32. Tặng quà cho anh đó.
"Có những khoảnh khắc tốt đẹp đến mức chính bản thân mình còn mơ đó sẽ là chuyện cả đời."
Đợt tuyết đầu tiên của năm bắt đầu rơi, từ chiều tối rơi rơi suốt một đêm, đọng lại trên những cành cây khẳng khiu khô quắc suốt mùa thu một màu trắng xoá.
Tiêu Chiến đã ở bên cạnh Vương Nhất Bác cùng nhau ngắm đợt tuyết đầu tiên này.
Từ lần Vương Nhất Bác ghen tuông không cho Tiêu Chiến đến phòng tranh, hắn đã thu dọn hết hành lý của hai người đến một nơi khác. Hơi xa trường cao trung hai người đang theo học một chút, nhưng gần một trường đại học. Căn nhà hai tầng này là Vương Nhất Nguyện chuẩn bị cho hắn và Vương Nhất Tâm ở lại sau khi học xong cao trung.
Căn nhà nằm ngay mặt tiền đường lớn, tầng một hiện tại đang cho thuê mở một tiệm hoa, hai người ở trên tầng hai, Vương Nhất Bác còn đặc biệt thu dọn một phòng để Tiêu Chiến làm phòng vẽ tranh.
Sau mấy đợt tuyết rơi, kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu. Hai người cùng nhau đi đến trại mồ côi hoa hướng dương thăm lũ trẻ, còn mang đến thật nhiều than đá và trứng gà cùng sữa, hy vọng một mùa đông ấm áp sẽ tới.
Mỗi ngày Tiêu Chiến đều bắt ghế ra ngoài hiên ngồi vẽ tranh, đây là bài tập mùa đông của cậu. Mấy đứa nhỏ thấy thích thú với màu cọ, Vương Nhất Bác chạy xe một vòng đến chợ nhỏ tìm mua vài thứ màu cọ giấy đơn giản, sau đó mấy ngày liền tụi nhỏ đều đu bám theo Tiêu Chiến học vẽ tranh.
Hiện tại tuyết đã rơi đóng một lớp dày trắng xoá ngoài sân, chọn một ngày nhiệt độ không quá lạnh lẽo, Vương Nhất Bác mang theo tụi nhỏ ra sân chơi đắp người tuyết.
Nhỏ nhỏ lớn lớn, một đám người tuyết trắng tròn xuất hiện, phía sau là bức tường hoa hướng dương vàng rực rỡ, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt.
Hai người cùng tụi nhỏ chụp mấy tấm ảnh, Vương Nhất Bác lại đăng lên trang cá nhân, lưu giữ lại khoảnh khắc mùa đông vui vẻ này.
Ở lại trại mồ côi một tuần lễ, đợi Tiêu Chiến hoàn thành xong bài tập vẽ, tuyết trên đường quốc lộ cũng đã được dọn bớt, Vương Nhất Bác lại đèo cậu trở về.
Lúc hai người rời đi tụi nhỏ còn nắm níu không cho, có đứa còn trực tiếp khóc to, gương mặt cực kỳ đáng thương.
Tiêu Chiến không nỡ nhìn, đành ôm chúng vào lòng, hẹn khi được nghỉ Tết sẽ đến lần nữa, còn mang theo bánh kẹo và bao lì xì đỏ, tụi nhỏ mới vui vẻ trở lại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, Vương Nhất Bác có chút cảm khái, nếu sau này hai người có đứa nhỏ, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Vào thời niên thiếu, ai cũng muốn mình trưởng thành thật nhanh.
Vương Nhất Bác cũng muốn mau chóng trở thành một người lớn, để cưới Tiêu Chiến về nhà.
Đây là nguyện vọng lớn nhất của hắn.
Đợt nghỉ đông này Tiêu Tán không về, thằng nhóc hot lên một cách thần kỳ ở trên mạng, lên hẳn top tìm kiếm trên weibo với từ khoá "cách chơi của thần đồng khi say rượu đây sao"
Tiêu Tán trong vdieo say mèm, nói nhớ Tiểu Tâm Can của mình, rồi lại cầm đàn vĩ cầm kéo một bài, tuy say rượu nhưng đàn vẫn rất ra gì ra nọ, chỉ sau một giờ vdieo được đăng tải đã lên thẳng top xu hướng, thằng nhóc nổi bần bật như mấy tiểu thịt tươi trong giới giải trí.
Nhờ vậy mà Tiêu Tán kiếm được một công việc làm thêm rất đáng tiền, lúc gọi điện về nhà thằng nhóc nói với ba mẹ Tiêu là kỳ nghỉ đông này phải ở lại kiếm tiền cưới vợ, nó muốn vợ lắm rồi, đợi dăm ba năm nữa đủ tuổi liền cưới đó.
Ba mẹ Tiêu không muốn làm nhục chí thằng con út nên cứ được được được, chữ được cuối cùng mang ý nghĩa chính là để xem tụi bây yêu nhau được bao lâu.
Dạo gần đây chuyện tình yêu của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vô cùng ngọt ngào, những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông hai người cùng nhau đi xem phim. Sắp đến Giáng Sinh, đường phố nơi nơi đều trang trí rất xinh đẹp, Lạc Thành như khoác lên chiếc áo mới, rộn ràng chào đón những ngày cuối cùng của năm.
Bộ phim hai người xem thuộc chủ đề kinh dị tên là Âm phu, phản ánh hủ tục minh hôn thời xa xưa. Lúc bộ phim kết thúc đã hơn mười giờ, Vương Nhất Bác không muốn để cho Tiêu Chiến nhận thấy mình sợ ma, đành phải cố gắng giả vờ bình thường, giấu đi bàn tay đã lạnh cóng vào túi áo khoác.
. Thỏ thỏ.
. Hửm?
. Em đoán xem đêm nay tuyết có rơi không?
. Dự báo thời tiết nói không có. Làm sao vậy?
. Đang tìm cớ để không phải đưa em về nhà.
. Hôm nay nhà em không có ai đâu. Ba mẹ đi đón Giáng Sinh rồi, mấy hôm nữa mới trở về.
. Vậy để anh đưa em về nhà.
Nhìn vẻ mặt như vừa nhìn thấy được thánh quang của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cười đến hai mắt cong lên như trăng lưỡi liềm.
Món quà đêm Giáng Sinh năm đó của Vương Nhất Bác chính là được ngủ lại trong phòng của Tiêu Chiến, đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ mãi không quên.
Trong phòng hơi tối, chỉ có đèn ngủ màu vàng nhạt phát ra ánh sáng. Sau khi tắm xong hai người cùng ngồi trên giường chơi game, mãi đến sắp mười hai giờ mới tắt điện thoại đi ngủ.
. Thỏ Thỏ, em còn chưa tặng quà Giáng Sinh cho anh đó.
. Anh đợi chút, em đi đánh răng.
. Không phải đã đánh răng rồi à?
. Còn chưa đâu, không được ngủ đó, đợi em.
Nói xong Tiêu Chiến chạy vào phòng tắm đóng cửa lại, mặc dù Vương Nhất Bác khó hiểu nhưng vẫn không ngăn lại, hắn chỉ nhớ rõ ràng trước đó lúc thắng một ván game nên hôn cậu một cái, miệng vẫn còn vương mùi kem đánh răng nhàn nhạt kia mà?
Một lúc lâu sau lúc Vương Nhất Bác gà gật sắp ngủ Tiêu Chiến mới đi ra ngoài, cả người trần trụi mềm mại chui vào trong chăn quấn lấy hắn.
. Thỏ thỏ, em đang làm gì?
. Tặng quà cho anh đó.
Vương Nhất Bác không nói gì, khoé môi khẽ cong lên.
Những nụ hôn mang theo mùi tình dục rơi rớt khắp nơi, Vương Nhất Bác trở mình, bảo tháp đè hà yêu, cứ thế áp Tiêu Chiến xuống giường mà gặm cắn xương quai xanh của cậu. Tuy không phải lần đầu tiên hai người trần trụi quấn lấy nhau, nhưng lần này hắn nôn nóng đến lạ. Cũng không rảnh rỗi quan tâm đúng sai, chỉ có thể mơ hồ chìm đắm vào nhục dục.
Giống như Adam lần đầu tiên ăn trái cấm, cảm giác cực kỳ mới lạ.
Day cắn hai khoả đậu đậu xong, Vương Nhất Bác hôn một đường kéo dài đến rốn của Tiêu Chiến. Hắn nằm rạp giữa hai chân của cậu, chăm chỉ dùng mấy ngón tay đâm thọc khai mở lối vào.
Hậu huyệt đã được Tiêu Chiến mở rộng trước đó, ngón tay của Vương Nhất Bác đi vào rất dễ dàng, cậu có thể cảm nhận được từng khớp ngón tay của hắn chạm vào vách thịt mềm mại của mình, cả người tê dại mãnh liệt.
. Nhất Bác, Nhất Bác, Vương Nhất Bác.
. Đừng gấp, chưa đủ để đi vào đâu, em sẽ bị thương mất.
Cả hai đều là lần đầu tiên, Vương Nhất Bác thật sự không có chút kinh nghiệm hay kỹ thuật gì, hắn cũng không dám làm bừa, chỉ sợ Tiêu Chiến nghĩ hoá ra chuyện này cũng chỉ có như thế.
Cảm tưởng dục vọng thoát ra khỏi xiềng xích của trái tim, dâng lên đến cuống họng. Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết lăn lộn một vòng, cuối cùng nhịn không được mà vục mặt vào giữa hai chân Tiêu Chiến mà liếm láp.
. Ưmm ~
Giọng Tiêu Chiến vốn dĩ nghe rất hay, thời điểm ở trên giường rên rỉ còn kích thích hơn nữa. Cậu cũng biết âm thanh này đối với Vương Nhất Bác mà nói chính là vừa vui thích vừa giày vò, cho nên lần này không kìm chế nữa.
Thanh âm mềm mại đập vào tai, cả người nhộn nhạo, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng thôi liếm láp mông của Tiêu Chiến, hắn ngồi thẳng lưng, đem dương vật cương cứng sắp bùng nổ của mình chen vào cửa huyệt đỏ hồng ướt át của cậu, thúc vào.
Đã được chuẩn bị kỹ lưỡng nên Tiêu Chiến cũng không cảm thấy quá đau đớn, chỉ là cảm giác bên dưới bị lấp đầy có chút trướng làm cậu khó chịu, khoang mũi tràn ngập mùi tin tức tố vị bạc hà của Vương Nhất Bác, vừa cay vừa nồng, tràn đầy tính xâm lược chiếm hữu.
Bởi vì không có chút kỹ thuật nào, Vương Nhất Bác chỉ biết đâm rút theo bản năng, dùng sức mạnh của một Alpha ghim chặt Tiêu Chiến xuống giường sau đó thúc eo không ngưng. Trong không khí chỉ ngửi được mùi tin tức tố của chính mình, hắn thật sự có chút không cam tâm. Thế là tự động lật người cậu lại, vừa thúc eo vừa liếm láp tuyến thể bởi vì chủ nhân kích tình mà đỏ ửng sau gáy.
. Ưmm ~
Tuyến thể bị liếm đến ướt át, Vương Nhất Bác cọ mũi tới lui hít hà chút mùi vị ít ỏi của Tiêu Chiến, sau đó mời hài lòng bắn ra. Sung sướng nằm rạp lên người cậu, phì phò thở dốc.
. Vợ thỏ, sướng chết mất.
. Ừm.
. Có phải làm em đau rồi?
. Có hơi hơi, chỉ một chút xíu hà.
. Anh xin lỗi, lần sau nhất định nhất định sẽ khắc chế.
Thời khắc kích động qua đi, lúc Vương Nhất Bác rút dương vật ra khỏi hậu huyệt của Tiêu Chiến, mắt thấy tinh dịch trào ra ngoài mới sực nhớ ra hắn đã quên mang bao cao su. Hắn bối rối không biết phải làm thế nào, chỉ biết ôm cả người cậu thả vào bốn tắm, sau đó chăm chỉ đào móc lũ tinh binh của mình ra.
Cảm giác hậu huyệt bị mấy ngón tay của người mình thích đào bới không dễ chịu chút nào, Tiêu Chiến bấu chặt vai của Vương Nhất Bác, cắn răng chịu đựng.
. Bỏ đi, dù sao em cũng không có thai được.
. Thỏ thỏ nè.
. Hửm???
. Anh lại cứng rồi.
. Không được, em mệt lắm ...
Lời phản đối của Tiêu Chiến còn chưa dứt, Vương Nhất Bác đã xông vào. Sóng nước dập dềnh, cả người cậu bị hắn xô đẩy trong bồn tắm đến không còn biết phương hướng, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, thừa nhận những va chạm thân mật nhất giữa hai người.
. Thỏ thỏ ơi, sướng quá, sướng quá đi.
. Hưmm ~~~
Mặc dù Tiêu Chiến không trả lời nhưng mùi trà dâu nồng nàn quấn quanh hương bạc hà càng lúc càng đậm đã nói lên tất cả. Khoé miệng Vương Nhất Bác cong lên, hắn hôn lên môi cậu, hôn lên chóp mũi cậu, hôn lên mắt cậu, mỗi chiếc hôn rơi xuống chứa đựng sự dịu dàng vô hạn.
Cuối cùng Vương Nhất Bác rút ra, bắn vào trong làn nước, hoà cùng với tinh dịch của Tiêu Chiến vừa bắn ra xong. Hắn với cậu từ trong nước lên, quấn khăn tha về giường. Cả hai người trần trụi ôm nhau quấn quýt, đến cuối cùng Vương Nhất Bác còn cắn một cái, tạp nên một dấu hiệu tạm thời trên người Tiêu Chiến.
. Thật sự muốn mau chóng trưởng thành.
. Không cần gấp, em nhất định sẽ chỉ gả cho anh.
Nghe được lời này, Vương Nhất Bác cười đến hai mắt cong cong, hắn của năm 18 đó, cảm thấy thời khắc này chính là hạnh phúc nhất.
Hết chương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro