đôi mắt phụ của tôi ngước nhìn Tobias.
<Tùy bồ thôi, Ax.> Tobias bảo. <Đây là show diễn của bồ mà.>
<Vậy thì nói đi.> Tôi nói với tên Mượn xác.
<Tên tôi là Gary Kozlar.>
<Đừng làm phí thời gian của ta.> Giọng tôi cố ra vẻ hùng dũng. <Đó là cái tên của loài người. Là tên vật chủ của ngươi. Nhưng ta biết thật ra ngươi là ai.>
Hắn gật đầu. "Thôi được, tên tôi là Eslin 359. Còn cậu là Aximili, lính nhỏ Andalite. Em trai của Quái vật Elfangor. Tôi đã nghe được mấy phút cuối của cuộc nói chuyện vừa rồi."
<Quái vật Elfangor? Các ngươi gọi anh ta là vậy sao?>
"Anh cậu đã chết." Giọng Eslin gắt gỏng. "Và cả người duy nhất mà tôi hằng yêu thương. Cô ấy tên là Derane 344. Cậu có biết anh cậu và Derane có điểm gì chung không?"
<Không. Một tên Yeerk sao lại có thể so sánh với anh của ta?>
Những cơ mặt của Eslin giật giật, có vẻ phẫn nộ lắm. "Cả hai người đều bị hắn giết chết."
<Visser Ba?>
"Andalite, tôi đã nói chúng ta có nhiều điểm chung mà." Eslin cố ra vẻ bình thường, nhưng hàm anh ta cứ bạnh ra. "Bọn Andalite các người đã phá hủy nguồn Kandrona. Nạn đói xảy ra. Cứ ba ngày một lần, những quan chức cao cấp của bọn Yeerk và những tên cận thần được Visser sủng ái lại được đưa lên con tàu mẹ. Chúng được tiếp một lượng nhỏ Kandrona. Đủ để sống sót."
<Ngươi muốn ta cảm thấy ray rứt ư?>
"Không. Tôi đã quen với kiểu tự kiêu và đạo đức giả của người Andalite. Các người tự cho mình là kẻ cứu nhân độ thế mà."
<Đừng làm ta nổi nóng, tên Yeerk kia. Ta sẵn sàng lắng nghe ngươi, nhưng không có nghĩa là để cho một tên Yeerk thỏa sức dối trá đâu.>
Eslin mỉm cười. Sao hắn cười buồn thế nhỉ?
"Tôi biết có ngày cậu sẽ đến. Khi tôi trông thấy phần mềm mới, tôi biết đây đâu phải là loại công việc tầm thường. Phải có bàn tay của tên Andalite nào đó. Y hẳn đang muốn biến kính viễn vọng radio thành máy truyền tín hiệu vào vùng không gian zero. Tôi đã chờ cậu đến. Tôi biết thế nào cậu cũng xuất hiện."
Tôi cảm thấy mình thật khờ khạo. Chắc chắn bọn Yeerk phải cài người trong đài thiên văn rồi. Sao tôi sơ xuất thế? Thiệt là khờ!
"Derane thân yêu ở cùng tôi trong một trại huấn luyện suốt một thời gian dài. Cô ấy là người duy nhất thấu hiểu tôi. Tại đài thiên văn này, tôi có một vị trí cao, trong khi Derane chỉ là một nhân viên bình thường. Quân đội Yeerk quá đông và khi nguồn Kandrona bị bọn Andalite các ngươi phá hủy... Visser Ba chỉ đưa lên tàu mẹ những tên được xem là quan trọng với hắn. Còn những người ở lại..."
Bây giờ, Eslin mới để ý đến vết thương đang ứa máu trên tay. Anh ta chạm khẽ vào vết thương. "Chắc bọn Andalite các người yêu thích hành tinh này lắm. Có đủ loài vật để các người tha hồ biến hình mà."
<Derane của ngươi đã bị giết phải không?>
"Họ bảo cô ấy 'không đủ kháng thể'." Eslin nói. Rồi anh ta mỉm cười. "Tôi cũng đã làm được một sự trả thù nho nhỏ. Cứ ba ngày một lần, bọn cận thần của Visser Ba lại được đưa lên con tàu mẹ. Tôi đã phục kích và bắn rơi một phi đội. Nhiều bạn bè của Visser Ba đã chết đói. Giống như Darena của tôi vậy."
Tobias nói thầm với tôi. <Hèn gì chúng ta thấy nhiều tên Mượn xác đã chết. Anh chàng này đã quậy phá Visser Ba.>
<Ngươi nói xong chưa, Eslin?> Tôi hỏi. <Câu chuyện của ngươi có ý nghĩa gì?>
"A ha, cậu muốn biết ý nghĩa của câu chuyện ư? Có chứ. Visser Ba rúc trong lốt người Andalite. Và thỉnh thoảng hắn cũng ăn như người Andalite."
<Nghĩa là sao?> Tobias hỏi tôi.
"Hắn ăn như người Andalite, một mình. Dĩ nhiên hắn có vệ sĩ, nhưng bọn chúng phải ở cách một khoảng xa. Chúng ta có thể diệt hắn. Tôi biết nơi hắn thường ăn."
<Tại sao ngươi cho ta biết điều đó?>
"Tại sao ư?" Eslin nghiến răng. "Bởi vì tôi muốn hắn phải chết. Hắn đã giết Derane của tôi. Cô ấy là người duy nhất tôi mãi mãi yêu thương. Tôi muốn kẻ độc ác đó phải trả giá. Tôi muốn hắn phải chết!"
Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, và rút từ túi áo ra một mảnh giấy đặt lên bàn. "Đây là thời gian và địa điểm. Các cậu có một ngày để chuẩn bị."
<Ngươi muốn giăng bẫy bọn ta chăng?>
Eslin cười khinh khỉnh. "Andalite, tôi biết cậu có sứ mạng trả thù tên sát nhân đó. Hắn là kẻ thù lớn nhất của cậu. Người Andalite các cậu rất coi trọng nhiệm vụ được giao. Đã đến lúc cậu phải thực hiện nhiệm vụ của mình rồi."
CHƯƠNG 17
Khi đã ở trong lốt con người, khó mà cho rằng mình không phải là người, rằng nỗi đau của loài người chỉ là chuyện riêng của họ. Rất khó thờ ơ. Đôi khi gần như không thể...
Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill
Cũng buổi chiều hôm đó, Hoàng tử Jake triệu tập một cuộc họp tại trang trại nhà Cassie.
Khi đó, tôi nghĩ rằng Tobias đã kể với mọi người về việc tôi đến đài thiên văn. Dĩ nhiên, Tobias không biết tôi đã liên lạc được với gia đình. Nhưng bạn ấy đã biết kế hoạch giết Visser Ba của Eslin.
Tôi không ngây thơ đến nỗi nghĩ rằng tôi có thể sống sót khi đối đầu với Visser Ba. Nếu tôi lên kế hoạch chu đáo, và may mắn, tôi có thể hạ hắn. Nhưng chắc tôi cũng không sống sót để tận hưởng dư vị chiến thắng...
Ông Lirem đã "tha thứ" cho việc phá luật của tôi. Nhưng tôi không còn có thể trở thành một chiến binh nữa, đừng nói là trở thành một hoàng tử. Tôi sẽ không thể là một Elfangor thứ hai. Lịch sử sẽ xem anh ấy là một anh hùng vĩ đại. Còn tôi sẽ được nhớ đến như một thằng bé ngốc nghếch đã truyền lại công nghệ biến hình cho loài người...
Tôi phải biến thành người để dự họp. Ba mẹ Cassie có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào...
Mọi người đã tề tựu đông đủ. Hoàng tử Jake ngồi trên lớp cỏ khô. Marco đứng tựa vào tường, hai tay chắp trước ngực. Cassie đang bận chăm sóc một chú ngỗng. Rachel đi đi lại lại, mắt cụp xuống khi nhìn thấy tôi.
Còn Tobias đang đậu trên một cái rui nhà, nhìn tôi chăm chú.
"Tụi mình cần phải nhìn lại sự việc đã xảy ra với bọn Mượn xác. Tụi mình đã thấy nạn nhân ở siêu thị. Rồi chuyện thầy Pardue. Tờ báo sáng nay đăng tin một doanh nhân hoảng loạn trong buổi họp. Theo đó, người này dường như bị điên. Mình đoán chắc lại là một tên Mượn xác nữa." Giọng Jake có vẻ mệt mỏi.
Bạn ấy nhìn tôi, nhưng tôi không nói gì cả.
Chợt Marco lên tiếng.
"Ax nè, bồ đừng có cho tụi này leo cây vậy chứ. Tobias đến và cậu ta lôi theo mẩu áo dính máu. Tui hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu ta nhất định không nói. Tại sao vậy? Quá đơn giản. Vì cậu ta đã hứa với ai đó rằng mình sẽ giữ bí mật. Mà còn ai vào đây nữa nhỉ?"
Tôi biết có phủ nhận cũng vô ích. "Chính tôi đã buộc Tobias hứa. Đó là lỗi của tôi."
"Chà, bây giờ thì bồ không chỉ giữ kẽ với bọn tôi mà còn khiến bọn tôi giấu giếm lẫn nhau nữa." Rachel hét lên. "Ax, bồ phải trung thực chứ. Bọn tôi đâu phải là lính gỗ. Đây là hành tinh của bọn tôi. Đây là cuộc chiến của bọn tôi. Bồ có là thần thánh cũng không thể điều khiển bọn tôi được..."
"Tôi không điều khiển ai cả..."
"Có đấy." Rachel phản bác. "Bọn tôi kể cho bồ nghe mọi chuyện, còn bồ thì chỉ nhè ra vài chuyện vặt vãnh. Thật ra đôi khi bồ có vẻ trung thực đấy, nhưng chả bao giờ bồ kể những chuyện lớn cả."
"Bồ nói bọn Yeerk có thể ám sát những kẻ Bị mượn xác bội phản hả?" Marco nói. "Làm sao bồ biết? Điều đó đã từng xảy ra ư?"
Rachel tiếp lời. "Bọn tôi chào đón bồ đến thế giới này. Bồ đến thăm gia đình bọn tôi, đọc sách, thậm chí còn đến trường. Ấy vậy mà bồ lại giấu giếm bọn tôi..."
Tôi cảm thấy nao lòng vì những lời nói đó. Tất thảy đều đúng. Nhưng tôi phải tuân theo luật lệ của quê nhà.
"Tụi tui chỉ là những kẻ tầm thường, những sinh vật hạ đẳng, nên không được bồ đối xử tử tế chứ gì." Marco nói.
"Không phải vậy mà."
"Phải vậy đó." Marco hét vào tai tôi. "Tụi tui đâu khác gì dân tiền sử. Chắc chắn bồ nghĩ vậy, đúng không?"
Nếu tôi ở trong hình dạng người Andalite, chắc tôi sẽ phản ứng tốt hơn. Còn giờ đây cơ thể người của tôi đang ngập đầy chất adrenalin. Tôi cảm thấy giận dữ, lo âu và cũng thấy mình có lỗi. "Tôi không thể trả lời được." Tôi suýt khóc. "Tôi không thể!"
Marco cũng gào lên. "Rachel nói đúng. Tụi tui chỉ là quân tốt trên bàn cờ. Chỉ có người Andalite mới xứng đáng chống lại bọn Yeerk mà thôi."
<Tôi... tôi phải tuân thủ điều luật.>
"Vậy sao?" Cassie hỏi. Từ nãy đến giờ, bạn ấy không lên tiếng. Giọng Cassie nghe mềm mỏng. "Khi anh Elfangor trao cho bọn tớ khả năng biến hình, anh ấy có tuân theo luật không?"
<Tôi không phải là anh Elfangor, không phải là đại anh hùng, mà chỉ là một lính nhỏ Andalite. Các bạn muốn sự thật phải không? Sự thật đây nè: Tôi không phải là một chiến binh thực thụ. Tôi chỉ là một lính nhỏ, hiểu chưa? Một thằng vô tích sự.>
"A ha, ra thế." Marco nói mát. "Tui hổng cảm động đâu. Tụi tui cần quái gì thiên bi kịch của bồ. Tụi tui cần sự thật. Bồ và Tobias đã làm gì? Tại sao bồ bắt Tobias giữ bí mật? Có chuyện gì vậy?"
Tôi xuống giọng.
"Tôi không thể nói. Có một điều luật ngăn cấm việc chuyển giao công nghệ cho người ngoài. Điều luật đó cũng quy định rằng chúng tôi không được nói gì hết."
"Chán lắm rồi..." Rachel lại nặng nhẹ với tôi. Cũng may Hoàng tử Jake đã đứng dậy và nắm chặt tay bạn ấy...
"Mình có thể thông cảm việc không được phép trao lại công nghệ cao." Jake nói. "Nhưng còn những bí mật khác? Tại sao bồ không cho tụi này biết bọn Yeerk sẽ làm gì? Có thể bồ không muốn trao cho tụi mình các loại vũ khí hiện đại. Cũng được thôi. Nhưng chẳng lẽ bồ không thể cho biết tụi mình đóng vai trò gì trong cuộc chiến này sao?"
"Làm gì có vai trò! Tất cả chỉ là làm sao khống chế được loài người thôi." Marco nói.
"Đơn thuần chỉ là tranh chấp quyền lực." Rachel có vẻ tâm đắc.
Cassie nhìn tôi với vẻ kỳ lạ. "Hổng phải vậy đâu. Điều mấu chốt là hai chữ 'tội lỗi'. Phải vậy không? Đêm hôm trước, bồ đã nói ra điều đó. Bồ nói giống loài nào cũng có những tội lỗi."
"Tội lỗi? Xấu hổ?" Marco nhìn Cassie vẻ giễu cợt.
Nhưng Cassie vừa nói ra một sự thật.
"Bồ có gì phải xấu hổ?" Hoàng tử Jake hỏi tôi.
<Đã có lần chúng tôi bày tỏ lòng nhân từ sai chỗ.> Tôi trả lời.
"Bồ chỉ nói được đến thế thôi ư?" Hoàng tử Jake hỏi.
Tôi gật đầu.
"Không thể chấp nhận được, Ax ạ." Hoàng tử Jake buồn bã. "Nếu bồ về phe tụi này, bồ phải trung thực. Bằng không, có lẽ bồ nên rời khỏi nơi đây. Mình không muốn tí nào. Nhưng bồ không thể vừa làm bạn với tụi này vừa nói dối được..."
"Tôi hiểu..." Tôi nghẹn lời. Sao cổ họng tôi lại như có ai chẹn ngang thế này. "Các bạn đã rất tốt với tôi và không bao giờ tôi quên đâu. Không bao giờ quên. Sự thật là... là chúng ta không thể gần nhau thêm được nữa."
Tôi ngẩng đầu nhìn Tobias. Chỉ có bạn ấy mới hiểu tôi đang nói gì.
Với đôi chân nặng như chì, tôi lầm lũi quay bước. Xa rời những người bạn của tôi.
CHƯƠNG 18
Tôi đã thực hiện buổi hành lễ ban mai biết bao lần. Nhưng buổi sáng nay thì khác.
Đây sẽ là ngày tôi ra đi mãi mãi.
<Tôi là đầy tớ của nhân dân.> Tôi cuối người thật thấp.
Nhân dân! Danh từ cao quý mà xa lắc hàng tỉ dặm.
<Tôi là đầy tớ của Hoàng tử.> Tôi nói, và nhướng đôi mắt phụ về bầu trời.
Hoàng tử ư? Anh Elfangor từng là Hoàng tử của tôi. Nhưng anh đã hi sinh. Còn Hoàng tử mà tôi đang phụng sự, Jake, thì lại không tin tôi. Thậm chí tôi cũng chẳng dám để Hoàng tử biết tôi đang làm gì.
Cả buổi lễ chỉ để làm màu.
<Tôi sẽ giữ danh dự của mình.> Tôi nói, và ngước lên nhìn mặt trời.
Danh dự. Chết để trả thù cho anh mình. Tôi cảm thấy từng mạch máu trong người rung bần bật. Đó là nỗi sợ. Tôi đã làm quen với nỗi sợ trên trận tiền. Nhưng chưa bao giờ tôi tham chiến mà biết chắc mình sẽ thua như lần này.
Đây không phải là danh dự, mà là chuyện nhảy thẳng vào tay thần chết.
<Cuộc đời tôi nguyện hiến dâng khi nhân dân cần đến.>
Chẳng lẽ tôi không thể nhờ người khác giúp đỡ? Chẳng lẽ tôi không thể kể cho Hoàng tử Jake?
Không. Bởi nếu làm thế, tôi sẽ phải cho các bạn biết mình đã liên lạc với gia đình. Sẽ phải kể tất cả.
Buổi lễ đã đến hồi kết thúc.
<Cuộc đời tôi hiến dâng cho nhân dân, Hoàng tử và danh dự bản thân.>
Tôi đặt đuôi trước ngực. Đó là biểu tượng của lòng hi sinh. Tôi thở hồng hộc, cứ như vừa chạy một quãng xa về. Tim tôi đập mạnh.
<Sao hôm nay khác vậy?> Tobias hỏi. <Không giống cách hành lễ thường ngày của bồ. Lần này bồ không nhúng chân vô nước nữa.>
<Phải, lần này thì khác.> Tôi thầm nói. Sao Tobias lại có mặt ở đây nhỉ, thiệt chán.
<Bồ sẽ lâm trận, phải không?>
Tôi không trả lời. Thật ra, tôi không dám nói về chuyện này. Tôi sợ. Nếu tôi có thể gây bất ngờ, có thể tôi sẽ giết được Visser Ba. Nhưng hắn đang trú trong cơ thể của một người Andalite trưởng thành. Visser Ba cũng dày dạn kinh nghiệm hơn tôi. Hắn lại có vệ sĩ nữa chứ. Chưa kể còn có bọn tiểu yêu Hork-Bajir chầu chực.
<Gan hén. Ra trận đâu phải chuyện đùa. Nhưng mà đi ám sát thì...>
<Ám sát ư?> Tôi hét lên. <Hắn đã giết anh tôi. Bao nhiêu người đã bị mượn xác. Hắn sẽ giết tất cả, biến loài người thành nô lệ.>
<Tui đâu có chỉ trích bồ. Nhưng bồ có thể nhờ bạn bè giúp đỡ mà. Cho tui biết chuyện gì đi. Bồ sẽ tìm hắn ở đâu? Chắc chắn mọi người sẽ giúp được bồ đó.>
<Tôi không thể. Jake là, à, từng là Hoàng tử của tôi. Bạn ấy có thể sẽ̃ngăn cản tôi.>
<Bồ nghĩ Jake có thể cấm cản bồ sao? Chẳng lẽ Jake có thể bắt bồ trả lời mọi câu hỏi ư? Bồ có nhiệm vụ phải tường trình hành động của mình với Hoàng tử, đúng không?>
<Đúng. Nhưng Tobias ơi... Bạn đã hứa giữ bí mật. Bạn sẽ giữ đúng lời chứ?>
Tobias im lặng một hồi rồi cuối cùng, bạn ấy nói: <Tui sẽ không nói với ai đâu.>
<Bạn cũng sẽ không được đi theo tôi đó...>
<Ừ.>
<Trong trường hợp... tôi không trở về... Hãy nói với mọi người rằng tôi rất tiếc... Tôi không thể kể với mọi người tất cả mọi chuyện. Có lý do mà...>
<Tui tin bồ.> Giọng Tobias nghe buồn thiu. <Chúc may mắn, chiến hữu.>
Tôi cắm đầu chạy thật nhanh.
Từ đây đến nơi Visser Ba ở mất nhiều dặm đường. Tôi muốn chạy thật nhanh đến đó, có thể bằng cách đó, tôi sẽ rũ bỏ được nỗi sợ của mình.
Nếu tôi may mắn, sẽ có ngày người Andalite nói: "Aximili đã phá luật, nhưng dẫu sao cu cậu cũng giết được tên quái vật Visser Ba."
Được vậy cũng đỡ. Mọi người sẽ bảo cuối cùng thì tôi cũng đã làm được một việc đàng hoàng. Vài người sẽ than: "Thằng bé đâu còn lựa chọn nào khác? Nó mất hết danh dự rồi. Nào có phải vì dũng cảm mà nó đương đầu với Visser Ba, chẳng qua vì nó tuyệt vọng đó thôi."
Có người sẽ lại chép miệng: "Thiệt là dở người. Chẳng qua thằng bé muốn sống xứng đáng với ông anh vĩ đại, thế có khổ không?"
Tôi cứ chạy, chạy mãi đến khi ngực tôi cảm thấy đau kinh khiếp. Tôi đã chạy băng qua những đám lá khô, dưới chân tôi lá thông kêu xào xạc. Chạy qua những hàng cây im lìm, y hệt như cây ở quê nhà.
Hình như việc nghĩ đến Visser Ba thúc giục tôi chạy nhanh hơn. Có lẽ như thế, tôi sẽ cảm thấy bớt sợ.
Không còn thấy những ngôi nhà có người ở, không còn thấy những con đường quen thuộc. Xung quanh tôi giờ đây là rừng. Khung cảnh sao âm u và buồn thảm quá.
Tôi thở phào khi nhìn thấy ánh mặt trời le lói phía thảm cỏ xa xa. Một đồng cỏ lớn. Đây là nơi được đánh dấu trên bản đồ của Eslin.
Tôi ngừng lại lấy hơi. Tôi dựa vào một gốc cây. Sao chân tôi lại run như vậy chứ? Vì mệt và sợ hãi chăng?
Đồng cỏ đẹp quá. Lấp lánh hoa màu tím, màu vàng chen giữa những đám cỏ xanh rờn. Nếu là tôi, tôi cũng thích được ăn ở đây.
Tôi thận trọng tiến tới. Không có gì lạ. Không có các chiến đấu cơ, cũng chẳng thấy bọn Hork-Bajir. Và cả Visser Ba.
Trước mặt chỉ thấy một cuộc sống yên bình: hai chú hươu đang gặm cỏ, đây đó vài chàng sóc nhảy lon ton trên ngọn cây, lại còn một chị chồn hôi đang lạch bạch đi lại...
Theo lời dặn của Eslin, tôi đến sớm một tiếng để chuẩn bị.
Có một dòng suối chảy ngang qua đồng cỏ. Hai bên bờ, cỏ mọc cao.
Visser Ba sẽ chạy về hướng nào? Bên phải hay bên trái? Tôi chỉ có một cơ hội, vì vậy không được phép sai lầm.
Nếu là tôi, tôi sẽ đi về hướng nào? Visser Ba sống trong cơ thể người Andalite, có thể hắn sẽ di chuyển như một người Andalite.
Tôi bước về phía có ánh sáng. Có thể là hướng này chăng? Dọc dòng suối. Cỏ ở đây mọc thấp hơn, rất dễ cho Visser Ba bước xuống suối.
Chính ở đó, tôi đã thấy những dấu guốc.
Của người Andalite.
Visser Ba đã ở đây, có thể một vài ngày trước... Eslin nói đúng. Đây chính là địa điểm của hắn.
Tôi phải chờ đợi và sẵn sàng ra tay. Tôi không trốn trong lốt người Andalite, nhưng có nhiều cách khác.
Có thể biến hình thành rắn.
Tôi tập trung suy nghĩ về rắn. Tôi cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể ngay lập tức.
Lần biến hình này khác hẳn các lần trước. Thường thì chân tay tôi sẽ vẫn tồn tại, chỉ là trong hình dạng khác thôi.
Nhưng lần này, cả tay và chân đều biến mất. Mắt và đuôi là những gì còn sót lại của cơ thể cũ.
Chân tôi như tan thành nước. Tôi ngã oạch xuống đất.
Tay tôi co lại và biến mất tiêu.
Tôi nghe âm thanh lạo xạo trong người, lúc cả bộ xương đang biến hình.
Sao cỏ lại cao thế kia, cả những bông hoa màu tím cũng thế.
Tôi cảm thấy yếu ớt. Tôi không có tay chân!
Ôi, cũng may là còn đuôi, tuy hình dạng bây giờ trông rất khác. Lưỡi dao phía đằng đuôi biến thành một dạng xích. Đuôi tôi phồng lên.
Vẩy bắt đầu mọc. Hệt như một tấm lá chắn đủ màu sắc.
Miệng xuất hiện. Nó quá to so với kích thước mới của tôi. Giờ đây, người tôi là một ống dài ngoằng, với cái miệng to đùng. Thiệt là kỳ khôi. Còn lạ hơn cả việc biến thành kiến hay cá. Giờ đây, tôi là một sinh vật thẳng đuột.
Đôi mắt phụ của tôi biến mất. Lùng bùng trong miệng tôi là chiếc lưỡi dài ngoằng, lúc nào cũng cựa quậy. Chiếc lưỡi này nhạy hơn hẳn lưỡi người. Nó cảm nhận được cả mùi vị không khí.
Trên người tôi bắt đầu xuất hiện loại vũ khí mà tôi hằng chờ đợi. Hàm răng nọc cong và dài. Mỗi cái răng như một cây kim thanh mãnh...
Tôi cảm thấy mình đang suy nghĩ như rắn.
Hóa ra đầu óc một con rắn rất lạnh. Nó không khiến tôi rùng mình vì sợ hãi hay đói. Tự dưng tôi cảm thấy lòng chùng lại, như một thợ săn mồi bình thản, kiên nhẫn chờ đợi.
Đôi mắt ráng nhìn ra những màu sắc kỳ lạ, nhưng cũng tốt thôi, tôi vẫn nhìn được nhiều thứ.
Lưỡi rắn lúc nào cũng ngọ nguậy không yên. Nhạy kinh khủng nhé. Nó cho tôi vô vàn cảm giác mới lạ: mùi của cỏ và đất, mùi côn trùng và biết bao loài máu nóng.
Ngay phía dưới mũi tôi giờ chễm chệ hai lỗ nhỏ. Thật lợi hại, nó giúp tôi cảm nhận được sự thay đổi nhiệt độ trong không khí, đặc biệt là khi có sự xuất hiện của ai đó.
Visser Ba sẽ không ngờ tôi lại ở trong lốt này. Lốt Andalite của hắn nhanh thật đó, nhưng vẫn không nhanh bằng rắn đâu. Bản thân tôi đã trải nghiệm điều này mà.
Tôi lặng lẽ luồn qua thảm cỏ một cách dễ dàng. Lưỡi của tôi làm nhiệm vụ dẫn đường. Nó luôn ngọ nguậy, đánh giá mùi vị xung quanh.
Rắn dường như không biết sợ là gì. Rắn không bị vướng bận bởi danh dự, nó không phải lo lắng vì bạn bè, không sợ làm gia đình thất vọng, không sợ phải phạm luật. Rắn không cảm thấy cô đơn. Có lẽ vì nó đã luôn chỉ có một mình.
Tôi cuộn mình trong cỏ và chờ đợi. Tôi kiên nhẫn đếm từng phút một.
Từng phút đi qua và rồi tôi nghe mặt đất chuyển động. Đó là âm thanh của một chiến đấu cơ đang hạ cánh. Rồi một chiếc khác. Chúng cách tôi không xa.
Đã đến giờ hành động.
Bọn Yeerk đang đến. Visser Ba đang đến.
Trong lốt rắn, tôi không còn cảm thấy sợ nữa. Tôi đã sẵn sàng giết địch.
Sẵn sàng chết.
CHƯƠNG 19
Tôi ngửi thấy hắn từ xa, ngửi thấy mùi của người Andalite, nhưng tôi không ngửi được tên Yeerk đang ẩn trong cái lốt đó.
<Tản ra.> Visser Ba ra lệnh. Hắn nói lớn để bọn lâu la có thể nghe được. <Xem chừng rặng cây đó! Hai đứa bây canh gác chỗ đồng cỏ. Bắn hạ mọi vật lạ di động.>
Giọng hắn vang trong đầu tôi. Tôi cố gắng dìm đi nỗi sợ, nhưng người tôi cứ lại run lên.
Tôi ôn lại kế hoạch: tấn công, chạy trốn, hoàn hình và quay lại cho cuộc quyết đấu cuối cùng.
Tôi sẽ phải hoàn hình trước khi bọn lính gác kịp đến. Mong sao nọc độc của rắn sẽ kiềm chế được hành động của Visser Ba.
Bốn móng guốc của Visser Ba cào sát đồng cỏ. Lưỡi tôi cảm thấy mùi của hắn xông khắp bầu trời.
Kẻ thù của tôi đang đến gần.
Hắn sẽ đến bên dòng suối.
Bóng tối bao phủ.
Hắn đó.
Kẻ thù của tôi tỏa bóng như muốn che khuất cả mặt trời.
Lưỡi tôi ngửi thấy Visser Ba. Đôi mắt rắn luôn mở to nhìn thấy bụng hắn. Tôi cảm thấy cả hơi ấm của hắn nữa.
Hắn dủi một móng xuống dòng nước mát lạnh để uống nước.
Không thể chần chừ nữa. Hắn có thể đi bất cứ lúc nào.
XXXÌÌÌÌ!
Một tiếng rít phát ra từ cái đuôi rắn của tôi. Nó vang lên âm thanh cảnh báo rùng rợn.
Tôi thấy đầu Visser Ba cúi thấp xuống. Hắn láo liên đôi mắt chính. Hiện trong ánh mắt đó là nỗi sợ.
Tôi xuất kích. Cả thân người tôi quẫy mạnh. Đầu tôi chúi về phía trước, miệng mở to.
Răng tôi cắm phập vào cái lốt Andalite của hắn. Nọc độc tuôn trào, bắn thẳng vào chân Visser Ba.
Hắn loạng choạng, cố lùi lại. Hắn nhanh lắm, nhưng tôi còn nhanh hơn nhiều.
Chết này!
Tôi phải phóng độc vào tên quái vật ấy, vào kẻ thù đã giết anh tôi.
Tôi lùi lại. Chất độc đang rỉ ra từ nanh của tôi.
Đuôi Visser Ba tung lên phản công.
Nhưng tôi đã biến mất. Lưỡi dao từ đuôi hắn đánh phập xuống đất. Chạy khá xa rồi mà tôi còn nghe được tiếng gió phát ra từ đòn tấn công hụt đó.
Phải hoàn hình thôi!
Visser Ba vẫn chưa gọi vệ sĩ. Hắn đang suy nghĩ. Ban đầu, hắn không nhận ra vừa rồi không phải là rắn thật. Nhưng dần dần, hắn nghi ngờ.
Tôi chạy băng qua đồng cỏ. Thân người tôi xoay vòng, còn đầu vẫn giữ thẳng len lỏi tìm đường băng qua cỏ.
Chạy được hai mươi thước, cơ thể tôi bắt đầu thấy nặng nề do quá trình hoàn hình bắt đầu. Chân xuất hiện, đôi mắt phụ hiện ra trên đỉnh đầu.
<Có một con rắn!> Visser Ba rống lên. <Hãy tìm và giết nó!>
Tôi vẫn tiếp tục chạy về phía bìa rừng.
Chợt ai đó chặn đường tôi! Một sinh vật máu nóng.
Đó là một mùi quen thuộc! Mùi của loài Hork-Bajir!
Nguy to. Tôi không còn là rắn nhưng cũng chưa kịp hoàn hình thành người Andalite. Tên Hork-Bajir chỉ cách tôi khoảng vài mét.
Quá gần!
Thôi rồi, đời tôi sẽ kết thúc tại đây!
Tôi từ từ đứng dậy khỏi mặt cỏ̉với đôi chân cao lều nghều. Chiếc đuôi yêu quý cũng đang mọc lại.
Tôi ngước nhìn tên Hork-Bajir. Trời ạ, hắn cũng đang nhìn tôi.
Thế này thì chết chắc rồi.
Tay phải của tên Hork-Bajir quất về phía tôi y như một lưỡi hái. Hắn muốn nhắm vào cổ tôi.
WAM!
Ơ kìa, tên Hork-Bajir loạng choạng. Tay phải của hắn chém hụt vào không khí.
Huuurrheer!
Một tiếng thét rợn người. Nhưng không phải của tên Hork-Bajir.
Hắn đang bay. Tên Hork-Bajir hung hăng bị ném bay cái vèo.
Rachel giờ đây đứng ở vị trí của hắn.
Dĩ nhiên, không phải là một Rachel với đôi mắt xanh thơ mộng và mái tóc vàng mà là một Rachel trong lốt một con gấu khổng lồ.
Con gấu còn cao hơn cả tên Hork-Bajir hồi nãy, khoe những móng vuốt trông còn ác liệt hơn cả tên Hork-Bajir. Nhìn cơ thể cuồn cuộn của gấu là biết ngay tên Hork-Bajir kia không phải là đối thủ ngang cơ...
<À há, tớ khoái quá!> Chú gấu làu bàu.
<Rachel phải không?> Tôi hỏi.
<Không.> Cô bạn tôi nói giọng châm biếm. <Ta đây có tên Smokey. Anh chàng Andalite khờ khạo kia, hãy biến hình nhanh lên. Chúng ta sẽ cùng nện bọn Yeerk một trận ra trò.>
Tôi gần như đã trở lại hình người Andalite. Đôi mắt phụ của tôi đảo mắt nhìn đồng cỏ. Visser Ba đang ở giữa cánh đồng. Hai tên Hork-Bajir đi bên cạnh hắn, đang lùng sục trong đám cỏ.
Ở phía xa, một tên Hork-Bajir đang nhìn dáo dác xung quanh, tay khư khư giữ khẩu tia Nghiệt. Hắn ngó nghiêng mọi hướng nhưng lại quên không nhìn lên...
Ngay trên đầu hắn, ở tuốt trên cây là một con vật lông vằn cam pha lẫn đen với đôi móng vuốt sắc lẹm.
Hoàng tử Jake!
Và trên cao, nơi bầu trời lộng gió, một chú diều hâu đang sà xuống đồng cỏ.
<Có hai tên Hork-Bajir đang canh gác chiến đấu cơ.> Tobias thông báo. <Một tên Hork-Bajir đang... À, khỏi lo nữa, Cassie và Marco đã hạ được hắn rồi. Visser Ba và hai tên Hork-Bajir nữa đang ở giữa đồng cỏ.>
<Nhanh nào.> Rachel bảo tôi. <Ta đi nói chuyện với Visser Ba thôi!>
<Hắn là của tôi!> Tôi bảo Rachel. <Tôi bị ràng buộc bởi lời thề danh dự.>
<Đồng ý, hắn là của bồ.>
Tobias bay về phía Visser Ba.
<Bạn đã kể với mọi người hả Tobias?> Tôi trách.
<Ôi, phải nói chứ. Tui cũng làm giống bồ đó thôi. Bồ phải tuân lệnh Hoàng tử của bồ. Chà, Jake cũng là Hoàng tử của tui chứ bộ. Cậu ta ra lệnh cho tui phải nói.>
<Sao bạn biết chỗ này?> Tôi hỏi. <Tôi đâu có cho bạn biết.>
<Hê hê, nhớ tay Eslin không? Hắn đã viết ra giấy còn gì. Bồ quên là tui có đôi mắt xịn à? Từ xa trăm mét, tui còn thấy cả bọ chét trên lưng mèo nữa đó. Bồ nghĩ tui không thấy tờ giấy đó viết gì sao?>
<Tôi giận bạn đó, Tobias.>
<Hì hì, tui cũng chán bồ lắm. Nhưng thôi, chúng ta đang ở giữa trận tiền. Phải thanh toán Visser Ba đã...>
Chúng tôi - Rachel, tôi và Tobias - chạy về hướng Visser Ba và bọn vệ sĩ.
Khi gần đến, tôi thấy Visser Ba đang loạng choạng.
Nọc độc đã có hiệu nghiệm.
Visser Ba oằn người và đổ rạp xuống đất.
Hai tên Hork-Bajir hết hồn. Chúng trông thấy Rachel lừng lững băng qua thảm cỏ. Chúng thấy Hoàng tử Jake trong lốt một con hổ đang tiến tới. Lại còn Marco trong lốt đười ươi và Cassie đang nhe hàm răng sói.
Tobias bay thẳng tới Visser Ba tấn công.
Nhưng các bạn biết hai tên Hork-Bajir sợ gì nhất không? Đó là người Andalite.
<Chủ các ngươi tiêu tùng rồi.> Tôi bảo chúng. <Các ngươi muốn về chầu trời cùng hắn, hay muốn chạy?>
Bọn Hork-Bajir quyết định lẹ làng. Và, hê hê, một khi đã chạy, thì chúng chạy nhanh kinh khủng.
Visser Ba chỉ còn một mình, bất lực. Hắn đã bị bao vây. Hắn cũng bất lực như anh Elfangor của tôi trước đây vậy...
Tôi ngước lên nhìn. Tại sao Tobias...?
<Ôi không!> Tobias thét vang.
Bạn ấy dang rộng cánh và xả hết tốc độ đâm thẳng xuống. Móng vuốt đã sẵn sàng. Tôi tưởng bạn ấy sẽ bay thẳng xuống, nhưng...
<Không! Không thể như thế!> Tobias thét lên. Bạn ấy bay ngược lên trời.
<Chuyện gì vậy, Tobias?> Hoàng tử Jake hỏi.
<Hắn thoát rồi! Tên Yeerk đã thoát! Tui hổng thấy hắn nữa. Visser Ba thoát rồi.>
<Sao vậy?> Tôi thét lên. <Chuyện gì đã xảy ra?>
<Hắn chuồn ra ngoài rồi! Tui thấy hắn len qua thảm cỏ.>
Phải mất mấy giây, tôi mới định thần lại được. Không thể tin được!
<Hắn thoát xác ư?> Tôi hỏi. <Visser Ba đã thoát khỏi vật chủ?>
<Hắn thoát khỏi đầu vật chủ Andalite và trườn xuống nước.> Tobias khẳng định. <Dòng nước chảy xiết quá, tui không nhìn thấy hắn được.>
Tôi quay sang nhìn sinh vật mà tôi tưởng là Visser Ba. Tên Visser Ba thật đã biến đi như một con ốc sên không vỏ. Cái vỏ còn lại chỉ là cơ thể của một người Andalite.
Kẻ thù của tôi đã thoát.
Người Andalite kia đang thở, nhưng hình như anh ta không nhúc nhích được nữa. Đôi mắt chính của anh ta nhìn tôi.
Tôi đã từng đối mặt với Visser Ba. Tôi đã biết sự độc ác của hắn như thế nào. Sự độc ác đó giờ đây đã biến mất. Trước mặt tôi chỉ còn là một người Andalite. Tên Yeerk tàn nhẫn đã không còn ở đó nữa.
<Hãy giết tôi đi!> Người Andalite cố lấy hết tàn hơi để nói. <Nếu không, hắn sẽ quay trở lại và đày đọa tôi lần nữa. Xin hãy gia ân!>
Tim tôi như ngừng đập. Nỗi buồn quá sức chịu đựng của tôi.
Sau bao năm chịu đựng sự dày vò của Visser Ba, bộ óc của người Andalite kia vẫn còn tồn tại. Vẫn còn đủ nhận thức...
<Con rắn...> Tôi nói.
<Không, cậu không hiểu đâu. Visser Ba.. hắn có lực lượng dự bị. Chúng sẽ xuất hiện ngay đấy. Khoảng sáu chiến đấu cơ. Chất độc của cậu có tác dụng rất chậm, chúng sẽ kịp cứu tôi.>
<Nhưng anh là một người Andalite. Tôi không thể giết anh.> Tôi suýt khóc. <Tôi không thể...>
<Hắn sẽ lại xâm nhập vào cơ thể của tôi.> Người Andalite van xin. <Bọn Yeerk sẽ lại đưa tôi đến chỗ hắn. Tôi không thể tiếp tục sống như vậy. Xin hãy gia ân. Cậu không hiểu những gì tôi đã phải chịu đựng đâu. Kinh khủng lắm.>
Anh ta cố gắng nâng chiếc đuôi lên, định dùng lưỡi dao ở đuôi để tự kết liễu. Nhưng chất độc đã lấy đi sức lực của anh. Chiếc đuôi không đủ sức nâng lên.
<Tôi hiểu rồi.> Cuối cùng anh thì thầm buồn bã. Nỗi buồn từ giọng nói ấy khiến tôi thấy nao lòng. <Hãy nghe đây... tên tôi là... Chất độc đang... Tôi tên là Alloran-Semitur-Corrass. Ngày xưa tôi là một hoàng tử. Nếu sau này cậu vẫn còn sống... tôi có một người vợ, hai đứa con... Một ngày nào đó... hãy nói với họ rằng tôi vẫn hy vọng... hãy nói rằng tôi vẫn yêu gia đình...>
<Vâng, thưa Hoàng tử Alloran. Tôi sẽ nói. Hoàng tử còn mệnh lệnh nào không?>
Anh ta nâng một tay lên. Tôi nắm chặt bàn tay ấy. <Hãy tiếp tục chiến đấu. Chúng mạnh hơn cậu tưởng. Chúng đã... đột nhập... chúng ở ngay trên đất nước chúng ta... hãy chiến đấu...>
Những ngón tay của anh mềm rũ. Một khoảnh khắc im lặng, và rồi anh gục xuống.
Tôi đặt nhẹ tay anh xuống. Tôi biết lần sau nhìn thấy khuôn mặt này, một lần nữa đó lại là khuôn mặt của kẻ thù. Tên quái vật, Visser Ba.
<Chúng ta ra khỏi đây thôi.> Hoàng tử Jake nói.
<Đi thôi, Ax.> Tobias nói. <Sẽ còn giáp mặt hắn nữa mà.>
CHƯƠNG 20
Tự do hay là chết. Một người tên Patrick Henry đã nói thế. Tôi tự hỏi liệu bọn Yeerk có biết con người đã nói câu này trước khi chúng đến xâm lược Trái Đất hay không. Tôi tự hỏi liệu bọn Yeerk có biết chúng sẽ phải chiến đấu với ai hay không.
Trích nhật ký Trái Đất của Aximili-Esgarrouth-Isthill.
<Chúng tôi gọi đó là luật Lòng nhân từ của Seerow.> Tôi nói.
Chúng tôi đang đứng trong khu rừng nơi tôi ở. Khu rừng của hành tinh mang tên Trái Đất.
Hai ngày trôi qua kể từ khi xảy ra những sự kiện kinh khủng trên đồng cỏ. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trong hai ngày đó. Tôi đã nghĩ về mọi thứ. Vâng, mọi thứ...
"Nghĩa là sao?" Rachel hỏi.
Bạn ấy đang đứng, hai tay khoanh lại. Tôi tin rằng đó là một cách thể hiện sự ngờ vực.
<Nghĩa là chúng tôi không được phép chuyển giao các công nghệ hiện đại cho bất kỳ một chủng tộc nào khác.> Tôi giải thích. <Đó là một luật lệ hết sức quan trọng. Một trong những luật lệ quan trọng nhất của chúng tôi.>
"Các cậu không thích có cạnh tranh gì hết." Marco nói. "Người Andalite các cậu lúc nào cũng muốn đứng đầu thiên hạ thôi. Tôi biết mà. Nhưng người Trái Đất về phe các cậu. Chúng ta cùng chiến đấu chống một kẻ thù mà."
"Thôi nào, Marco. Để cho Ax kể chuyện của mình đã." Hoàng tử Jake nói.
<Seerow là một người Andalite vĩ đại. Một chiến binh. Một nhà khoa học. Ông ấy... ông ấy đã chủ trì chuyến viễn du đầu tiên của người Andalite tới thế giới của bọn Yeerk.>
Tôi thấy những người bạn Trái Đất của tôi tỏ vẻ căng thẳng. Tobias bay vụt qua một cành thấp hơn, tới gần hơn...
<Seerow cảm thấy thương bọn Yeerk. Chúng là một sinh vật thông minh. Chúng dùng một loại nguyên thủy tên là Gedds làm vật chủ. Nhưng bọn Gedds gần như mù, lộn xộn và không hữu ích lắm. Thậm chí bọn Yeerk còn chưa bao giờ trông thấy các vì sao, chứ đừng nói gì đến chuyện ra khỏi hành tinh của chúng. Seerow thấy thương bọn chúng. Seerow là một người Andalite nhân từ tốt bụng...>
"Trời ơi!" Cassie thầm thì. "Đó là một bí mật quan trọng. Đó chính là nỗi nhục mà người Andalite đang che giấu."
"Cái gì?" Rachel hỏi. "Bí mật quan trọng nào?"
"Seerow đã trao cho bọn Yeerk công nghệ tiên tiến à?" Cassie hỏi.
Tôi gật đầu. <Seerow nghĩ rằng bọn Yeerk cần có khả năng đi đến những ngôi sao khác giống như chúng tôi. Thoạt đầu thì việc đó cũng có vẻ hợp lý. Nhưng rồi... một giống loài có tên là Nahara... Khi chúng tôi phát hiện ra thì đã quá trễ. Toàn bộ loài Nahara đã bị bọn Yeerk biến thành nô lệ. Sau đó là người Hork-Bajir. Rồi đến người Taxxons. Và những hành tinh khác... những chủng tộc khác cũng lần lượt rơi vào tay đế quốc Yeerk. Chúng lan nhanh như một nạn dịch! Hàng triệu... hàng tỷ người tự do bị bọn Yeerk bắt làm nô lệ hoặc bị tiêu diệt. Chỉ vì Seerow. Vì chúng tôi. Vì những người Andalite.>
Trong chốc lát, không ai nói gì. Tôi biết điều gì sẽ xảy ra. Đầu tiên người Trái Đất coi người Andalite là anh hùng. Rồi họ bắt đầu nghi ngờ. Bây giờ tôi biết chắc điều đó. Giờ đây họ đã biết rằng những người Andalite không phải là những chiến binh vĩ đại của thiên hà.
"Anh Elfangor đã vi phạm luật Lòng nhân từ của Seerow rồi phải không?" Marco lên tiếng.
<Phải. Nhưng tôi có thể nhận lỗi thay cho anh ấy. Anh Elfangor là một anh hùng vĩ đại, tên tuổi anh ấy không thể bị hủy hoại. Còn tôi chẳng là gì cả. Tôi đã phạm lỗi rồi. Nếu tôi giúp các bạn, và nếu người Trái Đất các bạn trở thành một chủng tộc những kẻ chinh phục mới, nếu một ngày nào đó các bạn trở thành bọn Yeerk mới, người của chúng tôi sẽ nhắc đến Lòng tốt của Aximili. Và tôi sẽ là kẻ đi vào lịch sử như là tấm gương mới về một kẻ đại ngốc.>
Tôi thấy Rachel hơi mỉm cười và lắc đầu. Marco thì trợn mắt. "Nè, tui bắt đầu cảm thấy hơi không thích bồ rồi đó, Ax ạ."
Tôi cảm thấy bối rối. Tôi chờ đợi họ nổi giận. Thế mà họ lại mỉm cười.
<Các bạn không hiểu sao? Thế giới của các bạn bị bọn Yeerk đe dọa chính vì chúng tôi đấy.>
Hoàng tử Jake gật đầu. "Hiểu, bọn tớ́hiểu chứ Ax. Ngày xưa đã có một người Andalite cố gắng thể hiện lòng tốt của mình và điều đó đã trở thành một thảm họa. Ông Seerow này muốn làm một người tốt. Ông ấy muốn mọi dân tộc khác nhau trong thiên hà có thể chung sống hòa bình. Muốn tất cả chúng ta có thể cùng thám hiểm các vì sao."
<Phải, và kết quả thật là kinh khủng.>
"Ax, bồ không nên từ bỏ hy vọng chỉ vì mọi việc không như ý mình muốn." Cassie nói. "Bồ chỉ cần cẩn thận hơn, khôn ngoan hơn, nhưng vẫn phải giữ được niềm hy vọng."
"Coi nào, Ax." Hoàng tử Jake nói. "Bọn mình không muốn bồ phải trao lại bất cứ công nghệ Andalite nào cả. Bọn mình không muốn bồ vi phạm luật lệ Andalite. Bọn mình chỉ muốn bồ tin bọn mình mà thôi. Hãy cho bọn mình biết sự thật đi. Hãy trở thành một người trong bọn mình."
"Bồ không đơn độc đâu, Ax." Cassie dịu dàng nói. "Có thể bọn mình không phải là một chủng tộc như người Andalite nhưng bọn mình là bạn cậu."
"Cái ông Seerow đó không có gì sai cả." Marco nói. "Ổng chỉ gặp trúng loài sinh vật hổng ra gì thôi. Tụi tui hổng phải là bọn Yeerk. Tụi tui là chủng người hiện đại, ngốc ạ. Là con người. Những người Andalite muốn có người cùng đi thám hiểm các vì sao với họ phải không? Đã có tụi tui nè. Mấy bồ góp phi thuyền, tụi này góp món kẹo Raisinets và bánh nho quế, rồi chúng ta cùng đi thám hiểm các vì sao."
<Các bạn còn làm được hơn thế nhiều.> Tôi nói. <Các bạn học rất nhanh. Một ngày nào đó các bạn còn giỏi hơn cả người Andalite nữa đó.>
"Không đâu." Hoàng tử Jake nói. "Bởi vì nếu bọn mình học được bất cứ điều gì thì bồ cũng học được điều ấy. Chúng ta sẽ cùng học với nhau. Người Trái Đất và người Andalite."
<Không thể được.> Tôi nói. <Chúng ta thuộc hai chủng người khác nhau, đến từ hai thế giới khác nhau, cách nhau hàng tỷ dặm Trái Đất.>
<Ax nè.> Tobias nói. <Hãy cho tui biết, người Andalite cần gì nhất? Mấy bồ chiến đấu vì cái gì?>
<Vì tự do, tất nhiên rồi.> Tôi nói.
<Thế còn người Trái Đất cần gì nhất?> Tobias hỏi.
"Tự do." Hoàng tử Jake trả lời.
"Tự do." Rachel đáp và gật đầu.
"Tự do." Marco và Cassie đồng thanh.
<Tự do.> Tobias nói. <Những con người khác nhau, những chủng loài khác nhau, có lẽ vậy. Nhưng có sao đâu? Chúng ta đồng ý với nhau điều gì mới là quan trọng...>
Trong vài phút, tôi không nói gì cả. Có lẽ vì tôi hơi bị ngợp. Thế rồi, tôi chợt nhận ra một điều khiến tôi mỉm cười. <Thấy không? Chuyện đã xảy ra rồi đấy.> Tôi nói.
"Cái gì?" Rachel hỏi.
<Người Trái Đất các bạn đã dạy người Andalite một điều mới rồi đấy.> Tôi nói. <Các bạn nói đúng. Chúng ta cùng đứng trên một trận tuyến, chiến đấu vì cùng một mục đích.>
"Những người Andalite ở quê hương bồ có thể sẽ không thích cái ý tưởng đó đâu." Rachel nói.
<Ừ, có lẽ vậy. Họ có những luật lệ và tập quán của mình mà. Họ cho rằng họ biết điều gì là đúng. Nếu có thể trở về, tôi sẽ phải giải thích nhiều đây...>
<Có thể thế.> Tobias nói. <Nhưng tui biết một người Andalite chắc chắn sẽ tự hào về bồ đó.>
"Bồ về phe tụi mình chứ?" Hoàng tử Jake hỏi.
<Vâng, thưa Hoàng tử Jake.> Tôi nói.
"Đừng gọi mình là Hoàng tử."
<Vâng, thưa Hoàng tử Jake.> Tôi lặp lại.
"Được rồi." Marco nói và xoa tay vào nhau. "Chuyện xong rồi nha. Giờ thì cuối cùng tụi mình cũng đã bình đẳng và kể hết mọi sự cho nhau nghe... Tui nghĩ mình có một câu hỏi thật bự đối với Ax. Một câu hỏi khổng lồ sẽ đặt tình bạn của chúng ta vào một thử thách. Một câu hỏi kếch xù luôn..."
<Gì vậy?> Tôi lo lắng hỏi.
"Làm thế nào, làm thế nào, LÀM THẾ NÀO mà mấy bồ ăn được khi hổng có miệng?" Marco thắc mắc.
Tôi cười lớn. <Chúng tớ ăn khi chạy. Móng của tớ nghiền xuống cỏ, và các chất dinh dưỡng cứ thế ngấm vào cơ thể tớ. Khi uống cũng vậy, chúng tớ uống nước bằng cách đặt một móng xuống nước.>
<À, thì ra nguyên cái hành động thò móng xuống nước trong buổi lễ ban mai chỉ có vậy.> Tobias thốt lên.
"Lễ ban mai? Lễ ban mai nào?" Rachel hỏi.
"Ừ, kể cho bọn này nghe đi." Cassie nói.
<Được rồi.> Tôi đồng ý. <Tớ sẽ kể cho các cậu nghe mọi chuyện. Mọi chuyện mà tớ biết.>
Khi nói câu này tôi nhìn thẳng vào Tobias. Tôi đụng phải đôi mắt dữ tợn và nghiêm nghị của một chú diều hâu. Tôi muốn bạn ấy hiểu là tôi cũng sẽ trả lời câu hỏi của bạn ấy. Câu hỏi mà tôi biết đang cháy bỏng trong lòng Tobias.
Nhưng câu hỏi đó không bao giờ đến. Và tôi nghe vọng trong tâm trí mình từng lời của Tobias. <Những con người khác nhau, những chủng loài khác nhau, có lẽ vậy. Nhưng có sao đâu? Chúng ta đồng ý với nhau điều gì mới là quan trọng...>
Cả tôi, lẫn bạn Tobias của tôi, đều không có khả năng mỉm cười. Nhưng có những lúc chúng tôi nhìn nhau, hiểu nhau và cười.
CHƯƠNG 21
Tôi đang đứng trên tháp canh. Chỉ có hai chúng tôi. Eslin trừng trừng nhìn tôi đầy giận dữ.
"Đồ Andalite cặn bã. Thậm chí cậu còn không giết nổi Visser. Hắn đã dọa cậu sợ chết điếng rồi sao?"
<Khởi động cái phần mềm đó đi.> Tôi nói. <Tôi còn phải truyền tin nữa. Chỉ một lần này nữa thôi, Eslin, và tôi sẽ mãi mãi biến khỏi cuộc đời đau khổ của anh. Làm đi.>
Phải mất vài phút mới thiết lập được hệ thống truyền tin vào vùng không gian zero. Và còn mất thêm một khoảng thời gian nữa tôi mới kết nối trở lại được với Lirem vĩ đại.
<Chắc cháu không thể gọi thêm lần nào nữa đâu.> Tôi nói. <Cháu cần gửi đi một thông điệp. Đến vợ của Alloran-Semitur-Corrass, thông điệp của chồng cô ấy.>
Nhìn đôi mắt của Lirem đột nhiên trợn ngược lên cũng khá thú vị. Vậy đó, ông ta biết chính xác Alloran đã từng là ai và có một vị trí thế nào.
<Chồng cô ấy gửi tới vợ tình yêu của mình. Ông ấy vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ được thả tự do.>
<Đó có phải là tất cả những gì cháu cần nói không, lính nhỏ Aximili?>
<Không, cháu còn phải nói điều này nữa. Ngài đã cố hết sức cứu bọn Hork-Bajir mà vẫn đảm bảo tuân theo luật lệ của chúng ta. Vẫn giữ được tất cả bí mật của chúng ta. Nhưng ngài đã thất bại.>
<Đừng nói những gì cháu định nói nữa, Aximili.> Lirem cảnh báo tôi. <Đừng bất tuân luật lệ của chúng ta.>
<Cháu... thưa Hoàng tử Lirem, những người Trái Đất này giờ đã là người của chúng ta rồi. Và, thưa ngài, với tất cả niềm kính trọng đối với luật lệ và với ngài, cháu sẽ không để cho con người bị tiêu diệt đâu. Chừng nào cháu còn sống.>
Lirem nheo mắt lại đầy dọa dẫm. <Cháu giống hệt ông anh Elfangor của cháu đấy.> ông ta gầm lên.
Tôi cười. <Cám ơn Hoàng tử. Cám ơn ngài rất nhiều.>
HẾT TẬP 8
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro