Tập 35

Cả hai rời khỏi boutique với hai chiếc túi giấy tinh gọn, mỗi người cầm một cái. Mọi thứ đều vừa đủ — không phô trương, nhưng ai nhìn cũng phải ngoái đầu. Một phần vì Ann Sirium, dù mặc đồ đơn giản và không trang điểm đậm, vẫn có khí chất của một người sinh ra để đi trên những sàn diễn hữu hình và cả vô hình.

"Chị muốn uống gì không?" – Cheer hỏi khi cả hai rẽ về phía bãi đậu xe.

Ann lắc đầu, nụ cười vẫn còn vương trên môi. "Không cần đâu. Em mua cái váy màu xám cho tôi, nên em được tha. Hôm nay vậy là đủ rồi."

Cheer lườm nhẹ. "Không ai nói gì mà cũng tự tha cho em. Hơi gian nha."

Cả hai bước xuống tầng hầm gửi xe của Siam Paragon. Không khí dưới này mát hơn, hơi lạnh phả ra từ điều hòa trung tâm. Ann im lặng trong một giây, rồi chậm lại bước chân.

Cheer để ý ngay. "Chị mệt hả?"

Ann khẽ gật. "Chắc do đi bộ nhiều. Không sao đâu."

Cheer không hỏi thêm. Cô mở cửa ghế phụ, dìu Ann ngồi vào trong. Bàn tay vẫn đặt sau lưng chị để giữ thế. Ann ngồi xuống chậm rãi, tựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại như thể cần nghỉ một chút.

Cheer vòng qua ghế lái, khởi động xe. Tiếng máy nổ đều, ánh đèn bên trong dịu lại.

"Về nhà thôi." – Cheer nói nhỏ, mắt nghiêng sang chị.

Ann không trả lời.

Cheer quay hẳn mặt qua. "Chị?"

Ann vẫn ngồi yên, đầu hơi nghiêng sang một bên, lưng tựa vào ghế nhưng vai đã thả lỏng bất thường. Môi chị nhợt đi. Đôi tay đặt trên đùi cũng không còn động đậy.

Tim Cheer đập thình thịch. "Ann... Ann!"

Cô vội nghiêng hẳn người sang kiểm tra. Đặt tay lên trán Ann – lạnh hơn bình thường. Áp sát tai vào mũi chị – hơi thở yếu đến mức gần như không nhận ra.

"Không... không thể nào..." – Cheer thì thầm, rồi luống cuống khởi động xe, vặn mạnh vô lăng, quay đầu.

Không còn phân vân gì nữa. Cô lao thẳng ra khỏi hầm gửi xe, nhập làn đường chính và tăng tốc, mắt chỉ còn nhìn về phía bệnh viện gần nhất.

Cheer liếc sang Ann mỗi vài giây, một tay giữ vô lăng, tay còn lại vẫn nắm tay chị như đang truyền lực sống.

"Chị nghe thấy em không?" – Cheer nói, giọng run lên về sợ hãi. "Em không cho chị biến mất lần nữa đâu. Lần này... nếu cần đánh đổi, em sẵn sàng. Ann ... làm ơn, ở lại với em."

Đèn đỏ phía trước hiện lên. Cheer không phanh. Cô lách sang làn bên phải, đạp ga vượt lên trong tích tắc — xe phía sau bóp còi inh ỏi nhưng cô không quan tâm.

"Ráng lên chị Ann. Chỉ một chút nữa thôi." Bàn tay nắm lấy tay Ann không buông.

Một làn gió quét qua nắp capo khi xe vượt ra khỏi đường chính, đèn pha phía trước quét ngang bảng tên bệnh viện. Những tia sáng trắng va vào mắt Cheer, tay lái cô vẫn giữ chắc, lòng bàn tay siết lại theo từng cơn thở gấp. Phía bên cạnh, Ann vẫn nhắm mắt. Hơi thở mỏng như tơ. Chiếc nhẫn trên tay chị phản chiếu ánh đèn xe một cách yếu ớt — lấp lánh nhưng mong manh, như một dấu hiệu rằng dù mờ nhạt thế nào, chị vẫn ở đây.

Cheer nghiêng đầu, thì thầm lần nữa với Ann khi xe rẽ gấp vào cổng bệnh viện:

"Em đã giữ chị trong tim suốt hai năm. Đừng bỏ em lại nữa, được không?"

Không đợi câu trả lời. Cô phanh gấp, nhảy xuống xe, mở cửa bên phụ và cúi người bế thẳng Ann trong vòng tay mình.

Chiếc túi đồ rơi xuống băng ghế, váy mới còn chưa được mặc. Nhưng trong khoảnh khắc này, chẳng có điều gì quan trọng hơn việc đưa người phụ nữ ấy trở lại với sự sống — không phải bằng phép màu, mà bằng tình yêu từng vượt qua cái chết.

Tiếng máy theo dõi nhịp tim đều đặn vang lên trong phòng bệnh. Không gian trắng, tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng quạt thông gió quay chậm trên trần. Một chiếc ghế kê sát bên giường bệnh, nơi Cheer ngồi gục đầu xuống tay Ann, mắt vẫn mở nhưng mỏi.

Bác sĩ vừa rời đi chưa lâu. Cô vẫn nhớ từng lời ông nói:

"Chúng tôi đã kiểm tra. Không có dấu hiệu đột quỵ, không thiếu oxy, tim mạch ổn định, não không tổn thương. Nhưng bệnh nhân không tỉnh lại. Đây không phải là hôn mê do y khoa. Có thể gọi là... trạng thái thực vật ngắn hạn, hoặc đơn giản là cô ấy đang ngủ rất sâu."

Ngủ rất sâu. Một cách gọi khác của điều mà Cheer đang cố không hoảng sợ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Ann vẫn yên lặng trên gối trắng. Da chị hơi tái, không son phấn.

"Chị tỉnh lại đi mà, Ann?" – Cheer khẽ thì thầm, tay nắm tay chị. "Chị không được bỏ em lần nào nữa đâu. Chị có nghe không?"

Không có tiếng trả lời. Chỉ có ánh đèn đầu giường hắt xuống sàn một vệt vàng mờ mỏng. Cheer thở ra chậm, ánh mắt vẫn giữ trên gương mặt ấy, như thể đang chờ một phép màu mà mình không có quyền đòi hỏi.

Giọng Cheer nhỏ thôi, chỉ đủ cho một người nghe:

"Ngày đầu tiên em xin chị hãy ở lại. Ngày thứ hai... em cầu trời cho thế giới nhớ ra chị. Còn hôm nay... ngày thứ ba rồi. Em không biết mình cần làm gì nữa. Nhưng nếu đây là thử thách cuối, thì em xin đổi tất cả những gì mình có cho sự sống của chị."

Lòng bàn tay Ann vẫn nằm yên trong tay cô. Không cử động. Không siết lại như mọi khi.

Cheer cúi đầu, để trán tựa vào cổ tay chị.

Và đúng khoảnh khắc đó — nơi mà im lặng tưởng chừng sẽ nuốt hết hy vọng — cô cảm thấy một điều gì đó rất nhẹ, như có một sợi dây vô hình, một sợi tơ đỏ mong manh, vừa chạm vào da thịt.

Cô mở mắt. Trong chớp mắt ấy, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của Ann lấp lánh bàng bạc như ánh trăng - muốn nói với Cheer rằng: Ann vẫn ở đây. Cheer chỉ cần gọi... thêm một chút nữa.

Khung cảnh trước mắt như được dệt từ một lớp sương mỏng — không rõ ngày hay đêm, chỉ có ánh sáng nhẹ như từ bên trong từng cột gỗ mà hắt ra. Ann đứng giữa chánh điện của ngôi chùa nơi chị từng trú ngụ — nhưng không có sư thầy, không có tiếng mõ, cũng không có mùi trầm hương quen thuộc. Mọi thứ yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể thời gian cũng đã buông tay không can thiệp vào khoảnh khắc này.

Ann cúi nhìn xuống lòng bàn tay mình — lành lặn, da người, không vảy, không dấu hiệu của bất kỳ biến đổi nào. Nhưng lòng chị biết rõ: nơi này không thuộc về thế giới con người. Đây là khoảng giữa. Ranh giới.

Tiếng bước chân vang lên sau lưng. Rất khẽ. Nhưng đủ để khiến không khí trong điện lạnh hơn một bậc.

"Lần cuối cùng gặp ngươi, ngươi quỳ dưới chân Phật và xin xóa tên mình khỏi vận mệnh." Giọng nói ấy vang lên, đều và sâu, như thể vọng từ đá cổ.

Ann quay lại. Người đàn ông ấy vẫn giống hệt như trong ký ức — không già, không trẻ, khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt như không thuộc về bất kỳ thời đại nào. Áo choàng đen không chạm đất, và dáng đứng như đang chờ một phiên xét xử, mà cả thế giới lẫn thần linh đều không dám chen lời.

"Ngươi đã đánh đổi tất cả." – Hắn nhìn thẳng vào mắt chị. "Tên. Thân. Vị trí trong ký ức loài người. Tài sản. Và thời gian."

Ann không phản ứng. Chị đang được nghe nhắc lại về cuộc hành trình đã qua của chính mình.

"Vậy tại sao," – hắn bước chậm về phía trước, mỗi bước như khiến nền đá rung khẽ – "khi ta trao cho ngươi ba ngày để thử lại vận mệnh ấy, ngươi lại để bản thân ngã gục vào ngày cuối cùng?"

Ann ngẩng đầu lên, mắt không né tránh. Cuối cùng, chị cất lời — không cao giọng, không yếu ớt, nhưng rõ hơn cả tiếng chuông trong đêm: "Vì tôi không cần chứng minh điều gì nữa."

Ánh mắt của hắn hơi dao động, nhưng chỉ trong một chớp mắt. "Ngươi nghĩ không cần chứng minh... tức là đã thắng thử thách sao?"

Ann khẽ lắc đầu. "Không. Tôi không thắng. Nhưng tôi đã đủ."

"Đủ?"

"Đủ yêu. Đủ tin. Đủ thấu hiểu để biết... rằng tình yêu không cần phải chứng minh bằng việc ai còn đứng vững đến phút cuối. Mà là ai còn nắm tay mình, khi mình không còn đủ sức đứng nữa."

Ann bước một bước chậm về phía hắn. "Ngày đầu tiên, tôi để em ấy gọi tôi là người yêu. Và dù trong hình dạng nào thì tôi vẫn được yêu thương nhiều như vậy. Ngày thứ hai, tôi để thế giới dần nhớ ra mình. Và ngày thứ ba, tôi để bản thân... được yếu đuối."

"Vì em ấy sẽ là người mạnh phần còn lại."

Người đàn ông không còn phản bác, ánh mắt hắn thay đổi. Không còn là vẻ giám sát của kẻ cầm luật, mà như đang nhìn một điều vừa vượt ngoài bản đồ số mệnh.

Ann tiếp tục: "Nếu tôi gắng gượng tới cuối, tôi chỉ chứng minh rằng mình không cần ai. Nhưng tôi đã ở một mình quá đủ rồi. Tôi không muốn tồn tại bằng cách 'vượt qua một mình' nữa. Tôi muốn được ở lại... và để người khác giữ tôi."

Hắn nhìn chị rất lâu, rồi chậm rãi lên tiếng.

"Ngươi biết khi ngươi chọn ở lại, ngươi sẽ không còn quyền xin thêm điều gì nữa chứ?"

"Đúng." – Ann đáp. "Tôi không xin gì cả. Tôi ở lại vì tôi muốn. Vì nơi tôi muốn ở là trong vòng tay người tôi yêu."

Một khoảng lặng rơi xuống, như thể không gian đang cúi đầu. Cuối cùng, người đàn ông khẽ gật.

"Vậy thì... ta không còn quyền gì để giữ ngươi nữa. Bài học mà thế gian này cần học, chính là tình yêu, và ngươi là một trong số ít người đã được may mắn đã được vũ trụ đáp lời yêu thương."

Hắn bước lùi một bước, và lần đầu tiên, không phải là người biến mất trong làn sương — mà chính Ann, khi đứng yên tại chỗ, bắt đầu tan nhẹ vào một lớp ánh sáng nhạt đang dâng lên từ nền đá.

Khi chị nhắm mắt lại, môi chị vẫn giữ một nụ cười không quá rõ, nhưng đủ để khẳng định: Chị không chiến thắng định mệnh. Chị chỉ chọn tình yêu. Và điều đó là đủ.

Tiếng máy theo dõi nhịp tim vẫn đều đặn vang lên. Không gian trong phòng bệnh vẫn như cũ — trắng, lặng, và bất động cùng với Cheer đã gục xuống bên tay Ann từ rất lâu rồi. Cô không khóc thành tiếng. Nhưng nước mắt vẫn rơi đều, ướt đẫm một góc chăn trắng tinh. Bàn tay Ann vẫn nằm trong tay cô, không có phản ứng, giống như chính sự im lặng ấy đang giữ cho trái tim Cheer nát vụn từng nhịp.

"Chị không được đi nữa đâu..." – Cheer thì thầm cùng một câu nói không đếm xuể là bao nhiêu lần, giọng nghẹn như đá lăn qua họng. "Không lần nào nữa hết."

Cô không thấy được. Nhưng trên giường, đôi mi Ann vừa khẽ rung.

Mới đầu chỉ là một nhịp. Như phản xạ mơ hồ. Rồi thêm một lần nữa.

Cho đến khi bàn tay nằm yên kia, từ từ co lại, siết khẽ lấy tay Cheer — chậm, nhẹ, nhưng không thể nhầm lẫn.

Cheer giật mình ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe ngập ngừng như không dám tin.

"Chị...?" – cô gọi, gần như không dám phát âm thành tiếng.

Ann mở mắt. Ánh sáng đèn vàng in vào tròng mắt chị, hơi nhòe, nhưng rất rõ. Chị nhìn thẳng vào Cheer — người con gái đang run rẩy như vừa rơi ra từ một cơn bão mà chỉ một mình cô ấy phải chịu đựng suốt mấy giờ qua.

Cheer muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Không có chữ nào kịp ra khỏi môi.

Ann nhìn em, thật lâu. Không vội nói, chỉ đưa tay còn lại lên chạm nhẹ vào gò má Cheer — nơi vẫn còn ướt nước mắt.

Ngón tay lạnh của chị quệt qua làn da nóng rát, như một cách để tự nhắc mình rằng: mình còn ở đây, và em ấy vẫn chờ.

Chị khẽ cười. Một nụ cười chỉ vừa đủ kéo nhịp tim trở lại đúng chỗ.

Rồi, bằng giọng gần như là một cái thở dài mềm nhất trên đời, Ann nói:

"Em làm ướt hết tay tôi rồi đó..."

Cheer bật cười, nhưng cười chưa xong thì nước mắt lại trào ra — lần này là nước mắt nhẹ nhõm, vỡ oà như một cơn mưa muộn sau hạn dài. Cô cúi xuống, ôm lấy Ann bằng cả cơ thể lẫn linh hồn, như thể muốn dập hết mọi cơn mộng dữ vừa trải qua bằng một cái ôm thật chặt. Ann đưa tay ôm lại Cheer, xoa nhẹ lên lưng cô như cách người ta dỗ dành một đứa trẻ — mà đứa trẻ ấy đã gồng lên quá lâu, yêu quá nhiều, và sợ đến tận cùng.

Bệnh viện – sáng hôm sau, mùi thuốc sát trùng thoang thoảng từ ngoài hành lang vào trong phòng, nhưng nó không còn đủ mạnh để làm phiền hai trái tim đang yêu, một thứ cảm giác dễ chịu và mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì khác. 

Trên giường, Ann đã tỉnh, nằm nghiêng về một bên, ánh mắt dịu đi sau một đêm dài.

Cheer ngồi cạnh, tay vẫn nắm tay chị không dám buông, kể cả khi Ann đã mở mắt từ lâu. Nhưng lúc này, thay vì sợ, cô đang mỉm cười. Đúng lúc cánh cửa phòng bật mở. Bác sĩ riêng của Ann — người từng chăm sóc chị nhiều năm trước — bước vào, tay cầm bảng theo dõi, nụ cười nhẹ nhưng không giấu được vẻ kinh ngạc.

"Chị Ann... chị đúng là làm người khác hết hồn. Nhưng cũng... đúng là thần kỳ."

"Ý bác sĩ là sao?" – Cheer hỏi, hơi nghiêng người về phía ông.

Ông nhìn cả hai, rồi chậm rãi nói: "Chúng tôi không tìm thấy nguyên nhân rõ ràng cho việc chị Ann hôn mê. Các chỉ số đều ổn. Toàn bộ hệ thống phản xạ hoạt động tốt. Không tổn thương não, không dấu hiệu ngất do suy tim hay huyết áp."

Ann lặng đi một lúc. Rồi khẽ hỏi: "Vậy là tôi... có thể về?"

"Về được. Nhưng đừng làm ai thêm một phen hú vía nữa." – Ông đáp, pha chút cười trêu nhẹ.

Cheer đỡ Ann dậy, giúp chị ngồi lên mép giường. Bàn tay chị vẫn còn hơi lạnh, nhưng đã có sức.

Vài giờ sau – khu vực hành lang xuất viện, Cheer đặt chiếc túi lên bàn nhỏ, định mở ra tìm điện thoại thì Ann nhẹ tay đón lấy trước, vừa nói vừa cười: "Để tôi."

Ann mở túi, lục vào ngăn nhỏ bên trong — và ngay lúc đó, chị khựng lại. Tay chị rút ra một chiếc ví da mềm, quen thuộc đến mức khiến cả hai không thở trong một giây.

Cheer nghiêng người nhìn vào. Trong ví có:
— Thẻ căn cước quốc gia
— Thẻ ngân hàng
— Bằng lái xe
— Một tấm hình nhỏ chụp hai người ở fanmeeting năm xưa
— Và một tờ giấy gấp gọn, là bản scan hộ chiếu hai năm trước

Cả hai nhìn nhau. Không ai nói được gì ngay.

Ann là người lên tiếng trước. "Trước đó... cái này không có ở nhà em đúng không?"

Cheer lắc đầu, mắt vẫn mở lớn.

Ann rút tấm hình ra, xoay nhẹ dưới ánh sáng. Mặt sau vẫn còn nét mực chị từng viết nguệch ngoạc: "Tấm này dìm em, không được public."

Chị thở ra một hơi, rất chậm.

"Tất cả đã trở về rồi."

Cheer bước đến gần, nhìn chị thật lâu rồi cười — một thứ xúc cảm khó gọi tên vừa dâng lên nghẹn ngào trong ngực. "Hôm nay là ngày thứ tư rồi, không còn thử thách nữa, và cái này..." Cheer nhìn xuống những điều cơ bản mà lại là bằng chứng cho sự tồn tại của ai đó trong cuộc sống này "chứng tỏ... em sắp có vợ rồi. Ngày mai đi đăng ký ngay, không cho chị chạy đi đâu nữa."

Ann đánh nhẹ vào vai Cheer, cái tên này đối với chị lúc nào cũng là lòng tham không đáy. Cheer vui mừng đến nỗi muốn hét lên thật to, phải kiềm lòng dữ lắm mới có thể chỉ làm hành động có chừng mực ở chốn công cộng. Cô nhấc bổng Ann lên, xoay mấy vòng cho thỏa cơn vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro