Chương 1
Ánh đèn pha lê từ chùm đèn treo cao vỡ ra thành trăm tia sáng lấp lánh, phủ lên chiếc bàn ăn dài bằng gỗ óc chó bóng loáng đặt giữa phòng ăn rộng lớn. Bên ngoài ô cửa kính lớn, khu vườn kiểu Pháp thấp thoáng bóng những cây cảnh được cắt tỉa công phu. Căn biệt thự hiện đại nhưng vẫn giữ nét cổ điển, từng chi tiết đều toát lên vẻ xa hoa và đẳng cấp.
Bữa tối bắt đầu với tiếng leng keng nhẹ nhàng của muỗng nĩa chạm vào sứ. Ông Trí – người cha nghiêm nghị, mái tóc điểm bạc, khoác áo sơ mi trắng cứng cáp đang chậm rãi cắt miếng thịt bò rồi quay sang con trai lớn: "Dự án khu nghỉ dưỡng ở Đà Lạt, con tính tiến độ đến đâu rồi?"
Anh Hải – người anh cả, chỉnh chu trong bộ vest xám, dừng đũa và trả lời dứt khoát: "Con đã làm việc với bên kiến trúc, dự kiến tháng sau sẽ có bản thiết kế cuối cùng. Chỉ cần cha gật đầu là triển khai."
Bà Mai – người mẹ nhẹ nhàng, ăn mặc tinh tế gắp một miếng cá đặt vào chén cô con gái út, ánh mắt trìu mến nhưng không quên dặn dò:
"Vũ Yên, con nhớ ngày mai có tiệc ở khách sạn Paradise, phải đi đúng giờ. Đừng để trễ như lần trước."
Vũ Yên– cô em gái vừa tốt nghiệp đại học, trẻ trung, có phần bướng bỉnh nhăn nhẹ mũi:
"Con biết rồi mẹ, nhưng tiệc nào cũng toàn mấy người bàn chuyện công ty, con nghe phát chán!"
Ông Trí khẽ nhếch môi cười, đặt ly rượu vang xuống bàn:"Thì cũng đến lúc con phải nghe quen dần rồi. Một ngày nào đó, công việc cũng đến tay con thôi."
Trong không gian ấm cúng mà vẫn đậm chất quyền lực ấy, tiếng trò chuyện vang đều, hòa vào tiếng muỗng nĩa chạm nhẹ – như một dàn nhạc nhỏ, nơi công việc và tình thân cùng hiện diện trong từng món ăn sang trọng.
Khi bữa ăn sắp tàn, ông Trí đặt đũa xuống, ánh mắt chậm rãi lướt qua ba người con rồi dừng lại nơi cô con gái út vẫn đang mải mốt ngắt rau sống trên đĩa salad. Giọng ông vang lên, trầm nhưng không thiếu phần quyết đoán:
"Yên này, tuần sau con thu xếp về huyện Đông Phong dưới tỉnh. Ba nghe nói dưới đó còn vài khu đất ruộng nằm ở vị trí cao ráo, gần đường lớn. Không cần phải mua vội, nhưng con cứ đi xem, tìm vài mảnh đẹp, giữ lại để sau này có dịp."
Vũ Yên ngẩng đầu, hơi khựng lại. "Ba muốn con đi một mình ạ?"
Ông gật nhẹ, giọng đều: "Ừ. Coi như một lần trải nghiệm. Không chỉ ngồi ở văn phòng là hiểu hết được chuyện đất cát đâu. Phải dấn thân một chút mới biết đâu là thật, đâu là trò thiên hạ bày ra."
Cả bàn ăn lặng đi vài giây. Anh Hải liếc sang em gái, nhếch môi cười nhỏ: "Coi bộ ba giao cho em bài học đầu đời rồi đó."
Bà Mai lên tiếng, giọng lo lắng mà vẫn nhẹ nhàng: "Nhưng dưới đó xa thành phố, lại ít chỗ ở đàng hoàng... Yên liệu có xoay xở được không?"
Vũ Yên ngồi thẳng lưng, ánh mắt lấp lánh pha chút tò mò: "Con đi được. Dù sao cũng muốn biết 'nơi không có Wi-Fi mà vẫn kết nối được với người ta' là như thế nào."
Ông Trí mỉm cười, lặng lẽ nhấp ngụm vang cuối cùng. Trong đáy mắt ông, có điều gì đó sâu xa – như thể mảnh đất quê kia không chỉ để dành cho một dự án tương lai, mà còn để trồng xuống một hạt mầm khác... lớn hơn.
Chiếc xe ô tô trắng đỗ lại bên con đường đất nhỏ, bụi mù bốc lên sau khi bánh xe nghiến qua lớp sỏi khô. Cửa xe mở ra, và Vũ Yên bước xuống với bộ vest trắng tinh, phẳng phiu đến từng đường nếp. Gót giày cao khẽ lún xuống nền đất mềm khiến cô khựng lại một chút. Mùi bùn thoảng qua theo gió, trộn lẫn với mùi cỏ dại và khói rơm từ đâu đó bay đến. Cô nhíu mày.
Trước mặt cô là một vùng quê trải dài: ruộng lúa xanh rì, những căn nhà cấp bốn lợp tôn cũ kỹ nằm rải rác, dây điện chằng chịt vắt ngang đầu, và bầy trâu thong dong gặm cỏ ngay bên lề đường. Không có toà nhà chọc trời, không quán cà phê sang trọng, thậm chí cả sóng điện thoại cũng chập chờn.
Vũ Yên khẽ nhấc chân váy lên, tránh những vệt bùn lấm tấm bên đường, ánh mắt hoang mang rõ rệt. Mỗi bước đi là một nỗ lực để giữ cho đôi giày không vấy bẩn. Đôi tay vốn quen cầm laptop và ly latte giờ đây chỉ biết luống cuống xua ruồi.
Cô chau mày nhìn đám trẻ con chạy chân đất cười đùa, nhìn người đàn ông vác cuốc đi qua cười chào bằng chất giọng đặc quê, mà cô phải mất vài giây mới hiểu được. Mọi thứ ở đây... quá thô sơ, quá thật, quá trần trụi. Như thể cô vừa bước vào một thế giới khác.
Vũ Yên đang loay hoay né một vũng nước lớn nằm chình ình giữa lối mòn đất đỏ thì bất ngờ, một chiếc xe máy cũ kĩ từ xa lao tới, tiếng động cơ phành phạch như muốn rơi từng mảnh ra đường. Trên xe là một cô gái – dáng nhỏ nhắn, mặc bộ áo bà ba màu nâu sẫm đã sờn vai, gương mặt rám nắng nhưng thanh tú lạ thường. Mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, và kỳ lạ thay, khi cô vụt qua, một làn hương dìu dịu lướt ngang – không phải nước hoa xa xỉ, mà là mùi của mạ non, của ruộng đồng, của đất trời vừa cày xới.
"Ối chết! Xin lỗi chị!" – cô gái phanh gấp, làm bánh xe sượt nhẹ vào chân Vũ Yên, bắn một vệt nước đục lên phần gấu quần trắng tinh.
Vũ Yên sững lại, ngó xuống rồi hít sâu như kìm nén cơn tức.
"Cô... có biết bộ đồ này đắt thế nào không?"
Cô gái quê vội dựng xe, vẻ mặt vừa áy náy vừa bối rối. Nhưng trong ánh mắt nâu trầm, có gì đó rất vững vàng.
"Em không cố ý, tại đường trơn quá. Nếu chị giận, em đền cho chị... nhưng chắc em phải góp dần, chứ bán rau cũng chưa đủ đâu."
Vũ Yên mở to mắt. Lần đầu tiên, cô nghe có người nói chuyện bồi thường... bằng rau.
"Rau?" – cô hỏi lại, nửa cười nửa kinh ngạc.
"Dạ. Em trồng rau, nuôi gà, làm cỏ ruộng thuê. Chứ không có tiền dư đâu..." – cô gái đáp gọn, giọng vẫn nhẹ như gió sớm, nhưng không có chút sợ sệt nào.
Trong một khoảnh khắc kỳ lạ,Vũ Yên không biết phản ứng ra sao. Bộ đồ dính bẩn, đôi giày nhuộm màu đất, lòng tự trọng bị thử thách – nhưng cũng chính trong khoảnh khắc đó, cô thấy mình bị cuốn vào ánh mắt kia: một vẻ đẹp mộc mạc, hiền lành mà vững chãi, như gốc rạ sau mùa gặt.
"Em tên gì?" – Mai Chi hỏi, giọng không còn căng.
"Em là Tú. Người ta hay gọi là Tú 'ruộng'. Vì ngày nào cũng dầm nước."
Vũ Yên bất giác mỉm cười – nụ cười đầu tiên thật lòng từ lúc đặt chân đến nơi này. Cô không biết, chính giây phút ấy, cô đã bước vào một vùng trời mới – không chỉ là đồng ruộng, mà còn là một mối liên kết kỳ lạ sắp nảy mầm giữa hai cô gái, hai thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro