Chương 27 : Ngày ta gặp nhau.
Maloch lẳng lặng đi ra, để Farlie ở lại, bơ vơ một mik.
Và trong lúc cất dọn sách, tài liệu vào kệ thì Farlie bắt gặp một cuốn sổ tay bìa màu xanh ngọc đã bị một lớp bụi phủ dày.
Cậu bé phủi bụi xong, lật trang bìa ra thì thấy chữ "Nhật ký " ở giữa trang bìa.
Trang đầu tiên.
Những trang nhật ký đó bây giờ đã úa vàng cả, có thể là cuốn sổ này có từ rất lâu, nhưng những hàng chữ mực tím vẫn ko hề phai.
** ⭐⭐⭐***
“Ngày … tháng … năm …
Ngày hôm ấy là một buổi chiều mưa tầm tã, trời tối đen như mực, gió rét cứ ùa vào mặt làm ta phải run vì lạnh.
Khi ấy, tôi chỉ là một cậu thanh niên trẻ tuổi, nhưng, tôi đã chịu một nỗi khổ ko thể nguôi ngoai…
Dù đc mọi người đùm bọc, dạy bảo chu đáo nhưng tôi lại nghĩ đó là những lời dụ dỗ nên đã lơ đi.
Sau buổi học thêm, tôi gọi thêm mấy đứa học sinh cá biệt ra đánh đập một thằng nhóc lớp dưới vì nó nợ tiền một đứa trong nhóm tôi.
Thật ko may, tôi đã đánh nhầm thằng em của một băng nhóm chuyên cướp giật khét tiếng trong vùng.
Kết quả, tôi bị đánh đến đả thương, còn lũ đàn em, chúng lại quay lưng phản bội tôi.
Thế là tôi bị bọn chúng đẩy ra ngồi tắm mưa gần những chiếc thùng rác hôi thối.
Tôi thở hổn hển. Mặt cúi gằm xuống.
Tự dưng, có cái bóng nào đó rọi xuống phía tôi ngồi.
"Xin lỗi, anh có sao ko?".
Giọng nói đó…
"Có vẻ như anh bị thương rồi".
Bàn tay đó…
Người đó đã chìa chiếc ô ra cho tôi.
Tôi ngước nhìn lên.
Đó là một cậu bé da trắng như tuyết, mắt xanh trong, mái tóc vàng nhẹ như nắng mùa xuân. Má ửng đỏ lên. Chắc do trời lạnh giá quá nên mặt cậu đỏ hết lên. Và khóe miệng đang mỉm cười.
"Nếu anh ko phiền, anh có thể đến chỗ tôi…".
Rồi cậu nở một nụ cười rất hiền hòa. Mái tóc vàng của cậu đã lớt phớt những giọt mưa…
Bàn tay ấy, vẫn đang chìa ra để đưa cho tôi chiếc ô đó…
Tôi ko thể nói đc điều đó đã vực dậy tôi như thế nào đâu.
Tôi lại đi học lại một lần nữa, và lại càng cảm thấy may mắn hơn khi bt mik học chung trường với cậu ấy.
Từ ngày gặp cậu ấy, tôi đã trở nên mê học hỏi và đc coi là học sinh giỏi của lớp!
Cậu ấy học rất giỏi. Lần nào tôi lên thư viện thì đã thấy cậu vùi đầu vào những trang sách kia.
Cậu bé thiên thần.
Cậu đã giáng trần, và cứu tôi trong thời kỳ đen tối nhất của đời tôi …
Sau những ngày quan sát cậu, tôi đã có thể kết luận rằng, cậu là một cậu bé có quy tắc, kỷ luật.
Cậu rất tốt bụng.
Sự im lặng và nghiêm túc của cậu khiến tôi muốn trêu chọc cậu đến tức điên lên thì thôi. Và cũng để mỗi lần có j đó liên quan đến niềm vui, tức giận thì cậu sẽ lại nghĩ đến tôi đầu tiên.
Chỉ thế thôi.
Mỗi lần đc nghe cậu trò chuyện với tôi, dù đề tài ko liên quan gì tới tôi nhưng tôi vẫn vô cùng hạnh phúc khi đc bên cậu …
Đi học, ngày xưa đối với tôi, nó như là một địa ngục trần gian.
Khi cậu xuất hiện, cậu như một tia nắng ấm áp xua tan sự kỳ thị của tôi với việc đi học.
Tôi ko hiểu tại sao, mỗi lần tôi đi cùng cậu, và rồi bị lũ con gái bu vào, cậu chỉ cười rất vui vẻ. Còn khi cậu đi cùng một nam hay nữ sinh nào đó trong trường, tôi lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Vì sao?
Cứ thế, cứ thế,… Thời gian học Đại học cũng đã đến lúc kết thúc.
Vì đc coi là học sinh giỏi nhất nhì trường nên tôi đc đi học tiếp ở một ngôi trường danh giá hơn. Nhưng lần này tôi lại một lần nữa phải đau khổ. Trong suốt thời gian tôi học chung trường với cậu, tôi thấy cuộc sống này thật ý nghĩa.
Đến ngày nhận giấy báo nhập học trường mới, tôi đã chạy đến phòng cậu và hỏi học trường nào. Ánh mắt trong veo của cậu nhìn tôi.
Cậu thả ngay một câu rất nhẹ nhàng.
– Sẽ ko chung trường với cậu.
Nó nhẹ nhàng thôi, nhưng sao tôi lại cảm thấy đau nhói con tim vô cùng … Người thương …
Ở ngôi trường đó, tuy có rất nhiều hotgirls hay senfai nhưng hình ảnh về cậu, tôi vẫn ko tài nào quên nổi.
Quá đau đớn với câu chuyện tình đơn phương, tôi đã khép chặt trái tim mình lại. Đóng băng nó, là điều tôi có thể làm đc lúc ấy …
Tôi nhìn mọi thứ với đôi mắt khinh miệt, và tính ích kỷ lại bùng nổ.
Chẳng còn là bạn thân của nhau như hồi trước nữa. Khi ấy, những thứ gì liên quan đến tình yêu đôi lứa thì tôi vô cùng độc ác.
Tôi chia rẽ tình yêu của họ, làm họ hận thù nhau trong im lặng. Bắt họ phải chịu nỗi đau giống như tôi ngày ấy.
Tuy luôn tự xưng là bn thân của cậu từ hồi học Đại học, nhưng tôi lại ko hề biết tên cậu là gì.
Mãi cho đến lúc tôi trở thành một tên ác ma thì cái tên "Tổng lãnh thiên thần " mới nổi lên.
Từng ký ức năm xưa lại ùa về trong tôi.
Lại là hình ảnh một cậu bé da trắng, tóc vàng, mắt xanh năm xưa đã từng cứu rỗi tôi năm xưa xuất hiện.
Đứng ở nơi chiến trường này, tôi và cậu sẽ phải đối đầu với nhau.
Cậu khác xưa nhiều lắm rồi!
Nhưng vẫn luôn chắc chắn một điều, sau lớp giáp cứng cáp kia thì đó sẽ là một cậu bé thiên thần năm ấy.
Không biết cậu có thể nhận ra tôi ko? Nhưng dù có là một tên ác ma tàn ác thì tôi vẫn ko bao giờ quên hình bóng, nụ cười của cậu đc.
Nhiều lúc tôi đã ngồi lặng thinh và nghĩ rằng, cậu đã cứu rỗi tôi một lần, nhưng tôi lại trả ơn cậu bằng cách hủy hoại chính bản thân mik.
Xeniel, cậu bé thiên thần năm xưa …
Cảm ơn cậu đã đến bên tôi trong thời kỳ đen tối nhất của cuộc đời, và cho tôi hiểu đc cuộc sống này thật ý nghĩa…
Cảm ơn cậu.
Cậu bé thiên thần năm ấy …”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro