Polaris: Dryas
Mùa thu đã tàn cùng những ngôi sao trắng. Ánh hoàng kim trôi tuột theo những chiếc lá vàng. Để rừng cây bạc dần màu trắng xóa, thả buông rơi ngàn tiếng khóc chia ly. Vì ngày hôm nay là ngày ta ly biệt, ngày mà anh chính thức bước xa em. Ngày mà em chẳng còn anh bảo bọc, chẳng còn anh bên cạnh để vỗ về. Ngày hôm nay sẽ là ngày em lớn, ngày em đứng lên và trưởng thành. Em sẽ phải gánh vác trên đôi vai nhỏ nhắn ấy, tất cả những trách nhiệm của ngày xưa.
Và ngày hôm nay, em sẽ không còn ánh dương sáng, chẳng còn trời xanh và những bông hoa cỏ ngỗng mềm. Ngày hôm nay em sẽ mất một người mà em yêu bên cạnh, ngày em sẽ vỡ nát mảnh tâm hồn.
Và khi cái tên của em, mãi mãi không còn mùa đông trắng xóa.
Sẽ mãi mãi là đêm đen tuyền.
Iceland.
Vô hồn, lạnh lẽo và chưa bao giờ tồn tại.
Một ngày nào đó, em sẽ ra đi như khi em đến bên anh.
Như một ngôi sao băng bay vút lên vũ trụ.
Và không bao giờ còn quay lại chốn xưa.
Đến lúc ấy, em có còn nhớ đến anh chứ?
Hay là em cũng bỏ rơi anh rồi?
Như một ngôi sao rơi nữa...
Anh xin lỗi.
Nếu như ngày hôm ấy, anh không nắm lấy tay em. Nếu như ngày hôm ấy, anh quên em đi và bước tiếp, bỏ đi thật xa về miền nắng ấm và bỏ quên em giữa mùa đông hoang tàn. Để mãi mãi em chỉ là một hạt tuyết, cô đơn và lạc lõng giữa đêm đông.
Để em sinh ra và lại biến mất, vô nghĩa đến mức lạ lùng. Để em không bao giờ biết nắng ấm, biết trời xanh và đồng hoa anh thảo anh yêu.
Em sẽ bị nhấn chìm bởi đêm đen. Không thể nhìn, chẳng thể nghe và không bao giờ kêu lên được, em chìm xuống và biến mất cho đến vô cùng.
Em chưa bao giờ tồn tại.
Em chỉ mãi là một bóng ma.
Và tên em không còn được gọi.
Giống như anh lúc này...
Thật là đau đớn.
Phải không em?
Vì thế, anh không thể bỏ mặc em tàn nhẫn được, anh không muốn em phải chịu tất cả những đọa đày.
Cho dù sẽ đến phút chia ly.
Anh biết, dù em yêu anh đến mấy, giờ em sẽ oán giận anh, căm hận anh, thù ghét anh. Em sẽ khóc, sẽ kêu gào trong cùng cực, em sẽ đau đớn đến vô bờ. Và rồi, khi nỗi đau khổ đã lên đến cùng cực, một ngày nào đó, em sẽ chối bỏ anh.
Điều đó có buồn không?
Không đâu em ơi, anh không trách, anh không bao giờ oán trách em đâu.
Vì tất cả nỗi đau mà em chịu, đều từ một quyết định sai lầm.
Anh cứ ước gì mình chưa gặp được em, rằng em không biết anh, em không yêu anh và không đau khổ vì anh. Anh ước gì Iceland chưa bao giờ tồn tại, anh ước em chỉ là vì sao trên trời.
Nhưng anh không thể phủ nhận tất cả yêu thương em đã dành cho anh. Anh không thể quên những cái siết tay thật chặt, những nụ cười và giọng nói của em. Anh sẽ nhớ mãi tất cả câu chuyện mà em kể, những bài ca em đã hát cho anh. Anh cũng sẽ giữ mãi những vòng hoa em tặng, những ngôi sao mà em trân trọng dành cho anh. Anh luôn trân quý đôi mắt màu thăm thẳm, để anh gọi tên sao trong đêm đen tuyền.
Và anh sẽ mãi yêu quý cái tên em. Anh sẽ gọi em, dù em không nghe được, để em biết rằng anh luôn mãi yêu em.
Cho đến khi tất cả ngôi sao hóa thành vô vàn giọt nước mắt.
Và nhấn chìm chúng ta xuống biển đen thảm sầu.
Anh luôn yêu em. Anh yêu em. Em trai bé bỏng của anh.
Iceland.
Anh sẽ không để em phải khóc, để em thấy nước mắt anh rơi. Để em không còn đau khổ, để em cứ mãi giữ nụ cười.
Anh ra đi.
Để đêm đen tuyền che lấp.
Cả anh.
Và cái tên em.
Như thế, em sẽ hạnh phúc chứ?
Như ngôi sao sáng mãi giữa đêm tuyền.
Iceland.
Và khi đêm đã trở thành vô tận, những ngôi sao mới khóc tiễn đưa anh.
Những ngôi sao dần dần rơi xuống và xoay tròn.
Những màu sắc rơi khỏi đêm đông.
Là màu đỏ của đồng hoa anh thảo. Màu biển xanh và rừng thông bạt ngàn.
Và màu đôi mắt của em.
Đột ngột, tim anh hẫng đi một nhịp đập.
Nỗi đau đớn của anh bỗng chốc vỡ òa.
Những ngôi sao. Thật xa. Bỗng rơi trước mặt.
Những ngôi sao lạnh lẽo và những ngôi sao ấm nồng.
Những ngôi sao sáng. Những ngôi sao tắt ngúm trong đêm đen.
Nhưng những ngôi sao, đều rơi xuống. Đắp cho câu chuyện đôi ta một cái kết thật buồn.
Anh có buồn không?
Anh có hối hận vì chưa kịp nói lời tiễn biệt em?
Anh có tiếc rằng chưa kịp hôn em lần cuối?
Hay là anh đã hết yêu em rồi?
Anh gục xuống.
Đồ phản bội.
Sau tất cả yêu thương mà em gìn giữ mãi cho anh.
Thật là nhục nhã!
Anh thật là thằng hèn nhát mà em ơi!
Em ơi! Anh xin lỗi!
Em ơi! Là lỗi của anh!
Nhưng em có còn nghe được nữa.
Cái tên em đã biến mất vào đêm tuyền.
Nhưng một lần thôi, em ơi!
Làm ơn, hãy tha thứ cho anh.
Tha thứ cho anh.
Tha thứ cho anh.
Cho dù em không thể nghe thấy được.
Nhưng hãy để những vì sao ngắm nhìn.
Iceland.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro