vii. secret secret

jeongin quyết định sẽ nán lại công ti một lúc. cũng không hẳn một lúc... nhưng nếu được, có lẽ em sẽ qua đêm tối hôm nay.

"này innie. nhớ về sớm đấy."

"anh về trước đi."

"anh sẽ đợi em về rồi ngủ. quá giờ anh sẽ gọi còn không là đích thân đến tìm đó."

đứa nhóc chẳng mảy may đáp lại lời đe dọa của nó, hẳn là chai rồi. seungmin chỉ biết đứng dựa tường ở một góc, nó chăm chú quan sát cử chỉ của em qua cặp kính tròn xoay, chân không ngừng vung vẩy tới lui trên sàn. cứ thế, nó kiên nhẫn chờ đợi thêm 5 phút và chợt nhận ra, chiếc guitar hôm nay sao bỗng nặng quái lạ.

"anh về đây."

"vâng anh về cẩn thận."

không gian yên ắng lập tức thay thế tiếng càu nhàu ồn ào khi nãy của vị khách em không mong sẽ ở lại cùng. chỉ những lúc thế này em mới thật thoải mái, à ý không phải ở cùng các anh là em không thoải mái đâu. nhưng hôm nay... em thật sự chỉ muốn ở một mình.

hôm nay bắt đầu từ vocal đi nhỉ? jeongin cảm thấy em cần phải mài dũa thêm nữa, em ghen tị với seungmin lắm. giọng hát đầy xúc cảm và hoàn hảo chạm tới trái tim người nghe, đó là điều em còn vương vấn ở chiếc stage "love poem". seungmin khi đó tỏa sáng rực rỡ như vị thần giáng thế rồi dư âm và giai điệu bài hát cứ quanh quẩn bên tai em chẳng thể nào dứt được cho đến tận lúc này. và em đã nghĩ: "giá như mình cũng có thể được như vậy."

nhưng liệu sẽ được chứ?

tập luyện một lúc, em sẽ dành ra ít thời gian để nghỉ ngơi bên đống thu âm dày đặc trên điện thoại. thú thật là hầu như chúng đều bị cho xoá sổ chỉ sau vài lần nghe, em cũng không biết tại sao chúng lại tệ đến thế (em nghĩ vậy). và chính lúc này, phải, mớ suy nghĩ hỗn độn sẽ bắt đầu bao lấy tâm trí em. em tự hoài nghi về khả năng của mình. dạo đây tối nào chúng cũng như cơn ác mộng đeo bám em dai dẳng khôn nguôi và em lại lao đầu vào tập luyện, đến tối muộn, qua đêm khuya, đến kiệt sức... nhưng những gì em thấy vẫn chỉ là con số 0 vô nghĩa.

hyunjin, người em tín nhiệm nhất cũng dễ dàng nhận ra sự khác thường nhưng em không nói, em không thể giải bày.

vì bí mật này, jeongin đã chọn chôn vùi dưới lớp cát thật sâu.

cốc! cốc!

"jeongin nếu em có ở đó thì mở cửa cho anh đi."

giọng nói từ bên ngoài phát lên khiến em bừng tỉnh khỏi lơ đãng, vội tiến thật nhanh tới cửa, em gấp gáp chộp lấy tay vặn mở. không gian bên ngoài hiện ra, đối diện, là dung mạo với đôi lúm đồng tiền quen thuộc.

"hi! cho anh vào với nhé?"

"chan hyung... anh làm gì ở đây... vậy?"

anh thản nhiên lướt qua người đứa nhóc rồi thong thả ngả mình trên sofa. chẳng nói chẳng rằng, không khí giữa hai người trở nên kì quặc trong khoảng thời gian ngắn. cho tới khi anh lên tiếng.

"em chưa chịu về kí túc à?"

"em có nói với anh seungmin là ở lại tập thêm chút rồi về. bộ ảnh không nói với anh hả?"

"thêm chút là khi nào? 2h sáng rồi."

"thôi chết!"  jeongin hốt hoảng quay ngoắt về phía chiếc đồng hồ bên cạnh. kim giờ lười nhác ì ạch điểm tới trung tâm con số 2. vậy là tròn 2 giờ sáng. dự cảm có điều không lành em vội mở điện thoại kiểm tra thông báo. mà quái lạ? từ hôm qua đến giờ đã có tin nào đâu? mò đến tận trong app thì mới ngớ ra. hộp thư seungmin đã 44+ và lý do em không nhận được bất kì cuộc gọi nào là do vẫn chưa gỡ chặn nó từ tuần trước.

ôi jeongin, sao em khờ thế này...

"em xin lỗi em không nhận được ti-."

"sao em chặn số thằng nhóc vậy? seungmin có hơi hoảng nhưng biết em quên gỡ chặn nên mới nhờ anh."

"ai bảo mấy hôm trước ảnh chọc em chi..."

"hm... vậy thì cũng đáng đời nhở?"

cái điệu cười đặc trưng này của anh em là nhận ra ngay. chan hoặc đang cố tìm cách bắc cầu cho câu hỏi của mình hoặc đang muốn xua đi sự ngượng ngạo của hai bên hay cũng có thể là... không tìm được chủ đề để nói. tóm lại, là điệu cười có dụng ý.

"anh muốn hỏi em gì không?"

bắt được sóng tín hiệu của người nhỏ, chan mừng rơn. anh như bắt được vàng, khe khẽ nhích tới gần em, thận trọng quan sát nét mặt rồi tiếp cận bằng câu hỏi ôn tồn.

"em... đang gặp chuyện gì phải không?"

"... nếu em nói anh sẽ giữ bí mật cho em chứ?"

"tất nhiên rồi."

nụ cười thoáng chốc hiện trên môi càng làm điểm thêm nét u buồn cho đôi mi trĩu nặng của em. jeongin im lặng hồi lâu, ánh nhìn em vô định hướng về phía ánh đèn xa xăm. em do dự.

"em đang nghĩ... hình như từ lúc debut tới giờ em chẳng tiến bộ được tí nào."

"không jeongi-"

"không em nghiêm túc đó. lúc nào em cũng là người phá hỏng mọi thứ, em không hề tiến bộ. dù có chăm chỉ tập luyện tới đâu chăng nữa thì em vẫn không thể tiến bộ."

"..."

"em chẳng giúp gì được cho mọi người, thật sự..."

nhưng vừa dứt lời, em nhận ra. luồng hơi ấm đang ngự trị chung quanh cơ thể mình lúc này là một cái ôm. vòng tay dịu dàng bao bọc lấy con người em, trao đi sự dỗ dành, an ủi như đang vỗ về một đứa nhóc tiểu học mới lớn. anh sẽ chẳng ngần ngại ôm em như thế thật lâu đâu vì jeongin sẽ mãi chỉ là đứa em nhỏ của anh thôi, một đứa trẻ lạc lõng cần sự chỉ lối.

"từ lúc nào em đã lớn nhanh như vậy. anh còn không thể ôm em hết nữa."

tức thì, bao sự dồn nén của em liền vỡ toạc. giọt nước mắt chảy dài khẽ lăn xuống gò má rồi yên vị đáp trên cánh tay gân guốc của anh. bí mật này là điều em không thể nói. nhưng thật may, em ít nhất đã chịu giải tỏa nó. có thể chỉ một lần này thôi nhưng chan, anh thấy thật may mắn vì đã có cơ hội ở cạnh em lúc này.

"nếu muốn tối nay anh có thể tập cùng em. vậy nên đừng khóc. jeonginie sẽ tiến bộ hơn thôi, hửm?"

"nhưng anh hứa rồi đó. không được nói."

"rồi, anh hứa."

trong lúc em vẫn còn ngây ngốc lau đi vệt nước mắt thì anh đã kịp chìa ra chiếc ngón út xinh xinh ngoe nguẩy trước mặt. đôi mắt anh híp lại tạo thành đường vòng cung chật hẹp, khoé môi khẽ cong lên hệt đang yêu chiều một đứa bé. mà đúng thôi, jeongin là em bé của anh mà!

"móc ngoéo nha? hứa sẽ không nói."

"anh làm gì vậy... trẻ con ghê."

"ơ? anh mà trẻ con thì em là trẻ sơ sinh à?"

anh là vừa thành công khiến jeongin cười khổ. cười khổ thôi nhưng cũng tính là cười rồi nhỉ? em vì ái ngại trước hành động dở hơi của ông anh hơn mình 4 tuổi mà phải đăm chiêu thật lâu trước lời đề nghị vừa rồi nhưng sau cùng, vẫn là chiều theo ý người lớn.

"nói thật thì hồi xưa anh cũng mắc tùm lum lỗi luôn đó. tối về nhà ăn không ngon ngủ không yên luôn hic."

"ồ vậy tiền bối có định giúp em không hay tính ca cẩm cả buổi đây? anh cũng sắp nửa 50 rồi nói nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu."

"ê quá đáng nha!"

kìa jeongin? vậy là cuối cùng em cũng chịu cười rồi.




ksmean ->bangchan

anh đang ở đâu?

anh đang trong phòng tập với innie.
cỡ 1 tiếng nữa tụi anh về.

anh nhớ ngày mai là ngày gì không?

??

thôi bỏ đi không gì đâu.
đã gửi 2:45 3/10

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro