Polaris: Primulaceae

Khi đêm đen tuyền buông mình thành ngàn hạt tuyết trắng, khi mùa thu chỉ là một định nghĩa không rõ ràng, khi những ngôi sao chỉ còn là dĩ vãng, chính lúc ấy, em sẽ phải ra đi.

Ngọn gió mùa đông kêu thét như tiếng cựa dây đàn. Âm thanh rung kẽo kẹt và cao đến chói tai. Những cành dương oằn mình làm vĩ dài chạm lỗi, tiếng nức nở vang lên đột ngột đến giật mình.

Đêm nay chỉ có một mình anh đưa tiễn. Chỉ có mình anh theo đám tang không người. Không tiếng khóc và chẳng một lời than vãn, chẳng có hoa mà cũng chẳng trống kèn.

Em và anh đứng cạnh nhau giữa đồng tuyết trắng. Chẳng ai nghe. Chẳng ai nói một lời. Sự hoang vu đến mức trầm mặc. Ngay cả trời sao cũng im ắng đến lạ lùng.

Chỉ có đêm tuyền đen trang hoàng triệu vì sao trắng. Chỉ có tấm vải tang liệm xuống mùa đông tàn. Chỉ có gió khóc kêu gào nức nở. Và tuyết lạnh lùng đắp mộ đôi ta.

Từng khắc một, thời gian chậm rãi trôi. Những hạt tuyết mỏi mòn rơi xuống. Hòa với sao thành bụi trắng rải tung trời. Một ngôi sao hóa thành ngàn hạt tuyết. Và ngàn hạt tuyết hóa thành nỗi cô đơn nghẹn ngào.

Thỉnh thoảng, em liếc nhìn anh. Nhìn khóe mắt đã đỏ hoe màu lệ đắng. Nhìn ánh mắt bị chôn vùi bởi đêm đông. Ai bắt đi màu nắng hạ vui cười? Ai bắt đi dây trường xuân vĩnh cửu? Và ai bắt đi hy vọng cuối cùng của mùa đông?

Ai ra đi để mà nắng tắt, ai tước lấy màu sắc của nghìn hoa? Ai để cỏ ngỗng nở tung màu lệ tím, nằm khóc ròng trong bóng tối mùa đông?

Em muốn ôm lấy anh, để màu hoa lưu ly bừng nở, em muốn nắm tay anh, hái lấy những nụ hoa linh lan e lệ cười. Em muốn hôn anh, cho đêm tuyền biến mất. Và em muốn băng giá trả lại chữ tình yêu.

Nhưng đêm lạnh vẫn chưa bao giờ nồng ấm. Và những ngôi sao luôn ở quá xa vời. Có những câu chuyện mãi là cổ tích, trang giấy ố vàng đã ướt đẫm lệ rơi. Bọt sóng biển tung lên và biến mất. Ánh diêm lóe lên cũng sẽ tàn. Hi vọng mãi chỉ là sợi tơ mảnh, để đan thành tấm lưới bắt ước mơ.

Chỉ có em quay quắt nỗi buồn thương. Chỉ có em lạc lõng và tuyệt vọng. Chỉ có em lang thang trong bão tuyết, mà không biết rằng hải đăng đã tắt từ ngày xưa.

Em đã mất những gì em trân quý, cả anh, cả Ice, và triệu vì sao trên trời. Em mất màu đỏ, xanh và trắng, em mất mùa hạ và ngàn mùa hoa. Em chẳng còn gì để nắm giữ. Kể cả tâm hồn em mùa đông cũng lấy rồi. Em chỉ còn lạnh giá và đau khổ. Phũ phàng, vô cảm và những hạt tuyết rơi.

Em không thể cười, chẳng thể khóc hay là mơ tưởng. Điều ước của em đã bể tan tành. Những ngôi sao giờ trở thành thiên thạch, những tảng đá tai họa của riêng em. Đôi mắt em không thể nhìn ánh sáng, lồng ngực em đập trống rỗng và vô hồn. Tâm trí em rạch nát mà méo mó. Như vậy thôi, em đã chết rồi! Ôi anh ơi còn đợi chờ chi nữa, hãy hạ huyệt mà đóng mộ nhanh lên!

Tiếng dây cầm nặng nề lê bước. Những bước chân lên thiên đàng thật xa xôi. Vĩ ê a bản cầu hồn chán ngắt. Dây đàn rung chán ngán cảnh đợi chờ. Huyệt đã đào và mộ đã đắp. Chỉ thiếu em là kẻ đi tang.

Em hơi run, đầu choáng váng. Đột ngột, nỗi sợ xâm chiếm em. Đêm quằn quện vẽ bóng tối đầy đe dọa. Tuyết vây chặt lấy và những ngôi sao hả hê cười. Tiếng chạm vĩ giật mình thon thót. Tiếng kẽo kẹt dây đàn rên lên.

Màu đỏ bị giật xuống.

Màu trắng chảy ròng ròng.

Màu xanh rách nham nhở.

Chỉ có đen tuyền đổ tràn vào mắt em.

Nỗi sợ nào mà em đang cảm nhận? Nỗi sợ nào mà em nhìn thấy tại nơi đây? Nỗi sợ nào đếm nhịp tim run rẩy? Nỗi sợ nào tước đoạt hi vọng của em?

Em sẽ không thể nào độc lập.

Em chỉ mãi là một xác chết, không hơn.

Em không thể làm những gì em muốn.

Bàn tay em nhuộm đen hoang tưởng về tự do.

Em không thể gọi tên mình nữa.

Khi sở hữu cuối cùng của em, cũng đã bị xóa nhòa.

Norge sẽ không còn tồn tại nữa.

Và nơi đây sẽ là một nấm mộ hoang vu.

"Norge."

Sẽ không còn ai gọi nữa.

Ngay cả anh, cũng sẽ quên em thôi.

Tuyết trắng nhẫn tâm mỗi năm lại thêm mài mòn.

Và rồi, nấm mộ này, cũng sẽ ra đi như chưa từng được dựng nên.

Thật đau buồn.

Em sợ.

Em buồn nôn.

Em hụt hẫng.

Em thẫn thờ.

Em bật khóc.

Nhưng nước mắt cũng chẳng thể tuôn rơi.

Khi tuyệt vọng làm mờ mắt người đau khổ.

Con tim vỡ tan ra, triệu mảnh vụn cùng văng lên trời.

Và cái tên Norge. Cũng sẽ biến mất.

Liệu điều đó, có quá đau đớn không?

Hay chính là sự giải thoát, cho bản thân em khỏi đau buồn?

Cho nên anh ơi, làm ơn, hãy gọi tên em lần cuối.

Trước khi em rời khỏi nơi đây.

Hãy cho em một lần ân xá.

Khỏi tất cả đau thương và muộn phiền.

Norge.

Là nơi khởi đầu.

Nhưng cũng là điểm kết thúc.

Norge.

Là câu chuyện.

Mà em muốn gửi đến vì sao kia.

Nếu em không thể quay trở lại, trong trăm năm hay là nghìn năm.

Hãy đưa câu chuyện này gửi cho vì sao sáng nhất.

Và gọi nó bằng cái tên em.

Polaris.

...

Đột ngột, dây vĩ đứt.

Bản nhạc đưa tang đã kết rồi.

Hắn đến. Để em đi mãi.

Cho đến trăm nghìn năm sau.

Ngôi sao ấy sẽ một lần nữa được thắp sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro