[ 1 ] : công nương bị bắt
[ sinh tồn ] _ [ cận thủy lâu đài ]
Tác giả : Mộng Vô
Nội dung tóm tắt :
Để có thể đưa nhân loại đi đến tự do, Trinh Sát Đoàn không ngại mang nên vai bất luận một loại danh hiệu nào dù có là sát nhân hay anh hùng.
Vì gần nhất chuẩn bị cho lễ đính hôn quá mức căng thẳng, công nương trẻ Stella xin được tạm tới phía ngoài thành Sina nghỉ dưỡng cũng không rõ tình huống thế nào lại loạn ra tới tận quận Shiganshina, nằm ở bức tường ngoài cùng Maria.
Vạn bất đắc dĩ trở thành mục tiêu chính của cuộc chinh sát lần thứ 50. Lần đầu tiên trong đời phải sống cuộc đời trốn chui chốn lủi.
Mỗi ngày thảm kịch bắt đầu chính là bị các loại thành viên trong trinh sát đoàn chép miệng chê phế sài, càng thảm hơn chính là phải chịu phận áp bách nô dịch của mặt lạnh hơn tiền miệng cực độc binh trưởng Levi Ackerman.
Stella Anderson nội tâm tự vấn : các người cứ đợi đó! Chỉ cần ta trở về lại thủ phủ, ngồi nên cái ghế hoàng hậu thì nhất định sẽ đem tất cả các ngươi thành nô lệ! Mỗi ngày lại xoa lại niết, lại hành hạ tới khóc cũng không ra nước mắt!
Levi Ackerman vô cảm nhìn nàng, cảnh cáo nói " còn nghĩ không an phận, tôi lập tức đá cô khỏi ngựa "
Đánh cái rùng mình mà quay đầu, ở ngay sau nàng có hai ba con titan cỡ 3 m đang điên cuồng mà lao tới bất chấp không hậu quả.
Tâm phản kháng tức khắc lặng, Stella nghĩ mẹ nàng năm đó đáng ra không nên sinh nàng.
╔════════════════
⧱ Truyện là đồng nhân OOC là khó tránh khỏi.
⧱ Sai lầm nếu có hãy nhẹ nhàng nhắc nhở, tìm tác giả là thủy tinh rất dễ vỡ.
⧱ không thích có thể rời đi, tác phẩm hay còn nhiều đừng tự ngược.
╚════════════════
⁜ 001 : thời tiết quá xấu rồi.
Xinh đẹp vải vóc, màu bạc nhung đệm bông.
Các loại tơ lụa cao quý phẩm.
Đáng ra ngày hôm nay của nàng nên được bắt đầu như vậy. Chỉ là đáng tiếc không có _ đáng ra.
Stella cuộn tròn người trong một hốc của cái tủ gỗ nằm tang tác trên sàn nhà hỗn loạn, đủ loại đồ vật đều đã bị phá. Trang dung xinh đẹp tạo tác nên công nương cao quý của dòng dõi nhà Anderson thuộc thủ phủ xa xa đều là không cần thiết để hợp với mấy chữ ' sống sót '
Nơi này rất loạn, càng đúng nói từ hai tuần trước đã vô cùng loạn.
Mà hai tuần trước xảy ra chuyện gì?
Chính là cái ngày định mệnh khi mà quận Shinganshina thất thủ lần đầu tiên trước khổng lồ thiết giáp, nói thật cho tới tận khi được cứu những thông tin này nàng mới được nghe trinh sát binh thuật lại. Còn giờ đây công nương chỉ cảm thấy không thể nào tin được cùng sợ hãi tới run rẩy tay chân khi mà buộc phải đối diện với tình cảnh thê thảm hơn tất cả những cơn ác mộng rùng rợn nhất nàng đã từng mơ.
Không gian vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đại biểu không người, đại biểu chập trùng bất an vì quá yên cho lên tiếng vọng cùng các loại tiếng bước chân rầm rầm của chủng loại cao lớn kệch cỡm cứ không ngừng vọng vào trong tai. Đã là quá mấy ngày mấy đêm rồi đâu, chúng dường như chẳng hề biết mệt.
Phỏng đoán trong cái đầu căng chặt là bóng dáng đồ sộ cùng với nụ cười quái dị nên tận tới mang lai của ba con titan cỡ hơn 6m.
Đầu quá nặng lại hiển nhiên không tỉnh táo duyên cớ nhìn vào quầng thâm mắt đen kịt kia liền hiểu nàng đã không ngủ bao nhiêu lâu. Quanh tay mơ hồ vẫn còn vang vọng tiếng hét thất thanh của tên bắt cóc bị tóm chặt bởi gang bàn tay khủng khiếp của gã khổng lồ, có tiếng xương nát vỡ vụn và tất cả trong tầm mắt khi ấy chỉ còn có một màu máu.
Nóng hầm hập cùng với mùi sắt rỉ, bắn tứ tung khiến cả người nàng như chết đứng.
Không rõ nữa, tình huống trước khi xảy ra cớ sự này đã đủ loạn.
Để mà bắt đầu kể có lẽ sẽ hơi dài dòng, có thể còn phiêu đi rất xa. Đại ý tóm lược đức vua bệ hạ không con lối dõi quyết định sẽ tái hôn với công nương nhà công tước Anderson tức cháu gái của gia chủ trực hệ, mà người được điểm tên không ai khác chính là nàng.
Nói thật, khi hay tin nàng cũng chẳng hiểu gì cả. Vì nàng chưa một lần nhập cung, chưa từng diện kiến nhà vua vậy mà trong bao nhiêu cái tên ngài lại chọn nàng. Tuy vậy bất ngờ không quá lâu, là con cái của quý tộc việc liên hôn là hiển nhiên.
Nàng chấp nhận, phải chấp nhận. Thời gian được chỉ định là một ngày mùa thu và vì để làm tốt nhất tất cả những điều cần có để tiến tới lễ đường cùng quốc vương điện hạ nàng đã phải chịu rất nhiều những khóa học khắc khổ hơn cả bình thường, việc tiếp nhận thư mời của các nhà quý tộc khác tới các buổi tiệc cứ ùn ùn không dứt, bao nhiêu thứ chiếu xuống làm nàng thực sự quá mệt.
Để thư giãn đầu óc phần nhiều là trốn tránh những quan hệ xã giao quá mệt mỏi, nàng xin phép cha được đi tới quận Hermina nơi có gia trạch của gia tộc để nghỉ dưỡng, được cái gật đầu chấp thuận với điều kiện phải trở về sau hai tuần.
Nàng đồng ý sau đó rời đi...Và không thể trở lại.
Nói sao nhỉ?
Có vẻ mọi gia đình quý tộc đều có ít hoặc nhiều hai ba vết nhơ, với nhà nàng cô em gái kém nàng hai tuổi chính là một trong số đó. Con hoang của cha với một người phụ nữ xuất thân ti tiện từ nhà thổ, đứa con gái không đủ cao quý cũng chẳng thể có được tình thương đó được ông đem về sau khi nàng mười hai tuổi.
Không đáng nói đâu vì con hoang cũng chỉ là con hoang, không thể có tên trong gia tộc cũng không có quyền thừa kế. Nàng tự hỏi vì sao cha lại đưa một đứa trẻ về nhà nếu không cho nó bất luận một đặc ân gì cả? Từng ngày từng ngày lớn nên như thể một chiếc bóng xấu xí đằng sau nàng, nhận lấy chỉ trỏ cùng khinh miệt nên luôn co mình lại như chú sâu róm đáng thương.
Nói thật Stella đôi lúc cảm thấy thương hại đứa em đó nhiều hơn cả khinh thường, nàng bỏ qua dễ dãi và rất nhiều lần chưa từng cho con bé vào trong mắt.
Cho tới khi nàng quay đầu lại, con sâu róm đó đã mọc kén kết thành tinh. Không chỉ âm mưu có lấy thân phận con gái của gia tộc Anderson còn muốn thay nàng đội vương miệng, thành hoàng hậu.
Âm mưu trong ngoài với tay quản gia bắt giữ nàng không thể trở về thủ phụ kịp lúc, lại thấy nàng trả đũa khiến nó bẽ mặt dù không hề ở bên lòng kiêu ngạo rẻ tiền khiến đứa trẻ đó đưa ra suy nghĩ ngu dốt thuê người tới bắt cóc nàng ra vùng rìa thành. Âm mưu đợi sau khi nó thực sự ngồi nên cái ghế hoàng hậu thì thả ra.
Không phải cục bọng nước nàng hiển nhiên không thể để con bé làm được đúng ý nó muốn, huống hồ đổi em thay chị nó còn muốn giữ lại cái đầu của mình cùng cả gia tộc Anderson hay không?
"Lòng trung thành đáng quý, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa? Nếu chuyện này bại lộ, liệu chủ nhân ngươi có còn giữ được mạng sống?"
Nàng cau mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua tên thị vệ đang đứng chắn trước cửa. Đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ khi nàng bị cưỡng ép rời khỏi Hermina? Mẹ có đang tìm kiếm nàng không? Hay bà không thể?
Lo lắng, phẫn nộ cùng cảnh giác, nàng không hề động đến mâm thức ăn trước mặt. Kẻ kia cũng không ép buộc, hẳn biết rõ rằng khi cơn đói lên đến cực điểm, nàng sẽ buộc phải nhượng bộ. Đối diện với lời chất vấn đầy giận dữ của nàng, hắn chỉ điềm nhiên đáp:
"Tiểu thư không cần phí lời đe dọa ta. Lady Lilita đã có sự chuẩn bị chu toàn."
"Chu toàn?" Nàng bật cười lạnh lùng. "Ta không có ý hạ thấp ngươi, nhưng đứa con hoang đó có thể thông minh đến mức nào? Hơn cả đức vua sao? Ngươi nghĩ một màn đổi thân phận hoang đường như thế này có thể dễ dàng thực hiện chỉ bằng vài lời nói suông à?"
"Lady Lilita đã có kế hoạch."
"Mù quáng." Nàng buông một câu sắc bén, ánh mắt đầy khinh bỉ. Kẻ trước mặt vẫn không dao động, hai tay chắp sau lưng, giữ nguyên tư thế cứng nhắc của một kẻ đã thề trung thành.
Nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim mềm mại, cố kìm nén cơn bực bội đang dâng trào. Đám người này rốt cuộc có hiểu rõ chuyện gì không? Chúng có biết rằng trước khi thành hôn, một họa sĩ hoàng gia sẽ được cử đến để vẽ chân dung hoàng hậu, bức tranh ấy sẽ được gửi đến hoàng cung không? Chúng có biết rằng hàng chục quý tộc trong triều đình đã từng trò chuyện với nàng, từng tận mắt nhìn thấy nàng?
Một hoàng hậu không chỉ là một chiếc vương miện, mà là một vị trí đầy trọng trách. Lễ nghi trong cung, chính trị, kinh tế, quan hệ giữa các vương quốc, tất cả những điều đó cần được học tập và rèn giũa trong nhiều năm trời. Ngay cả nàng, một tiểu thư được giáo dục bài bản, vẫn cảm thấy gánh nặng ấy đè lên vai. Một kẻ bị bỏ rơi trong bóng tối, không được đào tạo, không có địa vị, thậm chí chưa từng bước vào đại sảnh chính – thì biết được gì?
Ngai vị hoàng hậu là mục tiêu của vô số gia tộc suốt bao năm qua. Gia tộc Anderson đã phải thận trọng từng bước mới có thể giành lấy vị trí này, chỉ một sơ suất nhỏ cũng đủ khiến mọi kẻ thù lao vào xâu xé. Chưa nói đến việc hoán đổi thân phận—đây đã là hành vi phản nghịch!
Lilita nghĩ gì trong đầu? Hay ả đã bị tham vọng che mờ lý trí đến mức dám làm điều điên rồ như thế này?
Nàng siết chặt bàn tay, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
"Ta không biết ả đã đầu độc tâm trí ngươi ra sao, nhưng nếu ngươi còn chút lý trí, tốt nhất hãy thả ta ra ngay. Nếu không, chính ngươi cũng sẽ mất mạng, thưa ngài hiệp sĩ."
"Ngài đã từng thề trung thành với gia tộc ta, với cha ta. Giờ đây, ngài phản bội lại lời thề đó. Ngài không e sợ hậu quả sao?"
"Thưa Lady Stella, ta đã nói nhiều lần rồi. Ta không sợ." Hắn dừng một nhịp, ánh mắt vẫn trầm tĩnh. "Và ta e rằng, đây không phải chỉ là ý muốn của Lady Lilita."
Những lời ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua nàng. Ban đầu, nàng còn cho rằng hắn đang dối gạt, nhưng khi cùng một câu lặp lại lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm—một sự thật đáng sợ bắt đầu hình thành trong đầu nàng. Cả cơ thể nàng như đông cứng lại trong giây lát, trước khi cơn phẫn nộ ập đến như cơn bão dữ.
Ánh mắt nàng lướt qua gian phòng rộng lớn. Mọi đồ đạc đều mới, nhưng việc dọn dẹp lại quá hời hợt, dưới chân giường vẫn còn lác đác vài mảnh sứ vỡ.
" ngươi đợi đó cho ta " Nàng nghiến răng, nhắm chặt mắt lại. Nếu tiếp tục nhìn nữa, nàng e rằng bản thân sẽ không thể giữ được dáng vẻ của một quý tiểu thư cao sang, mà sẽ hóa thành một kẻ điên loạn, đập phá tất cả mọi thứ trong tầm tay.
Nằm xuống giường êm sau đó lấy chăn phủ kín đầu, nàng muốn ngủ. Muốn ngủ để quên sạch chuyện này đi.
Đúng vào lúc này không rõ từ đang vang nên một tiếng nổ lớn, kinh hoàng hệt như có tên điên nào đó cùng lúc nã mấy trăm lòng đại bác vào một điểm để rồi tạo lên tiếng động lớn kinh người.
Kinh ngạc, khó hiểu lại mê mang nàng chỉ biết khi ấy tên hiệp sĩ bắt cóc kia lập tức rời khỏi phòng còn không quên đóng kín cửa cái rầm. Mọi thứ sau đó là rất nhiều, rất nhiều loại tiếng động qua lại la hét thất thanh.
Bang một tiếng, cửa nhốt nàng lại bật mở.
Tay hiệp sĩ trên mặt lộ dáng vẻ kinh hoàng, tới trắng nhợ cả mặt. hai ba bước chân tới tóm nàng cuộn vào chăn rồi vác như bao tai trên vai. Không thể nhìn thấy gì cực quậy càng vô hiệu, nàng la hét lại có người thay nàng hét to hơn.
Là giọng nữ đề rất cao, hoảng hốt nói " chạy!! chạy đi!!! Ngay khi còn có thể "
Rồi giọng nam rống " chẳng còn thời gian đâu, chúng sẽ tràn vào ngay thôi!! Chạy đi "
Bình bịch, bình bịch lại tiếp tục là các tiếng hò la kích động.
Nàng mơ hồ nhận ra, có thứ gì đó rất quan trọng đã vỡ nát và rồi có một thứ gì đó hung hiểm hơn cả mãng thú đang tràn vào. Chuyển động liên tục lại dường như bị lôi kéo quay mòng mòng chịu áp xuất khiến cả người nàng xa xẩm chóng hết cả mặt, bỗng đột nhiên nàng nhận ra chính mình không điểm tựa kinh hoàng khi nhận ra bản thân đang rơi.
Rơi?
Tên hiệp sĩ đó điên rồi, hắn định ném nàng đi sao?
Từ mê mang đau nhức cả đầu óc tới chuyển tỉnh, nàng vùng dậy thoát khỏi chăn vừa lúc nhận thấy có thứ gì dường như dễ như chở bàn tay tóm được lấy nàng. song nó cũng đồng thời bóp chặt khiến nàng chỉ có thể vùng vẫy trong miếng đệm êm.
Thực sự thì cái chuyện gì đang diễn ra thế?
Quá kinh hãi, lần đầu tiên biết thế nào là tim đập nhanh giống như nổ bùng trong lồng ngực. Những gì diễn ra sau đó là bản nhạc bị tua tới cực đại để rồi tất cả chỉ cho phép nàng thấy khi cả người đã ngã nhào dưới mặt đất. Đau đớn chưa kịp trả tới đại não đã là một hồi nóng ẩm, dội thẳng cả mặt nàng khiến tầm nhìn trong vài giây phải đỉnh trệ.
Tiếp đó là, không thể tả thành lời.
Nàng điêu đứng tại chỗ cho tới khi con Titan lia cặp mắt nó tới cùng với đó là nụ cười tận mang tai hãy còn tràn nan nơi khóe môi là các vệt đỏ của máu, của mạng người.
Nàng chỉ biết trong đầu lúc đó sinh ra thứ được gọi là bản năng cầu sự sống, điên cuồng chạy bạt mạng cho tới khi trước mắt là một tòa nhà lớn. Mắt thấy đã có rất nhiều gã khổng lồ bị bản thân ' hớp hồn ' công nương đã không còn bộ dạng công nương lúc đó lập tức chạy thẳng vào tòa nhà mà chẳng hề biết đó là một nơi không lối thoát.
Có vào, lại bị Titan chặn không có ra.
Vài con 3m bởi kích cỡ nhỏ mà lọt được vào cả căn phòng khiến nàng cắn răng dùng sức bình sinh cầm cọc đóng chặt nó dưới đất. may mắn tới không tưởng lại có thể cắt được một đường sau gáy nó.
ừ, về sau nàng mới biết đó là may mắn.
Khi đó quá mệt, nàng một thân tàn tạ lại sợ sẽ tiếp tục có thêm Titan lọt vào đây. Lấy mọi vật dụng đẹn cửa, lại che đi toàn bộ cửa kính tiếp sau đó do quá hãi hùng cùng lo lắng có thừa không thiếu mà quyết định chui thẳng vào hộc tủ trốn và ngất nịm cho tới khi tỉnh lại thì sống nay lắt cho tới bây giờ nhờ rượu có trong tủ của căn phòng.
Nói cách khác, đã một tuần nay nàng chưa hề có một thứ gì bỏ bụng.
Hai mắt bắt đầu hoa vào nhau trong khi mặt mày càng lúc càng trắng, nàng lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đói lả tới gầy rộc cả người. Bụng không ngừng réo ầm nên mà cơ thể lại bất lực không thể di chuyển.
Mệt quá!
Đói quá!
Cánh môi khô khốc run nên trong khi viền mắt song sánh nước nàng thấp thấp che lấy miệng mình mà kìm không được run rẩy bật khóc, nàng lần đầu tiên thật sự thống hận một người lại một người. Hận chúng ép nàng trở thành dáng vẻ như hiện tại, biến nàng thành quỷ đói lấy rượu uống để sinh tồn.
Nàng căm thù, nàng đau đớn tất thảy lại phải biến về run rẩy.
Gục đầu xuống, nàng đan hai tay vào nhau.
Dường như trong giờ phút tuyệt vọng, không có gì có thể dựa lấy hay bấu víu con ngươi bắt đầu trở nên trì độn và tràn đầy đức tin. Bắt đầu niệm những lời lẽ nàng mỗi sáng chủ nhật đều phải mệt mỏi lắng nghe cha sứ trên nhà thờ thủ thỉ, run rẩy bật khóc trong vô vọng cầu xin.
Rầm, lại có tiếng động ngoài cửa. Có thứ gì đó đã phá cái chèn cửa của nàng, kinh hãi lương qua khe hở của cửa để nhìn qua. Lập tức lại bắt gặp tròng mắt khổng lồ, trừng lớn con ngươi dường như ngưng đi hít thở.
Nàng biết nó thấy nàng.
Phản xạ với tay lấy vở rượu rỗng cạnh bên ném thẳng vào tròng mắt con khổng lồ 3m khiến nó rên oai oái, nàng lập tức tóm lấy khe hở để chui ra khỏi hộc tủ.
Điên cuồng nhìn quanh nhân khi nó vẫn còn đau đớn mà trốn chạy, Gian phòng này là phòng tiếp khách của hội trường rất lớn hai lối vào, một trong hai bị phá và cái kia cũng đang lung lay hẳn là cũng sắp được tấn công, cửa sổ lớn bằng kính thì được nàng chắn trước với đồ đạc bằng gỗ.
Không để dừng một giây lập tức chạy thẳng lấy cửa dùng toàn bộ sức lực ném đi vật che chắn, con khổng lồ thì tựa như có ý thức lao lấy mà cố gắng tóm nàng vào tay. Cửa kia cũng ầm một tiếng bị phá ra hai con khổng lồ kệch cỡm cũng theo đó chui vào.
Không còn đường thoát nào bằng đường này, dù rằng nhìn qua khe cửa từ độ cao đây khả năng nàng sống cũng bằng không.
Nh,nhưng...nàng không muốn bị ăn thịt!
Cắn chặt răng, mím mối mà nhắm mắt lấy cổ tay che trước lao thẳng ra ngoài cửa kính. Nàng nhận thấy lực tác động mạnh mẽ lên thân thể khiến nó lao thẳng xuống, buông thõng tay bật cười vì sự ngu ngốc.
Bịch.
Khoảnh khắc đáng lẽ là dấu chấm hết của nàng—đã không đến.
Thay vì chạm đất, nàng bị một lực mạnh mẽ kéo giật lên, thắt lưng siết chặt trong một vòng tay rắn rỏi. Cú sốc khiến nàng choáng váng, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.
"Stella Anderson?"
Giọng nam trầm thấp vang lên ngay bên tai.
Nàng ngơ ngẩn mở mắt. Ánh sáng mặt trời chói chang làm mắt nàng đau nhức, đầu óc hỗn loạn. Cả thế giới của nàng mấy tuần qua chỉ có bóng tối và mùi rượu nồng nặc, giờ đây lại tràn ngập không khí và ánh sáng, khiến nàng nhất thời không thể thích ứng.
Khi đôi mắt đã quen dần, hình ảnh đầu tiên nàng thấy là một gương mặt lạnh lẽo như dao khắc.
Mái tóc đen mượt phản chiếu ánh sáng, đôi mắt xám sắc bén nhìn nàng chằm chằm, như thể đang đánh giá một vật thể không rõ giá trị. Gương mặt ấy chẳng có lấy một tia cảm xúc, nhưng lại mang theo một sự uy nghi khiến nàng không tự chủ được mà nín thở.
Hắn giống như một vị thần—một vị thần đến từ chiến trường, không phải thiên đường.
Thấy nàng không trả lời, hắn khẽ nhíu mày, giọng điệu lạnh nhạt hẳn đi.
"Không phải?"
Hơi thở nàng ngừng lại.
Bấy giờ, nàng mới nhận ra tay hắn đang nới lỏng khỏi eo nàng.
Cơn hoảng loạn bùng lên trong lồng ngực như một con thú bị giam cầm đột ngột thức tỉnh.
Không!
Nàng không thể bị bỏ rơi! Không thể quay lại cơn ác mộng đó một lần nào nữa!
Không chút do dự, nàng vươn hai tay ôm chặt lấy hắn.
Một thân thể bẩn thỉu, bết đầy mồ hôi, bụi bẩn và vết máu khô, bám chặt như keo dính lên bộ quân phục sạch sẽ không tì vết.
Cảm giác kinh tởm lan khắp toàn thân Levi, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm như viên đạn sắp khai hỏa.
Bệnh sạch sẽ của hắn chưa bao giờ bị thử thách đến mức này.
Nhưng Stella không quan tâm.
Cảm nhận được sự do dự của hắn, nàng cuống quýt nói, giọng khàn đặc:
"Phải! Ta là Stella Anderson!"
Sợ hắn chưa nghe rõ, nàng càng siết chặt hơn, gần như bám vào hắn như một con mèo chết đuối.
"Xin đừng thả ta ra..."
Lời cuối cùng là một tiếng cầu xin yếu ớt.
Khoảnh khắc đó, Levi thoáng dừng lại.
Hắn hít sâu một hơi, như thể đang kiềm chế thứ gì đó trong lòng, rồi thở ra nặng nề.
Dưới chân họ, những con Titan vẫn đang gào thét, những cái miệng há rộng sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai rơi xuống. Nhưng ở đây, trên mái nhà phủ ngói, trong vòng tay của Levi, nàng vẫn sống.
Không nói thêm lời nào, hắn dùng bộ cơ động phi thân lên cao, đáp xuống mái nhà một cách hoàn hảo, mang theo nàng trong vòng tay.
Đặt nàng xuống, hắn cau mày nhìn về phía chiến trường bên dưới, rồi trầm giọng nói với thủ hạ dưới cấp
"Báo với Erwin, chúng ta tìm thấy cô công nương mạng lớn kia rồi."
"Rõ, thưa Đội trưởng Levi!"
Lời đáp lại vang lên, mạnh mẽ và đầy chắc chắn.
Ở bên dưới, thế giới vẫn đang chìm trong hỗn loạn.
Nhưng ở đây, nàng đã được cứu.
.0.0.0.
Đạo diễn : thịt văn của quân nhân cấm dục, ngon hay khum ngon?
Biên kịch : muốn nghe lời nói thật lòng không?
Đạo diễn : Khen thì nghe!
Biên kịch : vậy không trả lời
Đạo diễn :...ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro