Chương 19: (H) Thể Lực Ngang Nhau

Ngón tay nhẹ nhàng thâm nhập huyệt khẩu ly tự sướng, Hữu Trân xem nó như âm đạo chân thật mà kích thích, bên trong thật khít, dịch bôi trơn che kín đường vào xúc cảm có chút lạnh, nhưng cảm giác đè ép mô phỏng làm tâm Hữu Trân có chút ngứa, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, hướng về điểm uốn lượn phía trước tìm kiếm khu vực mẫn cảm.

Hạ thể cũng không ngừng nghỉ mà nắc vào huyệt Nguyên Ánh, cao trào qua một lần nên đường vào bị làm ướt không hình dung ra bộ dáng như nào, vô luận là vào hay ra, đều thông thuận đến nói không nên lời.

Dần dần thích ứng tiết tấu ở hai nơi, Hữu Trân cũng mặc kệ Nguyên Ánh chịu nổi không, dần dần tăng nhanh tốc đô.

Liền đặt ly tự sướng đặt ở bên cạnh Nguyên Ánh, Hữu Trân tách hai ngón tay thon dài ở bên trong, không ngừng khiêu khích công kích điểm đặc thù được mô phỏng chân thật, vị trí huyệt khẩu hơi hơi nghiêng, làm Nguyên Ánh có thể gần gũi nhìn lấy, chính mình như thế này đùa bỡn nàng.

Mặt Nguyên Ánh đỏ ửng hổ thẹn đến mức có thể nhìn rõ mạch máu trên mặt nàng.

Lúc bắt đầu còn đau khổ nhẫn nại, không muốn phát ra âm thanh, theo tốc độ nhanh hơn của Hữu Trân, âm thanh khóc nức nở thật nhỏ nhưng vẫn không làm thế nào để che giấu được.

Khu vực mẫn cảm bên trong dâm huyệt liên tục không ngừng bị nắc vào, va chạm vào khối thịt mềm mại của khoang sinh sản, mỗi lần rút ra đều bị kéo một chút thịt ra ngoài.

Nếu nói, khoái cảm thường ngày, có thể từ một chồng thêm đến mười, vậy cùng Hữu Trân làm tình, có thể từ một chồng thêm đến hai mươi.

Cũng không, Nguyên Ánh đỡ Hữu Trân choáng váng mà nghĩ, có lẽ không phải chồng lên, ngón tay cùng côn thịt song song mà làm, có thể phóng đại mấy chục lần cảm giác của nàng.

Không thể chịu đựng nữa chỉ là vài cái ngắn ngủi đã khiến Nguyên Ánh liền khóc nấc, huyệt khẩu đồng thời tràn ra nước cùng hốc mắt, trong đầu suy nghĩ lung tung rối loạn đều tan thành mây khói.

"Em là cái đồ tồi!" Nguyên Ánh oán hận mà một ngụm cắn lấy bầu ngực mềm như bông của Hữu Trân, đầu lưỡi nhỏ vô ý thức mà liếm láp đầu vú. Tuy rằng ngực Hữu Trân ngực không được to như nàng, nhưng kích thước lẫn hình dáng vẫn đẹp, trên ngực tô điểm thêm hạt đầu đỏ hồng càng khiến người yêu thích.

Đột nhiên Hữu Trân không kịp phòng bị mà bị cắn lấy một ngụm, tê dại khoái cảm len lỏi mở ra, bỗng chưa kịp phòng ngừa mà run rẩy bắn ra.

Nhục hành mềm xuống trong dâm huyệt Nguyên Ánh, Hữu Trân có chút ngây dại.

Nguyên Ánh nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của nàng, cười khúc khích, "Tôi còn chưa tiết a, em như thế sớm đã tiết? Tiểu gia hoả vô dụng."

Nháy mắt sắc mặt Hữu Trân đỏ bừng, không thể tiếp thu được những lời nói khinh thường này.

Bất chấp tất cả, Hữu Trân đem Nguyên Ánh kéo lại đây, nhấp môi nâng mông nàng dậy, từ phía sau tiến quân thần tốc.

Tư thế hậu nhập càng tiếng vào sâu hơn, chỉ một lúc sau, da đầu Nguyên Ánh tê dại.

Giống như bảo táp mưa sa, Hữu Trân cắn răng, đôi tay dùng sức nắm lấy eo Nguyên Ánh nhìn phía dưới một mảnh tuyết trắng, một chút một chút đâm vào ngày càng sâu hơn.

Mỗi lần đi vào, quy đầu đều chôn sâu trong khoang sinh sản, toàn bộ quy đầu đều cắm vào bên trong, tiếp đến hung hăng rút ra, cung khẩu bị mạnh mẽ rút ra, không chỉ có là huyệt khẩu, còn có cung khẩu đều bị thao lộng mà mở to ra.

"Tôi sai rồi, Hữu Trân, tôi sai rồi cô ch.. chậm một chút!" Nguyên Ánh không thể chịu được thao lộng như này, đôi mắt đỏ hồng khẩn cầu xin tha.

Vì để Hữu Trân thả chậm tốc độ, Nguyên Ánh còn chủ động kẹp chặt mông, đường vào phút chốc đến thu hẹp cực khít, huyệt thịt như có sinh mệnh hung hằng kẹp lấy nhục hành, mỗi một chỗ đều hôn lấy trụ thịt.

Cảm giác hít thở không thông làm Hữu Trân ngăn cản không được, chỉ có thể căng thẳng toàn thân, kìm nén khoái cảm đột nhiên bắn tinh.

Hai chân dài căng thẳng duỗi ra, Hữu Trân chậm rãi hạ thân dưới, dính sát vào nữ nhân phía sau lưng, không để lại một khe hở nào.

Hơi thở mang đầy sắc dục vang lên bên tai Nguyên Ánh, Hữu Trân ngoan ngoãn mà cọ cọ tóc nàng, Ở bên tai khó nhịn mà thở hổn hển: "Ánh Ánh, kẹp thật chặt, thả lỏng một chút được không?"

Nhè nhẹ từng đợt từng đợt mềm mại thanh âm truyền vào óc nhĩ Nguyên Ánh, làm nàng có rung động.

Mông thịt mềm mại kề sát bụng Hữu Trân, từ phía sau nàng nắm lấy tay Nguyên Ánh, mười ngón tương khấu, ôn nhu mà phập phập phồng phồng.

Nhục hành cũng ôn nhu như chủ nhân mà cọ lấy thịt mềm bên trong, mỗi một lần đều chính xác mà cọ lấy vị trí mẫn cảm, lại hung tợn mà nghiền ép.

Chỉ nhợt nhạt vài cái đã khiến Nguyên Ánh cong eo, cao cao mà dẩu mông lên hung hăng phun trào.

Bị nhục hành lấp kín huyệt khẩu, thể dịch chỉ có thể ngoan ngoãn mà theo vị trí giao hợp của hai người chảy ra, chầm chậm chảy qua đùi làm ướt khăng trải giường.

Thân mình Nguyên Ánh cương cứng, một lát sau khi cao trào đem mặt xấu hổ vùi vào hai tay.

Chiêm Cảnh dường như trả thù mà đĩnh đĩnh eo, chóp mũi cọ lấy da thịt Nguyên Ánh, lưu lại ấm áp hô hấp, cuối cùng ngậm lấy dái tai nàng, mơ hồ không rõ mà nói: "Ánh Ánh ngoan, lần này là cô tiết trước."

Nguyên Ánh càng chôn mặt sâu hơn.

Bên dưới hai người vẫn còn dính lấy nhau, Hữu Trân đưa đẩy lại bắt đầu một hiệp mới.

Đêm còn dài, ánh trăng chỉ vừa lên cao, như thế nào có thể nhu thuận hạ xuống được.

Trong phòng đều là hơi thở ái muội, đồng hồ từng phút từng giây mà trôi qua một vòng, trong không khí nồng đậm hương vị tình dục.

Có đôi khi tiếng khóc Nguyên Ánh vang lên, có đôi khi lại là Hữu Trân xin tha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro