Chương 7
Ánh nắng đầu ngày len qua rèm cửa, nhẹ nhàng rọi vào căn phòng nhỏ. Gió sớm mang theo mùi hoa cỏ buổi sớm, thoang thoảng và dễ chịu.Tú mở mắt trước. Mọi thứ xung quanh vẫn còn xa lạ với cô, từ chiếc giường trải ga trắng muốt, đến bức tường treo vài bức tranh trừu tượng mà cô không hiểu nổi. Cô quay đầu nhìn sang bên Vũ Yên vẫn còn ngủ, mái tóc rũ nhẹ, gương mặt thư thái như một bức tượng tạc giữa thành phố hoa lệ.Tú khẽ mỉm cười Lần đầu tiên trong đời, cô được nằm cạnh một người... như thế này. Xa hoa, thanh tú, dịu dàng mà vẫn lạnh lùng. Một thế giới mà cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình chạm vào.Tú ngồi dậy thật khẽ, Cô bước xuống giường, khép cửa nhẹ nhàng rồi lặng lẽ đi về phía bếp.
Gian bếp nhỏ, gọn gàng, sạch sẽ. Tủ lạnh có vài món đơn giản. Trứng, bánh mì, rau xà lách. Không nhiều, nhưng với Tú là đủ.Tú xắn tay áo, mái tóc buộc cao gọn gàng. Tay cô thoăn thoắt đập trứng, cắt rau, chuẩn bị bữa sáng đơn giản nhất mà cô từng học được.
Trong phòng, Vũ Yên khẽ động mình. Ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ khiến cô tỉnh giấc.Cô dụi mắt, vươn vai, định ngồi dậy thì... bỗng khựng lại.Từ khe cửa bếp mở hé, cô nhìn thấy bóng lưng Tú.Dáng người gầy gầy, áo thun hơi rộng, tóc buộc cao. Cô gái ấy đang nghiêng người nấu gì đó, ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa rọi lên bờ vai gầy nhỏ, tạo thành một hình ảnh khiến Vũ Yên bất giác lặng người.
Vũ Yên trong lòng:
– Tại sao... lại là em?
Một người con gái quê mùa, giản dị, không son phấn, không gu thời trang, không giày cao gót... nhưng lại khiến cô rung động theo một cách rất khác.Tú quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Vũ Yên qua khe cửa.
Tú cười ngượng và bỗng nhiên bối rối hỏi 1 câu ngớ ngẩn
– Em... định nấu bữa sáng, chị có ăn được trứng chiên không?
Vũ Yên bình tĩnh gật đầu, bước ra:
–Chị là Người thành thị chứ đâu phải người ngoài hành tinh đâu mà không ăn được trứng chiên. Có người tình nguyện nấu chị mừng còn không hết
Tú ngượng ngùng quay đi:
– Em... em sợ chị ăn không quen mấy món bình thường này
Vũ Yên mỉm cười dịu dàng, mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng ấy:
– Không sao. Em nấu... là ngon rồi.
Sau bữa ăn sáng đơn giản nhưng ấm áp, cả hai dọn dẹp bát đũa trong không khí dịu dàng, như thể giữa họ vừa có điều gì đó thay đổi nhẹ thôi, nhưng đủ để lòng người rung lên từng đợt.
Tú vội quay về thay bộ áo bà ba đã cũ, rồi khoác chiếc nón lá, gánh theo cái cuốc mà người ta thuê để ra đồng.Vũ Yên đứng tựa vào khung cửa, mắt dõi theo bóng người con gái nhỏ dần giữa cánh đồng mênh mông gió.
Nắng đã lên cao. Trên thửa ruộng vừa gặt xong, từng người lom khom xới đất, mồ hôi đẫm lưng áo. Tiếng cuốc va vào đất, tiếng chim ríu rít trên hàng tre, và tiếng trò chuyện râm ran giữa những người đàn bà quê.
Chị Ba dáng người đẫy đà, tay xắn cao tới khuỷu, cười hề hề:
– Tú à, mấy bữa ni thấy mày đi với cô nào mà đẹp như diễn viên á nha?
Tú ngượng, tay vẫn làm, mắt không ngẩng lên:
– Dạ... người quen thôi chị. Cô ấy thuê em dẫn đường tìm đất.
Chị Tư – giọng đanh đá nhưng vui tính:
– Ờ ờ, thuê gì mà thấy mày ở luôn nhà cô ta? Người ta ở thành phố mà chịu chứa con nhà quê như mày hả?
Cả đám phá lên cười. Tiếng cười vang giữa cánh đồng rộng.
Tú mặt đỏ như gấc, tay cuốc mạnh hơn để che lấp ngượng ngùng:
– Trời đất, mấy chị đừng có nói kỳ cục! Người ta tốt bụng... cho em tá túc mấy bữa vì... có chuyện đột xuất thôi!
Chị Sáu – giọng trầm trầm:
– Nhưng mà... nhìn cô đó ánh mắt dịu dàng lắm nghen. Bữa chị thấy bả ngó mày riết à. Ngó kiểu... ngó thương.
Tú khựng tay cuốc, tim đập lỡ một nhịp:
– ...Không đâu chị. Cô ấy... khác tụi mình xa lắm. Giàu có, học thức, đẹp. Em sao sánh được...
[Một lát sau...]
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Yên nhấc máy.
Giọng mẹ cô gấp gáp:
– Yên, con về Sài Gòn gấp. Công ty đang có việc rối, ba con muốn con trực tiếp xử lý.
Vũ Yên khựng lại.
Cô nhìn ra khung cửa sổ nắng đang lên, trời hôm nay đẹp. Lòng cô, ngược lại, như vừa đổ mưa.Vũ Yên chạy trên con đường đất đỏ, giày dính đầy bùn, tay vén vội mái tóc bị gió thổi tung. Cô vội vã chạy ra cánh đồng nơi có Tú đang lom khom làm việc giữa ruộng lúa đang xanh mướt.
Tú ngẩng lên, ngạc nhiên:
– Chị Yên? Sao... chị ra tận đây?
Vũ Yên thở dốc, nhưng vẫn nói ngay:
– Chị phải về lại Sài Gòn gấp. Có chuyện ở công ty...
Tú tay đang cầm cuốc khựng lại:
– Vậy... chị đi luôn hả?
Yên gật đầu nhẹ, rồi lắc.
– Chị sẽ quay lại. Chưa lo xong giấy tờ đất ở đây mà.
Tú cúi xuống che ánh mắt, giọng nhỏ đi:
– Ừm... Em hiểu rồi.
Bến xe huyện nhỏ. Tiếng xe khách ồn ào, người người lên xuống.Hai người đứng bên lề, giữa tiếng còi xe và bụi đỏ bay mờ cả bóng người.
Tú khẽ hỏi, mắt vẫn nhìn đôi giày Yên đang mang:
– Chị... còn quay lại thật không?
Vũ Yên nhìn Tú thật lâu, rồi đáp, giọng nhẹ nhưng chắc:
– Có người ở đây nấu ăn sáng cho chị nữa mà... sao chị đi luôn được?
Tú khẽ cười, nhưng mắt đỏ hoe.
Tài xế gọi:
– Cô gái! Lên xe đi, chuẩn bị chạy!
Vũ Yên quay người, bước vài bước rồi dừng lại. Không ngoái đầu, nhưng giọng khẽ run:
– Em... ở lại giữ gìn sức khỏe. Nhớ bôi thuốc... đừng để sẹo.
Tú gật đầu lia lịa, không nói nên lời:
– Dạ...
Chiếc xe lăn bánh. Khói bụi mịt mờ. Tú đứng đó, nhìn theo cho đến khi bóng dáng Vũ Yên mờ dần giữa dòng người.Và trong lòng cả hai đều biết có điều gì đó chưa kịp nói, mà đã thấy nhớ nhung.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro