15 - Tẩu Thoát Ngoạn Mục

Bóng tối trong ống kỹ thuật đặc quánh, gần như sờ thấy được. Không khí ngột ngạt, nóng hầm hập và đầy bụi xi măng. Âm thanh duy nhất là tiếng thở dốc của chính họ, tiếng kim loại cọ vào nhau khi họ leo, và tiếng rên rỉ yếu ớt của Luka.
Ánh sáng duy nhất là hai chùm sáng yếu ớt từ điện thoại của Pond và Phuưin. Chúng chỉ đủ để soi rõ bậc thang rỉ sét tiếp theo, và làm nổi bật sự mệt mỏi trên khuôn mặt Fourth.
"P'Pond... em... em mỏi quá," Fourth thều thào. Họ mới leo được 10 tầng, từ 16 lên 26, nhưng cảm giác như đã hàng thế kỷ. Sức nặng của Luka, dù chỉ là một cậu bé 9 tuổi, đang kéo cậu thiếu niên này xuống.
"Cố lên, Fourth," Pond đáp, giọng anh ta vang vọng kỳ lạ trong không gian hẹp. "Nghỉ một chút ở tầng 30. Có một trạm trung chuyển nhỏ ở đó."
Ngay khi anh ta vừa dứt lời, Luka, người đang bất tỉnh sau lưng Fourth, đột nhiên co giật.
"Nóng... NÓNG QUÁ!" Cậu bé hét lên, một tiếng hét chói tai, không còn là giọng của một đứa trẻ. "NƯỚC!"
"Luka! Im đi! Luka!" Fourth hoảng loạn, cố gắng giữ thăng bằng trên chiếc thang hẹp.
"Suỵt!" Phuwin, ở ngay bên dưới, rít lên. "Tất cả im lặng!"
Tiếng hét của Luka vang vọng. Và rồi, từ bên dưới họ, trong bóng tối sâu thẳm của cái hố, một âm thanh khác đáp lại.
RẦM!
Một tiếng động kim loại lớn, như thể có thứ gì đó nặng nề vừa đập vào cửa ống kỹ thuật ở một tầng dưới.
RẦM! RẦM!
"Chúng nghe thấy chúng ta rồi," Pond nghiến răng. "Chúng biết chúng ta ở trong này."
"P'Phuwin..." Giọng Fourth run rẩy.
"Leo đi!" Phuwin gầm lên từ bên dưới, thúc vào gót chân Fourth. "Đừng dừng lại! ĐỪNG SUY NGHĨ! CHỈ LEO THÔI!"

Nỗi sợ hãi trở thành một liều adrenaline mạnh mẽ. Họ bỏ qua cơn đau nhức ở bắp tay và đùi, điên cuồng trèo lên. Tầng 27. Tầng 28. Tiếng ồn bên dưới ngày càng lớn hơn. Chúng đang cố gắng phá vỡ các cửa bảo trì ở mỗi tầng để vào trục thang.
Tầng 29.
"Đó rồi!" Pond hét lên, chiếu đèn vào một sàn lưới kim loại nhỏ. "Trạm trung chuyển tầng 30!"
Pond trèo lên trước, nằm vật ra sàn. Anh ta vươn tay xuống, nắm lấy tay Fourth và kéo cậu lên. Fourth gần như lịm đi, cẩn thận đặt Luka xuống. Phuwin là người lên cuối cùng, cây gậy golf cầm chặt trong tay, mắt vẫn dán xuống bóng tối bên dưới.
"Chúng ta... chúng ta an toàn không?" Fourth thở hổn hển.
"Chắc chỉ trong vài phút," Pond nói. Anh ta chiếu đèn pin vào cửa bảo trì dẫn ra hành lang tầng 30. Nó đang rung lên bần bật. "Chúng ở ngay bên ngoài."
Phuwin không lãng phí thời gian. Cậu lao đến chỗ Luka. Cậu bé đã ngừng la hét, nhưng da cậu bé đỏ bừng và hơi thở nông, gấp gáp.
"Sốt quá cao rồi," Phuwin nói, giọng đầy lo lắng. Cậu mở ba lô, lấy ra bộ dụng cụ lấy máu và... một ống tiêm khác.
"Ann... anh làm gì em ấy vậy?" Fourth hoảng sợ.
"Canh cửa, Pond!" Phuwin ra lệnh. "Tôi cần 30 giây!"
Phuwin không giải thích. Cậu rút một liều thuốc an thần nhẹ và tiêm vào bắp đùi Luka. "Cái này sẽ giúp em ấy ngủ. Nó sẽ làm chậm quá trình trao đổi chất, hạ cơn sốt... và quan trọng nhất, giữ em ấy im lặng."
Ngay khi Phuwin vừa rút kim tiêm, cánh cửa bảo trì bị khóa trái bật tung ra.

Một "xác sống" lao vào trạm trung chuyển.
"SHIAAA!" Pond đang đứng gần đó, không kịp phản ứng.
Nhưng Phuwin thì có.
Như một phản xạ, Phuwin vung cây gậy golf. Không phải phần đầu gậy, mà là phần cán gậy bằng titan sắc bén, nơi đã bị vỡ khi anh phá khóa.
Cậu đâm thẳng. Cú đâm chính xác, mạnh mẽ, cắm thẳng vào hốc mắt của kẻ tấn công.
Con "xác sống" khựng lại, co giật, rồi ngã ngửa ra, kéo theo hai con khác đang cố trèo vào. Chúng rơi tự do xuống bóng tối 30 tầng lầu bên dưới. Tiếng hét của chúng nhỏ dần rồi im bặt.

Pond nhìn chằm chằm Phuwin, kinh ngạc. Nhà khoa học điềm đạm, người mà anh ta từng hành hạ, vừa giết chết một thứ mà không chớp mắt.
"Đừng nhìn tôi như vậy," Phuwin thở dốc, lau mồ hôi và... thứ gì đó... văng lên mặt mình. "Tôi chỉ đang bảo vệ mẫu máu."
Cậu nhét ống máu vào túi áo bảo hộ bên trong, vỗ vỗ vào nó. "Luka đã ổn định. Thuốc an thần có tác dụng."

TIẾNG RẦM từ bên trên họ vang lên.
"Chúng ở trên cả chúng ta," Pond nói, giọng vô vọng. "Chúng đang mò mẫm trên sân thượng."
"Vậy thì chúng ta phải đến đó trước," Phuwin nói, nhìn lên. "Chúng ta không thể chiến đấu với toàn bộ xác sống trong cái tòa nhà này được. Pond, điện thoại của anh. Hệ thống an ninh Penthouse. Anh có thể điều khiển nó từ xa không?"
"Có... nhưng yếu. Phải lại gần bộ định tuyến..."
"Tầng 49," Phuwin nói. "Ngay bên dưới Penthouse. Đó là phòng kỹ thuật. Hộp điều khiển chính phải ở đó. Chúng ta không leo lên Penthouse. Chúng ta leo đến tầng 49."
Phuwin nhét cây gậy golf vào sau lưng. "Anh dọn đường. Tôi bế Luka. Fourth, em đi sau cùng. Lấy gậy điện của anh. Nếu có thứ gì leo lên từ bên dưới, em biết phải làm gì rồi đó"
Cuộc đua lên đỉnh bắt đầu. Lần này, không chỉ là chạy trốn, mà là chạy đến điểm kiểm soát cuối cùng.

"Không có thời gian để sợ hãi," Pond gầm lên, giọng anh ta vang vọng trong ống kim loại. Anh ta bắt đầu leo, ánh đèn pin từ điện thoại rọi vào bóng tối vô tận phía trên. "Di chuyển!"
Phuwin hít một hơi, siết chặt Luka vào ngực. Cậu bé đã lịm đi nhờ thuốc an thần, nhưng sức nặng của một đứa trẻ 9 tuổi, dù gầy, vẫn là một gánh nặng khủng khiếp. "Bám sát anh, Fourth. Đừng nhìn xuống."
"Em... em hiểu rồi," Fourth lắp bắp, giơ cây gậy điện lên, mặc dù đèn báo pin của nó đang nhấp nháy màu đỏ.
Cuộc leo trèo bắt đầu. Tầng 31... 32...

Nó còn tệ hơn cả địa ngục. Không khí ngày càng nóng khi họ leo lên cao, gần hơn với các phòng máy và máy phát điện trên mái. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Phuwin, hòa với bụi bẩn, khiến mắt cậu cay xè. Mỗi bậc thang là một cơn đau xé. Bắp tay cậu như muốn nổ tung.
"Pond... chậm lại..." Phuwin thở hổn hển. Cậu cảm thấy Luka bắt đầu trượt khỏi vòng tay mình.
"Không thể!" Pond gọi xuống. "Anh nghe thấy chúng! Ngay bên dưới em!"
Phuwin liếc xuống. Trong chùm sáng yếu ớt của Fourth, cậu có thể thấy chúng. Ba, bốn bóng đen đang trèo lên một cách phi nhân tính, nhanh nhẹn như nhện, chỉ cách Fourth vài tầng lầu.
"CHÚNG ĐANG ĐẾN!" Fourth hét lên, giọng lạc đi vì hoảng loạn.
Một cánh tay vươn ra từ bóng tối bên dưới, tóm lấy gót giày của Fourth.
"Á!" Cậu thiếu niên hoảng sợ, đạp loạn xạ.
"ĐỪNG LA HÉT!" Phuwin gầm lên. "DÙNG GẬY ĐIỆN! NGAY BÂY GIỜ, FOURTH!"
Fourth, trong cơn hoảng loạn, nhắm mắt lại và đâm thẳng cây gậy điện xuống. Tiếng ZAP yếu ớt vang lên, nhưng đủ. Bàn tay co giật rồi buông ra. Kẻ tấn công mất thăng bằng, kéo theo một con khác, cả hai rơi vào bóng tối hun hút.
Nhưng một con khác, nhanh hơn, đã lách qua, bám vào thang ngay bên dưới Phuwin.
Phuwin không còn tay rảnh. Cậu đang giữ Luka. Con "xác sống" ngẩng đầu lên, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào cậu, nó há miệng rít lên.
PHẬP!
Một thứ gì đó bằng kim loại rơi từ trên cao xuống, cắm thẳng vào đỉnh đầu con "xác sống". Đó là cây gậy golf của Pond.
"LEO TIẾP!" Pond gầm lên từ phía trên. " TẦNG 49! CHÚNG TA ĐẾN RỒI!"
Phuwin không cần nghe lần thứ hai. Cậu dồn hết sức lực còn lại, trèo qua hai bậc cuối cùng, và ngã vào sàn của phòng kỹ thuật tầng 49. Pond đã ở đó, lôi Fourth lên ngay sau cậu.
Pond không lãng phí thời gian ăn mừng. Anh ta dùng một thanh xà beng tìm thấy trong phòng, nêm chặt cửa sập của ống kỹ thuật. Tiếng đập thình thịch từ bên dưới vang lên gần như ngay lập tức.
"Cái này không giữ chúng được lâu," Pond nói, thở hổn hển. Căn phòng nóng như một lò bát quái, đầy tiếng ồn ào của các máy chủ đang chạy.
"Anh... anh Luka..." Fourth nói, chỉ vào cậu bé Phuwin vừa đặt xuống sàn. Luka lại co giật. Thuốc an thần đang mất tác dụng.
"Đợi anh một chút" Phuwin nói. Cậu rút ống máu ra khỏi túi, nhìn nó như thể nó là Chén Thánh. "Tôi cần đến phòng thí nghiệm. Pond! Bảng điều khiển!"
Pond đã ở đó. Anh ta giật một tấm bảng điều khiển ra khỏi tường, để lộ một cổng kết nối. Anh ta cắm điện thoại của mình vào. Màn hình điện thoại sáng lên với sơ đồ an ninh của toàn bộ tòa nhà.
"Em cần gì?" Pond hỏi, ngón tay lướt trên màn hình.
"Tôi cần tới Penthouse Và... tôi cần một con đường sạch sẽ," Phuwin nói, mắt dán vào cánh cửa sập đang bắt đầu cong vênh.
"Khóa Penthouse thì dễ..." Pond lẩm bẩm. "Nhưng con đường sạch..."
Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội.
"Pond!" Phuwin hét lên.
"Chờ đã... Anh có ý này." Đôi mắt Pond sáng lên một cách điên rồ. Anh ta không chỉ nhìn vào hệ thống khóa. Anh ta đang truy cập vào hệ thống PCCC (Phòng cháy chữa cháy).
"Em tin anh không?" Pond bất ngờ hỏi, ngón tay anh ta lơ lửng trên một biểu tượng màu đỏ.
Phuwin nhìn Pond, rồi nhìn cánh cửa sập sắp vỡ. "Làm đi!"
"Được rồi!" Pond nhấn nút. "Kích hoạt hệ thống chữa cháy CO2... TOÀN BỘ TRỤC KỸ THUẬT. TỪ TẦNG 48 XUỐNG TẦNG HẦM!"
Bên ngoài cánh cửa sập, tiếng đập phá đột ngột ngừng lại, thay vào đó là tiếng rít chói tai. Một đám mây khí trắng lạnh lẽo phụt ra từ các kẽ hở của cánh cửa.
Hệ thống CO2 được thiết kế để dập tắt lửa bằng cách rút cạn toàn bộ oxy. Những kẻ nhiễm bệnh, dù có hung hãn đến đâu, vẫn cần oxy để thở.
Sự im lặng bao trùm. Tiếng gầm gừ, tiếng cào cào... tắt ngấm.
Fourth há hốc mồm. "Anh... anh giết hết chúng rồi à?"
"Anh đã vô hiệu hóa chúng," Pond sửa lại, khuôn mặt đanh lại. "Chúng ta không có thời gian. Đi."
Anh ta chạy đến phía đối diện của phòng kỹ thuật, nơi có một cánh cửa thép dày, loại dùng cho hầm trú ẩn. Anh ta đặt lòng bàn tay lên máy quét.
BÍP. Cửa mở, để lộ một hành lang ngắn, sạch sẽ, được chiếu sáng bằng đèn LED.
"Đây là lối vào riêng của anh," Pond nói. "Nó dẫn thẳng vào hầm an toàn bên dưới Penthouse."
Phuwin nhanh chóng bế Luka lên. Cậu bé đã ngừng co giật, nhưng hơi thở rất nông. "Đi thôi."
Họ bước vào hành lang, cánh cửa thép đóng sầm lại sau lưng, niêm phong họ khỏi phòng kỹ thuật và cái ống thang chết chóc.
Họ an toàn.
Phuwin tựa lưng vào bức tường thép lạnh lẽo, ống máu quý giá siết chặt trong tay. Cậu nhìn Pond, người đang dựa vào bức tường đối diện, mồ hôi nhễ nhại, tay vẫn cầm cây gậy golf dính máu.

Họ đã sống sót qua địa ngục. Nhưng khi Phuwin nhìn vào khuôn mặt kiệt sức của Luka, cậu biết cuộc chiến thực sự của mình... cuộc chiến trong phòng thí nghiệm... chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro