day 33: thứ năm
J.WY
Thật lạ khi ở bên ngoài thành phố. Suốt cả đời cậu đã sống trong những tòa cao ốc, tuân theo những luật lệ và xung quanh đều là những thứ nhân tạo, nhưng giờ, xung quanh đều là cây, sự bình yên và... là tự nhiên.
Họ đã lái xe hàng giờ đồng hồ tránh xa thành phố, trước khi tất cả quyết định dừng lại để nghỉ. Họ cố gắng để tạo nhiều chỗ nhất trong xe nhưng Wooyoung không thể ngủ nổi. Mọi thứ vẫn thật khó tin.
Hất chăn ra, Wooyoung thở dài. Lần đầu tiên, cậu thấy quá ấm.
"Không ngủ được à?" Seonghwa hỏi bên cạnh, giọng thì thầm.
Wooyoung gật đầu. "Em chỉ... em vẫn không tin nổi chúng ta đã làm vậy."
"Anh cũng vậy." Seonghwa khẽ khúc khích. "Nhưng... anh không hối hận. Cuộc sống sẽ có chút khác nhưng anh nghĩ rồi đâu sẽ vào đó thôi."
Wooyoung gật đầu, nhìn chằm chằm nóc xe. "Anh có nghĩ... anh có nghĩ chúng ta sẽ quay lại không?"
"Có lẽ một ngày nào đó." Seonghwa đáp. "Nhưng giờ, chúng ta chỉ phải..."
Một bóng đen lướt qua cửa, Seonghwa và Wooyoung đều nhìn ra. Yeosang đang ở ngoài, bước đi chậm rãi và cẩn trọng cứ như thể đi sai một bước cũng sẽ khiến anh đau. Mở cửa, Wooyoung bước ra ngoài. Cậu mang theo chăn đề phòng, nhận ra Yeosang cũng quấn một cái quanh người.
Người lớn hơn đang ngắm trăng, Wooyoung cười dịu dàng khi đến gần.
"Đẹp nhỉ?" Wooyoung hỏi, Yeosang quay đầu lại sau khi nghe thấy tiếng cậu. "Lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy sao."
"Tôi đánh thức cậu à?" Yeosang hỏi, trông có vẻ lo lắng trong khi quấn chăn chặt hơn.
Wooyoung lắc đầu, đưa chăn của mình cho Yeosang. "Không, tôi dậy được một lúc rồi."
Cả hai im lặng, ngắm nhìn những ngôi sao trên trời. Wooyoung không thể kiềm lại mà lén nhìn trộm đối phương, ánh trăng xanh đang chiếu lên mặt anh. Kể cả trong bóng đêm, Yeosang vẫn thật đẹp. Thực sự thanh tao và vô thực.
Đột nhiên Yeosang quay qua nhìn Wooyoung, người nhỏ hơn quay đi. "Xin lỗi, tôi không có ý nhìn chằm chằm." Cậu xin lỗi.
Yeosang cười. "Cảm ơn... vì đã giúp tôi thoát khỏi cơ sở. Tôi không có ý ép mọi người phải làm vậy."
"Chúng tôi không thể đứng nhìn anh chết được." Wooyoung phản đối. "Nói thật, tất cả chúng tôi sẵn sàng làm điều đó lần nữa nếu nó giúp anh thoát chết."
Yeosang ngừng cười, mắt anh trùng xuống. "Mọi người đã mạo hiểm mọi thứ vì tôi, nhưng nếu... nếu như mọi người hối hận thì sao?"
"Và tại sao phải vậy?" Wooyoung hỏi, biết rằng cả nhóm đều ủng hộ hành động này.
Yeosang nhún vai, cười yếu ớt. "Chỉ là nghĩ vậy thôi."
Wooyoung không biết có phải Yeosang đang hối hận không. Anh ấy đã tự do nhưng điều đó có ý nghĩa gì với anh không?
Yeosang ngáp, khẽ đung đưa.
"Sao chúng ta không vào ngủ nhỉ." Wooyoung đề xuất, nghĩ rằng đối phương có thể tận dụng thời gian để nghỉ ngơi.
Yeosang gật đầu, bắt đầu theo Wooyoung trở lại xe. Wooyoung đến xe của Yunho trước, mở cửa cho Yeosang. Cậu đợi người lớn hơn, nhận ra có gì đó không ổn. Bước đi của anh rất chậm, giống như một chú nai con đang chập chững tập đi lần đầu.
"Có phải anh-"
Yeosang ngã xuống trước khi Wooyoung lo lắng nói hết câu, người nhỏ hơn chạy vội tới.
"X-Xin lỗi." Yeosang nói, bám vào Wooyoung trong khi cậu giúp anh đứng dậy. Cơ thể Yeosang run rẩy trong tay Wooyoung, chân hầu như không di chuyển nổi để đứng dậy.
"Yeosang, có chuyện gì vậy?" Wooyoung lo lắng hỏi, khó khăn giúp người kia tự đứng dậy.
"Chắc chỉ cần ngủ thêm chút thôi." Yeosang đáp, nghiến răng khi cuối cùng cũng có thể tự đứng dậy.
Wooyoung dìu anh vào trong xe, Yeosang vật lộn để đi vào.
"Cảm ơn." Yeosang thở ra, dịu dàng cười với Wooyoung.
Cậu nhìn anh nghi ngờ, biết rằng Yeosang đang giấu diếm gì đó. Có thể người lớn hơn thấy mệt, nhưng đột ngột ngã xuống như vậy thật... kỳ quái. Cứ như thể lúc đó chân anh ấy tê liệt hoàn toàn vậy.
Wooyoung nghĩ mình nên hỏi lại sau, giờ nên để cho đối phương đi ngủ.
"Sáng gặp nhé." Wooyoung nói, đóng cửa khẽ nhất có thể.
••• ••• •••
Trời sáng dần, cả nhóm bắt đầu lái xe tiếp. Họ muốn đi xa khỏi thành phố bởi vẫn cảm thấy không an toàn. Họ tìm thấy một bãi đất trống hoàn hảo, quyết định cắm trại ở đây một thời gian.
Wooyoung đã mong Yeosang thức dậy để có thể hỏi chuyện gì xảy ra vào sáng nay, nhưng anh lại không tỉnh. Họ lần lượt đi kiểm tra anh để xem anh có còn thở không. Wooyoung do dự không biết có nên chia sẻ tình hình của Yeosang cho mọi người không. Cậu không muốn họ lo lắng quá nhiều, nhỡ đó chỉ là do Yeosang quá mệt mà kiệt sức thì sao. Anh vẫn đang ngủ nên chắc cũng ít nhiều liên quan đến nó nhỉ?
Kiểm tra người lớn hơn lần nữa, Wooyoung để ý cái cách anh vẫn run rẩy dù đang đắp tới ba lớp chăn.
Hay là anh ấy ốm?
"Này Wooyoung." San gọi, đi ra ngoài.
"Sao thế?" Wooyoung hỏi, đến gần anh.
"Em ra giúp anh cái này với?" San hỏi, cầm một thứ trông như cái bàn.
"Thật luôn?" Wooyoung thắc mắc. "Anh không biết lắp bàn hả?"
San khúc khích. "Này làm cái cớ để nói chuyện thôi."
Wooyoung đảo mắt đùa. "Rồi mình nói chuyện gì đây?"
"Ừm, về Yeosang." San nói. "Trông anh ấy có vẻ không ổn lắm."
"Ừ em cũng thấy thế." Wooyoung thở dài, giúp San mở cái bàn dài ra.
"Có điều anh định nói với cả nhóm nhưng... anh sợ là do mình nghĩ nhiều thôi."
"Điều gì?"
"Em có thấy Yeosang có vẻ... ừm, anh không biết giải thích như nào. Kiểu, em biết Seonghwa có vấn đề ở hông đúng không?"
Wooyoung gật đầu, nhớ lại cách anh cả luôn bóp hông khi đau. Cậu nhận ra dạo này anh đã bớt làm vậy rồi.
"Chà, giờ anh ấy không làm nữa, nhưng anh lại thấy Yeosang bắt đầu làm vậy." San nói. "Mà thậm chí, ngực anh còn không bị đau thắt lại như trước nữa. "
Mắt Wooyoung mở lớn, nhớ lại khoảng khắc đó. "Khoảng vài buổi trị liệu trước, Yeosang bắt đầu gặp rối loạn hơi thở như anh. Em cũng thấy mình đã bớt bị lạnh hơn trước..."
"Em có nghĩ bằng cách nào đó mà Yeosang bắt đầu mắc phải những triệu chứng của chúng ta không?" San hỏi, cả hai vẫn tiếp tục xếp bàn.
"Nhưng không phải những triệu chứng liên quan đến lũ quái vật sao?" Wooyoung nhắc. "Thế có nghĩa là chúng ta không còn chúng nữa?"
San nhún vai, mắt lóe lên sự lo lắng. "Anh lo rằng những con quái vật không thực sự rời đi."
Wooyoung liếc nhìn chiếc xe mà Yeosang đang nằm. Nếu họ dựa vào giả thuyết Yeosang đang mắc các triệu chứng của họ, thì có vẻ, anh đang bị nặng hơn. Wooyoung chưa bao giờ cần đắp nhiều chăn để giữ ấm đến vậy. Thường chỉ cần một cái áo là đủ.
"Có lẽ chúng ta nên nói với nhóm." Wooyoung đề xuất. "Nếu Yeosang đang... lấy đi những con quái vật của chúng ta thì các thành viên khác đang phải bớt dần đi các triệu chứng của họ, đúng chứ?"
San nhún vai, cả hai lật bàn lại sau khi dựng xong. "Anh nghĩ vậy."
Wooyoung lắc đầu khi nghĩ về khả năng đó. Mọi thứ không nên như vậy. Không phải lũ quái vật nên biến mất khi vấn đề được giải quyết sao? Tại sao chúng lại tấn công Yeosang? Tại sao anh ấy lại không nói gì?
Wooyoung lại nhìn về phía cái xe, thực sự hi vọng người lớn hơn sẽ tỉnh dậy sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro