Chap 11: Vụ tống tiền

Hôm nay là ngày nghỉ, cũng như không có bất kỳ dấu hiệu hay nguồn cơn nguy hiểm nào từ ác ma, nên Airi quyết định sẽ ra ngoài sẽ xả hơi sau những giờ làm việc mệt mỏi. Ngoài chiến công tiêu diệt ác ma ra thì công ty Hunter cũng góp phần không nhỏ trong việc xây dựng lại thành phố, trước mắt là trong phạm vi quản lý, tương lai sẽ mở rộng ra cả thế giới Athanor. Do vậy nên dân cư từ các nơi khác đang chuyển dần về đây, dưới sự bảo trợ của công ty, họ cũng yên tâm phần nào, nhưng số lượng vẫn chưa được nhiều lắm, có thể do khó khăn trong việc di chuyển hoặc một số lý do cá nhân khác. Gần trụ sở công ty có một khu vui chơi đổ nát đã được tu sửa lại, dù không được tốt đẹp như trước nhưng nó cũng tạm ổn, vẫn hoạt động tốt và đáp ứng nhu cầu cho mọi người, đặc biệt là miễn phí vé vào cửa cũng như các dịch vụ khác.

Không hiểu sao nay Sếp và Nakroth là không ra ngoài cùng cô, có vẻ họ bận chuyện gì khác rồi, cứ mập mà mập mờ thế nhỉ. Airi dạo bước quanh công viên, tuy còn khá ít người nhưng cô tin chắc rằng tương lai sẽ đông vui tấp nập trở lại, khi mà công ty của cô diệt cỏ tận gốc lũ ác ma cùng các thế lực thù địch khác. Đang đi tham quan, cô chợt phát hiện ra một đôi vợ chồng đang ở một góc khuất trong khu vực, người chồng mặt buồn bã đau khổ đang cố gắng dỗ người vợ đang khóc lóc thảm thiết của mình, trông dáng vẻ quần áo khâu vá như thế thì họ chắc rất là đói khổ, nhưng mọi chuyện có vẻ không đơn giản như thế. Airi quyết định đến hỏi chuyện:

-Airi:Xin hỏi 2 anh chị có chuyện gì thế ạ?Sao lại đứng khóc ở góc này?

-Người chồng:Con...con...chúng tôi...

-Người vợ: *vẫn khóc*

Nghe người chồng nói tới con của bọn họ, chắc chắn là có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra rồi. Airi cố gắng an ủi và động viên họ. Một lúc sau, cả hai người cũng bình tĩnh trở lại, họ đau khổ kể lại mọi chuyện.

Hôm trước người chồng đưa vợ con đến thành phố này để tìm kế sinh nhai, con của họ có vẻ rất thích khu vui chơi này nên họ đã đưa nó tới đây để giải trí và dẫn con bé đi rất nhiều nơi trước khi đến một quầy kem. Lúc đó người chồng đang vào đó mua, vợ và đứa con đang ở ngoài đợi. Bỗng dưng không biết từ đâu lại xuất hiện một băng nhóm bịt mặt lao đến, người vợ hoảng sợ định đưa con chạy đi nhưng bọn chúng quá nhanh, đã đẩy mạnh cô văng ra nền đất và lao tới bắt đứa con gái của cô đi, cô cố gắng đuổi theo nhưng không kịp, nét mặt thất thần nhìn nó la hét khóc lóc cầu cứu mà lòng cô quặn đau biết bao...hic...Nghe tiếng kêu cứu nên người chồng đã chạy ra ngay sau đó, nhưng tất cả đã muộn...Có vẻ bọn chúng là một băng nhóm tống tiền, một tên trong số chúng đã cố tình để lại số điện thoại cho họ. Sau khi gọi, người chồng cố gắng năn nỉ bọn chúng hãy thả con gái của họ, còn lại muốn gì anh cũng chịu. Bọn tống tiền cười khẩy và ra giá với họ, một số tiền khổng lồ...

Sau khi nói số tiền ra cho Airi biết, thật là đớ người khi số tiền đó phải bằng mấy tháng lương của cô, với năng suất công việc cao nhất. Người vợ sau khi kể lại liền khóc lóc bảo rằng tất cả mọi chuyện đều do cô, người chồng bên cạnh cố gắng dỗ dành vợ mình, dù trong lòng anh cũng đau khổ biết bao lần, một đôi vợ chồng với đứa con sống nương tựa vào nhau, đồng tiền ít ỏi sống qua ngày thì làm sao mà có được một số tiền lớn như thế để chuộc đứa con về đây?

-Airi:Thế 2 người không gọi cảnh sát sao?

-Người chồng:Tất nhiên tôi có nghĩ đến chuyện đó, nhưng bọn chúng đe dọa nếu dám gọi cho cảnh sát thì hôm đấy là lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt con bé...

-Airi:Bọn khốn này, ngang ngược đến thế là cùng.

Airi tức giận rồi đứng lên.

-Airi:Hai người yên tâm, tôi sẽ đi cứu con của hai người, xin hãy tin tưởng ở tôi.

Đôi vợ chồng sau khi nghe xong liền mừng rỡ liên tục cúi đầu cảm ơn rối rít. Sau khi được sự chỉ dẫn về nơi biến mất của bọn bắt cóc tống tiền, đội Airi đã nhanh chóng tìm đến nơi, thật sự thì nhiệm vụ của Hunter không chỉ là diệt ác ma, những việc như thế này cũng là một trong những nghĩa vụ của họ. 

-Airi:Là khu nhà đổ nát này sao?

Cô nuốt nước bọt rồi thận trọng bước vào trong, cô phải thật là cẩn thận vì nếu chỉ một sơ xuất, sẽ nguy hại đến tính mạng của con bé. Không ngờ ngay cả trong khu vực quản lý của công ty vẫn có bọn tống tiền ngang ngược thế này. Airi vừa đi vừa cảm thấy lo lắng, tuy lúc nãy cô rất hùng hồn nhưng bây giờ lại khác, vì nghĩ lại thì cô đang hành động một mình, trong khi địch thủ lại không biết số lượng bao nhiêu, lại đang ở trong địa phận của chúng. Trong lúc đang rón rén kiểm tra từng ngóc ngách. Airi giật mình khi có một cây súng chĩa vào đầu mình, phía sau cô là một tên cao to đen hôi với gương mặt hung tợn, lên tiếng đe dọa.

-Man:Cô là ai?Dám cả gan bén mảng đến lãnh địa của bọn ta!

Airi không động đậy cũng không trả lời, cô đang cố gắng quan sát xung quanh, có vẻ nơi này rất vắng vẻ, chỉ có một tên ở đây...Trong lúc gã đàn ông đó mất kiên nhẫn lao đến định kéo cô lại thì bỗng một đường kiếm xoẹt qua cơ thể, làm hắn bị thương và đau đớn lùi lại. Airi lạnh lùng quay lại, chĩa cây súng mà cô mang theo vào người đàn ông, cười khẩy.

-Airi:Kết thúc rồi anh bạn.

-Man:Khoan...khoan đã, xin cô...

Bùm!

Một viên đạn bắn ra găm thẳng vào người của gã đàn ông khiến hắn ngã lăn ra đất không một chút chống cự. Airi thổi khói súng rồi bỏ lại vào túi của mình, trước lúc bỏ đi cô không quên dùng khăn để bịt miệng của gã đàn ông lại, không cho hắn phát ra tiếng khò khò. Thì ra khẩu súng cô mang theo chỉ là súng gây mê, một phát bắn có thể khiến một người khỏe mạnh chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Bước lên cầu thang tầng trên, bầu không khí trở nên im ắng khó tả, Airi vẫn từng bước từng bước cố gắng tìm đến sào huyệt của bọn chúng. Cô đã nghĩ rằng gã đàn ông đó không phát ra tiếng ngáy thì đồng bọn sẽ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ cô đã nhầm, gần như trong tức khắc, một toán đồng bọn nhanh chóng nhảy ra từ nơi ẩn nấp, bao vây lấy cô, tên nào tên nấy cũng mang theo vũ khí nguy hiểm, kẻ thì hung dữ, kẻ thì hút chích, kẻ thì đầy sẹo, trông thật là gớm ghiếc.

-Man 1:Đứng yên!

-Man 2:Thật cả gan khi dám tấn công đồng bọn của chúng ta đấy.

-Man 1:Xưng tên đi cô gái!

-Airi:Mắc gì phải xưng tên với các ngươi?

Bọn chúng ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy một cô gái gan dạ dám lên tiếng thách thức lại chúng đấy. Cả một đám có tên thì tức giận nhưng cũng có tên háo sắc, thấy một người con gái cứng đầu như thế thì lại hứng thú, vài tên trong số đó bước tới lên tiếng trêu ghẹo cô.

-Man 3:Ái chà, cô em thật mạnh mẽ, hiếm khi nào bọn anh gặp.

-Man 4:Ừm, nét xinh đẹp thế này mấy ai mà có được. 

-Man 5:Hay là cô em tối nay đi chơi với bọn anh đi, bọn anh sẽ xí xóa mọi chuyện cho. Tiền bọn anh có ối ra.

Cả bọn kẻ thì cười phá lên, kẻ thì ánh mắt damdang nhìn vào Airi thật khiến cô kinh tởm, trong lúc cô không để ý thì một tên sở khanh chợt lao đến nắm lấy tay định giở trò đồi bại với cô, Airi giận dữ lập tức giơ chân đá thẳng một phát vào bụng hắn, chưa xong ở đó, một tên khác cũng định lao đến chỗ cô, nhưng lần này thì không nhẹ như trước, được đà Airi rút lấy song kiếm của mình tặng cho hắn nguyên một dấu X to đùng giữa ngực, làm hắn đau điếng ngã ra nền đất và bất tỉnh. Thấy cảnh đó, cả bọn hốt hoảng rồi nhanh chóng giữ lại thế, có vẻ bọn chúng biết cô không phải dễ tán tỉnh nên quay lại ý định ban đầu, định thủ tiêu cô.

-Airi:Lên đi, lũ yếu đuối.

Nghe tiếng khiêu khích của cô, bọn côn đồ tức giận xong lên, đao kiếm gậy gọc gì bọn chúng đều có đủ, nhưng như thế thì làm sao?Cách nào mà đọ được với người sử dụng song kiếm thành thạo như cô chứ. Chỉ trong nháy mắt, những kẻ lao vào áp sát cô đều bị triệt hạ sạch, những vũ khí của chúng tấn công như bão nhưng không hề gây lên được một vết thương cho cô, bị né sạch. Vài kẻ đứng ở xa sợ hãi rút cả súng ra định bắn, Airi cười.

-Airi:Định đọ súng à?

Cô cũng rút cây súng gây mê trong túi ra và bắn vào phía những tên côn đồ. Một loạt đạn bắn ra đã hạ gục gần như tất cả, bọn côn đồ chìm ngay vào giấc ngủ mê man không biết gì nữa. Nhưng Airi lại bất ngờ khi lại có một tên còn trụ được sau trận chiến đó. Tên này cũng bị thương nhưng hắn có vẻ vẫn có sức lực, những phát bắn của cô đều bị hắn né được. Nhìn trang phục khác hẳn với những tên kia, cô đoán ra rằng đây là tên đầu sỏ.

-Boss:Khá lắm cô gái, có vẻ cô đã được huấn luyện bài bản lắm.

-Airi:Xin lỗi nhé, nhưng ta nghĩ sẽ rất là tiếc nếu trước khi vào song sắt, ngươi vẫn chưa biết ta là ai.

Airi lấy trong túi ra tấm thẻ chứng nhận Hunter mà cô rất lấy làm tự hào, show ra cho tên đầu sỏ xem. Sau khi thấy tấm thẻ, tên này giật mình bất ngờ, rồi lại tỏ vẻ hoảng sợ, hắn không ngờ rằng cả băng nhóm của mình có ngày lại đụng độ với một Hunter thế này. Có vẻ tên này sai lầm khi cho rằng Hunter sẽ không đi làm những chuyện như thế. Airi như nắm chắc phần thắng, cô cầm chắc song kiếm của mình định lao lên cho tên này một trận, nhưng tên đầu sỏ này có vẻ vẫn chưa chịu thua, hắn cười khẩy né đường kiếm của cô và lẩn trốn lên một cầu thang gần đó.

-Boss:Đừng quên rằng ta vẫn còn có con bé kia làm con tin ở trên đấy nhé.

-Airi:Cái...cái gì?

-Boss:Ta đã bảo với đôi vợ chồng đó rằng nếu dám gọi người đến tấn công đây, ta sẽ cho con bé chầu trời. Hà hà, tất nhiên ta sẽ giữ lời.

-Airi:Không, ngươi không được!

Tên đầu sỏ nở một nụ cười gian ác rồi đóng sầm cánh cửa lại, đây là một cánh cửa sắt rất là cứng và dày, đao kiếm của Airi không thể nào phá vỡ được, súng của cô cũng chỉ là khẩu gây mê thôi. Airi tức mình làm mọi cách để phá vỡ cánh cửa nhưng không thể. Xung quanh đây chỉ có chỗ cầu thang này dẫn lên tầng trên thôi sao?Airi sợ hãi, nếu con bé xảy ra chuyện gì, cô biết ăn nói thế nào với đôi vợ chồng ấy đây?Không thể đứng yên như thế được, cô toang chạy ra ngoài, cố gắng tìm kiếm một con đường nào đó dẫn lên trên, nhưng lại hoàn toàn không thể, khu nhà đổ nát này như một mê cung, cô đi một lúc lại về chỗ cũ, không có cách nào để tìm đường cầu thang lên tầng trên. Airi cố gắng trong vô vọng, cô tự trách mình đã không gắng kết thúc sớm mọi chuyện, lại khoe mẽ thể hiện mình này nọ chứ. Chạy được một quãng đường dài khiến cô mệt mỏi thở dốc, nhưng cô không thể dừng lại được, tất cả vì tính mạng của con bé. Trong lúc đang hoang mang sợ hãi thì bỗng Airi nghe được giọng nói quen thuộc phía sau cô.

-Nakroth:Cậu tìm gì thế, Airi?

Là Nakroth, Airi nhanh chóng quay lại, cô định lên tiếng nhờ sự trợ giúp của cậu thì cô bất ngờ dừng lại, vẫn là Nakroth đứng ở đó nhưng cậu lại cười đưa tay chữ V, ra hiệu chiến thắng, cậu đang kéo theo một người đàn ông, nhìn kỹ thì rõ ra đây là tên đầu sỏ lúc nãy, hắn đã bị đánh bầm dập và bất tỉnh luôn rồi. Chưa hết bất ngờ, Airi chợt thấy Sếp của cô cũng xuất hiện ở phía sau, người còn bế trên tay một bé gái nhỏ nhắn đang khóc lóc vì sợ hãi và đang cố dỗ dành nó, có vẻ như đây là con gái của đôi vợ chồng nọ. Airi bây giờ liền thở phào nhẹ nhõm, rồi lại mừng rỡ khôn nguôi khi con bé đã được cứu, băng nhóm côn đồ đã bị xử lý hoàn toàn.

-Airi:Cảm ơn hai người!Nếu không có hai người, tôi không biết phải làm sao cả, hic...

-Liliana:Ta mong đây là sẽ bài học đáng giá dành cho cô.

-Airi:Vâng, tôi biết lỗi rồi.

-Nakroth:Mọi chuyện ổn thỏa rồi, mau gọi cảnh sát đến bắt giữ bọn này thôi.

Sau khi gọi điện thoại, chỉ 5 phút sau cảnh sát đã đến chỗ khu nhà đổ nát, họ nhanh chóng tràn vào bắt giữ những tên côn đồ và giải ngay về đồn. Nhìn thấy bọn chúng như thế mà Airi cũng nhẹ lòng, dù gì cô ra tay cũng chỉ chừng mực, không tước lấy bất kỳ sinh mạng nào cả. Đôi vợ chồng nọ cũng nhanh chóng đến nơi đây nhận lại đứa con, họ ôm lấy cô con gái của mình mà khóc lóc, hạnh phúc biết bao, họ cúi đầu rối rít cảm ơn đội và rời đi. Nakroth vui cười vỗ vai Airi, cô đã làm rất tốt trong lần này.

-Nakroth:Tên Boss này trông vậy mà nặng vãi, tôi kéo cũng phát mệt đấy.

-Airi:Thấy có hơi...

-Nakroth:Hì, nếu cậu không làm việc chăm chỉ, Sếp cũng sẽ làm như thế với cậu đấy :))

Nakroth cười gãi đầu trong khi Airi lại cảm thấy có chút ớn ớn vị Sếp của mình. Cô chợt để ý đến Liliana đứng bên cạnh, người có vẻ không để ý gì lắm để cuộc nói chuyện của họ mà đang lặng lẽ nhìn theo bóng dáng của gia đình nọ. Một ánh mắt đồng cảm khó hiểu của Sếp, Airi không hề nhận ra điều gì đó, cô quay qua định hỏi Nakroth thì lại ngạc nhiên hơn khi biểu hiện của cậu cũng không khác gì. Được một lúc thì Nakroth quay qua chỗ Sếp:

-Nakroth:Sếp à, không sao đâu. Chúng ta sẽ vượt qua mà.

-Liliana:Cậu nói đúng.

Không biết họ nói gì, nhưng Airi cho đó là chuyện riêng tư nên cô không hỏi gì thêm. Trong lúc cả nhóm chuẩn bị trở về trụ sở thì Lữ Bố, trưởng của đội cảnh sát lúc nãy, bước tới đến chỗ họ. Anh biết bọn họ là Hunter, đồng thời bên cảnh sát cũng có một chuyện khó giải quyết, muốn nhờ đến sự trợ giúp của các Hunter.

-Lữ Bố:Xin lỗi đã làm phiền đội, nhưng mọi người có thể ở lại giúp chúng tôi một việc được không?Thật là khó xử với bên cảnh sát chúng tôi...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro