Chương 8: (H) Cùng Cấp Trên Từ Diễn Mà Thành Thật (phần2)

Làm tình cùng người thật, cảm giác hoàn toàn khác so với ly tự sướng vô tri ở nhà. Không chỉ ấm áp mềm mại hơn, mà còn cắm vào nước liền chảy ra, quan trọng nhất chính là được làm cùng đối tượng yêu thầm Nguyên Ánh! Hữu Trân nắm lấy tay Nguyên Ánh mười ngón tương khấu, mặt đối mặt, tỉ mỉ quan sát biểu tình biến hóa nho nhỏ của Nguyên Ánh.

Thật thích nàng a, Hữu Trân mê luyến nhìn Nguyên Ánh, nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc làm việc, dáng vẻ tức giận răn dạy cấp dưới, dáng vẻ ra sao nàng cũng thích.

Hữu Trân thích tập thể hình, thoạt nhìn eo tuy rằng thon gọn, nhưng rất có lực, cả người tản ra sức lực tràn trề.

Dùng lực từng chút từng chút, va chạm huyệt khẩu Nguyên Ánh, ma sát nước dâm lên bọt mới thõa mãn mà dừng lại.

Nguyên Ánh gắt gao mà bắt lấy tay Hữu Trân, hai chân kẹp chật eo nàng, cả người run rẩy tiết dịch.

"Ha~ a~" Nguyên Ánh thở hổn hển.

Hữu Trân yên lặng cảm khái, nữ nhân này thật là làm từ nước a, phun lên bụng nhỏ nàng toàn là nước.

"Ánh Ánh, thoải mái sao?" Hữu Trân cuối người hỏi.

Nữ nhân mấp máy miệng, tỏ vẻ không vui nói: "Cô chỉ biết khi dễ tôi."

Hữu Trân lật người nàng, làm nàng nằm sắp trên giường, cặp mông cao kiều nhếch lên.

Nhục hành bên trong xoay một vòng, Nguyên Ánh kêu rên một tiếng, dâm huyệt quá mức mẫn cảm.

Nàng có chút sinh khí, "Tiểu hỗn đản, cô nhẹ tay một chút."

Hữu Trân không nghe rõ ràng nàng đang nói gì, tầm mắt dính chặt vào huyệt khẩu Nguyên Ánh, hoa huyệt trắng nõn bị căng muốn trong suốt, bộ dáng đỏ lên tựa hồ đang kể khổ nó không nuốt trôi vật lớn như này.

"Ha~~ ha~ ha~" Hữu Trân đem toàn thân dán váo tấm lưng trần trụi của Nguyên Ánh đôi tay đè nặng không cho nàng chạy thoát, dùng một loại phương thức giam cầm của dã thú mà giam giữ nữ nhân xinh đẹp dưới thân, ở bên tai nàng trầm thấp thở hổn hển.

Dương vật Hữu Trân có thể nói là có một không hai, vừa thô vừa dài, cắm vào từ sau, mỗi một lần đều có thể chạm vào điểm mẫn cảm nhất của Nguyên Ánh.

Nguyên Ánh sung sướng duỗi thẳng mu bàn chân, ngưỡng cổ thon dài, trên lưng tuyết trắng ướt át mồ hôi.

"A~ tôi không chịu nổi~ sắp~ sắp tới rồi~"

"Không được, cô nhịn xuống, chúng ta cùng tới!" Hữu Trân bóp chặt eo nhỏ của Nguyên Ánh, ôn nhu ở bên tai nàng thổi khí.

Bạch bạch bạch! Nguyên Ánh đỏ mắt, cảm giác mông nàng căng cứng gắt gao, một cổ dục vọng phát tiết muốn thoát ra khỏi thân thể.

Đột nhiên Hữu Trân ra vào nhanh hơn, nặng nề đâm mạnh, nắm lấy cặp mông đỏ hồng Nguyên Ánh, cuối cùng nắc vào một phát thật sâu, mã nhãn chạm đến cổ tử cung, thâm chí muốn đem thịt mềm cung khẩu phá nát, dương vật run rẩy phun ra vô số tinh dịch, bị bao chặn lại.

Nguyên Ánh không chịu nổi khoái cảm như vậy, mấy giây sau không khống chế được mà cao trào, hai chân không ngừng run rẩy.

Lúc sau Hữu Trân rút ra tháo bao xuống, lại mang lên một cái mới, nóng lòng muốn một hiệp nữa, chuẩn bị cho vào lại bất đắc dĩ phát hiện Nguyên Ánh đã bất tỉnh.

Nhìn chằm chằm dương vật còn cao ngạo dựng đứng, Hữu Trân bất đắc dĩ mà cười cười, thở dài, Trương tổng cũng quá yếu đi.

Mới vừa nếm khai vị sao Hữu Trân có thể nhanh như vậy thoả mãn mà xìu xuống, nàng ôm lấy Nguyên Ánh đang nặng nề ngủ, há miệng ngậm lấy nụ hoa phấn hồng trước ngực Nguyên Ánh, một tay đi xuống tự vỗ về chơi đùa dương vật.

Mỹ nhân trong ngực nhưng không thể chơi cảm giác thật thống khổ a, Hữu Trân dùng ngón trọ ra sức cọ xát đầu nấm, đầu lưỡi liếm láp đầu vú từng chút từng chút, nhũ thịt mềm mại đầy co dãn, kề sát mặt nàng, mùi hương quyến rũ xông vào mũi, lỗ chuông nhịn không được trào ra chút dịch trắng đục sền sệt.

Phảng phất bị nháo không chịu được, trong lúc ngủ mơ Nguyên Ánh hạ lên mặt Hữu Trân một cái tát như lời cảnh cáo, cau mày lẩm bẩm: "Đừng mà, không được động, tôi mệt mỏi quá a~"

Hữu Trân vẻ mặt đau khổ nhìn nhục hành không được phóng thích, nàng chỉ có thể dùng tay tự mình vuốt ve, nhưng càng sốt ruột nàng càng cách đỉnh xa hơn một chút.

Hữu Trân đáng thương hừ hừ mà thầm mắng, chỉ lo ngủ, chỉ biết để chính mình thoải mái, mặc kệ nàng ra sao.

Nhưng sợ quấy rầy giấc ngủ Nguyên Ánh, Hữu Trân đành bắt lấy tay nhỏ của nàng, da thịt trắng nõn đặt lên nhục hành, cảm giác lành lạnh làm Hữu Trân hít hà một hơi đầy sung sướng.

"Hư~ hư~" Hữu Trân nặng nề rên rỉ, lòng ngực như có dòng điện chạy qua tê tê dại dại.

Ngón trỏ Trương tổng vì nhiều năm viết chữ ký tên mà hình thành nên vết chai mỏng lòng, bàn tay mỏng manh mềm mại cảm xúc mang lại hoàn toàn bất đồng so với vết chai, mềm mềm nhẹ nhẹ cọ lấy đầu nấm.

Hữu Trân nhắm mắt lại hồi tưởng hình ảnh Nguyên Ánh dưới thân nàng dâm loạn, tốc độ chơi tay nhanh hơn, đặt tay nàng lên tinh hoàn chính mình khẽ vuốt một phen.

Cả người run lên, co giật kịch liệt phun vào tay Nguyên Ánh đại lượng tinh dịch sền sệt, từng đợt từng đợt chậm rãi bắn ra.

Nữ nhân ngủ say, tay đầy tinh dịch.

Hữu Trân bất giác ngừng hô hấp, hạ thể chậm rãi cương cứng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro