9 - Lời Đe Doạ Kỳ Lạ
Sự rút lui của Pond khiến căn chung cư vốn đã yên tĩnh nay càng trở nên trống trải. Không còn những túi đồ ăn bí ẩn trước cửa. Không còn những cuộc chạm trán nảy lửa. Hành lang tầng 22 im phăng phắc.
Phuwin, sau khi hồi phục hoàn toàn, lao vào guồng quay mới: tìm việc. Cậu tự nhủ rằng mình cần phải rời khỏi đây. Không phải vì sợ Pond, mà vì cậu cần một khởi đầu mới, ở một nơi không nhuốm đầy những ký ức tồi tệ.
Tên tuổi của cậu, gắn liền với "dự án kỳ di tích ở B4", đã gây chấn động trong giới nghiên cứu. CV của cậu được gửi đi, và hòm thư của cậu bùng nổ. Các viện nghiên cứu ở Singapore, Nhật Bản, và cả Đức đều ngỏ lời mời.
Cậu quyết định nhận lời phỏng vấn qua video call với một viện công nghệ sinh học hàng đầu ở Singapore. Đây là một cơ hội lớn.
Sáng hôm đó, Phuwin mặc bộ vest chỉn chu nhất của mình, chuẩn bị cho cuộc gọi lúc 9 giờ. Cậu xuống sảnh G để nhận một tài liệu chuyển phát nhanh. Khi cậu quay lại, đợi thang máy, một người khác cũng đang đứng đó.
Là Pond.
Hôm nay anh ta mặc vest xám, tóc chải gọn gàng. Nhưng có thứ gì đó khác lạ. Vẻ kiêu ngạo, độc đoán thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một sự mệt mỏi cố hữu.
Cửa thang máy mở, cả hai cùng bước vào. Sự im lặng dày đặc đến mức Phuwin có thể nghe thấy tiếng máy điều hòa không khí.
Pond là người lên tiếng trước. Giọng anh ta khàn khàn.
"Chào buổi sáng."
Phuwin gật đầu. "Chào anh."
"Em..." Pond ngập ngừng, mắt nhìn thẳng vào cánh cửa thép. "Trông... khỏe hơn rồi."
"Tôi ổn."
Không khí lại chìm xuống. Phuwin chỉ muốn thang máy đi nhanh hơn.
"Em đi phỏng vấn à?" Pond liếc thấy bộ vest của cậu.
Phuwin cau mày. "Không liên quan đến anh."
"Phải," Pond nói nhanh. "Anh xin lỗi. Không phải việc của anh." Anh ta hít một hơi. "Anh chỉ muốn nói... Hội đồng quản trị đã họp về dự án của em. Họ đã duyệt một khoản tiền thưởng. Rất lớn. Vì những gì em đã làm được."
"Tôi không cần," Phuwin nói dứt khoát. "Tôi đã nghỉ việc."
"Nó không phải là quà của anh, Phuwin," Pond quay sang, và lần này Phuwin thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu của anh ta. "Đó là tiền của em. Là thứ em xứng đáng được nhận cho hàng tháng trời làm việc đến kiệt sức. Anh không có quyền từ chối nó thay em. Phòng kế toán sẽ gửi séc."
Đinh. Tầng 22.
Phuwin bước ra. "Tùy."
"Phuwin," Pond gọi giật lại khi cửa thang máy bắt đầu đóng.
Phuwin quay lại.
"Chúc may mắn... với cuộc phỏng vấn."
Cửa thang máy đóng lại trước khi Phuwin kịp phản ứng. Cậu đứng sững một giây, hoàn toàn bối rối trước lời chúc đó.
9:00 sáng. Cuộc gọi video bắt đầu. Người phỏng vấn là Giáo sư Tan, một tên tuổi lớn trong ngành.
"Cậu Phuwin, rất vui được gặp cậu," Giáo sư Tan mỉm cười nồng hậu. "Hồ sơ của cậu thật ấn tượng. Thành thật mà nói, chúng tôi hiếm khi thấy ai đạt được kết quả như vậy, đặc biệt là trong điều kiện... ừm... không lý tưởng."
"Cảm ơn Giáo sư" Phuwin nói một cách chuyên nghiệp.
"Tôi biết," Giáo sư Tan bật cười. "Thực ra, ngày hôm qua, tôi đã có một cuộc nói chuyện khá... thú vị."
Phuwin nheo mắt. "Ý ông là sao ạ?"
"Tôi nhận được một cuộc gọi cá nhân từ Chủ tịch Naravit của BRS Innovations," ông Tan nói, quan sát kỹ phản ứng của Phuwin.
Cơn giận quen thuộc trào lên trong lồng ngực Phuwin. "Anh ta đã nói gì? Rằng tôi là một nhân viên rắc rối? Rằng tôi đã chống đối sếp của mình?"
Giáo sư Tan phá lên cười. "Hoàn toàn ngược lại, cậu Phuwin. Cậu ấy nói... để tôi trích nguyên văn... 'BRS đã phạm phải sai lầm quản lý tồi tệ nhất trong lịch sử khi để cậu ấy ra đi.' Cậu ấy còn nói, nếu viện của tôi không lập tức đưa ra một lời đề nghị, cậu ấy sẽ đích thân tài trợ cho một phòng thí nghiệm đối thủ ở Singapore và để cậu làm trưởng khoa."
Phuwin sững sờ. Miệng cậu há hốc.
"Cậu ta về cơ bản là đe dọa tôi," Giáo sư Tan nói, vẻ mặt vẫn còn buồn cười. "Đe dọa tôi... để tôi phải tuyển cậu bằng được. Và cậu ta nhấn mạnh rằng phòng thí nghiệm của cậu phải có cửa sổ nhìn ra vịnh Marina."
Phuwin không biết nói gì. Đây không phải là "dỗ ngọt". Đây không phải là "mua chuộc".
Đây là sự hối lỗi.
Pond không cố gắng kéo cậu trở lại. Anh ta đang dùng chính cái quyền lực "độc đoán" của mình, cái quyền lực đã từng vùi dập cậu, để đẩy cậu bay cao hơn, đến một nơi tốt hơn, một nơi mà anh ta không thể chạm tới.
"Vậy," Giáo sư Tan nói, kéo Phuwin về thực tại. "Chúng ta có thể thảo luận về mức lương khởi điểm sáu con số... và một phòng thí nghiệm có cửa sổ nhìn ra vịnh không, cậu Phuwin?"
Phuwin kết thúc cuộc gọi, trong đầu là một mớ hỗn độn. Cậu có việc rồi. Một công việc trong mơ. Nhưng cảm giác chiến thắng lại bị pha trộn bởi một cảm xúc phức tạp, khó gọi tên.
Pond Naravit, kẻ thù của cậu, vừa là người giới thiệu quyền lực nhất mà cậu từng có.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro