VOLUME 1: CHAPTER 1

Ánh nắng buổi sớm mai len lỏi qua rèm cửa để lại những hình thù kỳ lạ trên bức tường trắng của bệnh viện. Tia nắng mỏng mtôi đó giống như một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào từng ngóc ngách, xua tan bầu không khí tĩnh lặng và lạnh lẽo nơi đây. Ngoài cửa sổ, hàng cây xanh mát đang đung đưa trong gió và tiếng lá rụng xào xạc, như một bản nhạc êm dịu, đưa tâm hồn con người về một vùng trời an nhiên.


Trong căn phòng điều trị nhỏ bé, ánh nắng nhẹ nhàng rọi vào giường bệnh, nơi một chàng trai trẻ đang nằm. Căn phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng, tiếng máy móc chạy đều đều tạo nên một không gian ồn ào những cũng yên bình không kém. Bên cạnh giường bệnh, một người đàn ông trung niên, gương mặt đã hằn lên những vết chân chim, những dấu vết của một con người trãi đời, đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Ông là Dr.Ock-Bác sĩ điều trị riêng của người nằm trên giường ấy, người theo dõi và điều trị trong suốt thời gian qua.


Chàng trai tên Arlan, một cái tên bình thường như mọi đứa con trai khác, nhưng...Chàng trai này đặc biệt hơn các chàng trai khác. Căn bệnh quái ác đã biến cuộc sống của tôi trở thành một chuỗi ngày dài chống chọi với bệnh tật. Nhưng khắc sâu trong đôi mắt đen sâu hun hút ấy là một tâm hồn nhạy cảm, luôn khao khát được tự do, được khám phá thế giới xung quanh.


Arlan sinh ra đã mang trong mình một căn bệnh hiếm gặp. Một căn bệnh khiến các cơ của anh không thể phát triển như bình thường được, chúng vẫn cứ to như các bạn cùng tuổi nhưng sức lực không có nên anh chỉ có thể hoạt động một cách yếu ớt.Bù lại anh có một khuôn mặt cũng khá khôi ngô và đẹp trai. Các bác sĩ chẩn đoán rằng đó là một khiếm khuyết di truyền, một món quà mà cha mẹ Arlan vô tình trao tặng. Căn bệnh quái ác đó không chỉ hành hạ thể xác mà còn khiến tâm hồn anh xuất hiện một vết thường khó lành, một nỗi buồn sâu thẳm. Cha mẹ anh ly hôn khi cậu còn rất nhỏ, cuộc sống gia đình tan vỡ như một cơn lũ cuốn đi tất cả những gì tươi đẹp, những gì cần thiết để một cậu bé phát triển. Theo phán quyết của tòa, Arlan sống cùng mẹ. Nhưng quái lạ thay người mẹ ấy, thay vì yêu thương và chăm sóc con trai, lại tỏ ra lạnh lùng và xa cách. Bà luôn cho rằng Arlan là một gánh nặng, là một thứ tai nạn, là nguyên nhân khiến cuộc sống của bà trở nên tồi tệ.


Những lời nói cay nghiệt, những ánh mắt khinh bỉ của mẹ luôn ám ảnh Arlan. Cậu nhớ như in câu nói tàn nhẫn mà mẹ đã từng thốt ra: "Tao ghét mày, tao không muốn mày đến thế giới này, mày chỉ là một sản phẩm ngoài mong muốn của tao". Những lời nói ấy như những mũi dao đâm vào trái tim vốn đã rỉ máu của cậu bé non nớt. Đỉnh điểm của sự tàn nhẫn, Arlan bị mẹ bỏ rơi tại một bãi rác khi mới chỉ ba tuổi. May mắn thay, cậu đã được một vị tu sĩ già tốt bụng phát hiện và đưa về chùa nuôi dưỡng.


Trong ngôi chùa cổ kính, Arlan lớn lên trong vòng tay yêu thương của vị sư thầy.Tôi được nuôi dạy như một chú tiểu nhỏ. Do được dạy dỗ một cách tử tế, Arlan nhanh chóng có được sự yêu thương của tất cả sư trong chùa. Ông dạy cậu những bài học về cuộc sống, về lòng nhân ái và sự vị tha. Arlan dần quên đi những đau khổ trong quá khứ và tìm thấy niềm vui trong việc tu tập.Arlan được cho đi học, lần đầu được tiếp xúc với môi trường khác, thấy các bạn của mình có ba mẹ đưa đón, Arlan cũng buồn, cũng tủi thân, nhưng do Arlan hiểu chuyện nên không nói ra cho ai biết, âm thầm gặm nhấm nỗi đau ấy... Tuy nhiên, số phận lại một lần nữa trớ trêu khi vị sư thầy qua đời vì tuổi già. Các vị chủ đầu tư tham lam chớp thời cơ và giải thể cả ngôi chùa. Mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, Arlan phải tự mình bươn chải. Cuộc sống đường phố đã tôi luyện cho cậu một ý chí sắt đá và một bản tính mạnh mẽ.


Một lần tình cờ, Arlan cứu được một tỷ phú khỏi một vụ ám sát.Cơ thể yếu ớt của tôi không đủ sức khiến vị tỷ phú né hoàn toàn viên đạn, tôi chăm sóc cho ông ấy, mặc dù ông ấy là tỷ phú nhưng ông ta không có con, ông ta chỉ có một mình, trong thời gian ấy, ông và Arlan dần hình thành một sự liên kết cha con. Nhưng, cuộc sống lại một lần nữa vùi dập số phận của Arlan. Vết thương quá nặng, chỉ có thể cầm chừng chứ không thể cứu sống được người đàn ông giàu có ấy, nhưng anh đã nhận được một phần di sản của ông. Với số tiền ấy, Arlan đã tìm đến những bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho căn bệnh của mình. Và rồi, anh gặp được vị bác sĩ hiện tại, người đã dành rất nhiều tâm huyết để chăm sóc cho anh.


Ta lại quay về với Arlan, anh chàng bất hạnh của chúng ta. Arlan nằm đó, đôi mắt thiếu sức sống do những ngày không ngủ được nhìn chằm chằm vào trần nhà. Bác sĩ thở dài, giọng nói trầm buồn:


-Arlan à, bệnh tình của cháu không có dấu hiệu cải thiện. Các loại thuốc hiện tại đều không mang lại hiệu quả như mong muốn. Cháu cần phải nghỉ ngơi thật nhiều và tránh làm những việc quá sức. Nếu không...ta e là...


Arlan nằm đó, nở một nụ cười nhạt, ánh mắt giờ đây nổi lên một ngọn lửa, giọng nói của Arlan yếu ớt, nhưng vẫn tràn đầy quyết tâm.


-Cháu hiểu mà, cháu hiểu mà bác. Nhưng cháu không muốn cứ sống như thế này mãi. Cháu muốn...ra ngoài đi lại như mọi người...bác ạ


Bác sĩ bước đến và đặt đôi tay đầy nếp nhăn lên vai Arlan. Một giọng nói hiền từ nhưng chậm rãi.


-Cháu à, bác biết cháu đang rất muốn đi lại. Nhưng nếu cháu cứ cố gắng chống lại bệnh tật, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cháu có thể bị liệt hoặc tệ nhất là...cháu sẽ trở thành người thực vật.


Arlan im lặng, im lặng vì biết rằng dù mình có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không có một phép màu nào xảy ra cả, nằm ngẫm nghĩ về những lời bác sĩ nói. Tôi biết rằng bác sĩ đã làm hết sức mình, nhưng căn bệnh này quá phức tạp và quái ác. Arlan đã ngầm chấp nhận số phận của mình, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, tôi vẫn khao khát được sống một cuộc sống trọn vẹn.


Khoảng một lúc sau, không khí trong căn phòng bỗng trở lên lạnh lẽo, ánh sáng từ bóng đèn cứ nhấp nháy, và từ phía của có một người đàn ông lạ mặt bước vào phòng. Ông ta mặc một bộ vest đen lịch lãm, xách theo một cái vali nhỏ, gương mặt đã bị che khuất sau lớp khẩu trang và kính đen ẩn chứa một vẻ bí ẩn khó tả. Ông ta tiến đến gần Arlan, mở chiếc vali nhỏ ra và đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ.


-Đây là thứ mà cháu cần.


Không đợi Arlan đáp lại, ông ta nói tiếp


-Loại thuốc này có thể chữa khỏi mọi căn bệnh.


Bác sĩ nhanh chóng ngắt lời người đàn ông bí ẩn và nhìn một cách kỹ càng vào chiếc hộp đen nhỏ bí ẩn nằm trong chiếc vali, bác kiểm tra nhưng vẫn không có thông tin gì, chỉ có duy nhất một dòng chữ "HEA-012" màu trắng trên nền đen của hộp thuốc. Bác sĩ lấy ra và xem xét thử, đó là một cái lọ nhỏ, trong đó có một viên thuốc loại viên nang con nhộng màu trắng. Bác sĩ rất nghi ngờ về viên thuốc


-Đây là loại thuốc gì? Tôi chưa từng thấy nó bao giờ, và hơn hết, ông là ai?


Người đàn ông lạ mặt nở một nụ cười bí ẩn.


-Tôi chỉ có thể nói với cháu và bác rằng, đây là cơ hội cuối cùng của cháu. Nhưng hai người phải nhớ, loại thuốc này là một bí mật. Không được tiết lộ cho bất kỳ ai. Nếu không tôi không chắc hai người được sống yên ổn.


Nói xong, ông ta quay người và ra khỏi phòng bệnh.


Arlan nhìn chằm chằm vào chiếc lọ nhỏ trong tay, lòng dâng lên một nỗi nghi ngờ mênh mông. Loại thuốc này quá kỳ lạ, xuất hiện một cách đột ngột và hứa hẹn những điều không tưởng. Bác sĩ thấy không ổn nên đã cảnh báo anh về những rủi ro tiềm ẩn, nhưng sâu thẳm trong lòng, Arlan vẫn không thể dập tắt ngọn lửa hy vọng mong manh.


Arlan đưa chiếc lọ lên ngửi, cố gắng tìm kiếm một manh mối nào đó. Nhưng mùi hương nhạt nhòa không nói lên được bất cứ điều gì. Cuối cùng, anh quyết định làm theo lời khuyên của bác sĩ. Với đôi bàn tay run run, Arlan chuẩn bị ném nó vào thùng rác. Nhưng ngay khi cánh tay anh đưa lên, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. "Liệu có phép màu nào dành cho mình không..?"Nói rồi Arlan đổ hộp thuốc ra, hộp chỉ vỏn vẹn 2 viên thuốc màu trắng dạng con nhộng, trông nó khá...to và khá bất thường, nhưng vì hy vọng cuối cùng anh vẫn cố gắng nuốt đi một viên và nằm ngủ.


Một hồi sau, Arlan bỗng tự dưng thức dậy, anh cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn và chân tay anh có vẻ là có sức lực hơn, anh nhấc thử cánh tay của mình lên- chưa bao giờ anh ấy cảm nhận được chính tay của mình nhẹ nhàng đến thế, Arlan lồm cồm bò xuống giường, chân của anh đã đứng vững không cần phải cố gắng gượng để giữ thăng bằng nữa, cơ mà anh cảm thầy đầu của mình vẫn không thấy ổn, vùng đầu của anh quằng đi quằng lại cơn đau không tưởng, một thoáng sẽ tái phát và bản thân không biết nó từ đâu ra, nhưng niềm vui sướng ấy đã gạt phăng đi cơn đau để anh chạy đi tìm bác sĩ riêng của mình.


-Bác sĩ, con đã đi lại được rồi, tay chân của con!


Bác sĩ đang ngồi uống café thì phụt ra, bật dậy khỏi ghế với con mắt ngạc nhiên.


-Arlan...con thật sự đã đi được à, ôi, phép màu đã xảy ra, phép màu đã xảy ra! Bây giờ, ta sẽ kiểm tra cơ thể con một lượt để xác định xem con đã hoàn toàn khỏe hơn hay chưa.


-Dạ, bác tiến hành ngay đi


Sau một hồi kiểm tra thì bác sĩ trên tay cầm tờ báo cáo với gương mặt vui sướng chạy ra.


-Arlan con, con đã khỏe rồi, cơ và xương khớp của con đã phục hồi hoàn toàn! Nhưng con vẫn chưa có thể đi ngay được, hãy nằm lại để bác theo dõi vài ngày đã.


-Vâng


Ngày hôm sau, vào những giờ cuối tối sau bữa ăn, Arlan vẫn lấy lọ thuốc ra, nhưng lần này có một sự kiện lạ, cái lọ thuốc nhìn ở ngoài thì chỉ còn một viên, nhưng khi đổ ra thì nó lại rơi ra cả nghìn viên, tụi thuốc ấy như có nhận thức riêng, chúng nó cùng nhau tạo thành hình thù như một cánh cổng dẫn đến đâu đó, Arlan vô thức đi vào cánh cổng đó , có một luồng sáng toát ra và nuốt trọn đi thân hình chàng trai trẻ. Tỉnh dậy anh thấy mình đang nằm ở một nơi rất xa lạ, nó như một cái cống của thành phố này, mùi hôi thôi bốc lên khiến tôi vô thức bịt mũi, càng đi sâu vào cổng, Arlan thấy một loại pháp trận gì đó trông rất kì lạ, khắp trên đó có một loại chữ tượng hình kì lạ, do tính tò mò anh đã đến ngồi xuống và chạm vào cái pháp trận ấy thì... "Roạt" một tiếng của lưỡi dao chém xuống ngay vạt áo Arlan, may là không trúng vào anh, Arlan bất giác lùi lại và thét lớn.


-Tôi chỉ bị lạc vào đây thôi, xin đừng giết tôi, hãy tha mạng cho tôi...


Giọng nói kì lạ vang lên, nghe có vẻ như là một thiếu nữ.


-Ồ? Đi lạc à? Ngươi tưởng ta bị ngu chắc? Có ai đi lạc mà lạc hẳn vào một nơi được bao phủ bởi phép che mắt của chính ta không? Nói! Ngươi là ai, thuộc tổ chức nào?


-Tôi bị lạc thật mà, tôi không biết được lý do tôi ở đây.


-Nói láo! Ta phải khử ngươi tránh lộ bí mật


-Đừng, làm ơn tha cho tôi!


Arlan hớt hãi chạy thục mạng thục mạng theo hướng cái pháp trận, thể chất của một con người mới hồi phục không cho phép anh thực hiện điều đó, rất nhanh sau đó anh bị đuối do hết hơi. Anh cố gắng lếch những bước những bước hòng để chạy khỏi cái người có ý định giết người kia, nhưng tên đó có vẻ không muốn tha mạng cho nhân vật chính. Tên đó lao thẳng vào người Arlan.


-Tiếp chiêu!


Arlan bất giác đưa tay ra đỡ, tưởng chừng đỡ được nhưng không, thay vào đó tay anh đã bị thương và đang chảy máu rất nhiều, máu chảy lan đến pháp trận và lần này nó sáng lên một lần nữa, nhưng chữ tượng hình kì lạ đó như có phép thuật tách ra khỏi pháp trận và xoay vòng vòng, ánh sáng tạo ra tràn ngập ống cống nhỏ, bay xung quanh Arlan, tên sát nhân đó không thể chạm vào anh, cứ như một bức tường vô hình đã chặn lại, không bỏ cuộc, tên đó ném luôn con dao găm của mình vào phía anh, rất may, con dao găm ngay lưng của Arlan, mất đà và do vết thương nên Arlan ngã xuống và nằm hẳn lên pháp trận, các kí tự xoay nhanh hơn tạo thành một vòng sáng chiếu thẳng lên trời, một luồng sáng chiếu chói lóa thì Arlan đã biến mất.Để lại cảnh vật êm đềm, tên sát thủ với khuôn mặt đần ra và không thấm được mọi chuyện vừa xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro