Ngoại truyện
"Em với Zata ... thực hành rồi đấy à?"
Bright tình cờ gặp nhóc Laville trên đường tới trường, cả hai cùng đi cùng trò chuyện với nhau. Cuộc tán gẫu vẫn bình thường cho đến khi tên nhóc kia hào hứng kể tới "cuộc tình trên giường trận".
"Phải ạ, anh biết không? Anh Zata mạnh bạo lắm đó nha! Làm em liệt giường đúng một tuần liền đấy. Ahihi."
Người kia tím mặt sợ hãi, trông tên nhóc vẫn còn lẩm bẩm vui sướng, đỏ ửng mặt mày láng bóng thấy rõ. Làm sao trải qua những chuyện như thế mà cậu vẫn vui được chứ?
"Ủa? Mà anh nói dạo này anh đang bị một giáo viên làm phiền đúng không? Nè! Nè! Sao rồi ạ!?"
"Thôi em đừng nhắc đến nữa. Nhớ tới cái bản mặt như tấm thớt của hắn là khiến anh rùng mình rồi."
"Ây da, anh đúng là đã nghiện mà còn ngại nha." Laville cười nham nhở với quả bằng đểu không gì nói, húc húc bên hông người kia trêu ghẹo.
"Nhìn mặt anh có thấy chỗ nào là nghiện không?"
Laville vẫn nhây nhây chọc ghẹo Bright suốt quãng đường, khoảng một lúc lâu thì đã đến trường của cậu nhóc. Chỉ còn cách khoảng vài bước chân, Laville trông thấy phía xa là bóng dáng nhân tình của mình, mặt hào hứng sáng rỡ, bức tốc thật nhanh về phía ấy.
"Lão công ơi!"
Bright hoảng hồn nghe cái từ tên nhóc vừa thốt lên không chút ngượng ngùng dù đang ở nơi công cộng. Và ngay lập tức đúng như anh dự đoán, Zata chờ cậu tới nơi liền búng một phát thật mạnh ngay trán.
"Á!"
"Dạo này anh hơi thả lỏng em rồi nhỉ? Có biết đây là trường học không?"
"Hì hì, nhưng anh cũng thích được gọi vậy mà. Lão công ~~"
Nghe cậu luyến láy gọi mình, ẻo dẹo bám vào như con đỉa, Zata rùng mình mệt mỏi, quả thật hết cách với tên nhóc này: "Đến tấm thớt cũng phải chào thua với độ mặt dày của em rồi đấy."
Bright thở dài đi tới, thầm nghĩ tình yêu đúng là đáng sợ.
"Anh Bright? Lâu rồi không gặp."
Zata thấy bậc tiền bối khi xưa, vẫn lễ phép chào hỏi anh một cách lịch sự. Người kia cười xoà khiêm tốn, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đúng là lâu thật. Dạo này em vẫn ổn chứ?"
"Vâng, ổn ạ."
Nhớ khi xưa anh gặp Zata, trông cậu ấy thiếu sức sống vô cùng, như sẽ bị đẩy xuống vực sâu bất cứ lúc nào bởi người cha tàn độc của mình. Giờ đây thấy chàng dạ ưng cao ráo khoẻ mạnh, anh cảm thấy nhẹ lòng ấm áp, mỉm cười vài câu trước khi rời đi.
"Mong em vẫn cố gắng như vậy nhé. Còn nhóc Laville này thì anh giao cho em cả đấy."
"Anh làm như em là con gái của anh không bằng! Haha!" Nhóc Laville vẫn tiếp tục trêu đùa Bright, quả là nhây không gì sánh bằng.
"Bớt trêu anh đi, cái thằng mặt dày này."
.
.
.
Trong giờ nghỉ trưa, gã Enzo xoay người xuống nghe nhóc Laville tám chuyện, chủ yếu là vấn đề tế nhị nên cả hai phải ghì đầu sát lại để chỉ hai người nghe thấy.
"Của ảnh á! To như vầy nè! Mày thử nói xem nó giống cái gì?"
"..."
Nhóc tỳ hớn hở dang hai bàn tay ra một khoảng để hình dung, với mấy vệt má hồng thích thú vô cùng. Còn Enzo thì phản ứng ngược lại, quả mặt chán nản tựa xuống mặt bàn, cặp mắt đơ như sợi mì quan sát hành động của cậu bạn.
"Cà tím?"
"Bậy mày! Thế thì cúc của tao nát hết rồi còn đâu!"
"Dưa chuột?"
"Thế thì bé quá! Không có đã mày ơi!"
"Bắp mỹ đó mấy thằng ngu."
Hai tên nhóc giật mình ngó sang cái kẻ vừa mới phá đám, quả nhiên là ông Murad mà, cứ ổ nhiều chuyện là sẽ có ổng tham gia ngay.
"Sao? Thích kiếm chuyện à?" Enzo đang khó chịu trong người, không khỏi cộc cằn đáp lại gã phá làng kia.
"Gì mày căng dữ vậy? Mặt như cái mền rách ý!"
"Kệ tôi."
Murad đổ mồ hôi căng thẳng, vội ghé tai hỏi nhỏ nhóc Laville: "Nó bị sao vậy? Tới tháng à?"
"Nó bị xàm đấy anh ơi. Tại vì đêm qua ông Hayate lại bán đường bán mật cho nó ấy mà."
"À, à. Hiểu."
Tên cắt moi cứ nhăn nhó ôm đầu miết, lâu lâu lại hét lên như mấy thằng trốn viện. Chỉ là thằng chả rất thích sự cuồng bạo thú tính, mà ông Hayate thì lại rất sến, chuyện "mây mưa" lúc nào cũng mật ngọt chết người làm Enzo luôn tan chảy nhão nhẹt ra, mất hết cái máu bạo dâm trong mình.
Bỏ qua cái thằng khùng ấy, Murad huých vai hỏi chuyện cậu nhóc tóc xanh: "Mà mày đã tính gì cho năm sau chưa?"
"Hở? Tính gì?" Laville ngu ngơ hỏi lại.
"Thằng này! Sang năm Zata vào đại học rồi, không sợ chuyện yêu đương giữa mày với nó sẽ bị vỡ lỡ sao?"
Murad không nói thì cậu quả thật cũng chẳng tính tới. Cu cậu chỉ biết hưởng thụ hạnh phúc hiện tại với anh, mà không hề suy nghĩ tới cảnh cả hai có thể phải yêu xa trong tương lai gần.
Tính thế nào bây giờ? Cậu chẳng muốn xa anh đâu.
.
.
.
Laville ngồi ở khung cửa sổ quen thuộc mà Zata hay ngồi, thân ảnh ẩn hiện dưới lớp màn trong suốt uyển chuyển theo gió. Cậu nhìn cây bạch quả ngoài kia đã dần rụng lá vàng, lộ ra những cành cây trần trụi.
Mới đây thôi mà đã sắp bước vào mùa đông rồi. Sau đó thì sẽ là mùa xuân, ấm áp sắc hoa anh đào lả lướt trong nắng mai gió nhẹ. Nhưng đấy chính là mùa buồn nhất, là mùa diễn ra lễ tốt nghiệp, là mùa cậu sẽ xa anh, sẽ không còn gặp anh mỗi ngày được nữa.
"Laville, sao em ngồi đấy ngẩn ngơ thế?"
Nhóc tỳ nghe tăm hơi của Zata mà liền có hồn trở lại, nụ cười nở rộ tươi rói, dùng lực tót xuống nền gạch nhanh lẹ đến bên người mình yêu.
"Anh Zata!" Cậu vồ tới ôm anh thắm thiết, với vẻ nũng nịu hệt chú mèo con: "Em yêu anh nhiều lắm đó."
"Gì vậy? Tự dưng lại nói thế?"
"Không có gì, chỉ là ..."
Thấy cậu nhóc có vẻ một chút đượm buồn, cứ áp áp khuôn mặt trên bờ ngực của mình, Zata mỉm cười như muốn xoa dịu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đầy ắp sự yêu thương dỗ dành.
"Được rồi, anh không ép em phải nói liền đâu. Khi nào bình tĩnh rồi em nói sau cũng được mà."
Quả nhiên chỉ có anh là hiểu cậu nhất thôi! Bảo sao không yêu cho được! Laville mỉm cười hiền hoà, dụi dụi như cún con tỏ vẻ đáng yêu.
"A! Yêu anh quá đi mất!"
"Rồi, rồi. Em có phải con nít đâu chứ."
Zata đi qua hộc tủ dọn lại mớ hồ sơ, luôn miệng hỏi cậu một vài vấn đề trước đó: "Em không định rút lại tờ đơn rời hội ư?"
"Vâng."
Nghe cậu trả lời ngay lập tức mà không chút do dự, anh ngoái lại khó hiểu, muốn một lời giải thích.
"Tại sao? Em vẫn còn giận anh à?"
"Không phải." Cậu ấp úng khó nói, hai bàn tay đan xen nhau rối bời: "Em muốn dành thời gian tập trung vào việc học ngay lúc này."
"Hả? Sao phải vội thế? Còn lâu mới thi mà?"
"Em ..." Laville lộ rõ sự buồn bã qua ánh mắt, chân mày đã chùng xuống một vẻ yếu đuối.
"Em muốn vào học viện phòng không. Nếu không học ngay từ bây giờ thì em sẽ không thi nổi vào trường đó."
Zata căng mắt ngạc nhiên, nhìn chăm chăm tên nhóc đã lại mất đi sự hồn nhiên vốn có. Mới đầu vẫn còn khúc mắc, nhưng sau anh liền hiểu ra vấn đề, nhanh chân đi tới đối diện với Laville, bàn tay to lớn dần đưa tới, xoa xoa mái đầu bù xù màu lam ngọc.
"Anh Zata?"
"Em không cần phải tự làm khổ mình thế đâu. Anh không muốn em chỉ vì anh mà ép bản thân làm những điều mình không thích."
Zata biết rõ cậu muốn ở bên anh, nên mới chọn vào trường ấy. Nghe thì anh rất vui, nhưng anh không thể ích kỷ cho bản thân như thế được.
"Nhưng em không muốn xa anh."
"Xa gì chứ? Em cứ vào trường mình thích đi. Sau này chúng ta sẽ chọn một phòng trọ thích hợp để ở chung, được không?"
Lời anh nói như tiếng hát du dương nhẹ nhàng tựa phép màu, làm tan biến mọi muộn phiền trong trái tim nhỏ bé của nhóc Laville. Cậu cười tươi rạng rỡ đến híp cả mắt, gật đầu đồng ý lia lịa.
"Thế thì còn gì bằng! Hihi!"
"..."
Bỗng nhiên chàng dạ ưng ôm chầm cơ thể nhỏ con của nhóc tỳ, thở dài một hơi chui rúc khuôn mặt vào hõm cổ trắng trẻo. Laville bị anh làm bất ngờ, vỗ vỗ vai anh thắc mắc: "Anh sao vậy?"
"Em dễ thương quá đi mất. Giờ anh chỉ muốn lôi em ra lễ đường để kết hôn thôi."
Cả sắc mặt người kia đỏ dần đến nỗi xì khói nóng thổi. Không ngờ Zata mà cũng có ham muốn mãnh liệt như vậy đấy! Làm cậu rụng rời hết cả tay chân rồi!
Được! Anh đã muốn thì cậu sẽ chiều theo thôi.
"Anh chờ em chút nha."
"Laville?"
Nhóc con hí hửng ra mặt, chạy ngay tới khung cửa sổ nhặt vài lá bạch quả vàng tươi nên nền sàn, đan lại thành một sợi ba lá, cứ thế ra ba sợi rồi đan lại thành chùm, cài lên mái tóc xanh lù bù. Tiếp đó cậu túm lấy chiếc rèm cửa kế bên, hất tay phập phùng trong gió rồi đội lên đầu, vòng qua đối mặt với anh.
"Hihi! Bây giờ nhìn em đã giống cô dâu của anh chưa? Giờ thì chúng ta kết hôn thôi!"
Chiếc rèm trong suốt tinh khôi, lả lướt trong gió trời chuyển mùa thổi mạnh, sáng rực với những lá bạch quả rơi ngày một nhiều hơn. Laville đẹp tựa thiên nữ giáng trần, với nụ cười xinh tươi lay động nhân tâm, làm duyên làm dáng như mời gọi thú tính trong Zata.
Và nó có hiệu quả ngay lập tức, anh thoáng vài vệt hồng bên má, ngỡ ngàng nhìn cậu diễm lệ không tưởng, chẳng giữ được bình tĩnh liền nhanh chân đi tới, ôm hôn cậu một cách nồng nàn thắm thiết.
"Ưm!"
Kết thúc nụ hôn là sợi chỉ bạc gợi tình kéo dài đến khi đứt lìa. Laville đê mê với biểu cảm hết sức hoang dại, khiến Zata càng ngày càng ham muốn hơn.
"Đã kết hôn rồi thì phải có động phòng nhỉ?"
Zata lên tiếng, liếm mép mỉm cười nham nhở, quả là làm Laville ngạc nhiên không nghĩ anh lại bạo như thế. Hình ảnh của một học sinh nghiêm túc đâu mất rồi ta?
"Tối nay, tại nhà anh được không? Em hứa lần này sẽ phục vụ anh một cách tận tình."
.
.
.
.
.
Khuyến cáo: đoạn tiếp theo không dành cho trẻ vị thành niên và các thanh thiếu niên đang cho con bú.
( ͡° ͜ʖ ͡°)
.
.
.
.
.
Đêm tối ùa về, nơi căn phòng lạnh lẽo trong cái rét cuối thu, bao nhiêu thanh âm dâm dục vang vọng khắp nơi, như sưởi ấm cả bầu không khí cùng đôi người trần trụi dưới ánh sáng mở ảo của đêm trăng thanh thoát bên cửa sổ.
"Hm ... Ưm ... Ugh ..."
Cái miệng bé xíu của nhóc Laville rụt rè thấy rõ, bờ môi hồng nhẹ lướt trên cự vật to lớn ấy, chiếc lưỡi trượt dọc xuống, rồi lại đưa lên, nhớp nháp thứ dịch trong suốt vươn chãi đầy gợi dục, rồi nhẹ nhàng quấn quanh đầu khấc một cách vụng về.
"Ugh! Laville ..."
Zata khẽ rùng mình vì cậu vô tình để răng cạ vào đỉnh đầu nhạy cảm đó. Nhóc tỳ xấu hổ vô cùng, do là lần đầu chủ động khiến anh thoả mãn. Vẻ mặt đỏ hồng đầy luyến ái, tiếp tục mơn trớn quanh đầu khấc một lát, rồi khổ sở ngậm hết tất cả vào trong khuôn miệng ấm nóng.
"Khoan đã, em đừng cố quá."
Nghe anh quan tâm như thế cậu vui lắm chứ, nhưng lần trước là cậu toàn để anh tự thân tự vận, giờ chính là lúc cậu phải giúp anh thoải mái. Nhóc con bắt đầu hạ xuống dần dần, đưa vào rồi lại đưa ra, đôi mắt nhắm nghiền cùng tiếng rên nhỏ cảm nhận cái ấm nóng lan toả trong cuống họng. Của anh thật sự rất to, lại càng ngày càng cương cứng nhiều hơn, khiến cậu ngậm mút nó cũng càng khổ sở. Hạ thân nhóc tỳ cũng vì khoái cảm mà đã cứng lên, nóng rực khó chịu vô cùng, cự vật trong miệng cậu thì đã sớm nhễ nhãi chất dịch đục ngầu sâu trong cuống họng.
"Laville ... Em mau bỏ ra đi ..."
Cậu ngoan ngoãn nghe lời anh, vội bỏ nó ra, nhớp nháp chất dịch nối giữa đầu khấc với cái miệng nhỏ nhắn kia, thở gấp gáp cùng cực, bỗng cả người cậu run lên, đôi chân đang quỳ trên nệm trắng khụy xuống bất chợt, cả người cậu run run đến nóng rang khắp nơi.
"Laville?"
Zata nhìn nhóc tự dưng giấu mặt đi, đỏ bừng hẳn lên, tay thì cứ đưa xuống muốn che đi hạ thân. Nhìn thoáng sơ qua thấy chất dịch đục ngầu vươn chãi quanh cậu chàng, anh liền phì cười trêu chọc.
"Coi em kìa, chỉ mới khẩu giao thôi mà đã ra rồi sao?"
"Anh cười cái gì!? Em xấu hổ muốn chết đây nè!"
"Haha!"
Laville tức ta tức tưởi, đã sớm vài giọt nước mắt dỗi hờn đáng thương. Anh cũng chẳng trêu chọc cậu chàng nữa, mỉm cười dịu dàng đỡ cậu ngồi dậy.
"Được rồi, giờ thì để anh giúp cho."
"Không! Em đã nói em sẽ phục vụ anh mà! Để em làm!"
"Haizz." Zata thở dài chịu thua tên nhóc bướng bỉnh: "Rồi, rồi. Em cứ thoả thích làm điều mình muốn đi."
Laville mím môi nén sự xấu hổ vào trong, tiếp tục phần việc của mình. Cậu gượng người thẳng dậy, bước tới ngồi đối mặt vào lòng anh, bàn tay đã nhuốm đầy thứ dịch đục ngầu vừa rồi, nhẹ nhàng đưa ra sau cặp đào của mình, đẩy một ngón tay vào hậu huyệt đầy sự vụng về.
"Ah!"
"Em làm được không đó?"
"Anh đừng có xía vào!"
Thanh âm rên rỉ vang lên không ngừng, một cách dâm đãng mà thách thức sự chịu đựng của Zata. Nhóc con nhắm mắt nhỏ lệ, khó khăn vặn eo sao cho thoải mái, "cậu nhỏ" vừa mới xuất nay lại cương cứng lên dù chỉ mới một ngón tay, tiếp đến là ngón thứ hai lạng lách đưa vào bên trong.
"Ah~~! Hah!"
Tiếng rên ngày một hoang dâm hơn và to lớn hơn, Laville xấu hổ vô cùng, nhưng vẫn cố gắng nới rộng cho anh dễ vào, đầu ngón tay tự mơn trớn từng thớ thịt hồng hào từ từ mở rộng cửa huyệt, bờ mông dần hạ xuống, để cự vật ấy chậm rãi tiến vào trong.
"Ugh! Ưm! Hah ... Ah ... vào ... rồi ..."
"Em cố gắng như vậy là giỏi rồi. Cám ơn em."
"Hở? Sao tự nhiên anh lại nói vậy? Agh!??"
Bỗng chốc Zata liền ôm eo cậu thúc mạnh một hơi, làm cậu nhóc quá bất ngờ rên la đầy gợi dục. Chẳng dừng lại ở đó, anh tiếp tục thú tính thúc nhiều hơn nữa, đưa ra đưa vào hành hạ lỗ huyệt nhớp nháp dâm thủy.
"Hah~~! Ah~! Đừng! Ah~! Em nói ... là em ... phục vụ anh mà ... Nagh~~!"
"Trông em quyến rũ thế này làm sao mà anh chờ được chứ!"
"Anh Zata! Chậm ... lại ... Sâu quá ... Agh! Đừng có nắm lấy nó!"
Bàn tay hư hỏng của anh lần mò xoa nắn "cậu nhỏ" của Laville, làm nhóc đê mê từ trong ra ngoài, tiếng rên dục vọng vang to, hơi thở gấp rút hối hả, sức lực đã cạn kiệt mất, chỉ còn biết dựa vào Zata hưởng thụ khoái cảm này, để anh thoả sức đưa ra đưa vào với từng nhịp ngày một tăng cao.
"Laville! Anh yêu em! Anh yêu em!"
"Ah~! Anh Zata! Em sắp ... chịu hết nổi rồi! Agh!"
Thanh giọng chợt vang lên cao vút, cả cơ thể Laville đều co giật không ngừng vì lên đỉnh. Nhóc tỳ mỏi mệt thở không ra hơi, bất lực ngã vào ngực anh, cảm nhận một sự ấm nóng tuôn trào nơi sâu nhất bên trong, đôi mắt xanh ngọc bắt đầu lim dim, nhóc tỳ yếu sức nói với chất giọng nhỏ dần.
"Hah ... Em ... mệt chết mất ... Buồn ngủ nữa ..."
"Không sao, em cứ ngủ đi."
"Anh Zata ... em cũng ... yêu anh ..."
.
.
.
Buổi sáng sớm, Laville nằm úp trên giường, khổ sở với phần hông đau điếng vô cùng. Nhóc tỳ bắt đầu cảm thấy mình thật quá yếu đuối, mới có một hiệp mà đã như thế này, còn để Zata phải tắm rửa cơ thể của cậu sạch sẽ, rồi thay đồ cho nữa chứ. Làm sao cậu mới đuổi kịp gã Enzo với anh Allain đây?
"Laville, nước chanh của em nè."
"Cám ơn anh."
Nhóc tỳ lù đù gượng dậy, xuýt xoa cái hông đau nhói của mình chốc lát rồi mới nhận ly nước. Anh trông thấy thế không khỏi bức rức: "Anh xin lỗi, đáng ra anh không nên ép em mới phải."
"Không sao đâu ạ. Anh mà không can hiệp thì có tới sáng mai em mới làm xong."
Nhóc uống từng ngụm nhỏ thanh thoát cổ họng, không để ý Zata đang nhìn cậu mà nghĩ ngợi sâu xa.
"Laville, em nói sẽ vào đại học kinh tế phải không?"
"Dạ phải, có vấn đề sao ạ?"
Chàng dạ ưng bỗng đung đưa trước mặt cậu chiếc chìa khoá bạc nối với một sợi dây đỏ, nhẹ nhàng lên tiếng: "Anh đã chọn một khu trọ gần trường của cả hai chúng ta, tiện cho việc đi lại, sau khi em tốt nghiệp thì cứ dọn vào là được. Còn bây giờ em cứ giữ chìa khoá trước đi, để khi rãnh rỗi thì ghé qua chơi."
Laville đơ hết cả cơ mặt, cầm lấy chiếc chìa khoá, nhìn vào nó chằm chằm không thôi.
"Em thấy sao?"
Mọi mệt mỏi trong cậu đột nhiên bay biến đâu hết rồi.
"Em yêu anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro