Tập 28
Không phải là mơ – tất cả những điều kỳ diệu hiện hữu rõ ràng dưới ánh sáng buổi sớm. Hương thơm dìu dịu của chăn gối và thoang thoảng mùi hương quen thuộc từ mái tóc của Ann khiến khóe mắt Cheer nóng lên, hạnh phúc đến nghẹn lời.
Từng đường nét thân thương trên gương mặt người đối diện - vầng trán, sống mũi, đôi môi mà cô đã từng mơ hồ chạm đến trong những giấc mơ. Trái tim cô rộn lên niềm xúc động sâu sắc, vừa bỡ ngỡ vừa thân quen, mọi xa cách suốt những tháng năm qua chỉ là một thử thách của duyên kiếp để rồi cuối cùng họ lại trở về bên nhau.
Cheer ôm chặt lấy Ann. Hai thân hình quấn quýt trong cái ôm xiết đầy yêu thương. Cheer vùi mặt vào hõm cổ Ann, cảm nhận hơi ấm trên làn da chị, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của chị đang đập cạnh bên nhịp tim mình. Bàn tay Ann khe khẽ vuốt dọc sống lưng Cheer. Cả hai run rẩy trong niềm hạnh phúc đoàn tụ, để mặc cho những giọt nước mắt lặng lẽ thấm ướt bờ vai nhau.
Không cần ngôn từ nào cho giây phút này – sự hiện diện của Ann, cái ôm của Cheer đã nói thay tất cả. Trong ánh sáng trong trẻo của bình minh, có điều gì đó thật thiêng liêng bao bọc lấy họ, như thời gian và không gian đều lùi lại phía sau, chỉ còn lại hai tâm hồn tái hợp sau bao phong ba. Giây phút này tựa như một phép màu nhiệm của vũ trụ, là món quà vô giá mà định mệnh đã an bài.
Ann khẽ đưa tay luồn vào mái tóc rối của Cheer, vuốt nhẹ nhàng như vỗ về. Cheer lưu luyến buông lỏng vòng tay để nhìn Ann một lần nữa. Ánh mắt cô vẫn còn đỏ hoe nhưng đã ánh lên nét cười, chứa chan niềm thương yêu. Ann cũng nhìn cô, đôi môi cong lên dịu dàng, bao nhiêu yêu thương đều hiện rõ trong ánh mắt.
Ánh dương lên cao hơn, chiếu những tia nắng ấm áp qua ô cửa sổ mở hé, dát vàng lên hai dáng người đang tựa sát vào nhau trên giường. Tiếng chim hót ngoài vườn vang lên trong trẻo, vài cơn gió sớm lướt qua tấm rèm khẽ lay động – tất cả như hòa chung niềm vui đoàn viên thầm lặng. Ann và Cheer lắng nghe từng âm thanh của buổi sáng, hít thở bầu không khí tràn ngập hương nắng mới. Trong lòng họ, sự biết ơn dâng trào - biết ơn vì còn có ngày hôm nay, vì phép màu đã cho họ được gặp lại nhau, vì tình yêu đã vượt qua mọi giới hạn để họ lại được đón bình minh cạnh nhau.
Cheer khẽ nhấc đầu lên, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt dịu dàng của Ann. Những ký ức về buổi tối định mệnh đó bất chợt ùa về, khiến trái tim Cheer siết lại trong lồng ngực. Cô run run chạm vào gương mặt Ann, giọng nói nghẹn lại bởi một cảm xúc vừa thương vừa giận:
"Sao chị lại làm vậy? Tại sao chị lại chọn đánh đổi bản thân mình như thế? Chị có biết em đã phải sống những ngày tháng thế nào khi không còn nhớ được chị không?"
Ann ngẩng lên nhìn Cheer, rồi đưa tay vuốt nhẹ bờ má đang nóng lên vì xúc động của cô: "Tôi xin lỗi... nhưng lúc đó, tôi không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần em còn sống, chỉ cần em bình an, tôi chỉ cần như vậy."
"Nhưng em không hề bình an!" Cheer bật khóc, giọng cô vỡ ra đầy thương tổn.
Ann lặng đi, đôi mắt chị long lanh ánh nước. Chị siết chặt tay Cheer hơn.
"Lúc ấy, tôi không thể làm gì khác. Em gặp nguy hiểm, Cheer à. Em gần như không thể qua khỏi. Tôi không thể mất em. Tôi thà mất đi bản thân mình, chứ không thể nhìn em rời xa tôi."
Cheer vùi mặt vào lòng bàn tay Ann, vai cô run lên từng hồi, nức nở trong nước mắt. Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng Cheer không biết bắt đầu từ đâu, mọi suy nghĩ như những áng mây xám đang dần tan ra trong bầu trời bao la của một tâm trí mù mờ.
Bên cạnh, tiếng chuông báo thức của điện thoại vang inh ỏi, Cheer vươn tay với lấy. Hai tin nhắn chưa đọc từ chiều qua của Mon hiển thị đầu tiên khi màn hình sáng lên.
"..."
Cheer ngồi bật dậy, liếc nhìn Ann, chị cũng đang nhẹ nhàng ngồi thẳng lên, kéo tấm chăn che ngang ngực.
"Chị Mon nói họ vừa tìm thấy đoạn clip cũ, có nhắc tới chị," Cheer lên tiếng, giọng chậm rãi. "Và... có vẻ như trong đoạn đó, đạo diễn gọi chị là Ann."
Ann im lặng, ngước mắt nhìn cô. Trong đôi mắt chị, có điều gì đó vừa hy vọng vừa sợ hãi. Chính chị cũng chưa dám tin vào việc mình thực sự quay lại – không phải chỉ trong trái tim Cheer, mà còn trong thế giới này.
Cheer quay lại màn hình điện thoại, mở trình duyệt. Tay cô gõ thật chậm: "Ann Sirium Pukdeedumrongrit + phim Dẫu Có Xa Nhau".
Không có kết quả cụ thể. Chỉ vài bài báo cũ kỹ, rời rạc – không có bài nào ghi nhận Ann là diễn viên trong bộ phim đó. Không có ảnh, không có credit, không có profile.
Cô thử từ khoá đơn giản hơn: "Ann Sirium diễn viên Thái Lan".
Vẫn không nhiều. Trang wiki cá nhân không hiện ra. Google chỉ trả về vài hình ảnh lẻ tẻ, một trang fanpage không còn cập nhật, vài bức ảnh hậu trường phim cũ, thậm chí có một bài báo không rõ nguồn dẫn tên chị vào một danh sách nữ diễn viên kinh điển. Nhưng tất cả đều không có dấu hiệu của "sự trở lại." Không tin tức chính thức. Không bài đăng truyền thông. Không lời nhắc nào từ giới chuyên môn — ngoài đoạn footage chưa từng được công bố.
Cheer thoáng lạnh sống lưng.
Cô nhớ rõ Ann là ai. Cô nhớ rõ gương mặt, giọng nói, cả cách chị từng diễn xuất trước ống kính. Và hơn hết là thành công vang dội của Ann Sirium ở Thái Lan và khắp Châu Á. Thế nhưng internet – thứ vốn lưu giữ mọi thứ – lại không có nổi một vết tích rõ ràng của Ann. Tại sao lại như vậy?
"Chị có cảm thấy..." – Cheer khẽ nói, quay sang nhìn Ann – "...có gì đó không ổn không?"
Trong lòng cả hai đều dâng lên một cảm giác bất an – Cheer đang giữ lấy một món quà quý giá mà bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến nếu lỡ tay buông lơi.
"Em không muốn đánh cược!" cô thì thầm, khẽ ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Cheer đặt điện thoại xuống.
"Đi cùng em!" Cô nhìn Ann bằng đôi mắt quả quyết. "Chùa Wat Santi Dharma ... Em nghĩ, đó là nơi có thể giúp chúng ta hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra."
Ann gật đầu không chút do dự.
Có điều gì đó trong linh cảm của cả hai cùng vang lên — rằng nếu muốn giữ lấy điều thiêng liêng này, họ phải đi tiếp. Phải đi, trước khi mặt trăng tròn lần nữa.
Nhưng mà trước tiên... có thực mới vực được đạo.
"Chị có đói không?" Cheer vuốt nhẹ bờ vai trần của Ann.
Chị mỉm cười, gật đầu nhẹ như một cái khẽ đùa chị cũng là người, chị cũng biết đói.
Cheer bước xuống giường, tìm trong tủ một chiếc váy mặc nhà đơn giản màu be, chất vải cotton mềm. Cô quay lại, chìa ra cho Ann. "Mặc tạm cái này nha, dù chị không mặc gì cũng đẹp nhưng em sợ mình không chịu nổi đâu."
Ann bật cười thành tiếng, giọng cười dịu dàng và ấm. "Cái tật ấy vẫn không bỏ ha!"
"Em nghiện chị từ hồi trước rồi. Giờ còn nghiện hơn nữa. Cẩn thận đó."
Ann kéo váy vào người, từng động tác còn có phần chậm rãi vì đã lâu không sống trong một cơ thể có hình hài con người. Cheer nhìn chị thay đồ mà tim đập loạn cả lên, không ngừng nghĩ đến vẻ đẹp đầy bản năng của Ann – không phải là kiểu cố gắng tỏ ra quyến rũ, mà là cái đẹp của một người đã sống, đã yêu, đã hy sinh, và vẫn chọn dịu dàng.
Cả hai ra khỏi phòng ngủ, bước vào bếp. Ann đứng bên cạnh Cheer, không đợi hỏi han gì thêm, tự tay rửa rau, bày đĩa, nhặt từng cọng hành. Cheer quay sang, mắt mở to ngạc nhiên: "Chị... làm được á?"
Ann cười, ánh mắt sáng lấp lánh: "Tôi không mất trí nhớ. Và tôi cũng từng muốn nấu cho em một bữa như thế này từ lâu. Chỉ tiếc khi còn là rắn, tôi không có tay."
Cheer đứng sững vài giây, rồi vòng tay ôm chặt Ann từ phía sau. "Chị mà nói thêm câu nào nữa là em khỏi ăn sáng luôn á. Em chỉ muốn ăn chị thôi."
Ann cười nghiêng đầu, cọ nhẹ má mình vào má Cheer. "Ăn xong hãy ăn tôi."

Tiếng cười vang khẽ trong gian bếp, tan vào mùi trứng chín, bánh mì nướng và hương cà phê Cheer vừa pha. Họ ngồi xuống bàn, ánh nắng rải đầy lên đĩa thức ăn và tóc cả hai. Cheer nghiêng đầu nhìn Ann, ánh mắt cô dần nghiêm lại.
"Chị Ann... có một điều em vẫn chưa hiểu. Tại sao chị lại bỏ chạy khỏi người đàn ông đó mà đến Chùa?"
Ann đặt tách cà phê xuống, mắt dõi theo ánh nắng ngoài cửa sổ một lát rồi quay lại nhìn Cheer.
"Tôi không trốn để phá bỏ điều gì. Tôi chỉ... chọn một lối khác. Khi tôi gặp ông ấy, tôi đã sẵn sàng đánh đổi. Nhưng tôi cũng tin vào một điều: nếu tình yêu em dành cho tôi đủ mạnh, nếu em thực sự tìm tôi, thì tôi không cần phải đợi kiếp sau để được ở bên em nữa. Tôi đến chùa vì tin rằng... duyên chưa dứt thì sẽ gặp lại. Nếu em không đến, nếu ông ấy tìm ra tôi trước, tôi vẫn sẽ chấp nhận. Nhưng tôi không muốn phó mặc hết cho số phận mà không thử giữ lấy chút hy vọng nào."
Cheer lặng người. Một lát sau, cô vươn tay qua bàn, siết chặt tay Ann.
"Còn chuyện biến đổi? Suốt thời gian qua, chị có biến đổi lại không?"
Ann gật nhẹ. "Có. Nhưng không theo quy luật gì rõ ràng. Ban đầu tôi không kiểm soát được, nhưng sau đó... khi em đến gần tôi hơn, tôi bắt đầu cảm nhận được nhịp của nó. Lúc em ôm tôi, lúc em yêu tôi dù không nhớ tôi là ai – tôi thấy mình dần trở lại. Dù là người hay rắn, tôi vẫn luôn là tôi. Nhưng chỉ khi em thật sự mở lòng, tin vào tình yêu và tin vào chính mình, tôi như được gọi về. Và mỗi khi em nghi ngờ, tôi lại chực tan biến..."
Cheer đứng dậy, vòng sang ghế bên kia, kéo Ann vào lòng, đặt lên trán chị một nụ hôn dài.
"Em chỉ cần chị là Ann. Dù ở hình dạng nào."
Cheer thì thầm câu đó trong vòng tay chị, như một tuyên ngôn tình yêu giữa bao bất định. Trong khoảnh khắc ấy, bầu trời ngoài kia chợt yên tĩnh lạ thường – như thể vũ trụ cũng đang lắng nghe.
Ann siết nhẹ vòng tay quanh eo Cheer. "Cảm ơn em. Nhưng giờ tôi muốn là người – vì tôi muốn hôn em."
Cheer bật cười khúc khích, tiếng cười nhẹ như gió sớm, ánh mắt ánh lên tia trêu ghẹo quen thuộc. "Trời đất... chị đó, là rắn, chị cũng hay hôn má em bất thình lình đó nha. Làm em đứng hình biết bao nhiêu lần."
Ann nheo mắt, gò má ửng nhẹ như thể bị bắt quả tang, nhưng nét mặt lại kiêu hãnh lạ kỳ, đúng kiểu ~~ "tôi đâu có chối, tôi còn tự hào".
Cheer không nhịn được, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Ann một cái — giống như một lời chào, một dấu hiệu bắt đầu. Nhưng vừa dứt môi, cô khựng lại. Ánh mắt cô gặp ánh mắt chị trong khoảng cách chỉ vài phân, và ngay lúc ấy, không khí xung quanh như tan chảy. Cheer nhìn thật sâu vào mắt Ann — đôi mắt ấy, đôi mắt đã từng nhìn cô từ thân hình của một con rắn nhỏ, từng lặng lẽ quấn quanh tay cô, từng nằm cuộn tròn trên ngực cô mỗi đêm. Giờ đây, vẫn là ánh nhìn ấy, nhưng có thêm hơi thở, có cả làn môi thật mềm đang run nhẹ dưới nhịp tim.
Cô không đợi thêm một giây nào nữa. Tay đặt nhẹ lên gò má Ann, Cheer nghiêng đầu, lần này hôn thật sâu.
Nụ hôn bắt đầu như một cơn sóng nhẹ — mềm mại, nâng niu. Rồi từng chút, từng chút một, nhịp thở giữa họ hoà quyện. Đôi môi không còn chỉ là chạm, mà mở ra, tìm thấy nhau, khám phá nhau bằng nhịp điệu bản năng. Lưỡi Cheer chạm vào lưỡi Ann – nhẹ như gió lướt trên mặt hồ – rồi đan lấy nhau, quấn quýt trong một bản tình ca lặng lẽ mà chỉ hai người nghe thấy. Nó là một nụ hôn kiểu Pháp đúng nghĩa – đầy say mê, đầy nhớ nhung, vừa như một lời khẳng định, vừa như một sự tái sinh. Tay Cheer lần ra sau gáy Ann, kéo chị lại gần hơn nữa, Ann nhắm mắt, để mặc mình tan vào nụ hôn ấy, để mặc hơi thở và vị của Cheer len vào mọi góc trong tim.
Khi họ cuối cùng cũng buông nhau ra, trán chạm trán, cả hai cùng thở dốc. Cheer bật cười khe khẽ, giọng khàn đi vì xúc động: "Chị... chắc chắn là người rồi."
Ann cắn môi, mắt chị ươn ướt, vì quá nhiều cảm xúc dâng lên cùng lúc. Chị mở miệng định nói gì đó, nhưng Cheer đã kịp trêu tiếp: "Bữa nào em chỉ thêm mấy kỹ thuật nữa. Em có kinh nghiệm yêu người lớn tuổi nha."
Ann ngẩng lên, mặt nghiêm lại thấy rõ, mày cong cong, mắt mở to đầy cảnh cáo: "Cheer!"
"Dạ, em nghe..." – Cheer cười ngoan, rồi cúi đầu như chuẩn bị chịu phạt.
Ann lườm một cái, gương mặt nghiêm lại theo kiểu rất "Madam" – cái kiểu mà chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác lập tức biết thân biết phận.
Cheer cười phá lên, nhưng ngay trong tiếng cười ấy... có thứ gì đó nghẹn lại. Nước mắt bất ngờ dâng lên khóe mi.
Thấy con người trước mắt giây trước giây sau thay đổi 360 độ. Tự dưng đang giận, Ann cũng phải sững người. "Em sao vậy?"
Cheer khẽ lắc đầu, cố cười, nhưng không được nữa. Giọng cô đứt đoạn, như bị nhấn chìm trong một tầng sâu khác: "Chị đừng như vậy nữa..."
Ann ngơ ngác: "Như vậy là như thế nào?"
"Như hồi nãy đó! Như cái cách chị mỉm cười, cái cách chị nhìn em... Cái cách chị giận..."
Cái cách mà Ann biến mất...
Cheer đã sống mà như rớt xuống một cái lỗ sâu. Cô không biết mình mất gì, nhưng mỗi lần đêm xuống là tim đau. Đau một cách vô lý, không lý do, không tên gọi. Cheer đã từng nghĩ mình bị điên. Trong mắt người ngoài, Cheer sống... rất ổn. Nhưng bản thân cô lại không hề ổn.
Cô nói giữa tiếng nấc, "Em cười, em làm việc, em nuôi mèo, em đi ngủ một mình mỗi đêm... Em đã không biết mình đang thiếu gì. Cho tới khi nhìn thấy chị sáng nay... thì em mới biết... em đã thiếu chị suốt thời gian đó..."
Ann định đưa tay ra, nhưng Cheer gạt đi, nước mắt cứ tuôn trào.
"Không. Em phải nói. Phải để chị biết. Chị lúc nào cũng mạnh mẽ, lúc nào cũng tự quyết, nên chị mới chọn gánh tất cả... Nhưng chị không biết — người ở lại, người bị bỏ lại mới là người đau nhất!"
Giọng Cheer vỡ ra từng mảnh, từng chữ. Nước mắt cô rơi xuống tay Ann. Ann run lên. Lần đầu tiên kể từ khi biến lại thành người, chị thấy mình không thể nói gì được nữa.
Cheer cố nuốt nước mắt, nhưng rồi cô bật khóc nức nở, như một đứa trẻ. Cô nhào vào lòng Ann, vừa ôm chặt vừa dỗi vừa giận: "Em nhớ chị... Em nhớ chị đến phát điên..."
Ann khẽ khàng ôm chặt lấy cô. "Cheer..."
Chị siết chặt vòng tay, để cho vai mình ướt nước mắt, để cằm mình dựa lên mái tóc mềm kia, và thì thầm qua hơi thở:
"Không sao nữa rồi... tôi ở đây rồi. Tôi nghe em rồi."
Giọng chị mềm như lụa, chạm vào nỗi đau cũ của Cheer như một chiếc khăn thấm khô giọt nước mắt.
Bên ngoài cửa kính, ánh nắng đã lên cao. Một chiếc lá nhỏ từ chậu lan hồ điệp trên bậu cửa sổ khẽ rụng xuống, xoay nhẹ giữa không trung rồi đáp yên trên mặt bàn sáng bóng. Không ai để ý. Trong căn bếp tràn ngập mùi cà phê và tiếng cười, có hai người đang sống trọn vẹn từng khoảnh khắc, như họ vừa được thời gian ban cho thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro