Chương 17: (H) Nhìn Cấp Dưới Dùng Ly Tự Sướng Ở Trước Mặt

"Ha?" Hữu Trân ngơ ngác không biết có phải lỗ tai nàng bị ảo giác.

Không khí phảng phất bị đình trệ, cả hai dều không chuyển động.

Nguyên Ánh cầm lấy cái mông, không có cảm giác trọng lượng trong tay, có chút không hiểu được chất lỏng từ bên trong chảy ra.

Tức khắc lông tơ Hữu Trân dựng đứng, tiến đến đoạt lấy ly tự sướng.

Nguyên Ánh ngồi trên giường, chân trái vắt chéo lên chân phải, ngón tay chỉ chỉ ghế dựa, mặt đầy khó chịu nói: "Ngồi vào trên ghế kia đi, dùng thứ này thị phạm cho tôi xem."

Dừng một chút, lại nói: "Thường ngày làm thế nào, hiện tại làm thế ấy."

Hữu Trân tưởng tượng viễn cảnh Nguyên Ánh ngồi trên giường quan sát nhục hành của mình, cầm lòng không đậu mà cương cứng.

"Cô nhìn cô xem, đã cương cứng như vậy, ngoan ngoãn ngồi xuống đi." Nguyên Ánh ưu nhã sờ tóc, vuốt thẳng những sợi lộn xộn.

Hữu Trân nuốt nuốt nước miếng, đến tủ đầu giường lấy lọ dầu bôi trơn, ngồi lên ghế.

Hôm nay nàng mặc một chiếc quần tây màu đen, ngón tay thon dài tháo thắt lưng, đem mặt khóa mở ra, rút thắt lưng khỏi các đĩa quần, ngón cái cởi cúc quần, kéo khóa kéo xuống, lộ ra quần lót xanh xám bên trong.

Sột sột soạt soạt âm thanh cởi quần làm tiểu huyệt Nguyên Ánh chảy ra một ít dâm dịch, sợ không cẩn thận giây bẩn ra giường, Nguyên Ánh ngồi nhích tới.

Hữu Trân lấy côn thịt trong quần ra, kỳ thực chỉ còn mềm một nữa, thân gậy không phải thật cứng, cả cây đều là màu da mang theo chút phấn hồng, kém một chút so với côn thịt đỏ tím phấn chấn bừng bừng

Nàng nhấp môi, trộm nhìn Nguyên Ánh, phát hiện nữ nhân này đang toàn lực tập trung tinh thần nhìn chằm chàm vào dương vật nàng, đột nhiên một cổ tự hào sinh ra từ sâu trong nội tâm nàng, từ lúc sinh ra, côn thịt của nàng đã lớn hơn so với bạn cùng lứa, sau khi trưởng thành phát dục càng nhanh, thâm chí có chút dữ tợn, nàng còn sợ về sau người nàng thích không thích nàng to như vậy.

Nhưng hiện tại, xem ra Nguyên Ánh dùng rất thích.

Cho dầu bôi trơn lên tay, hung hăng sục lấy nhục hành.

Nguyên Ánh nhìn đau xót, trong lòng thầm mắng, mạnh như vậy, sao không biết trân quý, vạn nhất làm hỏng thì nàng phải làm sao bây giờ.

Đã lâu không dùng ly tự sướng, Hữu Trân có cảm giác có chút mới lạ, chống quy đầu lên huyệt khẩu, bề mặt nhấp nhô, cọ nhục hành thực không thoải mái.

Hữu Trân dừng lại, một lần nữa lấy nhiều dầu bôi trơn, thô bạo bôi lên kẽ mông ly tự sướng.

Theo động tác của Hữu Trân, Nguyên Ánh cảm giác tiểu huyệt mình như bị sờ soạng một phen, trong lòng lộp bộp một chút.

Không đến mức chính mình thèm khát như vậy đi? Nhưng chỉ cần nhìn đến liền ảo tưởng bản thân đang bị sờ.

Hữu Trân cảm thụ độ ẩm bên trong một chút, cảm thấy không sai biệt lắm, liền đâm sâu, đem nhục hành đẩy vào trong huyệt, âm thầm thở dài, đã lâu không dùng, cảm giác bên trong vẫn thực khít.

Bị kẹp thật chật, Hữu Trân có điểm không chịu được, giữa trán hơi tiết mồ hôi.

Vì muốn để cho Nguyên Ánh nhìn rõ, Hữu Trân nâng ly tự sướng hướng lên trên, giống như có một nữ nhân đang ngồi bên hông nàng: "Cô xem, bình thường tôi dùng như này."

Nhưng hiện tại đầu óc Nguyên Ánh mụ mị, nàng tiết rất nhiều mồ hôi, gắt gao cắn chặt răng, khắc chế chính mình không phát ra âm thanh.

Đôi ta nắm chặt lấy váy khiến nó lộn xộn rối tinh rối mù, huyệt nàng giống như có nhục căn ra ra vào vào, Nguyên Ánh cắn môi dưới, nhìn chỗ giao hợp của Hữu Trân cùng ly tự sướng.

Bang! Bang! Bang! Nguyên Ánh cảm thấy vật thể đang ra vào nhục huyệt cùng tần suất ra vào với Hữu Trân.

Đồng bộ làm tình.

Đột nhiên, trong đầu nàng hiện lên một cái suy tưởng khó tin.

Nguyên Ánh nghĩ, không thể nào? Chẳng lẽ Hữu Trân làm tình cùng ly tự sướng, nàng có thể cảm nhận được khoái cảm thay cho ly tự sướng?

Như vậy thì ly tự sướng liên kết nàng với Hữu Trân.

Nói cho vuông thì chính nàng là ly tự sướng của Hữu Trân! ! !

Nghĩ đến những cảnh trong mơ khó hiểu trước đó, trong phòng Hữu Trân, văn phòng của nàng, trong WC ở công ty, trong xe, các lần mộng xuân. Tất cả đều là chân thật xảy ra ở hiện thực?

Chỉ khác nhau ở điểm, lúc ấy Hữu Trân dùng ly tự sướng.

Khoái cảm từng nhịp đánh vào tâm trí Nguyên Ánh, làm nàng không tự giác mà thở gấp, hốc mắt lại bắt đầu tràn nước mắt.

Hữu Trân bạch bạch mà cắm, tuy rằng ly tự sướng thật khít, cắm cũng thật thoải mái. Nhưng sau khi cùng Nguyên Ánh làm tình, Hữu Trân rất không thỏa mãn với loại đồ chơi công nghiệp này, không có dâm dịch cùng nước mắt của Nguyên Ánh, nhục hành nàng cũng uể oải không có bộ dáng phấn chấn, khoái cảm như vậy căn bản thỏa mãn không được nàng.

Hữu Trân giương mắt lén nhìn biểu cảm của Nguyên Ánh.

Chỉ thấy hiện tại biểu cảm của Nguyên Ánh rất không thoải mái, sắc mặt đặc biệt ửng hồng, một bộ dáng đặc biệt khó chịu, cả cơ thể co rút lại.

Trong lòng Hữu Trân căng thẳng, có phải  là sinh bệnh không.

Trong lòng có suy đoán này, Hữu Trân không thể làm như không thấy mà tiếp tục tự sướng. Nàng lập tức đem ly tự sướng ném sang một bên, lau qua loa thân thể còn đang cương cứng mà nhét vào đũng quần, sửa sang lại quần.

"Khó chịu sao? Sinh bệnh sao, có phải phát sốt rồi không?"

Gương mặt quan tâm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Nguyên Ánh, mà cảm giác ra vào pít-tong mạnh mẽ đã biến mất, Nguyên Ánh càng khẳng định suy nghĩ trước đó của bản thân.

Giận sôi máu, Nguyên Ánh nắm lấy cổ áo Hữu Trân, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cô mua cái ly tự sướng kia ở nơi nào?"

Hữu Trân bị hỏi phát ngốc, theo bản năng mà trả lời: "mua ở một của hàng tình thú, là nhân viên cửa hàng tiếp thị thúc ép tôi mua."

Ngay sau đó nhìn cổ thon dài dính đầy mồ hôi của Nguyên Ánh, vốn dĩ đầu tóc xoã tung xinh đẹp bị ướt dính vào mặt không ít, Hữu Trân Cảnh tựa trán mình lên trán Nguyên Ánh, cảm thụ nhiệt độ của nàng.

"Hình như không có phát sốt, còn hảo." Hữu Trân tính toán đứng lên đi lấy một ít thuốc.

Xoay người hết sức, Nguyên Ánh giữ nàng lại.

"Tôi không có sinh bệnh, là kỳ động dục tới rồi," Hữu Trân quay đầu đi, đối diện đôi mắt ướt át của Nguyên Ánh, "Giúp tôi."

Nguyên Ánh bắt lấy tay Hữu Trân đưa tới làn váy nàng .

Vừa sờ đến đùi, xúc cảm lòng bàn tay nhanh chóng truyền tới đại não, da thịt mềm mại đàn hồi dính đầy chất lỏng lạnh lạnh, Nguyên Ánh rầu rĩ mà khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Có một mỹ nhân xin đẹp ở trước mắt,  trở thành người giúp nàng giải quyết kỳ động dục, làm gì có Alpha nào không đồng ý cho được?

Nguyên Ánh, tình nhân trong mộng nàng, là bạch nguyệt quang nàng không thể với tới, ngày ngày đêm đêm thương nhớ người.

Hiện giờ, lại dễ như trở bàn tay.

Hữu Trân ôm nàng lên giường.

Nguyên Ánh chỉ vào ly tự đang dùng dang dở, "Mang cái kia lên đây luôn đi."

Hữu Trân có chút bất đắc dĩ, vì cái gì Nguyên Ánh cố chấp với món đồ chơi đó như vậy, nếu nàng nói không thích, sau này Hữu Trân sẽ không bao giờ mua nữa...

Cùng trên một giường ý tưởng của hai người lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Nguyên Ánh kẹp chặt hai chân, nhìn Hữu Trân đi lấy ly tự sướng, trên mặt xuất hiện ửng hồng, tâm ngứa khó nhịn.

Nàng nghĩ

Nếu. . . Hữu Trân đồng thời thao nàng cùng với ly tự sướng, có phải khoái cảm của nàng được nhân đôi?

Nghĩ tới, huyệt khẩu liền hộc ra một đợt thanh dịch, thấm ướt khăn trải giường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro