Bốn
Mãi đến chiều muộn Cecilia mới chắc chắn rằng cái bình đã được sửa xong. Suốt cả buổi chiều nó đa nung mình trong ánh nắng khô nóng trên bàn cạnh cửa sổ trổ ra hướng Nam trong thư viện, và bây giờ ba đường gắn khúc khuỷu được đánh bóng lại thật mịn, cùng đổ về một điểm như những con sông trong cuốn atlas, là tất cả những gì lộ ra. Sẽ không ai biết. Khi băng qua thư viện, ôm cái bình bằng cả hai tay, nàng nghe tiếng mà nàng nghĩ là bước chân trần trên nền lát đá của hành lang ngoài thư viện. Chủ tâm không nghĩ đến Robbie Turner trong suốt mấy giờ qua, nàng cảm thấy bị xúc phạm khi nghĩ chắc anh đã trở lại lên nhà, lại chơi màn cởi tất ra. Nàng bước ra hành lang, cưong quyết đương đầu với sự xấc xược, hay sự nhạo báng của anh, nhưng lại đối diện với em gái mình, rõ đang buồn rầu. Mí mắt sưng mọng lên và hồng hồng, em đang cấu vào môi dưới mình bằng ngón trỏ và ngón cái, một dấu hiệu thân thuộc cho biết Briony sắp sửa khóc nức nở.
"Kìa cưng! Sao thế em?"
Thực ra mắt em khô ran, và chúng hơi cụp xuống để nhìn rõ cái bình, rồi em xô nàng bước vụt qua, đến chỗ cái giá treo tấm áp phích có dòng nhan đề sặc sỡ, vui mắt và một loạt hình ảnh tiêu biểu trích từ vở kịch vẽ kiểu Chagall bằng màu nước rải rác vây quanh những chữ cái viết hoa - mẹ cha mắt đẫm lệ vẫy chào, chặng đường rợp bóng trăng đến bờ biển, nữ nhân vật chính trên giường bệnh, đám cưới. Em dừng bước trước tấm áp phích, và rồi, bằng một động tác hung bạo và theo đường chéo, xé toạc hơn một nửa và để roi xuống sàn. Cecilia vội đặt cái bình xuống chạy lại, quỳ xuống nhặt ngay mảnh giấy trước khi em nàng kịp đạp chân lên. Đây không phải lần đầu tiên nàng đã cứu Briony không tự hủy hoại mình.
"Em gái. Tại mấy đứa em họ à?"
Nàng muốn an ủi em gái, vì Cecilia luôn thích âu yếm đứa bé của gia đình. Khi em còn nhỏ và luôn gặp ác mộng - những tiếng thét dữ dội trong đêm - Cecilia đã luôn đến phòng đánh thức em dậy. Trở lại đi em, nàng thường thì thầm. Chỉ là mơ thôi mà. Trở lại đi em. Và rồi nàng sẽ bế em sang giường mình. Giờ nàng muốn quàng tay qua vai Briony, nhưng em không còn cấu môi mình nữa, và đã bỏ đi tới cửa trước đặt một tay lên cái nắm đấm cửa vĩ đại hình đầu sư tử bằng đồng thau mà bà Turner đã đánh bóng chiều hôm đó.
"Bọn nó ngu ngốc. Nhưng không phải mỗi chuyện đó. Chuyện là..." Em nghẹn lại, phân vân không biết có nên kể ra thứ mình vừa nhìn thấy không.
Cecilia vuốt phẳng mảnh giấy tam giác vừa bị xé toạc và nghĩ đứa em bé bỏng của nàng mới thay đổi làm sao. Nàng sẽ thấy thỏa mãn hơn nếu Briony nức nở và để chị gái an ủi trên chiếc trường kỷ bọc lụa trong phòng khách. Những cái vuốt ve và lời thì thầm dịu dàng như thế với Cecilia sẽ là cả một sự giải thoát sau một ngày bực bội với những dòng cảm xúc chồng chéo mà nàng không thích dò xét kỹ. Giải tỏa các vấn đề của Briony bằng lời nói tử tế và sự quan tâm chăm sóc sẽ hồi phục lại trong nàng cảm giác bình tĩnh. Tuy nhiên, trong sự bất hạnh của cô em gái lại có một yêu tôd muốn tự giải quyết. Em đã quay người đi và mở toang cửa ra.
"Nhưng mà có chuyện gì cơ?" Cecilia nghe thấy sự thèm khát trong giọng của chính mình.
Đằng sau em, cách xa cái hồ, đường xe chạy uốn lượn qua công viên, hẹp dần lại rồi kéo qua vùng đất cao đến điểm nơi một hình người bé tí, bị cái nóng đến hoa mắt làm biến dạng, nhưng đang to dần lên, nhấp nháy rồi dường như biến mất. Hẳn là Hardman, ông bảo mình già quá rồi còn học lái ô tô làm sao nổi nữa, đang đánh xe ngựa đưa khách về.
Briony đổi ý và quay lại đối mặt với chị. "Tất cả mọi thứ là một sai lầm. Bị nhầm..." Em hít mạnh một hơi rồi đưa mắt sang chỗ khác, một dấu hiệu, Cecilia nhận thấy, cho một từ trong tự điển sắp sửa được dụng lần đầu. "Bị nhầm genre!" Em phát âm nó, như em nghĩ, theo kiểu tiếng Pháp, từng đơn âm một, nhưng không uồn được lưỡi để nói âm "r".
"Jean?" Cecilia nhắc lại. "Em đang nói chuyện gì thế?"
Nhưng Briony đã thất thểu bước đi trong đôi giày trắng đế mềm qua đám đá cuội nóng sắp bốc lửa kia.
Cecilia vào bếp đổ nước vào bình, rồi mang lên phòng ngủ cắm lại chỗ hoa đang nằm trong chậu rửa. Khi nàng thả hoa vào bình, chúng một lần nữa lại từ chối không chịu rơi xuống yên vị theo sự lộn xộn nghệ thuật mà nàng ưa thích, mà thay vào đó quay quay trong nước rồi bố trí thành một trật tự đầy chủ ý, thân cao hơn được xếp đều đặn quanh miệng bình. Nàng cầm bó hoa lên rồi lại thả xuống, nhưng chúng rơi xuống thành một kiểu trật tự khác. Mà thôi, cũng chả quan trọng gì. Thật khó mà mường tượng quý ngài Marshall kia sẽ than phiền rằng những bông hoa cạnh giường ngủ của ngài sao mà được cắm cân đối quá mức thế. Nàng đem bình hoa đã cắm lên tầng hai, bước qua hành lang kẽo kẹt đến phòng từng là phòng của dì Venus, rồi đặt cái bình lên nóc tủ cạnh cái giường bốn cọc màn, coi như hoàn thành sứ mệnh nho nhỏ mẹ đã giao phó cho nàng sáng đó, tám tiếng đồng hồ trước.
Tuy nhiên, nàng không bỏ đi ngay, vì căn phòng được sắp đặt thật dễ chịu bằng những đồ đạc cá nhân - thực tế, ngoài phòng Briony ra, đây là phòng ngăn nắp duy nhất. Và giờ khi mặt trời đã đi một vòng quanh nhà, ở đây vẫn mát lạnh. Các ngăn kéo đều trống không, mọi bề mặt trống đều không có đến bóng dáng một dấu vân tay. Dưới khăn phủ giường sặc sỡ họa tiết hoa kia, tâm ga hẳn là trắng khiết như vừa mới hồ bột. Nàng bỗng khao khát muốn lùa tay vào giữa những tầng khăn phủ kìa mà sờ, nhưng rồi chỉ bước vài bước nữa vào phòng Marshall. Ở chân giường bốn cọc màn, chỗ ngồi trên chiếc sofa Chippendale đã được cẩn thận vuốt phẳng phiu đến nỗi sẽ là cả một sự báng bổ khi đặt mông xuống đó. Không khí thoang thoảng hương nến thơm, và dưới ánh sáng như mật vàng, bề mặt bóng loáng của đồ đạc trong phòng dường như phập phồng thở. Khi quá trình tiến lại làm góc nhìn của nàng thay đổi, hình những người đang chè chén trên nắp chiếc rương hồi môn cổ như đang quằn quại cựa mình cố thực hiện những bước nhảy. Bà Turner hẳn đã lau chùi ở đây sáng nay. Cecilia giũ ngay đi sự liên hệ đến Robbie. Có mặt ở đây là một sự xâm phạm, khi người sắp ở phòng này chỉ còn cách ngôi nhà vài trăm mét.
Từ chỗ vừa bước đến cạnh cửa sổ, nàng thấy Briony đã băng qua câu lên đảo, và đang bước dọc bờ sông ngập cỏ, rồi bắt đầu khuất dạng giữa đám cây cối ven hồ vây quanh cái đền thờ trên đảo. Xa xa, Cecilia chỉ nhìn thấy hai hình hài đội mũ ngồi trên băng ghe sau Hardman. Giờ nàng nhìn thấy một hình người thứ ba mà trước đó nàng không để ý thấy, sải bước trên đường về phía xe ngựa. Chắc chắn là Robbie Turner trên đường về nhà. Anh dừng bước, và khi những vị khách tiến tới, đường nét anh như hòa tan vào với các vị khách. Nàng có thể hình dung ra cảnh đó - những cú đấm vào vai kiểu đàn ông với nhau, những lời đùa nhả. Nàng khó chịu vì anh trai không biết rằng Robbie đang cảm thấy rất nhục nhã, và quay đi khỏi cửa sổ, thốt ra một tiếng cáu giận, rồi bước về phòng tìm điếu thuốc.
Nàng còn một bao, và phải sau vài phút lục nháo nhào đến phát điên trong đống hổ lốn, nàng mới tìm thấy nó trong túi bộ váy lụa dài màu thiên thanh trên sàn phòng tắm. Bước xuống cầu thang vào sảnh, nàng châm điếu thuốc, biết rằng mình sẽ không bạo gan làm thế nếu cha nàng có mặt ở nhà. Cha luôn khắt khe trong chuyện ở đâu và khi nào phụ nữ nên để người khác nhìn thấy mình hút thuốc: không được ở trên phổ, hay bất kỳ một nơi công cộng nào, không được khi bước vào phòng, không được khi đang đứng, và chỉ khi được mời, không bao giờ hút thuốc của chính mình - những ý niệm với cha hiển nhiên như quy luật tự nhiên. Ba năm giữa những kẻ thời lưu ở Girton cũng không đem lại nổi cho nàng dũng khí đối đầu với cha. Những câu giễu cợt vô tư nàng hay nói giữa đám bạn bè liền bỏ rơi nàng ngay khi cha có mặt, và nàng nghe giọng của chính mình trở nên thẽ thọt khi có ý định cãi lại một cách lễ phép. Thực ra, bất hòa với cha từ những chuyện nhỏ nhặt nhất trở đi, thậm chí những chi tiết mụt mằn trong nhà, khiến nàng khó chịu, và văn học kinh điển chẳng giúp đuợc nàng khuây khỏa hơn, không bài học phê bình thực hành nào có thể giải thoát nàng khỏi sự phục tùng. Hút thuốc trên cầu thang khi cha làm việc ở một bộ trên đường Whitehall là tất cả nổi loạn mà những gì nàng được dạy cho phép nàng, ấy vậy mà nàng cũng phải mất ít nhiều can đảm.
Khi nàng bước xuống chân cầu thang rộng chiếm gần hết sảnh, Leon đang dẫn Paul Marshall vào qua cánh cổng trước mở toang. Danny Harman đi đằng sau họ xách hành lý. Già Hardman thì đứng ngay bên ngoài, câm lặng trân trối nhìn tờ năm bảng trên tay. Nắng chiều phản chiếu, hắt lên từ bãi sỏi và lọt qua cửa sổ con trên cửa chính, đổ đầy tiền sảnh gam vàng đất của một bức ảnh kiểu sepia. Hai chàng trai bỏ mũ ra và đứng đợi nàng, miệng mỉm cười. Cecilia tự hỏi, thỉnh thoảng nàng vẫn làm thế khi lần đầu tiên gặp gỡ một người đàn ông, rằng đây có phải người nàng sẽ lấy làm chồng không, và liệu khoảnh khắc cụ thể này có phải là khoảnh khắc nàng sẽ lưu nhớ đến suốt đời - với lòng biết ơn, hay nỗi tiếc nuối thẳm sâu và đặc biệt.
"Em Celia!" Leon cất tiếng gọi. Khi họ ôm chầm lấy nhau, nàng cảm thấy xương đòn của mình tì phải một cây bút máy cộm lên qua lần vải áo jacket của anh, và ngửi thấy mùi khói tẩu thuốc vuông vất trong nếp quần áo, khiến nàng hoài niệm trong giây lát những lần đến dự bữa trà chiều trong những căn phòng của trường nam sinh, hầu như lần nào cũng tao nhã và khoan khoái, nhưng cũng không kém phần rộn rã, nhất là những ngày đông.
Paul Marshall bắt tay nàng và khẽ gật đầu. Trên mặt anh ta thoáng một nét trầm ngâm đến khôi hài. Câu mở lời của anh ta tẻ ngắt theo lệ thường.
"Tôi được nghe rất nhiều về cô."
"Tôi cũng vậy." Thực ra nàng chỉ nhớ được một lần trò chuyện qua điện thoại với anh vài tháng trước, khi đó họ nói chuyện mình đã từng ăn, hay có bao giờ định ăn, ở quán Amo chưa.
"Emily đang nằm nghỉ."
Thật không nhất thiết phải thông báo điều đó. Khi còn nhỏ, hai anh em thường tuyên bố đứng ở phía bên kia công viên họ cũng biết được khi nào mẹ bị đau đầu nhờ quan sát cửa sổ phòng nào đang tối đi. "Còn Ông Già ở lại thành phố à?"
"Cha sẽ về sau."
Cecilia biết Paul Marshall đang đăm đăm nhìn mình, nhưng trước khi nhìn lại anh ta, nàng cần chuẩn bị gì đó mà nói.
"Bọn trẻ con đang chuẩn bị một vở kịch, nhưng trông có vẻ như tan tành cả rồi."
Marshall nói, "Hẳn cô bé tôi thấy chỗ ven hồ là em gái cô. Cô bé đang quật cho đám tầm ma một trận nên thân."
Leon né sang một bên để con trai của già Hardman mang đống hành lý đi qua. "Mình để Paul ở đâu đây?"
"Tầng hai." Cecilia nghiêng đầu nói với Hardman con câu đó. Anh ta đã bước đến chân cầu thang và giờ dừng lại, mỗi tay xách một va li da, quay mặt nhìn về phía họ tập trung, ở giữa nen gạch lát kiểu kẻ ô vuông. Mật anh ta lộ vẻ ngơ ngác không hiểu. Nàng để ý thấy gần đây anh chàng hay xán lại gần lũ trẻ. Có lẽ anh ta để ý Lola. Anh ta mười sáu, và chắc chắn không còn là thằng bé con. Cái má mũm mĩm nàng vẫn quen thuộc đã biến mất, và vành môi con trẻ nay đã dài ra, trông dữ tợn một cách ngây thơ. Trên trán, một vùng chi chít mụn trúng cá đã mang một vẻ mới toanh, màu đỏ lựng của nó được ánh sáng màu sepia làm dịu bớt. Suốt ngày hôm đó, nàng nhận ra mình cảm thấy thật kỳ lạ, và trông thấy thật kỳ lạ, như thể mọi thứ đều đang ở trong quá khứ rất xa, sau khi chết lại được làm cho sống động hơn như những mỉa mai mà nàng không sao hiểu nổi.
Nàng nhẫn nại nói với anh ta, "Phòng lớn sau phòng trẻ."
"Phòng của dì Venus," Leon nói.
Dì Venus tùng là người trông trẻ không thể thiếu trong gần nửa thế kỷ trên khắp một miền đất rộng ở Bắc Canada. Bà chẳng phải dì của ai cả, hay đúng hơn, bà là dì của người em họ theo kiểu cháu chú cháu bác đã mất của ông Tallis, nhưng chẳng ai cật vấn chuyện sau khi nghỉ hưu bà được ở trong căn phòng trên tầng hai nơi trong suốt những năm tháng hoa niên của hai anh em, bà đau ôm nằm liệt giường nhưng vẫn dịu dàng, rồi tiều tụy dần mà chết không một lời ta thán năm Cecilia lên mười. Một tuần sau thì Briony chào đời.
Cecilia dẫn khách vào phòng đón khách, qua cánh cửa sổ Pháp, lướt qua khóm hồng về phía hồ bơi nằm sau khu chuồng ngựa và được một lũy tre dày cao bọc quanh tứ bề, với một khoảng trống như đường hầm làm lối vào. Họ bước qua, khom đầu xuống né những cây lau mọc thấp, rồi lại đi lên bậc thềm bằng đá tảng trắng lóa nơi hơi nóng bốc lên thành luồng. Dưới bóng râm mát, cách xa mép nước, kê một bàn thiếc sơn trắng trải vuông vải xô bên trên có một bình rượu punch ngâm trong nước đá. Leon mở ghế gấp ra và họ cầm ly của mình ngồi xuống thành một vòng tròn nhỏ trông ra hồ bơi. Ngồi giữa Leon và Cecilia, Marshall điều khiển cả cuộc nói chuyện bằng một đoạn độc thoại mười phút. Anh bày tỏ với họ rằng tuyệt vời làm sao khi được cách xa thành phố, được ở giữa sự thanh bình, giữa không khí điền dã; vì trong suốt chín tháng ròng, suốt những phút còn thức của mỗi ngày, làm nô lệ cho một ý tưởng, anh ta chỉ có qua lại như con thoi giữa các trụ sở chính công ty, phòng họp ban giám đốc và nhà máy sản xuất. Anh ta đã mua một dinh thự ở Clapham Common mà hầu như chẳng có thì giờ tạt qua. Ra mắt được Rainbow Amo là một thắng lợi, nhưng chỉ có được sau đủ kiểu thảm họa về mặt phân phối giờ đây đã được chỉnh lại đâu vào đấy; chiến dịch quảng cáo đã làm mếch lòng vài ba giám mục già nua nên một kế hoạch khác đã được đặt ra; rồi trong thành công cũng sinh chuyện, doanh sổ bán cao không tin nổi, quota sản xuất mới, và những tranh chấp về tiền làm thêm ngoài giờ, rồi tìm kiếm địa điểm cho nhà máy thứ hai - vụ này đã khiến bốn liên hiệp có liên quan gần như sưng sỉa và cần được vuốt ve, dỗ ngọt như trẻ con; còn bây giờ, khi tất cả đã khai hoa kết trái, thì lù lù ra đó thách thức còn lớn hơn với Army Amo: bản thân thanh kẹo màu xám nhạt có khẩu hiệu Hãy chuyền Amo!; ý tưởng này dựa trên giả định rằng chi tiêu cho các lực lượng vũ trang sẽ phải tiếp tục tăng lên nếu ngài Hitler không bớt om sòm đi; thậm chí còn có khả năng thanh kẹo có thể trở thành một phần trong gói thực phẩm phát theo tiêu chuẩn; trong trường hợp đó, nếu có một chế độ cưỡng bách toàn dân tòng quân, sẽ cần phải có thêm năm nhà máy nữa; có một vài người trong ban giám đốc tin rằng nên và sẽ dàn xếp được với Đức và rằng Army Amo đã chết hẳn; một thành viên thậm chí còn buộc tội Marshall là tên hiếu chiến; nhưng, dù mệt mỏi, và bị phỉ báng, không gì có thể buộc anh chuyển hướng khỏi mục tiêu của mình, ý tưởng của mình.
Anh ta kết thúc bằng cách nhắc đi nhắc lại rằng thật tuyệt vời làm sao khi được "ở tận đây" nơi mình, đúng là như thế, lại được thở bình thường.
Nhìn anh ta trong suốt vài phút đầu bài diễn văn, Cecilia cảm thấy một cảm giác nôn nao dễ chịu trong dạ dày, nghĩ rằng thật là một sự tự hủy quyến rũ làm sao, cơ hồ khêu gợi nữa, khi kết hôn với một anh chàng gần như đẹp trai đến thế, giàu khủng khiếp đến thế, ngu xuẩn không hiểu nổi đến thế. Anh ta sẽ cho nàng những đứa con mặt to đùng, tất cả chúng đều là những thằng nhóc to mồm, đầu đất, đam mê súng ống, bóng đá và tàu bay. Nàng quan sát khuôn mặt trông nghiêng của anh ta khi anh ta quay đầu sang phía Leon. Một thớ cơ dài giật giật phía trên viền hàm khi anh ta nói. Vài ba sợi lông đen dày quăn tít lại cách xa chân mày, và từ lỗ tai những cọng đen tương tự cũng đang lòi ra, xoắn lại trông khôi hài như lông mu. Anh ta nên bảo ban tay thợ cắt tóc tận tình.
Dịch mắt đi một chút là nàng nhìn thấy mặt Leon, nhưng anh đang nhìn bạn mình với vẻ lịch sự và dường như cương quyết không nhìn mắt nàng. Khi còn nhỏ hai anh em thường tra tấn nhau bằng "cái nhìn" trong bữa trưa ngày Chủ nhật khi cha mẹ thết đãi những người họ hàng lớn tuổi. Đây là dịp tuyệt vời xứng đáng để đem đồ bạc cổ ra dùng; những ông trẻ bà trẻ, ông bà đáng kính của thời Victoria, đằng ngoại, những người họ hàng khắt khe và phức tạp, một bộ tộc đã mất lại đặt chân đến cửa nhà trong những tấm áo choàng đen sau khi dằn dỗi lang thang suốt hai thập niên đầu của một thế kỷ phù phiếm, xa lạ. Họ làm Cecilia mười tuổi và thằng anh trai mười hai sợ chết khiếp, và một tràng cười khúc khích luôn chực buột ra. Đứa bị nhìn thì không thể không cười, đứa nhìn thì, miễn nhiễm. Thông thường Leon mạnh hơn, mắt nhìn chòng chọc giễu cợt, và liên tục vừa trễ khóe miệng xuống vừa đảo mắt trọn tròn. Thằng bé sẽ cất tiếng hỏi Cecilia bằng giọng ngây thơ nhất xin chuyển lọ muối được không, và mặc dù cô bé sẽ đánh mắt đi khi chuyển cho cậu, và mặc dù cô bé quay đầu đi và hít một hơi thật sâu, thật đơn giản để hiểu rằng cậu đang làm cái vẻ mặt ấy để tặng cho cô chín mươi phút tra tấn run rẩy vì phải nín cười. Trong khi đó, Leon sẽ được tự do, chỉ cần làm mỗi việc là thỉnh thoảng bồi cho phát nữa khi thấy cô đã bắt đầu bình tĩnh lại. Hiếm khi lắm cô bé mới cưỡng được cậu bằng một cái bĩu môi ngạo mạn. Bởi vì bọn trẻ đôi khi được cho ngồi giữa những người lớn, nhìn nhau kiểu thế có phần mạo hiểm - làm mặt trêu nhau ở bàn ăn có thể bị mắng và bắt đi ngủ sớm. Mánh là mạo hiểm làm thế khi chuyển cái này cái kia, chẳng hạn, liếm môi và cười toét đến mang tai, và đồng thời nhìn vào mắt đứa kia. Có lần cả hai đứa cùng ngẩng lên và cùng lúc ném cái nhìn cho nhau, khiến Leon phì cả xúp qua lỗ mũi lên cổ tay một bà trẻ. Cả hai đứa trẻ bị trục xuất về phòng cho đến hết ngày.
Cecilia khao khát được ngồi cạnh anh trai để bảo với anh rằng quý ông Marshall có lông mu mọc trong tai. Anh ta đang miêu tả cuộc đương đầu trong phòng họp ban giám đốc với gã đã gọi anh ta là tên hiếu chiến. Nàng giơ tay lên lưng chừng như thể để vuốt tóc. Tự động, Leon chú ý ngay đến cử động đó, và trong một phần giây, nàng ném cho anh cái nhìn mà anh đã không thấy hơn mười năm qua. Anh bĩu môi quay đi, và tìm một điểm thú vị gần giày mình mà dòm xuống. Khi Marshall quay sang Cecilia, Leon giơ một bàn tay khum lại lên che mặt, nhưng không thể giấu nổi cô em gái cơn rung nhẹ dọc trên vai. May mắn cho anh, Marshall đã nói đến câu kết luận.
"... nơi mình, đúng là như thế, lại được thở bình thường."
Ngay lập tức Leon đứng bật dậy. Anh bước đến mép thành hồ bơi và ngắm một cái khăn bông màu đỏ sũng nước nằm bên trái gần ván nhảy. Rồi anh đi lại chỗ họ, tay đút trong túi, cơ hồ đã bình thường trở lại.
Anh nói với Cecilia, "Đoán xem trên đường về bọn anh gặp ai nào." "Robbie."
"Anh đã bảo cậu ấy đến dùng bữa cùng nhà mình tối nay." "Leon! Không phải thế chứ!"
Anh đang có hứng trêu chọc. Trả thù, có lẽ vậy. Anh bảo với bạn, "Con trai của bà lau dọn giành được một suất học bổng ở một trường phổ thông ở đây, giành một suất học bổng học ở Cambridge, cùng đi một lúc với Cee - và con bé thì hầu như không nói với anh ta một lời trong ba năm qua! Nó không để anh ta lại gần đám bạn thân của nó ở Roedean."
"Lẽ ra anh phải hỏi em trước."
Nàng thực lòng rất khó chịu, và nhìn thấy thế, Marshall bèn dỗ dành, "Tôi biết một số người từng học trường phổ thông ở Oxford và vài ba trong số đó thông minh chết đi được. Nhưng bọn chúng có thể cảm thây bất mãn, tôi nghĩ thế, mà nhiều là đằng khác."
Nàng nói, "Anh có thuốc lá không?"
Anh ta mời nàng một điếu trong chiếc hộp bạc, ném một điếu cho Leon và lấy một cho mình. Giờ họ đã đứng cả lên, và khi Cecilia nhoài người về phía cái bật lửa của Marshall, Leon nói, "Đầu óc anh ta thuộc dạng số một, vì thế tôi không hiểu anh ta đang làm cái quái gì khi vầy đất ở mấy cái luống hoa ấy."
Nàng đi tới ngồi xuống ván nhảy và cô tạo ra vẻ đang dễ chịu, nhưng giọng nàng căng lên. "Anh ta đang băn khoăn có nên theo ngành y không. Leon, em ước giá gì anh đừng mời anh ta."
"Ông Già đồng ý rồi à?"
Nàng nhún vai. "Nghe này, em nghĩ giờ anh nên quành xuống chố cái nhà gỗ đó và bảo anh ta đừng có đến."
Leon bước đến chỗ cuối bóng râm, đứng đối diện với nàng qua dải nước xanh loang loáng khẽ lăn tăn.
"Anh làm thế sao được?"
"Em không quan tâm anh làm thế nào. Viện ra một cái cớ gì đó đi." "Giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì đó hả?"
"Không, làm gì có." "Nó quấy rầy em à?" "Vì Chúa lòng lành!"
Nàng giận dữ đứng bật dậy bỏ đi, về phía thủy đình của hồ bơi, một cấu trúc mở với ba cột có đường rãnh làm trụ. Nàng đứng tựa vào cái trụ giữa, rít thuốc và nhìn anh mình. Mới hai phút trước họ còn hợp cạ với nhau mà giờ đã bất hòa - tuổi thơ đã thực sự trở lại viếng thăm. Paul Marshall đứng giữa họ, quay đầu về phía này rồi phía kia để nói chuyện, như thể trong một trận quần vợt. Ở anh ta có một vẻ trung lập, phảng phất nét tọc mạch và dường như không bị cuộc cãi cọ của đôi anh em này ảnh hưởng tới. Ít nhất phẩm chất đó, Cecilia nghĩ, cũng có lợi cho anh ta.
Anh nàng nói, "Em nghĩ nó không biết cầm dao nĩa à?" "Leon, thôi đi. Anh không có quyền mời anh ta."
"Ngớ ngẩn thế!"
Sự im lặng kéo theo sau đó dịu bớt một phần nhờ tiếng vo vo của bơm lọc nước. Nàng không thể làm được gì, nàng không thể bắt Leon làm gì, và đột nhiên nàng thấy cuộc cãi vã mới vô nghĩa làm sao. Nàng uể oải ngả người tựa vào tảng đá nóng, uể oải rít nốt điếu thuốc và đau đáu nhìn cảnh trước mắt - dải nước khử trùng bằng clo đang dần thu lại, cái xăm đen của lốp máy kéo tựa vào cái ghế võng, hai người đàn ông vận vest vải lanh màu kem có sắc khác biệt tí ti, khói thuốc màu xam xanh bốc lên trên nền tán tre xanh lục. Trông như được khắc tạc, bất động, và một lần nữa, nàng cảm thấy: mọi sự đã xảy ra từ lâu, lâu lắm rồi, và tất thảy hậu quả, trên mọi cấp độ - từ vi đến vĩ - đều đã nằm đâu vào đây. Dù tương lai có chuyện gì xảy ra, kỳ lạ và đáng kinh ngạc thế nào ở bề ngoài, thì ở chúng cũng có một kiểu quen thuộc, không khiên ngạc nhiên gì, buộc nàng phải nói, nhưng chỉ với riêng mình, À phải, dĩ nhiên rồi. Điều đó. Mình hẳn đã biết.
Nàng khẽ nói, "Anh biết em đang nghĩ gì không?"
"Nghĩ gì?"
"Mình nên vào nhà, và anh pha cho bọn mình một thứ gì uống thật ngon lành."
Paul Marshall đập hay tay vào nhau và tiếng vỗ nảy bật giữa những cột trụ và tường sau của thủy đình. "Tôi biết chế một món khá ổn," anh ta nói lớn. "Trộn đá bào, rum, và sôcôla đen nấu chảy."
Đề xuất này khiến Cecilia và anh trai đưa mắt nhìn nhau, và nhờ vậy mối bất hòa được giải quyết. Leon bước đi, rồi khi Cecilia và Paul Marshall theo chân anh và bắt kịp, sánh bước chỗ khoảng đất trống dưới rặng cây nàng nói, "Tôi thích cái gì đó đắng hơn. Hay thậm chí chua."
Anh ta mỉm cười, và vì đến chỗ lối đi trước, anh dừng bước chìa tay ra dẫn nàng qua, như thể đây là ngưỡng cửa phòng khách, và khi bước qua, nàng cảm thấy anh khẽ chạm lên tay mình.
Mà biết đâu, đó là một chiếc lá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro