Ở nơi chỉ có hai người

Cánh cửa ký túc xá khép lại sau lưng, tiếng ồn từ sân vườn lập tức biến mất, như thể thế giới bên ngoài bị gạt hẳn ra

Căn phòng lớn, nơi hơn ba mươi chị em cùng sinh hoạt mỗi ngày, giờ vắng tanh. Đèn ngủ vàng ấm áp chiếu lên từng chiếc giường gọn gàng, vài bộ đồ vắt hờ trên ghế. Không khí vẫn còn phảng phất mùi nước hoa, dầu gội ,dấu hiệu quen thuộc của sự náo nhiệt thường ngày

Nhưng giờ, chỉ có Ái Phương và Bùi Lan Hương

Bùi Lan Hương buông dép ở cửa, chậm rãi bước vào, dáng đi vẫn hơi loạng choạng nhưng ánh mắt thì sáng rõ. Cô ngồi phịch xuống giường mình, đầu ngửa ra sau, mái tóc dài bung ra như đám mây buổi tối

Ái Phương đứng lặng bên cạnh, toan đi lấy khăn lau mặt thì giọng Bùi Lan Hương vang lên, lười biếng và mềm như nhung:

"Lúc này Phương ghen rồi đúng không?"

Ái Phương khựng lại, ngoái nhìn

Bùi Lan Hương đang nhìn cô, khoé môi cong cong, ánh mắt lấp lánh một tia hả hê

"Phương đừng có phủ nhận. Tôi thấy rõ mà. Lúc tôi bá cổ chị Quỳnh Anh , mặt Phương trông... thương ghê."

Ái Phương thở nhẹ, đặt khăn lên bàn mà không đáp

Bùi Lan Hương nghiêng đầu, giọng như thì thầm:

"Không ngờ Ái Phương của tôi mà cũng biết ghen á"

"Còn không biết ghen chắc Hương phá tung cái bàn tiệc luôn rồi". Ái Phương buột miệng, xong lại khựng, mắt nhìn sang nơi khác

"Ồ..." Bùi Lan Hương ngồi dậy, ánh mắt sáng rỡ hơn. "Vậy ra Phương còn là 'của tôi '?"

Ái Phương mím môi, không nói

Bùi Lan Hương bước tới gần, chậm rãi như con mèo vừa ý. Cô đứng đối diện Ái Phương, khoảng cách chỉ đủ cho một hơi thở ấm áp lướt qua da

"Em không thích cảm giác đó." Ái Phương nói, khẽ khàng nhưng đủ nghe. "Cảm giác đứng ngoài nhìn Hương cười với người khác, ôm vai bá cổ người khác... Giống như em không là gì hết."

Bùi Lan Hương khẽ nghiêng đầu, giọng mềm đi:

"Giờ Phương hiểu tôi rồi đúng không?"

"Hiểu... nhưng không thích." . Ái Phương đáp, thẳng thắn. "Và em cũng không thích mình như vậy."

Bùi Lan Hương im lặng vài giây, rồi bất ngờ vươn tay chạm nhẹ vào má Ái Phương. Lạnh. Tay cô lúc nào cũng lạnh

"Vậy Phương đừng làm tôi như vậy nữa."  Bùi Lan Hương nói, ánh mắt bỗng trầm xuống, không còn tia hả hê, chỉ còn sự van nài dịu dàng

Ái Phương đứng yên, không gạt tay cô ra, nhưng cũng không trả lời ngay

Chỉ có tiếng điều hoà rì rì trong phòng vắng, và nhịp thở của hai người đang quấn lấy nhau trong một khoảng lặng lửng lơ

Bùi Lan Hương không rời khỏi Ái Phương, đứng gần đến mức nếu Ái Phương muốn lùi bước cũng không thể. Cô nhìn thẳng vào mắt Ái Phương, môi hơi cong lên một nụ cười có chút châm biếm

"Phương hiểu cảm giác ghen rồi đúng không? Đúng là con gái luôn khó chịu khi thấy người mình thích gần gũi với người khác." Bùi Lan Hương nhún vai, giọng chua ngoa như thể đang tận hưởng từng khoảnh khắc này. "Nhưng mà sao, thấy tôi vui là không chịu nổi à?"

Ái Phương không trả lời. Cô chỉ nhìn Bùi Lan Hương, đôi môi mím chặt, như thể không muốn buông ra một lời nào. Bùi Lan Hương thấy vậy, mỉm cười nhạt, bước lại gần hơn nữa

"Có phải Phương nghĩ, tôi sẽ chỉ nhìn Phương từ xa mà không bao giờ dám đụng vào không?". Bùi Lan Hương khẽ khàng nói, tay cô chạm nhẹ lên tay Phương, bàn tay mát lạnh ấy như một dấu ấn không thể xóa nhòa. "Tôi đâu phải loại người đó."

Ái Phương nhìn tay Bùi Lan Hương đang chạm vào mình, cảm giác ấm nóng, vừa như muốn tránh vừa như bị cuốn vào. Cô cắn môi, nhưng không thể nào đẩy Bùi Lan Hương ra được

Bùi Lan Hương lại cười, nhưng lần này, nụ cười ấy có gì đó lạ lẫm, như một vết xước trên làn da mềm mại mà cô cố tình tạo ra

"Phương thích ghen lắm đúng không?" Bùi Lan Hương chậm rãi tiến thêm một bước, ánh mắt vẫn không rời Ái Phương. "Nhưng sao không thử làm cái này xem... tôi cảm thấy thoải mái lắm đó."

Không đợi Ái Phương phản ứng, Bùi Lan Hương bất ngờ túm lấy cổ áo cô, kéo cô về phía mình một cách mạnh mẽ. Cả hai gần như chạm môi nhau trong khoảnh khắc, nhưng Bùi Lan Hương vẫn không hôn. Cô chỉ giữ Ái Phương lại gần, hơi thở đan vào nhau, và lúc này, đôi mắt Bùi Lan Hương nhìn Ái Phương như một kẻ chiếm hữu thực sự

"Tôi muốn Phương cảm thấy như tôi đã cảm thấy," Bùi Lan Hương thì thầm, lời nói vừa như thách thức, vừa như một lời yêu cầu. "Muốn bà nhớ, chỉ có tôi mới được ở gần bà như thế này. Chỉ tôi mới có quyền làm bà đau, làm bà ghen. Hiểu chưa?"

Ái Phương đứng im, không phản kháng. Cô cảm thấy trái tim mình như bị kéo đi trong một cơn sóng ngầm , vừa đau, vừa thỏa mãn, và cũng đầy bối rối. Cô biết Bùi Lan Hương đang chơi trò chiếm hữu với mình, nhưng sao lại có thể từ chối, khi mỗi hành động, mỗi lời nói của Bùi Lan Hương lại khiến cô càng thêm muốn ở gần hơn?

"Hương..." Ái Phương thở dài, nhưng không rút tay lại. Cô như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể

"Đúng rồi, đừng nói gì cả," Bùi Lan Hương mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng tay cô vẫn không buông, lại càng siết chặt hơn. "Chỉ cần im lặng và để tôi cảm nhận là đủ."

Ái Phương cuối cùng cũng không chịu được, cô vòng tay qua người Bùi Lan Hương, kéo cô vào lòng, ép cô vào ngực mình như một cái ôm thật chặt. Không có sự đẩy lùi, không có sự từ chối. Chỉ có những cảm xúc lạ lẫm nhưng mãnh liệt, đan xen giữa sự bối rối và nỗi nhớ nhung không thể tả

Bùi Lan Hương cúi đầu, dựa vào Ái Phương, nở một nụ cười mãn nguyện, nhẹ nhàng như thể đã hoàn thành một trò chơi mà cô biết mình sẽ thắng

"Được rồi, bà Phương... tôi muốn bà phải luôn ở trong vòng tay tôi , biết chưa?"

Ái Phương không trả lời, chỉ lặng lẽ giữ Bùi Lan Hương trong vòng tay mình. Cảm giác này thật khó tả, vừa đau đớn lại vừa ngọt ngào

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro