day 30: thứ hai

P.SH

Một câu. Hongjoong chỉ gửi cho Seonghwa đúng một câu vào Chủ nhật. Cậu ít khi nhắn riêng trừ phi là chuyện quan trọng, nhưng thường thì Hongjoong sẽ nhắn những câu có nghĩa hơn là "Chúng có thật!!!!".

Seonghwa cố gắng lên lạc với đối phương như không được. Anh chỉ hi vọng Hongjoong để lại một vài manh mối trong note. Cuốn sổ ghi chép được cả nhóm dùng chung đang mở trên bàn anh, trên đó có một bức vẽ. Một bức vẽ quái vật được mô phỏng từ tranh của Yeosang. Điều này khiến Seonghwa thậm chí còn bối rối hơn.

Yeosang vẽ cho Hongjoong một con quái vật khác sao?

Lật sang mặt sau, Seonghwa nhìn thấy ghi chú của Hongjoong. Nó chẳng có ích gì và chỉ giống hệt tin nhắn mà cậu gửi. Các câu cú không hoàn chỉnh và rất nhiều trong số đó được viết lộn xộn đến mức chỉ có Hongjoong mới có thể giải mã được.

Thở dài, Seonghwa cầm bút và đi tới chái nhà biệt lập của cơ sở. Anh không chắc mình nên mong đợi điều gì hôm nay vì Hongjoong có vẻ hơi... khác lạ. Anh không biết liệu có phải cậu ấy vẫn bị ám ảnh bởi vụ việc hôm trước không.

Mình sẽ thăm em ấy sau. Có lẽ em ấy cần phải nói chuyện với ai đó.

Seonghwa phải thừa nhận là anh gặp ác mộng. Không chỉ khi đi ngủ mà cả khi nhắm mắt lại cũng bị. Điều buồn cười là, Seonghwa nhận ra mình không sợ Yeosang. Sao mà vậy được? Yeosang đã giúp anh rất nhiều, và tuy mới chỉ quen biết một thời gian ngắn nhưng Seonghwa cảm thấy rất an toàn khi ở cạnh cậu. Thứ ám ảnh trong ác mộng của Seonghwa không phải là Yeosang. Mà là những thứ họ không thể thấy. Những thứ mà họ không biết.

Quét thẻ vào máy đọc, cánh cửa mở ra. Seonghwa bước vào, cố gắng không chú ý đến sự kỳ quái trong ánh sáng lờ mờ. Anh cảm giác như mình đang ở trong phim kinh dị vậy.

San sẽ không thích điều này đâu...

Thấy ghế ở trước cửa, Seonghwa ngồi xuống, kiểm tra kĩ số phòng để đảm bảo đây là phòng của Yeosang. Anh gõ vào cửa vài lần trước khi chào Yeosang. Anh hi vọng có thể nhận được câu trả lời của đối phương để có thể hết gặp ác mộng.

Sau khi đợi vài giây mà không nghe thấy tiếng trả lời, Seonghwa thử lại.

"Yeosang?" Anh gọi, tiếng sột soạt vang lên đến từ phía bên kia cửa.

"Tôi đây." Giọng Yeosang có chút mệt mỏi.

"Hôm nay cậu cảm thấy thế nào rồi?"

"Tôi ổn." Yeosang đáp, mặc dù Seonghwa cảm thấy đó là nói dối. "Anh thì sao?"

"Thật sự thì, tôi hơi sợ cho cậu." Seonghwa thừa nhận. "Đã quyết ngày xử tử cậu rồi và nó... sẽ diễn ra sớm thôi."

Một thoáng im lặng trước khi Yeosang nói. "Hongjoong sao rồi?"

"Tôi không chắc." Seonghwa thở dài. "Tôi đã cố gắng liên lạc với em ấy từ hôm qua nhưng em ấy không trả lời. Hongjoong nhắn cho tôi trong giờ làm việc nên tôi cho rằng cậu sẽ biết lý do."

"Anh.. anh ấy..."

Đợi Yeosang tiếp tục, Seonghwa không biết người kia đang làm gì khi ở một mình. Có vẻ như căn phòng cũ còn tốt chán so với cái phòng mới này. Vẫn là sự im lặng, Seonghwa thở dài. "Yeosang, chúng tôi thực sự muốn giúp cậu ra khỏi đây, nhưng để làm vậy, chúng tôi cần cậu nói chuyện với chúng tôi."

Tiếp tục im lặng.

"Tôi... chúng ta là bạn, đúng chứ? Tôi muốn anh có thể-"

Tiếng kim loại đập vang khắp sảnh, vang vọng từ phía bên kia cửa. Âm thanh khiến Seonghwa run rẩy.

Cậu ấy giận sao? Có phải mình không-

Lại một tiếng đập khác, Seonghwa ước mình có thể nhìn được vào bên trong.

"Yeosang? Cậu có ổn không?"Seonghwa lo lắng hỏi, đứng dậy khỏi ghế. "Yeosang?"

"X-xin lỗi." Yeosang đáp, hắng giọng. "Tôi không thể... tôi không thể kể những chuyện xảy ra được. Nếu không chúng sẽ giận."

"Ai giận?"

"Những con quái vật. Chúng không thích tôi nói chuyện với người khác nữa."

"Nhưng, trước đó chúng có vẻ không bận tâm mà, điều gì đã thay đổi?"

"Tôi đã quá thoải mái." Yeosang đáp, cách nói đều đều của cậu khiến nó càng vô cảm hơn

"Nó... nó thật vô lý." Seonghwa quát lên, khó tin. "Tại sao chúng lại tấn công cậu chỉ vì cậu thoải mái chứ?"

"Chúng cô đơn." Yeosang nhắc. "Tôi nghĩ chúng tin rằng, nếu cả nhóm anh có thể tìm ra cách giúp tôi, thì chúng sẽ lại cô đơn."

Seonghwa nhướn mày. "Vậy nên chúng cáu vì chúng không muốn cậu rời đi?"

Tiếng khúc khích vang lên từ phía bên kia cửa. "Buồn cười phải không? Thậm chí những con quái vật như thế này cũng biết cô đơn. Tất nhiên, chúng hơi trẻ con khi nói đến cảm xúc, nhưng chúng cũng không biết gì hơn. Dù sao thì, chúng được tạo ra từ sự tiêu cực và căng thẳng." 

"Vậy nên chúng giết người và đổ lỗi cho cậu?" Seonghwa hỏi.

"Tôi chưa bao giờ nói chúng tôi có quan hệ tốt."

Seonghwa thở dài. Tuy anh vẫn không rõ những con quái vật là gì hay việc anh có thực sự tin vào chúng không, nhưng Seonghwa không thể phủ nhận rằng có thứ gì đó đang bám theo Yeosang. Nó khiến Yeosang không thể sống nổi, lợi dụng cậu như một vật tế thân.

Lại một tiếng đập lớn vang lên.

"Cậu không thể từ bỏ, Yeosang." Seonghwa nhắc. "Chúng tôi sẽ giúp cậu sống sót thoát khỏi đây, nhưng chúng tôi cần cậu hợp tác và tin tưởng khi chúng tôi nói chúng tôi quan tâm đến cậu. Chúng tôi sẽ không-"

Dựa vào ghế, Seonghwa bắt đầu lo lắng cho Yeosang. Lần này không còn là tiếng đập cửa của một người nữa, mà cứ như thể hàng đống người đang đập, muốn thoát ra khỏi căn phòng.

"Yeosang?" Seonghwa gọi. "Chuyện gì vậy? Có ai đang ở trong đó với cậu sao?"

Tiếng đập cửa ngừng lại, Seonghwa đợi câu trả lời. Thời gian trôi qua, không có tiếng động nào hết, Seonghwa càng lo lắng hơn. Anh cố gọi đối phương nhưng không có tiếng đáp lại.

Phải có cách nào đó để mở cửa chứ. Có lẽ nếu mình-

"Seonghwa," Yeosang đột nhiên nói. "Những điều... những điều anh nói trước đó có phải thật không? Rằng chúng ta là bạn?"

Seonghwa gật đầu dữ dội dù Yeosang không thể thấy mình. "Đúng vậy. Và là một người bạn, tôi sẵn lòng giúp cậu, như cách cậu giúp tôi."

Một vài giây im lặng trước khi Yeosang đáp. "Tôi còn bao nhiêu thời gian?"

"Khoảng vài ngày." Seonghwa thông báo, thở dài. "nhưng chúng tôi đang cố hết sức để-"

"Tôi biết mà." Yeosang đáp lại nhẹ nhàng. "Tôi chỉ... tại sao tôi cần sự cho phép của hội đồng để rời đi? Nếu tôi trốn khỏi đây thì sao? Nếu như tôi chạy trốn và không bao giờ quay lại thì sao?"

"Nhỡ họ bắt được cậu thì sao?" Seonghwa đề xuất. "Nếu chúng ta thất bại lần nữa, tôi nghĩ họ sẽ không tha cho cậu đâu, quá tam ba bận mà."

"Anh đã nhìn thấy những gì tôi có thể làm với người khác. Hội đồng sẽ không nhân nhượng nếu tôi-"

"Đó không phải cậu!" Seonghwa buột miệng, giọng to hơn cần thiết vì lý do nào đó. Cảm thấy căng thẳng, Seonghwa hắng giọng. "Xin lỗi... tôi không có ý hét lên."

"Vậy là anh tin tôi? Anh tin rằng con quái vật đã giết chết cha mẹ tôi và Manseok?"

"Tôi biết những hành động đó không xuất phát từ ý muốn của cậu." Seonghwa đáp. "Kể cả khi cậu trốn thoát được, cậu định chạy đi đâu? Tân thế giới sẽ tìm thấy cậu, họ đặt máy quay an ninh ở khắp nơi."

"Nhưng nếu có sự trợ giúp, tôi có thể làm được."

Seonghwa cho rằng kì tích có thể xảy ra. Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ đột nhập vào bất kì đâu trước đó, nhưng anh cho rằng kể cả một nơi bảo mật nhất cũng có chỗ hổng. Cơ sở của họ thậm chí còn không có camera ở khu biệt lập. Kiểu, có vẻ như những người ở đây không có ý định tẩu thoát. Thậm chí một vài sảnh còn có camera giả, nên, có một đường dễ dàng để trốn trong tòa nhà, nhưng chỉ có vài người biết về điều đó...

Ghét việc bản thân đang lên kế hoạch trong đầu, Seonghwa cắn môi. Với cái cách mà mọi thứ đang diễn ra, Seonghwa ngờ rằng họ sẽ không thể đạt được kết quả với hội đồng về trường hợp của Yeosang. Giúp anh ấy trốn thoát có thể là-

Không, Seonghwa.

Những gì mày đang nghĩ thật điên rồ, nó có thể khiến mày sẽ mất việc và thậm chí là cả mạng sống.

"Nếu như..." Seonghwa bắt đầu nói, lưỡng lự vì không muốn cho Yeosang quá nhiều hi vọng. "Nếu như việc trốn thoát là khả thi thì sao? Cậu có làm không?"

••• ••• •••

Tin nhắn đã được gửi. Giờ, tất cả những gì anh có thể làm là hi vọng mình có thể thuyết phục được mọi người tham gia. Seonghwa không tin mình sẽ làm việc này. Nó có thể khiến anh và cả nhóm phải trả một cái giá đắt, và đổi lại được gì? Một người mà anh mới quen một tháng, thậm chí còn chưa tới?

Seonghwa lắc đầu, kết thúc ca làm.

Không, anh đang làm điều này vì một người bạn.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro