14. Mất bình tĩnh.

"Chuyện của cậu và hắn

Hắn cần vài thứ mà cậu không có, nói vài điều mà cậu không thích nghe.

Thế là thành người dưng."

Không biết từ bao giờ Tiêu Tán lại trở nên rất nổi tiếng ở trong trường, có lẽ là từ lúc chuyện đánh nhau được lan truyền, cũng có thể là lúc khai giảng, thằng nhóc mặc vest trắng ôm đàn vĩ cầm mở màn cho tiết mục văn nghệ, ...

Vốn dĩ Tiêu Chiến cũng không nhận ra, mãi cho đến hôm nay khi cậu đến sân bóng rổ tìm Tiêu Tán liền thấy thật nhiều Omega ngồi ở khu vực khán giả hú hét tên của thằng nhóc.

Thì ra Tiêu Tán đã lớn thật rồi, trở thành một Alpha có rất nhiều người theo đuổi, có cảm giác rất hút mắt người nhìn. Thằng nhóc ở trên sân bật lên cho bóng vào rỗ, ghi điểm tuyệt đối.

Hôm nay nó mặc một chiếc áo hoodie màu xám lông chuột cùng quần thể thao ngắn màu đen, chân mang giày converse màu vàng cao cổ, từ mắt cá chân lên đến đùi vừa dài vừa thẳng, chỉ cần một cú bật nhảy áo bị kéo lên lộ ra đoạn cơ bụng nho nhỏ, liền đem đến một tràng hú hét của những Omega vây xem.

Đồng đội ăn mừng tiến đến quàng vai Tiêu Tán, cả đám Alpha cùng cười, không khí trên sân bóng cũng bùng nổ.

Cảm nhận được có ánh mắt chăm chú nhìn mình, Tiêu Tán quay lại liền thấy Tiêu Chiến. Thằng nhóc từ trong đám Alpha đầy mùi hỗn tạp chạy đến bên cạnh cậu, nở nụ cười rực rỡ.

. Người đầy mồ hôi, đứng xa ra một chút.

. Hừ, sao Bác ca lại có thể đứng gần?

. Bởi vì trên người em dính quá nhiều mùi.

Cũng không phải lần đầu bị chê, Tiêu Tán đã quen rồi. Thằng nhóc nhận khăn giấy từ Tiêu Chiến lau đi mồ hôi trên mặt, sau khi nói xong chuyện, lại vui vẻ chạy trở về sân tiếp tục chơi bóng.

Thời điểm Tiêu Chiến đi khỏi nơi đó, có tiếng mấy Omega bàn tán xôn xao.

. Kia là bạn trai của Tiêu Tán sao?

. Không phải, nghe nói là vị anh trai mà Tiêu Tán đã vì anh ta mà đánh nhau đó.

. Thật sự? Gen nhà họ cũng quá tốt đi.

***

Khi phân hoá thành Alpha, từ năm 16 tuổi đến 18 tuổi sẽ đón kỳ mẫn cảm đầu tiên. Tiêu Chiến rất lo lắng vấn đề này của em trai, một ngày nọ Vương Nhất Bác đến đón cậu sau tiết tự học buổi tối thì bị Omega của mình dò hỏi.

. Cái này anh không giúp được em rồi.

. Vì sao?

. Anh vẫn chưa đón kỳ mẫn cảm đầu tiên nha.

. Thật sự?

. Thật mà.

. Vậy ... anh còn chưa được tính là trưởng thành đâu.

. Thỏ Thỏ, em đang kích thích anh hở?

. Không có.

. Vậy em có muốn thử một chút hay không?

. Không muốn.

. Ngoan ~

Nhìn hai vành tai đỏ ửng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không nhịn được cười, niềm vui mỗi ngày của hắn chính là trêu chọc Omega hay xấu hổ của mình.

Thực tế chứng minh Tiêu Chiến lo lắng không hề thừa, kỳ mẫn cảm đầu tiên của Tiêu Tán vừa đến, thằng nhóc đã phạm phải sai lầm.

Chiều hôm đó sau khi kết thúc tiết thể dục, Tiêu Tán cùng vài bạn học ở lại sắp xếp dụng cụ vào kho. Trước đó thằng nhóc đã cảm thấy trong người không được khoẻ nhưng nghĩ có lẽ do trong lúc học thể dục đã vận động quá nhiều, nghĩ sau khi trở về ký túc xá nghỉ ngơi một lúc là được.

. Tiêu Tán, cậu không dùng xịt ngăn mùi sao? Chua chết bọn tôi.

. Có nha, là xịt ngăn mùi vị chanh.

. Vãi, nếu mấy Omega ngoài kia biết được cậu tự luyến như vậy chắc chắn sẽ bỏ chạy hết.

. Cũng không có vấn đề gì, không phải mỗi Alpha chỉ cần cho mình một người bạn đời là đủ rồi sao? Như bây giờ ... ừm, quá nhiều.

. Người ta mong còn không được, cậu thì chê nhiều.

. Không phải chê, chỉ là lúc nào trên người tôi cũng có một đống mùi, anh trai tôi chán ghét.

. Tại sao?

. Anh tôi có chút dị ứng tin tức tố.

Sắp xếp xong dụng cụ vào kho, Tiêu Tán cảm thấy hơi nóng bức, thằng nhóc đi đến nhà vệ sinh gần đó rửa mặt. Nó có cảm giác mình sắp đổ bệnh, có lẽ là do chuyển mùa nên thời tiết thay đổi ảnh hưởng.

Lúc Tiêu Tán đang rửa mặt, có hai đàn anh Alpha tiến vào, ngửi thấy mùi hương cũng như nhìn thấy vùng gáy cổ của Tiêu Tán đỏ một mảng, biết đối phương sắp rơi vào kỳ mẫn cảm.

Hai đàn anh Alpha này là bạn của Nguỵ Nhược Lai, bọn họ đã theo dõi Tiêu Tán từ lâu, định tìm cơ hội cho đối phương một bài học, thế nhưng hôm nay vô tình phát hiện được thằng nhóc này sắp tiến vào kỳ mẫn cảm lần đầu tiên thì lại nảy ra một ý khác.

Một tên trong số hai người rời đi trước, gã tìm một Omega thường xuyên xuất hiện trong đội cổ vũ ủng hộ Tiêu Tán, nói thằng nhóc hẹn gặp ở kho dụng cụ phía sau sân thể dục. Tên còn lại thừa lúc Tiêu Tán rửa mặt, chộp lấy di động của nó rồi bỏ đi.

Rửa mặt xong quả thực tỉnh táo hơn một chút, Tiêu Tán sờ tìm di động nhưng lại không thấy, nghĩ đã làm rơi ở kho dụng cụ nên quay lại tìm.

Cuối cùng một Alpha rơi vào kỳ mẫn cảm đầu tiên lại bị nhốt cùng một Omega.

Ban đầu Tiêu Tán vẫn còn tỉnh táo, thằng nhóc trấn an và bảo Omega kia đứng cách xa mình nhất, sau đó nó lại cửa dùng sức muốn cạy mở khoá.

Tâm trạng có chút hỗn độn, Tiêu Tán thật sự không chống đỡ được bao lâu, nhưng thằng nhóc vẫn tận lực cách xa Omega kia nhất có thể. Cả người nóng rực khó chịu, nó phải tự đánh bản thân để giữ được thanh tỉnh.

Chỉ là Omega kia lại không nỡ nhìn Tiêu Tán giày vò chính mình, cô bước từng bước nhỏ tiến lại gần đối phương, giọng nói có chút run rẩy sợ hãi.

. Hay là ... cậu cắn tớ một cái đi.

Tựa như lời mê hoặc của con rắn trong vườn địa đàng, Adam cuối cùng cũng nhịn không được ăn trái cấm.

Người đầu tiên phát hiện chuyện này là Vương Nhất Bác, bởi vì Omega bị nhốt chung với Tiêu Tán chính là em gái nhỏ của hắn - Vương Nhất Tâm.

Lúc Vương Nhất Bác muốn ôm lấy Vương Nhất Tâm, Tiêu Tán còn vung nắm đấm với hắn đoạt con bé lại ôm ở trong lòng.

Thật ra cũng dễ hiểu, lần đầu tiên trải qua kỳ mẫn cảm, cùng một Omega đánh dấu tạm thời, sau đó lại bị một Alpha khác tới cướp đoạt, dĩ nhiên Tiêu Tán sẽ dễ cáu bẩn.

. Tiêu Tán, em còn tỉnh táo không?

. Anh ơi, không phải lỗi của cậu ấy đâu anh ơi.

Mặc kệ là lỗi của ai, Vương Nhất Bác tuyệt nhiên không thể chấp nhận chuyện này.

Thời điểm Tiêu Chiến đến nơi chính là nhìn thấy cục diện thế này, Tiêu Tán ôm chặt lấy một cô bé Omega, đứng ở trong kho dụng cụ. Thằng nhóc dùng mùi tin tức tố chua loét của bản thân ghim chặt bất kỳ ai muốn tiến vào. Mà Vương Nhất Bác thì đang đứng ở bên ngoài, mùi bạc hà cay nồng, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất giận dữ.

. Vương Nhất Tâm, anh bảo em bước ra ngoài. Bằng không anh sẽ không nhân nhượng nữa.

. Nhưng mà ... cậu ấy.

. Không có nhưng nhị gì hết.

Không thể bỏ mặc Tiêu Tán một mình, cũng không thể cãi lời anh trai, Vương Nhất Tâm không biết làm thế nào, chỉ biết khóc thút thít.

Tiêu Chiến không giống như Vương Nhất Bác, đối với tình huống này cậu tỉnh táo hơn hắn nhiều, hai ba bước tiến vào bên trong kho dụng cụ tách hai đứa nhỏ ra.

Lúc Tiêu Tán còn muốn kêu gào, liền bị Tiêu Chiến tát đến tỉnh.

. Chiến ca?

. Tán Tán, em đây là cưỡng bức Omega chưa thành niên đó có biết không?

. Em ... cậu ấy ... xin lỗi.

. Xin lỗi? Nếu lời xin lỗi có tác dụng, năm đó anh cũng không cần tự cắt tuyến thể của chính mình.

Giống như có một hồi chuông vang lên, Tiêu Tán như chợt nhớ ra điều gì, thằng nhóc lao đến bên cạnh Vương Nhất Tâm, đến khi nhìn thấy phía sau gáy cổ của đối phương chỉ có một dấu răng rất nhạt, cơ thể của nó mới bắt đầu thả lỏng.

Chỉ là đánh dấu tạm thời, vẫn còn chưa làm mấy chuyện không bằng cầm thú.

Thuốc ức chế dành cho Alpha và xịt ngăn mùi đã chuẩn bị đầy đủ, tình huống hiện tại cũng không thể đưa hai đứa nhỏ trở về ký túc xá, càng không thể trở về nhà. Vương Nhất Bác đành phải đặt thuê một phòng lớn tại khách sạn gần trường, bốn người cùng nhau đi đến đó.

Chuyện này có chút khó giải quyết, hai người cũng không lớn hơn hai đứa nhỏ này bao nhiêu. Vương Nhất Bác đứng tựa vào chiếc bàn nhỏ trong phòng khách sạn, im lặng nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi trên bàn, đến giờ này hai bàn tay vẫn còn đang nắm chặt.

. Tiêu Tán, em đây là muốn cái gì?

. Em sẽ chịu trách nhiệm.

. Ha, chịu trách nhiệm? Trước đó em còn không biết Vương Nhất Tâm là ai, cắn một cái liền muốn chịu trách nhiệm? Hai người có thể vì hai chữ trách nhiệm mà sống với nhau cả đời sao?

. Em ...

. Tiêu Tán, anh chính là không muốn em vì cảm thấy có lỗi mà lừa dối chính mình.

Đột nhiên lại muốn hút thuốc, Vương Nhất Bác đi tới ban công, lướt qua Tiêu Chiến mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, không khí cũng dịu xuống một chút. Tiêu Chiến trông có vẻ dễ nói chuyện hơn, Tiêu Tán muốn tìm một điểm sơ hở để đột phá.

. Anh hai, chúng ta nói chuyện công bằng có được không?

. Ừm.

. Là em không đúng, nhưng ngay cả cơ hội sửa lỗi cũng không có thì quả thực không công bằng.

. Vậy em định giải quyết thế nào? Muốn đem Omega nhà người ta cưới về? Mở miệng đều nhận mình có lỗi, nhưng từ khi tỉnh táo đến hiện tại, em đã từng xin lỗi Vương Nhất Tâm hay chưa?

. Em ...

. Tán Tán, việc làm đầu tiên không phải phân đúng sai, không phải chịu trách nhiệm, mà là thể hiện sự quan tâm. Nếu không đối phương sẽ rất đau lòng, còn tự trách mình ngu ngốc. Được rồi, trước hết hai đứa tự nói chuyện đi.

Nói xong Tiêu Chiến cũng bước ra ban công, để lại không gian riêng tư cho hai đứa trẻ.

Bên trong phòng và ban công chỉ cách nhau một cánh cửa, không có giá trị cách âm nên lời Tiêu Chiến nói Vương Nhất Bác đều nghe rất rõ. Thấy cậu đi ra, hắn rít một hơi thuốc nữa, sau đó vùi đầu lọc lên thành lan can để dập tắt.

. Tiêu Chiến, em xử lý như vậy là không công bằng đối với Vương Nhất Tâm.

. Em không hề xử lý gì cả, trước hết phải để cho hai đứa nói chuyện rõ ràng với nhau. Sau đó mặc kệ là xử lý như thế nào, em mong rằng nguyện vọng của hai đứa nên được đặt lên trên hết.

. Như vậy còn không phải em đang thiên vị cho Tiêu Tán sao?

. Nhất Bác, anh bình tĩnh chút đi.

. Bình tĩnh? Người bị cắn chính là em gái anh, em bảo anh bình tĩnh? Nếu anh không bình tĩnh thì Tiêu Tán đã bị anh đánh nhập viện rồi.

. Ừm. Vậy anh vào trong đánh nó đi.

. Em lặp lại.

. Anh vào trong đánh Tiêu Tán đi, đánh đến nhập viện cũng được.

. Tiêu Chiến, em nghĩ anh không dám?

. Anh cứ đánh, đánh xong rồi thì bất kể hai đứa chúng nó muốn cái gì cũng đừng quan tâm tới, xem như chuyện này được giải quyết. Có phải ý anh là như thế không?

. Đánh một trận xem như giải quyết? CMN may mắn chỉ là đánh dấu tạm thời, nếu như là cưỡng ép quan hệ tình dục, thậm chí là đánh dấu vĩnh viễn thì thế nào? Ha, dù sao người bị cũng không phải là em cho nên em bình tĩnh là đúng rồi. Có giỏi thì em thử bị Alpha khác cưỡng chế đánh dấu đi rồi biết.

Đợi mãi cũng không thấy Tiêu Chiến đáp lại, Vương Nhất Bác quay sang nhìn cậu. Chỉ thấy Tiêu Chiến đang dùng đôi mắt ầng ậng nước xoáy sâu vào hắn, nhưng tuyệt nhiên không nói thêm với hắn bất kỳ câu nào nữa.

Còn tiếp.

Đăng một lúc mười mấy chương truyện mà không có lấy một bình luận, thật sự nể phục chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro