Oneshot

"Jeanne Seigneur est ton oeuvre splendide

Un cœur de feu une âme de Guerrier

Tu les donnas à la Vierge timide

Que tu voulais couronner de Laurier

Sainte Jeanne de France

Notre espérance repose en vous

Sainte Jeanne de France

Priez, priez pour nous."

("Jeanne, lạy Chúa, là tạo phẩm tuyệt vời của Người
Một trái tim được nung trong lửa, một linh hồn của chiến binh
Người gửi đến cho chúng em một trinh nữ nhút nhát
Người muốn cô gái ấy được trao vương miện cùng vòng nguyệt quế
Thánh Jeanne của Pháp
Nàng là niềm hy vọng của chúng em
Thánh Jeanne của Pháp
Xin hãy cầu nguyện cho chúng em.")

(Jeanne, Seigneur est ton oeuvre splendide - St. Thérèse de Lisieux)

***

1

"Này, nghe gì chưa, đấy chính là cô gái đã tiên đoán chính xác về thất bại ở trận Herrings đấy."

"Cái người từng bị Bá tước Baudricourt chế giễu và từ chối cho tiếp kiến triều đình đấy sao?"

France trốn ở đằng sau bức tường, nghe những cô hầu gái đang nấu ăn bàn tán về một người phụ nữ kỳ lạ vừa mới xuất hiện gần đây.

France đã từng thấy cô gái ấy. Nó đã ở ngay bên cạnh Dauphin khi cô diện kiến. Ấn tượng cô mang lại cho nó quả khiến nó choáng ngợp: mái tóc đen được cắt ngắn, đôi mắt xanh biếc như chứa cả đại dương, trên người sáng lòa bộ giáp, dáng người thẳng cùng với động tác dứt khoát khiến nó có cảm tưởng như thể đang chứng kiến một chàng hiệp sĩ bước ra từ những câu chuyện mà cô bảo mẫu thường hay kể cho nó nghe.

Dauphin đã đuổi nó ra khỏi phòng để họp riêng với cô ấy, như một lẽ dĩ nhiên, bởi nó còn quá nhỏ để có thể tham gia vào chuyện triều chính. Mọi khi nó cũng chẳng báu gì, nhưng đôi mắt trong sáng và xanh biếc ấy khiến nó tò mò quá đỗi. Nhìn từ trên xuống, cô gái này chẳng có gì quá đặc biệt. Cô không cao lớn, cô không có suối tóc dài, bộ giáp trên người cũng chẳng phải hàng thượng phẩm, có lẽ cũng là đi mượn của một ai đó mà thôi. Ấy vậy mà, có một thứ mị lực nào đó khiến nó không thể rời mắt khỏi cô được.

"Jeanne d'Arc... Jeanne d'Arc..." Nó lẩm bẩm, như cố nhớ lấy tên của người phụ nữ kỳ lạ ấy.

Buổi họp kín kết thúc, Jeanne d'Arc bằng một cách nào đó đã thuyết phục được Dauphin cho mình tham gia vào trận chiến giải nguy cho Orléans. Nhìn vào đôi mắt của Dauphin, France biết rằng, tình hình đã vô vọng đến nỗi chỉ còn biết nhờ cậy vào một người phụ nữ nói về một mặc khải mà chẳng ai biết liệu có thật hay không.

2

Một cô gái cùng bảy trăm người đàn ông chiếm lại thành Orleans chỉ trong bốn ngày, và đánh tan một cuộc vây hãm kéo dài suốt sáu tháng.

Jeanne d'Arc xuất hiện như một hiện tượng làm khuấy đảo tinh thần của các binh sĩ. Dưới sự lãnh đạo của cô, người ta ca ngợi cô bằng những mỹ từ hào nhoáng. "Jeanne bất bại." "Thiên tài quân sự bẩm sinh" "Jeanne, nữ thần chiến thắng.". Người ta ngưỡng mộ cô, hoa và âm vang reo hò rộ lên trên mỗi bước đường cô đi. Bao nhiêu câu chuyện được viết ra, những lời đồn đoán về thân phận của cô được lưu truyền trong người dân những nơi mà vó ngựa của cô đặt xuống.

Thế nhưng chẳng một ai biết rằng, đời sống cá nhân của cô gái này trái ngược hoàn toàn so với những gì họ hình dung. Binh sĩ hồ như đều nể phục Jeanne d'Arc, nhưng với những người ít tiếp xúc, dường như họ cũng cũng hơi sợ cô. Jeanne hồ như chẳng quan tâm mấy về những lời đồn đoán lẫn ca tụng ngoài kia. Đa phần thời gian Jeanne d'Arc đều mang trên mình một bộ mặt đăm chiêu, ít khi nói chuyện hay mở lòng với người khác.

Thỉnh thoảng, Jeanne d'Arc sẽ biến mất một cách bí ẩn, khiến mọi người nháo nhào, sau đó lại xuất hiện trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Điều này khiến mọi người dấy lên tin đồn rằng Jeanne d'Arc thực ra là một phù thủy.

France biết cô đi đâu.

Vào một ngày nọ, trong lúc đang trốn học giáo lý và tránh mặt vị phó tế đang chạy khắp nơi để tìm mình, France đi lạc tới một ngôi nhà thờ bị bỏ hoang gần đó. Có lẽ cái ông phó tế ấy sẽ không mò đến đây được đâu, ai lại trốn học giáo lý bằng cách đến một nhà thờ bao giờ, nó nghĩ, có lẽ đây sẽ là một nơi hoàn hảo và yên tĩnh để cho nó đánh một giấc.

Nhà thờ bị bỏ hoang đã chục năm nay, nhưng không hiểu sao vẫn mang một vẻ bí ẩn và huyền diệu gì đấy mà France không tài nào giải thích nổi. Mái vòm nhà thờ cao, lớp kính vỡ khiến ánh nắng mặt trời chiếu vào sưởi ấm cả một vùng không gian. Những sợi dây leo bám trên những bức tường gạch đổ nát, cây cỏ mọc um tùm che lấp cả sàn nhà và mặt đất, điểm xuyết đây đó những bông hoa dại đủ loại màu sắc. Những bức tường mang màu kem, lớp sơn dường như đã bong tróc, bạc màu, ẩm mốc ít nhiều, nhưng dường như điều đó lại làm tăng thêm vẻ cổ kính cho nơi này. Bụi bám vào ghế, vào bục giảng, vào bức tượng Chúa Chịu Nạn ở đầu nhà thờ, vào bức tượng Đức Mẹ Maria bồng Chúa Hài Đồng. Bụi bay lên, lấp lánh trong ánh nắng mặt trời như bụi tiên.

France mơ màng nhìn hình ảnh Chúa Chịu Nạn, lòng bỗng tự hỏi tất cả những điều này có nghĩa lý gì. Sự thương khó của Thánh Giuse, nỗi nhọc nhằn của Đức Mẹ, cái chết của Chúa Giêsu, một công trình vĩ đại được Chúa Cha quan phòng chỉ để chuộc tội cho loài người. Nhưng phỏng có ích gì? Con người vẫn chiến tranh và giết nhau từng giây từng phút. Nếu Thiên Chúa có thật, tại sao tội ác vẫn tồn tại hằng ngày, hằng giờ trên thế giới này?

Tại sao, dù bao nhiêu năm trôi qua, France vẫn cô đơn trong chính nơi mà nó được sinh ra?

France không tin. Cả thân xác lẫn nhận thức của nó chỉ mới mười một tuổi, nhưng nó đã ngẫm đi ngẫm lại điều này rất nhiều lần. Nó không tin vào sự tồn tại của Chúa, cũng không tin vào cái chết và sự sống lại của Chúa Giêsu. Nếu rằng, những điều ấy có tồn tại đi nữa, thì liệu có ích gì khi nó mang trong mình một thân xác bất tử và chẳng thể nào được hưởng nước Thiên Đàng? Chỉ có duy nhất một điều nó tin trong cả bộ Kinh Thánh nặng nề mà người lớn bắt ép nó đọc từ mấy trăm năm nay. "In sudore vultus tui vesceris pane donec revertaris in terram de qua sumptus es quia pulvis es et in pulverem reverteris" ("Ngươi sẽ phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn, cho đến khi trở về với đất, vì từ đất, ngươi đã được lấy ra. Ngươi là bụi đất, và sẽ trở về với bụi đất." Sách Sáng Thế 3, 19). Dù một ngày nào đó, nó biến mất khỏi thế gian đi chăng nữa, nó tin rằng cuộc đời nó thế là hết, như tan thành cát bụi.

Nếu nó có bị đày xuống Hỏa Ngục đi chăng nữa, thì nó đoán rằng, quang cảnh dưới Hỏa Ngục cũng chẳng tệ hơn những màn mưa máu gió tanh và bội phản của con người mà nó đã phải chứng kiến hàng trăm năm nay.

"Verti me ad alia et vidi calumnias quae sub sole geruntur et lacrimas innocentum et consolatorem neminem nec posse resistere eorum violentiae cunctorum auxilio destitutos. Et laudavi magis mortuos quam viventes. Et feliciorem utroque iudicavi qui necdum natus est nec vidit mala quae sub sole fiunt. Rursum contemplatus omnes labores hominum et industrias animadverti patere invidiae proximi et in hoc ergo vanitas et cura superflua est."

("Tôi lại nhìn thấy mọi chuyện áp bức diễn ra dưới ánh mặt trời: kìa những người bị áp bức đang khóc than mà không người an ủi. Họ không được một lời an ủi khi những người áp bức họ ra tay hành hạ. Đối với tôi, những người đã chết, những người xưa đã chết có phúc hơn những người còn sống, những người còn đang sống. Nhưng còn có phúc hơn cả hai hạng người ấy, đó là kẻ hiện chưa chào đời, kẻ không nhìn thấy việc xấu xa dưới ánh mặt trời. Tôi nhận thấy rằng trong công việc, con người chấp nhận mọi gian khổ và vận dụng hết tài năng chỉ vì muốn ganh đua với nhau. Nhưng việc đó cũng chỉ là phù vân, là công dã tràng xe cát!" – Sách Giảng Viên 4, 1-4)

"Thôi, không nghĩ nữa." France chép miệng. Nó đi loanh quanh trong nhà thờ hòng tìm được chỗ nào đấy kín đáo không bị ánh mặt trời quấy nhiễu làm chỗ ngủ. Đương lúc dọn dẹp chỗ nằm cho thật sạch sẽ, có tiếng kêu lên khiến nó giật nảy mình.

Là Jeanne d'Arc. Cô đứng đấy, đầu đội khăn, mặc một bộ váy vải bạt như bao cô thôn nữ khác, trong ánh mặt trời lấp lánh bụi tiên, và đôi mắt xanh sáng ngời. Trên tay cô đang cầm một tràng hạt Mân Côi.

"France... Cậu làm gì ở đây?" Cô hỏi.

"Tôi... tôi..." France bỗng cảm thấy xấu hổ. Nó để ý thấy vị trí của nó và của cô gái này. Nó thì đang cố trốn trong bóng của bức tường gạch, nhưng Jeanne thì đứng đường hoàng dưới ánh mặt trời. Nó bỗng thấy sợ.

"Tôi bất ngờ vì cậu tìm đến được nơi này. Đây là nơi chốn bí mật của tôi." Không đợi France trả lời, Jeanne nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Mỗi khi tôi buồn, tôi đều đến đây để cầu nguyện. Cậu muốn đọc kinh cùng tôi chứ?"

Jeanne, rất tự nhiên, bước vào chỗ bóng râm mà France đang ngồi, đưa tay cho nó. France bỗng sực tỉnh. Nó cự tuyệt:

"Không... tôi đến đây là để khỏi phải học giáo lý, chị đừng hòng bắt tôi phải đọc kinh cùng chị."

Trái với những gì France hình dung, Jeanne có vẻ khá ngạc nhiên, nhưng không có bất kỳ tia phán xét nào hiện lên trong mắt cô. Cô vẫn đưa tay ra. France lùi lại một chút, đưa mắt đánh giá người phụ nữ trước mặt. Một lúc sau, France nắm lấy tay cô để cô kéo nó lên.

"Chị định ép tôi đọc à?"

"Không."

"Chị không có phản ứng gì khi tôi từ chối đọc kinh và học giáo lý ư?"

"Tôi phản ứng phỏng có ích gì hay chỉ khiến cậu chạy khỏi tôi?"

"Tôi không tin vào Chúa đâu đấy."

"Ừm."

"Chị không hoảng sợ vì tôi không tin vào Chúa sao?"

"Chỉ những người không chắc chắn vào Chúa mới làm như thế."

"Chị không mắng, không sỉ nhục tôi sao?"

"Tôi là ai mà có quyền mắng cậu? Nếu niềm tin của cậu đến từ những lời mắng mỏ dọa nạt của tôi, thì phỏng có ích gì đâu? Thân phận tôi tớ như tôi có thẩm quyền gì mà ép cậu phải theo ý tôi?"

"Chị thực sự tin vào Chúa sao?"

"Nếu không, tôi đã chẳng ở đây."

"Nhỡ đâu thiên khải mà chị thấy chỉ là ảo ảnh của một căn bệnh nào đó thì sao?"

"Thì cũng là ý của Chúa, vì nhờ ảo ảnh đó, mà thành Orléans mới được giải vây."

"Chị quả là một con người kỳ lạ."

"Hy vọng đó là một lời nhận xét tích cực." Jeanne mỉm cười.

France chẳng hiểu tại sao nó lại làm thế nữa. Thay vì nó kiếm một chỗ ngủ, thì nó lại cùng cô gái này lần chuỗi Mân Côi, dù chẳng có ai ép nó, còn nó thì không tin. Nó lén quan sát Jeanne d'Arc. Cạnh cô là tượng Đức Mẹ, ánh nắng trên cao làm nhạt màu mái tóc, xung quanh là những tán lá xanh ngắt của cây cỏ dưới chân và những dây leo bám vào bức tường đằng sau cô. Nét mặt cô nghiêm chỉnh và tràn đầy sự tôn kính.

Trong một khoảnh khắc, có lẽ là vì bức tượng ngay cạnh đó, mà nó đã tin rằng Đức Mẹ đang chăm chú dõi theo nó và cô gái này.

"Je vous salue, Marie pleine de grâce ;

le Seigneur est avec vous.

Vous êtes bénie entre toutes les femmes et Jésus,

le fruit de vos entrailles, est béni.

Sainte Marie, Mère de Dieu,

priez pour nous pauvres pécheurs,

maintenant et à l'heure de notre mort."

("Kính mừng Maria đầy ơn phúc
Đức Chúa Trời ở cùng Bà,
Bà có phúc lạ hơn mọi người nữ,
và Giêsu con lòng Bà gồm phúc lạ.
Thánh Maria Đức Mẹ Chúa Trời
cầu cho chúng con là kẻ có tội
khi này và trong giờ lâm tử.".)

Tiếng của cả hai đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh. France cảm nhận từng nhịp đập lặng lẽ trong lồng ngực mình. Nó bỗng cảm thấy bình yên và dịu dàng với thế giới này hơn.

Thoang thoảng đâu đây mùi hoa hồng. France nghĩ rằng chỉ là tưởng tượng của nó thôi, nên nó gạt đi.

3

Jeanne d'Arc và quân đội của cô di chuyển liên tục, hiếm khi dừng lại nơi nào quá lâu. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, trong những giờ nghỉ ngơi hiếm có, Jeanne d'Arc đều lặng lẽ đến một nhà thờ nào đó, hoặc nhốt mình trong nhà nguyện. France biết điều đó, vì nó được Dauphin sai đi theo để "giám sát" Jeanne d'Arc.

Jeanne đặc biệt thích đến những khu nhà thờ bỏ hoang. Cô nói với France rằng cô cảm thấy gần gũi với Chúa nhất khi cô chìm trong sự tĩnh lặng êm dịu và cổ kính của những nơi hoang vắng. France đồng ý với Jeanne, vì dù nó không tin vào Chúa, nhưng nó cũng thích những ngôi nhà thờ hoang. Cảm giác như nó thấy được một góc của thiên đường ở đó. Già cỗi, yên bình, chẳng có tội ác, chẳng có bệnh tật, không có cả những nỗi bất hạnh của con người.

France chia sẻ điều đó với bà chị hờ của nó. Jeanne d'Arc hỏi lại nó:

"Cậu nghĩ sao, khi cậu tìm thấy sự bình yên trong những nhà thờ bị bỏ hoang?"

France nghĩ mãi về câu hỏi của Jeanne. Một ngày sau, nó lại trả lời:

"Ý chị là tôi tìm thấy bình yên trong một tòa nhà đổ vỡ và bất hạnh?"

"Không, ý tôi không phải thế, nhưng cũng gần như thế." Jeanne trả lời. "Tôi chỉ đang nghĩ, nhà thờ bị bỏ hoang đã chứng kiến biết bao thăng trầm của cuộc đời, vui cùng niềm vui của đứa trẻ mới sinh lẫn đau buồn và tức giận vì những tội lỗi của con người. Có lẽ chính vì thế mà những nơi ấy khiến chúng ta nảy sinh lòng kính trọng vô bờ. Nó hiểu hết mọi nỗi đau và nỗi sợ mà chúng ta có."

"Con người thật tệ." France đáp. "Tại sao Chúa Giêsu lại chịu chết vì giống loài tệ bạc như thế chứ?"

"Vì Người đủ bao dung để yêu thương cả những tội lỗi và sự yếu đuối của con người."

"Chúa bao dung cho con người thì cũng có liên quan gì đến cuộc đời của họ đâu." France lẩm bẩm. "Tôi cũng không hiểu cái việc đọc kinh hay dự lễ phỏng có ích lợi gì cho cuộc đời của chúng ta. Rốt cuộc, những chuyện ấy chẳng giải quyết được điều gì cả."

"Bởi vì chúng ta là những đứa con đi xa tìm về với cha mẹ như những con chiên tìm về với chủ chăn mỗi lần bị sói tấn công, vì đôi lúc chúng ta có thể làm tất cả, nhưng chỉ thiếu một chút dũng khí từ Chúa thôi cũng khiến chúng ta sụp đổ, vì chúng ta cần sự ủi an và chở che, có khi đơn giản là vì chúng ta cần tình yêu."

"Tôi..." France bối rối "Tôi chưa... tôi không có cha mẹ. Tôi cũng không hiểu tại sao những đứa trẻ lại cần đến những người bảo hộ cho mình."

"Cậu muốn biết cảm giác có cha mẹ là thế nào không?"

France im lặng một lúc, rồi nó rụt rè gật đầu. Jeanne mỉm cười. Cô nhẹ nhàng ôm lấy nó vào lòng, bàn tay xoa đầu nó, những ngón tay chai sần của cô khẽ lùa vào mái tóc vàng mềm mại của nó.

"Thế thì hãy để tôi làm người thân của cậu nhé. Em bé của chị, thời gian qua em đã chịu nhiều khổ sở rồi."

"E-em bé của chị? Ai là em bé của chị? Tôi có thể nhỏ hơn chị, nhưng tôi sinh trước chị vài trăm năm đấy nhé-" France lắp bắp, quýnh quáng hết cả lên.

Jeanne rời khỏi cái ôm với France, nhưng tay cô vẫn đặt lên vai nó. Cô lại nói tiếp.

"Chị yêu em lắm, chị yêu em từ trước khi chị được sinh ra, yêu em từ thuở còn thơ vẫn chưa biết đến sự tồn tại của em, chị yêu em như máu thịt của chính mình. Em dù lớn thế nào vẫn là em trai bé bỏng, đáng yêu của chị. Tình yêu của chị dành cho em mãi mãi không đổi thay dù giông bão có ập đến để chia cắt chúng ta. Chị yêu em dù em xinh đẹp hay xấu xí, dù em trong sạch hay tội lỗi, dù em có yêu chị trở lại hay không. Chị yêu em bằng cả tấm lòng và linh hồn của chị. Chị sẵn sàng bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng, và mãi yêu em dù cái chết có chia lìa chúng ta."

Và thế là France khóc. Nó không hiểu tại sao, nó đã thôi cái trò khóc lóc đó từ lâu lắm rồi, nhưng khi đối diện với đôi mắt xanh đó, nó vẫn nức nở thật to. Trái tim nó như bị bóp nghẹt và đau đớn, nhưng đồng thời bên trong cũng dậy lên một cảm giác ấm áp và hạnh phúc. Như thể trong cùng một lúc, nó nhận ra rằng lâu nay trái tim nó đã thiếu vắng những điều gì, và đồng thời cũng nhận được thứ kho báu mà nó luôn khao khát mà mãi không thể nhận ra.

"Em cũng yêu chị lắm. Chị ơi! Chị! Chị ơi!" Nó ôm chầm lấy Jeanne.

France khóc đến sưng cả mắt. Nó mệt mỏi thiếp đi trong lòng Jeanne. Đến khi nó tỉnh giấc, nó thấy nó đang nằm trên đùi của Jeanne, còn Jeanne đang ngân nga hát một bài hát ru êm ái. Lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy mình được chở che và bảo bọc.

"Chị ơi, nếu như biết rằng em là một đứa xấu xa và tồi tệ, chị vẫn tiếp tục là chị của em chứ?"

"Có. Chị yêu em đến vĩnh hằng."

Cảm giác như, ngoài kia dù bao nhiêu sóng gió bão bùng, mọi thứ vẫn sẽ ổn, chỉ cần Jeanne ở cạnh bên nó.

4

"Jeanne ơi lúc nãy ngoài đường có thằng bé nọ trêu em vì tưởng em là con gái, sau đó em đã đánh nhau với nó một trận."

"Jeanne ơi em có mang bánh mì nhân thịt đến này, chúng ta cùng ăn đi."

"Jeanne ơi em kể cái này..."

Kể từ đó, France bám dính lấy Jeanne như vịt con chạy theo mẹ. Mọi thứ xảy đến trong cuộc sống của nó, nó đều mang ra kể lể và huyên thuyên với Jeanne. Nó không biết tại sao, nhưng tất cả những điều xảy ra trong cuộc đời nó, nó đều muốn Jeanne biết. Từ những chuyện tủn mủn như đôi dép của nó đã mòn (nên Jeanne sẽ mua tặng nó một đôi mới), cái vớ rách (nên Jeanne sẽ khâu cho nó), việc nó cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào lão gác cổng (Jeanne sẽ đến nói chuyện với ông ấy, khiến ông ấy mang kẹo đến cho nó, và nó sẽ không còn sợ ông ấy nữa), nỗi sợ gián của nó (Jeanne sẽ đuổi mấy con gián đi cho nó) đến những chuyện to tát mà nó nghe trong triều chính (Jeanne sẽ nghe nó kể một cách chăm chú mặc dù đó là những chuyện mà cô đã biết. Còn những chuyện bí mật, bản thân nó cũng chẳng có thẩm quyền biết). Mỗi ngày trôi qua, trái tim nó đều lâng lâng vì hạnh phúc.

Cũng có những lúc France và Jeanne cãi nhau. Có những lỗi lầm mà nó phạm phải, giả như khi biết nó ăn vụng trong nhà bếp, Jeanne chỉ cười khúc khích và kí vào đầu nó. Nhưng có những lỗi lầm mà Jeanne không hề thỏa hiệp với nó. Một lần nọ, France giật lấy miếng bánh của một đứa trẻ bé hơn nó. Jeanne thấy thế liền mang toàn bộ bữa tối của cô ấy cho đứa trẻ, sau đó nhìn France bằng một ánh mắt buồn vô hạn. France giận dỗi, khóc lóc, trốn khỏi Jeanne một ngày liền, rồi sau đó lại trở về với Jeanne, lí nhí câu xin lỗi và lại được Jeanne ôm vào lòng.

France cũng bắt chước Jeanne thử cầu nguyện. Có lẽ là vì nó ngưỡng mộ Jeanne, nên nó muốn bắt chước Jeanne. Nó muốn biết Jeanne đã cảm thấy những gì khi cầu nguyện, điều gì khiến Jeanne gọi đến danh Chúa một cách tôn kính như thế, tại sao đôi mắt Jeanne lại đong đầy sự ấm áp khi nói về Đức Mẹ. Nhưng mãi nó vẫn không chạm đến được cái cảm giác đó. Có lẽ là vì nó không thực sự tin vào Chúa.

France có cảm giác như, mấy trăm năm tồn tại của nó cũng không thể nào bằng nổi một năm nó lon ton chạy theo Jeanne.

Đấy là lý do tại sao, cái việc Jeanne sống sót từ trận mạc trở về cùng những vết thương trên mình lại khiến France đau khổ đến thế.

"Mũi tên găm vào cổ, bị ném đá vào đầu, trúng tên vào vai, giờ lại còn bị thương ở chân. Chị bị điên rồi. Một cô gái như chị lẽ ra phải tránh xa chốn binh đao mới đúng." France giận dỗi.

"Đối với một chiến binh, mỗi một vết sẹo là một huy chương." Jeanne nói đầy thản nhiên như thể cô là người lành lặn nhất trong doanh trại.

"Chị thôi đi." France im lặng một lúc, rồi nói tiếp "Chị nghĩ thế nào về việc lấy chồng?"

"Ý em là rời bỏ chiến sự ở đây và trốn đến một nơi không ai hay biết?"

"Không... ý em là, chị vốn chẳng có nghĩa vụ gì ở đây cả. Em nghiêm túc đấy. Chị nên cưới một ai đó yêu thương chị, làm mẹ, sống một cuộc đời bình yên. Những người muốn cưới chị cũng chẳng thiếu. Dù chúng ta không thể bên nhau nữa, em sẽ đến thăm chị thường xuyên."

"Chị không muốn điều đó." Jeanne nói "Cuộc đời của chị đã gắn chặt với chiến trường. Nếu như sau cuộc chiến này chị vẫn còn sống, và chị hy vọng là như thế, thì chị muốn được tham gia Thập Tự Chinh."

"Không, không, chị đừng như thế." France khóc "Ôi, chị sẽ chết mất thôi, chị yêu quý. Em không chịu nổi nếu chị có mệnh hệ gì vì bảo vệ em. Em chỉ muốn những kẻ làm tổn thương chị biến mất khỏi thế giới này."

"Em đừng nói như thế. Chúa đã cho chị mạng sống, thì Người cũng có quyền cất nó đi. Trong cuộc đời mình, chị đã làm tổn thương rất nhiều người, và cũng rất nhiều người làm tổn thương chị. Tha nhân mang trong mình quá nhiều nỗi đau khổ và sầu muộn, nên họ trút nỗi đau đó lên người khác. Hãy cầu nguyện cho họ, em ạ. Cầu nguyện cho chị, cho những người làm tổn thương chị, và cho những người chị làm tổn thương. Cầu nguyện để Chúa cất bớt nỗi đau bên trong họ, để họ có thể được thứ tha trong tình yêu của Chúa."

France tức giận hét lên:

"Tại sao chị lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Chúa? Chúa đã làm gì cho cuộc đời chị, ngoài việc đẩy một người nhẽ ra nên sống yên bình bên bếp lửa và chồng con ra đối mặt với đao kiếm?"

"Sao không? Chúa đã cho chị quá nhiều thứ. Chúa cho chị lương thực hằng ngày. Chúa cho chị sinh ra trong một vùng đất quá đỗi xinh đẹp. Chúa chở che cho chị suốt những ngày thơ ấu. Chúa còn cho chị gặp được em nữa. Chị là ai, mà dám đòi hỏi Chúa nhiều hơn thế, trong khi chị chỉ là một cô gái bé nhỏ và là một trong vô số thụ tạo của Người? Chị là ai, khi bao nhiêu người xinh đẹp, giỏi giang hơn chị rất nhiều, nhưng Chúa vẫn gìn giữ chị cho đến bây giờ? Những gì Chúa ban là quá nhiều đối với chị. Cớ sao chị lại không nên đấu tranh cho đến phút cuối cùng để phục vụ mong muốn của Người, hở đứa em trai ngốc nghếch này? Chị rốt cuộc sẽ là ai nếu không có Chúa, hỡi tổ quốc yêu thương của chị?"

France bất lực. Nó chỉ biết giải quyết nỗi uất ức của nó bằng cách ôm chặt lấy Jeanne mà khóc.

"Em sợ. Em sợ một ngày nào đó chị sẽ chết ngay trước mắt em. Em không muốn chị đoản mệnh trên chiến trường vì em. Nếu chị muốn lập gia đình, em sẽ giúp chị chọn ra người đàn ông nào thật lòng yêu chị. Nếu chị có con, em sẽ là anh trai của những đứa trẻ đó. Khi chị nhắm mắt xuôi tay giữa con cháu, em sẽ ở cạnh bên cho đến phút cuối cùng và hôn vào tay chị. Em sẽ bảo hộ cho con cháu của chị, sẽ chăm sóc và trông coi những đứa trẻ ấy, và mỗi lần nhìn con cháu của chị ngày càng đông đúc, lòng em lại được an ủi phần nào vì nỗi mất mát to lớn mà em phải chịu. Còn nếu chị bỏ mạng trên lưng ngựa, em sẽ chẳng còn gì nữa cả. Sẽ chẳng ai yêu thương em, và em chẳng dám yêu thương ai nữa. Cái chết của chị sẽ luôn nhắc nhở em về sự đoản thọ của con người, khoảng thời gian ở bên chị chỉ khiến em thêm đau khổ trong những tháng ngày về sau."

Jeanne áp má vào mái tóc vàng của cậu bé. Cô âu yếm vỗ về France.

"Chị sẽ không thể mãi ở bên em, nhưng không có nghĩa là chị không còn yêu em nữa. Chúa yêu thương em vô bờ bến mà. Cả Đức Mẹ giàu lòng thương xót nữa. Một ngày nào đó chị sẽ về với Chúa, sẽ không có ngày nào là chị không dõi theo em, không có ngày nào không cầu nguyện với Chúa xin người hãy bao dung và chăm sóc cho em. Mỗi khi em đau khổ, hãy cầu nguyện với Chúa, dâng nỗi đau của em lên cho Chúa, để Người có thể cất nỗi đau đó khỏi trái tim em và thay vào đó bằng ánh sáng của phúc lành, em nhé. Hứa đi em."

France chùi nước mắt, chậm chạp gật đầu sau đó móc ngoéo tay với Jeanne. Jeanne mỉm cười:

"Đây, để chị trao cho em cái này. Đây là chuỗi Mân Côi mà mẹ chị đã tặng cho chị, đã đồng hành với chị suốt từ khi chị nhập ngũ cho đến nay. Bây giờ chị tặng lại nó cho em, để khi nào em cảm thấy cô đơn mà chị không có ở đấy cùng em, em hãy lần chuỗi để được Mẹ Maria bảo bọc. Và lúc ấy, em cũng hãy nhớ đến chị nhé."

Mãi đến khi France chuẩn bị bước ra khỏi lều trại của Jeanne, gió ùa vào lật tung cả cuốn Kinh Thánh để gần đó. Cuốn sách lật một lúc rồi ngừng hẳn. Và ở cái trang được mở ra, những điều mà France trông thấy khiến nó không khỏi giật mình.

"Song những gì thế gian cho là điên dại, thì Thiên Chúa đã chọn để hạ nhục những kẻ khôn ngoan, và những gì thế gian cho là yếu kém, thì Thiên Chúa đã chọn để hạ nhục những kẻ hùng mạnh; những gì thế gian cho là hèn mạt không đáng kể, là không có, thì Thiên Chúa đã chọn để huỷ diệt những gì hiện có, hầu không một phàm nhân nào dám tự phụ trước mặt Người." (Thư 1 gửi tín hữu Cô-rin-tô 1, 27-29)

5

Jeanne d'Arc đã bị bắt. Sau khi cho quân rút lui, cô bọc hậu, và quân Burgundy bao vây lấy cô.

Jeanne đã cố gắng vượt ngục vài lần, trong số những lần đó, có một lần cô liều mạng nhảy từ một tòa tháp bảy mươi bộ xuống đất. Tội nghiệp chị ấy, France cay đắng nghĩ, không biết Jeanne có bị thương nặng không, không biết người ta có quá tệ bạc với chị ấy không.

France tuyệt vọng cầu xin Dauphin chuộc lấy Jeanne d'Arc. Dauphin lắc đầu, đôi mắt ông không dám nhìn France. Nó nhìn xung quanh, tất cả quý tộc cùng tướng lĩnh đều nhìn đi chỗ khác. Nó cảm thấy bị phản bội. Jeanne yêu quý của nó đã hết giá trị trong mắt bọn họ, bây giờ sẽ bị chính người Pháp bán cho quân Anh, và bị chính đức vua của mình bỏ rơi.

Suốt một tuần sau đó France nhốt mình trong phòng. Nó đập phá đồ đạc, lại bỏ ăn, nó tuyệt vọng đến phát điên. Nó nghĩ đến việc Jeanne d'Arc rơi vào tay quân địch, bị nhốt, bị hành hạ, trái tim nó bị bóp nghẹt đến không thể thở được, nó sợ hãi đến co rúm người lại. Nó muốn trốn đi tìm Jeanne, nhưng Dauphin đã sai quân lính nhốt France lại, vì sợ rằng hành động nông nổi của nó sẽ khiến nó bị quân địch bắt được.

Trong lúc khốn cùng nhất, nó lại nhớ đến kỷ vật mà Jeanne đã từng trao cho nó. Nó mang chuỗi Mân Côi ra, và, lần đầu tiên trong đời, nó tự nguyện lần chuỗi một mình mà không bị ai bắt ép.

"Chúa ơi, xin hãy mang Jeanne d'Arc trở về với con."

"Xin Đức Mẹ hãy che chở cho Jeanne. Xin Mẹ hãy cầu nguyện cho chị con. Làm ơn, Mẹ ơi, làm ơn."

France liên tục lần chuỗi, đọc hết Kinh Kính Mừng này sang Kinh Kính Mừng khác. Chẳng biết từ bao giờ, nước mắt nó rơi đầy mặt. Nó vừa thút thít vừa đọc kinh, cả người co lại như bào thai trong bụng mẹ như muốn cầu gọi sự che chở. Nó thấy mình nhỏ bé quá, mình chẳng làm được gì cả, ngay cả việc bảo vệ cho người quan trọng với nó, nó cũng không thể làm tròn. Nó nhớ lại ngày đầu tiên nói chuyện với Jeanne ở ngôi nhà thờ bị bỏ hoang, cái cảnh Jeanne bước trong ánh sáng của mặt trời, còn nó hoảng sợ lùi trong bóng tối của bức tường gạch đổ vỡ. Cả cái vẻ tôn kính nhưng bình yên của Jeanne khi cầu nguyện. Nó bỗng hiểu ra, từ lâu Jeanne đã đặt sinh mạng của mình vào tay Chúa, và cô sẵn sàng trao hiến đi sinh mạng vì nhiệm vụ của mình. Nó nhắm nghiền mắt, thì thầm:

"Lạy Cha con ở trên trời, con chẳng phải là kẻ trong sạch, cũng chẳng phải là người rất đỗi tin kính Cha. Con tội lỗi, ô uế, ích kỷ và bé mọn. Cha hoàn toàn có thể đày con xuống Hỏa Ngục như ý Cha muốn. Chỉ xin Cha, nếu Jeanne không thể qua khỏi tai ương này, xin Người hãy mang chị ấy về cùng Người, hãy bù đắp cho những bất hạnh mà chị ấy phải chịu trên thế gian này."

"Lỗi tại con, lỗi tại con, lỗi tại con mọi đàng."

France mệt nhoài. Đôi mắt nó díu lại, và nó rơi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, nó thấy một người phụ nữ đẹp và dịu dàng đang âu yếm ôm lấy nó và hát ru những khúc ca đã có sẵn trong tiềm thức như thể đã in sâu vào đầu nó từ thuở nó còn là một đứa trẻ đỏ hỏn vẫn chưa nhận thức được thế giới xung quanh mình.

6

Và rồi cái ngày France sợ nhất cuối cùng cũng đến.

Phiên tòa xét xử Jeanne đã được diễn ra. Gián điệp trà trộn vào phiên tòa đó, sau đó mang thông tin về cho France.

"Phiên xét xử diễn ra mà không hề có bất kỳ bằng chứng thiết thực nào chống lại cô ấy." Anh ta kể lại với France "Họ mua chuộc cả phiên tòa. Jeanne dường như đơn thương độc mã giữa cả bầy nanh sói. Họ buộc tội cô ấy là dị giáo, là phù thủy, và ấn định bản án tử cho cô ấy, chỉ vì cô ấy từ chối mặc trang phục của phụ nữ. Và cậu biết không, trong phiên tòa xét xử, Jeanne đã nói thế này:

"Ăn vận thế này vừa chỉnh tề vừa hợp tình khi ở giữa đàn ông hơn là mặc đồ phụ nữ. Trong khi tôi ở trong tù, bọn họ quấy nhiễu tôi khi tôi mặc đồ phụ nữ. Tôi làm thế để bảo vệ cho danh tiết của mình."

7

Vào ngày Jeanne bị hỏa thiêu, France bình tĩnh đến lạ thường. Nó nói với Dauphin rằng nó muốn cải trang và đến xem buổi hành quyết của Jeanne d'Arc, đáng ngạc nhiên thay, Dauphin đồng ý, nhưng cắt cử thêm hai người đi theo nó để lỡ nó có hành động gì xốc nổi chăng. France dường như chẳng bận tâm lắm.

France nhìn quân lính áp giải Jeanne lên giàn hỏa thiêu, chất một đống củi phía dưới chân cô gái. Đôi mắt xanh như đại dương của cô vẫn trong trẻo, bình tĩnh đến lạ thường. Cô xin linh mục nâng cây thánh giá trước mặt mình, nâng lên thật cao để ngọn lửa không che khuất thánh giá khỏi tầm mắt của cô.

"Linh hồn của cô chắc chắn sẽ được cứu rỗi" Người hành quyết Geoffroy nói với cô. "Còn tôi, tôi khiếp sợ trước thánh nhan của Chúa, khi chính đôi tay này phải thiêu sống một người như cô."

"Tôi tha thứ cho anh. Cũng như Chúa cũng sẽ tha thứ cho anh." Jeanne d'Arc nói, trong lúc phóng tầm mắt ra thật xa. Cô muốn ngắm nhìn thế giới này lần cuối trước khi chìm trong nỗi đau đớn của giàn hỏa thiêu.

Bất chợt, cô bắt gặp đôi mắt to màu hoa oải hương dưới kia. Đôi mắt xanh của cô bỗng trở nên nhòa lệ. Khi cô đơn độc, cô mạnh mẽ tựa như vị thần titan, nhưng khi bắt gặp ánh nhìn của đứa trẻ ấy, cô chợt thấy mình yếu đuối đến lạ lùng.

Geoffroy châm lửa vào đống củi dưới chân cô, ngọn lửa dần lan rộng, vươn những tia lửa lạnh lùng của nó đến thân Jeanne d'Arc.

"Lạy Đức Mẹ Maria, xin hãy yêu thương đứa trẻ ấy." Jeanne thì thầm, đôi mắt không rời khỏi cây thánh giá đang được linh mục dâng cao, ánh nắng mặt trời chiếu vào cây thánh giá như đang làm chứng cho những lời nói của cô.

Ở dưới kia, France nhìn người chị, người mẹ thân thương, vị anh hùng của đời nó đang đau đớn và chết dần trên giàn hỏa thiêu. Ngọn lửa của tội lỗi đang nuốt lấy cô, nuốt lấy một tạo vật đẹp đẽ và trong ngần của Chúa. Và trong khoảnh khắc đáng sợ ấy, nó chợt hiểu ra ý nghĩa của sự cứu chuộc mà Đức Ki-tô đã mang lại cho thế gian, hiểu được lý do tại sao Chúa Giêsu tình nguyện chịu chết trên thập giá vì loài người bội bạc và ích kỷ. Một điều cốt lõi mà dường như bất kỳ ai cũng nắm được, chỉ riêng một sinh vật sống cô độc hàng trăm năm như nó là không hiểu: cha mẹ sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình vì con cái.

Trái tim France như có hàng ngàn mũi kim châm vào.

"Notre Père, qui es aux cieux,

que ton nom soit sanctifié,

que ton règne vienne,

que ta volonté soit faite sur la terre comme au ciel.

Donne-nous aujourd'hui notre pain de ce jour.

Pardonne-nous nos offenses,

comme nous pardonnons aussi à ceux qui nous ont offensés.

Et ne nous laisse pas entrer en tentation

mais délivre-nous du Mal.

Amen."

(Lạy Cha chúng con ở trên trời
Chúng con nguyện danh Cha cả sáng
Nước Cha trị đến
Ý cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời
Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày
Và tha nợ cho chúng con
Như chúng con cũng tha cho kẻ có nợ chúng con.
Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ,
Nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ.
Amen.)

Nhìn Jeanne đang đau đớn vì bị ngọn lửa nuốt chửng, France thì thầm đọc kinh, cầu xin Chúa Trời hãy rộng lòng với Jeanne, với những người đã ngã xuống vì Jeanne, với những người đã làm Jeanne ngã xuống. Tay nó siết chặt lấy chuỗi kinh Mân Côi mà Jeanne đã tặng cho nó.

Sau khi thiêu cháy đen hoàn toàn cơ thể của người trinh nữ, France nhìn thấy bọn họ gạt đống tro ra, và quyết định đốt thân xác của cô ấy thêm hai lần nữa. Người hộ vệ bên cạnh France rít lên đầy ghê tởm và giận dữ. Nhưng France, nó chỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt thương cảm. Bọn họ đang đau đớn, đến nỗi bọn họ mang sự đau đớn đó trút lên thân xác đã cháy đen của một cô gái bằng cách thiêu cô ấy ra tro và đổ xuống dòng sông Seine. Còn Jeanne, cô ấy đã được về với Cha trên trời rồi.

Nó không còn hận những người đã làm tổn thương Jeanne nữa.

Sinh mạng của con người mong manh và ngắn ngủi biết chừng nào. Cả đời người đối với France cũng chỉ thoáng qua như một khoảnh khắc. Sự hận thù đó, đến cuối cùng cũng hóa vô nghĩa khi cứ giữ mãi nó trong tim.

8

"Ngươi đang làm gì thế?"

France nghe thấy giọng nói khàn khàn vang lên đằng sau mình. Nó nói mà không thèm quay đầu lại, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sông Seine.

"Cầu nguyện."

"Không phải ngươi không tin vào Chúa sao?"

"Tôi tin, bằng cả trái tim này." France trả lời.

England bước đến cạnh France. Lần đầu tiên England nhìn thấy một France lặng lẽ và buồn rầu như vậy. Cô ấy ra đi cũng đã một năm rồi.

"Ngươi có biết không, ta không ghét cô ấy."

"Tôi biết."

"Ta sẽ luôn nhớ về cô ấy, không kém gì ngươi."

"Cám ơn cậu."

"Ta có thể cùng cầu nguyện với ngươi được không?"

"Cậu cứ ngồi đi. Tôi chỉ có một mình, tôi sẽ không tấn công cậu đâu."

England ngồi xuống cạnh France, mang ra một chuỗi Mân Côi. Cả hai đứa trẻ đều đều đọc những lời Kinh Kính Mừng, trong cái nắng chiều oi ả, trước mặt là dòng nước dập dềnh phản chiếu những tia sáng lấp lánh chói mắt. Gió vi vu thổi bên tai như đang cố gắng thì thầm vào tai chúng những bí ẩn màu nhiệm của Thiên Chúa. Và rồi, nụ cười của Jeanne bỗng hiện lên trong tâm tưởng của France. Trái tim của nó đập chậm lại. Trong khoảnh khắc ấy, France bỗng cảm thấy, nó đã thực sự tha thứ và yêu thương con người, bất chấp những tội lỗi và khổ đau của họ. Bởi vì bên cạnh sự bé mọn là sự vĩ đại, bên cạnh tội lỗi là sự tha thứ, bên cạnh sự hèn hạ là tấm lòng ngay thẳng, bên cạnh khổ đau là tình yêu vô bờ bến.

Và bởi vì thế giới này mới xinh đẹp và dịu dàng biết bao. Bầu trời cao như thế, chắc chắn sẽ ôm lấy hết những nỗi niềm của tha nhân.

9

"Và thế là kết thúc câu chuyện về Thánh Jeanne d'Arc của đất nước chúng tôi." France nói với cô bạn người Mỹ. "Lisa, em nghĩ thế nào về câu chuyện trên?"

"Em không biết nữa, người Pháp các anh quả dành cho cô ấy một tình cảm vô cùng sâu sắc."

"Chỉ sâu sắc thôi thì không đủ đâu." France nói "Trong những thời khắc tuyệt vọng nhất, điều đầu tiên chúng tôi nghĩ đến luôn là cô ấy. Thập giá trên lá cờ của France Libre là thập giá của Lorraine, cũng là quê hương của Jeanne d'Arc. Mỗi lần chúng tôi lâm vào tình cảnh khó khăn, chúng tôi đều kêu gọi Thánh Jeanne d'Arc hỗ trợ và đồng hành cùng chúng tôi."

"Ngẫm lại, em cảm thấy, một người phụ nữ với cuộc đời binh nghiệp chỉ vỏn vẹn hai năm, nhưng hàng trăm năm sau vẫn được nhân loại nhắc đến và ngợi ca, quả thật là một phép màu đến từ Chúa. Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên. (Phúc Âm Luca 14, 11)"

Trong lúc Lisa ngỡ ngàng nhìn ngắm Vương cung thánh đường Sainte Jeanne d'Arc, France âm thầm nhìn ngắm khuôn mặt Lisa, lòng dậy lên một tình cảm khó nói thành lời.

"Lisa này, em có biết rằng Chúa đôi lúc đáp lại lời chúng ta theo một cách mà không ai có thể ngờ đến không?"

"Anh đã từng trải qua rồi sao?"

"Đúng vậy. Từ rất lâu, rất lâu về trước, trong cái chết của người chị rất đỗi yêu quý của anh, anh đã xin Chúa rằng người hãy mang chị ấy về với anh. Chị ấy, dù thế, vẫn qua đời. Để rồi rất rất lâu sau đó, em xuất hiện trước mặt anh. Chị ấy có mái tóc đen và đôi mắt xanh của đại dương, em có mái tóc vàng nắng và đôi mắt xanh của chồi non, nhưng gương mặt của em và chị ấy giống nhau như tạc. Khi nhìn thấy em, anh cứ ngỡ như Chúa đang đùa với anh vậy. Chính vậy mà, trong lần gặp gỡ đầu tiên, anh đã chạy đến bên em và tình nguyện đưa em đi khắp Paris."

"Ra là vậy, nhưng lúc ấy anh làm em sợ chết khiếp đấy. Phải đến lần thứ hai gặp gỡ, em mới quen được phần nào tâm tính tùy hứng của anh." Lisa thở dài "Em rất tiếc vì cái chết của chị anh. Và phải thú nhận với anh rằng, khi nhìn thấy anh, em cũng có một cảm giác gì đấy rất quen thuộc."

France dường như nghĩ ra điều gì đấy. Anh lấy từ trong túi ra một chuỗi Mân Côi, là chuỗi Mân Côi mà Jeanne đã tặng cho anh. Những vật dụng liền thân với hiện thân của đất nước gần như chẳng bao giờ hao cũ đi cùng với sự mài mòn của thời gian. Như thể chuỗi kinh đã nằm trong đó hàng trăm năm nay để trở về với Jeanne d'Arc vậy.

"Anh tặng em chuỗi Mân Côi này. Đây là chuỗi Mân Côi mà chị anh đã tặng cho anh trong lúc anh vẫn còn là một đứa trẻ ích kỷ, tội lỗi và yếu đuối. Em đã từng nói với anh rằng, em muốn gia nhập dòng tu và sống đời thánh hiến, đúng không? Nay anh xin tặng lại chuỗi Mân Côi này cho em, và mong Đức Mẹ sẽ phù hộ cho em trên con đường tu trì của mình."

"Anh chắc chứ? Kỷ vật này rất quan trọng với anh mà?"

"Anh chắc chắn."

"Cám ơn anh rất nhiều" Lisa mỉm cười "Đây sẽ là báu vật mà em sẽ trân trọng suốt đời. Cầu Chúa phù hộ cho anh và đất nước của anh."

"Chúa phù hộ cho em, người yêu thương nhất trần đời của anh."

France nhìn Jeanne, ngập ngừng, muốn nói thêm điều gì đó nữa trước khi từ biệt người chị của mình.

Bỗng nhiên, đâu đó ngoài kia, văng vẳng tiếng hát ngây ngô của một đứa trẻ, như đang nói hộ luôn cả tấm lòng của anh:

"If Joan of Arc
Had a heart
Would she give it as a gift?

To such as me
Who longs to see
How an angel ought to be

Her dream's to give
Her heart away
Like an orphan on a wave

She cared so much
She offered up
Her body to the grave."

_Hết_

Huế, 1h38p, 5/12/2022

Chú thích: Bài hát đầu tiên là của Thánh Thérèsa Lisieux sáng tác về Jeanne d'Arc, còn bài hát cuối cùng, có tên là Maid of Orleans của Orchestral Manoeuvres in the Dark. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro