Chương 12: Nói thật cũng không ai tin
Trong khi kênh Live-stream ồn ào, hai người Trương Nguyên Ánh cùng La An đã mang nam thí sinh cùng nữ thí sinh lên đường.
Đối với Trương Nguyên Ánh mà nói, dùng biện pháp minh tinh kiếm tiền mua nguyên liệu nấu ăn rất đơn giản. Khó là khó ở chỗ lát nữa phải đích thân nấu, đây không phải là muốn cái mạng nhỏ của nàng sao?
Lần đầu tiên vào phòng bếp, nồi cơm điện nổ, lần thứ hai vào phòng bếp, lò vi sóng nổ, lần thứ ba vào phòng bếp, còn chưa bật lửa đã bị đại ca gào khóc túm ra ngoài.
Ở đầu đường, Trương Nguyên Ánh vẫn giống như ngoại giới đồn đại, thanh lãnh cao ngạo tựa như đóa hoa cao không với tới, khó mà đến gần. Nhưng An Hữu Trân theo sau lưng nàng, lại thấy nàng thi thoảng khẩn trương nắm chặt tay thành nắm đấm. Giống như đứa trẻ phạm sai lầm, bị lão sư xách đi gặp phụ huynh. Đáng yêu vô cùng.
"Hữu Trân? Ngươi cười cái gì?" Mạnh Tiểu Manh tò mò hỏi.
An Hữu Trân thu hồi tầm mắt đồng thời cũng thu liễm ý cười: "Đột nhiên nghĩ đến một câu cười nhạt mà thôi."
"Ờ." Rất rõ ràng, Mạnh Tiểu Manh đối với câu cười nhạt không có hứng thú, khẽ rón rén tiến tới bên tai An Hữu Trân: "Hữu Trân, ngươi có phải là fan hâm mộ của Trương ảnh hậu không?"
"Hả?" An Hữu Trân nghĩ một chút, nguyên chủ hẳn là fan hâm mộ của Trương Nguyên Ánh đi. Vì vậy cô gật đầu một cái.
Mạnh Tiểu Manh giống như đứa trẻ nhiều năm lưu lạc phiêu bạc bên ngoài, đột nhiên tìm được tổ chức, ôm thật chặt lấy cánh tay An Hữu Trân: "A ~ Hữu Trân, ta cũng là fan của Trương ảnh hậu. Ta nói ngươi biết, mỗi một phim điện ảnh của Trương ảnh hậu ta đều xem, mỗi một phim truyền hình nàng diễn ta đều truy, còn có những chương trình có nàng xuất hiện, ta đều lưu giữ."
Fan hâm mộ bé nhỏ hai mắt phát lục quang: "Một hồi liền được tận mắt nhìn nữ thần nấu cơm, thật hạnh phúc a."
"..." An giáo chủ có chút tức giận, 'tiểu đệ' mình luôn luôn nhớ nhung phu nhân mình, đây xem như chuyện gì? Hơn nữa cô không biết có nên nói với Mạnh Tiểu Manh hay không, mong đợi càng lớn sau khi biết được kết quả mất mát cũng sẽ càng lớn.
...
Cho dù nam nữ tách ra hợp thành đội, đội ngũ hiện tại Trương Nguyên Ánh dẫn theo cũng có hơn bốn mươi người, vì để tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết, tổ tiết mục quyết định, lưu lại bốn người đi theo Trương Nguyên Ánh. Các thí sinh còn lại có thể trở về phòng nghỉ thông qua kênh Live-stream xem Trương Nguyên Ánh hành động.
Mà lựa chọn bốn người nào lại trở thành đề tài tranh cãi, cuối cùng mọi người quyết định dùng phương thức rút thăm để an bài bốn vị may mắn kia.
Cuối cùng chọn: Mạnh Tiểu Manh số 17, An Hữu Trân số 21, Bạch Liễu số 45, Giang Ý Hàm số 20.
Mạnh Tiểu Manh nghe Mục Lăng công bố danh sách, nàng kinh hô nhìn về phía An Hữu Trân: "Đều là cùng một phòng ký túc của chúng ta."
"Ừ." An Hữu Trân vô cảm, cô luôn luôn cầu xin không rút được mình, bởi vì cô không muốn có nhiều tiếp xúc với Trương Nguyên Ánh, nhưng mà vận mệnh rất thích đùa giỡn cô.
Trương Nguyên Ánh nghe được trong danh sách công bố có An Hữu Trân, nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Như vậy An Hữu Trân có thể có nhiều ống kính hơn một chút, tỷ lệ ra ánh sáng tăng lên, người biết đến cô cũng sẽ nhiều thêm, vậy thì số phiếu An Hữu Trân kéo được cũng sẽ nhiều hơn.
Trương Nguyên Ánh đi đến cạnh bốn người, Bạch Liễu tuy vẫn là bộ dáng lạnh như băng, nhưng đối với Trương Nguyên Ánh lại không hời hợt, rất tự nhiên hướng Trương Nguyên Ánh hỏi thăm sức khỏe.
Mạnh Tiểu Manh vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc nữ thần khoảng cách gần như vậy, khẩn trương đến mức gắt gao ôm chặt cánh tay An Hữu Trân.
An Hữu Trân chịu đựng đau đớn trên cánh tay, hướng về phía Trương Nguyên Ánh vừa giới thiệu bản thân vừa nặn ra một nụ cười quỷ dị.
Trương Nguyên Ánh qua loa đưa ánh mắt nhìn về phía Mạnh Tiểu Manh, Mạnh Tiểu Manh bị hù sợ hoàn toàn buông cánh tay An Hữu Trân ra, hậu tri hậu giác vỗ trái tim nhỏ bé: Ta làm gì sai? Ta không làm gì sai a? Vậy ta sợ cái gì a? Ư ư ư có lẽ là nữ thần quá cao lãnh, ta đây là kính nể nữ thần, ta không phải sợ. Không phải sợ!
Giang Ý Hàm tiến lên cầm tay Trương Nguyên Ánh, nhiệt tình giới thiệu bản thân, so với Bạch Liễu lãnh đạm, An Hữu Trân trơ trơ, còn có Mạnh Tiểu Manh kỳ quái, Giang Ý Hàm ở trong bốn người này coi như là một người bình thường duy nhất.
Giang Ý Hàm cùng Trương Nguyên Ánh bắt tay xong, vốn định tiến lên ôm một cái, nhưng mà nghĩ một chút lại đè xuống ý niệm này, dẫu sao Trương Nguyên Ánh có tiếng khó gần, nếu như chờ một hồi cầu ôm bị cự tuyệt, nàng ở trong mắt đại chúng khả năng liền tăng thêm một trò cười.
Trương Nguyên Ánh cùng bốn người đơn giản nhận biết một chút, liền bắt đầu mang các nàng đi hoàn thành nhiệm vụ tổ tiết mục an bài.
Nguyên bản Trương Nguyên Ánh dự định đến đầu đường mãi võ, chẳng hạn như hát một bài nhảy một bản, dựa vào nhân khí của nàng không lo không có fan hâm mộ mê phim ảnh tới cổ vũ.
Nhưng mà nghĩ đến sau đó An Hữu Trân bọn họ cũng cần dùng phương pháp giống như nàng tới kiếm tiền, nàng liền buông bỏ quyết định này.
Dẫu sao An Hữu Trân vẫn chỉ là một tiểu tân nhân, nàng cũng không biết An Hữu Trân trừ thổi tay huân ra còn biết cái gì không, ngộ nhỡ mãi võ không thành công, An Hữu Trân đại khái sẽ bị ăn gạch.
Trương Nguyên Ánh nghĩ, nếu trước đó có thể hỏi An Hữu Trân một chút xem trừ thổi tay huân ra còn biết tài nghệ gì không thì tốt rồi. Như vậy nàng cũng có thể dễ trợ giúp An Hữu Trân hơn.
Vừa vặn lúc này, Hữu Trân nói với tổ quay, nàng muốn đi phòng vệ sinh một chút.
Trương Nguyên Ánh trong lòng nảy kế, cũng cùng rời khỏi theo.
...
An Hữu Trân mới vừa chân trước vào phòng vệ sinh, Trương Nguyên Ánh chân sau liền theo tới. An Hữu Trân mặt đầy nghi hoặc nhìn Trương Nguyên Ánh lôi kéo cổ tay mình.
"Ngươi muốn làm gì?" An Hữu Trân cứng rắn hỏi, dẫu sao trong ấn tượng An đại giáo chủ, Trương Nguyên Ánh là một nữ nhân so với Hữu hộ pháp còn hỉ nộ vô thường hơn, còn chẳng hiểu ra làm sao hơn.
Trương Nguyên Ánh suy nghĩ một hồi, buông tay ra giục An Hữu Trân: "Ngươi trước giải quyết chuyện riêng đi, giải quyết xong chúng ta tiếp tục trò chuyện một chút."
"Ờ." An Hữu Trân lại là bộ dáng cứng đờ kia.
Chờ Hữu Trân giải quyết xong chuyện riêng, Trương Nguyên Ánh vừa nhìn cô rửa tay, vừa hỏi cô: "Ngươi trừ thổi tay huân ra còn biết cái gì?"
"..." An giáo chủ đột nhiên dừng lại hết thảy động tác, hai mắt lẳng lặng nhìn thẳng Trương Nguyên Ánh.
Rất lâu, An Hữu Trân than thở một tiếng: "Thôi đi. Ta nói các ngươi cũng sẽ không tin."
"...?" Trương Nguyên Ánh tò mò nhìn: "Ngươi rốt cuộc sẽ còn biết tài nghệ gì?"
"Ngươi thật muốn biết?" An Hữu Trân không chắc chắn hỏi nàng, thấy Trương Nguyên Ánh gật đầu, An Hữu Trân lại nói: "Vậy ta nói, ngươi sẽ tin sao?"
"Ngươi nói, ta tin." Trương Nguyên Ánh không cảm thấy An Hữu Trân sẽ là một người nói láo.
An Hữu Trân hiếm có hiện lên một tia vui vẻ: "Ta biết vượt nóc băng tường mười tám ban võ nghệ, còn biết cầm kỳ thi họa múa hát xướng khúc. Ta còn biết cưỡi ngựa bắn tên, ngâm thơ làm câu đối..."
"Xin lỗi, ta thu hồi câu nói vừa rồi." Trương Nguyên Ánh buông xuống ưu nhã, ném cho An Hữu Trân một cái liếc mắt trợn trắng, sau đó đối An Hữu Trân nói: "Ta chuẩn bị tìm người mượn ít tiền, mua một ít trái cây, rồi bán lại kèm theo chữ ký. Ta xem qua một ít show thực tế, rất nhiều minh tinh đều dùng phương pháp này, rất có tác dụng. Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ờ, cũng được." An Hữu Trân lại là giọng điệu gợi đòn cùng vẻ mặt gợi đòn kia, Trương Nguyên Ánh nhìn mà hận không thể đem cô đạp dính trên tường sao cho dính đều lấy không ra.
Coi như miễn cưỡng cùng An Hữu Trân thỏa thuận xong, Trương Nguyên Ánh tâm tình vui vẻ rời khỏi phòng vệ sinh.
Mà An Hữu Trân thì đầu đầy sương mù, cô còn tưởng rằng Trương Nguyên Ánh cũng đến giải quyết ba gấp(*), không ngờ nàng chỉ tới để nói với cô mấy câu. Nữ nhân này gần đây làm sao vậy?
(*) Người có ba gấp: đói, khát, đi cầu. Thực ra cũng có chỗ nói 3 cái đó là tiểu tiện, đại tiện, trung tiện (đánh rắm).
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro