Chương 15: Năm mới của chúng ta

Cả khu học xá chỉ còn lác đác vài người, nhân viên bảo vệ vì số lượng sinh viên ở lại quá ít nên cũng không bận bịu tay chân như những ngày bình thường. Mọi người ai cũng nhàn nhã, thong dong càng khiến khung cảnh thêm phần tịch mịch. Chanyoung nắm tay Wonbin tản bộ trong khuôn viên trường. Nếu là lúc trước, hai người nhất định không dám công khai thể hiện tình cảm thế này, nhưng kì nghỉ lễ dường như chỉ còn hai người là có hứng đi dạo, những sinh viên khác ở lại kí túc xá kẻ thì đang nằm ườn trong chăn, kẻ thì chạy ra ngoài dạo chơi. Vì vậy, đây là cơ hội hiếm hoi để hai người thoải mái ở cạnh nhau. 

"Anh có muốn ra ngoài chơi không?" - Chanyoung bất ngờ đề xuất. Cậu không muốn nhìn thấy Wonbin cả kì nghỉ lễ chỉ có quanh quẩn trong nơi kí túc xá chật hẹp này. 

Wonbin háo hức gật đầu.

"Chỉ cần Chanyoung đi đâu, anh nhất định sẽ đi theo."

Chanyoung mỉm cười, tháo khăn len của mình quàng lên cổ anh. Hơi ấm của Chanyoung vẫn còn vương lại trên từng sợi len, anh hít một hơi, mùi hương thật dễ chịu, thật an lòng. Wonbin nhìn ngó xung quanh, giật giật tay áo Chanyoung. Cậu hử một tiếng, hạ đầu thấp xuống để nghe xem Wonbin muốn nói gì với mình. Wonbin kiễng chân, vòng tay qua cổ Chanyoung rồi hôn lên môi cậu. Nụ hôn bất ngờ ập tới khiến Chanyoung đứng hình, cho tới khi Wonbin nhìn cậu ngại ngùng hỏi.

"Làm em bất ngờ hả?"

Chanyoung đưa tay chạm vào môi mình, cho dù đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng mỗi lần Wonbin chủ động như thế này, cậu lại cảm thấy thật thích. Chanyoung mỉm cười lắc đầu. Cậu quàng tay qua eo Wonbin, nhấc anh ngồi lên lan can bên cạnh, lúc này Wonbin đã ở vị trí cao hơn cậu một chút. Chanyoung xoa đôi tai đang đỏ ửng của Wonbin, ôn nhu nói.

"Giờ đến lượt em nhé?"

Nói rồi, cậu kiễng chân, dùng tay đặt nhẹ lên gáy Wonbin để kéo anh sát lại bên mình. Không còn là nụ hôn phớt thoáng qua như Wonbin vừa làm, Chanyoung kéo anh chìm sâu vào một vùng hoa cỏ mơn man, cậu bạo dạn dùng lưỡi mình liếm quanh hai cánh môi hồng của Wonbin khiến anh vô thức siết chặt lấy tay cậu. Chiếc lưỡi của Chanyoung mân mê luồng vào khoang miệng của Wonbin, cảm nhận mùi bạc hà từ chiếc kẹo mà anh vừa ngậm. Nụ hôn gần mười phút ấy chỉ dừng lại khi Wonbin nghe có tiếng người từ xa vọng lại. Anh hốt hoảng đẩy nhẹ cậu ra, nước bọt tạo thành một dải bạc nối liền đôi môi hai người lại với nhau. Chanyoung đưa đầu ngón tay miết nhẹ môi dưới ẩm ướt của Wonbin, trong trái tim cậu vẫn còn thèm thuồng cảm giác êm ả vừa qua.

Wonbin xấu hổ nhảy xuống, trùm mũ áo lên đầu rồi nói.

"Em muốn đưa anh đi đâu?"

Chanyoung bật cười, xoa xoa đầu anh qua lớp mũ dày. 

"Đi nào, chúng ta ra chợ nhé?"

Vì thời điểm này không thể bắt được xe nên hai người quyết định cuốc bộ. Cứ một chốc Chanyoung lại ngó nhìn xem Wonbin có mỏi chân hay không. Nhưng cũng may, lòng hiếu kì của anh đã chiến thắng đoạn đường gần hai cây số ấy.

Hai người tay trong tay bước vào khu chợ cũ, cho dù hôm nay là mồng hai tết nhưng hầu như hàng quán nào ở đây cũng đã mở cửa. Khung cảnh không quá tấp nập nhưng như vậy đã là đông đúc so với ngày tết rồi. Wonbin hếch mũi, hít lấy hít để mùi hương thơm phức tỏa ra từ những quán ăn vặt ven đường. Anh chỉ tay vào một hàng đang bày ra món chả cá thơm phức, nói.

"Chanyoung, mua chả cá cho anh đi, cả cơm cuộn nữa."

Chanyoung nuông chiều véo má anh rồi tiến về phía gian hàng. Wonbin cười tủm tỉm đón lấy hộp chả cá nóng hổi từ tay Chanyoung, âu yếm gắp một miếng đưa lên miệng thổi phù phù rồi mới đút cho cậu. Chanyoung há miếng đón lấy, bình thường cậu không thích thứ đồ ăn vặt như vậy, nhưng miếng chả cá cay cay ngọt ngọt ấy có lẽ vì do Wonbin đút cho nên cậu mới thấy nó ngon miệng một cách lạ kì. 

"Hai cậu ơi, vào đây xem bói đi. Đầu năm mới tôi lấy rẻ thôi."

Một bà lão trông giống người ăn xin vẫy vẫy tay với hai người. Wonbin nhìn Chanyoung, nói.

"Anh chưa từng xem bói bao giờ, hay chúng ta xem thử nhé?"

Chanyoung vốn không tin vào mấy lời mê tín dị đoan của thầy đồng bà cốt, nhưng vì không muốn phá hỏng tâm trạng của Wonbin nên cậu gật đầu đồng ý. Hai người ngồi xuống trước mặt bà lão, Chanyoung lịch sự đặt một tờ tiền trước mặt bà. Bà lão bảo hai người cho mình ngày tháng năm sinh rồi xòe tay ra để xem đường sinh mệnh. Bà lao nhìn ngó một hồi, bắt đầu chỉ vào Wonbin rồi phán.

"Số cậu này sướng lắm nhé. Hồi bé thì được cha mẹ chiều chuộng, lớn lên đi học thì thuận lợi trăm bề, sau này có số xuất ngoại. Có phải cậu có chị gái lớn tuổi hơn không?"

Wonbin ngạc nhiên gật đầu, bà ta nói cũng chuẩn đó chứ. 

"Số cậu không khổ vì tiền, chỉ là... đường tình duyên có đoạn ngắt quãng..."

Wonbin giật mình nhìn sang Chanyoung, cậu nghe bà thầy bói nói vậy thì hơi phật lòng. Bà ta cười cười quay sang Chanyoung.

"Từ lúc cậu ngồi vào đây là tôi biết cậu không tin lời tôi nói rồi. Để xem nào, chà... Số cậu này vất vả, cha mẹ không hòa thuận phải không? Có em gái nhỏ nhỉ? Nhưng ông trời không tuyệt đường ai bao giờ đâu, đời cậu là phải khổ trước sướng sau, sau này cũng gọi là tay trắng gây dựng cơ đồ, tính cách không tệ đâu. Chờ đến năm ba mươi tuổi thời vận sẽ tới, đừng bỏ cuộc."

"Mà..." - bà lão nhìn hai người một lượt - "Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, có phải hai cậu đang quen nhau đúng không?"

Wonbin rụt tay lại, níu áo Chanyoung. Chanyoung nghĩ việc này không có gì phải giấu diếm, cũng có phải ăn cắp ăn trộm hay ngoại tình gì đâu, cậu nhanh chóng xác nhận với bà lão. Bà lão bấm đốt ngón tay, rồi chăm chú nhìn lá số của hai người.

"Cái này... tôi thấy tương lai hai người sẽ có một đoạn thời gian phải chia xa nhau."

"Vớ vẩn." - Chanyoung bực bội nắm tay Wonbin kéo anh đứng dậy. Wonbin lo lắng khi nghe những lời vừa rồi, bà lão kia vội vàng lấy trong túi ra hai sợi dây tết bằng chỉ đỏ, dúi vào tay Wonbin.

"Lão đây tặng cho hai cậu, đeo vào đi để lấy may, nhớ đừng để đứt sợi dây này. Nhân định đôi khi lại thắng thiên, ông trời có muốn thử thách lòng người, nhưng chỉ cần sợi tơ hồng này không đứt thì nhất định hai cậu sẽ lại trở về bên nhau."

Wonbin nắm chắc hai sợi dây trong tay ngoái lại nhìn bà lão với một tâm trạng phức tạp. Wonbin khoác chặt tay Chanyoung, thì thầm.

"Những lời bà ấy nói có thật không nhỉ?"

Chanyoung cốc nhẹ đầu anh.

"Anh đừng nghe những lời mê muội đó, chỉ càng làm anh thêm sợ hãi thôi. Tin em, chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ rời xa nhau."

Dù vậy nhưng Wonbin vẫn có một cảm giác bồn chồn, bất an. Anh vô thức đeo sợi dây vào tay mình, còn sợi kia âm thầm nhét vào túi áo của Chanyoung, định bụng khi trở về kí túc xá sẽ bảo cậu đeo lên. 

---

Trên đường về, Wonbin đã kịp mua một ít đồ ăn vặt để tối nay hai người cùng ăn với nhau. Chanyoung vốn muốn về kí túc xá tắm rửa nhưng Wonbin đã giữ tay cậu lại.

"Chuyện là... Chanyoung à... Em có thể sang phòng anh được không? Mấy hôm nay anh ngủ một mình sợ ma lắm, phải gượng mãi mới qua được hai ngày."

Chanyoung biết bản tính Wonbin vốn nhút nhát, ngủ một mình trong phòng kí túc xá mà xung quanh bạn bè đã trở về hết đúng là một cực hình với anh. Chanyoung thơm lên má Wonbin một cái rồi nói.

"Đợi em về lấy đồ sang nhé."

Wonbin gật đầu cái rụp, đôi mắt long lanh chờ đợi mang theo niềm vui nhỏ bé như một đứa trẻ. Chanyoung vơ vội mấy bộ quần áo trong phòng mình rồi nhanh chóng mang theo ba lô sang khu kí túc của Wonbin. Mùa đông, trời sập tối rất nhanh, Wonbin bật đèn, dùng ánh điện sáng để xua bớt sự cô đơn và những suy tưởng linh tinh về những bóng trắng sẽ lập lờ ngoài cửa sổ mỗi khi anh tắt đèn. Khi anh thấy Chanyoung tới, anh đã vui mừng tới nỗi cửa chỉ vừa khép lại, anh đã ôm ghì lấy Chanyoung cứ như hai người đã lâu không gặp. 

Mùi xà phòng trên người cậu thơm quá, làm anh cứ muốn bám dính mãi không thôi. Hai người lấy đồ ăn bày ra bàn, Wonbin dùng laptop của mình mở lên một bộ phim cũ để vừa ăn vừa có cái thưởng thức. Tiếng nhạc réo rắt vọng ra từ laptop, đồ ăn thơm ngon, người mình thương ở kề cận mình, những điều này khiến cho Wonbin cảm thấy không đón Tết cùng gia đình cũng không có gì là tồi tệ quá. Ít nhất anh cũng có Chanyoung ở bên lúc này rồi. 

Càng về khuya, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Wonbin nằm trong chăn, nhìn Chanyoung đang thay đồ ngủ qua ánh đèn bàn học mờ mờ. Anh đỏ mặt khi thấy chiếc áo hoodie được cậu cởi ra treo lên mắc, tấm lưng của cậu rắn rỏi quá, lại hằn những vệt đỏ nhàn nhạt trông lại càng nam tính. Wonbin muốn chạm vào những vết xước đó, muốn cảm nhận xem cậu đã từng trải qua những điều gì trong quãng thời gian anh chưa xuất hiện trong đời cậu. Chanyoung sợ Wonbin ngại nên cố tình đi tới giường phía đối diện. Wonbin vội nói.

"Chanyoung, có thể sang đây với anh không?"

Chanyoung khựng lại, gió luồn qua khe cửa chưa đóng chặt cũng không thể xoa dịu cơn nóng trong người cậu khi nghe anh nói. Chanyoung đi chầm chậm tới bên giường anh, Wonbin nằm lùi vào trong chừa lại cho cậu một khoảng trống. Không nghĩ linh tinh, Chanyoung lắc lắc đầu, nằm xuống bên cạnh Wonbin. 

Wonbin ngây thơ vòng tay qua người cậu, dùng một chân gác lên bụng cậu. Wonbin vừa nằm vừa thao thao bất tuyệt kể chuyện, cơ thể cứ ngọ nguậy không ngừng khiến Chanyoung càng cảm thấy căng thẳng. 

"Chanyoung à, hôn anh chúc ngủ ngon đi." - Wonbin nũng nịu cọ cọ vào người cậu. 

Chanyoung bị phá vỡ chút nhẫn nhịn cuối cùng, lập tức áp sát vào Wonbin rồi trao cho anh một nụ hôn nóng rực. 

"Anh Wonbin..." - Chanyoung vừa hôn anh vừa hổn hển nói. Làm sao mà bảo một thằng con trai đang tuổi dậy thì không bị kích thích khi nằm cạnh người mình yêu được cơ chứ?

Wonbin những tưởng sẽ chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước trước khi đi ngủ, ai ngờ Chanyoung lại hôn anh mãnh liệt tới mức này. Anh ngây ngốc cảm nhận đầu gối mình chạm vào thứ gì đó cồm cộm. Anh di di mấy cái, chợt hai má nóng bừng khi biết thứ mình đang chạm vào là gì. Chanyoung sợ mình sẽ không kìm chế được thêm nữa, bèn lấy tay giữ chân Wonbin lại.

"Anh à, đừng cựa quậy nữa. Anh cứ thế này em biết phải làm sao?" 

Wonbin mím môi, lăn tròn một vòng vào góc giường rồi dùng chăn bọc người mình lại như cái kén. Anh nghe tiếng Chanyoung ngồi dậy bước vào nhà vệ sinh, rồi có tiếng xả nước bên trong. Tiếng nước chảy cứ kéo dài suốt mười lăm phút, Wonbin biết lí do là gì. Anh hối hận khi đã bắt Chanyoung phải lên ngủ cùng mình rồi tạo ra thứ tình huống khó xử này. 

Khi nghe tiếng cửa nhà tắm mở ra, Wonbin hé con mắt ra nhìn Chanyoung trán lấm tấm mồ hôi nằm xuống giường.

"Xin lỗi em..." - Wonbin lí nhí nói.

Chanyoung mỉm cười ôm lấy anh.

"Không sao, không phải lỗi của anh, là do em mà. Anh ngủ đi, khuya rồi."

Wonbin nghe lời cậu, nhắm mắt lại nhưng chẳng thể ngủ. Sao anh ngốc nghếch thế chứ, có thằng đàn ông nào lại không ham muốn khi được nằm cạnh người yêu đâu. Wonbin cảm thấy tội lỗi vì không "giúp" gì được cho Chanyoung. Anh mơ hồ cảm nhận Chanyoung ôm anh từ phía sau, hôn lên gáy anh một cái thật nhẹ. Chanyoung nghĩ Wonbin đã ngủ rồi, cậu siết chặt vòng tay mình, trước khi chìm vào giấc ngủ còn nói với anh.

"Em yêu anh nhiều lắm, Park Wonbin. Vì thế em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh đâu, không bao giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro