Spoiler first chapter.

– Bản tin thời sự lúc mười một giờ trưa trên đài truyền hình xin được cập nhật những tin tức nóng hổi nhất về việc『70% mặt trăng đã bốc hơi mất.』

Tôi thường nghe radio khi ăn cơm trưa, điều đó đã trở thành thói quen khó bỏ bắt đầu từ năm tôi lên mười tuổi. Bởi vì không có nhiều thời gian, tôi thường đan xen giữa việc làm việc và nghe đài báo để cập nhật tin tức trong nước, phòng trường hợp trở thành người tối cổ trong cái thế giới phẳng này.

Ấy là một buổi trưa tôi không mấy hài lòng. Mặc dù được nhận xét là một người kén ăn nhưng sự khó chịu trong tôi hôm nay không liên quan đến thực đơn bữa trưa hay gặp chuyện không mấy may mắn, mang tính phức tạp, phiền não. Tôi đoán sự khó tính thất thường của mình hôm nay là do chất lượng sóng của trường học. Sóng sau núi quá yếu để radio có thể chạy mượt mà. Điều đáng ghét nhất là radio liên tục dở chứng đúng lúc thông báo những tin giật gân. Tôi đoán mình sẽ cần tập làm quen dần với tình huống này.

Quay trở lại với thông tin cấp bách hiện tại, 70% mặt trăng đã bốc hơi dưới tác động của Koro-sensei, và theo như người này tuyên bố, mục tiêu tiếp theo chính là Trái Đất vào tháng bảy năm sau. Nghĩa là, chúng tôi chỉ có vỏn vẹn một năm học để ám sát thầy ấy.

Tôi gắp một miếng trứng trong hộp bento tự làm của mình, sự mềm mại không thể chê vào đâu lan toả nơi đầu lưỡi.

Vừa mang một bình trà để uống, vừa ngắm khung cảnh núi rừng hoang sơ không phải là một trải nhiệm tệ, ít nhất với tôi là vậy. Dẫu cho không thể chối bỏ một sự thật đáng ghét rằng lớp E chúng tôi đang bị lãng quên và phân biệt đối xử vì thành tích học tập tệ hại đến không dám nhìn, cùng vô vàn lí do sa ngã điển hình của một học sinh hư khác, tôi đoán mình vẫn ổn, vẫn đứng vững một mình cho tới thời khắc cuối năm học.

Nhưng tôi vẫn cần ám sát một người.

Đó là thầy giáo chủ nhiệm đứng lớp tôi, Koro-sensei.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro