19. Tin tức tố.

"Người ta thường nói 'gặp đúng người nhưng sai thời điểm', nhưng bạn nghĩ kỹ lại đi, trên thế giới này nhiều người như vậy tại sao lại phải là người đó?

Thật ra cho dù là một thời điểm khác đi chăng nữa, bạn vẫn sẽ yêu."

Năm nay vận đào hoa của Tiêu Chiến nở rộ, cũng có thể là do Vương Nhất Bác mở hàng quá suông sẻ. Trước đây Nguỵ Nhược Lai không tính đi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Trương Lạc Thần, làm cậu có chút đau đầu.

Bởi vì chân bị thương, Tiêu Chiến chống nạn lên lớp. Vốn dĩ Vương Nhất Bác muốn đưa cậu đi nhưng cậu cảm thấy hơi xấu hổ nên vẫn kiên quyết tự thân vận động.

Kết quả là liên tục ba ngày, Trương Lạc Thần đều đứng ở đoạn hành lang trước cửa lớp chờ cậu. Bởi vì hai ngày trước mang theo đồ ăn sáng đến Tiêu Chiến đều từ chối nhận, hôm nay anh thay đổi chiến lược, từ trong túi áo khoác đồng phục lấy ra một nắm kẹo đủ màu, nắm lấy tay cậu một cách tự nhiên, cường ngạnh nhét vào.

Chỉ là một nắm kẹo, từ chối cũng không được, Tiêu Chiến đành phải nhận lấy.

. Cám ơn anh, đội trưởng.

. Em có thể gọi anh là Lạc Thần.

. Ừm.

. Ngày mai là cuối tuần em có rảnh không?

. Cuối tuần em phải trở về nhà.

. Nghe nói em đã dọn ra khỏi ký túc xá, hiện tại đang ở bên ngoài một mình sao?

. Ừm.

. Chú ý an toàn.

Thật ra Vương Nhất Bác cũng không biết được cái tên 2m kia đã bắt đầu tấn công, mãi đến hôm nay lúc cùng nhau trở về hắn vô tình phát hiện trong cặp Tiêu Chiến có thêm một nắm kẹo đủ màu sắc.

Loại thủ đoạn này, Vương Nhất Bác dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể biết được có người muốn đào góc tường nhà hắn.

Thế là Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi bên bàn nhỏ, bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng, bởi vì vẽ tranh nhiều năm mà bàn tay nhìn rất đẹp. Cậu dùng bàn tay đẹp đẽ đó chăm chỉ bóc từng viên từng viên kẹo đút cho Vương Nhất Bác, cho đến khi hết sạch.

Vương Nhất Bác cuốn lấy viên kẹo vào trong miệng, khẽ liếm nhẹ ngón tay của Tiêu Chiến, sau đó cắn nát từng viên, phát ra âm thanh răn rắc vụn vỡ. Thấy cậu ngượng ngùng rụt tay về, sau đó lại chăm chỉ tiếp tục bóc kẹo, hắn cảm thấy loại trừng phạt này cũng có chút thú vị.

. Thỏ Thỏ, em nói xem.

. Nói ... cái gì?

. Lý do tại sao em kiên trì muốn tự mình chống nạn lên lớp?

. Vì ... là vì ...

. Là vì mỗi buổi sáng có một tên Alpha cao ráo đẹp trai đứng ở trước lớp, đợi em tới cho em một nắm kẹo ngọt có đúng hay không?

. Không phải ... chỉ là trùng hợp.

. Một tên Alpha ban thể dục trùng hợp mỗi buổi sáng đều đứng trước cửa lớp ban mỹ thuật để phát kẹo?

. Chứ anh nghĩ thành cái gì chứ?

. Hồng-hạnh-xuất-tường.

Mỗi chữ Vương Nhất Bác đều gằn mạnh, lúc Tiêu Chiến còn định nói là không có thì đã bị hắn hôn tới. Vừa mới ăn kẹo xong, môi miệng đối phương đều tràn đầy vị ngọt, nụ hôn đầu tiên của cậu cứ như thế nhiễm phải sự ngọt ngào từ hắn.

Khi hai người tách ra, mặt Tiêu Chiến xoát cái đỏ bừng, cậu muốn cúi đầu xuống tránh ánh mắt cuồng nhiệt như dã thú của người đối diện nhưng không được. Hai bên má bị hai bàn tay lớn bao lấy, gương mặt Vương Nhất Bác phóng đại trước mắt, sau đó hắn lại dùng môi mổ nhẹ lên đôi môi của cậu.

Một cái lại một cái, cứ như thế chạm môi.

Mãi đến khi Tiêu Chiến chịu không được sự ngọt ngào này, chủ động ôm lấy Vương Nhất Bác mà hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt như muốn hấp duyệt hết sự ngọt ngào của đối phương.

Không biết từ lúc nào, Vương Nhất Bác đã ôm Tiêu Chiến đến bên giường, dùng thân thể Alpha to lớn cường ngạnh áp lên cậu mà hôn, bàn tay còn không an phận vói vào bên trong chiếc áo thun trắng rộng rãi cậu hay mặc ở nhà mà sờ nắn.

Mùi tin tức tố vị bạc hà từ thanh mát dịu nhẹ trở nên cay xè cường hãn hơn bao giờ hết, ngập tràn trong buồng phổi, hít vào hay thở ra đều là vị bạc hà mang đầy tính xâm lược này.

Nhận ra bất thường, Tiêu Chiến đẩy nhẹ khuôn ngực của người bên trên hai cái. Dường như đối phương nhận ra sự kháng cự của cậu, dừng lại hành động không hợp lý của mình.

Vương Nhất Bác chống hai tay hai bên vai Tiêu Chiến, từ bên trên nhìn xuống. Omega trong lòng đang kích tình, mặt mày đỏ ửng, hô hấp có chút rối loạn, thật sự rất dễ khiến người ta phạm pháp. Hắn cúi thấp người xuống để cho hai chóp mũi chạm nhau, đáy mắt mất đi tiêu cự, chỉ còn lại hàng lông mi cong vút.

. Thỏ Thỏ, em trả lời xem.

. Trả lời cái gì ... cái gì mới được?

. Kẹo Alpha khác tặng có ngọt không?

. Rất ngọt.

. Nhớ kỹ.

Nhắc nhở Tiêu Chiến xong, Vương Nhất Bác lại mổ lên môi cậu một cái nữa mới hài lòng đứng dậy. Hắn chộp lấy áo khoác nói muốn ra ngoài mua thức ăn, sau đó nhanh như chớp rời khỏi tầm mắt của cậu, đi như bỏ chạy.

Không phải Tiêu Chiến không cảm nhận được thứ đang cương cứng kia của Vương Nhất Bác, nhưng mà cậu cũng đâu thể giúp gì được, cũng không thể cứ như vậy để cho hắn khi dễ mình.

Lúc đầu Vương Nhất Bác định chạy vào nhà vệ sinh, nhưng nghĩ lại Tiêu Chiến ngồi ở bên ngoài có thể nghe thấy được, liền chạy nhanh đi.

Phòng tranh nơi Tiêu Chiến thuê là căn hộ nhỏ trong một toà phức hợp sáu tầng, có thang máy và nhà vệ sinh công cộng. Vương Nhất Bác tiến vào một phòng vệ sinh riêng ở khu công cộng, chốt cửa mở khoá quần, bắt đầu sục với tốc độ sét đánh.

Rất nhanh hắn liền bắn ra, dựa vào cửa thở hổn hển.

CMN, sống 18 năm trên đời. Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác lại vì một người mà phải thủ dâm trong nhà vệ sinh công cộng.

Đợi cảm xúc hoà hoãn, Vương Nhất Bác mới đi đến siêu thị gần nơi hai người ở mua một ít thức ăn về làm bữa chiều. Lúc hắn trở về Tiêu Chiến đang nằm bò trên giường nghịch điện thoại, nhìn thấy Vương Nhất Bác liền xấu hổ úp mặt vào gối trốn đi.

Hành động này làm Vương Nhất Bác cảm thấy rất vui vẻ, hắn cởi áo khoác ra rồi đi đến bên giường, cúi người hôn nhẹ lên vết sẹo xấu xí sau gáy cổ đang lộ ra rất rõ rệt.

Tiêu Chiến khẽ run lên, sau đó gương mặt bị cậu chôn càng sâu vào trong gối.

Một cái hôn nhẹ không mục đích, Vương Nhất Bác lại không cẩn thận hít phải một mùi hương, là vị trà nhàn nhạt hoà quyện với vị dâu tây chua chua chua ngọt ngọt, mặc dù rất nhạt nhưng vẫn là có thể ngửi thấy được.

Nghĩ đến lúc vừa dọn đến đây để chăm sóc Tiêu Chiến, quả thực Vương Nhất Bác từng nhìn thấy một chai xịt ngăn mùi, nhưng hắn nhớ rõ đó là loại không có mùi hương.

. Thỏ Thỏ nè, em dùng xịt ngăn mùi à?

. Không có, làm sao vậy?

. Em thơm.

Lúc này Tiêu Chiến đã ngóc đầu lên, nghe Vương Nhất Bác nói một câu này cậu liền bất thức đưa tay che đi tuyến thể sau gáy của mình, lúng túng không biết phải giải thích thế nào với đối phương.

. Có lẽ ... ừm, là tin tức tố, kỳ phát tình ...

. Em nói rõ ràng một chút xem.

. Khi đến kỳ phát tình thì cũng có một ít mùi tin tức tố bộc phát, nhưng là ... rất nhạt ... gần như không có. Chỉ cần dùng xịt ngăn mùi là được.

. Vậy ý em là chẳng những em có tin tức tố mà còn có kỳ phát tình?

. Em ... cũng là Omega mà.

. Vậy khi đến kỳ phát tình không cần phải dùng thuốc ức chế sao?

. Chỉ là tâm trạng có chút không quá tốt, ngoài ra các chỉ số cơ thể vẫn bình thường nên không cần thiết.

. Ừm, anh đã ghi nhớ. Vậy có cần anh trở về ký túc xá ít hôm không?

. Không cần, kỳ phát tình thật sự vẫn chưa đến. Còn mấy ngày nữa ...

Bỏ qua vấn đề nhạy cảm này, Vương Nhất Bác bắt đầu nấu cơm, đang xào thịt bò cùng rau cải trên chảo, đột nhiên hắn nhớ ra gì đó.

Sau khi nấu xong hai món, Vương Nhất Bác cởi tạp dề ra rồi rửa tay. Hắn đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, nhìn Tiêu Chiến đang tưới mấy chậu cây.

. Thỏ Thỏ, anh chợt phát hiện ra một việc.

. Hửm???

. Mùi tin tức tố của em dường như không đúng lắm.

. Chuyện đó ...

. Anh có thể ngửi lại một chút không?

. Sau đó anh lại định đi mua thức ăn nữa à?

. !!!!

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác giờ phút này tràn đầy biểu cảm, Tiêu Chiến trông đến buồn cười. Cậu lê cái chân tàn của mình, chống người ngồi lên đùi hắn, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.

Cằm Tiêu Chiến đặt ở sau vai Vương Nhất Bác, cả người như nằm vào trong lòng hắn. Tư thế này của cậu chỉ cần đối phương nghiêng đầu qua một chút liền sẽ cọ vào tuyến thể trên gáy cổ ngay lập tức.

Vương Nhất Bác nghĩ đến huynh đệ đang có xu hướng bừng bừng lên của mình, lặng lẽ viết kiểm điểm xin lỗi nó một vạn chữ. Hắn nghiêng đầu, chóp mùi nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo xấu xí sau cổ của Tiêu Chiến một lần nữa, sau đó hít một hơi thật sâu.

Quả thực là có mùi, còn rất thơm, vừa ngọt ngào vừa dễ chịu.

. Là mùi trà dâu?

. Ừm. Vốn chỉ có mùi trà, nhưng lúc đó tuyến thể bị tổn thương quá nặng, các bác sĩ hội chuẩn nhiều lần, nói là khả năng không thể phóng thích tin tức tố như bình thường. Mùi dâu là do cấy ghép tuyến thể nhân tạo, nhưng mà sau đó nó cũng không hoạt động.

. Thỏ Thỏ nè.

. Hửm???

. Khi nào thì kỳ phát tình của em thật sự đến?

. Giữa tuần sau.

. Đến lúc đó ... có thể cho anh cắn một cái không?

. Ừm.

Hai người giữ tư thế này một lúc lâu, đến khi Vương Nhất Bác ngửi ngửi cọ cọ đến độ tự mình cọ ra lửa mới chịu tách ra khỏi Tiêu Chiến, quang minh chính đại đem túp lều giữa hai chân bước vào nhà vệ sinh à ừm ... đi tắm rửa.

Cửa sổ được khép lại, bỏ bên ngoài hoàng hôn phủ lên thành phố, hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngồi trên giường vừa học bài vừa đùa nghịch. Cuối cùng Tiêu Chiến lại ngồi trong lòng Vương Nhất Bác, điều chỉnh tư thế thoải mái, lưng tựa vào lòng ngực cứng rắn của người phía sau, cùng hắn chơi vài ván game.

Còn nhớ thật lâu trước kia Vương Nhất Bác vì nhờ Nguỵ Nhược Lai nói Tiêu Chiến vào chơi game cùng đã đồng ý kéo gã leo gank suốt ba ngày liền, đến độ muốn nôn.

Nhưng mà xứng đáng, nếu không có một lần kia, bây giờ có lẽ Vương Nhất Bác là ai Tiêu Chiến còn không biết.

Còn tiếp.

Hình như phải nhắc nhở các bạn trước, đây là một fic ngược đó.
Từ cái tên đã thấy ngược rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro