day 37: thứ hai

P.SH

Lâu lắm rồi Seonghwa mới cho phép bản thân gần gũi cơ thể với ai đó gần đến vậy. Seonghwa nhận ra mình không để tâm đến điều đó nếu đó là Yeosang. Người nhỏ hơn đang ngủ, cậu nằm lên trên Seonghwa, anh dựa mình vào cái ghế tựa cũ. Tư thế này thực sự không thoải mái với Seonghwa, nhưng vì cuối cùng Yeosang cũng ngừng run rẩy, và có thể nghỉ ngơi, nên anh không dám động đậy.

"Vậy anh nghĩ Yeosang bị làm sao?" Wooyoung hỏi, ngồi ở dưới đất.

"Anh nghĩ là do một loại sốt nào đó, nhưng cái cách mà em ấy đột ngột tê liệt thật sự đáng lo ngại." Yunho đáp, mắt nhìn Yeosang ngủ. "Anh chưa nhìn thấy điều gì như vậy trước đây."

"Tại sao Yeosang lại khác biệt đến vậy?" Wooyoung hậm hực, ngả người nằm xuống đất. "Nó khiến mọi thứ khó khăn quá đi mất."

Yeosang cựa quậy trong lòng Seonghwa, người lớn hơn khẽ luồn tay vào tóc cậu, nhẹ nhàng xoa đầu. Hành động này có vẻ như ru đối phương chìm vào giấc ngủ.

"Anh ấy không nói gì hết đúng không?" Mingi hỏi, Seonghwa lắc đầu khi thấy đối phương nhìn mình.

"Thực ra, hôm qua em ấy có nói một vài điều với anh." Hongjoong lưỡng lự nói. "Anh... anh không chắc em ấy muốn công khai điều này, nhưng anh nghĩ chuyện này đủ quan trọng để nói cho tất cả mọi người."

"Là gì vậy?" San tò mò hỏi, ngồi thẳng dậy chờ đợi.

"Yeosang thừa nhận mình lấy đi quái vật của chúng ta." Hongjoong chia sẻ. "Em ấy không thể xóa bỏ chúng hoàn toàn nên thay vào đó, chúng bám lên người Yeosang."

"Anh có nhìn thấy chúng không?" Jongho hỏi, Hongjoong lắc đầu đáp lại.

"Không. Anh ước mình có thể làm vậy. Biết đâu nó sẽ giúp em ấy."

"Tại sao trước đó anh ấy không nói với chúng ta?" Wooyoung hỏi, nghe có vẻ tổn thương hơn là buồn.

"Có lẽ bởi vì em ấy không muốn chúng ta lo lắng." Seonghwa đoán.

"Có vẻ như Yeosang không biết cách để hòa đồng với bạn bè. Hoặc em đoán nó liên quan đến vấn đề về niềm tin." Yunho giãi bày. "Em ấy đã sống cả đời bị giam cầm, những người xung quanh thì liên tục làm em ấy tổn thương. Em không nghĩ tất cả chúng ta sẽ lấy được câu trả lời."

"Có vẻ như em ấy thấy thoải mái hơn khi ở riêng với từng người." Seonghwa nói. "Có lẽ chúng ta nên tiếp cận theo cách đó? Ta nên dành thời gian riêng với Yeosang cho tới khi em ấy thấy thoải mái khi tương tác với cả nhóm."

"Nghe có vẻ ổn đấy, nhưng điều duy nhất đáng lo là-"

Cơ thể Yeosang co giật dữ dội trong lòng Seonghwa, người nhỏ hơn ngã nhào ra đất. Cơ thể cậu run rẩy kịch liệt trong khi móng tay bấu sâu vào cánh tay. Răng cậu va lập cập, miệng khẽ rên rỉ.

"Yeosang?" Seonghwa khẽ gọi, cố vươn tới chạm vào đối phương. Ngay khoảng khắc anh chạm vào Yeosang, Seonghwa nhận ra điều đó khiến đối phương bị đau.

"Chúng ta phải làm gì đây?" San hỏi, cả nhóm căng thẳng khi nhìn thấy Yeosang co giật và tự làm đau bản thân.

"Có vẻ như em ấy vẫn đang ngủ. Chúng ta nên tìm cách để đánh thức em ấy." Hongjoong đề xuất, mắt lướt quanh xem có thể làm gì được.

Seonghwa nhíu mày khi thấy Wooyoung đang cầm một cái que dài, chuẩn bị chọc vào Yeosang. "Em nghiêm túc đấy à?" Seonghwa gào lên.

"Có cách nào hay hơn không?" Wooyoung hỏi, khẽ chọc nhẹ vài cái vào Yeosang.

Người lớn hơn như bị giật điện. Mắt Yeosang mở lớn, nhìn quanh. Không ai dám di chuyển, trông Yeosang như một con vật sợ hãi.

Seonghwa từ từ cúi xuống, ngang tầm mắt của người nhỏ hơn. "Ổn rồi, Yeosang. Là tụi anh."

Mắt Yeosang vẫn ánh lên nỗi sợ hãi, cơ thể cậu run rẩy. Seonghwa nhìn các thành viên khác, hi vọng họ có phương án nào đó.

"Yeosang." San nhẹ nhàng nói, Yeosang quay vội đầu lại trong sợ hãi. "Anh có thể nói cho tụi em biết có chuyện gì đang xảy ra không? Sao anh sợ thế?"

Yeosang lắc đầu, Seonghwa cẩn thận bước tới vài bước. Anh không muốn làm cậu sợ thêm, nhưng anh cũng muốn tới ôm chặt lấy đối phương. Để Yeosang biết được rằng cậu đã an toàn rồi.

Giật mình trước sự tiếp xúc đột ngột, Yeosang bám chặt lấy Seonghwa, người đang quỳ cạnh cậu.

"Họ sẽ làm anh tổn thương." Yeosang thầm thì, Seonghwa suýt nữa đã bỏ qua câu nói đó.

"Ai cơ?"

"Lũ quái vật." Yeosang đáp. "Chúng... không..."

Seonghwa bám chặt lấy đối phương, cơ thể Yeosang đột nhiên nặng trĩu cứ như thể cậu đã bất tỉnh. Trừ việc... cậu không hề ngất.

"Tôi không... tôi kh... không thể c... cử động." Cậu lầm bầm, lời nói có chút lắp bắp. Mắt Yeosang đẫm lệ, Seonghwa nhìn sang hướng khác khi nghe thấy tiếng hổn hển của Wooyoung.

"Tay anh ấy." Người nhỏ hơn chỉ ra. Seonghwa nhìn xuống, thấy một vết cắt mới đang chạy dọc cánh tay phải của Yeosang, máu tứa ra. "Nó... nó tự xuất hiện trên tay em ấy."

"Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Jongho càu nhàu, khó chịu trước tình huống khó hiểu.

Seonghwa lờ đi em út, cố hết sức để giúp Yeosang nằm thoải mái hơn.

"V- Vẫn... còn nữa." Yeosang khó khăn nói, giọng hầu như không thể nghe được.

"Còn nữa?" Seonghwa hỏi.

"Q-quái vật." Yeosang khó khăn, nước mắt chảy ra trong khi mắt nhắm nghiền.

Seonghwa lo lắng nhìn các thành viên khác, không ai trong số họ biết phải làm gì.

••• ••• •••

Đã nhiều giờ trôi qua và Yeosang vẫn đang hôn mê. Yunho đã băng bó vết thương trên tay Yeosang trong khi Seonghwa đảm bảo rằng cậu cảm thấy thoải mái và vẫn còn thở.

Cả nhóm đã bàn bạc về những gì họ có thể làm, nhưng nếu không có được thông tin từ phía Yeosang, họ không thể làm được gì hơn. Mặc dù Hongjoong đã xác nhận về tình hình của Yeosang, họ vẫn mù mờ về những gì mà lũ quái vật có thể làm. Việc vô vọng đứng nhìn Yeosang khốn khổ chịu đựng khiến cả nhóm cảm thấy tệ hại.

Đưa cho Seonghwa đĩa đồ ăn, Mingi ngồi xuống cạnh anh. "Anh ấy vẫn thở chứ?" Mingi hỏi, Seonghwa gật đầu.

"Em ấy vẫn còn sống."

"Chúng ta thực sự cần phải nói chuyện với Yeosang ngay khi anh ấy thức dậy." Wooyoung nhấn mạnh. "Anh ấy không... anh ấy không được giấu giếm chúng ta nữa."

"Có khi anh ấy còn không biết đang có chuyện gì xảy ra với mình." San bảo vệ.

"Cho đến khi anh ấy nói thì chúng ta không thể biết chắc được." Jongho nhún vai. "Có lẽ một người nên đảm nhận việc này để Yeosang không cảm thấy ngột ngạt quá khi thức dậy chăng?"

Sự im lặng bao trùm cả nhóm, Seonghwa không rõ ai sẽ muốn đảm nhận việc đặt câu hỏi cho Yeosang.

"Anh làm cho." Wooyoung xung phong.

"Miễn là em trình bày lại thông tin cho cả nhóm, thì em và Yeosang có thể vào trong xe để nói chuyện." Hongjoong đề xuất.

"Tất nhiên." Wooyoung đáp, cả nhóm lại tiếp tục im lặng.

Seonghwa luồn tay qua tóc Yeosang, không biết liệu họ có thể được sống yên bình cùng nhau được không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro