Chương 17


Nakroth thường rất ít khi cười, cùng lắm chỉ là một cái nhếch môi mang theo hơi thở khinh miệt là nhiều. Thậm chí, cho dù là người huynh trưởng vẫn luôn nổi tiếng có biệt tài ăn nói hơi lưu loát một chút có ra sức làm trò, hắn cũng chỉ lạnh mắt đứng nhìn. Thế nhưng, chẳng biết tự bao giờ việc lấy hắn làm trò đùa, lại trở thành một thú vui cố hữu của vị Tử thần nổi danh địa ngục kia.

Người khác thường nói, Đại Phán Quan là một kẻ lạnh lẽo đến tận xương tủy, bọn họ dùng cái trí thông minh ngu muội của bản thân mà lý giải rằng: "À... Chắc có lẽ là bởi Ngài ấy không phải con ruột của Nữ thần Mùa Xuân Persephone."

Ngoài Nakroth, Hades cùng Vương Hậu còn hai người con, họ đều thừa kế đầy đủ cá tính từ cha và mẹ, ôn nhu trong sáng như mùa xuân, cùng với cái thiện nghĩa ăn sâu dưới huyết quản

Chỉ có người con thứ hai là khác biệt, Nakroth từ khi nắm giữ vị trí Đại Phán Quan Địa ngục cho đến nay, đã bắt đầu trở thành một nỗi khiếp sợ mơ hồ cho tất cả những nơi mà hắn đặt chân qua.

Sắc lạnh.

Tàn nhẫn.

Và hơn cả, là vô tình.

Nhưng, vị mẫu thân nuôi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, Nữ hoàng Persephone, lại luôn mang một cái nhìn trái ngược. Nàng hiểu rõ, đứa trẻ năm xưa rụt rè dò dẫm từng bước mò đến bên cạnh bảo tọa của Vương Hậu, dùng đôi mắt hiển hiện đầy những sợ hãi lẫn bi thương vẫn còn chưa kịp trui rèn, lén lút nhìn bọn họ. Đứa trẻ sợ điếng người với cái vỗ vai đầy thân thiết của huynh trưởng, lúng túng chẳng biết phải xử lý làm sao với que kẹo mà tiểu muội tặng cho. Sẽ mím môi, đỏ ửng làn da hàng năm tái nhợt chịu đựng những lời trách mắng từ vô vàn trò đùa giỡn thái quá gây ra bởi anh trai mà không dám phản bác, hay luống cuống tay chân, ngượng nghịu nói mấy lời ngọt ngào vụng về để lấy lòng cô em gái.

Đó là những năm đứa trẻ kia xấp xỉ vừa tròn bảy tuổi, nhếch nhác trốn khỏi Cung Điện Ánh Sáng xa hoa hào nhoáng mà chẳng kém phần lạnh lẽo thê lương, để tìm lấy một chỗ ấm thân. Dùng thứ kim loại được chôn vùi suốt hàng ngàn hàng vạn năm bên dưới lớp bùn đất trộn lẫn vô vàn những mảnh tàn hồn rách nát của dòng sông Lethe, tạo thành một lớp giáp màu bạc bảo vệ cho những cảm xúc trong lòng, quên đi tình cảm yếu đuối đáng nhẽ ra không nên tồn tại.

"Cầu xin sao? Thật đáng tiếc là ngươi nhầm người rồi."

Hắn trào phúng những kẻ tội đồ bỏ mạng dưới cặp huyền đao điên cuồng, cũng trào phúng cái số mệnh đáng nhơ nhuốc này.

Được sinh ra bởi cơn phẫn nộ từ Vua của các Vị Thần. Trở thành hình phạt cho sự phản bội của Thần Địa Ngục với ông ta, cũng là minh chứng cho việc Chúa tể Âm phủ không chung thủy.

"Không một ai có quyền lựa chọn cách mình sinh ra.

Vũ trụ này vĩnh viễn là thứ công bằng nhưng lại cũng bất công nhất."

Nakroth ngay cả quyền tự quyết định kết thúc cho bản thân, cũng không có.

Hắn của hiện tại, chỉ đang tuyệt vọng giãy giụa để thoát khỏi vũng bùn lầy tanh tưởi mang cái mác hào nhoáng thần thánh. Biết đến bao giờ, mới nhìn thấy điểm cuối của con đường mờ mịt này. Tiếng thở dài vô lực thoát khỏi lồng ngực...


Bất an chìm vào cơn cuồng loạn.

Để lại sau lưng đoạn đỏ thắm hồng mai.

Người một đi chẳng quay đầu lại.

Lệ đỏ rụng bên mi theo một bóng trăng tàn.


Ilumia trước nay vẫn luôn nổi tiếng với trí thông minh so với hai vị nữ tư tế còn lại hay đa phần những môn đồ của Zeus, bà giành được tất thảy, từ sự bất tử vĩnh hằng cho đến quyền lực thao túng một phương. Sự cao ngạo đến tận xương tủy ấy sẽ khiến bà vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu được cái khát vọng tình thân bé nhỏ đơn thuần nhen nhóm, sinh sôi nảy nở bắt đầu từ tiếng gọi "Mẫu hậu" năm xưa.

Ha ha...

Và Ilumia của năm ấy đã làm gì? Có thể bà lúc này đã không còn nhớ quá rõ ràng, nhưng từng lời nói cho đến ánh mắt vô tình, cử chỉ lạnh lẽo khi ấy lại trở thành một nhát đao tàn độc chém xuống trái tim đứa trẻ, trở thành thứ tàn nhẫn vô tình bóp nát quá khứ.

"Những kẻ yếu đuối nên gọi ta là Bệ hạ."

Nakroth thu lại ý cười giễu cợt dưới đáy mắt, ngắm nhìn thật kỹ dung nhan người phụ nữ vốn dĩ là mẹ mình, một cách nghiêm túc nhất có thể. Hắn siết chặt bàn tay chai sần, ran rát, trên trán lập lòe biểu tượng Hades với hình bán nguyệt ngửa lên chính giữa nó kéo xuống một vệt dài đến mi tâm. Dần dần, lấy hình xăm ấy làm trung tâm, lan ra những vệt đen của ma pháp trận.

Tạo thành những dòng chảy xanh thẫm xuất phát từ hướng Tây – biểu tượng của Akheron dòng sông của sự đau khổ.

Là Phong Ấn, cũng là Nguyền Ấn.

Khóe mắt Ilumia nứt toác, giọng nói theo đó ác liệt hơn.

"Ngươi dám phong ấn chìa khóa Cửa tử?! Cùng cả quyền năng của ngươi."

Hơn nữa, đó còn là tử chú, đồng nghĩa với việc ngoại trừ chủ nhân tự nguyện, cưỡng chế mở dù trực tiếp hay gián tiếp sẽ khiến chính bản thân kẻ thi chú trở thành một quả boom sống.

"Ngươi điên rồi!"

Nakroth không mấy để tâm, đồng tử màu máu lay động khẽ khàng, cùng với giọng nói trầm khàn run rẩy mệt nhọc, khô kiệt của một kẻ mất đi quyền năng.

"Nếu không phải vì để tìm lại tiểu muội, ta cũng không cần lang thang khắp nhân gian để làm chó đưa tin cho các người. Năm đó, bởi sự che chở của Lauriel mà một đứa trẻ còn chưa đến năm tuổi như ta mới có thể lăn lộn níu kéo sự tồn tại ở Điện Ánh Sáng, lần này cũng coi như trả lại ơn cưu mang của nàng ấy.

Còn Chìa Khóa Cửa Tử này. Giết ta, rồi lấy."

Bởi vì sự vùng lên của Kronos, Địa Ngục hiện tại đang là nơi bất ổn hơn cả, để hạn chế sự hỗn loạn lan đến Nhân giới một cách tối thiểu nhất có thể, Hades liều mạng ra quyết định phong tỏa lối vào Cõi Âm, ôm toàn bộ nguy hiểm về phía mình. Ngài biết rõ ràng một điều, Thế giới có thể thiếu đi một vị thần bạc nhược, chứ không thể thiếu đi những sinh linh đang hiện diện. Thậm chí, ngay cả Apollo cũng đã từng tiên đoán về một cái kết cho thời đại của Các Vị Thần, chẳng qua chỉ là thời gian sớm hay muộn nữa mà thôi.

Minh Vương hẳn là đã chuẩn bị tinh thần để trở thành kẻ hy sinh đầu tiên...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro