Chương 1: Ánh Sáng.

[ Kẻ Lang Thang - Kẻ Tàn Sát ]

---

Tôi không nhớ mình đã lang thang bao lâu trong khu rừng ấy.

Chỉ biết khi mở mắt ra, bóng tối đã bao trùm mọi thứ. Không một ánh trăng, không một vì sao. Thứ duy nhất giữ cho thế giới này không hoàn toàn chìm vào u ám là ánh sáng lấp lánh của đom đóm, những sinh linh nhỏ bé tựa như mảnh ký ức vụn vỡ của một thế giới đã lãng quên.

Tôi dang tay, để lũ đom đóm đậu lên các ngón tay mình, những tia sáng mỏng manh chạm vào làn da như chạm vào sợi dây ký ức từ một cõi xa xôi. Chúng nhảy múa quanh tôi, vòng quanh như vũ điệu cổ xưa mà chỉ người cô độc mới hiểu. Có lẽ tôi đã mỉm cười trong khoảnh khắc đó. Có lẽ.

Tôi, một thiên sứ không ai còn nhớ tên, kẻ đã từng bay lượn giữa tầng mây, giờ đây chỉ là kẻ lang thang giữa hạ giới. Đôi cánh đã mục nát từ lâu, tấm áo choàng trắng phủ bụi đất, và hào quang… nếu có thì cũng chỉ là ánh sáng ma mị của lũ đom đóm kia, phản chiếu lên đôi mắt mệt mỏi của tôi.

Rồi, tôi cảm nhận được nó.

Sự hiện diện.

Một làn gió không thuộc về tự nhiên lướt qua. Không lạnh, nhưng cũng chẳng mang hơi thở sống. Nó như dao cắt lướt trên da, khiến từng sợi lông tơ dựng đứng. Tôi ngẩng đầu, và anh ta đứng đó, không một âm thanh, không một dấu hiệu nào cho thấy anh ta đã đến.

Mái tóc trắng rũ xuống theo đường cằm góc cạnh, nổi bật giữa bóng tối. Đôi mắt đỏ như máu tươi nhìn tôi không chớp, không lay động, như thể xuyên thấu tất cả những lớp mặt nạ tôi khoác lên trong suốt bao năm trốn chạy khỏi chính mình.

Bộ giáp sắt sắc lạnh, phản chiếu ánh sáng yếu ớt của đom đóm thành những vệt sáng tím huyền. Trong tay anh ta, một lưỡi đao cong, mỏng như lưỡi liềm, thở ra sát khí dù chưa hề được vung lên.

"Anh là ai?" Tôi hỏi, nhưng giọng không run.

Tôi đã học cách không sợ hãi những thứ mạnh hơn mình. Bởi tôi biết, nếu cứ cúi đầu mãi, mình sẽ chẳng còn gì cả, thậm chí cả tôn nghiêm của một thiên sứ bị ruồng bỏ.

Anh ta không trả lời ngay. Bóng tối như nén lại quanh hình thể cao lớn của anh ta. Đom đóm xung quanh tôi bắt đầu tản ra, từng ánh sáng nhỏ biến mất như bị nuốt chửng.

"Lang thang… trong rừng đêm, cùng đám đom đóm…" Giọng anh ta trầm thấp, khàn khàn như kim loại cọ xát nhau.

"Thật không giống một thiên sứ chút nào."

Tôi mím môi. "Vì tôi không còn là thiên sứ."

"Phải." Anh ta bước tới, một bước nhẹ như không, nhưng khiến mặt đất dưới chân tôi rung lên khe khẽ.

"Cô là thứ bị lãng quên. Một cái tên không còn tồn tại. Một vệt mờ trong ký ức của Thần."

Mỗi chữ anh ta nói như cứa vào tim tôi. Không phải vì anh ta sai, mà vì anh ta quá đúng.

Tôi lùi lại một bước. Không phải vì sợ, mà vì bản năng sinh tồn vẫn còn tồn tại trong tôi, dù ít ỏi.

"Anh là gì? Một chiến binh? Hay kẻ giết thuê được triệu đến để lấy nốt linh hồn tôi?"

Anh ta cười, không lớn, nhưng sâu và lạnh như băng.

"Tôi là Nakroth. Kẻ hành hình. Kẻ không thuộc về bất cứ thế giới nào. Kẻ trừng phạt."

Nakroth. Cái tên ấy... lạ mà quen. Có thể tôi đã nghe qua trong những bản ghi chép cũ kỹ, hay lời thì thầm của các linh hồn khác. Một kẻ chiến đấu với lý do đã bị bóp méo từ lâu. Một bóng ma trong khu rừng, nơi đêm không bao giờ tắt.

"Vậy tại sao anh không kết thúc tôi đi?" Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nhuốm máu của anh ta.

"Một kẻ bị lãng quên như tôi, có gì đáng để chần chừ?"

Nakroth không đáp. Anh ta đưa lưỡi đao lên, đặt chéo trước mặt, như một nghi thức, hay một cảnh cáo.

Rồi anh ta nói chậm rãi:

"Bởi vì… cô cười."

Tôi khựng lại. "Cười?"

"Đom đóm bay quanh cô," Nakroth nói, "và cô cười. Giữa bóng tối này, có kẻ vẫn cười được… Tôi không giết những kẻ như thế."

Tôi cứng người. Không biết nên coi đó là một sự thương hại hay… một tia sáng nhỏ nơi tận cùng vực thẳm?

"Vậy... tôi có được đi tiếp không?" Tôi hỏi.

Nakroth bước sang bên, để lộ lối mòn nhỏ xuyên qua rừng. Nhưng khi tôi bước qua, anh ta lên tiếng, nhẹ đến mức gần như tan vào gió đêm:

"Lần sau, nếu cô vẫn còn cười được… có lẽ tôi sẽ đi cùng."

Tôi không quay đầu lại. Bóng đêm sau lưng vẫn đặc sệt như trước. Nhưng bàn tay tôi, vẫn tỏa sáng nhẹ nhàng bởi ánh sáng đom đóm chưa rời đi. Và đâu đó trong tim tôi, một điều gì đó đang âm ỉ, không phải sợ hãi, cũng không phải hy vọng.

Mà là cảm giác của một thiên sứ bị lãng quên... được ai đó nhìn thấy lần đầu tiên sau bao năm dài.

---

Tôi gặp lại anh ta vào đêm thứ ba kể từ lần chạm mặt đó.

Lần này, không có đom đóm.

Chỉ có máu.

Tiếng thét vọng ra từ sâu trong khu rừng, kéo dài như một khúc ca hấp hối. Tôi không định quay đầu. Thứ tiếng ấy, quen thuộc đến nỗi da thịt tôi căng lên từng thớ. Đó là âm thanh của lưỡi đao cắt vào linh hồn. Âm thanh của Nakroth.

Nhưng tôi đã quay lại.

Không vì tò mò. Mà vì tôi cảm nhận được một thứ gì đó, như luồng khí xoáy quanh bản thể tôi, một lời gọi bằng máu.

Và tôi thấy anh ta.

Giữa xác thân vung vãi, đứng đó như một bóng thần chết. Tay anh ta vẫn cầm lưỡi đao chưa kịp khô máu. Một sinh vật khổng lồ đang gào lên, thân thể như kết từ xương và bóng tối, vươn móng vuốt về phía Nakroth.

Anh ta không tránh.

Trong một khoảnh khắc, tôi thấy bản thân mình lao tới trước khi kịp suy nghĩ.

Tôi không có vũ khí. Chỉ có những tàn dư còn sót lại từ một thiên sứ, một mảnh quang mờ nhạt tích tụ nơi đầu ngón tay. Tôi khép tay lại, ánh sáng trắng rực lên, xoáy thành một mũi thương nhỏ rồi phóng thẳng về phía con quái vật.

Nó rít lên, trượt chân, và trong tích tắc đó, Nakroth chuyển động.

Nhanh.

Nhanh đến mức không thể thấy bằng mắt thường.

Lưỡi đao của anh ta vẽ thành một vòng cung đỏ thẫm. Máu phun ra như màn sương, nhuộm đỏ cả không khí. Đầu sinh vật rơi xuống đất, mắt vẫn còn mở, như chưa tin được mình đã chết.

Tôi thở dốc.

Nakroth quay lại nhìn tôi. Vẫn đôi mắt đỏ như máu tươi đó. Nhưng lần này, tôi thấy một điều khác: sự cảnh giác.

"Cô theo dõi tôi?" Anh ta hỏi, giọng không còn điềm tĩnh như lần đầu.

Giờ đây nó như đao rút khỏi vỏ, bén và lạnh.

"Tôi nghe tiếng." Tôi đáp, ánh sáng trên tay vẫn chưa tan.

Nakroth tiến lại, mỗi bước là một áp lực vô hình.

"Cô biết thứ đó là gì không?"

Tôi lắc đầu.

"Một Ám hồn, tạo vật của vực sâu. Thứ không nên tồn tại ở đây."

Anh ta nghiêng đầu.

"Chúng đang bò lên từ bên dưới. Và tôi, là người chém đứt từng kẻ một."

Tôi nhìn anh ta, thở đều.

"Vậy để tôi giúp."

Nakroth khựng lại. "Cô tưởng chỉ vì một mũi quang thương nhỏ nhoi mà có thể đối đầu với lũ đó?"

"Không," tôi đáp, mắt không rời khỏi anh ta.

"Nhưng tôi không định làm khán giả. Và cũng không định là kẻ chỉ biết trốn chạy."

Gió rít qua tán lá. Không còn ánh đom đóm, nhưng đôi mắt tôi đã quen với bóng tối. Trong ánh nhìn của Nakroth, thứ gì đó khẽ chuyển động, không phải sát ý, mà là… chấp nhận.

"Cô sẽ chết," anh ta nói.

"Có thể," tôi đáp, "nhưng tôi đã chết một lần rồi. Và cái chết đó tệ hơn nhiều."

Một khoảng lặng.

Rồi anh ta quay đi.

"Đừng cản đường tôi."

Và tôi bước theo sau anh ta, tay siết chặt lấy ánh sáng nơi đầu ngón tay.

Lần này, tôi không phải kẻ bị bắt gặp nữa.

Tôi là kẻ cùng anh ta tiến vào bóng đêm.

---

Cánh rừng đêm rung chuyển.

Tôi bám sát phía sau Nakroth, từng bước chân của anh ta như khiến mặt đất run rẩy. Không khí mang theo mùi sắt rỉ và thối rữa, dấu hiệu rõ ràng của Ám hồn đang tụ hội.

"Bọn chúng kéo đến nhanh hơn dự tính," Nakroth lầm bầm, mắt quét quanh khu rừng.

"Cô còn muốn theo sau không?"

"Tôi không theo sau," tôi nói, giơ tay phải ra.

Một vầng sáng trắng xanh phát ra từ lòng bàn tay, như hơi thở nguyên thủy của bầu trời.

"Tôi đi bên cạnh."

Nakroth liếc nhìn tôi, không đáp, nhưng không ngăn cản.

...

Đợt đầu tiên ập tới như sóng vỡ.

Lũ Ám hồn, những sinh vật hình thù méo mó, da thịt đen sạm, xương cốt lồi lõm và đôi mắt trắng dã, trườn khỏi lòng đất, lao về phía chúng tôi với tiếng gào đinh tai.

Nakroth là người đầu tiên chuyển động.

Tôi chưa từng thấy ai chiến đấu như anh ta. Lưỡi đao không chỉ là vũ khí - nó là phần mở rộng của cơ thể anh ta. Mỗi nhát chém không thừa, không thiếu. Một vòng xoay, ba Ám hồn bị xé toạc. Một cú lướt, xuyên qua cổ sinh vật to gấp đôi người thường.

Tôi chạy sát theo, đưa tay quét về phía một kẻ vừa thoát khỏi tầm chém.

"Sanctus Lux." Ánh sáng bùng lên.

Nó không hủy diệt, nhưng khiến con Ám hồn rú lên đau đớn, thân thể bốc khói như bị thiêu bởi ngọn lửa thánh. Tôi thở dốc, vết thương trên tay vừa rồi khép lại ngay tức khắc nhờ luồng sáng nhỏ bên cổ tay.

Sức mạnh của tôi không phải để tấn công, mà để thanh tẩy. Từng vết thương Nakroth nhận được, tôi chữa lành. Những móng vuốt kịp chạm đến da thịt anh ta đều bị ánh sáng của tôi thiêu rụi trước khi kịp ăn sâu vào.

"Sát thương phụ trợ," Nakroth nói khẽ, "không tệ."

"Chữa lành chủ lực," tôi đáp, mỉm cười mệt nhọc. "Đừng chết trước tôi."

Anh ta khẽ cười, ngắn, nhưng thật.

...

Trận chiến kéo dài đến đêm thứ hai.

Chúng tôi không ngủ.

Nakroth chém, tôi chữa lành. Tôi thanh tẩy, anh ta mở đường máu.

Có những lúc tôi gần như ngã gục. Ánh sáng bên trong tôi vỡ ra từng mảnh, tan chảy như sáp nến. Nhưng khi tôi tưởng mình sắp không thể cử động, một bàn tay đã giữ lấy tôi, kéo tôi tránh khỏi đòn trí mạng.

Là Nakroth.

Anh ta không nói gì. Chỉ chạm vào vai tôi, giữ chặt, như thể muốn nói: "Còn chiến được không?"

Tôi gật đầu, ánh sáng lại bùng lên trong tay.

...

Chúng tôi đứng giữa bãi chiến trường.

Xung quanh là xác Ám hồn, cháy xém, tan chảy, và máu, thứ máu đen nhớt sôi lục bục trong đất.

Nakroth thở mạnh, máu vương trên mặt, tóc trắng ướt sẫm. Tôi run rẩy, ánh sáng trong tôi mờ dần, nhưng chưa tắt.

"Cô… không yếu như tôi nghĩ," anh ta nói, giọng trầm đục.

Tôi mỉm cười, ngồi bệt xuống đất.

"Còn anh… không lạnh lùng như tôi tưởng."

Nakroth liếc tôi. "Sai. Tôi vẫn lạnh. Chỉ là… cô không sợ tôi như những kẻ khác."

"Tôi từng là thiên sứ," tôi nói, mắt nhìn lên trời đen.

"Tôi nhìn thấy ánh sáng ngay cả trong bóng tối. Anh không hẳn là hắc ám. Anh chỉ là…"

"Thứ vũ khí bị bỏ rơi." Anh ta hoàn tất câu đó thay tôi.

Tôi gật đầu.

Nakroth quay đi, lưỡi đao cắm xuống đất bên cạnh.

"Vậy đi cùng tôi. Không phải phía sau, không phải bên cạnh… mà là song chiến."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Anh không ngại tôi yếu ớt?"

"Cô yếu," anh ta nói thẳng, "nhưng ánh sáng của cô mạnh hơn bất kỳ chiến binh nào tôi từng gặp. Nó giữ tôi sống. Nó khiến tôi… còn là người."

Tôi siết tay, ánh sáng nhỏ lóe lên lần nữa, không vì chữa lành, mà vì một điều khác.

Khởi đầu của một lời hứa.

Khởi đầu của một cặp song chiến giữa đêm tối vĩnh hằng.

---

Ánh sáng cuối cùng của đêm ấy tắt khi bọn chúng kéo đến.

Không phải vài ba con Ám hồn như trước.

Mà là cả một bầy.

Một cơn sóng đen ngòm nuốt chửng mọi thứ. Bầu trời gào thét, mặt đất rạn nứt, và tôi, vẫn đứng cạnh Nakroth, ánh sáng trong tay đã cạn.

"Nhiều hơn dự kiến," tôi thở dốc.

"Quá nhiều," Nakroth gằn giọng, tay siết chặt chuôi đao.

"Cô có thể chạy. Tôi giữ chúng."

"Tôi không chạy."

"Đừng ngu ngốc, Y/n."

Tôi không đáp. Thay vào đó, đưa tay lên ngực, niệm chú thanh tẩy cuối cùng.

Ánh sáng bừng lên, run rẩy và mong manh như ngọn nến giữa cơn bão. Nó không còn sức để chữa lành. Nhưng có thể bảo vệ anh, dù chỉ vài giây.

Nakroth quay nhìn tôi, mắt đỏ rực như máu tươi, nhưng lần đầu tiên... tôi thấy sự lo lắng trong đó.

"Đừng làm thế."

Tôi mỉm cười, máu trào nơi khóe môi.

"Tôi là thiên sứ bị lãng quên, Nak. Nếu có thể chọn, tôi thà bị lãng quên trong một cái ôm cuối cùng... hơn là sống mà chẳng có gì để bảo vệ."

Tôi đẩy anh ra sau, ánh sáng trong tôi vỡ vụn thành muôn mảnh, tạo thành một kết giới mỏng bao quanh anh ta – vững như thép, sáng như sao.

Lũ Ám hồn gào thét, tràn tới.

Tôi bước về phía chúng.

Từng bước, ánh sáng thiêu đốt lòng bàn chân. Từng bước, trái tim tôi nhói lên vì sức ép. Nhưng tôi không dừng lại. Tôi phải là người ngăn chúng lần cuối.

Nakroth gào lên phía sau.

Tôi không nghe rõ.

Chỉ cảm nhận được một nhịp đập. Một nhát cắt. Một tiếng nổ vỡ nát của linh hồn.

Rồi tất cả lặng đi.

...

Khi Nakroth thoát khỏi kết giới, xác Ám hồn đã rải đầy mặt đất.

Và tôi, không còn nữa.

Chỉ còn vài mảnh lông vũ trắng cháy xém, vương trên đất, như tro tàn của một ngôi sao từng rực sáng.

Anh ta quỳ xuống, tay chạm lấy những mảnh ánh sáng còn sót lại, không còn giọng nói nào cất lên. Đôi mắt đỏ máu lần đầu long lanh như nước.

Một chiến binh không biết đau.

Một kẻ đồ tể máu lạnh.

Nhưng lúc đó, Nakroth chỉ là một người đàn ông, giữ lấy ký ức của một người đã bước vào bóng tối cùng anh… và không bao giờ quay lại.

...

Sau đêm đó, không còn thiên sứ trong rừng đen.

Chỉ có một chiến binh bọc thép, đi qua từng tàn tích, mỗi vết chém đều chính xác hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng không còn ai chữa lành anh nữa.

Và ánh sáng… từ nay không còn là thứ anh được quyền chạm vào.

---

Nakroth ngồi đó.

Giữa chiến trường cháy xám, giữa xác thân của hàng trăm Ám hồn, anh ta không nhúc nhích. Đôi tay siết lấy mảnh lông vũ trắng cháy sém, như thể nó là thứ cuối cùng giữ anh khỏi hóa điên.

Không còn ai ở đây.

Chỉ là... khi gió thổi qua tán cây cháy rụi, giữa tĩnh lặng mênh mông, một giọng nói vang lên. Không rõ từ đâu. Như thể đang vọng ra từ nơi sâu thẳm nhất trong mảnh sáng cuối cùng.

Là tôi.

Là giọng nói của Y/n.

"Nếu anh nghe thấy điều này… thì tôi không còn ở đây nữa."

"Tôi biết... anh ghét những lời chia ly. Nhưng tôi không thể không để lại điều gì đó. Không phải cho tôi. Mà cho anh."

Nakroth ngẩng lên. Đôi mắt đỏ trừng trừng, như muốn bóp nát cả thế giới vì không thể níu giữ điều mình quan tâm nhất.

Ánh sáng chập chờn tụ lại trước mặt anh, tạo thành hình dạng mờ ảo của tôi. Không phải thân thể, không phải hồn phách. Chỉ là... hồi ức. Một mảnh nhỏ của tôi được thắp lên để gửi lời cuối cùng.

"Anh từng hỏi tôi, vì sao không sợ anh."

"Tôi không trả lời lúc đó. Nhưng sự thật là, anh khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn tồn tại."

"Khi ánh sáng trong tôi mờ dần, chỉ có anh là người duy nhất nhìn thấy tôi không phải là thiên sứ bị lãng quên… mà là một người."

Nakroth quỳ thấp hơn, tay chạm vào ánh sáng mờ. Không chạm được. Nó không ấm. Không thực.

"Tôi không hối hận. Nếu quay lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ lao vào giữa lũ Ám hồn ấy. Vẫn sẽ chọn che chắn cho anh."

"Vì anh đáng để tôi chọn."

Một khoảng lặng dài, trước khi ánh sáng bắt đầu tan.

"Nếu một ngày nào đó anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, và thấy ánh sáng… đừng quay đi."

"Hãy sống. Không phải vì tôi. Mà vì chính anh."

"Và nếu có kiếp sau…"

"Tôi sẽ vẫn bước bên anh, không phải phía sau, cũng không phải cạnh bên."

"Mà là nơi anh cần tôi nhất."

Ánh sáng vụt tắt.

Chỉ còn lại gió.

Chỉ còn lại một chiến binh với mái tóc trắng và đôi mắt đỏ, quỳ giữa tàn tro của đêm dài, nơi một thiên sứ đã hóa tro để anh được sống.

Và Nakroth... từ đó không bao giờ rút đao vì máu nữa.

Mà vì ánh sáng.

______________________
___End Chương 1___

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: