chương 6: Stockholm


Bright không nhớ mình đã bị đưa về thành Hỗn Mang như thế nào nữa, hình như là lúc bị đưa lên xe, cậu vì say xe nên mệt quả ngất xỉu luôn. Chỉ biết là sau khi tỉnh lại, cậu đã thấy mình trong một căn phòng rộng lớn, mọi chi tiết trang trí đều xa hoa đến mức ngột ngạt. Cửa sổ lớn nhìn ra toàn cảnh thành phố phía dưới, những con đường đan xen phức tạp tựa một mê cung. Nhưng Bright không cảm thấy tự do. Cánh cửa sổ ấy bị bao phủ bởi những tấm kính dày đặc, và cửa phòng thì khóa chặt.

Cậu bị giam rồi

Lorion đã đích thân đưa cậu trở về, nhưng anh không hề gặp cậu ngay sau đó. Anh để lại Bright trong căn phòng trống rỗng, chỉ có những người hầu thỉnh thoảng đến mang thức ăn và đồ dùng. Bright từ chối nói chuyện với họ, cũng không hề đụng vào bất cứ thứ gì Lorion chuẩn bị. "Nếu anh nghĩ giam tôi lại có thể khiến tôi thuận theo, anh đã nhầm," cậu thầm nhủ, ánh mắt sắc lạnh mỗi khi nghĩ tới anh, một nhân vật phản diện đáng ghét và khó ưa.

---

Lorion không vội vã xuất hiện. Anh biết Bright sẽ giận dữ, và sự tức giận đó cần thời gian để nguôi ngoai. Nhưng khi Lorion cuối cùng cũng bước vào căn phòng, Bright không kiềm chế được nữa.

"Anh nghĩ giam tôi lại như vậy là cách giải quyết sao?" Bright đứng bật dậy, đối diện với anh.

"Anh không có quyền làm thế! Đây là bắt cóc, Lorion!"

Lorion nhìn cậu, đôi mắt màu lam trầm xuống: " Anh không có lựa chọn khác, Bright. Em bỏ đi mà không nói lời nào, em để lại cho anh một khoảng trống mà anh không thể chịu đựng được "

"Đó là vì anh! Anh đã đẩy tôi đến giới hạn!"

Bright gằn giọng, sự dịu dàng vốn có trong cậu biến mất hoàn toàn:

"Anh thậm chí không hiểu tôi, không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi. Anh chỉ xem tôi như một quân cờ trong trò chơi quyền lực của anh!"

Lorion sững lại. Anh muốn nói rằng điều đó không đúng, rằng anh đã bắt đầu yêu cậu từ lâu, nhưng đôi môi anh không thể thốt ra lời nào. Những từ ngữ sắc bén của Bright cứa vào tim anh, để lại những vết thương sâu hoắm.

" Cút đi! Tôi ko muốn nhìn thấy anh! "

" ...nếu đó là điều em muốn "

Và cứ thế anh bỏ đi, để mặc cậu lại trong căn phòng lạnh lẽo.

---

Ngày tháng tù túng khi bị giam, đối với những kẻ ham tự do như cậu, quả đúng là cực hình

Những ngày tiếp theo, cậu vẫn không chịu hợp tác. Cậu không nói chuyện với Lorion, không ăn những món được dọn lên, và cũng không rời khỏi phòng. Nhưng điều đó không khiến Lorion thay đổi cách đối xử với cậu. Anh không ép buộc, không nổi giận. Thay vào đó, anh kiên nhẫn chăm sóc cậu theo cách âm thầm nhất.

Bright biết điều đó. Cậu biết Lorion lặng lẽ để lại sách trên bàn khi cậu ngủ, chọn những cuốn mà cậu từng nhắc đến. Cậu biết Lorion đã yêu cầu người hầu chuẩn bị những món ăn từ Quang Minh thành, dù cậu chẳng bao giờ đụng đến chúng. Và cậu cũng biết, mỗi đêm khi nghĩ rằng cậu đã ngủ, Lorion sẽ đứng trước cửa phòng, lặng lẽ nhìn vào.

Nhưng điều đó không khiến Bright cảm thấy dễ chịu hơn. "Anh ta chỉ đang cố chuộc lỗi, nhưng anh ta không hiểu rằng tôi không cần điều đó."

---

Một ngày nọ, khi Bright đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn lấp lánh của thành Hỗn Mang, Lorion bước vào. Không còn vẻ mạnh mẽ thường thấy, anh trông mệt mỏi, gần như cạn kiệt sức lực.

"Bright, anh... không thể chịu đựng được nữa "

Anh ngồi xuống, ánh mắt khẩn thiết: " Anh sai rồi.. Anh không nên ép buộc em trở lại như thế này. Nhưng anh... không biết phải làm thế nào khác, anh không thể mất em đc... "

Bright quay lại, nhìn anh chằm chằm. Cậu định buông một câu mỉa mai, nhưng ánh mắt của Lorion khiến cậu khựng lại. Trong đó không chỉ có sự ám ảnh hay ích kỷ, mà còn có nỗi đau thật sự...

"Lorion..."

cậu nói, giọng nhẹ bẫng

" Anh không mất tôi.

Anh chưa từng có tôi. "

Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào Lorion. Anh cúi đầu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Bright tưởng anh sẽ nổi giận, nhưng anh chỉ im lặng.

"...Vậy hãy cho anh một cơ hội "

Lorion thì thầm, giọng anh như vỡ ra: "Chỉ một lần thôi, để anh chứng minh rằng anh có thể thay đổi. Rằng anh có thể là người mà em không phải căm ghét, là người xứng đáng có đc vị trí trong tim em! "

Bright nhìn anh, lòng ngổn ngang. Cậu không biết đây có phải là một phần của kế hoạch của anh hay không, nhưng một phần nhỏ trong cậu cảm thấy dao động...một chút, chắc do cũng thích thể loại tổng tài bá đạo thâm tình đi, thôi thì được ké chút hào quang nữ chính, cậu tranh thủ hưởng tí thâm tình cũng đâu có sao

"Tôi không hứa bất cứ điều gì "

cậu đáp: "Nhưng tôi sẽ ở lại, ít nhất là tạm thời, nếu anh có thể thay đổi đc tôi, tôi sẽ suy nghĩ lại "

---

Dù Bright đồng ý ở lại, cậu vẫn giữ khoảng cách với Lorion. Nhưng trong sự lạnh lùng của cậu, Lorion lại tìm thấy một tia hy vọng. Anh bắt đầu thay đổi thật sự, từng chút một, cố gắng hiểu cậu thay vì chỉ kiểm soát.

Bright không dễ dàng tin tưởng, nhưng lòng cậu không phải sắt đá. Giữa những mâu thuẫn và hiểu lầm, một điều gì đó mới mẻ đang hình thành, một sự kết nối mà cả hai đều không ngờ tới. Nhưng liệu nó có đủ mạnh để vượt qua những tổn thương trong quá khứ? Lorion chỉ có thể hy vọng.

________________

Ánh sáng len lỏi giữa bóng tối

Bright tự nhủ với chính mình rằng sẽ không bao giờ yêu Lorion. Với cậu, người đàn ông ấy chỉ là một nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết máu chó, một nhân vật được sinh ra để phục vụ cho tuyến truyện đầy mâu thuẫn và đau khổ. Nhưng có lẽ vì thế mà Bright đã quên mất một điều: trong thế giới này, Lorion không chỉ là một cái tên trên giấy, mà là một con người bằng xương bằng thịt, với cảm xúc và những khát khao mà cậu chưa từng lường trước.

---

Sự thay đổi nhỏ nhặt

Những ngày đầu, Bright vẫn giữ thái độ xa cách với Lorion. Cậu từ chối những lời mời ăn tối, phớt lờ những món quà anh mang đến, và không để ý đến những nỗ lực của anh trong việc thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

Nhưng rồi, từng chút một, Lorion bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của cậu theo những cách nhỏ nhặt nhất.

Một buổi chiều, khi Bright đang đọc sách trong vườn, một thói quen mà cậu duy trì từ lúc chưa xuyên sách đến tận lúc sống ở Quang Minh thành vẫn ko hề thay đổi, thì hôm nay, Lorion bất ngờ xuất hiện. Thay vì phá vỡ không gian riêng tư của cậu như mọi khi, anh chỉ lặng lẽ ngồi xuống bàn đối diện, rút ra một cuốn sách và bắt đầu đọc.

Bright không thể không cảm thấy kỳ lạ. Lorion vốn là kiểu người quyền uy, luôn toát ra khí chất áp đảo, nhưng giờ đây, anh lại ngồi yên lặng, không hề cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.

Một cách vô thức, Bright bắt đầu quan sát anh. Đôi mắt đỏ như máu của Lorion giờ đây không còn lạnh lẽo hay đáng sợ nữa; chúng bình lặng, tập trung, đôi khi ánh lên nét dịu dàng khó tin. Và mỗi lần anh ngẩng lên, ánh mắt ấy lại dừng trên Bright, đầy kiên nhẫn và chờ đợi.

"Anh ta đang làm gì?" Bright nghĩ, trái tim bỗng dưng loạn nhịp và tự hỏi

Dường như, mình vừa chú ý đến anh ta

---

Những khoảnh khắc không tên

Một hôm, Bright bất ngờ bị ốm sau khi dầm mưa trong vườn. Cậu không nghĩ tình trạng mình quá nghiêm trọng, nhưng Lorion lại phản ứng dữ dội hơn cậu tưởng.

Anh đích thân chăm sóc cậu, từ việc chuẩn bị nước ấm để hạ sốt đến việc đút cậu uống từng ngụm thuốc. Bright vốn định từ chối, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Lorion không cho phép cậu cự tuyệt điều đó

"Sao anh phải làm vậy?" Bright hỏi, giọng khàn đặc vì cơn sốt

"Vì em là vợ của anh " Lorion đáp, không chút do dự

"Anh không thể để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa, đơn giản vì em là vợ anh mà thôi "

Câu nói ấy, dù đơn giản, lại khiến Bright trầm tư. Cậu không biết đó có phải là một lời nói dối hay không, nhưng nhìn vào ánh mắt của Lorion, cậu nhận ra anh không hề đùa giỡn.

Từ hôm đó, Bright bắt đầu để ý đến anh nhiều hơn. Cậu nhận ra rằng Lorion không chỉ là một người đàn ông đầy quyền lực và kiêu ngạo. Anh cũng biết cách quan tâm, biết cách lắng nghe, và quan trọng nhất, anh thật lòng muốn hiểu cậu, sẵn sàng vứt bỏ cái tôi bấy lâu nay để hạ mình, mong cầu sự chấp nhận của một kẻ như cậu

Đó là điều mà trước kia đọc tiểu thuyết này, ' Bright ' đã ko làm đc như cậu bây giờ

---

Trái tim dao động

Một buổi tối, Bright không ngủ được nên bước ra hành lang để hít thở không khí. Cậu tình cờ thấy Lorion đứng trên ban công, ánh trăng chiếu rọi lên mái tóc đen như nhung của anh. Anh không còn vẻ lạnh lùng thường ngày mà trông như một người đang gánh cả thế giới trên vai.

"Anh vẫn chưa ngủ sao?" Bright cất tiếng hỏi, sau đó lại bày ra biểu cảm có hơi bất ngờ trước chính sự quan tâm của mình dành cho anh một cách vô thức

Lorion giật mình quay lại, nhưng khi thấy Bright, anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng hiếm thấy: " Anh quen rồi. Công việc ở Hỗn Mang thành lúc nào cũng có chỗ cho anh làm, ko đc nghỉ tay "

Bright bước lại gần, đôi mắt vàng như hai viên đá quý phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng: "Anh không cần làm mọi thứ một mình. Sẽ có lúc anh phải học cách chia sẻ gánh nặng với người khác thôi "

Lorion nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng điều gì đó Bright không thể gọi tên

"Anh chỉ chia sẻ với những người ta tin tưởng. Và... em là duy nhất "

Câu nói ấy khiến Bright bất giác đỏ mặt: "Anh ta đang làm gì với mình thế này?" cậu nghĩ, cảm giác như trái tim mình đang bị siết chặt.

Cảm giác, lạ quá

---

Lần đầu biết yêu

Bright không thể phủ nhận rằng cậu đã bắt đầu nhìn Lorion bằng một con mắt khác. Cậu không còn thấy anh là một nhân vật hư cấu trong cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc. Lorion bây giờ là một con người thật, với những cảm xúc và tổn thương mà cậu không thể làm ngơ.

Bright nhận ra rằng mình không chỉ rung động trước sự kiên nhẫn và quan tâm của Lorion, mà còn bị thu hút bởi cách anh nhìn cậu, cách anh chấp nhận mọi khuyết điểm của cậu mà không phán xét.

"Đây là yêu sao?" Bright tự hỏi, lòng ngổn ngang. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được một thứ tình cảm mãnh liệt và chân thật đến vậy.

Nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy sợ hãi. Nếu cậu yêu Lorion, liệu điều đó có thay đổi mọi kế hoạch của cậu, đều ko phải vẫn dẫn về cái kết giống hệt ' Bright ' trong tiểu thuyết hay sao, vẫn sẽ là thứ bị vứt lại?

Bright không biết câu trả lời, nhưng có một điều cậu chắc chắn: trái tim cậu đã bắt đầu dao động. Và lần này, cậu không thể kiểm soát chúng được nữa...

Cậu bắt đầu cắn răng...: " mình bắt đầu có cảm xúc với kẻ đang giam mình...c-chẳng lẽ... Mình mắc hội chứng Stockholm rồi sao...!!! "

* Stockholm: nạn nhân yêu kẻ b.ắt c.óc và tr.a tấn mình

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro