chương 4: ly thân xong, trẻ hẳn ra

Trước khi xuyên vào thế giới đầy “bi kịch máu chó” này, Bright chỉ là một thanh niên bình thường, làm nhân viên văn phòng điển hình, không có gì nổi bật. Công việc của cậu không phải là mơ ước gì lớn lao, nhưng nó đủ để cậu sống thoải mái, ổn định. Cậu thích tận hưởng cuộc sống đơn giản: ăn đồ ngọt, ngắm phim tình cảm hài hước, và đặc biệt là đọc tiểu thuyết để giết thời gian.

Nhưng với việc đọc tiểu thuyết, Bright luôn có một tiêu chuẩn riêng. Cậu yêu thích những cuốn truyện nhẹ nhàng, ngọt ngào, có kết thúc viên mãn, không có mấy tình tiết "drama" quá đà. Cậu cực kỳ dị ứng với những tình huống ngược luyến tàn tâm, những nhân vật bị hành hạ không thương tiếc, và đặc biệt là những màn "máu chó" phi lý, làm người đọc vừa cảm thấy tức giận vừa thấy chán ngán.

Vậy mà, số phận trớ trêu khiến cậu nhận được một cuốn tiểu thuyết ngược tâm đúng thể loại mà cậu ghét.

Lần đó, vì hiếu kỳ, cậu mở thử và không ngờ bị cuốn vào câu chuyện của Lorion - một nhân vật phản diện bị ám ảnh quyền lực và luôn bị xung đột giữa tình yêu và dã tâm của chính mình.

Cậu không ưa Lorion chút nào, nhưng điều khiến cậu bực nhất là nhân vật "Bright" chàng thánh tử ngây thơ, dịu dàng, hết lòng với chồng mình. Nhân vật đó bị ép buộc kết hôn với Lorion vì mục đích chính trị, rồi cuối cùng lại trở thành vật hy sinh cho cuộc tình tay ba đầy nước mắt giữa Lorion và nữ chính, nam chính. Bright, người độc giả đã gấp sách lại ngay lập tức khi đến phân đoạn nhân vật cùng tên mình bị bỏ rơi, đau khổ và mờ nhạt dần trong cuộc đời Lorion, thầm rủa một câu ' vô phúc lắm mới đọc cái sách này! '

"Đúng là kịch bản máu chó đến từng chi tiết! Vậy mà còn trùng tên với mình nữa chứ! " Bright nghĩ thầm và thề sẽ không bao giờ đụng tới loại tiểu thuyết như vậy nữa.

Thế nhưng, định mệnh lại chẳng buông tha cho cậu. Đêm đó, khi trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, cậu trượt chân vì một vũng nước nhỏ trong nhà tắm. Đầu cậu va mạnh vào sàn gạch, và trước khi mọi thứ tối đen lại, Bright chỉ kịp nghĩ rằng mình quá vô cmn phúc rồi.

Khi tỉnh lại, Bright nhận ra mình đã trở thành nhân vật “Bright” trong cuốn tiểu thuyết đáng ghét kia. Cậu nằm trong một căn phòng xa lạ, với bầu không khí thanh tịnh của Quang Minh thành, một thế giới không hề giống thế giới cậu vừa sống. Và đáng nói hơn, cậu được những người xung quanh gọi bằng danh xưng “thánh tử”

Lúc đầu, cậu còn mơ hồ nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ, rằng sáng mai khi tỉnh dậy, cậu sẽ lại thấy mình nằm dài trên chiếc giường cũ kỹ, với đống tài liệu đang chờ bên bàn làm việc. Nhưng sau vài ngày "tỉnh như sáo" trong thân phận thánh tử Bright, cậu đành phải chấp nhận sự thật: cậu đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết, và không ai khác, cậu chính là nhân vật vô dụng mà cậu từng ghét cay ghét đắng.

Sau một đợt khủng hoảng tinh thần, Bright dần chấp nhận số phận tréo ngoe của mình, nhưng cậu quyết không chịu chấp nhận số phận bi thảm. "Nếu đã xuyên vào đây, tôi nhất định không để bản thân thành nhân vật phụ tủi thân như trong truyện gốc!"

Cậu quyết định phải thay đổi kịch bản. Khi nghe nói sẽ phải kết hôn với Lorion để gắn kết hai thành phố Quang Minh và Hỗn Mang, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý để "diễn" cho thật thuyết phục, đóng tròn vai “thánh tử” dịu dàng, cao quý để Lorion không nghi ngờ gì. Nhưng đồng thời, cậu cũng ngầm tính toán để giữ khoảng cách. Kế hoạch của cậu rất rõ ràng: đóng vai một người vợ "ngoan" trong mắt mọi người, nhưng chỉ đợi thời cơ để thoát khỏi cuộc hôn nhân này, không để mình dính vào bi kịch như nhân vật gốc trong truyện.

Và đúng như tính toán, ngay sau khi kết hôn, cậu không để cho Lorion có cơ hội làm tổn thương mình. Sự kiên nhẫn của cậu nhanh chóng cạn kiệt, và đến khi Lorion buông ra câu nói thiếu tôn trọng kia, cậu lập tức dứt khoát đề nghị ly thân, trở về Quang Minh mà chẳng hề do dự. Đối với cậu, đó là sự giải thoát tuyệt vời khỏi kịch bản "máu chó" mà tác giả đã đặt ra.

" tổ cha thằng nào viết ra cái đồng bùi nhùi này, bố mày mà biết thì cạo sạch lông đầu mày! "

Đó là câu chửi đầu tiên sau khi trở về Quang Minh thành, cuộc sống của Bright nhẹ nhõm hơn hẳn, như thể cậu vừa gỡ bỏ được một chiếc áo nặng trịch, thoải mái quá nên buông một câu chửi cho đã cái miệng, vậy mới vừa cái nư.

Không còn bị buộc phải tuân theo những lễ nghi gò bó hay vờ vịt dịu dàng với một người chồng xa lạ sau này còn vì gái bỏ mình, Bright được tự do làm mọi thứ mình muốn, và cậu tận dụng tối đa điều đó.

Ngày ngày, Bright thức dậy trong căn phòng thoáng đãng của mình ở điện thờ ánh sáng, nơi ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, soi rọi vào giường khiến cậu cảm thấy yên bình vô cùng. Những người xung quanh, từ các mục sư cho đến những nữ tu trong điện thờ, đều đối xử với cậu bằng sự kính trọng và yêu mến, coi cậu là biểu tượng của thành Quang Minh ( do lỡ mà làm gì cậu thì Thành Nữ Ilumia có mà dựng lông lên mất ) . Nhưng hơn hết, không ai đòi hỏi cậu phải chịu đựng bất kỳ nghĩa vụ gia đình nào. Đám cưới với Lorion giờ đây chỉ còn là một sự kiện trong quá khứ xa xôi.

Vào những ngày không phải làm lễ nghi hay tham gia các cuộc gặp ngoại giao với đại diện các bang phái trong thành, Bright có thể tận hưởng cuộc sống theo cách mình muốn.

Cậu thường xuyên ghé qua khu chợ trung tâm, đi bộ dọc các con phố với hàng cây xanh mát và những dãy nhà trắng tinh khôi. Đôi khi, cậu ghé qua quán bánh ngọt yêu thích, nơi những món bánh nướng thơm lừng và tách trà hoa nhài là niềm vui giản đơn nhưng đáng quý. Người chủ tiệm bánh Lauriel quen thuộc đến mức luôn để sẵn cho cậu phần bánh ngọt nhất, và mỗi lần ghé, Bright luôn tận hưởng hương vị đó trong sự thư thái tuyệt đối.

" bỏ chồng xong thấy ăn gì cũng ngon hẳn ra "

Ngoài thời gian dạo phố, cậu còn tham gia vào các buổi lễ từ thiện, tự nguyện giúp đỡ người nghèo và tổ chức các chương trình dạy học cho trẻ em. Công việc không nặng nhọc mà đầy ý nghĩa, khiến Bright cảm thấy mình có thể sống cuộc đời yên bình như mong muốn mà không phải lo lắng về những toan tính chính trị. Nhìn những khuôn mặt trẻ thơ ánh lên niềm vui khi cậu giảng bài hay kể chuyện, cậu thấy một phần của mình cũng dần trút bỏ được những ám ảnh từ thế giới tiểu thuyết phức tạp kia.

Đối với Bright, những tháng ngày ở Quang Minh thành là những tháng ngày bình yên thực sự, vẫn còn tốt đẹp hơn việc phải lớn lên trong khu ổ chuột

Mỗi tối, cậu ngồi trên ban công của phòng mình, nhìn ngắm bầu trời đêm lấp lánh sao. Đôi khi, ký ức về Lorion thoáng qua trong tâm trí cậu, nhưng Bright không hề có cảm giác tiếc nuối. Ngược lại, cậu cười thầm và thở phào nhẹ nhõm

“Nếu ở lại bên người đàn ông đó, mình đã không thể có được sự thanh thản này ” cậu nghĩ. Cuộc sống mà cậu chọn chính là cuộc sống mà cậu luôn hằng mong ước: nhẹ nhàng, không ràng buộc, tự do và hoàn toàn không bị chi phối bởi những tranh đấu quyền lực.

Và như thế, Bright tiếp tục cuộc sống của mình, một cuộc sống mà mỗi ngày đều trôi qua êm ả, tràn ngập những niềm vui nhỏ nhoi nhưng đủ để cậu cảm thấy viên mãn.

" Thằng quỷ kia, vào ăn cơm mày! "

" vô liền nè! "

Cái giọng oang oang của Tulen mắng vọng ra, Bright quá quen rồi, vừa đáp vừa nhảy chân sáo đi vô gian nhà trong, nơi bàn ăn đc bày biện đủ đầy tạo nên sự ấm cúng của một gia đình thực thụ, khiến Bright cười ko ngớt, Ilumia thấy thế cũng ko vội gì, chầm chậm hỏi

" cái thành Hỗn Mang ấy vẫn chưa có tăm hơi gì hết, rốt cuộc 1 năm qua tụi bây cưới nhau làm cái gì vậy? "

" chắc anh ta đi với gái rồi đó, kệ đi "

Nhìn cái câu trả lời xanh rờn của Bright về người chồng bên kia thành, Ilumia nghe còn tưởng cậu đau lòng mà vờ cười, cảm thấy xúc động!

" khổ thế là cùng...quyết ko gả nữa! Cứ ở lại đây! Chị và mấy anh em bảo vệ cưng! "

" thành Quang Minh chúng ta ko thể mất giá như thế đc! "

" đúng đúng, chị đại nói chuẩn vãi! "

Tulen bình luận đệm vô thêm, khiến cho Bright càng thêm hưng phấn vì ko ai bắt mình về với cái tên bỏ vợ theo gái kia

" bỏ chồng xong trẻ hẳn ra, hahah "

____________________

Lorion ngồi trầm ngâm trong văn phòng tại thành Hỗn Mang, đôi mắt u ám nhìn ra ngoài khung cửa sổ rộng lớn. Đã vài ngày trôi qua từ khi Bright bỏ đi, nhưng thành Quang Minh không hề có bất kỳ tin tức nào báo rằng cậu sẽ quay lại. Trong lòng anh, một cảm giác khó chịu bắt đầu len lỏi, âm ỉ từng chút một khiến anh bất ngờ và bối rối.

Lorion không phải người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc. Anh đã quen với việc giữ cho mình một vỏ bọc cứng rắn, lạnh lùng, mọi thứ trong tay phải sắp xếp gọn ghẽ, đúng theo kế hoạch. Vậy mà, từ lúc Bright rời đi, cuộc sống của anh bỗng rơi vào tình trạng không thể kiểm soát. Những ý nghĩ lạc lõng, thoáng qua rồi lặp đi lặp lại, cứ vậy bám lấy anh dai dẳng.

Anh tự nhủ rằng đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, một ván cờ sắp đặt. Bright có về hay không, lý trí nói anh không cần quan tâm, vì lợi ích của cả hai thành đã được đảm bảo. Thế nhưng, cảm giác hụt hẫng không sao xua đi được. Đã vài lần trong đầu anh hiện lên hình ảnh của Bright, cậu với đôi mắt vàng ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng mà cứng rắn, không hiểu sao, trái tim Lorion lại cảm thấy trống vắng đến kỳ lạ.

Một lần, Lorion quay lại căn phòng từng là của Bright, nơi còn vương vấn chút hương thơm dịu nhẹ. Từng món đồ cậu để lại vẫn còn đó, nhưng thiếu đi bóng dáng người chủ, căn phòng giờ chỉ còn là một nơi lạnh lẽo, trống trải. Lúc ấy, một cơn khó chịu dâng lên trong anh, như thể cái cảm giác bị bỏ rơi thật sự là một điều gì đó anh không hề muốn đối mặt. " Em ấy nghĩ mình có thể dễ dàng bỏ lại mọi thứ mà đi ư?” Anh không thể hiểu nổi.

Những ngày qua, Lorion vẫn cố duy trì công việc như bình thường, nhưng không lúc nào anh không nghĩ về những câu nói cuối cùng của Bright, ánh mắt rực lửa của cậu khi yêu cầu ly thân.

Lorion không thể quên cái nhìn ấy, một vẻ mặt đầy quyết liệt, khác xa với sự dịu dàng mà Bright thường tỏ ra. Cái vẻ mặt đầy tự tin, kiêu ngạo ấy ám ảnh anh, càng làm anh nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp Bright, rằng cậu không chỉ là một thánh tử ngây thơ dễ bảo.

Từng đêm trôi qua, trong bóng tối im lặng của căn phòng trống rỗng, Lorion không thể ngừng nghĩ đến sự kiên cường và ánh mắt sâu thẳm của cậu. Và trong anh dần trỗi dậy một cảm giác lạ lẫm mà anh không muốn thừa nhận, một chút tiếc nuối, xen lẫn chút gì đó… gần như là mong nhớ.

Ngày Bright ra đi, Lorion cứ ngỡ mọi chuyện sẽ đơn giản, cuộc sống sẽ tiếp tục, thành Hỗn Mang sẽ vẫn là của anh, không hề bị xáo trộn. Nhưng giờ đây, chỉ sau vài ngày cậu vắng mặt, anh nhận ra rằng mình đã sai

Bright...em về với anh đi đc ko

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro