Chương 50
Ăn cơm tối xong, Yujin tháo micro, tránh người quay phim đi gọi điện thoại cho Haneul.
Haneul nhận được điện thoại thì kinh ngạc, "Yujin, cậu không phải đang quay chương trình sao? Sao lại có thời gian gọi điện cho tớ, chẳng lẽ là chương trình yêu cầu? Giọng tớ sẽ xuất hiện trong chương trình sao?" Haneul càng nói càng hưng phấn.
Yujin: "....... Không phải, không có, tớ tránh camera gọi điện cho cậu."
"Ha....." Giọng Haneul rõ ràng mang theo thất vọng, "Tớ còn tưởng rằng giọng tớ có thể lên TV đây."
Yujin nói: "Như vầy đi, sáng mai cậu gọi điện cho tớ, tớ giúp cậu lên TV."
Lúc trước Haneul cũng không có nảy ra ý định lên TV.
"Haneul, tớ có chuyện khác hỏi cậu."
"Chuyện gì?" Haneul thực nhanh khôi phục nguyên khí.
"Cậu với Eunwoo gần đây thế nào?"
"Ừm..... Anh ấy giống như đang theo đuổi tớ, nhưng tớ không đồng ý."
"Cậu không thích anh ta?" Yujin hỏi.
Haneul buồn rầu: "Cũng không phải, chính là anh ấy có người mình thích, vì sao lại đột nhiên quay qua thích tớ, như vậy rất kỳ quái, tớ cứ cảm thấy sau khi tớ với anh ấy ở bên nhau sẽ biến thành tam giác tình yêu."
Yujin hơi đổ mồ hôi, "Kỳ thật cậu không cần lo lắng người kia."
"Vì sao? Chẳng lẽ Yujin cậu biết người Eunwoo thích là ai?"
"Ừm, tớ biết. Anh ta thích Wonyoung. Eunwoo với Wonyoung quen biết nhau từ nhỏ, Wonyoung ưu tú như vậy, có rất ít người không thích em ấy. Nhưng cậu yên tâm, Wonyoung đã thích người khác, Eunwoo không có khả năng ở bên em ấy. Hơn nữa Eunwoo cũng biết chuyện này, anh ta đã từ bỏ việc thích Wonyoung."
Haneul trả lời lại không lạc quan như Yujin tưởng tượng: "Anh ấy là bởi vì biết Wonyoung sẽ không thích anh ấy nên mới từ bỏ, mà không phải là vì thích tớ hơn Wonyoung mà từ bỏ..... Haizz, tớ phải nghĩ lại."
"Mà tại sao cậu lại đột nhiên gọi điện nói chuyện Eunwoo với tớ, còn là thời điểm quay chương trình?" Haneul đột nhiên hỏi.
Yujin nói: "Eunwoo là khách mời chương trình mời đến, buổi chiều tớ đã nói chuyện rõ ràng với anh ta, anh ta đã chân thành chúc phúc tình yêu của Wonyoung."
Haneul nhạy bén bắt được lỗ hổng trong lời nói Yujin, "Vì sao anh ấy lại đột nhiên nói chuyện Wonyoung với cậu?"
"......"
"Vì người Wonyoung thích là tớ."
"Tớ với em ấy đã đăng ký kết hôn, bây giờ đang kết hôn ẩn, còn chưa có làm hôn lễ."
Bên kia điện thoại Haneul đã trực tiếp bị Yujin làm cho hôn mê.
Nàng biết Yujin với Wonyoung quan hệ khá tốt, cơ mà hai người này ở bên nhau khi nào???
"Haneul, lúc trước tớ không nói với cậu, cậu sẽ không tức giận chứ." Yujin nửa ngày không nghe được giọng Haneul, thật cẩn thận nói.
".... Ngốc, cậu đều đã nói là kết hôn ẩn, sao tớ lại tức giận, tớ chính là quá chấn kinh rồi, cậu thế mà hái được đoá hoa cao lãnh Wonyoung này, cậu như thế nào làm được?!"
Yujin cười khiêm tốn: "Còn tốt còn tốt, tớ cũng không có làm cái gì, chỉ là dùng một trái tim chân thành cảm động em ấy, khiến em ấy đối với tớ muốn ngừng mà không được thôi."
"Không hổ là bạn thân tốt của tớ! Khi nào cậu không có việc bận gì dạy cho tớ, tớ cũng muốn Eunwoo đối với tớ muốn ngừng mà không được."
"Không thành vấn đề!"
Yujin nói chuyện xong xoay người, thấy Wonyoung đứng ở phía sau cách nàng không xa, sửng sốt, trên mặt treo lên tươi cười đi qua nắm tay Wonyoung nói: "Wonyoungie, em lo lắng cho chị nên đi qua đây sao?"
Wonyoung nhìn nàng không nói gì, Yujin lắc lắc tay Wonyoung, thật cẩn thận hỏi: "Wonyoungie, em nghe thấy à?"
Wonyoung chậm rãi rút tay ra, nhẹ nhàng nắm cằm Yujin, ngón cái ở bên trên cọ xát, thân thể Yujin khẽ run, đôi mắt phủ lên một tầng sương.
"Một trái tim chân thành cảm động em, khiến em đối với chị muốn ngừng mà không được?" Wonyoung cúi đầu, hô hấp phả lên mặt Yujin.
Mặt Yujin có chút đỏ, ánh mắt si mê, "Là em dùng chân tình cảm động được chị, chị lại nói em muốn ngừng mà không được....."
Wonyoung hôn lên môi nàng một chút, "Ngoan."
Hai người trở lại nhà Nam Sơn, bốn người Donghuun đang nói chuyện phiếm, thấy hai người trở về gọi ngồi xuống.
Eunwoo nói: "Yujin sao mặt lại đỏ như vậy, không phải là sinh bệnh rồi đi?"
Yujin thấy mọi người đều nhìn về phía nàng, vội vàng nói: "Không phải, em là chạy về, có chút nóng mà thôi." Vừa nói vừa dùng tay phẩy phẩy bên mặt.
Mọi người nghe Yujin giải thích xong, tựa hồ không có nghi ngờ mà tiếp tục nói chuyện phiếm, không hề chú ý nàng.
Yujin lén nhéo nhéo tay Wonyoung, nhiệt độ trên mặt chậm chạp không hạ.
Đều do Wonyoung, một chữ "Ngoan" kia làm nàng bây giờ còn tim đập không thôi.
Wonyoung trở tay cầm tay Yujin, không để nàng tác quái, khoé môi gợi lên độ cong nhợt nhạt.
Ban ngày khi còn làm việc không cảm thấy mệt, chờ đến tối tắm rửa xong nằm lên trên giường, Yujin cũng chưa kịp chúc Wonyoung ngủ đã ngủ mất, cảm giác vừa ngủ đã đến hừng đông.
Ánh nắng buổi sáng bị tấm rèm ngăn trở, trong phòng có vẻ có chút tối tăm, Yujin sau khi tỉnh không có mở mắt, mà là ôm chăn muốn lăn vào trong lồng ngực Wonyoung, kết quả nàng lăn lăn, lăn đến ven tường cũng không đụng được Wonyoung.
Đại não hôn mê của Yujin lập tức tỉnh táo lại.
Nàng mở to mắt, phát hiện trong phòng chỉ có một mình nàng, Wonyoung không biết đi đâu.
Yujin cầm điện thoại nhìn thời gian, 7 giờ 5, sớm như vậy Wonyoung đi ra ngoài làm gì?
Yujin xoa xoa mặt, từ trên giường ngồi dậy, xốc chăn lên mặc áo ngủ đi tìm người.
Mọi người còn chưa tỉnh, trong nhà Nam Sơn im ắng.
Yujin đi xuống dưới lầu, nghe được trong phòng bếp có tiếng động, vừa đi qua liền thấy, bếp lò nhỏ có lửa, bên trên để một cái nồi, bên trong cháo trắng đang sôi.
Yujin dùng muỗng khuấy khuấy, nghe được tiếng bước chân phía sau, xoay người liền thấy, quả nhiên là Wonyoung.
"Wonyoungie, sao em dậy sớm vậy?" Yujin xoa xoa mắt đứng lên hỏi.
Wonyoung đi tới dùng ngón tay giúp nàng sửa sửa đầu tóc hỗn độn, nói: "Trường học vừa mới thông báo đi tham gia giao lưu học thuật một tuần, 8h xe tới đón em đi sân bay, em muốn trước khi rời đi giúp chị.... Mọi người làm tốt bữa sáng."
"Kia không phải là lập tức phải đi sao?" Yujin nghe được phải tách khỏi Wonyoung một tuần, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại, "Chị cũng muốn đi ."
"Em sẽ trở về thật nhanh. Chị muốn quà gì, khi về em mua cho chị." Thanh âm Wonyoung rất bình tĩnh, chỉ có trong ánh mắt lộ ra một chút sắc thái ôn nhu.
"Chị muốn....." Yujin che micro lại nhón chân tiến đến bên tai Wonyoung nói, "Em...em nhanh chóng trở về chị liền cao hứng."
Trong đôi mắt thanh lãnh của Wonyoung chỉ chứa đầy một mình Yujin, giờ khắc này cô bỗng nhiên tình khó kiềm chế, duỗi tay ôm lấy Yujin, cúi đầu hôn lên môi Yujin.
"Ưm....." Yujin đột nhiên không kịp phòng ngừa, nhưng vẫn theo bản năng vươn tay ôm cổ Wonyoung.
Eunwoo có chút lạ giường ngủ trễ dậy sớm theo mùi hương cháo đi đến phòng bếp, ngáp một cái xoa xoa nước mắt, đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm đóng băng.
Hắn nhìn camera đang hoạt động chung quanh, lại nhìn Yujin với Wonyoung đang hồn nhiên hôn nhau ở phía trước, yên lặng quay người về trên lầu.
Yujin với Wonyoung cùng nhau ngồi ăn một chén cháo, sau đó đi lên lầu thu dọn hành lý một chút, Yujin đưa Wonyoung đến ngoài cửa nhà Nam Sơn, nhìn cô lên xe.
Xa rời luôn làm cho người ta tâm tình không tốt, Yujin trở lại trong nhà, phát hiện bốn người Donghyun mỗi người đang cầm một chén cháo ăn, Jinwoo đón Yujin: "Yujin tới đây nhanh lên, chúng tớ để lại cho cậu với Jang giáo sư hai chén."
Eunwoo nhìn về phía sau nàng, "Wonyoung đâu?"
Yujin ngồi vào bên cạnh Hejin, đôi tay ôm chén cháo nói: "Wonyoungie phải đi tham gia giao lưu học thuật, đã đi rồi, hai chén cháo này đều là của em."
Tâm tình Yujin tốt hơn một chút.
Hejin nói: "Yujin, em có ổn không?"
Yujin cười cười với mọi người: "Wonyoungie chỉ là đi một tuần, lại không phải là không quay lại, mọi người vì cái gì biểu tình đều vậy, mau ăn cháo ăn cháo, đây chính là Wonyoungie nấu riêng vì em.... Mọi người."
Donghyun nói: "Tôi biết, là nấu riêng cho Yujin cùng chúng ta."
Mọi người đều nhìn Yujin cười, mặt Yujin có chút hồng, cúi đầu chuyên tâm ăn cháo, không phản ứng những người này.
Buổi sáng Eunwoo đi theo Jinwoo đi hồ nước vớt mấy con cá trở về, Donghyun nấu cho hắn một tô canh cá thập phần tươi ngon, ăn cơm trưa, Eunwoo cũng rời đi.
Mấy người Yujin ở nhà Nam Sơn đợi tới 8 giờ tối, ăn cơm tối xong mới kết thúc hai ngày quay phim này.
Sau khi quay phim kết thúc, tổ chương trình lái xe đưa mọi người đến sân bay, bọn họ cùng nhau ngồi máy bay trở lại Seoul, ở sân bay tạm biệt.
Bốn người trong thời gian 2 ngày đã có cảm tình, khi tách ra đều có chút lưu luyến không rời.
Rốt cuộc ở trong giới giải trí muốn tìm được một bằng hữu hợp ý thật không dễ dàng.
Một tuần tiếp theo Wonyoung đều không ở nhà, Yujin tập trung công việc, nhận quay một cái quảng cáo trà sữa tương đối nổi tiếng, Chaewon tìm mấy cái kịch bản để cho nàng nhìn một cái xem có thích hay không.
Trong kịch bản Chaewon tìm cho nàng, trừ bỏ một bộ phim chiếu mạng nhỏ cải biên từ tiểu thuyết là vai nữ chính, còn lại đều là nữ phụ, Yujin mới vừa vào giới giải trí, còn chưa có chứng minh thực lực của mình, tạm thời sẽ không có đoàn phim lớn đến tìm nàng đóng nữ chính.
Nàng dùng một ngày đọc mấy bộ kịch bản hết một lần, phim chiếu mạng chế tác đơn sơ, quan trọng nhất chính là nhân vật nữ chủ không tốt, Yujin sẽ không chọn, những cái còn lại đội ngũ chế tác nhìn còn có thể, nhưng nam nữ chính phần lớn là tiểu thịt tươi cùng tiểu hoa không có kỹ thuật diễn gì được đưa vào, Yujin tìm phim truyền hình lúc trước bọn họ diễn, cảm thấy thập phần cay đôi mắt.
Nàng muốn làm một diễn viên tốt, cho dù đi đến đoàn phim đáng tin cậy cùng kịch bản tốt cũng không thể so với được hợp tác cùng diễn viên có kỹ thuật diễn giỏi.
Yujin bỏ qua kịch bản đang có, nói ý nghĩ của mình cho Chaewon, Chaewon nói: "Đại tiểu thư, công ty chúng ta còn chưa có lụi bại đến nông nỗi cho cô đi diễn diễn đàn, cho dù có lời thoại cũng không thể diễn."
Chaewon tiếp tục đi tìm kịch bản cho Yujin, ban đầu nàng còn sợ Yujin quá để ý tiểu tiết, cho nên tìm kịch bản ít nhất cũng là vai nữ bốn, hiện tại xác định được tâm tư Yujin, nàng bắt đầu tập trung chọn một ít nhân vật có điểm sáng, không đề bụng là nữ tám hay là nữ chín.
Trước khi Chaewon chọn được kịch bản thích hợp, Wonyoung rốt cuộc cũng quay về.
Yujin lái xe đến sân bay đón cô, thấy Wonyoung đi ra, vội vàng hưng phấn vẫy vẫy tay với cô.
Đi theo bên cạnh Wonyoung chính là một vị giáo sư của đại học Korea , thấy Yujin cười nói: "Thực sự là một cô gái đầy sức sống, không biết là tới đón ai."
Vị giáo sư già chỉ cảm thán một câu, căn bản không nghĩ tới Wonyoung có thể trả lời ông.
Nào biết ông vừa mới hỏi xong, Wonyoung liền nói: "Đón tôi."
Vị giáo sư già kinh ngạc nhìn cô, phát hiện khóe môi Wonyoung thế mà lại giơ lên, cô đang cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro